Những cung bậc cảm xúc khác nhau thể hiện kỹ thuật khác nhau tại các biến thể âm vực. Tạo nên những cảm xúc dồn dập trong lòng mỗi người, thêm với kỹ năng của hệ thống lại càng được dịp khuếch đại hơn.
Dưới sân khấu, Dương Chung Minh nhắm mắt lại, ngón tay như vô thức kéo dây đàn.
"Đoạn tấu."
"Nhảy cung."
"Thú vị."
Khi Dương Chung Minh mở mắt ra, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trịnh Tinh hơi bất ngờ: “Đây không phải là kỹ thuật chơi violin sao?”
Abigail nhìn Lâm Uyên trên sân khấu thật sâu: "Đúng vậy, Tiện Ngư đang dùng piano để bắt chước violin, tạo nên trải nghiệm mới mẻ trên đàn dương cầm mà trước nay chưa từng ai thử. Thế nhưng bản nhạc được tạo ra lại hoa lệ đến bất ngờ khiến chúng ta đều choáng váng.”
Dương Chung Minh liếc Abigail một cái.
"Ta nên tán thưởng bản thân khúc nhạc này xuất sắc, hay là nên nói kỹ thuật của hắn kinh thế hãi tục?" Lục Thịnh cười khổ.
Màn trình diễn này đã vượt quá giới hạn khả năng của các nghệ sĩ dương cầm nói chung. Chưa kể đến bản thân bài hát này có giá trị nghệ thuật rất cao.
Đây đâu còn là buổi biểu diễn cám ơn khán giả, rõ ràng là tiếp nối chương trình hoà nhạc. Chỉ cần làm thêm một chút, ai ngờ hắn lại chơi thực đến vậy.
Diệp Tri Thu méo mặt: “Nếu từ góc độ thang điểm mười, những kỹ thuật này đều rất khó không thể chỉ nắm vững trong thời gian ngắn được đâu.”
Doãn Đông bĩu môi: “Hắn ta là ma quỷ mà, khúc nhạc như vậy không chỉ tra tấn những nghệ sĩ nghiệp dư, mà ngay cả những nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp cũng phải đau đầu kìa.”
......
Với tình huống bình thường, chỉ cần biểu diễn một lần là đủ. Lâm Uyên liên tục biểu diễn hai khúc nhạc nhưng tràng pháo tay hiện tại còn nhiệt tình hơn lúc trước.
Khuôn mặt của khán giả hiện rõ sự điên rồi:
"Thật tuyệt vời!"
"Bài hát vừa rồi tên là La Campanella à?”
“Ta nghe thấy bên tai từng tiếng chuông ngân.”
"Đây là biểu diễn tri ân sao? Chất lượng hoàn toàn chẳng thua kém việc biểu diễn chính thức.”
“Những khúc nhạc này cộng lại, đủ để hắn mở thêm một buổi hoà nhạc nữa.”
“Vẫn chưa kết thúc.”
“Tiếp tục đi!”
"Vỗ tay!"
“Vỗ tay mạnh nữa cho ta.”
"Hôm nay phải tranh thủ vắt kiệt hắn!"
Đương nhiên không thể vắt kiệt hắn được đau, vì đám đông quá khích nên mới nói như vậy thôi. Biểu diễn tri ân cần ba lần là đủ rồi, Lâm Uyên cũng sẽ cảm thấy mệt.
Trong tiếng vỗ tay như sóng biển, Lâm Uyên thỏa thuận trước: "Tiếp theo là bài cuối cùng, chúng ta đổi nhạc cụ khác.”
Nói xong, Lâm Uyên tìm được một cây đàn guitar cổ điển. Việc Tiện Ngư có thể chơi tất cả các loại nhạc cụ, thì tất cả mọi người đều biết. Ở mỗi loại nhạc cụ đều có tác phẩm tiêu biểu đại diện, hôm nay Lâm Uyên dự định bổ sung tác phẩm cho đàn guitar.
“Bản nhạc này được gọi là Romance De Amour, hy vọng mọi người sẽ thích nó.”
