Không chỉ có một mình Lâm Uyên chấn động vì "Bản giao hưởng bầu trời"
Chương nhạc thứ hai vang lên, biểu cảm của khán giả trở nên bối rối. Cả một tập thể đều ngẩn ngơ theo điệu nhạc, hoà mình chìm đắm bên trong.
Lần gần nhất khiến khán giả đại sảnh Kim Sắc có vẻ mặt như vậy chính là khi bản giao hưởng định mệnh của Tiện Ngư được công bố.
“Thật hay!”
“Quả là Dương phụ mà!”
“Khó trách cả Ngư phụ cũng gọi ngài ấy là thầy.”
Lâm Uyên nghe vậy thì mỉm cười.
“Khí thế khoáng đạt sát phạt, khúc nhạc này của Dương phụ chính là vương giả.”
“Rõ ràng là hạng ba âm nhạc, nhưng ta lại nghe thấy khí thế của hạng một âm nhạc.”
“Chỉ bàn về khí thế thì lúc trước có giao hưởng định mệnh của Tiện Ngư là có thể sánh bằng.”
“Bầu trời, định mệnh, là hai bản giao hưởng mạnh nhất năm nay.”
…
Chương nhạc thứ ba đã vang lên, những khúc phụ lần lượt trừng mắt há mồm.
Rất lâu sau bọn họ mới lên tiếng được: “Đột phát.”
“Khúc nhạc sau còn hay hơn khúc nhạc trước.”
“Đây là bản nhạc hay nhất mấy năm qua của Dương Chung Minh.”
“Nếu so với Giao hưởng số 3 mà hắn viết để tỷ thí với Tần Chân năm đó còn xuất sắc hơn.”
“Russell gặp nguy rồi.”
“Lão Dương sẽ tiến lên hạng 2.”
“Ánh mắt của Abigail thật tuyệt, cả đời cẩn thận chọn hai đối thủ, một là Dương Chung Minh, hai là Tiện Ngư. Kết quả một tên là Đại Yêu Nghiệt, một tên là Tiểu Yêu Nghiệt.”
“Tiểu Yêu Nghiệt sao?”
“Nếu ngươi so sánh bầu trời và định mệnh sẽ phát hiện cả hai đều là Đại Yêu Nghiệt cả!”
“Nếu ‘Bầu trời’ không xuất hiện, ta sẽ cảm thấy Tiện Ngư là trò giỏi hơn thầy.”
“Bây giờ cũng không phải như thế, hai vị này có năng lực sàn sàn như nhau thôi.”
…
Nhạc chương thứ tư vang lên, hiệp hội nghệ thuật trố mắt nhìn nhau.
“Khó trách lúc trước Dương Chung Minh mãi chẳng có hành động gì là vì ấp ủ giao khúc này.”
“Kinh tài tuyệt diễm như vậy, đủ để Tần Chân cảm thấy áp lực nặng nề rồi.”
“Ở các thế hệ không phải là không có kỳ tài âm nhạc, nhưng tác phẩm tiêu biểu cấp bậc sử thi như thế này không nhiều lắm…”
“Thời đại âm nhạc của chúng ta, xuất hiện nhân tài liên tục.”
“Cùng một thời đại, lại sinh ra quá nhiều tác phẩm cấp bậc truyền kỳ đúng là hiếm có.”
“Chỉ có chúng ta là đau đầu nhức óc về vấn đề thứ hạng thôi.”
“Đúng vậy, nhưng trong lòng ta đã có đáp án.”
“Vừa khéo, ta cũng thế.”
…
Chương nhạc thứ tư cũng kết thúc, chương trình hoà nhạc cũng kết thúc. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dương Chung Minh cúi người rời đi.
Lâm Uyên để tài xế đưa người nhà trở về trước, còn hắn và Trịnh Tinh thì đợi nhau đi về phía khu vực phỏng vấn.
“Tiện Ngư lão sư đánh giá thế nào về buổi hoà nhạc này ạ?” Phóng viên đã để mắt đến Lâm Uyên, vây quanh hắn.
Lâm Uyên nói: “Hoa lệ.”
Phóng viên không nhịn được bật cười.
