Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 1834 - Chương 1834. Mở Màn

Chương 1834. Mở màn Chương 1834. Mở màn

Sự tồn tại của Lý Quỳ khiến những kẻ xấu xa muốn bắt nạt người thật thà phải suy nghĩ. Nếu ngươi ép hắn như vậy, hắn sẽ cầm đao chém ngươi sao? Cho dù không chém ngươi, hắn có thù ngươi không?

Nhưng đó đều là những suy đoán mà thôi, không thể bắt nạt người thành thật quá mức. Thuê công phải trả lương, bắt làm thêm việc phải cho ăn. Nếu bức bách quá thì con giun xéo lắm cũng quằn.

Những bối cảnh trong tiểu thuyết khá trù tượng khiến người ta hình thành cách nhìn hoàn mỹ về một thế giới không hoàn hảo. Ví dụ rất nhiều đại hiệp ăn cơm xong thảy cho tiểu nhị một đồng bạc, nhưng tác giả lại không nói rõ số tiền đó từ đâu đến, rõ ràng mấy vị đại hiệp kia không hề làm việc.

Ngươi có thể nói rằng các nhân vật trong tiểu thuyết có tam quan bất chính, nhưng ngươi không thể nói rằng tác giả có tam quan bất chính. Tác giả viết một kẻ giết người ra, nhưng ngươi không thể vì thế mà nói tác giả tâm lý không bình thường.

Thị Nại Am không phải chỉ là người biết khen ngợi Lương Sơn, trong tác phẩm cũng có không ít tình tiết phê phán chuyện ác họ làm. Vừa mở đầu tác giả đã mô tả một đoàn ma quân 108 tên xuất hiện, chứng tỏ đám người Lương Sơn này cũng không phải lương thiện. Sau đó dưới ngòi bút của Thi Nại Am, bọn họ mới dần dần trở nên tốt đẹp.

Có lẽ là mấy năm nay viết quá nhiều, hoặc có lẽ là kỹ thuật piano của Lâm Uyên quá trâu bò, cho nên tốc độ gõ chữ thật sự rất nhanh. Sau hai ba ngày Lâm Uyên ở nhà, đã viết được hai trăm ngàn chữ.

Tất nhiên rồi, hắn không thể viết xong trong ba ngày vì buổi hòa nhạc của Dương Chung Minh sắp bắt đầu.

Tối nay, trước cửa đại sảnh Kim Sắc vô cùng đông đúc, phía trên thảm đỏ đông nghẹt cả người. Lâm Uyên ngồi xe có tài xế lái di chuyển đến vị trí gần đó, nhìn đám người điên cuồng, trong lòng cảm thấy rất vi diệu. Mới qua có mấy ngày, nơi đây đã trở thành buổi hòa nhạc của người khác rồi.

Trợ lý Tiểu Cô Đông cười nói: "Không tham gia thảm đỏ cũng được, ở đây có cửa sau.”

Tiểu Cô Đông hiểu rõ tính cách của Lâm Uyên, không thích náo nhiệt. Lâm Uyên lại mỉm cười, đương nhiên hắn biết nơi này có cửa sau. Còn nhớ năm đó lần đầu tiên đến đại sảnh Kim Sắc, Dương Chung Minh và Trịnh Tinh cũng dẫn hắn đi vào cửa sau.

Nhưng hôm nay thì khác, hắn đẩy cửa xe bước ra ngoài, khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên thành một nụ cười: "Ta muốn đi vào cửa chính tham gia buổi hòa nhạc của lão sư."

Tiếp theo, Lâm Uyên xuất hiện trong phạm vi ống kính. Phóng viên hiện trường và quần chúng có mặt tại đó lập tức cuồng nhiệt. Tất cả những người đang bước trên thảm đỏ cũng phải quay đầu ngoái lại.

Tiểu Cô Đông ngồi trong xe, âm thầm líu lưỡi. Tựa như mấy người đó vừa nhìn thấy cảnh đẹp nhất trong phim, khiến mọi người không thể rời mắt khỏi Lâm Uyên. Nam minh tinh trẻ bước lên thảm đỏ với nụ cười bình thản trong sự điên rồ và la hét trên toàn thế giới.

Tiểu Cô Đông rất khó để đoán được, những chuyện này là do Tiện Ngư quá nổi tiếng hay là vì danh khí của Tiện Ngư tốt?