Romance De Amour là một tác phẩm điển hình của bộ ba đơn với nhịp giữa và nhịp ba phần tư. Toàn bộ tác phẩm được cấu thành từ 32 ô nhịp, trong đó sử dụng 4 ô nhịp làm hợp âm chính.
Phần đầu của tác phẩm được triển khai chậm rãi, đến phần thứ tư thì tăng lên một quãng tám với cung chính tạo nên cao trào. Sau đó lại chuyển đổi qua lại giữa hợp âm phụ và hợp âm thứ bảy rồi kết thúc bằng hợp âm chính.
Cùng với sự hài hoà của ba cung bậc hoà âm mà giai điệu trở nên nhịp nhàng và thú vị. Thể hiện tâm trạng nhẹ nhàng bình thản, tựa như nước hồ bị gió thổi qua, có chút gợn sóng lăn tăn rồi chậm rãi bay đi.
Bản nhạc kết thúc trong một bầu không khí bình yên tĩnh lặng đến lạ thường. Ở Trái đất dù bản Romance De Amour không khó nhưng được nhiều người đánh giá là không dễ chơi.
Khác với những lần trước, lần này tiếng vỗ tay đã không còn kịch liệt nữa. Nhưng không có nghĩa là bọn họ không thích bản nhạc này, chẳng qua khán giả không muốn vá vỡ ý cảnh do bản nhạc tạo nên.
Ngay cả những tràng pháo tay cũng mang theo sự kiềm chế của tình yêu.
"Bài cuối cùng."
"Phải biết đủ thôi, trình bày ba bản xuất sắc, trình diễn tri ân có tâm nhất thế giới.”
"Từ hôm nay trở đi, Tiện Ngư là nhạc sĩ yêu thích của ta."
"Mua cho ta vé cho buổi hòa nhạc ngày mai!"
"Công việc thì sao?"
"Công việc có thể bị trì hoãn, buổi hòa nhạc lại không chờ đợi ta!"
"Không phải nói rõ ngày mai Tiện Ngư sẽ mang đến những bản giao hưởng gì?”
“Bây giờ ta không thể đợi được.”
“Thì ra đây chính là cảm giác trở thành fan của người khác sao?"
"Tiện Ngư chính là thần âm nhạc.”
......
Ai đó thì thầm, ai đó tỏ ra hồi tưởng. Lâm Uyên thì chính thức cúi đầu rời khỏi sân khấu. Lúc này đây, tiếng vỗ tay khôi phục nhiệt liệt, hơn nữa toàn thể hội trường đều đứng dậy nhìn theo hắn rời đi.
Ở hàng ghế đầu, các khúc phụ không kìm lòng được mà đứng dậy.
"Hắn đáng được tôn kính."
"Là nhạc sĩ trẻ nhất và giỏi nhất của thời đại chúng ta."
"Điều thú vị là vừa rồi hắn ta lại có thêm một bản nhạc đại diện trong lĩnh vực guitar."
"Đúng vậy, một bản nhạc hay về tình yêu Romance De Amour."
“Dù hắn lấy ra nhạc cụ gì, hình như ta không bất ngờ nữa.”
“Nhưng hắn giỏi nhất vẫn là dương cầm.”
“Cho nên mới nói, mỗi khúc phụ cao cấp đều có một hạng mục nhạc cụ đặc trưng.”
“Tiện Ngư là đàn piano, Dương Chung Minh chính là violin?"
"Nếu ta nhớ chính xác, saxophone của Abigail là vô địch."
"Trông chờ vào ngày mai quá đi."
"Ta có dự cảm, có lẽ ngày mai mới là thời khắc món chính lên bàn!"
Tất cả mọi người đều đang thảo luận, còn Lâm Uyên đã vào cánh gà. Mc lên sân khấu thông báo kết thúc chương trình hoà nhạc, hướng dẫn khán giả rời khỏi hội trường đại sảnh Kim Sắc. Nhân viên cũng được điều động tối đa, mở cửa nhiệt tình hướng dẫn khách mời ra về có trật tự.