Những nốt nhạc của bản hoà tấu ngân nga như nước chảy chậm rãi,
Nốt nhạc của nước chảy nhàn nhạt chảy ra. Phần lớn khúc nhạc “Khúc ban chiều" nói về chủ đề tình yêu.
Nhưng đến tay Lâm Uyên, khúc nhạc này không quá mức uỷ mị nữa mà tràn ngập năng lượng, dứt khoát hơn rất nhiều, cũng chẳng thiếu phần dịu dàng mềm mại.
Trong tiếng dẫn nền của đàn dương cầm, Dương Chung Minh kéo đàn violin tham gia vào giữa bản hoà tấu. Lập tức tiếng đàn piano yếu đi một chút, trở thành phần đệm giúp violin.
Sự ăn ý lập tức khiến bản nhạc thăng hoa, cao trào đầu tiên của giai điệu đã đến.
Sự cầu xin, sự mong đợi? Hai loại cảm xúc đan xen với nhau, phức tạp đến mức khó giải thích. Khán giả không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, giống như bước vào thế giới của âm nhạc.
Lâm Uyên lặng lẽ mở [Thanh Lâm Kỳ Cảnh], đây là sự hưởng thụ đặc quyền của khán giả trực tiếp từ sảnh âm nhạc Kim Sắc. Trên sân khấu, Lâm Uyên thong thả dạo chơi trong âm nhạc. Cùng với cảm xúc đang dần kịch liệt, đoạn cao trào đã xuất hiện.
......
Trên tầng hai của đại sảnh vàng có một phòng riêng lớn, trong phòng riêng có tận hai mươi người. Bọn họ mặc đồng phục thống nhất, trên ngực có đeo một chiếc bảng có chữ vàng ‘Hiệp hội nghệ thuật'.
Nhóm người này đến từ hiệp hội nghệ thuật, bọn họ có nhiệm vụ phụ trách xây dựng bảng âm nhạc Lam Tinh. Theo lý thuyết, đám người này đều là những chuyên gia lâu năm đã ngâm mình trong giới âm nhạc, bất kể là tuổi tác hay khí thế đều không ai có thể so sánh với họ.
Nhưng khi Dương Chung Minh và Tiện Ngư cùng hợp tấu bản ‘Khúc ban chiều' lại khiến bọn họ bày ra dáng vẻ say sưa không thể nói thành lời. Cho đến khi màn trình diễn trên sân khấu kết thúc hoàn toàn, họ mới mở mắt ra tựa như mới mơ một giấc mộng dài.
Bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có một số người lại thở dài nhẹ nhõm. Cảm thấy dư vị của khúc nhạc, cũng không có quá mức khiếp sợ.
Nhìn lướt qua những người đang tỏ vẻ bàng hoàng, một người phụ nữ trung niên thanh lịch mỉm cười bình thản: “Bây giờ các ngươi đã tin những gì ta nói chưa?"
“Nhạc khúc của Tiện Ngư phải được nghe tại chỗ mới có thể đánh giá khách quan về tiêu chuẩn của nó.”
“Quá biến thái.”
"Nghe trực tiếp và không trực tiếp, cảm giác thực sự hoàn toàn khác nhau!"
"Rõ ràng chúng ta dùng thiết bị tốt nhất để nghe, vẫn không thể làm tái hiện cảm giác này. Cả người giống như bị âm nhạc bao bọc, đắm chìm trong âm nhạc độc nhất vô nhị.”
“Ta tựa như đang bơi trong biển đại dương nốt nhạc vậy.”
“Muốn xác định thứ hạng mới của Tiện Ngư, bản nhạc này rất thích hợp để tham khảo.”
"Rất tốt."
Người phụ nữ trung niên thanh lịch nhếch môi cười: "Ta nghĩ rằng tất cả mọi người đã có câu trả lời, chúng ta hãy công bố bảng xếp hạng cuối cùng vào cuối tháng."
“Được." Nhóm người của hiệp hội nghệ thuật gật đầu, sau đó im lặng tiếp tục thưởng thức buổi hòa nhạc.
