Đương nhiên, không chỉ có ba bảng này là dính đến Lâm Uyên, vẫn còn bảng điện ảnh và truyền hình. Lâm Uyên dùng tên thật của mình lần đầu tiên lọt vào top hai mươi. Dù chỉ top 20 nhưng đó lại lại một sự tiến bộ vượt bậc so với trước đó rồi.
Cư dân mạng cảm thán về vấn đề này.
“Biết rõ việc lọt top 20 bảng điện ảnh, truyền hình đã rất phi thường rồi nhưng sao chuyện này xảy ra trên người Lâm Uyên lại cảm thấy bình thường nhỉ?”
“Chẳng còn cách nào khác, những thành tích khác của hắn quá kinh khủng khiến thành tựu này trở nên nhỏ bé, không tương đồng.”
“Ta có dự cảm sau này thứ hạng của hắn sẽ còn tăng lên nữa.”
“Top 10 sao?”
“Trời ơi, sao không lớn mật lên, tại sao không thể là top 3?”
“Lớn mật thì lớn đến cùng, vì sao không thể hạng 1. Đã có ba bảng sắp đoạt được hạng 1 rồi đó.”
“Để đoạt được hạng 1 cũng không dễ đâu, Sở Cuồng hợp nhất thân phận với Tiện Ngư cũng không thể giúp Lâm Uyên trực tiếp đăng đỉnh kia kìa.”
“Xem ra Ảnh Tử vẫn vô cùng trâu bò, một mình lên thẳng bảng hội hoạ, ngồi ở hạng 1 bấy lâu nay.”
Lâm Uyên ở nhà nhận nhiệm vụ tuổi thọ mới, sau đó nhìn thấy mình đã lọt top 20 điện ảnh và truyền hình, mỉm cười một cái.
Trong tương lai khi Ảnh Tử lộ diện hợp nhất với hai thân phận còn lại thì thứ hạng của hắn sẽ không chỉ có vậy. Nhưng trước khi Ảnh Tử ngã ngựa, hắn nhất định phải làm thêm mấy bộ phim điện ảnh nữa thì để tự nâng cao thứ hạng của mình thôi.
"Bộ phim kia cũng nên ra." Trong lúc hắn lẩm bẩm, Lâm Uyên gọi điện thoại cho lão Chu.
Lão Chu vừa nhận được điện thoại thì kích động: "Cuối cùng ngươi đã nhớ tới ta, ngươi giấu ta thân phận Sở Cuồng chắc cũng khổ sở lắm.”
Lâm Uyên mỉm cười giảo hoạt, cố tình dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi: “Ngươi không biết sao?”
"Làm sao ta biết được!" Lão Chu cảm thấy kỳ lạ, hắn cũng không phải thám tử.
Lâm Uyên hạ giọng nói: "Ta tưởng chủ tịch sẽ nói cho ngươi biết, dù gì ngươi cũng là nguyên lão công ty…”
"Chủ tịch đã sớm biết!?"
Giọng điệu của lão Chu lập tức thay đổi: "Vậy mà hắn lại không nói với ta.”
“Ta không biết gì hết đâu nhé.” Lâm Uyên giả vờ vô tội, trêu chọc thành công.
Tuy nhiên lão Chu lại cười tươi nói: “Hắn không nói với ta chắc là sợ ta nói ra ngoài, đúng là quá xem thường lão Chu ta rồi.”
“Ha ha.” Lâm Uyên thôi nói về vấn đề này nữa: “Ta có hai kịch bản phim.”
Nhắc tới chuyện làm phim thì lão Chu cũng không trách cứ nữa: “Phim gì thế? Ta lập tức đi chuẩn bị, hiện tại ngươi mà công bố phim mới thì doanh thu phòng vé sẽ bạo đỏ cho xem. Quay hai bộ cùng lúc cũng chẳng sao cả đâu.”
"Được."
Lâm Uyên nói: "Ta gửi kịch bản cho ngươi, khi nào phim điện ảnh quanh xong, chúng ta sẽ chính thức công chiếu.”
Nói xong, Lâm Uyên gửi hai kịch bản phim cho lão Chu. Kịch bản thứ nhất là tiểu thuyết do Sở Cuồng viết ra, phim điện ảnh là cải biên từ nguyên tác “Lam Tinh Lưu Lạc".
