Dù là trong giới tác giả hay ngoài giới tác giả. Thì lòng người không thể nào bình thản được khi đối diện với tin tức rung động cỡ này.
"Sở Cuồng là Tiện Ngư!?"
"Tác giả là nghề tay phải hay tay trái của hắn vậy?”
“Sinh ra cùng một thời đại với tên biến thái này, là may mắn hay là bất hạnh của chúng ta đây?”
Sở Cuồng đã càn quét giới văn học, khiến họ sắp phát điên rồi.
“Thua không oan tí nào.”
“Ông đây thua không oan.”
“Tuổi trẻ đã tài cao, khó trách kiêu ngạo hơn người.”
“Nói thật thì, dù ta không thích sự cuồng vọng của hắn, nhưng âm nhạc của Tiện Ngư lại là thức ăn tinh thần của ta. Nhân phẩm của Tiện Ngư là điều không cần phải bàn cãi đến.”
Văn nhân lươn lẹo, đổi trắng thay đen.
...
Trong giới âm nhạc, sự sửng sốt cũng chẳng kém gì bên kia. Vô số khúc phục cùng nhau kêu gào: “Đùa gì vậy chứ?”
"Sở Cuồng và Tiện Ngư là cùng một người!"
"Quả thực không phải người!"
"Gặp quỷ giữa ban ngày rồi bà con ơi!"
"Hôm nay chắc không phải là ngày cá tháng tư nhỉ?"
"Hắn muốn xưng bá đồng thời cả giới văn học và âm nhạc sao?"
"Khó trách trong buổi live không thấy Tiện Ngư đâu, hoá ra con hàng đó đang bận ngồi viết tiểu thuyết.”
“Ta không thích Tiện Ngư, bảng mùa giải bị hắn vả mặt không chỉ một lần. Nhưng ta lại thích tiểu thuyết của Sở Cuồng, sao hai người này lại biến thành một vậy?”
“Trời đất, quá điên cuồng rồi.”
"Lâm Uyên đúng là một cá thể đáng sợ!"
...
Thời khắc huy hoàng này hoàn toàn thuộc về Lâm Uyên, cũng là thời khắc chói sáng nhất trong mười năm xuất đạo của hắn.
Dù gì Đồng Thư Văn cũng là một đạo diễn lão luyện, cho dù trong lòng có ngàn vạn rung động, cũng không quên chức trách. Sau khi Lâm Uyên đọc xong bài thơ, thì trên màn hình lớn sân khấu đã nhanh chóng xuất hiện bài thơ hoàn chỉnh, để tiện cho mọi người cùng theo dõi.
“Bài thơ này tên gì?" An Hoành hỏi.
Lâm Uyên nói: "Lư Sơn."
“Lư Sơn?” An Hoành mơ màng nhắc lại.
Chắc là có ẩn chứa nội dung liên quan đến Tiện Ngư và Sở Cuồng, nhưng muốn hiểu thêm phải có thời gian để thẩm thấu. Buổi live đến đây là kết thúc, trong khi toàn hội trường đều đang hô to “Lâm Uyên" thì hắn lại cúi đầu rời khỏi sân khấu.
Không phải là hắn không muốn tận hưởng khoảnh khắc này nhưng Lâm Uyên đã nhịn nãy giờ, hắn cần phải vào wc để xả lũ cứu thân.
…
Dù trực tiếp đã kết thúc nhưng sự rung động mà nói mang đến vẫn chưa đến hồi kết. Các tin tức liên quan, những từ khoá về sự kiện đều trở nên nóng hổi trên các trang mạng xã hội cũng như tìm kiếm toàn cầu.
"Ha ha ha, hôm nay không ai nói Sở Cuồng làm trò nữa rồi à?"
"Bởi vì Tiện Ngư và Sở Cuồng đều cùng một người, còn nói gì được nữa đây!"
"Ta bị tâm thần phân liệt rồi, vừa yêu Tiện Ngư vừa hận Sở Cuồng. Nhưng làm sao tâm thần phân liệt bằng Lâm Uyên, dùng hai thân phận để nói chuyện với nhau.”
