Tiếng đập cửa của Giai Tử rất nhẹ, nhưng vẫn là đánh thức Tô Dương. Tô Dương lật người, từ trên giường ngồi dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ta phát hiện có hai Ngự Thú sư xông vào Đại Tiều thành, không biết là người phương nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tử cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân có thể ngủ tiếp, ta đi bắt bọn họ đến! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không nghĩ tới, Giai Tử còn có năng lực điều tra lợi hại như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, vậy ngươi đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chỉ suy nghĩ một chút, cứ tiếp tục ngủ ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn cao thấp gì cũng là một tướng quân, cũng có thủ hạ, không có khả năng chuyện gì cũng tự mình đi làm. Đi ra khỏi biệt thự, trên mặt Giai Tử còn mang theo nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong miệng nàng tuy là oán hận, bất mãn có người nửa đêm có người xông vào Đại Tiều thành, kỳ thực nàng đã chờ lâu rồi. Mới vừa được Tô Dương trọng dụng, hiện tại Giai Tử vô cùng cấp bách muốn biểu hiện năng lực của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Muốn thuộc hạ đi theo mình, còn có mọi người trong nhà sống sót thật tốt, nàng muốn ôm chặt cái bắp đùi Tô Dương này. Bắp đùi của Tô Dương, không phải ai cũng có thể ôm, nàng muốn trở thành thuộc hạ trọng yếu nhất của Tô Dương muốn có được sự coi trọng của Tô Dương, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng, bằng khuôn mặt này là tuyệt đối không được. Cho nên, nàng mới có thể để cho đầu sủng thủ kia trong cơ thể mình, tân tân khổ khổ hơn nửa đêm đi tăng giá trị. ͏ ͏ ͏ ͏
Đơn giản, nỗ lực, đã nhận được thành quả. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Tuyết mang theo hài tử, muốn lẩn trốn không dễ dàng, trước tiên chúng ta liên lạc với người nọ, đợi khi tìm được Chu Tuyết, đợi thời gian Tô cẩu kia không có ở đây, dứt khoát giải quyết hai tên kia, rồi trực tiếp rời khỏi Đại Tiều thành ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Giai đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần không có Tô Dương ở đây, chúng ta chạy nhanh một chút, hai nữ nhân của Đại Tiều thành, khẳng định không bắt được ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Người nói rất có đạo lý, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Giai nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng chỉ có thể làm như vậy, đà chủ đại nhân có thể hạ sát thủ với vợ con của mình, chúng ta nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, phỏng chừng cũng không có đường sống! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với thành viên của Thiên Tỉnh hội mà nói, không dám trốn tránh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì một khi trốn tránh, bọn họ rất có thể sẽ đồng thời phải đối mặt với liên bang Vân quốc cùng cộng đồng Thiên Tỉnh hội truy sát. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị cao thủ Tinh Diệu cấp lẻn vào Đại Tiều thành, tránh thoát một đội binh lính tuần tra, Trần Giai cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Tiều thành cũng không phải long đàm hổ huyệt gì nha! Lẻn vào cũng rất đơn giản! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhẹ nhàng như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, đỉnh đầu của họ đột nhiên truyền đến một âm thanh mềm nhẹ trong trẻo của nữ tử. Còn không chờ bọn họ phản ứng kịp, ngay sau đó là một tiếng sấm nổ ầm. Hai vị cao thủ Tinh Diệu cấp của Thiên Tỉnh hội lẻn vào, bị lôi đình bổ một cái. Gần như trong nháy mắt, bọn họ liền mất đi năng lực khống chế thân thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt thấy hai người hai thú muốn rơi xuống khu dân cư dưới đất, nàng lại triệu hồi Kim Lân Mỹ Nhân Ngư ra, nước gợn ở giữa không trung, tiếp được toàn bộ bọn họ, cũng vững vàng trói lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vị cao thủ Thiên Tỉnh hội mắt thấy bị cường giả Vương Giả cấp của Đại Tiều thành bắt đi, cũng biết bọn họ không có đạo lý kiên quyết chạy trốn, trong ánh mắt hai người đều tràn đầy tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoá ra chính là phó quan Giai Tử! !! ͏ ͏ ͏ ͏
Động tĩnh lôi đình, cũng kinh động đến thủ quân của Đại Tiều thành. Thủ quân vừa thấy được Giai Tử, liền nhận ra được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai người kia, vừa mới có ý đồ lẻn vào Đại Tiều thành, đã bị ta tróc nã... ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tử nói được nửa câu, liền không nói được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng quay đầu thật mạnh, liền nhìn thấy hai vị cao thủ Tinh Diệu cấp ở trong nước gợn cả người co cắp, trong thời gian cực ngắn bị ăn mòn chỉ còn một bãi hắc thuỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đáng chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tử cắn răng nghiến lợi nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Công lao thật tốt, trong nháy mắt liền thiếu hơn phân nửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng không nghĩ tới, người của Vân quốc vậy mà có thể làm được đến tận tuyệt như thế, dĩ nhiên tự sát dứt khoát như vậy. Từ khi sinh ra đến bây giờ, nàng còn không có gặp qua Ngự Thú sư quyết tuyệt như vậy ngày hôm nay xem như là lần đầu thấy được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi tiếp tục phiên trực đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tử hơi chỉnh sửa tâm tình một chút thấp giọng ra lệnh ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trở lại biệt thự, Giai Tử hơi do dự một chút, vẫn là lại gõ cửa phòng Tô Dương một cái. Lần này Tô Dương khoác quân phục từ trong phòng đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt được sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Giai Tử chủ động thừa nhận sai lầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt được, nhưng mà bọn họ sự sát, lần này ta có chút sai lầm, vốn là muốn bắt người sống thẩm vấn một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
- Trực tiếp tự sát? ͏ ͏ ͏ ͏