Còn kịch bản thứ hai tên là “Nghệ Sĩ Dương Cầm" có liên quan đến câu hát: “Vì nàng mà đàn bản dạ khúc Chopin…”
Hiện tại phải cho fan của Lam Tinh một công đạo, phải lấp hố trước khi bị người ta nhắc nhở, nhân vật chính cũng có tên là Chopin. Nam diễn viên đóng vai này cũng được Lâm Uyên dự định sẵn, cứ đưa cho Giản Dịch đóng là được.
Hai bộ phim điện ảnh này đều là bước tiến mà hắn xây dựng để thăng hạng trên bảng xếp hạng điện ảnh và truyền hình trong tương lai. Nhất là hắn vẫn còn mấy nhạc khúc trong series Dạ Khúc chưa lấy ra.
Nhưng trong bộ phim lần này không chỉ có những nhạc khúc đó mà còn rất nhiều bản dương cầm mà Lâm Uyên cảm thấy hay ho sẽ được xuất hiện trong bộ phim này.
...
Sau khi bàn chuyện với lão Chu xong, Lâm Uyên đăng nhập tài khoản blog Sở Cuồng mà đăng thông báo: “Sách mới Hồng Lâu Mộng của ta sẽ được công bố vào cuối tháng sau.”
Sau khi phát xong thông báo, Lâm Uyên hơi suy nghĩ một chút rồi dùng tài khoản của Tiện Ngư, ban bố một động thái giống y hệt.
Động thái vừa xuất hiện đã khiến khu bình luận của hai tài khoản đồng loạt náo nhiệt hẳn lên.
“Hồng Lâu Mộng!"
"Rốt cuộc cũng tuyên bố!"
"Khi xem live mới đọc được một phần mà ta đã mê mẩn rồi.’
“Hai tài khoản cùng công bố một tin tức, hắn đang triệt để ngả bài đây mà.”
"Chết cười ta mất."
"Không biết vì sao, nhìn thấy Ngư phụ đăng thông báo này lại có cảm giác không thích hợp.”
"Ta có dự cảm, quyển sách này sẽ trở thành tác phẩm tiêu biểu mới của Lâm Uyên, không chỉ nhờ vào sức ảnh hưởng của hắn mà còn nhờ vào chất lượng tuyệt mỹ nữa."
"Trình độ văn học có thể nói là danh bất hư truyền.”
“Hắn đang muốn thăng hạng trên bảng văn học đây mà.”
“Ân lão có thể ngăn cản được không?”
“Không gì có thể ngăn việc Lâm Uyên trở thành hạng 1 trên bảng tác giả văn học Lam Tinh.”
Ân lão sư, tên đầy là Ân Thực cũng là lão sư hạng 1 bảng tác giả hiện nay. Trong buổi livestream toàn cầu của Sở Cuồng lộ diện, đối phương cũng được mời tham gia, còn khẳng định thực lực của Lâm Uyên trong livestream.
Và bây giờ, Lâm Uyên công bố tin tức sắp ra mắt Hồng Lâu Mộng chẳng khác nào công khai tuyên chiến với đối phương. Phía bên kia, Ân Thực đã sớm chuẩn bị tốt.
Ngay sau khi tin tức sách mới của Lâm Uyên được công bố, cũng thuận tiện chuyển tiếp luôn tin tức rồi phát thông báo: “Sách mới của ta tên là ‘Giấy da'’ sẽ được phát hành vào cuối tháng này, có thể phát hành song song với Hồng Lâu Mộng của Lâm Uyên tiên sinh là vinh dự của ta.”
Tuy Ân Thực là lão sư hạng 1 trong bảng xếp hạng văn học, nhưng hắn cũng biết rõ rằng. Chất lượng của Hồng Lâu Mộng quá tốt, hắn không cách nào thắng nổi.
Bởi vì hắn ta đã đọc nội dung của "Hồng Lâu Mộng" trên sóng trực tiếp, trong lòng đã có phác thảo đại khái về thành phẩm cuối cùng của cuốn sách này.
Đó là nền tảng của sự nổi tiếng thực sự, hứa hẹn sẽ là một tác phẩm hàng đầu nổi tiếng. Cho dù chỉ để lộ ra phần nổi của tảng băng trôi cũng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía.