Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện (Bản Dịch)

Chương 382 - Chương 1148. Phương Lão Ma Cũng Có Lúc Ngã Đau Như Vậy!

Chương 1148. Phương lão ma cũng có lúc ngã đau như vậy! Chương 1148. Phương lão ma cũng có lúc ngã đau như vậy!

Phương Hàm thấy thế cũng không lằng nhằng, nhanh chóng chắp tay nói: “Vâng, sư huynh, còn có... đa tạ Lục sư huynh.”

Lục Chính Lâm cũng ở bên cạnh, nghe vậy lập tức đáp lại ngay: “Chuyện nhỏ thôi, Phương sư đệ không cần khách khí đâu.”

Hắn biết Phương Hàm là thiên tài, tương lai thành tựu chắc chắn sẽ vượt qua mình, thế nên cũng không dám sơ suất với đối phương.

“Đi thôi!”

Trần Nghiệp nói.

Nhưng lúc này Phương Hàm đột nhiên lại ấp úng nói: “Sư huynh chờ đã... Lúc ta xảy ra xung đột với mấy người kia may mà có một vị sư huynh ra tay tương trợ, nếu không chỉ có mình ta thì chắc chắn không thể đánh lại bốn người bọn họ được.”

“Ồ?”

Trần Nghiệp nghe thế thì lấy làm kinh ngạc lắm.

Tuy trong Hóa Vũ Môn cấm các đệ tử tự ý đấu đá nhưng thực ra vẫn luôn tồn tại quy tắc ngầm cá lớn nuốt cá bé!

Vì có quy tắc này nên phần lớn đệ tử của Hóa Vũ Môn đều là kẻ ích kỷ, chỉ chú ý tới lợi ích.

Mấy chuyện như giúp người làm niềm vui rồi đồng môn giúp đỡ lẫn nhau gần như rất ít khi xuất hiện tại đây, hơn nữa hôm nay là lần đầu Phương Hàm tới chỗ của đệ tử ngoại môn, đã thế hắn vừa tới đã xung đột với người khác rồi, thế mà vẫn có người dám đứng ra trợ giúp hắn sao?

Điều này rõ ràng không bình thường chút nào!

“Người giúp ngươi tên là gì?”

Trần Nghiệp hỏi.

“Tên hắn là Tống Thanh Vân, là đệ tử của Tống gia ở vương triều Đại Ly.”

Phương Hàm do dự một chút rồi mới lại nói: “Tống sư huynh vì giúp ta nên cũng bị đội chấp pháp bắt giữ... Sư huynh, nếu tiện có thể để Tống sư huynh cùng đi với chúng ta không?”

Trần Nghiệp nghe thế thì trong lòng thầm rung chuông cảnh báo.

Hắn không tin đây là trùng hợp, càng không tin Phương Hàm có duyên với người khác như vậy, vừa xuống núi đã gặp được bằng hữu tâm đầu ý hợp, lại còn nguyện ý ra tay giúp hắn, không sợ cả việc bị đội chấp pháp bắt giữ.

Nên biết một đệ tử ngoại môn nếu không có chỗ dựa thì sau khi bị đội chấp pháp nắm giữ nhược điểm, nhẹ sẽ bị đuổi khỏi Hóa Vũ Môn, nặng thì bị giam cho tới chết mới thôi!

Đối phương chỉ là đệ tử của một thế gia không lớn lắm, sao lại nguyện ý vì giúp đỡ Phương Hàm mà không tiếc cả mạng sống như vậy chứ?

Tuy trong lòng cảnh giác nhưng ngoài mặt Trần Nghiệp cũng không hề lộ ra, thậm chí còn nở một nụ cười.

“Phương Hàm, xem ra vận khí của ngươi không tồi, vừa xuống núi đã gặp được bằng hữu nguyện ý vì ngươi mà không tiếc cả mạng sống như thế. Phải biết là một đệ tử thế gia ở Hóa Vũ Môn này cũng chẳng có gì to tát cả, kết quả của những kẻ dám đấu tranh nội bộ nhẹ nhất đều bị đuổi khỏi tông môn đấy!”

