Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú Dịch

Chương 816 - Chương 816: Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 816: Nói Chuyện Yêu Đương

Điều đó là không thể, tuy Liễu phó quan cả ngày đều trưng vẻ lạnh lùng, nhìn rất mạnh mẽ nhưng kỳ thực tâm tư cẩn thận, lại cực kỳ mẫn cảm. Với những gì Tô Dương hiểu về nàng thì không có khả năng nàng sẽ chủ động bày tỏ với ai kể cả khi ở sâu trong nội tâm nàng có thích đối phương như thế nào đi nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Tính cách nàng vốn có chút mâu thuẫn! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn kỳ thực cũng thích Liễu Mộng Vân. Thi thoảng khi đi ngủ, trong đầu cũng sẽ có những suy nghĩ đen tối. ͏ ͏ ͏ ͏

Đàn ông mà, đều vậy cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Mười tám tuổi đều đã phát dục hoàn thiện! Nhưng hắn lại là một tên ngốc trong chuyện tình cảm! Đương nhiên, nếu như nhà gái biểu lộ ra một ít thiện cảm, nếu như hắn thực sự thích cô nàng kia, hắn cũng sẽ lấy dũng khí, bước ra bước mấu chốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy Liễu Mộng Vân cúi đầu không nói lời nào, Tô Dương ngược lại có chút nóng nảy. Hắn bắt đầu hoài nghi, không phải là mình đã đoán sai tâm tư Liễu Mộng Vân rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu như Liễu Mộng Vân không phải đang thử thăm dò thái độ của hắn thì tại sao nàng lại nói dối rằng mình phải đi xem mắt? Tô Dương lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

-... Ngươi có cơ hội đó! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng vốn đang thất vọng nhưng trong lúc bất chợt, Tô Dương lại chủ động thổ lộ. Cái này Liễu Mộng Vân hoàn toàn không đoán được! ͏ ͏ ͏ ͏

Kỳ thực, Liễu Mộng Vân chỉ mong đợi Tô Dương hơi ám chỉ rằng có thiện cảm với mình mà thôi! Bởi vì nàng cũng hiểu hắn thông minh thật nhưng trong chuyện tình cảm lại hơi ngô nghê. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi được Tô Dương trực tiếp bày tỏ, Liễu Mộng Vân tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn cố gắng kìm nén. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có thể cho ngươi một cơ hội, chúng ta có thể ở chung một đoạn... ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nói tới đây thì đột nhiên dừng lại. Nàng ngẩng đầu phát hiện trước mắt trống rỗng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đâu rồi... Nàng quay đầu, toàn bộ trong phòng làm việc đều không có bóng Tô Dương! Nàng bước ra hành lang, trong hành lang cũng không thấy. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tên này không phải là... ͏ ͏ ͏ ͏

Dường như nghĩ tới điều gì, Liễu Mộng Vân tựa ở trên tường không nhịn cười được. Nàng rất ít khi lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này giống như trăm hoa đua nở. ͏ ͏ ͏ ͏

Buổi tối, bên trong biệt thự Tô Dương, ba nữ nhân ngồi ở trước bàn ăn. Trên bàn bày đầy thức ăn phong phú. ͏ ͏ ͏ ͏

Bận việc một buổi chiều, Hạ Na cũng không nhịn được nuốt nước miếng. Nàng gục xuống bàn, nhìn vị trí chủ tọa trống rỗng oán giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao Thành chủ Đại Nhân sao vẫn chưa trở lại? Sắp chín giờ tối rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân bình thản nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể hắn bận đi làm việc! ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bận việc gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết, hắn không có nói cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể nào chứ! ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn còn có chuyện có thể giấu được ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cảm thấy dường như Liễu phó quan có hơi khang khác! ͏ ͏ ͏ ͏

Giai Tư lẳng lặng ngồi một bên đột nhiên lên tiếng nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có cái gì khang khác? ͏ ͏ ͏ ͏

Giai Tư nghiêm túc đánh giá Liễu Mộng Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trạng thái tinh thần khác! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tâm tình tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân khẽ đáp. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ Đại Nhân đã trở về, ta có thể thoải mái hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Giai Tư cảm thấy Liễu Mộng Vân đang nói dối nhưng nàng không đi vạch trần. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân là tâm phúc Tô Dương tín nhiệm nhất, theo Tô Dương nam chinh bắc chiến nhiều năm, địa vị ở trong lòng Tô Dương tuyệt đối rất cao! ͏ ͏ ͏ ͏

Lại đợi nửa giờ, người hầu đều hâm món ăn một lần. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân mới nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chắc hắn không trở lại, chúng ta ăn trước đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Nửa đêm, Tô Dương đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh biệt thự tối như mực. Mới vừa đứng vững, "bụp" một tiếng, đèn đại sảnh đã được bật sáng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu phó quan, thật là trùng hợp! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nào có, ta chờ ngươi rất lâu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân quan sát Tô Dương một cái, cố nhịn cười. ͏ ͏ ͏ ͏

- Hôm nay ngươi đi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chỉ đi ngắm biển chút thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao ta nhìn ngươi lại giống như đi chuyển gạch thế hả? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cúi đầu nhìn xuống, trên người của hắn rất bẩn. Ngay mới vừa rồi, hắn dùng nắm đấm đánh vỡ vài ngọn núi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi, đi tắm đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân không có làm khó Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi ăn cơm chưa? Ta hâm lại cơm cho, ngươi đi tắm trước, ta bảo người hầu bưng thức ăn lên. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏

Hai bên thẳng thắn, Tô Dương đứng ở trước mặt Liễu Mộng Vân luôn cảm giác có chút khẩn trương, không còn tự nhiên ung dung như trước. ͏ ͏ ͏ ͏

Chờ cơm nước bưng lên, Tô Dương bắt đầu cầm đũa cùng bát vùi đầu ăn cơm, một câu cũng không nói. Liễu Mộng Vân ngồi đối diện hắn, cũng không nói gì. Bầu không khí hơi chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi ăn cơm chưa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ăn rồi, không có chờ ngươi, không biết chừng nào thì ngươi trở về! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng không thích ai chờ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chờ cơm nước xong, đi ngắm biển với ta một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Cơm nước xong, hai người một trước một sau đi ra biệt thự. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân đi đằng trước. Biệt thự rất an tĩnh, trước cửa có trạm gác, có vệ binh trực luân phiên. Lúc bọn họ chào, Tô Dương còn hơi khẩn trương. Hắn luôn cảm thấy, dường như không phải mình đang yêu đương mà giống như đang làm gián điệp. ͏ ͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment