Trong khu bình luận có người cười nói: “Đứa nào nói lão tặc học thuộc đâu bước ra đây xem nào, đừng nói là học thuộc hai chục ngàn chữ, chỉ học thuộc mười ngàn chữ thôi đã quá lắm rồi. Ta chưa từng thấy ai có thể học thuộc được nội dung hai mươi ngàn chữ cả.”
Lúc trước những người hô hào bảo rằng Sở Cuồng học thuộc đã trở nên trầm mặc.
Tại hiện trường, bên dưới sân khấu, có người hỏi Tống Phương: “Sao, thế nào hả?”
Khuôn mặt chữ điền của Tống Phương trắng bệch, dù là hắn nổ pháo bắn vào Sở Cuồng. Nhưng cũng do hắn tin chắc những phán đoán của Lăng Không chính xác nên mới như vậy. Dù gì hắn cũng có chút kiến thức, tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, đương nhiên biết chỗ vi diệu của Hồng Lâu Mộng rồi.
Học thuộc cũng cần có giới hạn, không thể nói học là được. Thời gian chuẩn bị của đoàn đội cũng không đủ, chỉ có ba ngày làm gì mà trở tay cho kịp. Nói cung phong cách mà Sở Cuồng thể hiện trên sân khấu, rất giống với phong cách Sở Cuồng mà mọi người quen thuộc.
Nhưng vẫn có người mạnh miệng nói: “Sao không viết tiếp nữa đi? Chẳng lẽ chỉ học được phần đầu, phần sau quên rồi sao?”
“Sao lại không viết tiếp chứ, ít nhất cũng phải cho người ta uống xong hớp trà rồi mới đi vả mặt ngươi chứ.” Đây là fan của Sở Cuồng.
Ngay cả cách xưng hô từ lão tặc thành Sở đại cũng đã chứng tỏ tâm tình của mọi người. Sự thật chứng minh lời fan nói là chính xác, Lâm Uyên đã uống một ngụm trà rồi tiếp tục gõ phim.
Thế nhưng hắn không viết tiếp nội dung chương ba, điều này khiến toàn trường nghi hoặc. Lăng Không và Tống Phương cũng tìm thấy đường sống từ chỗ chết, định nhao nhao phản biện một câu.
Ai ngờ, Tiện Ngư lại chuyển nội dung chương bốn thành sự xuất hiện của nhân vật mới Tiết Bảo Thoa, một anh tài chẳng kém cạnh gì Giả Bảo Ngọc, vô cùng nổi tiếng ở trong giới thế gia.
Trong một giờ, Sở Cuồng đã viết được hơn năm chục nghìn chữ. Đây là kết quả mà Lâm Uyên đã cố tình khống chế, thả chậm tốc độ để phù hợp với khoa học ở Lam Tinh. Nếu quá biến thái, có lẽ hắn sẽ bị đem đi nghiên cứu cũng nên.
"Còn muốn tiếp tục không?" Lần nữa uống một ngụm trà, Lâm Uyên gõ ra một câu như vậy.”
Lần này không đợi Tống Phương nhảy dựng lên, mc An Hoành đã lên tiếng: “Tống tiên sinh xin hãy giữ trật tự, đừng ồn ào ạ. Sau đây ngài có ý kiến hay đề nghị gì không?”
"Ta hoài nghi hắn là sớm đọc thuộc lòng!"
Mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân Tống Phương, sắc mặt hệt như tờ giấy trắng. Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, dù lòng biết rõ nhưng miệng lại cứng cựa không sợ chết. Khi nói ra những lời này, thân thể hắn thoáng run rẩy như tàu lá chuối.
Hiện trường vang lên tiếng cười nhạo.
“Học thuộc cái gì chứ?”
“Ngươi nói Sở Cuồng có thể học thuộc năm chục nghìn chữ sao?”
“Ngươi nghĩ rằng Sở Cuồng là người ngoài hành tinh à?”
“Ít nhất xem rồi cũng phải hiểu ra gì đó chứ.”
“Tốc độ gõ chữ đúng là quá bá đạo.”
“Dù không đứng đầu Lam Tinh thì cũng phải xếp vào top 3.”
"Liên quan tới việc học thuộc từ trước, chúng ta không có cách nào chứng minh được điểm này. Hay là để Sở Cuồng lão sư tiếp tục viết, viết đến khi nào ngài tin tưởng thì thôi, nhưng đã viết hơn năm mươi ngàn chữ, Tống tiên sinh cảm thấy bao nhiêu mới là đủ đây?”