“Vị sư đệ Tống Thanh Vân này vừa quen biết đã dám giúp ngươi mà không tiếc hết thảy, nếu không có mưu đồ gì thì đúng là một người bạn không tệ.”

Trần Nghiệp ngấm ngầm cảnh tỉnh Phương Hàm, sau đó lại nói: “Không cần biết mục đích của hắn là gì, nếu đã giúp ngươi thì chính là có ơn với ngươi, nếu ta không biết thì thôi, đã biết thì đương nhiên ta cũng sẽ đưa hắn ra ngoài!”

Nói xong Trần Nghiệp quay người đi nói chuyện với người của đội chấp pháp lần nữa.

Lục Chính Lâm cũng chạy theo.

Chỉ còn mình Phương Hàm đứng lại nơi đó, trong lòng suy nghĩ rối bời.

Rõ ràng những lời Trần Nghiệp vừa nói đã đánh thức hắn.

Phương Hàm vốn không phải kẻ ngu dốt, ngược lại hắn tâm tư trầm trọng, trời sinh đa nghi.

Sau khi bị Trần Nghiệp đánh thức hắn cũng nhận ra hành động của người tên Tống Thanh Vân này quả thực rất đáng ngờ.

Tuy đối phương luôn mồm nói là vì chướng mắt hành động của mấy người kia nên mới ra tay.

Nhưng nếu Phương Hàm đã sinh nghi thì cũng phát hiện lý do này thật sự không đáng tin chút nào.

Nếu đổi vị trí cho nhau, Phương Hàm chắc chắn sẽ không vì chướng mắt chuyện có kẻ ỷ mạnh hiếp yếu mà đánh liều ra tay tương trợ kẻ yếu dù đã biết rất có thể sẽ bị đuổi khỏi Hóa Vũ Môn.

Một lát sau người tên là Tống Thanh Vân cũng được Trần Nghiệp đưa ra ngoài.

“Phương sư đệ!”

Tống Thanh Vân vừa trông thấy Phương Hàm thì mắt đã sáng rực lên, vội chạy tới chào hỏi.

“Không ngờ người đứng sau lưng ngươi lại là một vị đệ tử chân truyền, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài như Trần sư huynh đấy, hôm nay may mà có ngươi nên ta mới có thể ra ngoài.”

Phương Hàm nghe thế trong mắt lóe lên cảnh giác, sau đó lại cười rộ lên.

“Tống sư huynh, lần này cũng may nhờ có ngươi, nếu không chắc chắn ta sẽ bị thương nặng, thế nên giúp ngươi ra ngoài cũng là điều nên làm thôi.”

Lúc này Trần Nghiệp cũng đã nói chuyện với người của đội chấp pháp xong, đang lững thững bước ra ngoài.

Lúc Trần Nghiệp trông thấy người tên Tống Thanh Vân này không biết sao lại có cảm giác rất quen thuộc.

“Ngươi chính là Tống Thanh Vân?”

Người tên Tống Thanh Vân này còn rất trẻ, trông cũng chỉ lớn hơn Phương Hàm một chút, dáng vẻ mi thanh mục tú, nhìn như một gã thư sinh bình thường.

Kỳ lạ nhất là Tống Thanh Vân thế mà lại khiến Trần Nghiệp có cảm giác rất quen thuộc.

Trong lòng Trần Nghiệp lập tức càng thêm cảnh giác!

Bởi vì hắn không hề nhớ đã từng gặp người tên Tống Thanh Vân này ở đâu.

Với trí nhớ siêu việt của hắn thì chỉ cần gặp qua thì chắc chắn không thể không nhận ra được.

Thế nên cái tên Tống Thanh Vân này chắc chắn không bình thường.

Đối với thân phận thật của Tống Thanh Vân trong lòng Trần Nghiệp cũng đã có chút ngờ ngợ.
Bình Luận (0)
Comment