Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 56 - Chương 836: Không Có Đề Tài Tiểu Chúng, Chỉ Có Hoạ Sĩ Không Đủ Trình

Chương 836: Không có đề tài tiểu chúng, chỉ có hoạ sĩ không đủ trình

Nhưng những điểm khiến một bộ manga trở nên thu hút thì Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư đều có! Nếu nó vẫn không hot được thì chỉ có thể nói từ đây về sau manga trinh thám đã hoàn toàn hết thuốc chữa.

La Vi liên tục ấn F5, cho đến khi khu bình luận xuất hiện một loạt tin tức, nụ cười mới nở trên môi nàng.

Mấy tên trợ thủ cũng mở to mắt, ai nấy đều lộ biểu tình kinh hỉ!

Có rất nhiều bình luận!

La Vi lại F5 lần nữa. Phần bình luận đã tăng lên đến mấy trang!

“Thử thêm lần nữa đi!”

Chờ thêm vài giây, nàng lại F5. Cứ mỗi lần cập nhật lại lại khu bình luận lại nhiều thêm gấp mấy lần!

“La Vi tỷ, đừng F5 nữa, chúng ta đọc thử nội dung các bình luận đi!” Có một trợ thủ không nhịn được vội vàng nói.

“Được!”

Một đám người vây xung quanh máy vi tính của La Vi, lật xem khu bình luận của độc giả.

Ngoài đại sảnh, Lâm Uyên đặt bộ manga trên tay xuống, vươn vai một cái.

Đêm nay sẽ náo nhiệt lắm đây.

. . .

Trong phòng làm việc, La Vi không F5 nữa mà ngoan ngoãn đọc bình luận bên dưới bài đăng Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư.

Bình luận được ấn like nhiều nhất là:

“Trước đây đám gia hoả nghi ngờ tác phẩm mới của Ảnh Tử không hot nổi, mẹ nó lăn ra đây xin lỗi Ảnh Tử cho ta!”

Các trợ thủ bật cười ha hả. Mà phần bên dưới càng khiến mọi người vỗ tay hoan hô!

Bởi vì một đám người đã lục tục nhảy vào nhận lỗi.

“Ta sai rồiiii!”

“Ta không nên nghi ngờ Ảnh Tử lão sư!”

“Bộ manga này quá hay!”

“Mặt ta bị Ảnh Tử vả sưng rồi nè!”

“Hoá ra trinh thám tiểu chúng cũng có thể xuất sắc tới vậy!”

“Bộ manga này hay hơn Thám Tử Kindaichi nhiều! Ta đọc một hơi đã xong hết mấy chục chương, bây giờ đang thèm thuốc lắm đây!”

“Rõ ràng ta không hề thích đọc trinh thám nhưng không hiểu sao lại thích bộ manga này cực kỳ!”

“Phục rồi phục rồi! Ảnh Tử đúng là thiên tài vẽ manga!”

“Chút nghi ngờ của chúng ta có là gì đâu, manga Bộ Lạc mới thật sự bị vả mặt. Vừa đuổi Ảnh Tử đi thì Ảnh Tử đã tung ra bộ manga trâu bò như vậy!”

“Chỉ hỏi manga Bộ Lạc có phục hay không!”

“Ngã từ đâu thì đứng lên ở đó! Ảnh Tử làm được, đánh tan mọi dư luận và những lời hồ nghi!”

“Sau hai lần thử, Ảnh Tử hoàn toàn chinh phục đề tài trinh thám!”

Tất cả mọi người đều mất mặt, nhưng không ai bất mãn! Nếu danh tiếng của bộ manga mới không tạo được tiếng vang thì Ảnh Tử sẽ phải nghênh đón cơn mưa phê bình gắt gỏng.

Mọi người chỉ cần xem kết quả.

Ngược lại, nếu Ảnh Tử phá tan được sự nghi ngờ của độc giả thì dư luận cũng sẽ xoay ngược một trăm tám mươi độ.

. . .

Cùng lúc đó, đám người trong nghề trợn tròn mắt.

Nhất là các hoạ sĩ manga của Bộ Lạc. Những người này đương nhiên nhìn ra sự kinh khủng của Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư.

“Sao có thể?!”

“Hắn thật sự thành công!”

“Người này đúng là thiên tài!”

“Đề tài tiểu chúng như vậy mà cũng tạo thành đột phá!”

“Rõ ràng đều là trinh thám nhưng hắn lại có thể phá vỡ cách nghĩ thông thường, hai bộ manga có hai phong cách hoàn toàn khác biệt!”

“Ta không dám nói bộ này lợi hại hơn Thám Tử Kindaichi, nhưng ít ra về mặt thành tích nó có thể nghiền ép Thám Tử Kindaichi rồi1”

“Không chỉ thế, ta cảm thấy trong tương lai nó sẽ còn hot hơn cả Death Note!”

“Hoá ra manga trinh thám thật sự có thể hot được!”

“Xem tác phẩm mới của Ảnh Tử ta mới hiểu được, trên thế giới này không có đề tài nào là tiểu chúng, chỉ có hoạ sĩ manga không đủ trình độ mà thôi!”

. . .

Trong nghề ngoài nghề đều liên tục thảo luận về Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư.

Dưới sự nồng nhiệt của mọi người, tác phẩm này lại cập nhật thêm chương mới! Mọi người không hề do dự, lập tức mở ra xem.

“Xuất sắc!”

“Sức hấp dẫn vẫn lớn như vậy!”

“Cập nhật quá nhanh, năng suất cao, không hổ là Ảnh Tử!”

“Ảnh Tử thật là trâu bò, mỗi lần xem vụ án mới ta đều chờ mong đến lúc Sở Ngư nói câu “chân tướng chỉ có một!”

“Ta phát hiện Sở Ngư đi tới đâu là nơi đó có án mạng!”

“Mẹ nó đây mà là thám tử cái gì, đây rõ ràng là tử thần nha!”

“Mấu chốt là con hàng này còn là học sinh tiểu học!”

“Ta nguyện gọi Sở Ngư là học sinh tiểu học tử thần!”

“Ha ha ha cười chết ta rồi! Biệt danh này quá phù hợp với hắn!”

Càng cập nhật chương mới thì nhiệt độ của tác phẩm càng tăng cao. Như vậy bộ manga này hot cỡ nào?

Có lẽ câu trả lời này chỉ có Blog là rõ ràng nhất!

Khi bộ manga này bắt đầu phát hành, chỉ trong mấy tiếng đồ hồ ngắn ngủi, lưu lượng truy cập vào trang mạng xã hội của Ảnh Tử đã hoàn toàn nổ mạnh.

Giờ khắc này nếu có người xem được số liệu theo dõi ở hậu trường của Blog thì nhất định sẽ phải khiếp sợ một phen. Từ khi bộ manga này bắt đầu ra mắt, lưu lượng truy cập vào Blog vẫn đang tăng dần đều theo hướng mũi tên hướng lên!

Nguyên nhân là gì thì dùng cái mông cũng đoán ra được!

“Trước đó khi công ty họp chẳng phải đã nói Ảnh Tử chỉ là hàng tặng kèm cùng với Tiện Ngư và Sở Cuồng thôi sao?”

“Hàng tặng kèm kiểu này quá trâu bò rồi!”

“Lúc mới bắt đầu mọi người chỉ cho rằng Ảnh Tử là hàng đi kèm, kết quả hai vị đại lão còn chưa xuất thủ thì Ảnh Tử đã kéo lưu lượng của chúng ta lên một tầm cao mới!”

“Xem ra chúng ta cũng phải nói xin lỗi Ảnh Tử!”

“Các ngươi xem thường Ảnh Tử chứ ta thì không! Nam Tiện Ngư bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử trung ương, phần sau có rất nhiều người quên nha.”

“Có thể đứng sóng vai với hai đại lão như Tiện Ngư và Sở Cuồng thì Ảnh Tử sao có thể không phải thiên tài được chứ?”

“Tuy sức ảnh hưởng của hắn kém Tiện Ngư và Sở Cuồng nhưng sau trận này đã đủ để công ty đánh giá lại giá trị của Ảnh Tử!”

“Đúng vậy! Phải đánh giá lại giá trị của Ảnh Tử đối với Blog!”

“Bây giờ ta cực kỳ tò mò phản ứng của manga Bộ Lạc là gì!” Có người hưng phấn nói.

Chương 837: Mất tích

Manga Bộ Lạc đương nhiên là có phản ứng.

So với cư dân mạng không biết nội tình, thật ra toàn bộ manga Bộ Lạc đều biết tác phẩm mới của Ảnh Tử sẽ là trinh thám.

Nói đúng hơn, nguyên nhân khiến Bộ Lạc và Ảnh Tử xảy ra mâu thuẫn chính là vì Ảnh Tử muốn vẽ hai bộ trinh thám cùng một lúc.

Lúc đó manga Bộ Lạc cho rằng Ảnh Tử vẽ trinh thám chỉ là trò cười, Thám Tử Kindaichi còn chưa đủ để Ảnh Tử tỉnh táo lại sao?

Nhưng bây giờ, các biên tập trong manga Bộ Lạc đều trầm mặc. Lúc trước bộ manga trinh thám mà Ảnh Tử nói tới hẳn chính là Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư.

Bộ manga này vốn nên thuộc về Bộ Lạc!

Rõ ràng là Bộ Lạc tới trước!

Bộ Lạc quen biết Ảnh Tử trước, hợp tác với Ảnh Tử trước, nhưng cuối cùng tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

“Thật là đáng tiếc!”

Giữa những tiếng thở dài não nề đầy tiếc nuối, các biên tập manga Bộ Lạc không hẹn mà cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của quản lý.

Chân tướng chỉ có một.

Quản lý Lăng Không nha… Tự tay hắn đã đẩy cục diện lẽ ra nên cực kỳ có lợi cho Bộ Lạc đi tới bước không thể vãn hồi.

. . .

Đúng vậy.

Tất cả mọi người đều bị Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư vả mặt. Nhưng người đau nhất chỉ có thể là manga Bộ Lạc.

“Bộ Lạc thật thảm.”

“Lần này website manga mới rất có triển vọng.”

“Học sinh tiểu học tử thần hot như vậy, trang website Liên Minh chưa gì đã có khởi đầu cực kỳ thuận lợi rồi.”

“Có thêm Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn chống đỡ, Liên Minh trực tiếp bay thẳng lên trời!”

“Nếu Liên Minh thật sự cất cánh thì Bộ Lạc tức tới hộc máu mất!”

“Ba tác giả manga thì chưa đủ để kéo bay một trang website manga đâu, nhưng ít nhất có thể tạo được khí thế, lưu lượng cũng sẽ khả quan hơn những trang website manga mới ra đời khác.”

“Bây giờ ta bỗng thấy có hứng thú với trang website manga mới ghê.”

“Vì học sinh tiểu học tử thần, ta nhất định sẽ sang Liên Minh ủng hộ.”

Vốn là một trang website manga không được ai coi trọng nhưng bây giờ nhờ Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư bạo nổ mà Liên Minh được hưởng ké không ít danh tiếng.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Uyên chăm chỉ cập nhật chương mới cho Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư để tích góp danh tiếng.

Một bộ manga bình thường mỗi tuần chỉ cập nhật một lần, vì muốn Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư mau nổi tiếng mà Lâm Uyên đã tung ra gần hết hàng tồn kho, bây giờ hắn phải tiếp tục chuẩn bị chương mới.

Mà ngày Liên Minh ra mắt cũng càng lúc càng tới gần.

Trong phòng làm việc, Kim Mộc nói: “12 giờ trưa mai website Liên Minh sẽ chính thức thành lập, ngài chuẩn bị xong chưa?”

Lâm Uyên gật đầu một cái.

Kim Mộc cười nói: “Tử thần… khụ khụ, Sở Ngư đã hot lên rồi, bây giờ chúng ta không còn lo lắng về tác phẩm của ngài nữa, chủ yếu là tác phẩm mới của Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm có thể chống đỡ lên một mảnh trời hay không.”

“Hẳn là không thành vấn đề.”

Lâm Uyên đã xem thử manga của hai người này, cả hai đều là hoạ sĩ cấp bậc đại thần, có kinh nghiệm sáng tác nhiều tác phẩm, hơn nữa tỷ lệ truyện bị flop rất thấp.

Đương nhiên nếu hai tác phẩm mới của bọn họ thất bại thì Lâm Uyên vẫn có cách cứu chữa.

Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư quả thật rất hot, hơn nữa còn hot không kém gì ở địa cầu, nhưng Lâm Uyên cũng hiểu được rõ ràng một bộ manga không chống đỡ nổi cho cả một website manga.

Cho dù có thể làm được thì cũng không có tư cách để so sánh với đối thủ như manga Bộ Lạc.

Dù sao toàn bộ nhân tài trong giới manga đều tụ tập vào manga Bộ Lạc, từ số lượng tới chất lượng đều là con số vô cùng kinh khủng.

“Chỉ mong có thể tạo thành thế vững chãi như kiềng ba chân.” Kim Mộc rất thực tế, hắn không vì học sinh tiểu học tử thần vả mặt manga Bộ Lạc mà cho rằng Liên Minh có thể thắng được dễ dàng.

Nói một cách khách quan thì con đường Liên Minh cần đi vẫn còn rất dài.

“Cũng may Ảnh Tử đã có thể chứng minh thực lực bản thân, khoảng cách của bí danh này với hai bí danh còn lại đã rút ngắn đi một đoạn.” Kim Mộc cảm khái nói.

Lâm Uyên khẽ cười.

Kim Mộc cảm khái không hề sai. Nếu so về địa vị và sức ảnh hưởng thì Ảnh Tử còn chưa đủ tư cách so sánh với Tiện Ngư và Sở Cuồng. Nhất là trong một năm trở lại đây Ảnh Tử chẳng hề làm gì.

Nhưng cả ba đều là chính mình nên Lâm Uyên không quá để ý.

Ừm, hắn vẫn muốn trộm lười một chút.

. . .

Hôm sau, website Liên Minh đã sắp thành lập. Ảnh Tử đăng một status mới:

“Khi website manga mới chính thức ra mắt, Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư sẽ có bom chương.”

Gần đây tần suất cập nhật chương mới của Ảnh Tử rất mạnh, đám cư dân mạng nghe được tin tức này đều kích động!

Cùng lúc đó, Blog cũng bắt đầu đếm ngược đến lúc Liên Minh ra mắt khiến rất nhiều độc giả quan tâm chờ đợi. Không chỉ để xem Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư, bọn hắn còn muốn đọc tác phẩm mới của Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm.

Trong phòng làm việc, Kim Mộc cười nói: “Việc di dời tác phẩm đã làm xong, tiếp theo chúng ta chỉ cần đăng tác phẩm mới lên Liên Minh là được. Còn năm phút nữa là trang Liên Minh sẽ ra lò!”

“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Kim Mộc vang lên, là Hàn Tể Mỹ gọi tới. Bây giờ nàng là quản lý của manga Liên Minh.

Kim Mộc bắt điện thoại cười nói: “Hàn quản lý, có việc gì thế?”

“Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn mất tích rồi!” Trong điện thoại, câu nói hốt hoảng đầu tiên của Hàn Tể Mỹ khiến tâm tình Kim Mộc trầm xuống.

Nụ cười biến mất, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Hàn Tể Mỹ nóng vội nói: “Tối hôm qua ta đại biểu cho Liên Minh liên lạc với bọn hắn để tổ chức một sự kiện, mời bọn hắn tiếp nhận phỏng vấn vào thời điểm Liên Minh ra mắt. Kết quả đến bây giờ cũng không thấy hai người này đâu, ta gọi điện thoại cũng không được, giống như bọn hắn đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy!”

Chương 838: Thủ đoạn của Lăng Không

Trong nháy mắt toàn thân Kim Mộc lạnh như rơi vào hầm băng. Lâm Uyên ngồi bên cạnh cũng nghe được đại khái, khoé mắt hơi nheo lại.

“Chỉ sợ hai người này sẽ không xuất hiện…” Hàn Tể Mỹ nói với vẻ tuyệt vọng.

Trước khi website ra mắt lại xảy ra chuyện như vậy, đồ ngốc cũng biết chuyện này bất bình thường.

“Nhất định là Bộ Lạc đang giở trò quỷ!” Không đợi Kim Mộc nói chuyện, Hàn Tể Mỹ đã nói.

Giọng nói của nàng vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ: “Lăng Không thật là độc ác, hắn yên lặng không một tiếng động mang đi hai viện quân mạnh mẽ của chúng ta…”

“Không phải viện quân. Là cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều nấy!” Kim Mộc rốt cuộc cũng lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hai tên bội bạc!

Đây không phải do Lăng Không làm mới là lạ đó!

“Thật xin lỗi, là do ta không làm tròn bổn phận…” Giọng Hàn Tể Mỹ nhỏ dần, nàng đã tuyệt vọng đến mức chấp nhận số phận. “Buổi khai mạc website manga mà chúng ta chuẩn bị từ lâu đã hỏng rồi…”

“Còn có hy vọng!” Kim Mộc đột nhiên nói, hắn cưỡng ép giữ cho mình tỉnh táo. “Nói không chừng lát nữa khi chúng ta ra mắt website mới, bọn hắn sẽ đăng tác phẩm mới lên theo như trong hợp đồng.”

“Hy vọng?” Hàn Tể Mỹ cười khổ.

Cúp điện thoại, Kim Mộc nhìn về phía Lâm Uyên, cố nặn ra một nụ cười nhưng rất khó coi.

Hắn lặp lại một câu như đang an ủi Lâm Uyên, nhưng càng giống như đang an ủi chính mình hơn:

“Còn hy vọng mà…”

Từ đầu tới cuối Lâm Uyên không nói một lời nào, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Không bao lâu sau, Liên Minh chính thức ra mắt công chúng.

Rất nhiều user tràn vào website, nhưng mọi người chỉ thấy được một bộ Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư cùng với một số tác phẩm do các hoạ sĩ không có danh tiếng gì sáng tác.

Thiên Môn đâu?

Dạ Thâm Trầm đâu?

Rất nhiều độc giả mong chờ tác phẩm mới của hai đại thần nhưng khi lục tung cả website manga lên cũng không thấy tung tích hai người đâu chứ đừng nói chi là tác phẩm mới.

Lát sau, điện thoại của Kim Mộc lại vang lên.

Kim Mộc thất hồn lạc phách nghe điện thoại, dường như đã biết đối phương muốn nói cái gì.

“Hết hy vọng rồi.” Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Tể Mỹ. “Ta rốt cuộc cũng gọi được cho Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn, nhưng bọn hắn nói sẽ huỷ hợp đồng với Liên Minh chúng ta, ta biết đây là thủ đoạn quen thuộc của Lăng Không…”

“Mẹ nó hai thằng này!” Kim Mộc hiếm thấy văng tục, gân xanh trên trán cũng lộ rõ.

Hàn Tể Mỹ không còn phẫn nộ, chỉ có thở dài. “Hai người bọn họ là mắt xích quan trọng trong kế hoạch của chúng ta, không có bọn hắn Liên Minh mất đi một nửa giang sơn, bây giờ toàn bộ website chỉ có một mình Ảnh Tử lão sư kéo lưu lượng. Nhưng như thế là không đủ, còn thiếu rất nhiều!”

Sắc mặt Kim Mộc tái nhợt. Sự phản bội của Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm giáng cho Liên Minh một đòn chí mạng, hai chỗ trống kia căn bản không thể nào lấp đầy.

Bàn tay cầm điện thoại của Kim Mộc đã dùng sức tới trắng bệch, hốc mắt hắn đỏ lên.

Đột nhiên, Lâm Uyên đưa tay cầm lấy điện thoại của Kim Mộc. Kim Mộc theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Uyên, nhưng hắn không chống cự mà chỉ lặng yên cúi đầu.

Điện thoại nằm gọn trong tay Lâm Uyên. Lâm Uyên nhẹ giọng nói với Hàn Tể Mỹ: “Ta sẽ mở thêm hố.”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp, giọng vẫn rất nhẹ. “Một bộ không đủ thì hai bộ, hai bộ không đủ thì ba bộ. Ba bộ không đủ…”

“Ông chủ!”

“Ảnh Tử lão sư!”

Kim Mộc và Hàn Tể Mỹ đồng thời ngắt lời Lâm Uyên, bọn họ muốn an ủi hắn nhưng không biết nên nói cái gì.

“Không sao.” Lâm Uyên mỉm cười.

Giọng hắn quá bình tĩnh, nhưng dù là Kim Mộc hay Hàn Tể Mỹ ở đầu dây bên kia cũng đều nghe ra được bên dưới sự bình tĩnh đó là phẫn nộ đến cực hạn.

Lâm Uyên tức giận rồi!

Không biết vì sao, Kim Mộc và Hàn Tể Mỹ bỗng cảm thấy không rét mà run, trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng nói chuyện.

“Ta tự mình làm.”

Nụ cười đã biến mất trên mặt Lâm Uyên. Liên Minh rơi xuống một phân ta nâng một tấc, rơi xuống một thước ta nâng một trượng, cho dù cả nửa giang sơn rơi xuống thì sao?

Ta sẽ chống lên cả mảnh trời này!

. . .

Trong một nhà hàng nào đó.

Hai nam nhân đang ngồi ăn trưa. Một người vừa ăn vừa thấp giọng nói: “Thiên Môn, chúng ta làm vậy có phải là xấu tính lắm không?”

“Ta cũng không muốn làm như vậy.” Nam nhân ngồi phía đối diện mở miệng. “Nhưng Bộ Lạc đưa ra quá nhiều ưu đãi, chúng ta không cách nào từ chối được…”

Đúng vậy, hai người này chính là hai đại thần manga được Liên Minh mời tới, Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm.

Đương nhiên đây chỉ là bút danh của bọn hắn, khi không có ai bọn hắn vẫn thường dùng bút danh để gọi tên nhau.

“Chỉ là sau khi làm vậy, thanh danh của chúng ta cũng không còn tốt đẹp cho lắm. Chúng ta giống như gián điệp kinh tế, Liên Minh sẽ vì thế mà bị trọng thương, mà Hàn Tể Mỹ sẽ vì chúng ta mà bị quy tội làm việc thiếu trách nhiệm.”

Lương tâm đương nhiên là có cắn rứt, nhưng Dạ Thâm Trầm càng lo lắng cho danh tiếng của mình hơn.

Thiên Môn nhàn nhạt nói: “Đối với một hoạ sĩ vẽ manga thì tác phẩm mới là vốn liếng duy nhất, nếu tác phẩm của chúng ta đủ hay thì danh tiếng có kém chút cũng chẳng sao. Nếu tác phẩm không hay thì danh tiếng có tốt cũng chẳng mài thành cơm để ăn được. Về phần Hàn Tể Mỹ, ta chỉ có thể nói nàng quá coi trọng nhân tình, tác phong làm việc quá mềm yếu, gặp phải loại đối thủ không từ bất kỳ thủ đoạn nào như Lăng Không thì nàng thua thiệt là chuyện tất nhiên. Nếu nàng biết rút kinh nghiệm lần này thì về sau sẽ ít chịu đau khổ hơn.”

Dạ Thâm Trầm gật đầu. Đúng là như thế thật.

Chương 839: Đâm dao sau lưng

Bọn hắn quả thật đã phụ lòng tín nhiệm của Hàn Tể Mỹ, nhưng đối với hoạ sĩ vẽ manga thì danh tiếng không quá quan trọng, bọn hắn chỉ đứng ở phía sau màn, không phải minh tinh lộ diện trước công chúng nên nhân phẩm chẳng đáng mấy đồng tiền.

Cùng lắm thì mắng một trận rồi thôi.

Chỉ cần tác phẩm đủ hay thì độc giả sẽ không để ý tới việc chiêu trò ở phía sau.

“Chỉ sợ Lăng Không qua cầu rút ván…”

“Lăng Không ký hợp đồng mới với chúng ta, phí bồi thường hợp đồng là con số trên trời, hắn cũng đồng ý thanh toán phí vi phạm hợp đồng với bên Liên Minh cho chúng ta. Cho nên nếu hắn muốn qua cầu rút ván thì sẽ phải trả giá rất đắt. Sau này nếu hắn đi đào người của công ty khác cũng chẳng còn ai tin tưởng hắn nữa.”

Đối với việc này Thiên Môn không lo lắng chút nào. Lăng Không biết rõ các quy tắc cạnh tranh cơ bản.

Sở dĩ hắn và Dạ Thâm Trầm gia nhập Liên Minh cũng là để uy hiếp Bộ Lạc, muốn nhận được điều kiện và đãi ngộ tốt hơn từ bên đó.

Bây giờ mục đích đã đạt được, chim khôn phải biết lựa cành mà đậu, hắn thà hy sinh chút thanh danh không quan trọng để đổi lấy chỗ tốt lớn lao.

Hắn tin rằng quyết định của mình hôm nay là chính xác.

Dạ Thâm Trầm nghiêm túc gật đầu: “Vậy chúng ta chỉ có thể có lỗi với Ảnh Tử và Liên Minh. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chúng ta không có lý do gì để trụ lại Liên Minh mà từ chối đãi ngộ phong phú của Bộ Lạc. Tuy là cách làm không quang minh chính đại nhưng ít nhất chúng ta cũng đã đạt được bản hợp đồng mà mình mơ ước bấy lâu…”

Nói tới đây, Dạ Thâm Trầm bỗng hỏi: “Thiên Môn, ngươi nói xem sau lần trọng thương này Liên Minh có còn hy vọng tranh đấu với Bộ Lạc không?”

“Ha.” Thiên Môn phát ra một tiếng cười vô nghĩa.

Mấy giây sau, Dạ Thâm Trầm cũng mỉm cười lắc đầu. Hai người nâng ly rượu lên chạm cốc rồi hài lòng nhấp một ngụm, không ai nói gì nữa.

Cho dù hai người bọn hắn phối hợp với Ảnh Tử thì cũng không phải đối thủ của manga Bộ Lạc. Nếu Liên Minh chịu làm một website manga yên thân yên phận thì bọn hắn còn liều mạng trở về Bộ Lạc làm gì?

Đạo đức ai mà chả có, chỉ là cao thấp khác nhau mà thôi.

. . .

Trong trang Liên Minh, các độc giả không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tác phẩm mới của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn đâu.

Ban đầu mọi người cho rằng bộ phận kỹ thuật gặp vấn đề, nhưng sau khi xem xong mấy chương mới của Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư vẫn không thấy tác phẩm mới, mọi người mới nhận ra có điều không đúng.

“Sao Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm còn chưa đăng truyện lên?”

“Website mới đã ra mắt được nửa giờ rồi mà!”

“Hai người này không phải là xách quần chạy rồi đó chứ?”

“Bọn hắn cho độc giả leo cây?!”

“Nếu bọn hắn chạy thật thì người bị leo cây không phải chúng ta mà là Liên Minh đó.”

“Hẳn là do kỹ thuật thôi, website mới thành lập mà, có thể thông cảm.”

“Vấn đề chắc không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ, chờ một lát xem sao.”

Trong lúc đám cư dân mạng còn đang nghi hoặc thì trên mạng đột nhiên xuất hiện một bình luận:

“Trời ạ! Xảy ra chuyện lớn rồi! Các ngươi mau đi xem bài quảng cáo mới của Bộ Lạc!”

Bộ Lạc?

Đám cư dân mạng sững sờ, lập tức mở Bộ Lạc lên xem. Một khắc sau, đập vào mắt bọn hắn là bài tuyên truyền của Bộ Lạc:

“Tác phẩm mới của Thiên Môn lão sư và Dạ Thâm Trầm lão sư sẽ được đăng độc quyền trên manga Bộ Lạc, hoan nghênh hai vị lão sư về nhà!!!”

Soạt!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!

Làm cái gì vậy? Hai con hàng này bỏ rơi Liên Minh rồi?!

“Làm ta phí công mong đợi một trận!”

“Ta về Bộ Lạc xem manga vậy.”

“Hai người này có chút liêm sỉ nào không vậy? Trước đó không phải đã ký hợp đồng với Liên Minh rồi sao? Liên Minh đúng là bị bọn hắn chơi chết rồi!”

Fan của Ảnh Tử thật sự tức giận!

“Đổi công ty là chuyện bình thường mà.” Có fan Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm lên tiếng giải thích.

Fan Ảnh Tử lập tức điên tiết lên:

“Đổi công ty thì không ai nói làm gì, nhưng canh đúng thời điểm người ta ra mắt website mới đổi công ty thì khác rồi! Liên Minh với hai người này có thù oán gì đâu mà sao ác ý tàn nhẫn như vậy?”

Fan Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm không phục nói:

“Đừng có phê phán đạo đức người khác như vậy, đi đâu là quyền của hai vị lão sư, bọn hắn hẳn là đã thanh toán phí bồi thường hợp đồng, vẫn làm việc đúng pháp luật nha! Các ngươi còn muốn hai vị lão sư phải làm sao nữa?”

Bồi thường tiền?

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề về nhân phẩm! Hai người này rõ ràng là nhân phẩm thấp kém, làm hỏng căn cơ của Liên Minh!”

“Muốn gây war hả? Chúng ta không sợ các ngươi!”

Fan của đôi bên bắt đầu lao vào cắn xé nhau. Người đi dường chỉ có thể cảm khái một câu:

“Lần này Liên Minh hoàn toàn xong đời. Vốn là đã khó có cơ hội thắng được manga Bộ Lạc, giờ hai nhân vật mấu chốt còn bỏ đi kiểu này.”

Trong sự khiếp sợ của toàn bộ internet, Liên Minh mới thành lập cũng lên tiếng tuyên bố:

“Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn lâm trận phản bội, tự ý huỷ hợp đồng với Liên Minh, làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của website. Từ hôm nay chúng ta chính thức tuyên bố: vĩnh viễn sẽ không hợp tác với hai hoạ sĩ này nữa!”

Lần này không còn gì để nghi ngờ, Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm thật sự đâm dao sau lưng Liên Minh rồi!

Vậy còn chơi cái mẹ gì nữa?!

Fan Ảnh Tử hoàn toàn tuyệt vọng. Bây giờ trang website manga mới phải làm sao đây? Chỉ dựa vào một mình Ảnh Tử căn bản không đủ để gia tăng lưu lượng, một mình hắn phải đối đầu với cự long như manga Bộ Lạc sao?

Mà hai đại lão Tiện Ngư và Sở Cuồng cũng không thể giúp ích được gì trong chuyện này. Có lòng cũng không có lực.

Đây là chuyện của giới manga! Đối thủ rõ ràng là nhằm vào Ảnh Tử!

Chương 840: Ảnh Tử tuyên chiến!

Đây là sự nghiền ép từ một phía của tư bản đối với trang website mới nhỏ yếu.

Quá bất lực.

Đứng trước thủ đoạn tàn nhẫn cay độc của đối phương, Ảnh Tử và trang Liên Minh mới thành lập quá nhỏ yếu. Thậm chí cái tên “Liên Minh” cũng trở nên châm chọc rồi.

Liên Minh? Người liên minh với ngươi đã đầu hàng kẻ địch rồi. Có liên minh nào mà chỉ có một mình ngươi không?

Giờ khắc này, fan Ảnh Tử hoàn toàn tuyệt vọng. Những người qua đường ủng hộ Liên Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Vốn là một trang website mới ra mắt đầy tiềm lực, còn chưa kịp làm gì đã lành lạnh rồi.

Đúng lúc này, trên trang cá nhân Blog của Ảnh Tử lại có status mới:

“Cho ta thời gian một tuần, Liên Minh sẽ có hai tác phẩm mới xuất sắc hơn để thay thế cho tác phẩm của Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm!”

Ầm!

Giờ khắc này, toàn bộ cư dân mạng đều bối rối.

Ảnh Tử bị chọc giận đến phát điên rồi? Hắn nói một tuần sau sẽ có hai tác phẩm mới thay thế cho Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm?

Hắn lấy lòng tin ở đâu ra?

Hay nói đúng hơn là, hắn lấy tác phẩm ở đâu ra? Lại còn là hai bộ nữa chứ?

Chẳng lẽ Ảnh Tử có thể đào ngược lại hai đại thần từ bên manga Bộ Lạc, mà trình độ của đối phương còn không kém gì Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm?

Sao có thể? Manga Bộ Lạc cho phép sao? Cùng một thủ đoạn như vậy, manga Bộ Lạc sao có thể không phòng bị từ trước? Huống chi tình huống của Liên Minh bết bát như vậy ai mà dám tới?

Nhưng nếu không phải đào người thì Liên Minh biết tìm đâu ra hai tác phẩm lợi hại khác?

Đừng nói xuất sắc hơn, cho dù là trình độ tương đương cũng không có! Manga Bộ Lạc đã lũng đoạn toàn bộ ngành nghề này rồi!

Chả lẽ còn bảo Ảnh Tử tự mình vẽ hai hố mới lấp vào chỗ trống hay sao?

Chờ đã…

Ảnh Tử thật sự định tự mình vẽ?!

Hắn dự định trong vòng một tuần sẽ vẽ ra hai tác phẩm mới còn đặc sắc hơn tác phẩm của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn?

Một lúc vẽ ba bộ?

Không thể nào!

Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người. Vẽ ra một bộ mọi người tin, Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư đã chứng minh rồi.

Nhưng vấn đề là… Ảnh Tử lấy đâu ra tinh lực để vẽ tiếp hai bộ mới có cùng cấp bậc như Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư?

Không thể nào!

Sau khi nghiên cứu kỹ càng, mọi người càng thêm khẳng định status này của Ảnh Tử không thể nào thực hiện được.

Hắn bị kích thích nặng nề nên điên rồi chăng?

. . .

“Ngài điên rồi à?!”

Trong phòng làm việc, Kim Mộc kinh hãi nhìn Lâm Uyên.

Lúc Hàn Tể Mỹ gọi điện thông báo, Lâm Uyên từng nói điều này nhưng dưới tình huống lúc đó cả Kim Mộc và Hàn Tể Mỹ đều không cho là thật. Bởi vì bọn họ biết khi đó Lâm Uyên đang tức giận.

Lúc giận người ta hay nói lẫy thôi mà.

Sau khi tỉnh táo lại, bọn họ cũng biết được lời này không cách nào thực hiện được. Kim Mộc cũng cho là Lâm Uyên đã tỉnh táo lại rồi, vì sợ Lâm Uyên mất mặt nên hắn mới không nhắc lại chuyện lúc trưa.

Nhưng Kim Mộc hoàn toàn không ngờ được Lâm Uyên lại không hề nói trước một tiếng mà lên Blog đăng status như một lời tuyên chiến!

Một tuần sau sẽ có hai bộ manga xuất sắc hơn của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn?

Sao có thể chứ!

Phản ứng của Kim Mộc và đám cư dân mạng giống nhau như đúc. Dù Kim Mộc hiểu sự kinh khủng của Lâm Uyên hơn bất kỳ ai!