Tống Phương trầm mặc rơi vào im lặng.
"Trả lời đi!" Bên cạnh hắn là một fan của Sở Cuồng, bị người ta quát còn bị trừng mắt nữa khiến Tống Phương run rẩy. Cái người này dường như muốn ra tay đánh hắn vậy.
Chết tiệt là tên nào xếp chỗ ngồi để ta ngồi cạnh một tên fan cuồng của Sở Cuồng thế này.
Đột nhiên, Lăng Không đứng bật dậy, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
“Chuyện gì cơ?” An Hoành sửng sốt đôi chút.
Lăng Không gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng trên khán đài: “Nếu đã sớm biết có một ngày Sở Cuồng sẽ lộ tẩy, nên đã chuẩn bị màn kịch này từ đâu. Thứ gọi là kỳ tích trước mắt này không có gì lạ cả, không phải sao?”
"Không sai!"
"Hoàn toàn có khả năng!"
Không cam tâm, hắn thật sự không cam tâm. Lăng Không đang nỗ lực thuyết phục người khác, chẳng bằng nói hắn đang tự thuyết phục mình.
Có người thở dài, cảm thấy thật đáng tiếc cho Lăng Không. Tống Phương không thèm để ý hình tượng nữa mà hét lớn, tựa như đang nhập vai vào mấy nhân vật phản diện trong phim truyền hình ấy.
"Hoàn toàn có khả năng!"
Màn kịch này nên kết thúc từ sớm mới đúng, nhưng điều làm tất cả mọi người không ngờ đến chính là Sở Cuồng lại lần nữa gõ chữ, một đoạn văn xuất hiện trên màn hình: “Nếu các ngươi cho rằng ta học thuộc năm mươi nghìn chữ vậy thì dù ta có viết thêm năm mươi vạn chữ cũng bị các ngươi chụp cái nồi này lên đầu. Chi bằng các ngươi ra đề đi, ta viết.”
Cả sảnh đường đều giật mình, Sở Cuồng hoàn toàn không xem đối thủ ra gì, bảo Lăng Không ra đề. Quả thật Sở Cuồng vẫn hay làm như vậy, trên blog cũng thường đề nghị độc giả chọn đề tài để hắn thi triển năng lực.
"Ta chết mất thôi!"
"Đây chính là Sở Cuồng!"
"Đây mới là Sở Cuồng!"
"Không cần biết hắn một chọi chín hay chọi mười, khí thế vô địch này không lẫn đi đâu được, khiến giới văn học phải ngả mũ thán phục.”
"Thoải mái quá đi!!!"
"Lão tặc quá điên cuồng, nhưng điên cuồng như vậy mới là lão tặc!"
"Bút danh của lão chính là Sở Cuồng, vậy thì sự cuồng vọng này phải xuất phát từ chính đáy lòng của hắn, nhưng thực tích của hắn vẫn đảm đương được.”
"A a a a!"
"Hắn ta chơi đẹp quá, khiến ta khóc chết mất!"
"Chưa thấy mặt lão tặc mà ta đã cảm thấy hắn rất đẹp trai rồi.”
“Không quan trọng chuyện lão tặc có hình dáng ra sao, hắn đã dùng lời văn khiến ta bị chinh phục.”
“Ta biết tuy lão tặc không học thuộc Hồng Lâu Mộng. Nhưng số từ quá nhiều nhất định đã có chuẩn bị rồi, ví dụ như đại cương tác phẩm để biết mình sẽ viết ra cái gì. Còn khi đối thủ ra đề thì hắn sẽ không thể chuẩn bị gì cả, độ khó đã tăng lên cấp sử thi.”
Sở Cuồng có thể làm được không?
Trong khu bình luận, những tin nhắn để lại càng lúc càng điên cuồng.
"? ? ? ?"
"Đây chính là sức quyến rũ của lão tặc Sở Cuồng, dù không biết hắn có làm được hay không nhưng ta vẫn rất tâm phục khẩu phục.”
“Phần khí thế này đã thắng rồi.”
“Nếu ta là Lăng Không, nhân lúc này nhận thua.”
“Sự hoài nghi của Lăng Không thì ta có thể hiểu được, việc ta ủng hộ hắn cũng vì vậy. Nhưng trên thế giới này cũng khó tránh có thiên tài, thiên tài sẽ có dáng vẻ như hôm nay.”
"Đúng vậy."
"Thế giới càng lúc càng phát triển, yêu nghiệt cũng không thiếu đâu.”