"Trên thế giới này sẽ tồn tài một vài người khiến chúng ta phải cảm thán: “Đây là con người sao?” Tựa như Tiện Ngư và Sở Cuồng cũng thuộc trong phạm vi này.”
"Hả? Nhắc mới nhớ, Tiện Ngư chưa từng xuất hiện."
"Có lẽ là không để ý, biết bạn mình tất thắng."
Những lời nghị luận ấy truyền vào tai Lăng Không. Đã không còn ai để tâm đến phản ứng của Lăng Không nữa rồi. Hắn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, trong đầu quay cuồng với những suy nghĩ: “Hắn khiêu khích ta sao?”
“Không phải, đây không phải là khiêu khích mà là miệt thị.”
Sự thống hận dâng trào, Lăng Không cảm thấy phẫn nộ.
"Được, ta ra đề."
Khi An Hoành giữ trật tự cho hiện trường thì Lăng Không lên tiếng, đôi mắt đỏ như máu.
“Khoan đã.” Sở Cuồng gõ hai chữ này sau đó lại gõ thêm: “Ta muốn đi vệ sinh.”
Vừa gõ xong thì hiện trường đã cười vang, nói đúng hơn là toàn cầu đều cười vang. Sao Sở Cuồng lão sư có thể nói như thế trước live toàn cầu chứ.
Khiến người ta hiểu thành ý khác, giải quyết Lăng Không dễ như đi wc vậy.
Trong tiếng cười nhạo của hiện trường, Lăng Không gằn từng chữ một: “Ta muốn ngươi mắng ta!”
Toàn bộ đều hoang mang, mọi người nghi hoặc rằng tai mình có vấn đề nên nghe lầm.
Sở Cuồng bảo hắn ra đề, ngươi lại ra đề để Sở Cuồng mắng ngươi sao?
Tác giả xếp hạng 1 Lam Tinh lên tiếng: “Ý của Lăng Không chính là muốn Sở Cuồng lão sư viết văn mắng hắn. Đề bài này thật xảo trá, lấy bản thân làm mồi nhử, muốn Sở Cuồng lấy bút làm đao, nhất định phải giết người không thấy máu.”
“Đúng thế.” Lăng Không ngửa đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng trên sân khấu: “Văn nhân các ngươi am hiểu nhất chính là dùng lời văn để đùa giỡn, chi bằng để ta thấy trình độ mắng người của các ngươi.”
"Lăng Không." Vẫn là tác giả hạng 1 Lam Tinh lên tiếng, vị lão nhân này cố gắng khuyên giải: “Đã đọc qua Thuỷ Hử của Sở Cuồng lão sư chưa?”
Lăng Không nói: "Đọc rồi."
Lão nhân nói: "Vậy ngươi chắc phải biết trong « Thủy Hử truyện » có một đoạn Dương Chí bán đao. Vị hảo hán này nói đao của mình chém sắt như chém bùn, giết người không thấy máu. Có một tên vô lại không tin, cứ khiêu khích đủ bề, cuối cùng bị Dương Chí dùng đao chém chết. Trước khi hắn chết nói hai chữ…”
“Đao tốt.” Lăng Không nói.
Trước khi tên vô lại chết đã chứng minh bảo đao của Dương Chí là tổ truyền. Quả nhiên giết người không thấy máu, bởi vì máu của hắn không hề dính lên thân đao, còn hắn thì dùng sinh mệnh của mình để chứng kiến thời khắc này.
"Hôm nay, ta muốn được chứng kiến qua đôi chút.” Lăng Không nhìn chằm chằm Sở Cuồng, nhất quyết muốn hắn dùng văn chương để chửi mình.
Tống Phương chợt hiểu ra chỗ xảo trá của Lăng Không, mắng không được tức là Sở Cuồng vô dụng. Mắng quá thậm tệ lại thành lăng mạ Lăng Không, không đúng chất nhà văn.
