Đã được nghe một bản nhạc đỉnh cao, khán giả đã xây dựng được niềm tin rất lớn vào Tiện Ngư. Chỉ cần là nhạc do hắn sáng tác thì đều sẽ được đón nhận. Không để khán giả chờ đợi quá lâu, sau mười phút, rèm sân khấu lại được mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt khán giả chính là vòng tròn trống đồng tâm vây quanh chiếc trống lớn. Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống lại có vẻ rất hùng vĩ tráng lệ.
Đếm sơ bộ phải có hơn một trăm chiếc trống lớn màu đỏ.
Trước mỗi chiếc trống lớn, đều có một tay trống uy vũ hùng tráng mặc nhung trang cổ xưa. Hai cánh tay thả lỏng đang nắm chặt hai dùi trống, chỉ cần chờ phát lệnh sẽ lập tức lên nhịp.
Phía trước vòng tròn đồng tâm, có một con đường tơ lụa màu đỏ. Ở đó có một nữ tử ôm đàn tỳ bà che mang mặt nạ che nửa gương mặt.
Ở giữa chiếc trống to nhất của vòng tròn đồng tâm, dưới ánh sáng màu vàng của đại sảnh Kim Sắc. Một người cao lớn mặc khôi giáp màu bạc, sừng sững như đại tướng quân dẫn đầu binh đoàn.
Giao hưởng thuộc về nghệ thuật âm nhạc hiện đại, đội hình trước mắt này lại tràn ngập hương vị cổ điển.
Cho dù tỳ bà hay trống lớn, hoặc đường tơ lụa đỏ và thiết kế trang phục, nhạc cụ, thậm chí cả bầu không khí bố trí sân khấu, v.v. trong nháy mắt đã điều chỉnh sự thèm ăn của tất cả khán giả đến một vị trí cao hơn.
Khoảnh khắc này, không ai nói chuyện riêng. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên khán đài, nhất là chiếc trống lớn ở giữa, trong lòng thầm suy đoán.
Tiếp theo, tiếng trống bành bất chợt vang lên. Tiếng trống này rõ ràng đến từ vòng tròn đồng tâm xung quanh trống lớn.
Khi bóng lưng mặc áo giáp bạc quay về phía khán giả, áo choàng đỏ phấp phới sau lưng. Mọi người đã nhìn thấy chiếc mặt nạ quen thuộc, mà Tiện Ngư đã dùng để đại náo “Ca vương giấu mặt".
Đến lúc này, mọi người đều đã biết hắn chính là Tiện Ngư, cũng chính là Lâm Uyên, bởi vì đây chính là mặt nạ Lan Lăng Vương.
Ý thức được điều này, dưới khán đài xao động mãnh liệt, rất nhiều người đều trở nên cuồng nhiệt. Họ đoán không sai, người đứng trước chiếc trống lớn chính là Lâm Uyên. Hắn trầm mặc gõ trống, dùng một sức lực nặng nề để vào mặt trống.
Lúc này đây, toàn trường chấn động, giống như tướng quân phát ra hiệu lệnh. Quân lệnh như núi, hơn trăm tay trống theo sát phía sau. Đồng thời huy động dùi trống đánh thẳng vào lòng trống. Động tác của mọi người hoàn toàn giống với Lâm Uyên, phảng phất như ngàn vạn hóa thân của hắn, trung thành đuổi theo hắn.
Trăm người trăm trống khiến tất cả tiếng trống hội tụ cùng một chỗ, từ thưa thớt đến càng ngày càng dày đặc, phát ra sức mạnh có thể rung động lòng người.
Không chỉ là trống, mà còn có chiêng, sáo trúc, sênh và các loại nhạc cụ cổ điển khác được phối hợp đầy đủ, làm phông nền để tiếng trống trở nên nổi bật.
Lâm Uyên dùng lực vừa phải cho từng nhát đánh, cổ tay thả lỏng trút sức mạnh xuống mặt trống thông qua dùi trống. Khắp chiếc trống, đâu đâu cũng là vị trí tạo âm thanh, Lâm Uyên lại không bỏ sót cái nào.
Hắn dùng tư thế cô độc đứng trước trống lớn hùng vĩ nhất, phối hợp lực lượng toàn thân, tạo ra tiếng trống liên miên không dứt như chiến ca.
Đột nhiên, Lâm Uyên tạm dừng, tiếng trống cũng lập tức dừng lại. Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng tỳ bà xen vào, tiếng đàn mượt mà tròn mượt như châu báu lăn tròn.
