Toàn trường yên tĩnh, không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng khóc nức nở. Khi tiếng khóc mỗi lúc được khuếch đại thì tiếng vỗ tay đã nhanh chóng bao trùm hết thảy.
"A!"
“Thật dễ nghe!”
“Quá chấn động!”
“Các ngươi có cảm giác âm nhạc của hắn biết nói chuyện, phối hợp hoàn mỹ với nhạc cụ mà kể lại câu chuyện hắn ta đã nhắc đến trước.”
"Lương Chúc!"
“Khiến ta khóc chết.”
"Khi nghe câu chuyện của hắn ta, ta chỉ nghe thấy câu chuyện. Nhưng khi âm nhạc vang lên, hình như ta đã trở thành người trong câu chuyện.”
"Mỗi một nốt nhạc, đều đang nói ra ngàn lời vạn ngữ!"
"Việc sử dụng violin và biểu hiện cảm xúc đã xuất thần!"
" m nhạc hóa ra cũng có thể là một ngôn ngữ!"
“Kết thúc hoá bướm làm cho người ta sụp đổ rơi lệ.”
“Đây là một trong những câu chuyện tình yêu đẹp nhất mà ta từng nghe.”
“Ta quên mất bản thân đang ngồi trong buổi hoà nhạc, tựa như đang xem một bộ phim, lại giống như trải qua cả một đời người.”
"Chỉ có âm nhạc của Tiện Ngư mới có thể tạo ra hình ảnh mãnh liệt như vậy.”
Khắp hội trường đều chấn động tận tâm can.
......
Mà ở vị trí của đám người Dương Chung Minh, biểu cảm của mấy vị khúc phụ đỉnh cấp lại không hẹn mà cùng rung động.
Doãn Đông nói: "Sử dụng violin thật tài tình.”
Diệp Tri Thu thì đăm chiêu: “Nhân vật chính của câu chuyện được ẩn dụ qua màn song tấu cello và violin, biểu đạt chủ đều tình yêu, sắp xếp vô cùng hoàn mỹ.”
Lục Thịnh: "Giai điệu viết vào lòng người.”
Abigail cũng trầm ngâm: "Tất cả chúng ta đều cố gắng kể những câu chuyện bằng âm nhạc, nhưng không ai trong chúng ta có thể làm tốt như hắn ta, ta sẽ không bao giờ quên buổi hòa nhạc hôm nay."
“Lão Dương.” Trịnh Tinh đột nhiên gọi.
Dương Chung Minh ngẩng đầu: "Hả?"
“Ngài có nghĩ rằng sau buổi hoà nhạc này, hắn ta sẽ vượt qua ngài không?”
“Ở một ý nghĩa nào đó, hắn đã vượt qua ta rồi.”
"Ý ta là bảng xếp hạng âm nhạc."
"Vậy phải xem hắn ta biểu diễn thế nào vào tối mai. Dù gì ta cũng là hạng ba, muốn vượt qua ta không dễ đâu.”
“Ý ngài là nhạc giao hưởng sao?”
“Phải.” Dương Chung Minh lên tiếng.
Lão Dương vô thức xem trọng Tiện Ngư, hắn rất thích hậu bội này hay nói chính xác hơn là thích chàng trai trẻ tuổi này. Nhưng cứ cách một đoạn thời gian, Tiện Ngư lại phá vỡ nhận thức của Dương Chung Minh, làm hắn hiểu hình như bản thân vẫn luôn khinh thường đối phương.
Đến ngày hôm nay, lần đầu tiên Dương Chung Minh phát hiện ra rằng: “Dường như ngài đã không còn dự đoán trước được tương lai sau này của Tiện Ngư nữa rồi phải không?”
"Sao bỗng nhiên có loại cảm giác con mình đột nhiên lớn lên vậy?" Dương Chung Minh cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ khó hiểu này của mình, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên, buổi hòa nhạc này đối với hắn mà nói là hưởng thụ kép của tâm linh và giác quan.
