*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch bởi Lá Mùa Thu
Màn đêm buông xuống, trăm nhà lên đèn, thoảng có tiếng pháo vang vang.
Đào Hiên cũng không về nhà ăn Tết mà bày cơm tất niên ở tiệm net, hắn cảm thấy nơi này rất tốt, ăn uống no đủ còn có thể cùng Diệp Thu đánh vài ba trận Vinh Quang.
“Mình xài Nhất Diệp Chi Thu, để cậu ta xài cái nào nhỉ?” Đào Hiên đang chọn thẻ tài khoản cho Diệp Thu. Thế nhưng chọn tới chọn lui, rốt cuộc vẫn nhụt chí.
“Lấy cái gì mình cũng không thể thắng nổi…” Đào Hiên phiền muộn, trình độ Vinh Quang của hắn đặt vào game còn chưa thể gọi là cao thủ thì tuổi gì so với Diệp Thu? Nói theo cách khá là thân thiện của Diệp Thu ấy à: Đánh ông, dùng một tay đã là làm ác.
“Sao còn chưa về nhỉ?” Mắt thấy đã sắp bảy giờ, Đào Hiên có chút nóng lòng, không nhịn được mà đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hai đứa đều không có điện thoại, khiến hắn muốn liên lạc cũng không thể.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đang lo lắng, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Đào Hiên vội vã chạy ra mở.
Pằng!
Một tiếng vang nhỏ giống hệt tiếng súng, kèm theo lời chúc năm mới của Tô Mộc Tranh: “Năm mới vui vẻ!”
“Vụ gì đây?” Đào Hiên nhìn ống giấy đen ngòm chỉ vào mặt mình, tròn mắt ngạc nhiên.
“Hiệu ứng âm thanh ổn, nhưng pháo hoa bắn ra thì…” Diệp Thu lắc đầu, ngậm thuốc lá đi vào.
“Hai đứa làm trò gì đó?” Đào Hiên hoang mang vô đối, nhưng khi được giải thích, hắn chẳng thấy vui vẻ hơn chút nào.
Quả đúng là trẻ con mà! Người trưởng thành như hắn không có hứng thú với mấy trò thủ công này.
“Lại đây, ăn cơm đi!” Đào Hiên gọi. Tết năm ngoái hắn cũng cùng hai người đón giao thừa, năm nay không khác.
Ăn cơm, tán gẫu, đề tài đều xoay quanh Vinh Quang.
“Giải đấu này rất có tương lai.” Đào Hiên khẳng định chắc nịch.
“Hy vọng là thế đi!” Diệp Thu nói.
“Cho nên tụi mình phải đuổi kịp bước phát triển của giải đấu, vì vậy anh đã nghĩ ra một loạt kế hoạch!” Đào Hiên nói, đứng dậy ôm tới một chồng văn kiện.
“Mấy cái này dành riêng cho cậu!” Hắt rút ra một xấp nhỏ, đặt xuống trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu cầm lấy, thong thả lật xem.
“Một năm qua, nhìn theo góc độ thi đấu, chắc chắn tụi mình là thành công nhất, chức vô địch chính là minh chứng.” Đào Hiên nói, “Nhưng ở rất nhiều mặt khác, chúng ta chưa phát triển đúng mức. Bá Đồ hiện đang bàn chuyện hợp tác đầu tư, Lam Vũ và cả chiến đội Vi Thảo kia nữa, nghe nói đều đã có người vừa ý muốn tìm đến hợp tác, mùa giải này lòi ra Bách Hoa nghe đâu cũng nhận đại diện thương hiệu rồi.”
“Tụi mình là đương kim vô địch! Cậu là tuyển thủ mạnh nhất Vinh Quang. Có rất nhiều người đề nghị hợp tác với chúng ta, vì vậy anh nghĩ, mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này, cậu chỉ cần xem các dự án dành riêng cho cậu thôi, trong đó…"
“Anh Đào.” Diệp Thu mở miệng, ngắt ngang bài diễn văn của Đào Hiên. Xấp văn kiện bị hắn toàn bộ đẩy về trước mặt Đào Hiên.
“Những thứ này tôi đều không có hứng thú, tôi chỉ muốn đánh Vinh Quang mà thôi.” Diệp Thu nói.
“Mấy cái này… Mấy cái này đều sẽ có ích cho cậu đấy!” Đào Hiên kinh ngạc. Hắn không ngờ Diệp Thu sẽ từ chối tất cả, thậm chí không thèm thương lượng.
“Không cần đâu, từ mùa giải trước đến nay tôi không hề công khai lộ diện, chính là vì không muốn tham dự những hoạt động ngoài lề. Tôi chỉ muốn ngồi tại máy tính, được tập trung đánh Vinh Quang, vậy là đủ rồi.” Diệp Thu nói.
“Cậu… Vì sao cơ chứ?” Đào Hiên rối rắm. Nếu không có sự hợp tác của Diệp Thu, rất nhiều kế hoạch của hắn sẽ chẳng thể triển khai. Diệp Thu là linh hồn của chiến đội Gia Thế mà!
“Cứ coi như là có nỗi khổ tâm đi…” Diệp Thu nói.
“Không có cách giải quyết à? Có khổ tâm gì, nói ra cùng nhau tìm cách!” Đào Hiên chưa chịu bỏ cuộc.
“Không cần đâu, riêng cá nhân tôi cũng thật sự không muốn tham dự mấy chuyện này.” Diệp Thu nói.
“Được… Được rồi! Anh tôn trọng ý nguyện của cậu, để anh tự nghĩ cách khác vậy!” Trước đó còn mặt mày hớn hở tính chuyện tương lai, Đào Hiên phút chốc trở nên rầu rĩ.
“Xin lỗi, anh Đào.” Diệp Thu nói.
“Không sao, nếu như cậu cần giúp gì, cứ việc nói.” Đào Hiên cười gượng.
“Được.” Diệp Thu chẳng chút dao động.
Bầu không khí vui vẻ thế là vụt tan biến, Đào Hiên cố gắng vãn hồi, nhưng vẻ thất thần trên mặt chẳng giấu được ai.
Chờ mãi, rốt cuộc đồng hồ cũng điểm đến mười hai giờ.
“Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!”
Chúc nhau năm mới, họ cứ thế mà kết thúc bữa cơm tất niên.
Diệp Thu cùng Tô Mộc Tranh đi trên đường.
Pháo hoa đầy trời, đâu đâu cũng có tiếng pháo nổ.
“Anh không dám lộ mặt ra ngoài là sợ người nhà tóm cổ hả?” Tô Mộc Tranh phải hét to lên để hỏi.
“Có khả năng lắm á!” Diệp Thu cũng phải hét trả lời.
“Vậy như bây giờ là tốt rồi.” Tô Mộc Tranh tiếp tục hét. Từ nhỏ đã cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, cô không quá hiểu hai chữ gia đình là gì. Cô chỉ cảm thấy, có một người toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình đã là điều quá tốt đẹp.
“Phải á! Rất tốt.” Diệp Thu xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh.
“Chờ em lớn lên cũng đi đánh Vinh Quang hả?” Tô Mộc Tranh bỗng nhiên lại hét to.
“Tốt, vô chiến đội Gia Thế luôn.” Diệp Thu hét theo.
“Ừm.” Tô Mộc Tranh gật gù. Vậy thì có thể bên nhau hoài hoài rồi, cô nghĩ.