Giờ khắc này, mọi người đều trầm tư. Đã nói đây là hiện trường sáng tác trực tiếp toàn cầu. Sao bỗng dưng lại biến thành hiện trường khiêu chiến kỷ lục Guinness thế giới thế?
So với những quần chúng quan sát qua video thì các đại lão ở hiện trường còn rung đông hơn bọn họ. Vì bọn họ ở quá gần nên tiếng gõ bàn phím như kề sát bên tai.
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Tiếng động này khiến người ta cảm thấy áp bức mà căng thẳng. Sau nửa tiếng, Lâm Uyên đã viết xong hai mươi ba nghìn từ, chỉ thiếu một ngàn chữ nữa là phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới.
Lâm Uyên dừng lại, cầm lấy cốc trà bên cạnh rồi uống một hớp. Nửa giờ trước trà vẫn rất nóng, bây giờ nguội hơn rồi.
Chi tiết này đã bị quần chúng phát hiện ra, dù không có mặt tại hiện trường. Thì vẫn có thể biết được Sở Cuồng đã viết được hơn hai chục ngàn chữ, bằng với thời gian tách trà hết bốc khói.
"Tách trà bằng hai chục nghìn chữ "
Ai rót chén trà mà viết được ba chục ngàn chữ, có muốn thử đôi chút không?
Ngoài những người đang bị vấn đề trên làm kinh động thì vẫn có người bị đắm chìm bởi Hồng Lâu Mộng. Hô hấp của họ dồn dập, vẻ mặt mỗi người đều thay đổi một cách rõ rệt.
Giờ khắc này trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng, mỗi khoảnh khắc đều rung động khiến tim can tê dại. Có người nhạy cảm chú ý tới phần đầu tiên của « Hồng Lâu Mộng », trong đó có vài bài thơ gốc của Sở Cuồng, trong đó một bài như thế này: “Cuộc đời tựa như giấc mơ hoang đường, đầy nước mắt sao thật chua sót. Đều là áng mây bay ngang trời, ai có thể hiểu được mùi vị bên trong.”
Thì ra là thế, đây chính là tâm cảnh mà Sở Cuồng cảm nhận được. Bài thơ này ám chỉ cảm xúc của Sở Cuồng. Đọc tiểu thuyết của hắn, như đọc được cả cuộc đời của Sở Cuồng.
Như tiếng lòng đang trào phúng dữ dội, nụ cười của số mệnh đang cười nhạo hắn ta. Chính điều này đã khiến toàn bộ hiện trường sáng tác đồng cảm với lời văn của Sở Cuồng, tuy là chuyện nói ra thì cảm thấy hoang đường nhưng cũng thật xót xa làm sao.
Chương đầu tiên của Hồng Lâu Mộng vẫn là những lời giới thiệu vẫn chưa có nhiều diễn biến được triển khai. Nếu nói đến tình huống chính thức phải đến chương thứ ba mới bắt đầu.
Khi Vương Hy Phượng xuất hiện, Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc gặp lại nhau. Đây chính là góc băng của Hồng Lâu Mộng, một khi chạm vào sẽ lạnh rst thấu xương.
Vương Hy Phượng được diễn tả qua lời văn như sau:
[Nói chưa dứt lời đã nghe phía sau nhà có tiếng cười:
- Tôi đến chậm, không được ra đón khách.
Đại Ngọc lấy làm lạ, nghĩ bụng: "Ở đây ai cũng im hơi lặng tiếng, khép nép nghiêm trang, không biết người nào mà lại dám vô lễ, ăn nói bô bô như thế". Chợt thấy bọn hầu đỡ một người từ phòng sau lại.
Người này trang sức không giống các cô kia, gấm thêu lộng lẫy, trông như một vị thần tiên! Trên đầu, đỡ tóc bằng kim tuyến xâu hạt châu, cài trâm ngũ phượng Triệu Dương 7 đính hạt châu, cổ đeo vòng vàng chạm con ly, mình mặc áo vóc đại hồng chẽn thêu trăm bướm lượn hoa bằng chỉ kim tuyến.
Ngoài khoác áo màu xanh lót bằng lông chuột bạch viền chỉ ngũ sắc, mặc quần lụa hoa màu cánh trả; mắt phượng, mày cong lá liễu, khổ người óng ả, dáng điệu phong lưu, thật là: Mặt phấn đầy xuân trông vẻ dịu. Làn son chưa hé miệng như cười.
Đại Ngọc đứng lên chào. Giả mẫu cười nói:
- Cháu không nhận được chị này đâu. Nó là một con đanh đá trong nhà này đấy, tiếng Nam kinh gọi là "Lạt tử bát, cháu cứ gọi "Phượng lạt tử" là được.
Đại Ngọc không biết xưng hô thế nào, các chị em bảo: "Vợ anh Liễn đấy".
Đại Ngọc chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe mẹ kể, anh Giả Liễn là con cậu Giả Xá, lấy cháu gái mợ Vương, từ bé thường giả làm trai, đi học, tên là Vương Hy Phượng. Đại Ngọc vội cười và chào bằng chị.]
Đây chính là bản lĩnh trong cách hành văn của Tào Tuyết Cần, người chưa đến nhưng tiếng đã tới trước. Đọc đến đây, trong lòng quần chúng không kìm được mà tưởng tượng ra bối cảnh và các nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, lại thêm một phen chấn động thần hồn.
"Mẹ nó, xem tốc độ gõ chữ kìa, nhìn thôi đã đủ hoa mắt chóng mặt rồi.”
“Tốc độ gõ chữ có thể luyện nhưng văn phong thì không thể luyện được.”
“Vương Hy Phượng vừa xuất hiện đã khiến người ta biết được dáng vẻ nàng ra sao, thật quá kinh khủng.”
“Miêu tả trang phục thật chi tiết, đây là thứ người bình thường không thể nào viết ra được. Phải có sự nghiên cứu sâu sắc với trang phục cổ đại. Hơn nữa Sở Cuồng không tra bất kỳ tư liệu nào, vừa nâng bút lên đã viết được.”
“Lâm Đại Ngọc đúng là một nữ tử mảnh mai.”
“Nếu ta thật sự trông thấy nàng, chắc vừa gặp đã yêu rồi.”
“Nữ tử như vậy, đối với những tác giả khác chắc sẽ khiến ta cảm thấy thật nhiều lời. Nhưng lão tặc viết lại không làm ta ghét nổi, tại sao lại như vậy chứ?”
"Ha ha, các ngươi có phát hiện ra không, phong cách nói chuyện của Hồng Lâu Mộng đi theo con đường nho nhã.”
“Sách này trâu bò chẳng kém gì Tây Du đâu.”
“Dù khúc dạo đầu hơi dài nhưng lại có hương vị thật sự kinh điển Không thể nào so sánh được với các tác phẩm khác, sách này chắc chắn sẽ bạo.”
“Mấy nhân vật nữ trong cuốn sách này thật thú vị. Không biết sau này sẽ xuất hiện thêm những ai, nhưng hiện tại ta cảm thấy bản thân bị chìm đắm mê muội rồi.”