Đây là vấn đề liên quan đến Dương Chung Minh và Lâm Uyên, nhưng hắn lại đưa ra lời nhận xét đơn giản như vậy, chẳng khác nào đang nói đùa. Phong cách âm nhạc của Dương Chung Minh rất hoa lệ, còn hoa lệ chỗ nào thì hắn lại không nói rõ ràng.
“Có thể nói rõ hơn không?” Các phóng viên chất vấn.
Lâm Uyên còn đang suy nghĩ kỹ lưỡng thì Trịnh Tinh đã nói chắc như đinh đóng cột: “Thứ hạng top 3 của âm nhạc Lam Tinh sắp thay đổi.”
Phóng viên ngẩn người ra.
Sau khi Trịnh Tinh dứt lời, các khúc phụ xung quanh cũng tiếp nhận phỏng vấn, đưa ra rời đánh giá, hầu như không khác gì với Trịnh Tinh.
“Tiện Ngư lão sư cũng cho rằng như vầy đúng không?”
“Nếu như không phải thì sao?” Lâm Uyên hơi ngượng ngùng nói.
Bảo rằng top 3 âm nhạc Lam Tinh sắp thay đổi thì nhất định hắn cũng phải có phần, “Bản giao hưởng định mệnh” tựa như cơn sóng thần ập đến. Ngoài tác phẩm ấy ra, trong buổi hoà nhạc của hắn còn có rất nhiều nhạc khúc kinh điển khác.
…
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau hiệp hội nghệ thuật đã tuyên bố: “Top 10 bảng xếp hạng âm nhạc Lam Tinh sẽ được công bố vào tối mùng một.”
Để hiệp hội nghệ thuật phải trịnh trọng như vậy, tất nhiên bảng xếp hạng phải có sự thay đổi rất lớn. Không còn vị trí độc tôn của bất kỳ châu lục nào, văn hoá Lam Tinh bây giờ đã thống nhất cả rồi.
Trong tình hình như thế, bảng âm nhạc có thay đổi gì cũng sẽ khiến mọi người quan tâm nhất.
Lâm Uyên không hề vội vã, an tĩnh viết sách. Quyển truyện Thuỷ hử đã sắp hoàn thành.
Buổi tối mùng một đầu năm, Lâm Uyên ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm trăng vừa cắn hạt dưa. Bên cạnh hắn là chị gái và mẹ đang bàn chuyện nhà, thỉnh thoảng lại theo dõi danh sách xếp hạng.
Đại Dao Dao xoa đầu Nam Cực, ngồi bên cạnh Lâm Uyên rồi tò mò hỏi: “Khẩn trương không?”
“Lo lắng cái gì?”
“Cập nhật bảng xếp hạng âm nhạc ấy.”
“Lo lắng cũng không thay đổi được kết quả.”
“Sau khi anh ba học đại học như trở thành một người khác vậy, lúc trước anh gặp phải chuyện này sẽ vô cùng lo lắng.”
“Thành người xấu hơn hay tốt hơn?”
“Em không thể nói được rõ ràng, nhưng dù anh có trở thành người như thế nào, đều là anh trai của Đại Dao Dao.”
“Ừm.”
“Cập nhật rồi.”
Khi Lâm Uyên và Đại Dao Dao còn đang trò chuyện, mẹ và chị gái kích động hét ầm lên.
Nghe thế Đại Dao Dao nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, sau đó lập tức mỉm cười, đọc lớn bảng danh sách: “Số một, Tần Chân.”
“Hạng hai, Tiện Ngư!!!”
Lâm Uyên cũng cầm di động lên xem, quả nhiên hắn đã tăng lên hạng hai bảng xếp hạng. Hạng ba rõ ràng Dương Chung Minh, nói cách khác Dương Chung Minh đánh bại Russell, còn hắn thì đánh bại của Dương Chung Minh lẫn Russell mà leo lên hạng hai.
“Anh ba, chúc mừng anh, vui không?”
“Vui nhưng cũng áy náy nhiều lắm.”
“Bất ngờ à?”
“Anh nghĩ rằng mình sẽ được hạng ba hoặc hạng tư.”
Đây chính là sức ảnh hưởng của bản giao hưởng định mệnh. Không chỉ có bảng âm nhạc Lam Tinh mà bảng vũ đạo cũng thay đổi.
Ngày hắn lên đỉnh không còn xa xôi nữa.