Trong nhà chủ tịch, Lý Lệ Chất nhảy dựng lên: "Ba!"
"Sao nào?"
"Lão tặc Sở Cuồng là sư phụ… À không đúng, Sở Cuồng lão sư, là thầy của con!"
"Ừ."
"Ba không ngạc nhiên sao? Ba đã biết từ đầu rồi!?"
"Điều này không quan trọng, quan trọng chính là hắn mãi mãi là thầy của con.”
...
Trong giới tỷ phú, vô số nhân sĩ thuộc xã hội thượng lưu cũng đang cuồng nhiệt bàn tán.
“Có xem trực tiếp không?”
"Đang xem!"
"Là hắn."
"Sở Cuồng chính là Tiện Ngư!"
"Tin tức này đủ để ta tám chuyện ba năm!"
"Đồ ngốc mới ở đây tán nhảm, người thông minh đã bắt đầu lên đồ cho con gái thật xinh đẹp rồi.”
“Chỉ cần một Tiện Ngư đã khiến các gia tộc kia chạy theo như vịt, bây giờ xuất hiện Sở Cuồng và Tiện Ngư là cùng một người, đám người kia chắc sắp phát điên rồi.”
"Toàn thế giới chỉ có duy nhất một yêu nghiệt, chăm hằm vào hắn là bình thường thôi."
...
Quân đoàn của Ảnh Tử, bao gồm cả La Vi bên trong đều đang chết ngất.
"Thế giới quan của ta nhận lấy đả kích cực lớn!"
"Đã biết Ảnh Tử lão sư chính là Tiện Ngư, lại biết Sở Cuồng lão sư thật ra cũng là Tiện Ngư, các ngươi có thể nghĩ được gì đây?"
"Có phải ba vị này là cùng một người không?”
"Các ngươi đủ rồi đấy!"
"Không còn cách nào khác cả, chị Vi à. Quá bùng nổ, quá điên cuồng, không cách nào tưởng tượng ra được Tiện Ngư và Sở Cuồng là cùng một người. Không biết khi thế giới nhìn thấy tin tức này, trong lòng chúng ta vẫn đang cất giấu một bí mật động trời.”
Kim Mộc xuất hiện tag tất cả mọi người: "Thân phận của Ảnh Tử vẫn chưa thể công bố, đợi khi nào phong tranh Sở Cuồng qua đi rồi nói tiếp, các ngươi phải giữ kín miệng cho ta.”
Chuyện của Sở Cuồng đã đủ điên cuồng rồi. Nếu lúc này còn lộ chuyện Ảnh Tử là phân thân của Tiện Ngư ra thì phản ứng của người ngoài thế nào, là chuyện Kim Mộc không thể nào tưởng tượng nổi.
...
Hiện trường trực tiếp vẫn chưa kết thúc, An Hoành lần nữa khôi phục tinh thần, dù hắn có bị kết quả chấn kinh thế nào đi nữa.
Nhìn về phía Lâm Uyên, An Hoành biết rõ còn cố hỏi: "Cho nên Sở Cuồng lão sư, ngài và Tiện Ngư là quan hệ gì ạ?"
Toàn bộ đều bật cười.
"Giới thiệu với mọi người lần nữa."
Lâm Uyên mỉm cười tự giới thiệu: "Ta gọi Lâm Uyên, nghệ danh Tiện Ngư, bút danh Sở Cuồng."
Thật là một sự khoe khoang trâu bò.
"Ngài có gì muốn nói với fan không, vừa là với fan của Tiện Ngư, vừa có fan của Sở Cuồng.” Lâm Uyên trầm mặc.
Một lát sau, Lâm Uyên mở miệng nói:
“Ta vốn kẻ điên cuồng nước Sở
Vổ kiếm ca cười cả Khổng Khâu
Sớm từ lầu Hạc rời mau
Chống cây gậy biếc sáng màu ngọc xanh
Non Ngũ Nhạc xa xôi nào quản
Cả một đời thanh thản núi non
Lư Sơn Nam Đẩu chập chờn
"Bình phong cửu điệp" mây ngàn gấm thêu
Mây lững thững in soi đáy nước
Mặt hồ thu óng mượt sáng xanh
Non cao một dãy hoàng thành
Cầu treo lơ lững bến tình sông Ngân
Ngọn Bộc Bố Hương Lư tương vọng
Vách cheo leo gió lộng đỉnh cao
Cầu vòng buổi sớm bảy màu
Chim bay chẳng vượt trời Ngô muôn trùng
Trèo lên đỉnh Lư Sơn nhìn lại
Nước đại giang trôi mãi không về
Mây vàng muôn dặm sơn khê
Sóng cuồng chín nẻo bốn bề tuyết tan.
