Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1739

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Qua Tết.

Tuyển thủ các chiến đội lớn kết thúc kỳ nghỉ trở về, mùa giải thứ hai của Liên minh Vinh Quang tiếp tục tiến hành trong khí thế hừng hực. Chiến đội Bách Hoa, con hắc mã thu hút làn sóng quan tâm của mùa giải, đang chuẩn bị nghênh đón hòn đá thử vàng lớn nhất trên đường chinh phục.

Gia Thế! Đương kim vô địch, kẻ mạnh nhất Liên minh hiện nay. Tuy rằng mùa giải này Gia Thế bị Bách Hoa lấn lướt, nhưng thực tế hai đội trên bảng tổng sắp chỉ chênh lệch 2 điểm. Một trận đối đầu trực tiếp là đủ để hoán đổi thứ hạng, và ngày đó đã đến.

Diệp Thu!

Trong phòng chờ của Bách Hoa, Tôn Triết Bình hít sâu. Mới mùa hè nửa năm trước, hắn còn ngồi ở tiệm net xem đi xem lại cảnh Diệp Thu giành thắng lợi chung cuộc, mà không biết rằng nửa năm sau, mình lại nắm trong tay cơ hội so tài với người nọ.

Nửa năm qua khác nào một giấc mơ! Gặp được một thằng bạn siêu mạnh, hợp ý nhau như cá với nước, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đến cái ải trông chờ nhất rồi: Diệp Thu!

Ngoại giới gần như nghiêng hẳn về phía Bách Hoa, đánh giá một cộng một chắc chắn lớn hơn một, nhưng Tôn Triết Bình nghe không lọt tai. Lũ người đó chẳng khác nào rất nhiều kẻ hắn từng thấy hồi còn lăn lộn tiệm net, chả biết cái quái gì! Họ không biết Diệp Thu đáng sợ đến mức nào, càng không biết Diệp Thu chưa bao giờ chiến đấu một mình cả.

Ngô Tuyết Phong! Khí Xung Vân Thủy!

Dưới vầng sáng Đấu Thần, có một tuyển thủ cầm một nhân vật không được ai chú ý đến. Người này đã làm những gì cho Diệp Thu, đám vô tri kia làm sao hiểu được.

“Phải chú ý Ngô Tuyết Phong! Khí Xung Vân Thủy!” Tôn Triết Bình nói với Trương Giai Lạc. Rốt cuộc cũng đợi đến ngày này, hắn nhất định sẽ không mắc thứ sai lầm mà rất nhiều người đã phạm phải: bỏ quên Ngô Tuyết Phong.

“Rõ.” Trương Giai Lạc gật đầu. Gia Thế và Diệp Thu vẫn luôn bị bọn họ xem là kình địch mà nghiên cứu. Trương Giai Lạc hoàn toàn tán đồng nhận định của Tôn Triết Bình, rằng Ngô Tuyết Phong cần được chăm sóc đặc biệt. Có điều ngoài chuyện đó, còn một vấn đề khác mà cậu vô cùng lưu ý.

“Anh nói xem, cái tên Diệp Thu kia mặt mũi ra sao ha?” Trương Giai Lạc nói.

“Sau ngày hôm nay, cậu có thể không cần gặp ai cũng hỏi chuyện này nữa rồi.” Tôn Triết Bình nhăn nhó. Vì chưa giao đấu trực tiếp với Gia Thế, hai chú lính mới của Liên minh đến nay vẫn chưa biết diện mạo vốn được giấu kín của Diệp Thu. Có vài chiến đội tham dự từ mùa giải đầu tiên thì biết, nên suốt cả vòng bảng, Bách Hoa hễ gặp đội nào là Trương Giai Lạc liền hỏi đội đó, Tôn Triết Bình thật tình xấu hổ muốn chết.

“Chuẩn bị ra trận!” Có người đẩy cửa phòng chờ Bách Hoa, thông báo.

“Mình đi!” Tôn Triết Bình đứng dậy. Cuộc chạm trán mong chờ từ lâu sắp đến, mà Trương Giai Lạc thì đã loi nhoi nhảy ra ngoài trước. Cậu nhìn thấy phòng chờ của đội chủ nhà cũng mở cửa, đội viên Gia Thế tuần tự xuất hiện, đi về phía sàn đấu.

“Diệp Thu!” Trương Giai Lạc hô to, chạy vội tới chỗ người đi đầu.

“Đội trưởng bọn anh bình thường đều lên sàn đấu trước rồi.” Trong hàng ngũ Gia Thế có một người lên tiếng.

Trương Giai Lạc quay đầu, nhìn thấy Ngô Tuyết Phong. Nhân vật cực kỳ quan trọng của Gia Thế, trong mắt Tôn Triết Bình là đáng chú ý chỉ sau Diệp Thu, lại rất điềm đạm đi lẫn giữa hàng, không quá cao phía trước, không quá tụt phía sau.

Thứ tự ra trận nói một cách nào đó cũng sẽ thể hiện địa vị của một tuyển thủ trong đội, thế nhưng Ngô Tuyết Phong dường như không để tâm chuyện này.

“Vào trận gặp.” Hắn thậm chí không dừng bước, cười nhìn Trương Giai Lạc và nói thêm câu nữa, đi lướt qua người cậu, cùng các đồng đội lên sân.

“Thấy được Diệp Thu chưa?” Tôn Triết Bình lúc này mới dẫn các đội viên Bách Hoa khác bước ra từ phòng chờ.

"Chưa, hắn lên sàn đấu trước rồi.” Trương Giai Lạc nói.

“Rõ là không muốn bị chú ý mà!” Tôn Triết Bình cảm thán.

“Có điều tui gặp được Ngô Tuyết Phong, ổng còn nói chuyện với tui nữa.” Trương Giai Lạc nói.

“Ồ? Nhìn giống kiểu người gì?” Tôn Triết Bình vội hỏi, tuy rằng trên tivi có thấy qua Ngô Tuyết Phong, nhưng đây mới là lần thứ nhất bọn họ có cơ hội tiếp xúc với người thật.

“Ặc… Thì là… một con người vậy thôi.” Trương Giai Lạc trả lời rất bó tay. Nhưng cậu thật sự không biết làm sao để miêu tả Ngô Tuyết Phong.

Ngô Tuyết Phong không cho cậu cảm giác quá mãnh liệt, đi ngang và nói với cậu hai câu, tự nhiên như chuyện thường ngày, không thấy có gì quá sâu sắc hay đặc thù.

“Vậy lên đánh là biết!” Tôn Triết Bình nói.

Chiến đội Bách Hoa ra trận.

Họ và Gia Thế không phải hai đội duy nhất lên sân lúc này.

Lam Vũ, Vi Thảo, Hô Khiếu... tổng cộng có tám đội chia nhau bốn đường hầm dẫn tới sàn đấu. Bốn trận trong cùng một lượt sẽ diễn ra đồng thời, mà trong số đó, được quan tâm nhất vẫn là trận Gia Thế vs Bách Hoa, thậm chí không ít thành viên ngồi dưới sân của các chiến đội kể trên cũng dõi mắt theo màn hình điện tử chuyên chiếu trận này. Ai cũng muốn biết liệu Diệp Thu có thể ngăn cản bước chân của cặp tân binh Song Hoa hay không.

Bất ngờ thay, màn so tài mà mọi người đều trông đợi lại không xảy ra cho đến tận hạng mục đoàn đội.

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đều chạy đi đánh lôi đài, trong khi Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong lại cùng ra đấu đơn, thế là hụt mất màn solo hấp dẫn. Cuối cùng Gia Thế đấu đơn ba trận toàn thắng, giành về 3 điểm; Bách Hoa thì hốt trọn lôi đài, thu hoạch 2 điểm.

Sau đó, cuộc chạm trán át chủ bài vs át chủ bài mới thực sự bắt đầu. Đấu đoàn đội, ba cái tên Diệp Thu, Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc cuối cùng tề tụ trong trận. Còn Ngô Tuyết Phong, phần đông mọi người cho rằng đẳng cấp của hắn chưa tới, chỉ có Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc là đặc biệt để ý.

Một trận ác chiến đã được dự báo.

Ngày thường, Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc thảo luận về trận đấu này không biết bao nhiêu lần. Họ thắng hết cả Liên minh là sự thật, nhưng trước khi chiến thắng Diệp Thu, họ sẽ không bao giờ kiêu ngạo hay thả lỏng bản thân. Và ngày này, rốt cuộc đã đến.

“Lên!”

“Lên!”

Hai người gõ cùng nội dung trên kênh chat, Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn sải bước lao ra. Dàn tướng Bách Hoa theo sát sau lưng họ.

Chiến đội Gia Thế lại không chọn cách di chuyển tập trung. Năm người vừa vào game đã chia nhau đi các ngả, người bắt camera nhất là Nhất Diệp Chi Thu không tiến thẳng trung lộ mà vòng sang cánh.

“Làm cái gì vậy?” Hoàng Thiếu Thiên có vẻ vô cùng bất mãn. Cậu theo chiến đội Lam Vũ đến nhà thi đấu, mỗi tội chưa phải tuyển thủ chính thức nên chỉ có thể ngồi trên khán đài. Trận mà cậu quan tâm nhất chính là Gia Thế vs Bách Hoa.

“Đó là chiến thuật.” Bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu ôm một cuốn sổ bìa cứng, đang ghi chú gì đó, chữ viết rất ngay hàng thẳng lối.

"Đừng có nói năng như mình hiểu lắm vậy.” Hoàng Thiếu Thiên nhìn cậu, khịt mũi xem thường.

Dụ Văn Châu không tranh luận với Hoàng Thiếu Thiên, chỉ chăm chú xem trận đấu. Hai đội chưa xảy ra va chạm, nhưng cậu rất nghiêm túc quan sát.

“Nhất Diệp Chi Thu trốn chui trốn nhủi, còn bảo là Đấu Thần?” Hoàng Thiếu Thiên ngồi một bên liên tục hầm hừ.

Va chạm!

Nhất Diệp Chi Thu đâu? Khí Xung Vân Thủy đâu?

Không chỉ Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, toàn quân Bách Hoa đều gấp rút truy tìm hai tên tướng địch này. Tôn Triết Bình coi trọng đối thủ, đánh giá cao sức mạnh của Ngô Tuyết Phong và Khí Xung Vân Thủy, đương nhiên sẽ hướng cho cả đội quán triệt cùng tư tưởng với mình chứ không riêng gì Trương Giai Lạc.

Khí Xung Vân Thủy đứng trong đội hình đối diện, chung với pháp sư nguyên tố và ma kiếm sĩ của Gia Thế, mục sư giữ khoảng cách phía sau, nhưng Nhất Diệp Chi Thu thì không thấy tăm hơi.

“Dô dô dô!!” Ngoài trận Hoàng Thiếu Thiên hét lớn, Nhất Diệp Chi Thu mất tiêu đâu rồi hả? Vậy tạch luôn đi! Gia Thế tạch dưới tay Bách Hoa mau đi! Cậu nghĩ.

“Lên!” Bách Hoa cũng không quá do dự, lập tức nhào vào tấn công. Lạc Hoa Lang Tạ của Tôn Triết Bình hổ báo lao lên trước nhất. Súng vang đạn rền, khai hỏa cho cuộc chiến bằng dải ánh sáng đầy màu sắc cover Lạc Hoa Lang Tạ. Hai tay đấm khác của Bách Hoa là ma đạo học giả và lưu manh theo sau, mục sư duy trì vị trí cuối đội hình.

Gia Thế vội vàng đón đỡ thế tấn công của Bách Hoa, mở đầu bằng Kiếm Sóng của ma kiếm sĩ. Sau lưng gã, Khí Xung Vân Thủy và pháp sư nguyên tố cũng gồng chiêu hoặc ngâm xướng với tiết tấu không đồng nhất.

Gia Thế chịu không nổi nhiệt, bị đẩy lùi dần.

“Lên đê!!” Hoàng Thiếu Thiên hào hứng hò hét, cậu rất thích kiểu đánh đấm lăn xả này.

Dụ Văn Châu ngồi cạnh thì lại cau mày, trên mặt có nét nghĩ ngợi. Cậu không ngừng lật xem những gì mình đã viết trước đó, tính toán suy nghĩ. Cậu muốn biết vị trí hiện tại của Nhất Diệp Chi Thu, nhưng camera lại chẳng chịu lia về phía hắn.

“Đập bẹp tụi nó đi!!” Giọng Hoàng Thiếu Thiên cứ văng vẳng bên tai.

Gia Thế liên tục lùi về sau, dẫn tới bóng dáng Nhất Diệp Chi Thu bắt đầu xuất hiện trong khung hình. Hắn đang làm gì? Hắn... chẳng làm gì cả, chỉ đứng yên tại chỗ.

“Thằng đó bị ngu à?” Thấy cảnh này Hoàng Thiếu Thiên buột miệng nói, mà Dụ Văn Châu thì chú ý đến tọa độ hiện tại của Nhất Diệp Chi Thu.

Tọa độ (56, 73) nhanh chóng được cậu chép xuống, tựa như đã nắm được công thức cuối cùng cần có để giải một bài toán, tất cả nghi nan hoàn toàn hé mở.

Dụ Văn Châu gõ gõ mấy cái lên cuốn sổ bìa cứng, khép lại.

Kế tiếp, hãy để trận đấu chứng thực suy đoán của mình.

Bên kia Hoàng Thiếu Thiên vừa xem vừa la hét, trông như rất phấn khích, nhưng kỳ thực vẫn luôn để mắt đến hành động của Dụ Văn Châu.

Cậu ta phát hiện ra điều gì chăng? Nhìn thấy Dụ Văn Châu khép sổ và dõi mắt lên màn hình với vẻ khấp khởi, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ trong lòng.

Lúc này, chiến đội Bách Hoa đã đột phá lưới hỏa lực của Gia Thế. Lạc Hoa Lang Tạ vung trọng kiếm trong tay, một chiêu Địa Liệt Trảm bổ thẳng vào giữa đội hình địch.

“Diệp Thu, ra đây!” Trương Giai Lạc hết nhịn nổi, chat lên kênh chung.

“Tới nè.” Vậy chứ mà có người trả lời! Nhất Diệp Chi Thu xuất hiện từ bên cánh, vùng ánh sáng tạo nên bởi Bách Hoa Liễu Loạn vẫn còn đó, nhưng hắn xông vào không chút e sợ. Thoắt chốc, hắn đã ở sau lưng Lạc Hoa Lang Tạ.

Tôn Triết Bình kiểu gì cũng không ngờ nổi, hắn và Diệp Thu, Lạc Hoa Lang Tạ và Nhất Diệp Chi Thu, lần đầu tiên chạm trán trong trận, lại có thể là tư thế sóng lưng sóng vai, hướng về hai phía khác biệt chứ không phải mặt đối mặt. Hắn muốn xoay người, nhưng trước mắt là sát thương ngợp trời. Tôn Triết Bình chợt phát hiện mình đang dấn thân vào hiểm địa, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

Ảo Ảnh Long Nha!

Nhất Diệp Chi Thu mở đầu combo bằng đại chiêu cấp 50. Giữa một trời khói lửa rực rỡ muôn màu, những vệt dài đen thẫm đâm xộc ra như loài rắn độc.

Chiến mâu Khước Tà!

Ra đời từ công cụ chế tạo trang bị của Vinh Quang, số lượng trang bị bạc có thuộc tính vượt xa hàng cam chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy thế mà từ mùa giải thứ nhất, Diệp Thu đã lắp cho Nhất Diệp Chi Thu của mình một cây chiến mâu chữ bạc ngon nghẻ.