"Khá lắm!"
"Hôm nay mới biết, hoá ra những bài ca mà ta thích đều do Lâm Uyên sáng tác, tiểu thuyết mà ta thích cũng giống như vậy luôn. Sự yêu thích của ta đều bị một người thao túng ư?”
Bao nhiêu người từng gào thét nói rằng không đội trời chung với lão tặc Sở Cuồng. Cũng có bấy nhiêu người tuyên bố với cả thế giới mình là fan của Tiện Ngư.
Giờ khắc này bị vả mặt, tâm tình của bọn họ có đôi chút phức tạp. Yêu và hận và bị đẩy lên cực hạn, trái tim như muốn nổ tung.
Có một vấn đề nữa cần bàn bạc đó là sau này phải xưng hô làm sao đây? Fan Sở Cuồng gọi hắn là lão tặc Sở Cuồng, fan của Tiện Ngư thì gọi hắn là Ngư phụ.
Nếu ghép hai cái tên lại phải gọi hắn là Lão Phụ sao?
Phì phì phì, quá ghê. Vẫn nên gọi trực tiếp Lâm Uyên thì phù hợp nhất.
“Cái tên Sở Cuồng ngược ta vô số lần, khiến ta phải thề lần sau không đọc sách của hắn nữa vậy mà lại là Tiện Ngư ta hết mực kính yêu. Giờ nên tự vả mặt hay mặt dày tiếp tục hâm mộ hắn đây?”
“Tặng ngươi một câu thơ."
"Giả cũng thật mà thật cũng là giả cũng giả, cần làm thế nào thì làm thế ấy, chẳng lẽ còn muốn hắn phải dạy các ngươi sao?”
Có người nhận ra câu nói này được lấy trong Hồng Lâu Mộng của Sở Cuồng. Nghĩ kỹ cũng thật nhiều thâm ý, đối với Lâm Uyên tài hoa vô song bực này, còn gì khiến người ta có thể nói được nữa?
Sau khi lấy lại tinh thần, đám dân mạng đột nhiên không hẹn mà gặp nhanh chóng tiến hành đào mộ quá khứ, lôi hết những lần Tiện Ngư và Sở Cuồng hô hào tiếp ứng nhau ra.
"Mau đến đây xem này!"
"Thế nào là giúp đỡ lẫn nhau!"
"Thế nào là mèo khen mèo dài đuôi!"
"Thế nào gọi là tinh thần phân liệt!"
"Sở Cuồng khen Tiện Ngư hát dễ nghe!"
"Tiện Ngư like tiểu thuyết của Sở Cuồng."
"Chuyện này còn nhức nách hơn, Sở Cuồng và Tiện Ngư lý giải tác phẩm của nhau kìa.”
"Ha ha ha, các ngươi thật là hư nhưng ta thích!"
"Còn nhiều lắm, không chỉ thế này đâu."
"Quá khứ còn rất nhiều chuyện vui, hắn không chuyển thể thành phim thì hơi đáng tiếc, nhất định sẽ hot toàn Lam Tinh.”
"Thôi đừng nói nữa, đào tiếp nào, đào tiếp đi nào.”
“Ha ha ha, các ngươi mau xem khu bình luận blog của Tiện Ngư và Sở Cuồng đi.”
Cộng đồng mạng nhanh chóng đến xem, xem xong thì cười sặc sụa.
Vì có một bình luận vô cùng độc đáo thế này: “Thật tiện khi ta có hai chiếc điện thoại.”
Sau khi chấn động thì bọn họ đã hăng say đào mộ những bài đăng trước đây của hai người. Biến sự kiện này trở thành niềm vui lớn nhất toàn cõi mạng.
Ai bảo Lâm Uyên lại lừa dối mọi người nhiều năm như vậy chứ? Rõ ràng là cùng một người nhưng lại thể hiện như hai người, khiến toàn bộ quần chúng hiểu lầm.