Đến cấp bậc này của Dương Chung Minh, âm nhạc có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý hưởng thụ, cực kỳ ít. Đối với tất cả mọi người trong đại sảnh Kim Sắc ngày hôm nay, buổi hòa nhạc này là một sự hưởng thụ cao cấp.
Một bữa tiệc âm nhạc chưa từng có.
......
Biểu diễn xong "Lương Chúc", Lâm Uyên nói: "Thời gian đã sắp hết, buổi biểu diễn hôm nay còn một tiết mục nữa, mời mọi người thưởng thức.”
Cuối cùng là một buổi biểu diễn saxophone, người biểu diễn bản nhạc chính là Lâm Uyên.
Kỹ thuật saxophone của Lâm Uyên không phải là tốt nhất, ít nhất không xuất thần nhập hóa như đàn dương cầm của hắn, nhưng xét về tổng thể mà nói vẫn đạt đến tiêu chuẩn biểu diễn trên sân khấu.
Đặc biệt là bài nhạc này, hắn chơi nó vì có một ý nghĩa đặc biệt.
Tên của bản nhạc saxophone là “Về nhà", điều đó khiến vẻ mặt Trịnh Tinh trở nên kỳ lạ: “Tiểu Ngư Nhi không phải đang cố ý chứ?”
Hai tác phẩm cuối cùng của buổi hòa nhạc ngày hôm nay, một là concerto violin và một là saxophone. Trước là một trong những lĩnh vực mà Dương Chung Minh giỏi nhất. Sau là một trong những lĩnh vực am hiểu nhất của Abigail.
Dường như Tiện Ngư đã dùng những tác phẩm này để chứng minh cho mọi người biết rằng cái gì hắn cũng biết cả.
"Không phải cố ý, cũng là cố tình." Abigail nhướng mày, sau đó im lặng nghe bản nhạc cuối cùng hôm nay.
Dương Chung Minh bên cạnh thì mỉm cười, đây không phải là lần đầu tiên Tiện Ngư có tác phẩm violin khiến hắn rung động.
......
Trên trái đất, nhắc đến Saxophone, người ta sẽ nhớ đến "Về nhà đi con". Nhắc đến "Về nhà đi con", người ta cũng liên tưởng đến nhạc cụ saxophone này.
Saxophone du dương trong veo, diễn tấu ra một loại ý cảnh miên man. Hiệu ứng âm thanh tại sân khấu Kim Sắc vô cùng tốt khiến vô số người bị lây nhiễm.
m thanh mềm mại không chói tai, mang theo một sự mạnh mẽ không quá gay gắt. Đẹp đẽ, thanh lịch, không hề khoa trương. Tựa như tiếng gõ cửa nặng nề, khiến người ta khao khát được trở về nhà.
Chỉ là khi bản nhạc này kết thúc, toàn trường ngoại trừ tiếng vỗ tay như lúc ban đầu, không có ai nhúc nhích, cho dù Tiện Ngư đứng trên sân khấu cúi chào tất cả mọi người, tuyên bố buổi hòa nhạc hôm nay chấm dứt.
"Thế nào rồi?" Trịnh Tinh nhìn về phía Abigail.
Abigail cười khổ: "Trước đó ở nhạc hội Lam, có phải Tiện Ngư nhường ta không? Nếu hắn lấy ra bản nhạc này, quán quân hạng mục Saxophone sẽ thuộc về Tần Châu các người.”
Trịnh Tinh: "..."
Không có gì quá khó hiểu, có lẽ lúc đó Tiện Ngư vẫn chưa viết ra. Chỉ cần nhớ đến tác phẩm xuất hiện trong buổi hoà nhạc này, Abigail không khỏi cảm thán: “Nghe xong Về nhà, cảm giác đầu tiên của ta là không muốn về nhà mà tiếp tục nghe nữa. Xem thử hắn ta có thể đưa ra bao nhiêu tác phẩm đáng kinh ngạc nữa.”
Không chỉ Abigail mà hầu hết mọi người trong hội trường đều chẳng muốn về nhà.