Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú Dịch

Chương 817 - Chương 817: Ta Có Thể Giám Thị Ngươi

Chương 817: Ta Có Thể Giám Thị Ngươi

Liễu Mộng Vân đi tới tít ngoài rìa vòng bảo hộ Đại Tiều Thành thì ngừng. Nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên tường. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Tiều Thành xây dựng ở trên núi đá san hô, Đại Tiều Sơn thế dốc đứng, vòng bảo hộ tường thành kiểu này rất thông thường. Phía dưới tường thành chính là vực sâu thăm thẳm. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng nhảy lên theo, đứng cạnh Liễu Mộng Vân. Ngày hôm nay khí trời tốt, ánh trăng trong sáng chiếu lên vách núi đá. Xa xa là đại dương bát ngát, đường ven biển cũng có Ngự Thú Sư tuần tra. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương quay đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy mái tóc dài màu trắng của Liễu Mộng Vân. Dưới ánh trăng, mái tóc xinh đẹp ấy như phát sáng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngồi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân ngồi xuống, nàng cúi đầu như đang nhìn kỹ vách núi cùng rừng cây dưới chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn được mái tóc dài che phủ, ngay cả gió biển cũng không vén lên được. Tô Dương do dự một chút, tới gần Liễu Mộng Vân, ngồi xuống bên cạnh nàng. Hai người chỉ là nhẹ nhàng ngồi sát nhau, khoảng cách như có như không. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ban ngày nói nghiêm túc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nghiêm túc! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân gật đầu, lại tiếp tục nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện, ta muốn nói với ngươi một tiếng, ngươi đừng tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nói phụ thân bảo ta đi coi mắt là ta lừa ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nhẹ nhàng xoắn ngón tay. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng không biết trả lời như thế nào, cũng không thể bảo là hắn đã sớm biết nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi sẽ không tức giận chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hỏi nhỏ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta chỉ là muốn biết thái độ của ngươi mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân thẳng thắn thành khẩn như thế lại làm Tô Dương cảm thấy mình có chút hèn hạ. ͏ ͏ ͏ ͏

Kế tiếp, hai người đều không nói lời nào. Tô Dương thuộc về kiểu sẽ không nói nhiều mà trùng hợp Liễu Mộng Vân cũng thế. Vì vậy, bọn họ chỉ đi ra ngoài ngắm biển. ͏ ͏ ͏ ͏

Gần nửa đêm, Liễu Mộng Vân nhẹ nhàng dựa vào Tô Dương. Hai nam nữ trẻ tuổi, đến nửa đêm mới trở về biệt thự. ͏ ͏ ͏ ͏

Nằm ở trên giường, Tô Dương lật qua lật lại vẫn không tài nào ngủ được. Xem như là hắn và Liễu Mộng Vân đã xác định quan hệ, nhưng hắn luôn cảm thấy sự tình hơi quá đột nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ một đêm không ngủ không có ảnh hưởng quá lớn với Tô Dương. Ngày thứ hai rời giường, hắn vẫn là tiểu tử phong độ. Kể cả lúc ăn sáng, bọn họ cũng giống bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng biết tại sao hai người đều rất ăn ý không công khai chuyện này. Chỉ là Tô Dương thỉnh thoảng liếc về phía Liễu Mộng Vân. Không biết có phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, Tô Dương cảm thấy Liễu Mộng Vân dường như xinh đẹp hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Hạ Na không có nhận thấy được dị thường. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngược lại Giai Tư rõ ràng cảm giác được, Tô Dương và Liễu Mộng Vân đang có gì đó. Giai Tư khá là nhạy bén. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngồi ở trong phòng làm việc, Liễu Mộng Vân chạy vào châm trà cho Tô Dương cùng Giai Tư, Tô Dương thấy Liễu Mộng Vân đi tới cửa muốn gọi nàng, lúc mở miệng lại hô một câu "Liễu phó quan". ͏ ͏ ͏ ͏

Thật sự là hắn không biết nên xưng hô Liễu Mộng Vân là gì, gọi thẳng tên? Dường như không đủ thân cận, gọi là "Mộng Vân"? Quá thân thiết, Tô Dương không gọi được, đành hô một câu "Liễu phó quan". Hắn vẫn cảm thấy không thích hợp. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe Tô Dương gọi mình, Liễu Mộng Vân dừng bước lại xoay người nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thành chủ Đại Nhân, còn có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy Liễu Mộng Vân mặc quân phục, chững chạc đàng hoàng, vẻ mặt đạm mạc, hoàn toàn khác hẳn tối hôm qua, Tô Dương hơi thấy máu nóng sôi trào! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta khả năng phải đi ra ngoài một chuyến, ta ký kết một con sủng thú, muốn đi ra ngoài tu luyện một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

- Là con Song Sinh Chi Tử kia sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Yên tâm đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân rất công thức hóa nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đại Tiều Thành có ta. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như Tô Thành chủ cần mang ta theo thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Giai Tư đột nhiên chen miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Không sai, Giai Tư là cố ý. Liễu Mộng Vân đẳng cấp cao, tâm tình ẩn giấu rất tốt nhưng Tô Dương lại cho nàng đầu mối. Nàng cảm thấy đôi tình lữ này hơi có chút kỳ lạ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần thiết chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân cau mày nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô đại nhân đi ra ngoài để tu luyện, ngươi đi theo chỉ làm lỡ việc của hắn mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Giai Tư thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng nhiệm vụ của hắn là giám thị ta nha. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có thể giám thị ngươi thay hắn, chỉ cần ngươi ở cạnh ta là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân không tin rằng giữa Giai Tư và Tô Dương có thể có gì. Ở chung thời gian rất ngắn mà Liễu Mộng Vân cũng nhìn thấu tính cách Giai Tư. Loại nữ nhân kiêu ngạo này không thể quăng đi thù hận rồi ủy thân cho Tô Dương nhưng nàng vẫn không muốn để Giai Tư tới gần Tô Dương quá. Những nữ nhân khác, nàng đều có thể chịu được, duy chỉ có vị quốc chủ Thủy quốc này là không được! ͏ ͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment