Chương 1149. Lừa dối, tất cả đều là lừa dối!
Chương 1149. Lừa dối, tất cả đều là lừa dối!
“Phải, Tống Thanh Vân bái kiến Trần sư huynh!”
Tống Thanh Vân vội hành lễ với Trần Nghiệp, trong mắt thậm chí còn lộ ra vẻ kích động khi thấy đệ tử chân truyền, nhìn qua có vẻ hết sức bình thường.
“Nghe nói ngươi đã giúp Phương Hàm giải vây? Ngươi tốt thật đấy.”
Trần Nghiệp cười nói.
Diễn kịch thôi mà, hắn cũng chẳng kém ai.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tống Thanh Vân không dám kể công đâu ạ.”
Trước mặt Trần Nghiệp người tên Tống Thanh Vân này có vẻ rất khiêm tốn.
“Chuyện ở đây cũng giải quyết xong rồi, chúng ta trở về rồi nói sau!”
Trần Nghiệp nói xong thì bước luôn ra phía ngoài Hình Đường.
Những người khác cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Tống Thanh Vân đi theo sau Phương Hàm, ánh mắt vẫn luôn trộm đánh giá Trần Nghiệp đằng trước, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.
Trần Nghiệp không ở lại lâu, xong việc hắn trực tiếp quay về Thanh Tùng Phong.
Còn chuyện cảm tạ Tống Thanh Vân như nào thì đó là việc riêng của Phương Hàm!
Không lâu sau Phương Hàm cũng quay về Thanh Tùng Phong, tới trước mặt Trần Nghiệp.
“Bái kiến công... sư huynh.”
Phương Hàm cung kính hành lễ.
Lúc này Phương Hàm đã mặc đồng phục của đệ tử ngoại môn, trông cũng tuấn tú ra trò.
Hắn vốn là nhân vật chính nên đương nhiên bề ngoài cũng không thể là kẻ xấu xí quái dị được.
Dù Phương Hàm đã trở thành đệ tử ngoại môn nhưng ở trước mặt Trần Nghiệp hắn vẫn cung kính y như cũ.
Đây cũng không phải chỉ là tỏ vẻ cho có, mà thật sự trong lòng Phương Hàm luôn rất tôn kính Trần Nghiệp.
“Vết thương của ngươi thế nào rồi Phương Hàm?”
Trần Nghiệp mở miệng hỏi.
Phương Hàm vội đáp: “Vết thương không có gì đáng lo cả.”
Trần Nghiệp gật đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược rồi ném cho Phương Hàm.
“Đây là Khí Huyết Đan, ngươi dùng trước đi, chữa thương cho tốt, đợi ngươi khôi phục ta muốn kiểm tra kết quả tu luyện của ngươi trong nửa năm qua.”
“Vâng!”
Phương Hàm không nói nhiều, lập tức nuốt viên đan dược luôn.
Có thể khiến kẻ trời sinh đa nghi như Phương Hàm tin tưởng như thế cũng không uổng công Trần Nghiệp bồi dưỡng hắn bao lâu nay.
Mấy giờ sau Phương Hàm đang ngồi đả tọa đột nhiên mở bừng mắt.
Vết thương trên người hắn gần như đều đã khôi phục.
Mà vốn hắn cũng không bị thương quá nặng.
Dù sao thì trong Hóa Vũ Môn các đệ tử có kích động đánh người cũng đều không dám ra tay tàn độc quá.
“Sư huynh, ta chuẩn bị xong rồi!”
“Được, chúng ta ra ngoài đi.”
Một lát sau.
Trần Nghiệp dùng một ngón tay đánh bay Phương Hàm.
Trong đầu hắn lập tức vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Thành công đánh bại đối thủ, đạt được 10.000 điểm Luân Hồi.”
Mắt Trần Nghiệp lập tức sáng bừng lên!
Suy đoán của hắn quả nhiên không sai!
Mỗi khi đánh bại nhân vật quan trọng trong nội dung cốt truyện gốc thì số điểm Luân Hồi thu hoạch được sẽ cao hơn đánh bại người bình thường rất nhiều.
“Xem ra lần sau có thể tìm Phương Thanh Tuyết luận bàn, ta cũng có thể vặt lông dê trên người Điện Mẫu thiên quân tương lai!”
Trong lòng Trần Nghiệp mừng lắm.
Hắn như thể đã trông thấy một con đường chân chính để làm giàu!
So với Trần Nghiệp đang mừng thầm thì trong lòng Phương Hàm lúc này ngược lại thấy rất uể oải.
Vừa rồi Trần Nghiệp bảo hắn cứ thoải mái tấn công, thế mà hắn đánh nửa ngày cũng chẳng thể chạm vào góc áo của Trần sư huynh được.
Phương Hàm là kẻ tâm cao khí ngạo.
Dù cảnh giới của đôi bên chênh lệch rất nhiều nhưng vẫn thấy không vui.
Có điều Phương Hàm cũng là kẻ không dễ nản lòng.
Chẳng mấy chốc hắn đã điều chỉnh lại tâm tình, ngưỡng mộ nhìn theo Trần Nghiệp, trong lòng thầm thề mình nhất định cũng phải bước vào bí cảnh Thần Thông như đối phương.
“Xin lỗi sư huynh, ta khiến ngươi phải thất vọng rồi...”
Trần Nghiệp đang rất vui, thế nên hắn vỗ vai Phương Hàm rồi an ủi một câu: “Phương Hàm, ngươi mới tới Nhục Thân cảnh tầng thứ bảy mà đã có biểu hiện như vậy là đủ khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi, đừng nản lòng.”
Sau đó Trần Nghiệp lại nói tiếp: “Lần này kiểm tra ngươi ngoại trừ để xem trong nửa năm qua ngươi tu hành thế nào thì còn bởi ta có một phần cơ duyên muốn đưa cho ngươi.”
Dứt lời Trần Nghiệp lấy Giao Long Hoàng Tuyền Đồ ra rồi đưa cho Phương Hàm.
“Cầm đi!”
Phương Hàm theo bản năng nhận lấy, hắn kinh ngạc hỏi: “Đây là thứ gì thế sư huynh?”
Trần Nghiệp đáp: “Đây là tuyệt phẩm đạo khí Giao Long Hoàng Tuyền Đồ, nó là tâm huyết cả đời của Hoàng Tuyền Đại Đế, chỉ thiếu chút nữa là nó có thể biến thành tiên khí rồi. Phương Hàm, chỉ cần ngươi có thể lĩnh ngộ và nắm giữ những thứ trong bức tranh này thì toàn bộ tu tiên giới sẽ không có ai dám trêu vào ngươi nữa!”
(Lời tác giả: Rất xin lỗi các bạn độc giả, do phó bản Vĩnh Sinh bị report nên không thể viết tiếp được nữa mà chỉ đành kết thúc phó bản sớm, giai đoạn tiếp theo của Vĩnh Sinh cũng phải bỏ qua, trực tiếp viết phần kết luôn...”
(Lời tác giả: Rất xin lỗi các bạn độc giả, do phó bản Vĩnh Sinh bị report nên không thể viết tiếp được nữa mà chỉ đành kết thúc phó bản sớm, giai đoạn tiếp theo của Vĩnh Sinh cũng phải bỏ qua, trực tiếp viết phần kết luôn...”
Thân ảnh Trần Nghiệp xuất hiện trong không gian Luân Hồi.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên: “Bởi vì ngài được đứa con của thế giới Phương Hàm tuyệt đối tin tưởng nên nhận được một chiếc thế giới tín tiêu, dựa vào thế giới tín tiêu ngài có thể tiến vào phó bản thế giới [Vĩnh Sinh] lần thứ hai.”
“Xin chú ý: Cảnh giới ngài đạt tới trong thế giới phó bản này có thể chuyển đổi thành điểm Luân Hồi, hiện giờ có chuyển đổi hay không?”
Trần Nghiệp không nghĩ nhiều, trực tiếp chọn chuyển đổi luôn.
Nếu đã có thể tiến vào thế giới Vĩnh Sinh lần thứ hai thì hắn cũng chẳng cần tiếp tục lưu giữ cảnh giới trong thế giới ấy làm gì nữa.