Bởi vì một số lý do, buổi hòa nhạc ngày hôm nay của Dương Chung Minh đã chạm vào trái tim của rất nhiều người. Nếu không thì sẽ chẳng có nhiều người đến đây như vậy.
Trên sân khấu, Lâm Uyên vừa diễn tấu xong cúi đầu chào khán giả, không nói gì thêm, rất có ý thức tự giác của khách mời.
Dương Chung Minh rời sân khấu, để chuẩn bị cho các tiết mục tiếp theo. Hắn đột nhiên nói với Lâm Uyên: “Đàn rất khá.”
Lâm Uyên nghe vậy mỉm cười.
Dương Chung Minh làm ra vẻ lơ đãng rồi nói tiếp: "Hình như hôm nay hiệp hội nghệ thuật cũng có tới..."
Lâm Uyên lại mỉm cười nhưng sau đó ba giây hắn đã hiểu ra được gì đó, kinh ngạc nhìn Dương Chung Minh.
"Lần này bọn họ sẽ chú ý đến biểu hiện trên sân khấu của cậu.”
Dương Chung Minh cũng mỉm cười vui vẻ, vỗ vai Lâm Uyên lần nữa: “Nhưng sự chú ý tiếp theo của họ sẽ trở lại trên người ta.”
......
Lâm Uyên không ngờ rằng, Dương Chung Minh mời hắn lên sân khấu trong đêm hoà nhạc của hắn là tạo cơ hội cho Lâm Uyên xuất hiện trước mặt các thành viên của hiệp hội nghệ thuật.
Còn chưa kể đến chuyện Lâm Uyên có cần cơ hội như vậy hay không. Ít nhất phần bồi dưỡng này, là xuất phát từ chân tâm của một vị trưởng bối.
Khó trách ngày đó thầy Dương Chung Minh đột nhiên gọi điện thoại tìm hắn cùng nhau mở màn. Chắc là từ lúc đó, đã nhận được tin tức từ hiệp hội nghệ thuật, sẽ đến buổi hoà nhạc.
Nghĩ như vậy, Lâm Uyên trở lại phòng riêng 202:
“Hay quá đi!”
“Thật tuyệt vời!”
“Anh ba lợi hại nhất.”
Thấy cả nhà vui vẻ, Lâm Uyên có một suy nghĩ kỳ lạ rằng, lần sau có nên nói chuyện với đại sảnh Kim Sắc đôi chút để mang Nam Cực cùng đi không?
Người khác có lẽ không được, nhưng ít nhất ngày nào đó hắn tự mình tổ chức hoà nhạc, có thể thương thảo với đại sảnh Kim Sắc, đưa Nam Cực đến đây để nó xem.
Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, buổi biểu diễn đã bắt đầu. Chất lượng âm nhạc của Dương Chung Minh rất cao, có thể nói là cực phẩm đời này hiếm thấy.
Dù mang trong mình hệ thống, có tài nguyên của cả một Trái đất, hắn cũng không bao giờ khinh thường đối phương. Dù không có hiệu ứng [Thanh Lâm Kỳ Cảnh] như Lâm Uyên.
Âm nhạc của Dương Chung Minh, vẫn có thể tạo nên một bữa tiệc âm nhạc rung động. Mỗi bản nhạc đều là kinh điển, đặc biệt là những tác phẩm dành cho đàn violin đều rất khó quên.
Điều khó tin nhất chính là bản giao hưởng ở cuối của Dương Chung Minh. Bản giao hưởng số 9, từ cái tên này cho thấy đây là bản giao hưởng thứ chín trong sự nghiệp sáng tác của Dương Chung Minh.
Bí danh "Bản giao hưởng bầu trời".
Nhạc chương đầu tiên, khiến cho hô hấp của Lâm Uyên gần như đông cứng. Tại thời điểm này, Lâm Uyên mới thực sự thấu hiểu nguyên nhân khiến Dương Chung Minh trở thành một trong ba thiên tài hàng đầu của Lam Tinh.
Sức hấp dẫn của bản giao hưởng này khiến Lâm Uyên nhìn thấy bóng dáng của rất nhiều đại thần âm nhạc hàng đầu Trái đất từ Dương Chung Minh!