Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 1890 - Chương 1890. Hoan Lạc Tụng

Chương 1890. Hoan Lạc Tụng Chương 1890. Hoan Lạc Tụng

Nhưng chẳng bao lâu sau họ đã không quan tâm đến những điều đó nữa. Bên tai họ chỉ còn lại âm nhạc, cả thế giới chìm trong nốt nhạc. Giống như đại sảnh âm nhạc của Trung Châu hôm nay chính là vương quốc của Tiện Ngư vậy.

Bầu không khí bi thương dần phát triển thành giai điệu g, cuộc đấu tranh căng thẳng của mỗi nhạc cụ bị đẩy lên đỉnh cao trong chương nhạc đầu tiên. Giai điệu thăng trầm, áp lực to lớn cũng vô cùng bi tráng. Trước mắt khán giả đã không còn là ban nhạc nữa mà là một đội quân, dũng cảm không sợ chết, anh hùng tiến về phía trước.vipTruyenGG.com

"A!"

“Bùng nổ.”

"Máu của ta sắp cháy!"

"Đây là khúc nhạc gì vậy!"

“Sức mạnh cuồng nhiệt không có điểm dừng.”

“Kiên định mạnh mẽ như bàn thạch.”

Không ai biết chương nhạc đầu tiên kéo dài trong bao lâu, chỉ biết dường như mình đang rơi vào chiến trường đẫm máu. Trong cơn cuồng phong gió táp mưa sa, máu chảy thành sông.

Chương thứ hai dần dần mở ra, tiếng sáo gỗ biến bầu không khí thành một màu đượm buồn. Từ âm b đến âm g, sự phát triển của âm thanh một lần nữa tạo cảm giác chiến đấu căng thẳng, âm nhạc bị đẩy lên cao trào.

Giống như ‘Định mệnh', Lâm Uyên vừa đưa âm nhạc trở lại trạng thái trang nghiêm hào hùng, độ hoành tráng sử thi đã biểu lộ trong hầu hết tác phẩm. Đây cũng là chủ đề được Beethoven nhắc đến nhiều nhất trong những tác phẩm của ông ấy.

Sự tranh đấu phản ánh quá trình tất yếu của cuộc sống, trong khi giai điệu thăng trầm thì sự bi tráng chưa từng buông bỏ bản nhạc. Khán giả có thể nhìn thấy các chiến binh không ngừng tấn công cổng thành, tất cả đều mong ngóng giành được chiến thắng.

Ở khu vực của Tần Chân, vẻ mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm túc. Lúc này mới là chương nhạc thứ hai, Lâm Uyên đã làm hắn cảm nhận được khí thế dời non lấp bể.

Hắn vô thức mang hai chương nhạc của mình ra so với Lâm Uyên, kết quả khiến hắn không sao chấp nhận được: “Làm sao có thể..."

Bản giao hưởng này của Lâm Uyên thể hiện ra trình độ hoàn toàn không thua kém "Định mệnh", thậm chí còn mạnh hơn một bậc. ‘Định mệnh' trước đó của Lâm Uyên đã đạt đến đỉnh cao nghệ thuật của nhạc giao hưởng, vậy bản giao hưởng còn mạnh hơn bản nhạc đó có nghĩa là gì?

Tần Chân không dám nghĩ tiếp nữa.

Dần dần, chương nhạc thứ ba đã đến. Lần này âm điệu lại có vẻ trầm xuống, mềm đi, hạ xuống âm b. Những biến tấu quy tắc lúc đầu trở nên không phù hợp, nhạc chương này có vẻ yên tĩnh, an tường hơn hai bản nhạc đầu. Tuy giải điệu bình thản vẫn không làm mất đi sự dịu dàng của nó.

"Nhạc chương vĩ đại." Dương Chung Minh dường như bị đánh trúng thì thào tự nói.

