Và trong phòng phát sóng trực tiếp, khu vực bình luận sớm đã sôi trào.
"Cao trào nằm ở nhạc chương thứ tư, nhiệt huyết sôi trào!"
"Chương nhạc thứ ba tựa như hai thế kỷ đã trải qua, thiết kế này thật khiến người vỗ tay khen hay.”
“Ta nghe ra phong cách âm nhạc Tần Châu.”
“Ta nghe thấy phong cách âm nhạc Trung Châu.”
“Không chỉ có hai châu này mà đặc điểm âm nhạc cơ bản của bát châu Lam Tinhd đều bị hắn đưa vào khúc nhạc hết. Hết lần này đến lần khác vô cùng hài hoà, vậy mà không có chút bất hoà nào.”
"Ta chỉ biết, âm nhạc của Tần Châu thật dễ nghe!”
"Hình như ta đã yêu thể loại giao hưởng, lần đầu tiên chạm đến vẻ đẹp của loại âm nhạc này.”
“Bản giao hưởng vốn là âm nhạc trong âm nhạc.”
“Ngư phụ có thể giành chiến thắng không?"
"Cảm thấy cơ hội thắng là 5-5 thậm chí là 6-4, vì khúc giao hưởng này của Tần Chân quá mãnh liệt!”
“Không sao, Ngư phụ còn trẻ, dù có thua thì vấn đề cũng không lớn, đối thủ của hắn lần này thật sự quá khủng bố.”
“Đúng vậy.”
Tần Chân xứng đáng là ối thủ mạnh nhất mà Tiện Ngư từng gặp từ khi ra mắt đến nay. Đối với tác phẩm vừa rồi, Tần Chân đã cao hơn hẳn Dương Chung Minh và Russell một bậc.
......
Sau 15 phút, An Hoành với tư cách là người dẫn chương trình cũng không nói thêm gì, chỉ mời Tiện Ngư lên sân khấu. Khi hai người đối mặt nhau, thân là người dẫn chương trình An Hoành phải giữ lập trường trung lập.
“Mời Lâm Uyên lão sư lên sân khấu.”
Lâm Uyên nghe thấy thế, rũ bỏ hết những suy nghĩ trong lòng, đưa theo ban nhạc lên đài chỉ huy.
Lập tức khiến hội trường nhốn nháo.
“A.”
“Sao Tiện Ngư lại trực tiếp bước lên bục chỉ huy?”
“Nhạc trưởng đâu?”
“Chắc không phải hắn muốn tự mình chỉ huy đấy chứ?”
“Không nên đâu, Tiện Ngư có biết chỉ huy dàn nhạc không?”
"Quyết đấu quan trọng như vậy, tại sao hắn không tìm một vị nhạc trưởng đỉnh cấp như Trần Mễ hỗ trợ.”
"Với địa vị của hắn, nhạc trưởng hàng đầu toàn cầu đều nguyện ý hợp tác chứ?"
"Lần trước ‘Định mệnh" không phải hắn tìm Vệ Thư Kính lão sư sao?”
"Nghe nói Vệ Thư Kính lão sư bị bệnh, bệnh rất nặng nên không thể bước lên sân khấu được."
"Thì ra là như vậy, đối với hắn mà nói nếu không có Vệ Thư Kính lão sư vậy thì hắn sẽ tự mình chỉ huy dàn nhạc à? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?”
Bọn họ đều biết tầm quan trọng của nhạc trưởng trong giao hưởng.
......
Trong kênh phát sóng trực tiếp, mọi người cũng đang hô hào kinh ngạc. Cộng đồng mạng chưa chắc đã hiểu tầm quan trọng của nhạc trưởng đối với ban nhạc. Tuy nhiên bọn họ biết rằng Lâm Uyên đứng trên bục chỉ huy đại diện cho điều gì.
"Hả đây là?"
"Ý gì đây?"
"Nhạc trưởng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng biểu diễn?"
"Vậy Ngư phụ tự mình lên ư?"
"Dù hắn biết chỉ huy dàn nhạc nhưng chắc trình độ của hắn vẫn chưa đạt được đến nhạc trưởng đỉnh cấp đúng không?”
“Thần bí như vậy sao?”
“Ảnh hưởng của nhạc trưởng rất quan trọng, rốt cuộc Ngư phụ đang nghĩ gì vậy?”
“Cứ tin vào hắn đi.”
"Nếu hắn đứng ở nơi đó, khẳng định có lý do của hắn, dù sao đây cũng là trận quyết đấu quan trọng nhất kể từ khi hắn xuất đạo tới nay!"