Trong tiếng tỳ bà, tiếng trống tiếp tục một lần nữa, cả hai đều bổ sung cho nhau.
Lâm Uyên di chuyển cơ thể, nhảy múa trong tiếng tỳ bà và tiếng trống. Là một loại vũ đạo tràn ngập ý vị cổ điển, xinh đẹp tựa như đóa cúc nở trăm ngàn cánh nhưng lại mạnh mẽ chấn áp quần hùng.
Một cái liếc mắt như trải qua hàng vạn năm khiến tất cả mọi người đều si ngốc. Tiện Ngư nhảy múa trong tiếng nhạc, việc hắn biết khiêu vũ đã sớm không còn là điều gì bí mật.
Thậm chí còn có người cho rằng hắn là người am hiểu múa nhất thế giới. Nhưng dưới âm nhạc như vậy, trong bầu không khí như vậy, khi hắn trình diễn vũ điệu khí thế hùng hồn bằng tư thái nhẹ nhàng vẫn khiến toàn bộ những người ở đại sảnh Kim Sắc kinh diễm.
Đây là một vũ điệu Lâm Uyên tham khảo từ phong cách âm nhạc “Lan Lăng Vương Nhập Trận Khúc", cùng với rất nhiều động tác múa cổ điển kết hợp lại. Đây là điệu nhảy đầu tiên do Lâm Uyên tự sáng tạo, được hắn đặt tên là “Anh Hồn".
Vẻ đẹp của nó mang đậm nét phương Đông, hàm súc những ý nghĩa thâm sâu. Có lẽ điệu múa như vậy, không chỉ thuộc về Lan Lăng Vương, vì khi Lâm Uyên khiêu vũ, trong đầu nghĩ đến việc vô số tướng sĩ đã bỏ mạng nơi chiến trường vì bảo vệ quốc gia.
Thứ còn lại chỉ là xương cốt trắng bệch khiến người thân than khóc. Bao nhiêu anh tài tướng lĩnh đã ra đi không hề do dự. Độc lập và kiên cường biết bao, lại có mấy ai tỉnh mộng quay về?
Vũ điệu làm rung chuyển trời đất, ánh sáng vỡ vụn dưới chân hắn ta. Trong mắt một số người cuồng nhiệt, giờ khắc này hắn như thiên thần giáng lâm.
Rõ ràng là cung điện âm nhạc cao nhất của Lam Tinh, lại bởi vì điệu múa bất thình lình xuất hiện mà không biết có bao nhiêu người rơi vào trầm luân.
Bình thường tại đại sảnh Kim Sắc không biểu diễn khiêu vũ, ngoại trừ một số chương trình âm nhạc có thiết kế đặc biệt. Nhưng khiêu vũ cũng không thể trở thành yếu tố chính, nhưng bây giờ Tiện Ngư lại dùng âm nhạc kết hợp với vũ điệu đến giới hạn cuối cùng.
Hai thứ này bổ sung cho nhau, một cái cũng không thể thiếu được. Nhất là với tình huống hiệu ứng [Thanh Lâm Kỳ Cảnh] được bộc phát toàn diện, vũ đạo trở thành bút vẽ rồng điểm mắt của khúc nhạc này.
Và trên sân khấu, tiếng trống ồn ào giòn giã, tỳ bà tha thiết rộn ràng. Lâm Uyên mặc giáp bạc nhảy múa say sưa quên cả trời đất. Một động tác ném dùi trống lên không trung rồi chụp lại một cách chuẩn xác.
Lâm Uyên không sợ mình sẽ mắc sai lầm vì hệ thống đã cải tạo thân thể này thích hợp với việc khiêu vũ. Các loại lực khống chế đều đạt đến mức đỉnh cao, chỉ cần luyện tập một chút là được. Hơn nữa vì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc này mà Lâm Uyên đã chuẩn bị rất lâu, vô cùng thuần thục.
Cuối cùng, tiếng trống dừng lại, tỳ bà yên tĩnh, điệu nhảy cũng kết thúc. Tất cả khán giả đều bị ám ảnh và say mê, dường như dư âm vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Mặc dù "Lan Lăng Vương nhập trận khúc" này đã kết thúc. Lâm Uyên thoáng thở dốc, trán hơi đổ mồ hôi, đúng là cảm thấy mệt mỏi.
Sau đó không biết là ai phục hồi tinh thần trước, tiếng vỗ tay chờ đợi đã lâu vang lên, dưới khán đài tràn ngập tiếng hô như sóng thần.
“Thoả mãn.”
“Đặc sắc.”
“Tuyệt vời.”