Đường nào Lăng Không cũng đẩy Sở Cuồng vào thế bí cả.
Trong sự bất ngờ của mọi người, Sở Cuồng gõ xuống bốn chữ lớn: “Nhật ký người điên.”
….
I
Đêm hôm nay, trăng sáng quá.
Tôi không gặp ông ấy đã hơn ba mươi năm nay. Nay gặp ông, trong lòng tôi thấy sáng suốt và khoan khoái. Bây giờ tôi mới biết ra trước đây ba mươi năm tôi thật là ngu ngốc ; nhưng mà phải cho mười phần dè dặt mới được. Chẳng thế thì sao con chó nhà họ Triệu, nhà ông ấy, lại hai mắt lườm lườm nhìn tôi ư ?
Tôi sợ là phải lắm.
…
II
Hôm nay không có trăng, tôi biết là không ổn rồi đây. Sáng sớm, nơm nớp bước ra cửa, thấy cặp mắt ông cụ Triệu đã khả nghi rồi : tuồng như sợ tôi, tuồng như toan hại tôi. Còn có bảy tám người nữa, châu đầu kề tai bàn tán về tôi. Họ lại sợ tôi nhìn thấy. Hết thảy những người đi trên đường đều là thế cả. Trong đó một người hung tợn hơn, há hốc mồm ra, nhìn tôi cười một cái. Tôi thấy lạnh từ đầu đến chân, biết rằng bọn họ đã bố trí đâu vào đó cả rồi.
Tôi không sợ, cứ việc đi đường tôi. Đằng trước, một lũ bé con cũng đương bàn luận về tôi ; cặp mắt chúng nó cũng giống cặp mắt của ông cụ Triệu, và da mặt chúng nó đều xanh xám. Tôi tưởng tôi với lũ trẻ ấy có thù hiềm gì đâu mà chúng nó cũng thế. Không nhịn được, tôi quát lớn : "Thế nào, chúng bay bảo tao!"
Nhưng chúng nó đều chạy đi cả.
Tôi tưởng : tôi với ông cụ Triệu có thù hiềm gì đâu, với những người đi đường cũng có thù hiềm gì đâu ; chẳng qua hai mươi năm trước tôi có lấy cuốn sổ lưu thủy đã lâu đời của nhà ông Cố Cửu chà dưới chân, làm ông Cố Cửu rất khó chịu. Ông cụ Triệu tuy không quen biết gì ông Cố Cửu, nhưng nghe được tin, chắc cũng bất bình hộ, nên mới rủ những người đi đường hè nhau trả đũa tôi. Nhưng còn lũ trẻ con? Lũ trẻ con thì lúc bấy giờ chúng nó còn chưa đẻ, làm sao hôm nay chúng cũng trợn mắt lườm lườm, hình như muốn hại tôi? Điều đó làm cho tôi sợ, làm cho tôi sững sờ và rầu lòng. Tôi biết rồi. Đó là bố mẹ chúng nó dạy chúng nó.
...
Nội dung rất ngắn gọn, văn phong cũng chẳng rườm rà gì cho cam, toàn bộ đều chú trọng vào cảm xúc bên trong. Người họ Triệu đó, chắc là đang nói Lăng Không. Dù không dùng thẳng người họ Lăng nhưng vẫn khiến người ta nhận ra đó là ai.
Vậy con chó của người họ Triệu là ai? Mọi người bất giác nhìn về phía Tống Phương. Kẻ theo đuôi Lăng Không cắn bậy, chẳng phải là Tống Phương hay sao? Đúng là chẳng khác gì một con chó điên cuồng hộ chủ cả.
Tống Phương bị sự kích thích này làm chấn động suýt hôn mê. Hắn thầm nguyền rủa trong lòng, hoá ra làm đồng đội của Lăng Không thật sự sẽ bị hố chết.
Đây là lời nói lan truyền khắp toàn mạng, đang yên đang lành đột nhiên lại bắt Sở Cuồng mắng người.