Khi khán giả và các khúc phụ vừa ra khỏi đại sảnh Kim Sắc đã bị các phóng viên bao vây, ánh đèn flash chớp nháy liên tiếp.
"Xin hỏi ngài đánh giá như thế nào về buổi hòa nhạc của Tiện Ngư lão sư!?" Phóng viên không thể chờ đợi mà đặt ngay câu hỏi.
Nhóm khúc phụ đều nhìn nhau còn khán giả thì mỉm cười. Phải trả lời thế nào, mọi người đều đã có đáp án sẵn sàng.
"Hội trường Kim Sắc tối nay trở nên lấp lánh vì âm nhạc của Tiện Ngư. Sao trên trời cũng không rực rỡ bằng âm nhạc của Tiện Ngư.”
“Hắn chính là hiện thân của nghệ thuật.”
"Hắn chính là thần âm nhạc."
"Trong trái tim tôi, ông là tuyệt vời hơn so với hai từ vĩ đại."
"..." Phóng viên phỏng vấn, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Đám người này, bị chuốc rượu say rồi ư? Sau khi nghe xong buổi hoà nhạc, cả đám lại trở thành tín đồ cuồng nhiệt của Tiện Ngư thế?
Bỗng nhiên một phóng viên kỳ cựu cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Còn nhớ năm đó Tiện Ngư mở liveshow, khán giả cũng có phản ứung tương tự. Lần đó thậm chí có rất nhiều người ngất xỉu và được xe cứu thương đưa đi.
Còn lần này không ai ngất xỉu nhưng biểu hiện của bọn họ còn gấp mấy lần người bị ngất xỉu nữa. Tiện Ngư được tâng bốc thổi phồng lên tận trời khiến các phóng viên choáng váng.
Điều khiến phóng viên kỳ cựu này cảm thấy khác thường hơn chính là ngoại trừ khán giả bình thường ra, những bài phát biểu phỏng vấn của khúc phụ kia, cũng không được bình thường.
"Phải thừa nhận con người có chênh lệch."
"Khúc phụ so với Khúc phụ, sự chênh lệch có thể giống như trời cao."
"Trước mặt hắn ta, ta cảm thấy như một sinh viên mới bắt đầu học âm nhạc."
"Nghĩ đến bản giao hưởng ngày mai, ta kích động không ngủ được, không biết Tiện Ngư sẽ mang đến kỳ tích gì."
Người bình thường tâng bốc còn chưa đủ, mấy nghệ sĩ chuyên nghiệp kia cũng không ngoại lệ sao?
Cũng may Dương Chung Minh và các đại lão vẫn được xem là bình thường.
Đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên, Dương Chung Minh mỉm cười rồi nói: “Không biết nhiều năm sau xem lại buổi hòa nhạc này, mọi người sẽ còn xúc động đến mức nào nữa?”
Abigail nói: “Ta đã nhìn thấy một thiên tài đứng trên sân khấu chơi đùa với tài năng của mình, ngươi không bao giờ có thể nhìn thấu giới hạn của hắn đâu.”
Trịnh Tinh càng dứt khoát hơn: “Chúng ta đều điên cuồng sau khi nghe buổi hoà nhạc hôm nay, chờ mong bản giao hưởng đêm mai.”
Hôm nay là điên rồ nhưng chuyện mọi người trông chờ vào ngày mai sẽ còn điên rồ hơn.
…
Cộng đồng mạng trợn mắt há hốc mồm khi nhìn những cuộc phỏng vấn này.
Trong màn hình, vẻ mặt của khúc phụ Diệp Tri Thu có chút kích động: "Buổi hòa nhạc tối nay đã kết thúc, ta tin vào thứ hạng âm nhạc của Tiện Ngư sẽ có bước nhảy vọt lớn.”
“Nhưng bây giờ hắn đã là hạng bảy.
Phóng viên nhắc nhở, thứ hạng Tiện Ngư đã rất cao, không có nhiều không gian để phát triển.
“Tất nhiên là ta biết, không cần ngươi nhắc nhở."
Diệp Tri Thu tỏ vẻ đầu mình vô cùng tỉnh táo: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn không còn không gian phát triển sao? Không đâu, phải đợi giao hưởng ngày mai sẽ biết rõ thôi.”
Màn hình chuyển cảnh, lần này người được phỏng vấn là tỷ phú đệ nhất Yến Châu, hắn cũng đi nghe buổi hòa nhạc tối nay.
"Con trai và con gái ta là một fan hâm mộ của Tiện Ngư! Ta không thể hiểu được thái độ thành kính của bọn chúng cho đến khi ta tận tai nghe thấy. Ta phát hiện chuyện đó là do di truyền, bởi vì ta và mấy đứa con của mình đã trở thành fan hâm mộ của Tiện Ngư, ta yêu Tiện Ngư."
"Ta sẽ giới thiệu Tiện Ngư cho bạn bè của tôi."
"Mặc dù ta không biết Tiện Ngư nhưng rất mong được gặp hắn. Thông qua âm nhạc của hắn, ta cảm thấy chúng ta là tri kỷ. Ý ta là ta biết hắn rất đặc biệt.”
Màn hình chuyển cảnh một lần nữa, Đường An, một quý tộc nổi tiếng lừng lẫy ở Trung Châu, đã trả lời phỏng vấn: “Hắn đã cho ta biết thế nào được gọi là sự quyến rũ của âm nhạc."
"Là lần đầu tiên hắn ta làm cho ta cảm nhận được sức mạnh thuộc về nghệ thuật."
"Hắn ta là nhạc sĩ giỏi nhất, thậm chí là vĩ đại nhất trong trái tim ta, không có ai vượt trội hơn nữa."
"Đúng vậy."
"Bắt đầu từ đêm nay."
"Tất cả bắt đầu với buổi hòa nhạc tối nay."
"Ngày mai ta sẽ rời đi, nhưng vì sân khấu ngày mai của hắn, bằng mọi giá ta phải ở lại.”
......
Sự khen ngợi của khán giả có mặt tại hiện trường khiến quần chúng thấu hiểu. Ngày thường cũng không ít người khen ngợi, tâng bốc Tiện Ngư. Nhưng cả fan não tàn cũng không dám đặt cho Tiện Ngư hai từ vĩ đại.
Nếu không biết còn tưởng Tiện Ngư đã giải cứu Lam Tinh là siêu anh hùng dân tộc đấy.
"Tình huống gì vậy?"
"Ta có cảm giác đám người này đều bị Ngư phụ tẩy não rồi?"
"Có một số lời mà một fan cứng lâu năm như ta chẳng dám nói ra đều bị họ nói hết.”
“Chung lão sư không bao giờ nói dối, cũng chẳng cần phải tâng bốc Tiện Ngư lên mây xanh như vậy.”
“Quá nổi bật, nhưng các ngươi nói xem buổi hoà nhạc này có phải lễ phong thần của Tiện Ngư không?”
“Cho dù là hiện trường cấp bậc phong thần, ta vẫn cảm thấy phản ứng của những người này quá lố."
"Ta không hiểu."
"Vậy chỉ có thể chờ đại sảnh Kim Sắc ra phiên bản video đầy đủ thôi.”
"Buổi hòa nhạc đã kết thúc rồi, phiên bản video đầy đủ chắc cũng sắp ra rồi."
Phản ứng của khán giả tại hiện trường khiến toàn cầu đều tò mò về sự lợi hại của buổi hòa nhạc.