Bước chân Lâm Uyên rất nhanh, nhưng thảm đỏ trăm mét đã đủ để phóng viên tác nghiệp. Các nam khách mời khác đều mang theo bạn nữ đi cùng, chỉ có Lâm Uyên là không như vậy.

Rất nhanh, hắn đã tiến vào đại sảnh Kim Sắc, được sắp xếp vào phòng riêng 202. Ngồi cùng hắn còn có mẹ, chị gái và em gái. Ngồi trong phòng riêng, mẹ hắn rất sốt ruột, cẩn thận hỏi Lâm Uyên: “Chúng ta có làm ảnh hưởng đến con không?”

“Không sao cả.” Lâm Uyên nói.

Dù người nhà có bị nhìn thấy cũng chẳng sao, điểm duy nhất đáng lo là chị gái, nếu nàng bị ban lãnh đạo hãng sách Ngân Lam nhìn thấy thì hơi nguy hiểm.

Vì bọn họ biết Lâm Huyên là chị gái của Sở Cuồng, nếu bọn họ cũng biết Lâm Huyên là chị gái Tiện Ngư sẽ rất phiền phức.

Nhưng xác suất này không lớn, người bình thường không thể ra vào phòng riêng được đặt trước. Sau khi trấn an người nhà của mình, Lâm Uyên đi về phía hậu trường gặp Dương Chung Minh đang chuẩn bị phần mở màn.

"Chuẩn bị xong chưa?" Dương Chung Minh cầm violin lên.

Lâm Uyên gật đầu, bản thân hai người đều am hiểu nhạc cụ này nhất, huống chi đã luyện tập rất nhiều lần, sẽ không xảy ra sai sót gì cả.

"Vậy ta lên trước." Dương Chung Minh vỗ vỗ bả vai Lâm Uyên, bước lên sân khấu.

Dưới khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đợi tiếng vỗ tay hơi lắng xuống, Dương Chung Minh nói: “Bản nhạc đầu tiên được diễn tấu hôm nay được gọi là “Khúc ban chiều", bản nhạc này do một hậu bối mà ta rất yêu mến viết. Hôm nay hắn sẽ cùng ta hoàn thành bài diễn tấu này.”

Dứt lời, Lâm Uyên bước lên sân khấu.

Tiện Ngư sẽ phối hợp với Dương Chung Minh cùng nhau mở đầu buổi hòa nhạc, tin tức này chưa từng được công bố trước đó. Khi nhìn thấy Lâm Uyên và Dương Chung Minh biểu diễn cùng nhau, sự nhiệt tình của khán giả nhanh chóng tăng lên.

"Vé này rất đáng giá!"

"Buổi hòa nhạc của Dương Chung Minh, còn nhìn thấy được Ngư phụ.”

"Ha ha, ta mới vừa xem xong buổi hòa nhạc của Tiện Ngư không bao lâu!"

“Hai vị này lại muốn cùng biểu diễn trên sân khấu!”

"Ta yêu cả hai người họ!"

"Đâu chỉ là ngươi, người xuất hiện ở đây phần lớn đều thích Dương Chung Minh, nếu thích cả Tiện Ngư cũng chuyện bình thường.”

"Phần trình diễn này hết sức quý báu.”

“Có thể sau này sẽ khó trông thấy cảnh như vậy.”

Trong niềm vui hân hoan bất ngờ, tiếng vỗ tay trở nên kịch liệt.

Một số khúc phụ tỏ ra bất ngờ, quan hệ giữa hai ra sao thì mọi người đều biết. Dương Chung Minh không ít lần ra tay giúp đỡ Tiện Ngư. Nhưng mối quan hệ giữa hai người thân cận đến mức cùng nhau mở màn buổi hoà nhạc là điều nằm ngoài dự liệu của nhiều người.

Ngược lại Trịnh Tinh cùng đám bạn bè thân cận đã biết từ trước nên cả đám chỉ mỉm cười.

......

Hiện trường dần dần im lặng, hít sâu một hơi, Lâm Uyên ngồi trước cây đàn dương cầm. Nhìn thoáng qua Dương Chung Minh, Lâm Uyên nhẹ nhàng đàn bản nhạc.

Bình Luận (0)
Comment