Người dẫn chương trình chỉ hỏi những câu đơn giản về “Bản giao hưởng định mệnh”.
Khi nói đến câu hỏi về ý tưởng sáng tạo ban đầu, Lâm Uyên trực tiếp lấy ra câu trả lời tiêu chuẩn của Beethoven: "Bốn âm thanh mạnh mẽ mở đầu, ngụ ý là tiếng gõ cửa của Thần Định Mệnh."
"Nhạc chương ngài hài lòng nhất là?"
"Nhạc chương thứ nhất và nhạc chương thứ tư, nhất là nhạc chương thứ tư, nó được quá độ từ nốt Đô thứ, bất luận là cao trào hay ngụ ý đều rất rõ ràng nổi bật."
"Ý nghĩa của nó là gì?"
"Tự tay đánh bại vận mệnh."
"Cho nên đây là tác phẩm sáng tạo dựa trên những gì ngài trải qua sao? Chúng ta đều biết, trước khi thành danh cuộc sống của ngài đều không dễ dàng…”
"Có lẽ vậy." Lâm Uyên nói lấp lửng.
Vốn không muốn giải thích nhưng vẫn phải nói vài câu, nhưng Lâm Uyên vẫn không có ý chủ động nói quá nhiều. Bản nhạc đã được trình diễn, ngoại trừ lời giải thích của Beethoven, thì cứ để sự hiểu biết của khán giả được một phen mặc sức tưởng tượng.
Lâm Uyên không muốn áp đặt cuộc đời mình lên bản nhạc.
Người dẫn chương trình không phải là một kẻ ngốc.
Khi ý thức được Lâm Uyên không muốn nhắc đến chuyện cũ, hắn lập tức không hỏi nhiều, nhưng trong lòng lại càng thêm tin tưởng vào suy đoán kia: “Đúng vậy, nhất định là như vậy!”
Bởi vì gặp phải sự đả kích nặng nề từ bệnh tật, thậm chí khó khăn đến mức suýt mất mạng vẫn không từ bỏ ước mơ. Rốt cuộc đã nghênh đón bình minh thắng lợi, cho nên Tiện Ngư mới viết ra được tác phẩm sử thi khổng lồ như thế
Dưới sân khấu, khán giả cũng cảm nhận được.
Tại sao Tiện Ngư không muốn nói nhiều về chủ đề này?
Chắc chắn là bởi vì những câu chuyện buồn trong trái tim hắn vô cùng có ý nghĩa. Vì vậy nên không muốn nhắc đến chuyện này ở nơi đông người. Bọn họ chỉ cần biết Tiện Ngư đã nói rằng: “Tiếng gõ cửa của Thần định mệnh.”
“Đánh bại số phận.”
Bỏ qua chủ đề mà mọi người đã "biết rõ" về đáp án, người dẫn chương trình cười nói: "Thời gian còn lại không nhiều lắm, tác phẩm tiếp theo sắp được biểu diễn, có thể tiết lộ cho mọi người một chút không?"
"Ừm." Ánh mắt Lâm Uyên hiện lên một tia khác thường: "Khúc nhạc này có liên quan đến Lan Lăng Vương.”
Lời vừa dứt đã khiến toàn hội trường ngẩn người.
Lan Lăng Vương ư?
Những truyền kỳ về Tiện Ngư đều được lan truyền rộng rãi. Ví dụ như vấn đề sức khoẻ của hắn, ví dụ hắn từng lấy danh nghĩa Lan Lăng Vương để tham gia Ca vương giấu mặt.
Khoảnh khắc giành ngôi vị quán quân gần như trở thành một trong những cảnh nổi tiếng nhất trong giới giải trí nói riêng và giới nghệ thuật Lam Tinh nói chung.
Tuy nhiên, Tiện Ngư chưa bao giờ giải thích trước công chúng lý do tại sao mình lại dùng cái tên "Lan Lăng Vương". Lam Tinh cũng không có điển tích về chiến thần này.
"Có thể giới thiệu với mọi người một chút được không?"
Người dẫn chương trình rất hứng thú, khán giả cũng tràn ngập sự chờ mong: "Đằng sau cái tên Lan Lăng Vương có câu chuyện gì? "
"Ta có một người bạn..."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Ta đã từng nghe qua một câu chuyện thú vị từ miệng người bạn kia, truyền thuyết thời cổ đại có một vị tướng quân, hắn dũng mãnh vô địch kế sách vô song, được binh lính yêu mến..."
