Những tràng pháo tay vang lên, Lâm Uyên cúi đầu rời khỏi sân khấu rồi đi vào cánh gà, giao chuyện kết thúc chương trình cho người dẫn chương trình. Nhưng mà những tràng pháo tay vẫn không chịu dừng.
“Tiện Ngư lão sư…” Sau khi phát hiện tiếng vỗ tay vẫn không có dấu hiệu dừng lại, người dẫn chương trình không thể không gọi Lâm Uyên.
Lâm Uyên sắp rời khỏi sân khấu thì dừng bước.
"Tín hiệu trở lại.”
Lục Thịnh bật cười: "Buổi hòa nhạc đầu tiên, khán giả đã hy vọng hắn có thể tiếp tục. Xem ra đây đã là một buổi hoà nhạc thành công rực rỡ rồi.”
“Lâu rồi chưa thấy phản ứng của khán giả nồng nhiệt như vậy.”
Trịnh Tinh cũng mỉm cười: "Hắn sẽ tiếp tục. "
“Chắc chắn thế.” Dương Chung Minh nhíu mày.
Tín hiệu trở lại là quy tắc ngầm của sân khấu Lam Tinh. Nếu những tràng pháo tay của khán giả vẫn tiếp tục sau khi người biểu diễn cảm ơn kết thúc phần trình diễn, đó gọi là tín hiệu trở lại.
Với tình huống như vậy, Lâm Uyên có hai lựa chọn. Lựa chọn đầu tiên là rời đi, dù sao màn trình diễn chính thức đã kết thúc. Lựa chọn thứ hai là lịch sự trở lại sân khấu và mang đến thêm một phần trình diễn nữa cho tất cả mọi người.
Quy tắc sân khấu này ở Trung Quốc cũng có, Lâm Uyên lựa chọn vế sau.
Hắn quay trở lại sân khấu.
Người dẫn chương trình không nhịn được trêu chọc: "Xem ra mọi người đều không muốn về nhà, Tiện Ngư lão sư cũng có chút lưu luyến không rời, vậy chúng ta tiếp tục giao lại sân khấu cho Tiện Ngư lão sư vậy."
“Cảm ơn." Lâm Uyên lên tiếng.
Đang suy nghĩ xem nên biểu diễn cái gì tiếp theo? Lúc này hắn có thể chọn biểu diễn một số tác phẩm nổi tiếng, hoặc là biểu diễn lại một trong những khúc nhạc vừa rồi.
Dù hắn chọn vế nào thì khán giả đều sẽ đón nhận cả thôi. Nhưng đây là đại sảnh Kim Sắc, vì sao không làm một hành động bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên dứt khoát ngồi xuống đàn dương cầm, cười nói: “Vậy chúng ta đàn một bản thú vị một chút, bản nhạc tiếp theo gọi là “Flight of the Bumblebee”. Nó là một khúc dương cầm rất đặc biệt, đặc điểm lớn nhất chính là đủ nhanh…”
Cùng lúc đó, những ngón tay Lâm Uyên đã nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Giai điệu thật kinh điển, nhanh nhẹn, sống động và vô cùng lôi cuốn. Nhạc khúc nhanh chóng tăng nhanh tốc độ đến một mức điên cuồng, khiến âm thanh lưu chuyển lên xuống trong khán phòng.
Những ngón tay nhảy múa trên phím đàn.
Tốc độ đàn khiến người ta hoa mắt, giai điệu tạo ra vô cùng hoa lệ. Mỗi âm mỗi nhịp đều khiến mạch đập toàn thân bùng nổ. Niềm đam mê tràn ngập xung quanh, sức nóng mãnh liệt kết hợp tiết tấu nhanh mạnh tạo nên một tổ hợp cực kỳ đặc sắc.
“Chúa ơi!”
“Tốc độ ma quỷ gì thế này?”
“Phím đàn dương cầm sắp bốc cháy rồi.”
“Ta cảm thấy đầu ngón tay sắp rụng đến nơi rồi, đàn dương cầm chắc chưa từng chịu đựng sự ngược đãi đến thế.”
“Nhanh quá! Quá nhanh.”
“Đúng là kỹ xảo vô cực.”