“Mọi việc đều có thể làm được.” Lâm Uyên ném ra một câu. “Ngươi vĩnh viễn cũng phải tin tưởng vào ánh sáng.”

“? ? ?”

Đến lúc này rồi mà ngài còn có tâm tình đùa giỡn?!

Kim Mộc khổ sở nói: “Ta có thể cưỡng ép chính mình tin tưởng ngài, một mình ngài vẽ ba bộ truyện một lúc vẫn có thể đạt chất lượng như Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể hoàn thành chỉ trong một tuần lễ!”

“Nhân định thắng thiên.” Lâm Uyên không nói đùa nữa, hắn gọi La Vi và các trợ thủ vào.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên, ai cũng biết Ảnh Tử lão sư đã đăng tuyên ngôn trên mạng xã hội Blog. Trong lúc nhất thời tâm tình mọi người vô cùng phức tạp.

Bọn họ đều là người trong nghề, cho nên hiểu rõ lời Ảnh Tử lão sư nói căn bản không thể thực hiện được. Hoặc có khi Ảnh Tử lão sư còn chưa nhận ra là mình đang đánh mất lý trí…

“Các ngươi có muốn thử cùng ta không?” Lâm Uyên thản nhiên nghênh đón ánh mắt mọi người. “Cùng ta sáng tạo một kỳ tích mới.”

“Ngài là lão sư của ta mà.” La Vi nhoẻn miệng cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía các trợ thủ còn lại.

“Vậy thì liều mạng thôi!”

“La Vi tỷ tỷ, Ảnh Tử lão sư cũng là lão sư của chúng ta nữa!”

“Đừng nói như thể chúng ta không có nghĩa khí ấy!”

“Đúng vậy! Ơn này nhất định phải báo, chúng ta liều mạng cùng ngài!”

Mặc kệ quyết định của Ảnh Tử lão sư là gì thì bọn hắn cũng sẽ ủng hộ tuyệt đối!

“Không cần liều mạng.”

Lâm Uyên nói, trong mắt xuất hiện một màu sắc khác lạ. Hắn đương nhiên biết status của mình rất điên cuồng.

Chính Lâm Uyên cũng biết như thế!

Ba bộ manga nhất định phải có đề tài khác biệt, hơn nữa muốn được mọi người công nhận thì số lượng chương đăng lên phải kha khá, ít nhất là mấy chục chương, đâu thể chỉ ném ra dăm ba chương rồi mong đợi được mọi người khen ngợi?

Không thực tế!

Muốn hot được như Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư thì lượng bom chương cũng phải nhiều như thế!

Huống chi còn là ba bộ một lúc!

Nhưng Lâm Uyên vẫn muốn thử, muốn được tự do phóng khoáng, điên cuồng một lần!

Hắn không chỉ muốn đập cho manga Bộ Lạc một kích mạnh mẽ mà sau này còn muốn manga Bộ Lạc phải trả giá đại giới!

Lần trước hắn tức giận như vậy là lúc nào nhỉ?

Hình như là khi hắn đeo mặt nạ Lan Lăng Vương để đi thi trong chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt. Khi đó hắn đã hiểu ra được một đạo lý, chân lý của thế giới này thuộc về kẻ mạnh!

Chương 841: Hai tác phẩm mới

Tại sao khi là Tiện Ngư thì không sao?

Tại sao khi là Sở Cuồng thì không xảy ra việc gì?

Tại sao duy chỉ có Ảnh Tử yếu ớt nhất là xảy ra chuyện?

Bởi vì Ảnh Tử yếu. Trong mắt tất cả mọi người, Ảnh Tử rất yếu!

Đã như vậy, hắn sẽ dùng phương thức hoa lệ nhất để chứng minh Ảnh Tử cường đại thế nào!

Lâm Uyên muốn chơi đến cực hạn một lần!

Ba bộ một lúc? Một tuần? Vậy thì đã sao? Hắn sẽ khiến ba bộ manga đều bùng nổ dưới con mắt kinh hãi của tất cả mọi người!

“Bắt đầu làm việc!” Lâm Uyên đi vào phòng vẽ, đám người La Vi lập tức theo sát phía sau.

Kim Mộc mờ mịt nhìn bọn họ. Điện thoại của hắn đã bị gọi cháy máy, có Tinh Mang gọi, có Hàn Tể Mỹ gọi, có Blog gọi… mọi người đều hỏi han xem Ảnh Tử xảy ra chuyện gì?

“Hắn nói phải vĩnh viễn tin tưởng vào ánh sáng!” Kim Mộc bị đám người làm cho mệt mỏi, rốt cuộc không đầu không đuôi ném ra một câu.

“Kim thúc!” La Vi đột nhiên thò đầu ra khỏi phòng nói, “Phiền ngài ra ngoài mua cho chúng ta một ít thần dược.”

Thần dược?!!!

Kim Mộc cau mày nghĩ. Các ngươi điên cuồng đến độ muốn chơi đá rồi sao? Muốn bị công an còng đầu có phải không?

La Vi ho khan một tiếng: “Ý là cà phê nè, bò húc nè, sting nè… mấy viên kẹo ngậm bổ sung năng lượng, kẹo the làm cho tỉnh táo này nọ đó!”

“Bò húc, kẹo the không phải thần dược…” Khoé miệng của Kim Mộc co quắp lại.

“Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng đang rất cần caffein, chúng ta phải giữ trạng thái tinh thần sung mãn nhất để chiến đấu suốt một tuần liền!” La Vi nắm chặt nắm tay nhỏ, hung hăng nói.

Kim Mộc: “. . .”

Thôi vậy, chỉ có thể chiều theo bọn họ.

La Vi nhìn theo bóng Kim Mộc rời đi, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Uyên viết trên tờ giấy trắng tên của hai tác phẩm mới.

Vua Hải Tặc!!!

Naruto!!!

Ngắm nhìn hai cái tên, La Vi thầm nghĩ, hai bộ manga này thật sự có thể thay thế được tác phẩm mới của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn sao?

Nàng có hơi thất thần. Nhưng sau đó ít phút, nghi vấn này lập tức biến mất!

Khi mọi người nhìn thấy nội dung cốt truyện và phân cảnh kịch bản, chẳng biết từ lúc nào gương mặt các trợ thủ đều trở nên cuồng nhiệt, giọng nói run rẩy:

“Đây là… manga đại chúng!”

“Ảnh Tử lão sư cũng sẽ vẽ manga đại chúng loại hình chiến đấu!”

“Đây chính là đề tài mà Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn am hiểu nhất!”

“Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn có đáng là gì! So với hai tác phẩm này, tác phẩm mới của bọn hắn chẳng là cục kứt gì!”

Ánh mắt đám trợ thủ nhìn Lâm Uyên đã không còn là điên cuồng nữa, không chỉ là sự tôn trọng của học sinh đối với lão sư mà giống như đang nhìn vị thần mình tôn kính nhất!!

La Vi càng thở không ra hơi. Nàng có trình độ cao hơn các trợ thủ còn lại nên sau khi đọc nội dung cốt truyện của hai bộ manga này, nàng càng rung động hơn ai hết!

Dù cho thế giới này không có thần thì chỉ cần hai bộ manga này xuất hiện, Ảnh Tử lão sư sẽ được phong thần, toàn bộ tác giả giới manga đều phải quỳ bái trước mặt hắn!

[Uzumaki Naruto, cố lên!]

Lâm Uyên vừa vẽ gương mặt Naruto vừa viết ra lời thoại này, thản nhiên nói:

“Các ngươi nói không sai…”

Hắn vẫn không ngẩng đầu, thuận tay vẽ thêm gương mặt Luffy và viết một câu lời thoại:

[Ta chắc chắn sẽ trở thành Vua Hải Tặc!]

Cùng lúc đó, chất giọng nhàn nhạt của Lâm Uyên vang lên mang theo lực lượng không gì có thể so sánh nổi:

“Chúng ta đúng là vô địch thiên hạ.”

. . .

Bởi vì cần dùng liều thuốc mạnh nên hai bộ manga này là phù hợp nhất! Đại danh đỉnh đỉnh vua hải tặc và bộ ba ninja làng lá!

Nếu thời gian cho phép và tinh lực dư thừa thì Lâm Uyên cũng không ngại vẽ tác phẩm đỉnh cấp như Bleach, bởi vì hắn thật sự rất tức giận!

Nhưng thời gian quá eo hẹp, tinh lực cũng không đủ, trước tiên dùng hai tác phẩm này đã. Hai bộ này kết hợp với Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư đã đủ để nổ tung trời!

Nếu độc giả vẫn chưa thấy đủ, hắn có thể ném ra thêm rất nhiều bộ khác!

Ta sẽ không lười nữa! Thật sự không lười!

Các ngươi muốn thể loại gì ta cũng có!

“Phịch!”

Lâm Uyên chợt nghe động tĩnh bên cạnh, bèn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy La Vi đã mềm nhũn chân ngồi quỳ dưới đất.

“Lão sư, xin hãy nhận một lạy của ta!”

Ngay sau đó các trợ thủ cũng bắt chước La Vi quỳ phịch xuống đất.

Dưới đầu gối nam nhi là vàng, trên lạy trời cao, dưới lạy cha mẹ và ân sư! Bọn hắn quỳ trước mặt lão sư thì chẳng có gì là mất mặt!

Còn La Vi tỷ hả? Chúng ta luôn coi nàng là một trang hảo hán nha!

Lâm Uyên: “Các ngươi…”

Mọi người: “Lão sư, ta muốn học…”

Lâm Uyên: “Đánh bóng rổ?”

(Ai từng coi Slam Dunk sẽ biết trong truyện đó có cảnh này. ^^)

Mọi người: “? ? ?”

Đúng lúc này, Kim Mộc quay trở lại. Hắn vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một màn trước mắt bèn gật gật đầu, sau đó lùi ra ngoài khép cửa lại.

Mấy giây sau, cửa lại mở ra.

Hửm? Không phải tại ta mở cửa không đúng cách?

“Các ngươi đang làm gì thế?” Đầu óc Kim Mộc còn chưa kịp vận hành, đang kẹt máy. Hắn chỉ mới ra ngoài có một chuyến mà phòng làm việc đã xảy ra sóng to gió lớn gì thế này?

Đám người này thật sự phát điên hết rồi?

“Đứng lên vẽ đi.” Lâm Uyên bất đắc dĩ lên tiếng.

Cái quỳ này ta sẽ không nhận không của các ngươi. Sau này cho các ngươi mỗi người một bộ manga, tha hồ mà giày vò.

Mọi người rối rít đứng lên, miệng cười hắc hắc vô cùng quái dị khiến Kim Mộc rợn cả tóc gáy.

“Đây là thần dược mà các ngươi cần…”

Kim Mộc vừa nói vừa lấy ra một đống nước đóng chai có bổ sung năng lượng, taurine, caffein các loại, có một số loại thức uống còn khiến người ta cực kỳ tỉnh táo tới mức biến thái.

“Lên!” La Vi hét lớn một tiếng. “Các huynh đệ, nhào lên cướp cho ta!”

Kim Mộc: “? ? ?”

Chương 842: Tăng lương

Các ngươi rốt cuộc là đụng trúng sợi dây thần kinh nào? Nói mau để ta còn kịp thời gọi bác sĩ!

Kim Mộc bị bầu không khí nhiệt huyết một cách quái lạ này làm cho thất thố, hắn đờ đẫn đi ra khỏi phòng vẽ, ngoan ngoãn đi pha trà pha cà phê.

Công việc bắt đầu. Tất cả mọi người đều liều mạng vẽ!

Nhưng thân thể con người là thứ phàm tục, dù có điên cuồng cỡ nào cũng không thể chỉ dựa vào thần dược mà sống qua ngày. Đám người vẽ tới nửa đêm là bắt đầu xỉu dọc xỉu ngang, vành mắt đen thui, đầu gật gù như gà mổ thóc.

“Không nhịn được nữa thì đi ngủ đi.” Kim Mộc cũng thức đêm cùng mọi người.

Hắn biết đám người điên này đang phải vẽ ba bộ cùng một lúc, tuy trong lòng cảm thấy chuyện này rất khó có thể hoàn thành nhưng cũng bị nhiệt tình làm việc của Lâm Uyên và các trợ thủ làm cho cảm động vô cùng.

Kim Mộc chỉ hận mình không biết vẽ manga, nếu hắn vẽ được thì giờ phút này đã có thể gia nhập và giúp đỡ mọi người.

Cuối cùng, Kim Mộc vẫn không thể quên nguyên nhân khiến Lâm Uyên đoạn tuyệt với manga Bộ Lạc.

Chỉ bởi vì hắn bị mắng…

Không phải chỉ là ăn mắng một chút thôi sao? Ta là nam nhân, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà cảm thấy tủi thân ấm ức. Đây là suy nghĩ của Kim Mộc, nhưng hắn vẫn bị hành động bênh vực của Lâm Uyên làm cho đỏ mắt.

Cho nên dù biết là sẽ phí công nhưng Kim Mộc vẫn muốn gia nhập với mọi người!

Trời tối, đêm lạnh, nhưng lòng Kim Mộc nóng bỏng như lửa.

La Vi ngáp dài một cái, sau đó uống một ngụm cà phê. “Ta không sao, Kim thúc đi ngủ đi, ngài không cần thức đêm cùng chúng ta đâu. Các ngươi ai chịu không nổi thì vào chợp mắt một chút đi, ta là cú mèo, không sợ thức đêm.”

“Ai mà chẳng phải cú mèo chứ!” Một trợ thủ tên Triệu Thừa Minh nói với vẻ không phục, hắn đang phụ trách bộ Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư.

Có trời mới biết hắn muốn được phụ trách bộ Vua Hải Tặc và Naruto cỡ nào! Đợi khi đám người kia ngã lăn ra đất thì chắc là sẽ tới lượt hắn làm hai bộ đó á!

“Lão sư đi ngủ đi, lượng công việc của ngài là nặng nề nhất, hao phí nhiều tinh lực nhất.” Một trợ thủ nhìn về phía Lâm Uyên đang vất vả vùi đầu phân khung phác hoạ, không đành lòng nói.

Cách gọi đã thay đổi, trước đó mọi người còn kêu hắn là Ảnh Tử lão sư, nhưng bây giờ đã gọi thẳng hai tiếng “lão sư”.

Hừm, đồ tâm cơ boy! Chỉ mình ngươi biết nịnh lão sư hả?!

Những người khác lập tức rối rít nói:

“Lão sư đi nghỉ ngơi trước đi!”

“Đúng đó, việc còn lại cứ giao cho chúng ta!”

“Ngài phân khung và phác hoạ góc nhìn đã rất rõ ràng rồi!”

“Chúng ta còn trẻ, chúng ta chịu nổi!”

Lâm Uyên nhìn về phía mọi người. Nếu xét về tuổi tác thì toàn bộ trợ thủ kể cả La Vi đều lớn tuổi hơn hắn.

Có người hơn vài tuổi, có người hơn tới mười mấy tuổi.

Bởi vì lúc ban đầu tuyển người Kim Mộc có nói người lớn tuổi một chút thì sẽ có kinh nghiệm vẽ phong phú hơn.

Hừm. Tạm thời không nói tới cảm giác các đồ đệ đều lớn tuổi hơn mình.

Thật ra Lâm Uyên cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng hắn không thể nghỉ ngơi lúc này được. Thời gian một tuần quá ngắn ngủi, chính hắn đưa ra tuyên bố thì có chảy nước mắt cũng phải làm cho xong!

Trên thực tế, Lâm Uyên đã bắt đầu thấy hối hận rồi.

Biết thế không nên nóng lòng làm gì. Lúc đăng status hắn quả thật đang rất giận. Bây giờ nhìn mọi người sắp ngã trái ngã phải tới nơi, Lâm Uyên mới ý thức được chuyện này thật là khó khăn.

Mọi người đã sắp chịu hết nổi rồi.

Với tốc độ này thì một tuần đúng là không thể hoàn thành nổi mục tiêu ban đầu!

Nên biết tố chất thân thể của Lâm Uyên đã được Hệ thống cải tạo rất nhiều, bây giờ hắn có sức bền tốt hơn người bình thường nhiều. Bây giờ Lâm Uyên mệt mỏi nghĩa là mọi người đã sắp tàn hoa bại liễu tới nơi rồi.

Việc này do hắn gây ra, hắn nhất định phải chống đỡ được! Huống chi hắn còn có các loại thuốc men hỗ trợ từ Hệ thống…

Chờ đã!

Tinh Lực Dược Tề?! Sao ta lại quên mất thứ này?

Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy mình quá ngu! Chẳng phải chỉ cần hối đoái một chút thuốc với Hệ thống là có thể tiếp tục thức đêm rồi sao? Trước đây Lâm Uyên đã từng nghiệm chứng thuốc này không có tác dụng phụ, có thể sử dụng tha hồ!

Nếu phải nói tới tác dụng phụ thì chính là một khi ngừng sử dụng sẽ ngủ li bì một trận.

Có lần Lâm Uyên dùng Tinh Lực Dược Tề suốt đêm, cả một đêm dài hắn đều tỉnh táo không hề mệt mỏi. Sau đó khi dược liệu tan hết, hắn ngủ li bì một trận tới chiều tối. Ngoài việc này ra thì thân thể hắn không có tổn hại nào khác.

“Cùng lắm thức đêm bảy ngày, sau đó ngủ bù suốt hai ngày là được chứ gì.”

Nghĩ như vậy, Lâm Uyên trực tiếp liên hệ Hệ thống để đổi Tinh Lực Dược Tề.

“Hả?”

Vừa đổi được một ít, Lâm Uyên bỗng sinh ra một ý nghĩ.

“Hệ thống Hệ thống, Tinh Lực Dược Tề có hiệu quả đối với người khác không?”

“Muốn dùng Tinh Lực Dược Tề có hiệu quả cho người khác thì phải trả thêm tiền.” Đáp án của Hệ thống khiến Lâm Uyên vừa hài lòng vừa không hài lòng.

“Được rồi!” Lâm Uyên nhìn về phía mọi người. “Bảy ngày sau các ngươi có việc quan trọng gì cần làm không?”

Mọi người mờ mịt. Ngài còn có thời gian trò chuyện nữa sao?

“Không có.”

“Ta cũng không có.”

“Ta vốn là cẩu độc thân, chẳng bận bịu gì.”

“Nếu lão sư cho ta được nghỉ một ngày thì tốt nhất.”

“Ta định ở nhà chơi game thôi.”

“Ta muốn ăn một bữa thật ngon!”

Vậy tức là không có việc gì rồi!

Lâm Uyên khẽ gật đầu: “Vậy các ngươi có thể nói người nhà có việc gì thì liên hệ trực tiếp đến phòng làm việc, Kim thúc sẽ giải quyết cho các ngươi.”

Vừa nói Lâm Uyên vừa đổi một đống Tinh Lực Dược Tề.

“Còn có một việc.” Nhìn đám người đang mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, Lâm Uyên bổ sung thêm một câu. “Sau này tiền lương của mọi người tăng lên gấp mười, Kim thúc sẽ ký hợp đồng mới với các ngươi.”

Chương 843: Kỳ tích nhất định sẽ phát sinh

Mọi người trừng to mắt!

Tiền lương tăng lên gấp 10 lầnnnnn?!

Kim Mộc cũng ngơ ngác một lúc, sau đó gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Rõ ràng là đang nửa đêm nhưng phòng làm việc lại bộc phát tiếng hoan hô rung động đất trời!

“Ta tỉnh rồi!!!”

“Ta đột nhiên cảm thấy mình tràn trề sinh lực!”

“Đỡ ta ngồi dậy, ta còn vẽ tiếp được!”

“Ta không mệt mỏi chút nào! Ta còn có thể vẽ ba ngày ba đêm… à không, là bảy ngày bảy đêm!”

Lần này đến phiên Lâm Uyên trợn tròn mắt. Nói ra sợ mọi người không tin, thật ra hắn còn chưa sử dụng Tinh Lực Dược Tề lên người bọn họ đâu!

“Nửa đêm rồi, yên lặng chút nào. Ta chịu hết nổi rồi, ta ra ngoài đại sảnh nằm một chút, các ngươi cố lên!”

Kim Mộc ngáp một cái đi ra ngoài đại sảnh, vừa đi vừa nghĩ:

Tiền lương của mọi người tăng lên gấp mười lần? Ta cũng là một trong số “mọi người” đúng không?

Ừm! Chắc chắn là như vậy.

Đột nhiên Kim Mộc cũng không thấy mệt nữa.

Mà thôi, buồn ngủ vẫn là buồn ngủ, ta già rồi. Tu tiên không phải là việc của phàm nhân như ta.

Kim Mộc mơ mơ màng màng nằm xuống ghế sô pha, vừa nhắm mắt lại đã ngủ khò mất.

Mà Lâm Uyên cũng sử dụng Tinh Lực Dược Tề lên người các trợ thủ, trong lòng không ngừng nói tiếng xin lỗi:

Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi…

Tinh Lực Dược Tề có hiệu lực rất nhanh. La Vi không cần uống thêm ngụm cà phê nào đã sung sức hô lên: “Tu tiên vạn tuế!”

Mọi người đồng thời hô: “Tu tiên vạn tuế!”

Không ai cảm thấy thân thể mình có vấn đề. Tiền lương tăng đến mười lần lận đó! Dưới kích thích lớn như vậy ai cũng tinh thần sung mãn là chuyện đương nhiên mà!

Cực kỳ đương nhiên luôn!

Lâm Uyên cũng sử dụng Tinh Lực Dược Tề, trong nháy mắt cảm thấy thần thanh khí sảng, lại bắt đầu cặm cụi phân khung lên nội dung.

. . .

Kim Mộc không biết mình đã ngủ bao lâu.

Khi hắn mở mắt ra và xem điện thoại di động mới phát hiện đã là mười giờ sáng. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, đám người điên kia chắc là đi ngủ hết rồi nhỉ?

Không biết đêm qua bọn hắn thức đêm tới mấy giờ. Trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc, Kim Mộc rón rén đi vào phòng làm việc.

Hả?

Kim Mộc đi lùi ra sau, đóng cửa phòng lại. Hắn chờ mấy giây mới mở cửa phòng lần nữa.

“Kim thúc, chào buổi sáng.” Lâm Uyên mỉm cười cất tiếng chào hỏi, sau đó lại cúi đầu vẽ tiếp.

Bên cạnh Lâm Uyên, các trợ thủ vừa ăn sáng vừa thảo luận khí thế về nội dung cốt truyện và các đoạn cao trào cần vẽ nhấn mạnh ra sao…

Kim Mộc mờ mịt nhìn đám người: “Các ngươi tỉnh dậy từ lúc nào?”

Sức mạnh của đồng tiền lớn như vậy sao?

Mọi người nhìn Kim Mộc với vẻ thương hại. Tỉnh dậy hả? Chúng ta có ngủ đâu.

La Vi cười nói: “Kim thúc, ngài lớn tuổi rồi nên không giống đám thanh niên chúng ta. Chúng ta thường hay thức suốt đêm chơi game mà.”

Kim Mộc: “? ? ?”

Ta già thật rồi?

“Nói tới cũng kỳ quái, ta thật sự không buồn ngủ chút nào luôn. Rõ ràng tối qua còn vật vờ chịu không nổi, kết quả lão sư vừa nói tới chuyện tăng lương là hai mắt ta ráo hoảnh tới tận bây giờ!” Triệu Thừa Minh nghiêng đầu nói.

Các trợ thủ cũng rối rít gật đầu: “Chắc đây chính là sức mạnh có thể xui khiến ma quỷ của đồng tiền đó mà!”

“Tối nay ta sẽ thức tiếp.” Một trợ thủ trâu bò nói, “Các ngươi chống đỡ không nổi thì đừng ráng, ta phát hiện mình có thiên phú dị bẩm trong việc thức đêm, sáng giờ ta hoàn toàn không thấy mệt mỏi gì luôn!”

“Chúng ta đều là nam nhân dai sức!” Các trợ thủ còn lại nói với vẻ không phục.

Ai cũng cảm thấy mình rất có thiên phú thức đêm, bởi vì bọn họ đều cảm thấy tinh thần của mình rất sảng khoái rõ ràng, hoàn toàn không phải đang sĩ diện mà khoe khoang.

“Thôi không nói nhiều, vẽ tiếp. Ta còn chưa muốn đi ngủ.” La Vi ăn một hơi sáu cái bánh bao rồi hét lớn một tiếng. “Lão nương mới là nữ nhân dai sức nhất thế gian!”

Trời ạ!

Đám thanh niên này!

Kim Mộc lắc đầu, khi đến một số tuổi nào đó, người ta không thể không thừa nhận mình đã già.

. . .

“Ngươi…”

“Ta vĩnh viễn tin tưởng vào ánh sáng!”

“Kỳ…”

“Kỳ tích nhất định sẽ phát sinh!”

Nếu có người hỏi Kim Mộc, hắn nhất định sẽ trả lời như vậy không chút do dự! Tại sao ư? Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích!

Đám người Lâm Uyên chính là một đám trâu bò khoác da người.

Người khác xem việc vẽ manga là làm việc, còn bọn hắn vẽ manga tới mức liều mạng!

Kim Mộc thề: đây tuyệt đối không phải là vấn đề về tuổi tác!

Lúc hắn còn trẻ, khi mạnh mẽ nhất là một đêm ba… à không bảy lần! Nhưng dù là như thế thì cũng không cách nào so sánh được với hình ảnh trước mắt Kim Mộc lúc này!

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Lâm Uyên và các trợ thủ trừ ăn cơm ngủ nghỉ…

Ngủ nghỉ cái con khỉ! Bọn họ không có ngủ nghỉ!!!

Con heo thì ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Bọn họ thì vẽ rồi ăn, ăn rồi vẽ, chỉ có như thế!

Đến ngày thứ ba, Kim Mộc thật sự sợ rồi!

Đám người này có phải có vấn đề gì không? Một người ba ngày không ngủ thì còn có thể miễn cưỡng hiểu được, khoa học đã chứng minh con người có thể làm tới mức này.

Nhưng một đám người ba ngày không ngủ chính là bất bình thường! Phải đến bệnh viện khám mới được!

Kim Mộc đưa ra đề nghị nhưng bị đám trợ thủ cự tuyệt, tất cả bọn họ đều vỗ ngực cam đoan sức khoẻ mình rất ổn, ăn uống ngon miệng, đầu óc minh mẫn, không có điểm nào khó chịu!

Chỉ là…

Bọn họ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cứ luôn không buồn ngủ là thế nào? Hay là thử ngủ một chút xem sao, nhỡ đâu thân thể sụp đổ thì chết toi.

Thế là cả đám bắt đầu đi ngủ thử.

Rất thần kỳ.

Đám người vừa nằm xuống đã ngủ khò, đây chính là chỗ thần kỳ của Tinh Lực Dược Tề. Thuốc này sẽ không khiến người ta hưng phấn đến mức muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ cần muốn đi ngủ thì sẽ ngủ được thôi.

Chương 844: Mọi người đều từ bỏ

Ngủ mấy giờ rồi dậy cũng được, đầu óc vẫn sẽ tỉnh táo vô cùng. Chỉ là làm thế thì rất lãng phí hiệu quả của Tinh Lực Dược Tề.

“Ngủ được chứng tỏ là không có vấn đề gì nha.” Đám người lập tức yên tâm, tiếp tục lao đầu vào vẽ.

Lâm Uyên cũng không dám để mọi người thức trắng bảy ngày bảy đêm, có lãng phí Tinh Lực Dược Tề cũng không sao.

Thậm chí hắn còn cưỡng ép mọi người đi ngủ một chút. Khi thấy ngủ đủ rồi sẽ gọi bọn họ dậy tiếp tục vẽ.

Không biết có phải vì hai bộ manga mới thuộc thể loại nhiệt huyết chiến đấu hay không mà bây giờ đám trợ thủ rất là hổ báo.

Lời thoại mà bọn hắn nói nhiều nhất trong mấy ngày qua chính là:

“Tu tiên vạn tuế!”

“Ta mới là nam nhân/ nữ nhân dai sức nhất thế gian!”

Còn có người thích nói triết lý như “Khi còn sống cần gì phải ngủ nhiều, đợi tới lúc chết tha hồ mà ngủ.”

Tổng kết lại chính là cùng một ý:

Người đứng đắn ai mà đi ngủ?!

Một đời người đã dành một phần ba thời gian để ngủ rồi, đủ nhiều.

Lâm Uyên cũng đi ngủ tượng trưng vài lần, hắn không muốn sau khi thức trắng bảy ngày sẽ ngủ một hơi suốt ba ngày ba đêm.

Trong mấy ngày các nhân viên trong phòng làm việc manga cặm cụi vẽ vời thì Kim Mộc vẫn không ngừng bị các thế lực khác quấy rầy, Tinh Mang có, website manga có, Blog cũng có.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Khi thời gian một tuần dần đến gần, tất cả mọi người đều muốn biết Ảnh Tử sẽ thu thập cục diện này thế nào.

Đến ngày thứ tư, số lượng người liên hệ đã ít đi rất nhiều. Thích thế nào thì làm thế nấy đi, dù sao cũng không có cách nào để thu hồi.

Mọi người căn bản vẫn là không tin tưởng.

Có quỷ mới tin!

Đám cư dân mạng đều cho rằng Ảnh Tử điên rồi, nhưng ai cũng bày tỏ sẵn lòng tha thứ cho Ảnh Tử. Dưới sự kích thích lớn như vậy, Ảnh Tử nói lời mê sảng cũng rất dễ hiểu thôi. Không ai giễu cợt Ảnh Tử, cũng không ai mong đợi hắn bị vả mặt.

Bởi vì không có chuyện gì vả mặt hơn việc Bộ Lạc đâm sau lưng Liên Minh một cú trời giáng.

Hậu quả nặng nề đã xuất hiện. Lưu lượng của trang Liên Minh rõ ràng đang tuột dốc và có xu thế suy tàn. Mỗi ngày đều chỉ nhờ Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư chống lên toàn bộ lưu lượng.

Đến ngày thứ năm.

Không còn một ai quấy rầy Kim Mộc. Bên phía Liên Minh cũng từ bỏ rồi.

Cứ để mọi thứ huỷ diệt đi, bọn họ mệt mỏi.

Lúc này cũng chỉ có một mình Hàn Tể Mỹ là còn cố gắng chống đỡ. Hàn Tể Mỹ ngày ngày động viên tinh thần các nhân viên bằng mấy câu như “Chúng ta nhất định có thể tìm được một số người mới lợi hại”.

Tuy là hơi thiếu thực tế nhưng lúc đầu Ảnh Tử cũng là mầm non mới được đào về đó thôi, biết đâu cũng sẽ có thiên tài như hắn xuất hiện một cách bất ngờ.

Đáng tiếc mọi người đều biết đây chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.

Nếu “bất ngờ” này thật sự xảy ra thì với lưu lượng cùi bắp như Liên Minh cũng không có tư cách tranh giành mầm mống tốt.

Mà đến ngày thứ sáu.

Thiên tài thì không thấy đâu, chỉ thấy một số hoạ sĩ manga cấp trung và cấp thấp bắt đầu từ bỏ vẽ truyện. Nói một cách đơn giản chính là bọn hắn drop truyện của mình!

Lưu lượng website Liên Minh quá thấp, tác phẩm của bọn họ chẳng có người nào đến xem!

Đám cư dân mạng chỉ vào Liên Minh để xem Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư, sau đó lắc đầu tắt trang web. Bọn hắn muốn sang manga Bộ Lạc để xem mấy bộ manga đang hot.

Số lượng độc giả quá thấp, các hoạ sĩ cũng không có động lực cập nhật chương mới. Trang Liên Minh đang dần suy tàn, nhưng sẽ không thật sự suy tàn, bởi vì học sinh tiểu học tử thần vẫn còn đang ra.

Nói một cách chính xác thì Liên Minh đang “kéo dài hơi tàn”.

Ngày thứ bảy.

Ngay cả Hàn Tể Mỹ cũng không còn sức lực để động viên các biên tập của mình nữa. Bởi vì nàng biết hy vọng tìm được người mới không hề thực tế.

Nhưng nàng vẫn không từ bỏ! Nàng liều mạng liên hệ với các hoạ sĩ manga mà mình quen biết thời còn ở manga Bộ Lạc, cố gắng thuyết phục bọn họ đến Liên Minh đăng tác phẩm mới.

Nàng hy vọng sẽ đào được hai người… Không, hai người quá xa xỉ, chỉ cần một người thôi cũng đủ rồi. Chỉ cần một vị đại thần chịu vươn tay ra giúp đỡ thì một trong hai hố sẽ được lấp đầy.

Hành vi này đã vi phạm đạo đức làm việc của nàng, trước đó nàng chưa từng có ý định đi đào góc tường nhà người ta, nhưng bây giờ nàng không quản nhiều như thế nữa. Hàn Tể Mỹ chỉ muốn cứu vãn tổn thất của Liên Minh, sau đó nộp đơn từ chức lên, từ nay về sau hoàn toàn rời khỏi giới manga này.

Lòng tự ái của Hàn Tể Mỹ rất mạnh, nàng đã không còn mặt mũi nào để ở lại Liên Minh.

Sự phản bội của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn khiến Hàn Tể Mỹ nhận ra mình sai lầm rồi, nếu lúc đầu ký hợp đồng với bọn hắn nàng có thể cẩn thận hơn, đề phòng hơn thì chuyện này đã không xảy ra.

Sai lầm chí mạng!

Bị Lăng Không dùng thủ đoạn tồi tệ đẩy vào vực sâu, Hàn Tể Mỹ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn và phương châm làm việc. Đáng tiếc thay đổi này hình như quá muộn.

Dù quan hệ giữa nàng và các hoạ sĩ manga rất tốt nhưng nàng vẫn không thuyết phục được người nào gia nhập Liên Minh. Có người uyển chuyển từ chối, có người vừa nghe nàng nói tới chuyện này đã cúp ngang. Có người thậm chí còn chẳng bắt máy.

Hàn Tể Mỹ cùng đường rồi. Những biện pháp có thể nghĩ tới nàng đều làm thử nhưng vô dụng.

Vô dụng.

. . .

Chạng vạng tối ngày thứ bảy.

Hàn Tể Mỹ cười khổ gọi điện thoại cho Kim Mộc, công việc quản lý trang website manga của nàng nên kết thúc rồi.

Nhưng điều khiến Hàn Tể Mỹ ngoài ý muốn là người bắt điện thoại lại là một nữ nhân, không phải Kim Mộc.

“Kim thúc ngủ rồi, ta là La Vi.”

Chương 845: Thể loại nhiệt huyết chiến đấu

Dù tâm tình đang ở dưới đáy cốc nhưng trái tim hóng drama của mỗi nữ nhân đều chưa bao giờ thay đổi. Hàn Tể Mỹ cảm thấy tình cảnh này rất là phức tạp nha.