"Vị tướng quân này, chính là Lan Lăng Vương?" Người dẫn chương trình và khán giả nghĩ ra cùng một câu trả lời.
Lâm Uyên gật gật đầu: "Đúng vậy.”
Người dẫn chương trình tiếp tục: "Vậy người bạn mà ngài nói, không phải là chính ngài đấy chứ?”
Lâm Uyên sửng sốt.
Người dẫn chương trình không nhịn được cười: "Đùa một chút, nhưng ta rất nghi ngờ người bạn mà ngài nhắc đến chính là Sở Cuồng lão sư. "
“Đây không phải là điều quan trọng."
Lâm Uyên tiếp tục nói về Lan Lăng Vương: "Thân là tướng quân, Lan Lăng Vương công chính liêm minh, bình thường nếu có được đồ ăn ngon, thức uống ngon đều rất vui vẻ chia sẻ với binh lính của mình, nếu nói khuyết điểm, khuyết điểm duy nhất của Lan Lăng Vương, chính là diện mạo quá mức tuấn mỹ, tuấn mỹ đến mức không giống một vị tướng quân."
Người dẫn chương trình rất hợp tác, đồng thời cũng có chút khó hiểu: "Tiện Ngư lão sư cho rằng đẹp trai là khuyết điểm sao?"
"Ít nhất đối với các tướng quân chém giết đẫm máu trên chiến trường mà nói, diện mạo quá mức tuấn mỹ không phải chuyện tốt, thậm chí còn bởi vậy mà bị quân địch nhạo báng, nói rằng vị tướng quân này là một kẻ ăn trắng mặc trơn, và đây cũng không phải lần duy nhất Lan Lăng Vương gặp phải chuyện này.” Lâm Uyên tiếp tục kể.
Giống như "Lương Chúc" trước đây, trước khi âm nhạc được biểu diễn. Hắn cần phải cho khán giả một sự hiểu biết nhất định về nền tảng sáng tạo ra bản nhạc.
"Vì để cho địch nhân sợ hãi, Lan Lăng Vương trời sinh tuấn mỹ, tìm người chế tạo cho mình một chiếc mặt nạ vô cùng hung tợn. Sau khi đeo mặt nạ hắn giống như ác quỷ Tu La trong địa ngục, từ đó về sau, hắn bách phát bách thắng trên chiến trường.”
Câu chuyện về Lan Lăng Vương đeo mặt nạ được kể lại khiến khán giả giật mình, cuối cùng đã giải quyết được bí ẩn chưa được giải quyết này trong nhiều năm. Thì ra đây chính là nguyên nhân Tiện Ngư lấy thân phận Lan Lăng Vương tham gia "Ca vương giấu mặt".
Hóa ra "Lan Lăng Vương" là một vị tướng quân. Nhưng về điển cố của vị Lan Lăng Vương này, Tiện Ngư đã nghe được từ đâu? Sở Cuồng đã kể cho hắn nghe hay là tìm tòi từ trong sử sách, dã sử dân gian, hoặc là do Sở Cuồng tự bịa đặt ra?
Nhưng nó không còn quan trọng nữa, trọng điểm chính là tất cả mọi người đều hiểu được dụng ý của hắn: "Bản nhạc kế tiếp này của ta, chính là một khúc trống, giống như là chiến ca thuộc về Lan Lăng Vương."
Tác phẩm tiếp theo Lâm Uyên muốn trình diễn chính là "Lan Lăng Vương nhập trận khúc".
Kỳ thật Lâm Uyên năm đó khi tham gia "Ca vương giấu mặt" cũng đã quyết định, nếu tương lai có cơ hội sẽ lấy bản nhạc này ra. Bây giờ hắn đã tổ chức buổi hoà nhạc, lại là thời cơ tốt, dù gì ba chữ "Lan Lăng Vương" đối với hắn mà nói, cũng có ý nghĩa đặc biệt.
Lời nói kết thúc, rèm sân khấu được kéo lên. Lâm Uyên phải nhanh chóng chuẩn bị cho màn trình diễn tiếp theo.
Không giống như bản giao hưởng định mệnh hoàn toàn chẳng có việc của hắn. Bản nhạc tiếp theo của Lâm Uyên có một ‘phân cảnh’ hoành tráng.
Khán giả dưới sân khấu điều chỉnh lại tư thế ngồi trong sự trông mong.