Khóe miệng Russell lại xuất hiện một nụ cười khổ: "Thật sự là lãng mạng đến cực hạn, không ngờ tới có một ngày, chúng ta sẽ trở thành người đuổi theo hắn.”

......

Chương nhạc thứ tư: “Hoan Lạc Tụng".

Đây chính là linh hồn của toàn bộ tác phẩm, bảng giai điệu d. Phần mở đầu vẫn mang màu sắc kiên cường cương nghị, sau đó dẫn dắt vào chủ đề ‘Hoan Lạc Tụng'. Giống như một tia nắng đột phá tầng mây dày đặc chiếu xuống mặt đất, vì thế toàn bộ chủ đề vui vẻ dần dần mở màn.

Cello và viola, bass thay phiên nhau nhảy múa, tạo nên những âm thanh đẹp đẽ ngỡ như chốn thiên đường. Dưới sự đồng tấu của toàn bộ ban nhạc, phần hát xướng nổi lên tựa như cánh hoa rơi xuống mặt nước, đây là phần hát của ‘Hoan Lạc Tụng”.

Việc ngâm xướng không làm ảnh hưởng gì đến sự phát huy của dàn nhạc giao hưởng, lại tạo nên cảm giác dường như họ sinh ra là giành cho nhau. Là phải như vậy, không có sự thay thế cũng không phải sự đối chọi mà hoàn toàn hoà hợp.

Sau đó giai điệu chuyển sang quảng bb, giọng hát cũng trở nên nhiệt tình sôi nổi hơn. Phong cách của dàn nhạc biến tấu liên tục, đưa âm nhạc lên đỉnh cao nhất. Lâm Uyên đứng trên bục chỉ huy, hồn nhiên đến quên đi bản thân mình.

Hắn đứng trên bục chỉ huy, tựa như một tên điên đang nhào tới nhào lui. Dàn nhạc cũng điên cuồng theo hắn, cả thế giới xung quanh hắn đều điên cuồng. Trong một khoảnh khắc, hắn vươn người lên cao, nhưng ngay giây sau đó ngồi xổm xuống sàn nhà.

Đôi tay và đôi chân kết hợp với nhau như thể hắn muốn hoà mình vào dàn nhạc và cả phần ngâm xướng. Khi mọi thứ kết thúc, ‘Hoan Lạc Tụng’ đã hoàn toàn khiến tất cả mọi người cảm động, dùng giai điệu để đẩy âm nhạc đến một kết thúc rực rỡ.

Lâm Uyên đứng trên bục chỉ huy thở hổn hển, phía sau là biển vỗ tay cuồng nhiệt.

......

Trong một phòng riêng, thành viên hiệp hội nghệ thuật đều đang nhìn nhau. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không ai mở miệng nói câu nào, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Sau một lúc lâu, vị phó hội trưởng mới cười nói: “Kết thúc rồi, ta đã nói cứ để vị trí đệ nhất cho hắn, cần gì phải làm nhiều việc như vậy?”

Hội trưởng thì hít sâu một hơi: "Nếu như không để cho hắn và Tần Chân đánh nhau một trận, làm sao chúng ta có thể may mắn nghe thấy tác phẩm rung động lòng người như vậy vào giờ phút này?"

"Cũng đúng."

Phó hội trưởng vẻ mặt bình thản, tựa hồ đang hồi tưởng, đột nhiên lại mở miệng: "Chắc Tần Chân có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn sẽ thua một vãn bối.”

Hội trưởng mỉm cười: "Kết quả sẽ được công bố vào sáng mai, mặt khác giải thưởng Nhạc Thánh năm nay, cũng tìm được chủ nhân rồi."

"Lâm Uyên..."

"Hắn chính là Nhạc Thánh thế hệ mới."

Trận đấu vẫn chưa chính thức kết thúc, nhưng trong lòng rất nhiều người, nó đã chấm dứt từ khoảnh khắc "Hoan Lạc Tụng" vang lên.

Bình Luận (0)
Comment