Đội hình mũi nhọn của chiến đội Bách Hoa bị xé toạc trong nháy mắt, tướng lưu manh theo phía sau Lạc Hoa Lang Tạ định ào lên thì bị Ảo Ảnh Long Nha ép lùi về, còn ma đạo học giả dính chiêu và rơi xuống đất trong lúc tìm cách bay vòng.

Tiếp ứng từ đồng đội bị chặn đứng, Địa Liệt Trảm của Lạc Hoa Lang Tạ nhất thời trơ trọi. Ba người Khí Xung Vân Thủy lúc này bật ngược phản công. Kiếm Sóng Phá Đất quất tới, quét ngã Lạc Hoa Lang Tạ. Chưa kịp Chịu Thân đứng dậy, Địa Lôi Chấn của Khí Xung Vân Thủy đã giáng xuống, bồi thêm Chuỗi Sấm Sét xuyên thấu lồng ngực. Cùng lúc đó, Nhất Diệp Chi Thu quay phắt lại với loạt hit đâm từ sau lưng. Vũ khí bạc Khước Tà lực sát thương đã mạnh, đánh sau lưng còn cộng thêm dame, phối hợp với đợt combo từ ba tướng Gia Thế và Ánh Sáng Thánh Giới của mục sư...

Trong vô số lần Tôn Triết Bình tưởng tượng về cảnh mình đụng độ với Diệp Thu, không hề có tình huống này. Hắn thậm chí chưa kịp nhìn rõ Nhất Diệp Chi Thu từ chính diện thì đã ngã xuống, vạt màu cuối cùng còn lại trong góc nhìn là ánh sáng Huyễn Văn ma pháp đủ mọi thuộc tính nổ tung trên người mình.

Chết rồi ư?

Tôn Triết Bình không thể tin được. Lần đầu tiên giao đấu với Diệp Thu, hắn lại gục ngã một cách quá dễ dàng.

Cả nhà thi đấu đều há hốc mồm.

Kèo Bách Hoa vốn chiếm phần đông, chẳng ai ngờ rằng Lạc Hoa Lang Tạ lại chết nhanh gọn đến vậy. Mới mấy giây trước, Bách Hoa còn chọc thủng hàng phòng ngự của Gia Thế và chuẩn bị gặt đầu người, thế rồi Nhất Diệp Chi Thu nhập cuộc, mọi thứ lập tức xoay chuyển.

“Ủa ủa là sao?” Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm với vẻ mặt hoang mang vô đối.

“Đó là chiến thuật.” Dụ Văn Châu lặp lại câu trả lời cũ. Thật ra, cậu cũng không kém phần kinh ngạc. Cậu đoán được cách Gia Thế phản công, chỉ không lường được họ sẽ giết luôn Lạc Hoa Lang Tạ trong đúng một đợt...

Đó là chiến thuật, nhưng phát huy chiến thuật đến mức tối đa như Gia Thế thì vượt quá dự đoán của Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu mở cuốn sổ ra, Hoàng Thiếu Thiên quay qua nhìn, muốn xem nãy giờ cậu đã ghi chú những gì. Nhưng Dụ Văn Châu nhấc bút chần chừ hồi lâu, cuối cùng viết xuống, vẻn vẹn chỉ có hai cái tên.

Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu.

Vậy nghĩa là sao? Hoàng Thiếu Thiên đang định hỏi, phía sau bỗng có người cất tiếng.

“Cậu cho rằng chỉ có anh ta mới đủ sức làm điều đó?” Tiếng nói đến từ hàng ghế ngay sau bọn họ.

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên hơi lớn hơn mình một chút, vì chỗ ngồi cao hơn nên cậu ta có thể thấy rõ mồn một nội dung Dụ Văn Châu viết trong sổ. Cậu ta đang quan sát Dụ Văn Châu với một đôi mắt khá ư kỳ dị. Hai con mắt không đối xứng, mắt trái hình như lớn hơn mắt phải một tẹo.

“Ông là ai?” Hoàng Thiếu Thiên lập tức hỏi.

“Vương Kiệt Hi, chiến đội Vi Thảo.” Thiếu niên nọ trả lời.

Bình Luận (0)
Comment