“Không chỉ là kỹ xảo đâu.”
“Ngươi không nhận ra đây chính là tiếng vỗ cánh bay của ong rừng sao? Chúng ta chiến đấu bảo vệ tổ của mình, xua đuổi kẻ địch xâm phạm lãnh thổ.”
“Quá bùng nổ.”
Chưa đầy một phút đồng hồ, Lâm Uyên đã kết thúc diễn tấu.
Nhưng mà tinh thần toàn hội trường chưa hồi phục, trên mặt đám khán giả tràn ngập sự hưng phấn. Lâm Uyên bẻ các đốt ngón tay mỏi nhừ, may mà kỹ thuật của hắn tốt.
Bản nhạc “Flight of the Bumblebee” mà Lâm Uyên vừa biểu diễn là một trong những khúc dương cầm nhanh nhất thế giới. Sử dụng violin có thể đẩy hiệu quả của bài này tốt hơn những kỹ thuật violin của hắn không tốt bằng dương cầm nên không chọn.
Dưới sân khấu, những tiếng vỗ tay lại vang lên tựa như thuỷ triều, khán giả vẫn chưa hài lòng lắm.
“Thêm bài nữa đi.”
“Thêm bài nữa đi.”
“Lại một bài nữa!”
Không biết là ai mở đầu trước khiến toàn hội trường hô theo. Các khúc phụ đều kinh ngạc, đây không phải là buổi biểu diễn đường phố, càng không phải là quán bar.
Đây là buổi hoà nhạc tại đại sảnh Kim Sắc, sân khấu cao cấp nhất thế giới. Vậy mà dưới khán đài, khán giả không thèm để ý hình tượng mà hét lên yêu cầu thêm bài nữa.
Giới thượng lưu trọng mặt mũi, không bao giờ muốn thất thố ở nơi công cộng. Huống chi những kẻ có mặt ở đây tối nay đều có thân phận không hề tầm thường. Ngoại trừ các khúc phụ chuyên nghiệp, bọn họ nghe hiểu thật sao?
Cảnh tượng ngày hôm nay chính là một phép lạ.
Lâm Uyên biết không thể trốn được, dứt khoát đưa ngón trỏ lên môi. Nhất thời toàn hội trường đều im lặng trở lại.
Những ngón tay Lâm Uyên một lần nữa xuất hiện trên phím đàn đen trắng: "Bản nhạc tiếp theo được gọi là La Campanella.”
La Campanella của Franz Liszt sáng tác nhưng lại được Niccolo Paganini sửa đổi để trở nên giống tiếng chuông hơn. Bản độc tấu piano này nổi tiếng với nhịp độ cao, nhiều âm kép, và lực ngón tay phải được khống chế tốt, đòi hỏi kỹ năng chơi piano ở trình độ cực cao.
So với bản nhạc trước đó thì La Campanella còn khó hơn gấp nhiều lần. Cấu trúc của nó gồm ba đoạn cơ bản, ở giọng G thứ, nhip 6/8. Mỗi đoạn của nó đã được thay đổi nhiều lần vì vậy có các đặc điểm của các biến thể và rondo.
Khúc đầu được luân phiên chơi bằng tay trái và tay phải, với khoảng các từ 8 đến 16 độ giữa hai nốt nhạc và cường độ thay đổi từ P sang giảm dần bắt chước tiếng chuông đánh.
Toàn bộ bản nhạc khá nhanh, sử dụng các kỹ thuật biểu diễn có độ khó cao và phức tạp bao gồm các nhảy quãng dài linh hoạt lặp lại các quãng tám nhanh, giai điệu và rung đồng thời bằng một tay, các nhóm âm thanh chạy rất dồn dập.
Lâm Uyên nhắm mắt lại để bản thân hoàn toàn chìm đắm trong nhạc khúc. Nếu có người ngồi bên cạnh, nhìn thấy kỹ xảo diễn tấu của Lâm Uyên lúc này, nhất định sẽ hoa cả mắt.
Tất nhiên không có ai xung quanh hắn ta cả.
Mọi người ở dưới sân khấu, đều có chung một sự khiếp sợ và lòng tận hưởng thán phục với tác phẩm.