Ta thích thú hứng thời cảm tác
Viết cho đời khúc hát Lư sơn
Cảnh nhàn Thạch Kính tịnh tâm
Tạ Linh lối cũ xanh trùm rêu phong
Ngày sương sớm linh đơn tiên luyện
Vận ngũ hành tâm chuyển vô vi
Thoáng xa ngọc nữ nhu mì
Đón Lư ẩn sĩ viếng trời Thái Thanh.”
Không hổ danh là thơ từ bậc nhất thánh thi, trăm năm trong lịch sử chỉ có một người. Toàn trường đều đang chấn động, nhìn người tự xưng là cuồng kia.
…
Tại công ty Tinh Mang, toàn bộ nhân viên đều đang xem trực tiếp. Sau khi phát hiện Sở Cuồng chính là Tiện Ngư, cả công ty lập tức sôi sùng sục.
“Trời ơi, sao có thể như vậy chứ?”
“Hoá ra là như thế à?”
“Khó trách mấy tác phẩm của Sở Cuồng bị các công ty tranh nhau mua bản quyền đến sứt đầu mẻ trán cũng không được. Chỉ có Tiện Ngư là chính chủ nên mới dễ dàng vào tay, cũng chính là Lâm đại diện của chúng ta.”
"Nói cách khác, Sở Cuồng vẫn luôn là đồng sự của chúng ta!"
"Chết tiệt, ta từng mắng Sở Cuồng!"
"Ta là fan cuồng của Tiện Ngư đồng thời cũng là fan của Sở Cuồng.”
“Mắng Sở Cuồng đâu chỉ có mỗi ngươi, cả thế giới này có bao nhiêu người từng mắng qua hắn? Yên tâm, yên tâm đi.”
…
Ở bộ phận sáng tác Tinh Mang, cửa phòng của Dương Chung Minh bị gõ cộc cộc.
Trịnh Tinh hấp tấp chạy vào, ở trong trạng thái cà lăm cà bắp: “Tiện Ngư hắn… hắn… hắn…”
“Là Sở Cuồng.”
Dương Chung Minh bình thản nói, trên máy tính của hắn cũng là buổi live trực tiếp toàn cầu hôm nay.
“Tiện Ngư là Sở Cuồng, vậy mà hắn lại là Sở Cuồng, hắn là Sở Cuồng!"
Trịnh Tinh nói năng lộn xộn.
Dương Chung Minh vẫn nhìn chằm chằm vào live nhưng không giống Trịnh Tinh hoảng hốt như vậy. Dáng vẻ tựa như Thái Sơn không sờn, chẳng có chuyện gì có thể lay chuyển được hắn.
Nếu trên màn hình không dính mấy lá trà còn xanh biết, thì thái độ của lão Dương lúc này còn lạnh lùng hơn mấy phần.
"Không ngờ hắn lại chính là Sở Cuồng, sách của hắn viết làm ta đau lòng muốn chết.” Trịnh Tinh tâm tình phức tạp.
Hình tượng Tiểu Ngư Nhi dịu dàng trong trí nhớ đã lung lay sắp đổ.
Dương Chung Minh lạnh nhạt nói: "Văn học là một trường phái nghệ thuật mà cho dù có khuyết điểm cũng rất đẹp. Cái đẹp đó đến từ sự bi kịch, thể hiện qua từng câu chữ tinh tế.”
“???” Trịnh Tinh ngẩn người nhìn lão Dương.
Hai người đều thích xem tiểu thuyết của Sở Cuồng. Lúc trước khi Holmes bị Sở Cuồng viết chết, hai người còn viết vài bài luận dài mắng Sở Cuồng một phen. Thậm chí Dương Chung Minh còn nói thẳng, nếu gặp Sở Cuồng, nhất định sẽ cho hắn đọc, vậy bây giờ thế nào rồi?
“Khi đó, ngài không nói như vậy.”
"Có sao? Ngươi không được nói lung tung trước mặt Tiện Ngư." Sự nho nhã luôn được bảo tồn.
Dương Chung Minh mặt không đổi sắc lau sạch lá trà trên màn hình máy vi tính: "Trong mắt ta, dù là Tiện Ngư hay là Sở Cuồng, bọn hắn đều rất khá."
Trịnh Tinh chú ý tới chi tiết này, lập tức hiểu ra. Một người luôn giữ vững hình tượng ôn hoà như Dương Chung Minh, không muốn đánh mất hình ảnh trước mặt Tiện Ngư.
Dù cho cả thế giới mắng Sở Cuồng, Dương Chung Minh cũng không dám thừa nhận bản thân cũng từng như thế.
Thật chẳng có khí phách nam nhi chút nào!