“Xin lỗi, hai người các ngươi…”

“A!” La Vi ngẩn ra rồi hét lên một tiếng đầy tức giận. “Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ngủ ở phòng làm việc, Kim thúc lớn tuổi còn phải thức đêm cùng chúng ta nên mệt mỏi đi ngủ thôi!”

Nữ nhân này nghĩ bậy bạ cái gì vậy chứ!

Hàn Tể Mỹ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi… Vậy mấy ngày nay các ngươi đều thức đêm sao?”

La Vi không thèm so đo, chỉ cảm khái đáp: “Đúng vậy. Thức đêm liên tục nên thành quả rất tốt!”

“Thành quả? Ý ngươi là… hai bộ manga mới?”

Hàn Tể Mỹ cảm thấy não mình trở nên mơ hồ và đặc sệt, ngay cả mục đích gọi điện thoại tới là gì nàng cũng quên mất.

“Ừ!” Khoé môi La Vi cong lên. “Ảnh Tử lão sư phát hành ba bộ một lúc!”

“Ba bộ?!”

“Ngươi nói với bên kỹ thuật một tiếng, chuẩn bị ngày mai phát hành tác phẩm mới, đừng để xảy ra sự cố gì.”

“Vậy…”

“Ta biết ngươi tò mò về chất lượng manga. Nhưng đừng gấp gáp, cứ chờ mà xem đi.” La Vi mỉm cười ngắt lời Hàn Tể Mỹ, “Ngày mai tám giờ sẽ là khoảnh khắc lão sư đăng quang ngôi vị vua của giới manga! Chúng ta sẽ khiến cả giới manga phải ngoan ngoãn quỳ bái lão sư!”

. . .

Khi Ảnh Tử và các trợ thủ điên cuồng chạy deadline, những lời bàn tán thảo luận trên internet chưa từng dừng lại. Sự kiện lần này liên quan đến nhiều tư bản và đại thần trong giới manga, trở thành drama nổi bật nhất trong mấy năm trở lại đây.

Sang ngày thứ tám.

Tám giờ sáng hôm đó, trên một diễn đàn.

“Nhắc mới nhớ, hôm nay đã là ngày thứ tám rồi, Liên Minh vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, quả nhiên tuyên bố của Ảnh Tử là phi thực tế.”

“Ha ha! Ngươi còn băn khoăn chuyện này sao?”

“Thật sự có người ngốc tới mức tin vào việc này?”

“Dùng mông nghĩ cũng biết là không thể nào rồi! Trận này manga Bộ Lạc thắng, Ảnh Tử chỉ là không muốn chấp nhận sự thật mà thôi. Nhưng ta hiểu được cảm giác của hắn, đả kích lớn như vậy gặp ai cũng sẽ bị sốc tâm lý thôi, bây giờ chỉ mong Ảnh Tử tiếp tục cập nhật Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư, bộ manga này rất hay, nếu không phải vì lưu lượng của trang Liên Minh có vấn đề thì nhiệt độ của nó đã tăng cao hơn rồi.”

“Đúng rồi, các ngươi đã xem hai bộ mới của Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm chưa, hai con hàng này ngoại trừ nhân phẩm quá tệ ra thì thực lực rất không tồi. Lại thêm gần đây manga Bộ Lạc điên cuồng đẩy tài nguyên cho bọn hắn nên nhiệt độ hai tác phẩm cũng tăng lên rất nhanh.”

“Ta xem rồi, đúng là không tệ.”

“Nếu hai người này đăng truyện ở Liên Minh thì chắc chắn đã tạo được không ít lưu lượng, đáng tiếc cuối cùng hai người bọn hắn lại lựa chọn tư bản, leo lên vai manga Bộ Lạc ngồi mát ăn bát vàng.”

Đúng như lời cư dân mạng bàn tán, hai tác phẩm mới của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn có nhiệt độ rất cao. Mà manga Bộ Lạc cố ý tăng tài nguyên cho bọn hắn cũng là để chèn ép Liên Minh, điểm này ai cũng nhìn ra được.

Ngay khi diễn đàn bắt đầu trở nên náo nhiệt thì một người bỗng mở topic mới: “Các ngươi mau mở Liên Minh lên xem, Ảnh Tử phát hành ba bộ một lúc kìa!”

Ầm!

Vừa thấy topic này, tim đám cư dân mạng đột nhiên đập thình thịch! Ngay sau đó, bọn hắn theo bản năng mở Liên Minh lên xem.

Soạt.

Hai tấm banner cực lớn choáng gần hết màn hình xuất hiện trước mặt mọi người. Trong nháy mắt ai nấy đều trợn tròn mắt!

Chỉ thấy trong tấm banner bên trái lấy màu cam làm chủ đạo, một con hồ ly chín đuôi có phong thái xinh đẹp và hoa lệ xuất hiện, đứng trước mặt nó là mấy người:

Naruto, Sasuke, Sakura, Kakashi…

Đám cư dân mạng đương nhiên chưa biết những người này là ai, nhưng điều này không ngăn được bọn hắn bị rung động tới mức sững sờ.

Kỹ thuật vẽ của Ảnh Tử quá mạnh!

Bên dưới bức tranh là mấy chữ lớn: “Tác phẩm mới của Ảnh Tử: Naruto!!!”

Cố gắng dời tầm mắt, đám người nhìn sang banner bên phải.

Bối cảnh tấm banner là đại dương màu xanh lam, tạo cảm giác mát mẻ lành lạnh đối lập với màu cam nóng bỏng rực rỡ của Naruto.

Giữa bức tranh là Luffy tay vịn mũ rơm, chỉ lộ ra nửa gương mặt. Bên cạnh hắn là Zoro với mái tóc xanh lá, gương mặt lạnh lùng, miệng ngậm một chuôi dao, ngoài ra còn có Nami xinh đẹp với dáng người hoàn mỹ…

Đều là những nhân vật mà cư dân mạng không biết, nhưng nét vẽ vẫn tươi đẹp đến say lòng người!

Bên dưới tấm banner là mấy chữ lớn: “Tác phẩm mới của Ảnh Tử: Vua Hải Tặc!!”

Đám người định thần quan sát lại lần nữa mới nhận ra giữa hai tấm banner còn có một bóng người mơ hồ. Đó chính là học sinh tiểu học tử thần Sở Ngư!

Tay phải hắn cầm banner Naruto, tay trái hắn cầm banner Vua Hải Tặc!

Màu cam chói loá như ngọn lửa, màu xanh thăm thẳm sâu hun hút khiến ánh mắt mọi người đờ đẫn, nhìn qua nhìn lại giữa hai tấm banner.

Đám người dần dần lấy lại tinh thần, đột nhiên nỗi khiếp sợ bao phủ toàn thân!

Ảnh Tử thật sự vẽ ba bộ một lúc?!

Hắn không hề từ bỏ! Đây chính là hai tác phẩm mới sẽ thay thế tác phẩm của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn?

Sao có thể chứ?

Bảy ngày thì vẽ được cái gì?!

“Trời ạ!”

Đúng lúc này, một người đã phát hiện ra vấn đề còn kinh khủng hơn: “Các ngươi nhìn kỹ lại hai tấm banner đi, đây không phải là manga chiến đấu đó chứ?!”

Mọi người sửng sốt, da gà nổi lên toàn thân!

Quả thật là như vậy, phong cách của hai tấm banner rõ ràng đi theo hướng manga chiến đấu! Chính là thể loại mà Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm am hiểu nhất!

Ảnh Tử điên thật rồi!

Hắn chẳng những vẽ được hai bộ manga mới trong bảy ngày mà còn cố ý lựa chọn thể loại manga chiến đấu mà Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm thích vẽ nhất.

Cho đến bây giờ Ảnh Tử cũng chưa từng vẽ thể loại này lấy một lần!

Chương 846: Hay hơn của ngươi gấp mười lần!

“Hắn làm được không vậy?!”

“Vào thời điểm như thế này mà hắn còn tăng độ khó cho chính mình?!!”

“Còn liều mạng hơn việc Ngư phụ dùng ca khúc chủ đề Sherlock Holmes để đi đánh bảng âm nhạc!”

“Nhưng Ảnh Tử đâu phải yêu nghiệt như Tiện Ngư? Không chỉ là vẽ ba bộ cùng lúc mà hắn còn vẽ thể loại mình chưa từng nhúng tay vào?”

“Muốn đàn áp được tác phẩm mới của Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm thì hai tác phẩm này phải có nhiệt độ tương tự Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư mới được!”

Làm gì có hoạ sĩ manga nào làm được tới mức này? Vẽ được một bộ hot như Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư đã là trời độ rồi, còn đòi ba bộ như thế?

Vậy thì toàn bộ giới manga đều sẽ quỳ rạp dưới chân hắn!

Không khoa học!

Mà thôi, ta nói nhiều như vậy làm mợ gì? Mặc kệ hắn có làm được hay không, đọc một phát là biết ngay!

Không tranh cãi hay thảo luận vớ vẩn nữa, tất cả mọi người đều chuyên tâm ấn vào banner, bắt đầu đọc tác phẩm mới.

Căn cứ vào ấn tượng đầu tiên, có người xem Vua Hải Tặc trước, có người xem Naruto trước. Đương nhiên số lượng người xem Naruto trước vẫn nhiều hơn, bởi vì phong cách vẽ bên bộ Vua Hải Tặc khá là kỳ quái…

Trong lúc đám cư dân mạng chia nhau ra xem hai tác phẩm mới của Ảnh Tử, tin tức Ảnh Tử phát hành ba bộ manga cùng một lúc đã truyền đi khắp giới manga!

Toàn bộ mọi người đều khiếp sợ! Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào website Liên Minh khiến trang web suýt tí nữa là bị quá tải.

Cùng lúc đó, manga Bộ Lạc cũng đã nhận được tin tức.

Lăng Không triệu tập toàn bộ biên tập viên có tay nghề trong ngành đến phòng họp, trong đó có bao gồm nam nhân ngoại hình xấu xí lần trước.

“Các ngươi hẳn đã biết nhiệm vụ của mình.” Vừa nói chuyện, mí mắt Lăng Không vừa điên cuồng giật giật. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu là có chuyện gì…

Trong nhà hàng lần trước.

Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tấm banner tuyên truyền trên màn hình điện thoại.

Thiên Môn cười lạnh nói: “Ảnh Tử làm vậy chẳng những không cứu vớt được Liên Minh mà còn khiến tinh lực sáng tác bị ảnh hưởng, làm giảm chất lượng của Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư. Nếu hai tác phẩm mới này của hắn mà thật sự vượt qua được chúng ta thì ta ăn luôn cái bàn này cho ngươi xem!”

Vẽ ba bộ manga cùng lúc?

Còn là manga chiến đấu? Ngươi xem thường trình độ của chúng ta tới cỡ nào?!

Dạ Thâm Trầm cũng cười lạnh theo: “Trong vòng bảy ngày mà hắn sáng tác được hai bộ manga có chất lượng ngang với Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư thì ta sẽ cùng ngươi ăn cái bàn này!”

Hắn cũng cảm thấy mình bị xem thường!

Chuyện mà cả giới manga này đều không làm được, Ảnh Tử ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm?

Khoé môi Thiên Môn nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: “Đã vậy thì chúng ta từ từ thưởng thức “thần tác” được vẽ trong bảy ngày của hắn xem sao.”

“Được.”

Hai người chia nhau ra xem. Có một điều không thể phủ nhận là số lượng chương mới của hai tác phẩm này khá nhiều, hẳn là đủ để đánh giá chất lượng tác phẩm.

. . .

Thiên Môn xem Vua Hải Tặc.

“Nét vẽ kỳ quái thế nhỉ?”

Xem được mấy trang, vẻ mặt Thiên Môn trở nên kỳ quái. Xe điện ngầm? Điện thoại di động?

Vò mẻ không sợ nứt hay gì?

Lòng thầm khinh bỉ một phen, Thiên Môn tiếp tục đọc.

Hả? Hải tặc? Bảo tàng?

Không biết tại sao, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn. Hắn nhíu mày tiếp tục xem.

. . .

Dạ Thâm Trầm xem Naruto.

Thân là một hoạ sĩ vẽ manga, hắn rất giỏi nắm bắt trọng điểm trong tác phẩm, tốc độ đọc cũng nhanh hơn độc giả thông thường.

Tiết tấu giai đoạn đầu của Naruto không hề chậm, không bao lâu sau Dạ Thâm Trầm đã xem được mấy chương.

Chakra…

Phong ấn hồ ly chín đuôi…

Uzumaki Naruto…

Thiết lập của tác phẩm và nội dung cốt truyện vừa ra, bàn tay đang cầm điện thoại của Dạ Thâm Trầm bắt đầu run rẩy. Trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, đây là trực giác của một hoạ sĩ lành nghề.

“Lúc này chỉ mới bắt đầu, không có gì phải sợ…”

Dạ Thâm Trầm ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi rồi tiếp tục xem.

. . .

Cùng lúc đó, đám cư dân mạng và các biên tập viên cũng vùi đầu đọc manga.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Ba phút.

Mười phút.

Nửa tiếng.

Ngày càng nhiều tình tiết được phơi bày, cốt truyện của hai tác phẩm từ từ mở ra trước mắt mọi người.

Hai thế giới manga khổng lồ lặng lẽ kéo màn lên!

Mà lúc này trên internet, tất cả mọi người đều đang bận đọc manga, mọi diễn đàn và mạng xã hội đều im ắng một cách kỳ quái.

Đến phút thứ 40.

Thiên Môn rút khăn giấy ra lau mồ hôi trán.

“Trời nóng thế nhỉ.” Hắn buồn bực lên tiếng.

Dạ Thâm Trầm đáp theo bản năng: “Sao ta lại cảm thấy lạnh?”

Lúc này hai người đã đọc được hai phần ba số chương mới. Đoạn đối thoại lại dừng ở đây bởi vì người nói tiếp tục im lặng đọc manga.

Chín giờ sáng, một giờ sau khi Vua Hải Tặc và Naruto chính thức phát hành.

Hai người rốt cuộc đã đọc xong.

“Bộ Naruto thế nào?” Thiên Môn mở miệng hỏi mới phát hiện giọng mình đã khàn đi.

Trời hình như càng lúc càng nóng. Hắn lại rút khăn giấy ra lau mồ hôi, vừa ngẩng đầu đã thấy Dạ Thâm Trầm đang co ro trong chiếc áo khoác.

Dạ Thâm Trầm cũng ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Thiên Môn. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Thiên Môn hỏi lại: “Naruto thế nào?”

Hắn muốn tỏ ra tự nhiên nhưng lại phát hiện giọng mình chẳng những khàn đặc mà còn run rẩy.

“Cũng được…” Dạ Thâm Trầm tránh ánh mắt Thiên Môn.

Thiên Môn đột nhiên tức giận hô: “Cũng được là sao?!”

“Cũng hay…” Dạ Thâm Trầm tìm từ.

Thiên Môn cao giọng quát: “Nói cụ thể hơn đi!”

“Nội dung cốt truyện và bố cục cùng nét vẽ đều trâu bò hết chỗ chê, hay hơn bộ manga nát của ngươi gấp mười lần! Ngươi hài lòng chưa?!”

Dạ Thâm Trầm bỗng nổi trận lôi đình, hắn đứng bật dậy gào vào mặt Thiên Môn như đang muốn phát tiết tâm tình của mình.

Chương 847: Đều là thần tác

Thiên Môn há miệng nhưng lại không nói được câu nào.

“Còn ngươi thì sao?” Dạ Thâm Trầm ngồi xuống, giọng đã dịu hơn một chút. “Ý ta là bộ Vua Hải Tặc…”

“Không có vấn đề gì.” Lần này đến lượt Thiên Môn tránh ánh mắt Dạ Thâm Trầm.

“Nói cụ thể một chút!” Giọng Dạ Thâm Trầm lại cao lên. “Vừa rồi không phải ngươi cũng yêu cầu ta nói cụ thể hay sao? Vì cái gì đến lượt ngươi thì đến rắm cũng không dám thả?!”

“Ta còn có thể làm gì?” Thiên Môn cũng giận đến đứng phắt lên, bàn tay huơ huơ trên không trung:

“Mẹ nó ta làm sao biết hắn ăn thần dược gì, ta vẽ manga nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy ai tà môn như hắn! Vua Hải Tặc rất xuất sắc! Ngươi có hiểu không, xuất sắc hơn bộ manga nát của ngươi gấp trăm lần!”

“Ngươi có ý gì hả?” Dạ Thâm Trầm vỗ bàn.

Thiên Môn không hề yếu thế. “Ta nói bộ manga nát của ngươi không xứng để xách giày cho Ảnh Tử nữa! Cả đời ngươi cũng không vẽ ra được tác phẩm hay như Vua Hải Tặc đâu!”

“Mẹ nó!” Dạ Thâm Trầm đứng lên chửi mắng, “Ngươi có sống hai kiếp cũng vẽ không được Naruto!”

Thiên Môn cười lạnh: “Ít nhất ta vẽ đẹp hơn ngươi. Ngươi có dí ba đời cũng đuổi không kịp Ảnh Tử!”

Dạ Thâm Trầm không hề lưu tình: “Thì thế! Tưởng ta không biết kỳ thực ngươi là thuần hoạ sĩ hả? Có một số nội dung cốt truyện ngươi nhờ người cùng sáng tác! Rõ ràng là thuần hoạ sĩ mà còn giả vờ như mình sáng tác tốt lắm ấy!”

“Ngươi…”

“Xin lỗi quý khách, ta là quản lý của nhà hàng này, mời hai vị yên tĩnh một chút để tránh quấy rầy đến các thực khách khác.” Quản lý nhà hàng xuất hiện.

Hai người nhìn đối phương rồi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chán nản ngồi xuống ghế, sau đó không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cái bàn.

Quản lý: ? ? ?

Hai người này có bệnh à? Sao lại nhìn như thể muốn ăn luôn cái bàn vậy?!

Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm đương nhiên sẽ không ăn bàn thật. Chờ sau khi quản lý nhà hàng rời đi, hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Dạ Thâm Trầm mới thốt ra mấy chữ đầy phức tạp:

“Hắn phong thần rồi.”

Thiên Môn mặt không đổi sắc nói: “Giới manga chưa từng có đệ nhất nhân. Sau này thì khác rồi.”

Không cần phải xác nhận gì thêm, bọn họ tin tưởng vào đánh giá của mình. Dù là Vua Hải Tặc hay Naruto thì đều là tác phẩm cấp thần tác! Lại thêm Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư…

Cái người một thân một mình tuyên chiến với manga Bộ Lạc kia đã giành được thắng lợi một cách kỳ tích ——

. . .

Sau kết luận của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn, ngoại giới đã xem xong hai bộ manga.

Lúc này là 9 giờ hơn, các diễn đàn vẫn còn đang lâm vào yên tĩnh đáng sợ. Đủ loại bình luận còn đang trong quá trình ra đời, mà vào lúc này, vị hoạ sĩ manga đỉnh cấp đã về hưu của Sở châu tên Vọng Xuyên Thu Thuỷ đột nhiên đăng một status:

“Ta dùng tốc độ nhanh nhất để xem Naruto và Vua Hải Tặc, có ba lời muốn nói như sau: Một là, trước khi phát hành ba bộ manga cùng một lúc, Ảnh Tử chưa từng tung ra đề tài mà hắn am hiểu nhất. Hai là, sau trận chiến này, Ảnh Tử chắc chắn phong thần. Ba là, thế lũng đoạn thị trường của manga Bộ Lạc đã bị phá vỡ, không cần bất kỳ kẻ nào hỗ trợ, một mình Ảnh Tử đã đủ để gánh toàn bộ Liên Minh!”

Vọng Xuyên Thu Thuỷ đã từng được giới manga xem là vị đại lão gần chạm đến mức đỉnh phong nhất trong giới. Trong quá trình hành nghề, người này đã từng tạo ra đề tài trào lưu cho Sở châu không ít lần.

Status vừa xuất hiện đã tạo thành mưa gió ngập trời!

Giới manga hoàn toàn bị chấn động, Ảnh Tử dùng sức một người chống lên toàn bộ website Liên Minh, vô số bão tố cuồng phong ầm ầm dâng lên!

Trong khu bình luận của Vua Hải Tặc.

“Ta phục rồi!”

“Ảnh Tử quá kinh khủng!”

“Lúc mới đọc ta còn cảm thấy nét vẽ này khá kỳ lạ, nhưng nhìn lâu lại không dứt ra được nữa. Ta rất thích bộ ba nhân vật Luffy, Zoro và Nami, thật mong đợi đến mấy chương tiếp theo dù lần này đã đọc một lèo mấy chục chương! Thật khó có thể tin nổi đây là tác phẩm Ảnh Tử sáng tác chỉ trong vòng bảy ngày!”

“Đây là thần tác!”

“Tuyệt đối là thần tác!”

“Ta là fan của thể loại manga chiến đấu, vừa xem xong lập tức quỳ! Sao Ảnh Tử lại không chịu vẽ manga chiến đấu sớm một chút, hắn nhất định được sinh ra để vẽ thể loại này, hai tên phản tặc Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn còn không xứng xách giày cho hắn!”

“Quá trâu bò!”

“Ta có kinh nghiệm đọc manga hơn chục năm rồi, bộ Vua Hải Tặc này nếu phát hành đủ lâu sẽ trở thành tác phẩm cấp thần tác! Thật ra Ảnh Tử không cần vẽ ba bộ cùng một lúc, chỉ cần lấy ra một trong hai bộ này để phát hành song song với Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư là đủ rồi! Một bộ này đã đủ bù đắp cho hai tác phẩm của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn!”

“Không cần chờ tới sau này, Vua Hải Tặc hoàn toàn nằm ở cấp bậc thần tác rồi, ta không nghĩ ra được có tác phẩm nào ưu tú hơn thế, kể cả bộ Naruto kia! Được rồi, giờ ta phải chạy qua Naruto đọc thử coi sao đã.”

“. . .”

Khu bình luận Vua Hải Tặc đã thất thủ!

. . .

Cùng lúc đó, khu bình luận của Naruto cũng đang nổ tung!

“Tuyệt đối là thần tác!”

“Ảnh Tử quá ngầu rồi!”

“Mẹ hỏi ta tại sao lại quỳ xem manga! Ta xem Naruto mà không cầm được nước mắt. Ninja quá ngầu, đây không phải chính là thích khách thời cổ đại của Sở châu chúng ta sao? Sau này ai dám nói xấu Ảnh Tử lão sư ta sẽ liều mạng với kẻ đó! Hắn chính là tín ngưỡng duy nhất của ta!”

“Tâm phục khẩu phục!”

“Ai nói lần đầu tiên vẽ manga chiến đấu sẽ flop? Đó là vì ngươi không phải Ảnh Tử thôi! Naruto vừa ra, trực tiếp trở thành thần tác! Hai tác phẩm của Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn cộng lại cũng không đủ để so sánh với nó!”

“Manga Bộ Lạc mau quỳ xuống tạ tội!”

“Hừ, cho ngươi chơi xấu này!”

Chương 848: Đệ nhất nhân giới manga

“Uzumaki Naruto ngầu lòi, nhưng ta thích nhất là Kakashi, tính cách của hắn quá thu hút! Mà bộ manga này có định đổi nam chính không vậy, chứ ta cảm thấy số lượng phân cảnh của Sasuke không hề kém Naruto chút nào. Phải tranh thủ đi xem Vua Hải Tặc mới được, bạn ta nói bộ đó cũng hay đến nổ não!”

Tính ra thì bình luận của hai bên đều khá giống nhau. Nói đi nói lại vẫn là: đề tài trâu bò, nội dung trâu bò, hoạ sĩ trâu bò!

Khi mọi người ôm tâm tình chờ mong mở bộ manga thứ hai ra xem, rất nhiều người đã nhận ra…

Hướng gió của giới manga thay đổi rồi!

. . .

Tại manga Bộ Lạc.

Các biên tập viên có thâm niên đang cúi đầu im lặng, toàn bộ phòng họp im phăng phắc không một tiếng động, hiển nhiên bọn hắn đều đã xem xong hai bộ manga của Ảnh Tử.

Bọn hắn là người chuyên nghiệp, mà càng chuyên nghiệp thì càng cảm nhận rõ ràng việc ba bộ thần tác xuất phát từ tay một người vào cùng một thời điểm là khái niệm hoang đường đến cỡ nào!

Giờ khắc này, một đám biên tập viên đều cảm thấy như mình đang mơ!

Quá giả rồi!

Trên thế giới này sao lại có hoạ sĩ manga biến thái như vậy?

Dùng ba ngày để vẽ ba bộ manga hoàn toàn khác nhau, chất lượng của cả ba đều ở tầm đỉnh cấp mà những hoạ sĩ khác dùng cả đời cũng không vẽ ra được!

Não hắn không có giới hạn ư?

Tinh lực của hắn có thể sử dụng vô hạn hay sao?

Tâm tình đám người chìm vào đáy cốc. Bọn hắn không thể hiểu nổi một trang website manga lũng đoạn cả thị trường như manga Bộ Lạc sao lại chọc phải tên đối thủ yêu nghiệt tới mức này.

“Sao hả?” Giọng Lăng Không trầm thấp phá vỡ bầu không khí im lặng.

Thật ra thông qua biểu tình của bọn hắn, Lăng Không đã biết được kết quả, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi ra tiếng.

Không một ai đáp lời hắn.

Cuối cùng vẫn là nam nhân có tướng mạo xấu xí kia lên tiếng, đây không phải lần đầu tiên hắn làm công việc khó khăn này: “Hai bộ manga mới cộng thêm Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư…”

“Đừng nói nữa.” Lăng Không đột nhiên phất tay cắt ngang lời nam nhân, vô lực nói, “Các ngươi ra ngoài đi.”

Đám biên tập viên trố mắt nhìn nhau.

“Lăng…”

“Cút mau!” Lăng Không đột nhiên nổi giận rống lên, gương mặt đẹp trai trở nên vặn vẹo.

Các biên tập viên chỉ đành run rẩy đưng dậy rời khỏi phòng họp.

Hướng gió giới manga thật sự thay đổi rồi! Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người trong nghề.

Ba bộ manga thần tác của Ảnh Tử đã dư sức chống đỡ một trang Liên Minh, tuy không đến mức trực tiếp khiến lưu lượng của Liên Minh vượt mặt manga Bộ Lạc nhưng thế lũng đoạn của manga Bộ Lạc đã bị Ảnh Tử phá vỡ!

Mà điều đáng tiếc nhất là… loại yêu nghiệt bậc này lẽ ra vốn nên thuộc về manga Bộ Lạc! Nhưng bởi vì một số mâu thuẫn vặt vãnh, bọn hắn khiến Ảnh Tử rời đi.

Đúng vậy, với giá trị hiện tại của Ảnh Tử, những mâu thuẫn kia thật sự là chuyện vặt vãnh chẳng đáng vào đâu.

“Ngày tháng sau này không dễ chịu rồi.” Một biên tập viên buồn bã than thở.

Ảnh Tử sáng tạo kỳ tích, Liên Minh lập tức trở thành đại địch của manga Bộ Lạc. Lần này không có Sở Cuồng hay Tiện Ngư trợ giúp, Ảnh Tử một mình gánh team, vừa đánh một trận đã phong thần!

Ảnh Tử phong thần!

Rất nhanh sau đó, vô số diễn đàn khắp năm châu bắt đầu thảo luận.

“Ảnh Tử phát hành ba bộ một lúc là sự kiện lịch sử đối với giới manga!”

“Còn gọi Ảnh Tử cái gì, gọi là Ảnh Thần!”

“Ta thấy Naruto đã là tác phẩm đỉnh cấp nhất của Ảnh Thần, cho tới khi xem được Vua Hải Tặc!”

“Ta ngược lại với ngươi. Xem xong Vua Hải Tặc ta cảm thấy bộ manga này vô địch, cho đến khi xem được Naruto!”

“Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư cũng rất trâu, ta thích nhất bộ này! Chỉ có thể nói Ảnh Thần là vô địch thiên hạ!”

“Sau này còn ai dám nói Ảnh Tử là người vô hình nữa? Nam Tiện Ngư, bắc Sở Cuồng, Ảnh Thần trung ương!!!”

Ảnh Tử đã trở thành hoạ sĩ manga vĩ đại nhất trong lòng tất cả mọi người, đây là điều cả năm châu đều phải thừa nhận.

Ngược lại manga Bộ Lạc bị vô số người trêu chọc, mọi người không hề quên Ảnh Tử bị chính manga Bộ Lạc đuổi ra khỏi cửa! Ba bộ thần tác là một cái tát vang dội đối với bọn hắn nha!

Mà trong lúc mọi người vừa khen ngợi vừa cảm thán, đột nhiên có người nói một câu:

“Sao ta ngửi được mùi vị của nhân vật chính bị ép vào tuyệt cảnh rồi giết ngược nhỉ?”

Nà ní?

Mọi người ngẩn ra, sau đó ai nấy đều cười phun! Đúng là như vậy thật! Nghĩ kỹ lại thì Ảnh Tử phản kích manga Bộ Lạc đều là do bị buộc vào đường cùng còn gì?

“Nếu không nhờ manga Bộ Lạc từng bước chèn ép khiến Ảnh Tử bị chọc giận thì e là chúng ta sẽ không được thấy Ảnh Tử hoá thành thần và ném ra ba bộ thần tác như vậy đâu!”

“Manga Bộ Lạc cũng oan uổng nha, Ảnh Tử che giấu quá kỹ mà!”

“Mẹ nó ai mà biết hắn sẽ vẽ được manga chiến đấu nhiệt huyết, hơn nữa còn vẽ ra tác phẩm biến thái như vậy?”

“Rõ ràng đó là loại hình manga đại chúng nhất, vậy mà Ảnh Tử sống chết cũng không chịu vẽ, toàn thích thử sức trong mấy thể loại tiểu chúng mà không ai thích làm. Lần này không còn cách nào khác hắn mới để lộ ra sự kinh khủng của mình!”

“Con hàng này quả nhiên vẫn phải bị bức ép mới chịu làm việc. Ngươi mà không ép hắn thì sẽ không biết được hắn biến thái đến cỡ nào!”

“Lần trước cũng thế còn gì, nếu không phải do các hoạ sĩ manga Sở châu giễu cợt thì Ảnh Tử đã không tung ra Death Note, còn để lộ kỹ thuật vẽ đỉnh phong!”

“Trên thế giới này sao lại có thiên tài lười như hắn?”

“Rõ ràng là có tài hoa kinh thế hãi tục nhưng lại cứ thích làm cá mặn là thế nào?”

“Ảnh Tử đã dùng thực lực để chứng minh một câu nói: có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi!”

Chương 849: Thiên tài lười nhất thế giới

“Rõ ràng có năng lực gánh team nhưng lại chỉ thích làm hỗ trợ, tới khi đồng đội không còn một mống mới ý thức được không nghiêm túc thì sẽ xong đời, thế là hắn đi cứu vớt cả thế giới!”

“Một người có thể lười tới mức này đúng là cực phẩm!”

“Nếu trước đó Ảnh Tử chịu lấy ra một trong ba bộ thần tác thì đã không bị manga Bộ Lạc đuổi ra khỏi cửa!”

“Ta thấy đừng gọi hắn là Ảnh Thần, gọi Thần Lười thì thích hợp hơn!”

“Ảnh Tử ngươi lười biếng như vậy, Sở Cuồng và Tiện Ngư nhà ngươi có biết không?”

Đám cư dân mạng phân tích cuộc đời Ảnh Tử, quả nhiên phát hiện ra chân tướng. Bọn hắn cười thật to, sau đó lại bắt đầu buồn rầu Ảnh Tử không chịu cố gắng!

Người này đúng là hết chỗ chê, vừa lười vừa an phận! Chẳng trách cả một năm ròng hắn chẳng phát hành một bộ manga nào, nếu nói hắn đi chơi mạt chược cả năm mọi người cũng đều tin!

Rõ ràng là thiên tài yêu nghiệt không kém gì Sở Cuồng và Tiện Ngư nhưng hết lần này tới lần khác lại nguỵ trang thành người vô hình, mặc kệ đám cư dân mạng có trêu chọc cỡ nào hắn cũng thờ ơ không thèm động dung.

Lần này thì hiện nguyên hình rồi nhé! Đừng có mà giả bộ nữa!

Sau này ngươi không còn cơ hội ôm đùi Tiện Ngư và Sở Cuồng nữa đâu! Tự ngươi đi giết địch đi!

. . .

Trong phòng của quản lý manga Bộ Lạc.

Lăng Không mặt không đổi sắc xem các loại bình luận trên internet. Hắn muốn thông qua dư luận để đánh giá tổn thất lần này của manga Bộ Lạc.

Sau đó.

Lăng Không xem được phân tích của đám cư dân mạng về Ảnh Tử. Mặc kệ bọn hắn vừa buồn cười vừa phiền muộn thế nào, Lăng Không lại không cười nổi, thậm chí suýt tức đến nổ não!

Lười biếng?

Thích ăn rồi lại nằm?

Thì ra tên Ảnh Tử này vẫn luôn chơi trò giả heo ăn thịt hổ với mình! Năm tháng nào rồi mà ngươi còn chơi sáo lộ này?!

Vui lắm sao?

Khi Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư xuất hiện, Lăng Không vẫn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

Nhưng khi Ảnh Tử tung ra ba bộ manga thần tác, Lăng Không gần như sụp đổ.

Trên đời này sao lại có kẻ giống như Ảnh Tử? Lăng Không không tài nào hiểu được. Từ nhỏ đến lớn nếu hắn có chín phần năng lực thì sẽ cố gắng để đạt được mười phần thành tích, hắn rất sợ người khác khinh thường mình!

Còn Ảnh Tử thì sao? Rõ ràng là vô cùng cường đại lại không vẽ manga nhiệt huyết chiến đấu mà người người yêu thích, chỉ muốn vùi thân trong manga Bộ Lạc làm một hoạ sĩ manga vẽ đề tài tiểu chúng!

Chơi ta à?!

Lăng Không vốn định thu thập Ảnh Tử trước rồi tính sổ tới Tiện Ngư và Sở Cuồng, dù sao trong tâm lý của hắn, Ảnh Tử chỉ là người vô hình không đáng coi trọng. Kết quả đừng nói tới hai người kia, chỉ một mình Ảnh Tử thôi đã khiến Lăng Không thất bại thảm hại.

Bây giờ Lăng Không hận Ảnh Tử nhiều hơn ai hết, hắn hận mình thua bởi loại người lười biếng này! Bình sinh Lăng Không ghét nhất chính là loại người có đầy đủ năng lực nhưng lại không chịu nghĩ cách để trở nên nổi bật!

Đúng vậy, Lăng Không tin tưởng suy đoán của đám cư dân mạng là thật. Chỉ cần xem lại lý lịch của Ảnh Tử từ trước tới nay là sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.

Người này đúng là có năng lực sáng tác cực mạnh nhưng lại chỉ thích vẽ các loại đề tài không ai nghĩ tới. Nếu hắn không có đủ năng lực thì đã không thể vẽ được ba bộ thần tác chỉ trong bảy ngày, tạo thành kỳ tích trong giới manga!

“Chờ đi!” Các ngươi đều chờ đi!

Sắc mặt Lăng Không tái xanh. Hắn không phục, thế là lấy điện thoại ra gọi cho một người.

“Ba…”

Lăng Không vừa mở miệng đã dùng chất giọng yếu ớt như một đứa trẻ bị ấm ức về mách cha mẹ, không còn chút lãnh khốc nào của một giây trước đó.

Bên kia, giọng của nam nhân trung niên lạnh nhạt vang lên. “Lần này ta không giữ ngươi lại được.”

“Ba…” Lăng Không lại kêu một tiếng.

Nam nhân thở dài một cái. “Ta phải cân nhắc tới suy nghĩ của các lãnh đạo cao tầng khác.”

“Ba…” Lăng Không gọi lần thứ ba.

Trong lòng nam nhân mềm nhũn, giọng cũng không còn lạnh lùng nữa. “Tối nay về nhà ăn cơm đi.”

“Vâng.”

Lăng Không cúp điện thoại, khẽ thở phào. Hắn biết lần này mình sẽ không xảy ra chuyện gì.

. . .

Sau khi ba bộ manga ra mắt độc giả, các trợ thủ trong phòng làm việc của Ảnh Tử được nghỉ phép một tuần!

Mấy ngày sau đó, số chương cập nhật giảm đi, đây là chuyện không thể tránh khỏi bởi vì mọi người đã lao lực suốt bảy ngày.

Khi hiệu quả của Tinh Lực Dược Tề kết thúc, La Vi trực tiếp ngủ trên ghế sô pha và ngáy vang trời! Lâm Uyên chỉ có thể đánh thức nàng và nhờ người đưa nàng về nhà.

Về phần Lâm Uyên thì không vội đi ngủ mà dùng Tinh Lực Dược Tề để tiếp tục làm việc. Dù sao ba tác phẩm này cũng cần có chương cập nhật.

Điều khiến Lâm Uyên ngơ ngác nhất là phân tích của đám cư dân mạng về Ảnh Tử.

Lười biếng?

Hết ăn lại nằm?

Nói cứ như Ảnh Tử là một con cá ướp muối chỉ biết ăn không chờ chết.

Thôi kệ, dù sao bọn hắn cũng đang nói Ảnh Tử, không liên quan gì đến Lâm Uyên ta.

Lâm Uyên cũng phải thừa nhận chính mình có rất ít động lực vẽ manga, bình thường cũng không coi trọng bí danh này. Đứng ở góc độ của độc giả, bọn hắn phân tích như vậy cũng không có gì sai.

Dồn tinh lực vào hai lĩnh vực âm nhạc và tiểu thuyết sẽ kiếm được nhiều tiền hơn vẽ manga nhiều, Lâm Uyên còn vẽ manga hoàn toàn là vì điểm danh vọng do hội hoạ mang lại.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy không thể tiếp tục thế này.

Không chỉ là vì manga Bộ Lạc khiến Lâm Uyên tức giận, mà là Lâm Uyên đã ý thức được Ảnh Tử có lượng fan hâm mộ rất lớn. Cho dù là vì các fan hâm mộ thì hắn cũng phải khiến Ảnh Tử cần cù lao động hơn.

Huống chi…

Đòn phản kích dành cho manga Bộ Lạc còn chưa kết thúc đâu!

Chương 850: Bản quyền tác phẩm

Lửa giận của Lâm Uyên vẫn chưa tiêu tan. Sau này hắn còn phải khiến Liên Minh thay thế chỗ đứng của Bộ Lạc trong giới manga! Đây là mục tiêu nho nhỏ mà Lâm Uyên đặt ra cho Ảnh Tử.

Kim Mộc đứng bên cạnh đang cẩn thận pha trà cho Lâm Uyên. “Ông chủ, ngài uống trà đi.”

“Kim thúc.” Lâm Uyên có hơi bất đắc dĩ với Kim Mộc.

Kim Mộc cười hắc hắc. Hắn tận mắt nhìn thấy kỳ tích phát sinh, cho tới bây giờ mỗi khi nhìn Lâm Uyên thì Kim Mộc đều cảm thấy mình đang phục vụ cho thần.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Kim Mộc nhìn vào màn hình, mí mắt khẽ giật giật. “Bây giờ mỗi lần nhìn thấy Hàn Tể Mỹ gọi điện thoại tới tim ta đều đập thình thịch.”

Lâm Uyên: “. . .”

Điện thoại đúng là Hàn Tể Mỹ gọi tới. “Xin ngài chuyển lời hỏi thăm đến cho Ảnh Tử lão sư giúp ta!”

Lời mở đầu của nàng là nhắc tới Ảnh Tử. Kim Mộc bị Ảnh Tử làm cho khiếp sợ, Hàn Tể Mỹ đương nhiên cũng thế. Loại cảm giác dạo quanh một vòng địa ngục rồi lại bay lên thiên đường quá mức rung động, đời này Hàn Tể Mỹ cũng không cách nào quên.

“Ta biết mình không làm tròn bổn phận khiến website bị tổn thất nặng nề, trong thẻ ngân hàng của ta còn 8 triệu, là tiền tiết kiệm sau nhiều năm đi làm của ta. Ta còn có ba căn hộ đứng tên mình, ta có thể bán đi hai căn để bồi thường cho Liên Minh…”

Lời nói của Hàn Tể Mỹ khiến Kim Mộc trợn tròn mắt.

“Ta đã nộp đơn từ chức.” Cuối cùng, Hàn Tể Mỹ buồn bã nói một câu.

Liên Minh là một bộ phận của Tinh Mang, thư từ chức của nàng hẳn là đã đặt lên bàn lãnh đạo Tinh Mang. Nàng gọi cho Kim Mộc là để cảm ơn Ảnh Tử đã nỗ lực, cũng là để nói lời chào tạm biệt.

Kim Mộc trầm mặc. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, che micro lại. “Nàng muốn từ chức.”

Lâm Uyên khẽ nhíu mày. Nếu theo quy tắc của thương trường thì Hàn Tể Mỹ quả thật nên từ chức. Lần này nàng phạm sai lầm quá lớn, nhưng Lâm Uyên lại không muốn dùng phương thức này để kết thúc vấn đề, dù sao hắn cũng đã xử lý xong mọi chuyện.

Đây chính là lý do Lâm Uyên không thể tự mở công ty. Hắn không có đầu óc kinh doanh của tư bản, cũng không phải là một nhà lãnh đạo hợp cách.

“Bỏ qua đi.” Lâm Uyên rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.

Kim Mộc sửng sốt, sau đó gật đầu rồi nói với Hàn Tể Mỹ: “Ảnh Tử lão sư nói ngươi đừng từ chức, website Liên Minh vẫn cần ngươi quản lý, lần sau chúng ta không thể bất cẩn như vậy nữa.”

“Kim…”

“Đây là quyết định của Ảnh Tử lão sư.”

“Nhưng mà…”

“Ảnh Tử lão sư sẽ nói chuyện với bên Tinh Mang.”

“Ta…”

“Cứ quyết định như vậy đi. Ta cúp máy nhé.”

Kim Mộc cúp điện thoại, sau đó tò mò nhìn Lâm Uyên: “Tại sao ngài không sa thải Hàn Tể Mỹ?”

“Tuy ta không hiểu chuyện kinh doanh nhưng cũng biết một điều, nếu lần này Hàn Tể Mỹ từ chức thì sẽ phải rời khỏi giới manga, vì nếu chúng ta không cần nàng thì sau này sẽ không có người trong nghề nào dám dùng nàng nữa.”

Kim Mộc cười nói, “Nhưng nàng đúng là đã phạm sai lầm.”

Lâm Uyên lắc đầu. “Nàng chỉ là quá coi trọng ân tình, quá tin tưởng người khác.”

Tuy không hiểu rõ ràng nhưng Lâm Uyên cũng có thể đoán được hợp đồng ký với Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm hẳn là không quá chặt chẽ.

Nghĩ kỹ lại thì hợp đồng của Lâm Uyên và công ty cũng hệt như vậy. Tinh Mang tặng cổ phần cho Lâm Uyên, nếu Lâm Uyên phản bội thì Tinh Mang sẽ phải tổn thất nặng nề. Chỉ là Lâm Uyên sẽ không phản bội, mà Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm lại không quân tử như thế.

Ai có thể trách Hàn Tể Mỹ sai dây?

Lăng Không đúng là lợi hại, nhưng trước đó Hàn Tể Mỹ quản lý manga Bộ Lạc rất ngay ngắn rõ ràng. Trước đó Lâm Uyên hợp tác với nàng luôn rất hài lòng, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ rời đi.

Thế nhưng hắn và Lăng Không lại không cách nào hợp nhau. Loại chuyện này làm sao có thể nói rõ ràng cho được?

Nhưng tóm lại thì về sau Liên Minh phải có các điều khoản và quy tắc chặt chẽ hơn, đó là cách để một công ty có thể tồn tại lâu dài. Bây giờ Hàn Tể Mỹ đã có một bài học thích đáng, hẳn là sẽ rất chú trọng việc này.

“Được rồi.” Ngoài miệng Kim Mộc có vẻ như đang chất vấn Lâm Uyên nhưng thật ra lại cảm thấy quyết định của Lâm Uyên rất hợp tình hợp lý, có lẽ hắn vốn là người cảm tính như vậy.

“Nói cho ngài nghe một tin tốt này.”

“Tin gì thế?”

“Mấy bộ manga trước đó của ngài đã lấy lại được bản quyền rồi. Bên phía manga Bộ Lạc không có lý do gì để bám víu lấy tác phẩm của chúng ta, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại bản quyền. Đương nhiên chúng ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận được.”

Nói tới đây, Kim Mộc cười nhìn Lâm Uyên. “Đương nhiên trong đó có bao gồm bộ Thám Tử Kindaichi.”

Ngươi gọi đây là tin tức tốt?

Ta đã vẽ ba bộ cùng lúc rồi! Giờ lại thêm Thám Tử Kindaichi là bốn bộ sao?!

. . .

Phòng làm việc manga cho các trợ thủ nghỉ nguyên tuần, nhưng không ngờ chỉ sau ba ngày bọn hắn lại lục tục xuất hiện.

Lâm Uyên hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi không mệt à?”

La Vi cười đáp: “Ta gần như ngủ suốt ba ngày ba đêm, mỗi lần ăn cơm xong là lại nằm lăn ra ngủ. Mẹ ta nói nếu không đánh chiêng đánh trống thì không cách nào gọi ta dậy được.”

“Chiêng trống thì nói làm gì!” Một trợ thủ tên Tiền Đa Đa kích động nói, “Cha ta muốn gọi ta dậy ăn cơm phải nhét headphone vào tai ta rồi bật kèn xô-na lên ấy, kèn xô-na đó các ngươi có tin nổi không? Tiếng động đó khiến ta muốn bể não ra!”

“Cha mẹ các ngươi làm vậy là quá hiền lành nhẹ nhàng rồi.” Một trợ thủ tên Tôn Chí Tường kích động nói, “Chị ta gọi ta dậy bằng cách dùng vòi hoa sen xịt nước vào mặt ta đó!”

Mọi người hưng phấn tán gẫu về chuyện xảy ra trong ba ngày qua. Rõ ràng người nhà của bọn họ rất lo lắng nên mới phí nhiều công sức để gọi bọn họ dậy như vậy.

Chương 851: Trợ thủ thăng cấp thành hoạ sĩ chính

Trong đám người chỉ có Lâm Uyên là ổn nhất. Hắn nhờ Hệ thống báo thức gọi mình dậy, âm thanh báo thức vang lên ngay trong đầu, hỏi Lâm Uyên có chịu dậy hay không!

Trò chuyện xong, Lâm Uyên cười nói: “Tuần trước khổ cực cho mọi người rồi. Nếu hôm nay ai cũng tới, vậy ta sẽ phân phối công việc tiếp theo luôn từ bây giờ.”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp.

Lâm Uyên nhìn về phía La Vi: “Nét vẽ của ngươi thích hợp để vẽ Naruto nhất, sau này ngươi toàn quyền phụ trách bộ đó.”

“Ta sao?” La Vi ngẩn người.

Lâm Uyên gật đầu: “Việc phân khung và nội dung cốt truyện vẫn là ta làm, ngươi chỉ cần vẽ là được.”

“Vâng!” La Vi hưng phấn đồng ý. Trong mấy bộ manga đang phát hành thì nàng thích nhất là Naruto!

Các trợ thủ còn lại nhìn La Vi với vẻ hâm mộ. Tuy địa vị của La Vi lớn hơn bọn họ nhưng trước giờ vẫn làm công việc trợ thủ, bây giờ nhảy một phát thành hoạ sĩ chính phụ trách riêng một bộ tác phẩm, hơn nữa còn là thần tác như Naruto nữa chứ!

“Triệu Thừa Minh…” Lâm Uyên nhìn về phía đối phương. “Ta giao Vua Hải Tặc cho ngươi.”

Triệu Thừa Minh ngây ra. “Ta?! Vua Hải Tặc sao?!”

Lâm Uyên gật đầu. Trong số các trợ thủ, năng lực của Triệu Thừa Minh là vượt trội nhất, không kém gì La Vi. Thêm sự hỗ trợ của Lâm Uyên thì hẳn là Triệu Thừa Minh sẽ khống chế được Vua Hải Tặc.

“Cảm ơn lão sư!” Trái tim Triệu Thừa Minh đập thình thịch trong lồng ngực, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này!

“Tiếp theo là Tiền Đa Đa.” Lâm Uyên lại quay đầu nhìn đối phương, “Ngươi phụ trách bộ Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư.”

Tiền Đa Đa trợn tròn mắt, sau đó vui mừng đến lắp ba lắp bắp: “Xin, xin lão sư yên tâm, ta, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Lâm Uyên cười một tiếng. Mỗi người có một sở trường khác nhau, phong cách khác nhau. Nét vẽ của Tiền Đa Đa rất phù hợp với Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư nên Lâm Uyên không hề ngần ngại mà giao tác phẩm cho hắn.

Hai vị trợ thủ còn lại bất lực nhìn ba người La Vi, trên mặt đầy vẻ hâm mộ.

“Tôn Chí Tường.” Lâm Uyên quay sang nhìn hắn. “Chúng ta lấy được bản quyền Thám Tử Kindaichi rồi, ngươi sẽ phụ trách bộ này.”

“Vâng!” Tôn Chí Tường không ngờ mình cũng được giao cho trọng trách lớn, tuy Thám Tử Kindaichi không hot bằng ba bộ thần tác kia nhưng được vẽ manga cho lão sư là việc khiến hắn cảm thấy vinh dự vô cùng!

“Còn ta thì sao lão sư?” Vị trợ thủ cuối cùng tên Chu An tủi thân nhìn Lâm Uyên.

“Ngươi và Tôn Chí Tường cùng vẽ Thám Tử Kindaichi đi.” Mấy ngày nay Lâm Uyên đã lên xong kế hoạch cho tương lai. “Hai người cùng vẽ thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Chờ sau khi các ngươi hoàn thành bộ này, ta sẽ để hai ngươi vẽ tác phẩm mới.”

“Vâng, lão sư!” Chu An vội vàng gật đầu. Hắn chỉ sợ mình không được giao cho bộ nào, trở thành người vô dụng nhất phòng làm việc.

“Quyết định vậy đi. Kỳ nghỉ của các ngươi còn đến mấy ngày, cứ trở về nghỉ ngơi đi đã. Ta sẽ thay các ngươi vẽ mấy chương này.” Lâm Uyên xua tay.

“Không cần đâu, ta đã sẵn sàng làm việc rồi!” La Vi lập tức lắc đầu, chỉ muốn lập tức thử sức làm người vẽ chính Naruto.

Mấy trợ thủ cũng vội vàng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi.”

Một giấc ngủ ba ngày ba đêm đã bổ sung toàn bộ tinh lực cho bọn hắn.

“Tuỳ các ngươi.”

Sau này Lâm Uyên chính là bộ não của cả phòng làm việc, hắn phụ trách mảng nội dung và phân khung, về phần nét vẽ cụ thể đã có thể giao cho các trợ thủ, Lâm Uyên sẽ rảnh tay để làm chuyện khác.

“Nhưng vấn đề là chúng ta không có trợ thủ…” La Vi cười khổ nói. Bọn họ bây giờ đều là hoạ sĩ chính, không có trợ thủ sẽ rất mệt mỏi.

“Vậy thì tuyển người đi.” Lâm Uyên nói, “Trước kia ngươi là tổng biên của hội nhóm hội hoạ trường nghệ thuật Tần châu, hẳn là nhận biết không ít nhân tài, ví dụ như Chung Dư học trưởng ấy.”

Lâm Uyên từng tham gia hội nhóm này, cũng quen biết một số người, trong đó người hắn thân thuộc nhất là Chung Dư học trưởng. Lâm Uyên còn từng nhờ Chung Dư chiếu cố cho em gái Lâm Dao ở trường.

“Được, ta sẽ đi tìm người ngay!” La Vi nói, “Nhưng bọn họ còn không biết ngài chính là Ảnh Tử lão sư…”

“Việc này phải dựa vào mắt nhìn người của ngươi rồi.” Kim Mộc chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào. “Nhớ tìm một số trợ thủ đáng tin cậy, chúng ta còn phải ký hiệp nghị bảo mật, không được làm bại lộ thân phận của Ảnh Tử lão sư.”

“Đã biết!”

Ánh mắt La Vi khẽ chớp, nàng đã bắt đầu xem xét xem ai phù hợp với vị trí này.

Lúc trước nàng làm hội trưởng của hội nhóm hội hoạ nên quen biết không ít cao thủ có khả năng vẽ manga.

“Mỗi người có thể tìm năm trợ thủ, nhưng giai đoạn đầu chỉ cần khoảng hai, ba người là được rồi, chủ yếu vẫn phải dựa vào các ngươi.”

Lâm Uyên nói, tuyển càng nhiều người càng dễ khiến bí danh Ảnh Tử bại lộ. Dù sao hắn cũng sẽ tiếp xúc trực tiếp với những người đó, bọn họ đương nhiên sẽ nhận ra gương mặt của Tiện Ngư.

Bây giờ Lâm Uyên có ý định biến phòng làm việc manga thành căn cứ huấn luyện, sau này phòng làm việc sẽ chống lên một nửa giang sơn của giới manga!

Tương lai các trợ thủ đó cũng sẽ độc lập phụ trách từng bộ manga giống như đám người Triệu Thừa Minh.

Ừm, Lâm Uyên rất nghiêm túc với mục tiêu khiến Liên Minh hoàn toàn thay thế manga Bộ Lạc.

Một mình Ảnh Tử phong thần là không đủ. Muốn Ảnh Tử đuổi kịp bước chân của Sở Cuồng và Tiện Ngư thì phải tạo ra kỳ tích điên cuồng hơn!

. . .

“Ting toong!”

Sau khi Lâm Uyên phân chia công việc không lâu, Hệ thống đột nhiên xuất hiện thông báo:

[Sau La Vi, chúc mừng ngươi thành công thu được bốn vị học trò mới, bao gồm Triệu Thừa Minh, Tiền Đa Đa, Tôn Chí Tường và Chu An.]

Trên bảng thông số, cột hội hoạ xuất hiện thông tin của năm học trò.

Lại có học trò rồi sao?

Chương 852: Tuỳ tiện một người đều là hoạ sĩ đỉnh cấp

Lâm Uyên nhìn về phía năm người, trong lòng có chút gợn sóng. Bây giờ số lượng học trò của hắn càng lúc càng nhiều, toàn bộ các trợ thủ đều đã lên cấp, sau này thân phận của bọn hắn chính là hoạ sĩ vẽ manga đường đường chính chính, hơn nữa còn là hoạ sĩ phụ trách mấy bộ manga thần tác!

Nhân sinh của bọn họ đã thay đổi kể từ khi gặp được Ảnh Tử. Mà điều này cũng có nghĩa là sau này mấy bộ manga của Ảnh Tử cũng sẽ viết tên bọn họ bên cạnh!

. . .

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lưu lượng của Liên Minh đã đưa trang website này vọt thẳng lên vị trí số hai trong giới website manga!

Đây chính là uy lực của ba bộ thần tác! Đương nhiên muốn dựa vào đó để đánh bại manga Bộ Lạc thì vẫn là quá mơ mộng, ít nhất hiện tại Liên Minh chưa làm được.

Mà manga Bộ Lạc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối thủ cất cánh bay lên. Bọn hắn đúng là trang website mạnh nhất trong ngành, nhưng đệ nhất nhân giới manga lại ở Liên Minh!

Còn có chuyện nào lúng túng hơn chuyện này không?

Từ khi Ảnh Tử được phong thần, lượng fan hâm mộ trên Blog đã vượt qua trăm triệu người!

Được rồi.

Từ khi năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn thống nhất, lượng cư dân cũng tăng vọt nên con số trăm triệu cũng không còn khó với tới như trước nữa, nhưng Ảnh Tử trở thành đệ nhất nhân trong giới manga cũng là sự thật.

Mấy ngày gần đây báo giới liên tục đưa tin:

“Ảnh Tử vẽ một lúc ba bộ manga, trở thành người đứng đầu trong giới!”

“Đại lão Vọng Xuyên Thu Thuỷ đánh giá Ảnh Tử là thiên tài vẽ manga trăm năm khó gặp!”

“Nam Tiện Ngư, bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử trung ương: sự chênh lệch giữa ba bạn gay đã bị thu hẹp lại!”

“Ảnh Tử hoàn toàn thoát khỏi biệt danh người vô hình: Ảnh Tử một khi không còn lười biếng sẽ trở thành đại boss khó chơi nhất giới manga!”

“Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm trở thành trò cười, danh tiếng của hai đại thần này rơi xuống điểm đóng băng, ảnh hưởng cực lớn đến thành tích của cả hai và bảng xếp hạng manga!”

Kể từ khi Ảnh Tử được phong thần, hành vi đâm dao sau lưng chiến sĩ của hai người này khiến cộng đồng mạng vô cùng phẫn nộ, ngay cả tác phẩm của bọn hắn cũng bị tẩy chay.

Rõ ràng lúc chuyện mới xảy ra cũng không tạo thành hệ luỵ nặng nề như vậy. Có người cảm thấy việc này là do số lượng fan hâm mộ của Ảnh Tử đã tăng lên rất nhiều, phàm là fan của Ảnh Tử tất nhiên sẽ không có hảo cảm với hai đại thần này.

Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm cũng bị dư luận ảnh hưởng, mấy chương mới phát hành gần đây cũng bị giảm chất lượng không ít.

Đây chính là vấn đề về trạng thái sáng tác. Nếu trạng thái không tốt thì chất lượng tác phẩm sẽ bị hạ xuống, nhất là đối với tác phẩm đang phát hành, việc trạng thái không tốt kéo dài sẽ gây ra ảnh hưởng chí mạng!

. . .

Ba bộ thần tác cùng Thám Tử Kindaichi tiếp tục được phát hành. Nhưng rất nhanh sau đó độc giả đã nhận ra tên hoạ sĩ bị thay đổi.

Người sáng tác nội dung cốt truyện vẫn là Ảnh Tử. Hắn vẫn giữ vị trí chủ đạo của bộ manga, chỉ là người cầm bút vẽ đã đổi thành các trợ thủ của hắn!

“Trời moẹ!”

Rất nhiều người bất mãn mắng to: “Con hàng này đúng là bị bệnh lười thời kỳ cuối! Mới có hơn một tuần đã bắt đầu giao manga cho trợ thủ vẽ rồi! Đừng có làm biếng như vậy chớ!”

Biết ngươi mệt mỏi, biết một mình ngươi vẽ bốn bộ là không thực tế, nhưng ít ra cũng phải động tay động chân đi chứ! Trợ thủ gánh ba bộ thì ngươi gánh một bộ không được sao?!

Giao toàn bộ cho trợ thủ vẽ là thế nào hỏoo?

Được rồi, cho dù lười vẽ thì cũng phải tìm hoạ sĩ cho đàng hoàng nha! Trình độ trợ thủ của ngươi đủ cao để vẽ chính sao?

Trong ngành có nhiều thuần hoạ sĩ rất trâu bò đó, với danh tiếng Ảnh Thần của ngươi thì hô một tiếng thiếu gì người chạy lại?

Nhưng mà…

Khi độc giả ấn vào xem chương mới, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Ách.

Người vẽ thật sự là trợ thủ sao? Cớ gì bọn hắn lại cảm thấy chẳng khác gì lúc Ảnh Tử tự mình vẽ?

Đừng nói là độc giả bình thường, cho dù là một số hoạ sĩ vẽ manga chuyên nghiệp sau khi đọc xong mấy chương mới nhất của bốn bộ manga đều phải trợn mắt há hốc mồm!

Kỹ năng vẽ thật mạnh!

Trình độ cỡ này sao có thể là trợ thủ của Ảnh Tử được chứ?

Tưởng chúng ta không có trợ thủ nên muốn lừa gạt sao? Trợ thủ nhà ai lại trâu bò tới mức này? Đây là Ảnh Tử tự mình ra tay thì có!

Phản ứng đầu tiên của đám người trong nghề chính là như vậy. Dù là người chuyên nghiệp như bọn hắn cũng không thể phân biệt được mấy chương mới này có gì khác với mấy chương trước đó!

Đúng lúc này, các trợ thủ trong phòng làm việc manga rủ nhau đăng ký tài khoản Blog, sau đó được quan phương trên Blog chứng nhận là người vẽ mấy bộ manga này, một đám người rối rít đăng status:

“Mấy bộ manga này vốn chính là do lão sư và chúng ta cùng vẽ, lão sư phụ trách những phần quan trọng nhất.”

“Chúng ta không chỉ là trợ thủ của lão sư mà còn là học trò nữa.”

“Trình độ hội hoạ của chúng ta đều do lão sư đào tạo và dạy dỗ!”

“Tranh chúng ta vẽ đương nhiên không thể nào bằng được lão sư, nhưng lão sư không đủ thời gian và tinh lực để vẽ cả bốn bộ nên trước nay vẫn là chúng ta hợp tác với lão sư vẽ tranh, mọi người cảm thấy tranh vẽ không có gì khác biệt là vinh hạnh của chúng ta.”

Ảnh Tử dạy bọn hắn? Các trợ thủ đều là học trò của Ảnh Tử?

Tất cả mọi người bị lời của các trợ thủ làm cho kinh hãi!

Trình độ của trợ thủ trong ngành manga hầu hết đều không cao, cho dù có một số người có thiên phú dị bẩm thì cũng chỉ là con số ít. Nhưng phòng làm việc của Ảnh Tử có năm trợ thủ, cả năm người đều có thiên phú dị bẩm sao?

Tất nhiên là không.

Vậy tại sao trình độ của bọn hắn lại cao như thế?

Chương 853: Ca khúc chủ đề Lam Vận Hội

Thật sự là nhờ Ảnh Tử dạy dỗ?

Thế thì thực lực chân chính của Ảnh Tử biến thái đến cỡ nào?!

Toàn bộ người trong ngành đều sững sờ. Cư dân mạng cũng rất ngoan ngoãn đọc truyện, không còn ai dám phê bình Ảnh Tử.

Bọn hắn vốn sợ trợ thủ sẽ không đủ năng lực để phụ trách những thần tác này, nhưng bây giờ tuỳ tiện móc ra một người cũng là cấp bậc thuần hoạ sĩ đỉnh cấp, còn ai dám lên tiếng than phiền?

. . .

Lúc này người cảm thấy khó tin nhất chính là đám người trong nghề. Độc giả bình thường không rõ chứ bọn hắn thì hiểu rõ ràng, muốn dạy ra học trò có trình độ cao như vậy thì trình độ của lão sư phải ở mức nào!

Đổi lại là người khác chắc chắn dù có dốc túi truyền thụ cũng không tài nào dạy ra được học trò như của Ảnh Tử.

Vậy mà Ảnh Tử lại có thể dạy ra tới năm người như thế!

Thật ra vẽ manga giống như một bài thi 100 điểm cao nhất, Lâm Uyên có thể đạt 100 điểm, các trợ thủ của hắn đạt 95 điểm. Nhìn có vẻ chênh lệch không nhiều nhưng thật ra bởi vì đề thi chỉ có 100 điểm nên Lâm Uyên mới dừng lại ở mức đó.

Chỉ có thể nói, đối với Lâm Uyên thì việc vẽ manga giống như một bài luận văn tiểu học, hoàn toàn không có tính khiêu chiến.

Đã vậy thì sao hắn phải tự mình làm chi cho mệt người? Mượn Sư Giả Hào Quang để dạy ra mấy trợ thủ giỏi giang hỗ trợ mình làm việc không thơm hơn sao?

Trong lúc nhất thời, quân đoàn trợ thủ của Ảnh Tử được so sánh với Ngư Vương Triều của Tiện Ngư khiến bí danh Sở Cuồng lần đầu tiên cảm thấy mình thật cô đơn.

Nói tóm lại, drama của giới manga tạm thời có kết thúc tốt đẹp. Bây giờ Lâm Uyên đang chuẩn bị đổi sang bí danh Tiện Ngư, dù sao cũng đã sắp tới mùa giải tháng Bảy.

Tiếp theo nên ra bài hát nào đây?

Ngày hôm sau, cũng là Chủ Nhật, Lâm Uyên vừa ngủ dậy đã thấy Lâm Dao dẫn theo Nam Cực từ bên ngoài trở về.

Dao Dao hậm hực nói: “Mấy ngày gần đây anh toàn ngủ nướng thôi, em phải trông Nam Cực suốt!”

Lâm Uyên: “. . .”

Đây là hậu quả của bảy ngày làm việc liên tục nha. Gần đây Lâm Uyên thường sẽ ngủ nhiều hơn trước một chút để ngủ bù cho tuần qua nên không có thời gian dắt Nam Cực ra ngoài đi dạo, chỉ có thể để người nhà hỗ trợ.

“Ăn sáng đi.” Chị gái Lâm Huyên nói, thường Chủ Nhật nghỉ ở nhà nàng sẽ nấu cơm thay mẹ.

Lúc này mẹ Lâm Uyên đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, người lớn tuổi thường phải bật volume khá lớn để nghe cho rõ. Trên tivi là một phóng viên đang kích động nói:

“Đội bóng rổ nam Tần châu dạo gần đây đang tổ chức huấn luyện cơ mật, bốn năm trước chúng ta thất bại trong trận chung kết với Trung Châu ở Lam Vận Hội, lần này cuộc chiến sẽ diễn ra trên sân nhà…”

“Dạo này toàn là tin tức về Lam Vận Hội.” Mẹ Lâm Uyên đứng dậy ngồi vào bàn ăn, thuận miệng nói một câu.

Chị gái Lâm Huyên vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Dù sao đây cũng là sự kiện thể dục thể dao lớn nhất hành tinh bốn năm mới tổ chức một lần, công ty chúng ta còn muốn nhân dịp này để đẩy mạnh tiêu thụ các loại tiểu thuyết về thi đấu thể thao đây.”

Lâm Uyên không tham gia trò chuyện. Hắn ăn một chén cháo và một cái trứng ốp la rồi thuần thục xoa đầu Nam Cực, nhân tiện chùi chút vết dầu mỡ trên tay.

“Con đi làm đây.”

“Ừ.”

Mọi người trong nhà tiếp tục thảo luận. Nam Cực bình tĩnh liếm lông như thường ngày, không bao lâu sau bộ lông của nó lại trơn láng sạch sẽ.

. . .

Lâm Uyên ngồi trên chiếc xe chống đạn mà chủ tịch tặng đi tới công ty.

Bây giờ người lái xe không phải Cố Đông mà là một tài xế do công ty cung cấp, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì tài xế sẽ đưa đón Lâm Uyên đi làm mỗi ngày.

Đài radio trên xe cũng đang phát bản tin buổi sáng: “Lam Vận Hội năm nay sẽ tổ chức ở sân vận động Tần châu từ ngày 1 tháng 7, thời gian đến buổi lễ khai mạc đang được đếm ngược từng ngày, vận động viên các châu đều đang tích cực tập luyện chuẩn bị cho cuộc chiến lớn nhất hành tinh…”

Khoé môi Lâm Uyên cong lên. Lam Vận Hội bốn năm một lần, đây chẳng phải giống hệt Thế Vận Hội Olympic ở Địa Cầu sao?

Tuy ở hai thời không khác biệt nhưng Lam Tinh và Địa Cầu có rất nhiều điểm giống nhau khiến Lâm Uyên cảm thấy thân thiết vô cùng.

Mười lăm phút sau, Lâm Uyên đang ngồi trong phòng làm việc ở Tinh Mang. Tay trái hắn chống cằm, tay phải mân mê món đồ chơi Tôn Diệu Hoả mới tặng, đầu thì suy nghĩ xem bài hát tháng sau nên thuộc thể loại gì.

Chuyện của Ảnh Tử khiến hắn trễ nải không ít thời gian, nhất định phải sớm ghi âm bài hát mới được.

Đúng lúc này, Lâm Uyên chợt thấy phó quản lý tầng chín bộ soạn nhạc Ngô Dũng hộc tốc chạy vào.

“Có chuyện gì thế?” Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn đối phương.

Ngô Dũng thở hổn hển nói: “Ta vừa nhận được tin tức, các uỷ viên ban tổ chức Lam Vận Hội đang kêu gọi các công ty giải trí cung cấp ca khúc chủ đề!”

“Ca khúc chủ đề?” Lâm Uyên hỏi, “Công ty muốn ta viết ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội?”

“Không phải công ty muốn ngài viết, mà là ngài nhất định phải viết, hơn nữa còn phải được quan phương chọn trúng! Nếu không con đường quán quân một năm liền của ngài sẽ phải kết thúc tại đây!” Ngô Dũng nóng nảy nói.

Lâm Uyên buồn bực hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì quan phương sẽ ra sức tuyên truyền ca khúc này!” Ngô Dũng cười khổ nói, “Ca khúc chủ đề nhất định sẽ được đem đi quảng cáo khắp nơi, phối hợp với sức ảnh hưởng của Lam Vận Hội, bài hát đó chắc chắn sẽ cường hoành leo lên đỉnh bảng xếp hạng âm nhạc!”

“Ồ!” Lâm Uyên rốt cuộc cũng hiểu ra.

Chẳng trách Ngô Dũng nói hắn bắt buộc phải viết ca khúc chủ đề. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh quan phương vô tình ảnh hưởng đến mùa giải âm nhạc.

Bình Luận (0)
Comment