......
Bất cứ điều gì mọi người nghĩ, sự chuẩn bị cho buổi biểu diễn trên sân khấu sẽ không bị ảnh hưởng. Thời gian điều chỉnh của ban nhạc, mỗi nhạc sĩ đang làm khởi động cuối cùng.
Trong khi đó, một số người nhận thấy, một dàn hợp xướng đã đi lên sân khấu. Lần này đừng nói là những người không biết giao hưởng mà ngay cả những người am hiểu cũng tràn ngập sự nghi ngờ.
Có những nghi ngờ như vậy là điều hết sức bình thường. Hầu hết các bản giao hưởng trên trái đất không có lời hát. Chỉ có một vài tác phẩm giao hưởng phối hợp với dàn hợp xướng thôi. Ở Lam Tinh chưa từng xảy ra một chuyện như vậy.
Trong lòng nhiều người, dàn hợp xướng sẽ không bao giờ xuất hiện trong một buổi biểu diễn lớn thực sự. Dường như trong mắt người dân Lam Tinh, nhạc giao hưởng chính là âm nhạc của nghệ thuật thuần túy, việc tham gia của giọng hát đã không còn tinh khiết nữa rồi.
"Quỷ gì vậy?"
"Dàn hợp xướng xuất hiện?"
"Đây là dàn hợp xướng Thiên Tinh, dàn hợp xướng nổi tiếng nhất của Lam Tinh nhưng họ khôn nên xuất hiện ở chỗ này."
"Muốn giọng hát phối hợp với giao hưởng?"
"Điều này có thể được không?"
"Ai biết được?"
"Chắc không phải muốn bọn họ hát chứ?"
"Nói nhảm gì thế, đoàn hợp xướng người ta đã lên tận sân khấu rồi nhất định phải hát vài câu.”
"Tự mình lên bục chỉ huy, bây giờ còn đưa cả dàn hợp xướng lên, rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
......
Ba phút chuẩn bị cuối cùng, dù toàn bộ khán giả có tò mò cách mấy vẫn chỉ có thể nguôi ngoai, chờ đợi buổi diễn bắt đầu. Ba phút, hai phút, một phút, khoảnh khắc đếm ngược kết thúc.
Lâm Uyên giơ gậy chỉ huy trong tay lên. Tên chính thức của bài hát này là Bản giao hưởng số 2 của Tiện Ngư. Nhịp nhạc đầu tiên là giai điệu d, nhịp 2/4, là hình thức của sonata.
Phong cách của chương nhạc đầu tiên vừa uy nghiêm vừa mạnh mẽ, đầy rung động sâu sắc và sự bi tráng khó nói thành lời. Trong bầu không khí trầm thấp của dương cầm, dần dần được kéo lên đỉnh, tựa như leo lên ngọn núi cao chót vót, nghiêng đầu nhìn xuống biển lớn bao quanh.
Chỉ sau vài phút, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Hiệu quả của [Thanh Lâm Kỳ Cảnh] lập tức bao trùm toàn trường. Mọi người như lạc bước vào thế giới của âm nhạc.
Khu vực Khúc phụ, Abigail phấn khích: "Lại là cảm giác này!”
Trịnh Tinh vẻ mặt nghiêm túc, người trong nghề vừa ra tay là biết có hay hay không ngay: “Khúc nhạc này không đơn giản đâu.”
Dường như Lục Thịnh cũng đang trầm tư: "Cảm giác hoàn toàn khác với "Định mệnh"..."
Ánh mắt Dương Chung Minh trầm tĩnh như nước, phần đầu là vui sướng phần sau là kinh hãi. Bất kể Tiểu Ngư Nhi nghĩ gì trong đầu thì bản giao hưởng này của hắn chắc chắn sẽ không làm người ta thất vọng.
Đột nhiên, Russell mở miệng: "Trình độ chỉ huy cấp đại sư!”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại là sự khẳng định không thể nghi ngờ. Trình độ chỉ huy dàn nhạc của Tiện Ngư ở cấp bậc thầy, đây là phán đoán của hắn trong vòng năm phút.
“Tên nhóc đó, đúng là khiến người ta khó tin mà.”
Rõ ràng có nhiều thân phận hiển hách như vậy, vì sao có thể phân tán tinh lực để tự mình đứng trên đỉnh phong của giới nhạc trưởng chứ?
Hắn cũng biết chỉ huy dàn nhạc, có thể chỉ huy dàn nhạc cỡ lớn, nhưng khoảng cách đến với trình độ đại sư vẫn còn chênh lệch khá cao.