Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 57 - Chương 854: Đối Thủ Mạnh Mẽ

Chương 854: Đối thủ mạnh mẽ

Trước đó hắn viết Thay Đổi Chính Mình cho Trần Chí Vũ, lẽ ra chỉ đứng hạng nhì nhưng nhờ quan phương tuyên truyền nên đánh bật luôn hạng nhất lúc đó là Phí Dương.

Mới tháng 12 năm ngoái hắn tỷ thí với Dương Chung Minh, kết quả lại bị quan phương nhúng tay, thế là bỏ lỡ vị trí quán quân Cuộc Chiến Chư Thần ba năm liên tục.

Có thể nói là thành nhờ quan phương, bại bởi quan phương.

Không ngờ bây giờ lại gặp phải tình huống tương tự, mà còn là thời điểm mấu chốt khi hắn đang muốn đoạt quán quân mùa giải một năm liên tục.

Điểm khác biệt là lần này Lâm Uyên biết trước tin tức. Cũng còn may!

Theo lời Ngô Dũng, chỉ cần bài hát tuyên truyền của hắn được chọn thì không cần lo lắng tới kết quả mùa giải tháng sau nữa.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên nói: “Ta sẽ viết.”

Quan phương bình thường thì không nói, Lâm Uyên còn có lòng tin lấy bài tủ ra liều một phen, nhưng quan phương của Lam Vận Hội thì không chơi lại rồi!

Bốn năm mới có một lần!

Đối với lòng nhiệt tình yêu thể thao của người dân Lam Tinh, Lâm Uyên quyết định: đánh không lại thì gia nhập!

Ngô Dũng gật đầu nói: “Thật ra bài hát này không có yêu cầu gì quá lớn, đại khái chỉ cần lấy Tần châu làm chủ, tốt nhất là có thể nhắc tới tên thành phố tổ chức Lam Vận Hội, bởi vì năm nay Lam Vận Hội sẽ tổ chức ở Tần châu chúng ta. Quan phương Tần châu cực kỳ coi trọng việc này, dù sao cũng mấy chục năm mới tới lượt chúng ta đăng cai tổ chức một lần…”

Lâm Uyên gật đầu.

Ngô Dũng đột nhiên thở dài một tiếng: “Vốn là chuyện này sẽ không ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng ai mà ngờ được quan phương lại thông báo sẽ công bố bài hát vào ngày 1 tháng 7, đây rõ ràng là nhắm tới vị trí số một trên bảng xếp hạng âm nhạc! Các vị khúc phụ cũng phải ngoan ngoãn nhường đường, dù sao quan phương luôn không nói phải trái như vậy nha!”

“Ừm.”

Ngô Dũng nhíu mày nói: “Lần này ngài cứ làm hết sức là được, cho dù không được chọn cũng chẳng phải lỗi của ngài.”

Lâm Uyên nghe ra ý tứ của Ngô Dũng. “Yêu cầu của Lam Tinh rất cao sao?”

“Đây không phải là vấn đề yêu cầu cao hay không…” Ngô Dũng bất đắc dĩ nói, “Chủ yếu phải dựa vào khẩu vị của ban tổ chức Lam Vận Hội. Bọn hắn sẽ bỏ phiếu cho ca khúc mình thích nhất, nhưng có một điều đáng sợ là: ba lần Lam Vận Hội trước đây đều do cùng một người viết ca khúc chủ đề, đó chính là Hoàng Đông Chính lão sư. Hắn am hiểu nhất là viết ca khúc chế tác riêng theo yêu cầu của quan phương.”

“Hoàng Đông Chính?” Lâm Uyên hỏi, “Là khúc phụ sao?”

Ngô Dũng lắc đầu: “Hoàng Đông Chính còn chưa phải là khúc phụ, nhưng hắn có thiên phú dị bẩm trong việc sáng tác ca khúc theo yêu cầu của quan phương. Ngay cả các khúc phụ cũng cạnh tranh không lại hắn, bởi vì loại ca khúc này không so ý cảnh đẹp đẽ, không so giai điệu tinh diệu mà chỉ thuần tuý so khả năng thịnh hành và đại chúng mà thôi. Những ca khúc chủ đề được quan phương yêu thích đều là loại âm nhạc có giai điệu đơn giản, ca từ trắng trợn dễ hiểu nhất có thể.”

Lâm Uyên khẽ gật đầu. Ca khúc chủ đề của quan phương hầu hết đều như thế.

Bọn hắn không quan tâm tính kỹ thuật hay kỹ xảo trong bài hát mà chỉ xét tới “độ thích hợp”. Giống như bài hát tẩy não Hảo Vận Tới vậy, đơn giản, vui vẻ, phù hợp với không khí Tết đến, rất dễ khiến người nghe đồng cảm.

Nhưng mà…

Ai dám nói Lâm Uyên hắn không giỏi viết nhạc tẩy não?

Ngô Dũng không biết tâm tư của Lâm Uyên. Bây giờ trong đầu Ngô Dũng đều là: chuyến này Lâm đại biểu khổ cực rồi, ca khúc chủ đề của Hoàng Đông Chính kiểu gì cũng được chọn tiếp blah blah…

Không phải thực lực Lâm Uyên không đủ, mà là Hoàng Đông Chính quá am hiểu loại ca khúc này.

“Ngài đừng cảm thấy quá áp lực…” Ngô Dũng miễn cưỡng an ủi Lâm Uyên mấy câu mới buồn bã rời khỏi phòng làm việc.

Mà Lâm Uyên thì mở máy vi tính lên, bắt đầu tra tìm thông tin về Lam Vận Hội lần này. Bây giờ đề tài Lam Vận Hội đang lan tràn khắp mạng xã hội, trở thành đề tài náo nhiệt nhất trên hot search.

Cuối cùng ánh mắt Lâm Uyên nhìn vào một câu giới thiệu của quan phương: “Địa điểm tổ chức: thành phố Bội Kinh, Tần châu.”

Lâm Uyên đột nhiên biết mình nên viết ca khúc gì rồi.

. . .

Mấy ngày sau, tại thành phố Bội Kinh.

Hai mươi mốt vị đại biểu trong ban tổ chức Lam Vận Hội đang tề tựu trong một phòng hội nghị lớn, nghiêm túc thảo luận về các chi tiết trong buổi lễ khai mạc Lam Vận Hội.

Sau khi quyết định xong mấy chương trình quan trọng trong buổi lễ, tổng phụ trách Chu Kiến Kỳ đột nhiên nói:

“Việc thu thập ca khúc chủ đề như thế nào rồi?”

“Thông báo của chúng ta đã tạo được tiếng vọng lớn trong giới âm nhạc, một số chuyên gia và khúc phụ đỉnh cấp trong giới đã tham gia sáng tác, bao gồm cả Hoàng Đông Chính mà chúng ta coi trọng nhất. Hiện tại đã sàng lọc được 20 ca khúc rất xuất sắc, hôm nay chúng ta cần phải bỏ phiếu để quyết định ca khúc được chọn.” Một đại biểu nói.

Một nam nhân trung niên đeo kính đột nhiên cười nói: “Còn bỏ phiếu làm cái gì, năm nay kiểu gì cũng chọn Hoàng Đông Chính tiếp thôi. Trình độ của đám khúc phụ kia đúng là rất cao, nhưng loại hình ca khúc mà chúng ta cần chỉ có Hoàng Đông Chính am hiểu nhất.”

“Cũng đúng.” Người ngồi bên cạnh gật đầu đồng tình, “Trước khi họp ta đã nghe thử bài hát của Hoàng Đông Chính gửi tới, tên là Thánh Hoả, rất phù hợp với yêu cầu của chúng ta, không hổ là nhạc sĩ viết ca khúc chủ đề cho ba lần Lam Vận Hội liên tục.”

Mọi người bật cười. Tính ra Hoàng Đông Chính đã chiếm lĩnh nhạc tuyên truyền Lam Vận Hội suốt 12 năm trời.

Ngoại giới còn có người nói: Hoàng Đông Chính là người được chọn, mỗi lần tổ chức Lam Vận Hội đều là thời khắc hắn treo các vị khúc phụ lên đánh.

Chương 855: Chính là cảm giác này

Đương nhiên nói trực tiếp chọn bài của Hoàng Đông Chính chỉ là lời nói đùa. Bọn họ là ban tổ chức, làm việc gì cũng phải theo quy củ và trình tự, Lam Vận Hội không phải là trò đùa thích chọn ai thì chọn.

Chu Kiến Kỳ nói: “Họp hành cả nửa ngày rồi, bây giờ chúng ta nghe nhạc giải trí chút nào.”

Mọi người gật đầu. Thư ký cuộc họp vừa bật nhạc lên vừa giới thiệu:

“Ca khúc đầu tiên tên là Cố Gắng Lên của khúc phụ An An lão sư.”

Mọi người không nói lời nào, chăm chú lắng nghe ca khúc. Nghe xong ca khúc đầu tiên, đám người khẽ gật gù rồi nhẹ giọng trao đổi, đại khái đều là hài lòng. Trình độ của khúc phụ quả nhiên không thể xem thường, rất bắt tai.

Nhưng bọn họ luôn cảm thấy còn thiếu cái gì đó.

Trao đổi xong, Chu Kiến Kỳ ra hiệu phát ca khúc tiếp theo.

Thư ký gật đầu rồi tiếp tục giới thiệu: “Ca khúc thứ hai tên là Mị Lực Tần Châu, tác giả là khúc phụ…”

Cứ thế, mọi người nghe liên tục mười hai bài hát.

Những bài hát này đều rất tốt, có thể được chọn trong vô số bài hát gửi về tham dự thì chất lượng chắc chắn không tệ, chỉ là chưa có ca khúc nào trong số đó thật sự chinh phục được bọn họ.

Cho đến ca khúc thứ mười ba!

Lúc giới thiệu, giọng của thư ký cũng trở nên khác biệt: “Bài hát này tên là Thánh Hoả, người sáng tác là Hoàng Đông Chính lão sư.”

Biểu tình của mọi người có chút thay đổi. Mấy phút sau ai nấy đều mỉm cười gật gù.

“Được!”

“Bài này hay!”

“Quả nhiên vẫn là Hoàng Đông Chính thích hợp nhất!”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ca khúc chủ đề năm nay hẳn là Thánh Hoả rồi.”

“Ừm, Hoàng Đông Chính đúng là không tệ.”

“Xem ra hắn sắp giành được danh hiệu nhạc sĩ viết ca khúc chủ đề cho bốn kỳ Lam Vận Hội liên tiếp rồi. Mười sáu năm dài đằng đẵng đúng là không dễ dàng.”

“Hắn là người am hiểu tinh thần âm nhạc của Lam Vận Hội nhất.”

“Nếu ca từ của Thánh Hoả có thể nâng cao thành phố Bội Kinh lên thì sẽ càng tốt hơn.”

Lam Vận Hội có truyền thống truyền thánh hoả, bài hát của Hoàng Đông Chính đã rất phù hợp.

“Nghe tiếp đi.” Chu Kiến Kỳ nhẹ nhàng nói.

Cho dù hiện tại mọi người đều thích bài của Hoàng Đông Chính nhất thì vẫn phải nghe hết hai mươi bài dự thi lần này.

Bài hát thứ mười bốn.

Thứ mười lăm.

Thứ mười sáu…

Các ca khúc sau đó không bài nào hay hơn Thánh Hoả, không kém chỗ này một xíu thì cũng kém chỗ kia một chút.

Chu Kiến Kỳ cau mày. Cá nhân hắn khá là hài lòng với Thánh Hoả, nhưng khá hài lòng và bị chinh phục là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Hắn cảm giác… ca khúc năm nay của Hoàng Đông Chính hơi kém một chút so với ca khúc bốn năm trước. Hắn không phải người chuyên nghiệp nên không nghe ra điểm khác biệt, chỉ là có hơi phiền não. Thật lòng Chu Kiến Kỳ mong đợi phía sau có bài hát hợp ý hắn hơn.

Nhưng mà…

Khi số lượng tác phẩm còn lại càng lúc càng ít, Chu Kiến Kỳ càng thêm thất vọng.

Lúc này thư ký cuộc họp lại cất tiếng giới thiệu: “Bài hát thứ mười chín tên là Bội Kinh Chào Đón Bạn do Tiện Ngư lão sư sáng tác…”

“Tiện Ngư?” Có người nhướng mày nói, “Ta biết người này. Hắn là một nhạc sĩ trẻ tuổi vô cùng ưu tú, hình như hắn đang muốn đạt được một năm quán quân liên tục thì phải.”

“Con gái ta cực kỳ mê Tiện Ngư, còn nói phải giúp Tiện Ngư đánh bảng. Một ông già như ta thật sự không hiểu đánh bảng là làm cái gì.”

“Bảng là ai? Sao phải đánh nó?”

“Ta có biết việc này. Đám lão già các ngươi đúng là đồ cổ lỗ sỉ, đánh bảng chính là tham gia mùa giải âm nhạc hàng tháng đó, hắn đã giành được sáu lần quán quân của sáu tháng đầu năm rồi.”

“Chẳng trách hắn lại tham dự!” Một nữ đại biểu nói với vẻ tiếc nuối, “Hắn muốn lấy được quán quân tháng thứ bảy thì phải đánh bại được ca khúc chủ đề của Lam Vận Hội, mà chuyện này là không thể nào, cho nên hắn chỉ có thể liều mạng tham gia dự tuyển ca khúc chủ đề nha.”

Mục đích của Tiện Ngư rất dễ đoán, mọi người vừa nghe đã bật cười.

“Ha ha, tiểu tử này rất có giác ngộ!”

“Không thể trách chúng ta được, quán quân một năm của hắn làm sao so được với Lam Vận Hội bốn năm mới tổ chức một lần được chứ!”

“Đáng tiếc còn có Hoàng Đông Chính đây.”

“Hắn phải viết được ca khúc khiến chúng ta hài lòng hơn Thánh Hoả, mà ta thì đã vừa ý Thánh Hoả rồi đó.”

“Tên bài hát đúng là hợp ý ta, nhưng vẫn phải nghe chất lượng ca khúc thế nào.”

Mọi người đều đã âm thầm chấp nhận ca khúc của Hoàng Đông Chính, đương nhiên ai cũng hy vọng có bài hát hay hơn nhưng lúc này đã là ca khúc thứ mười chín rồi, bọn họ gần như đã từ bỏ hy vọng.

Chu Kiến Kỳ khẽ thở dài trong lòng. Vậy là vẫn phải chọn Thánh Hoả sao?

Có hơi không hài lòng!

Nhưng biết làm sao được…

Hả?

Chu Kiến Kỳ đột nhiên dỏng tai lên. Chẳng biết từ lúc nào trong phòng hội nghị đã vang lên tiếng nhạc dạo rất bắt tai, sau đó là tiếng hát tươi tắn tràn đầy sinh lực:

“Cùng đón bình minh và tận hưởng bầu không khí trong lành chưa từng thấy với chén trà thơm có mùi vị của nghĩa tình.”

“Cánh cửa của chúng tôi luôn rộng mở chờ đón bạn vào lòng. Sau một cái ôm thật chặt, bạn sẽ cảm thấy gần gũi và yêu mến nơi này hơn.”

“Dù bạn từ đâu đến thì cũng là khách quý, xin đừng khách khí và hãy xem nơi này như ở nhà. Chúng tôi hứa sẽ luôn sát cánh cùng bạn, chúng tôi hoan nghênh bạn đến đây!”

Trong phòng hội nghị yên tĩnh chỉ có tiếng hát vang vọng giữa không trung. Đám người trước đó còn tán gẫu bây giờ đều ngẩn ra.

Một khắc sau, ánh mắt mọi người toả sáng như phát hiện ra bảo bối! Hơi thở của Chu Kiến Kỳ trở nên dồn dập!

Đúng rồi!

Chính là cảm giác này, là cảm giác mà hắn muốn!

Là lời truyền đạt mà một ca khúc chủ đề nên có!

Chương 856: Lời mời đến Bội Kinh

Sóng điện não của mọi người trong phòng hội nghị đều bắt được tín hiệu của Bội Kinh Chào Đón Bạn, lời bàn tán xôn xao lập tức lan truyền khắp phòng.

“Thật êm tai!”

“Bài hát này rất đáng yêu!”

“Còn hay hơn cả Thánh Hoả!”

“Tuy ta rất thích Hoàng Đông Chính nhưng vẫn phải thừa nhận Thánh Hoả không bằng bài này!”

“Còn cần bỏ phiếu nữa sao, chắc chắn phải là bài này rồi!”

“Giai điệu tốt, ngụ ý tốt, ca từ bài hát hoàn toàn hợp ý ta, đây chính là bài hát chế tác riêng cho Lam Vận Hội Bội Kinh còn gì!”

“Bội Kinh Chào Đón Bạn!”

“Tần châu Chào Đón Bạn!”

“Chúng ta có thể tìm một số minh tinh Tần châu cùng hát bài này, dùng độ nổi tiếng của tất cả bọn hắn để giúp bài hát này của Tiện Ngư đánh… đánh cái gì ấy nhỉ?”

“Đánh bảng!”

. . .

“Được chọn sao?!”

Ngô Dũng nghe được thông báo của ban tổ chức Lam Vận Hội, lập tức đờ người ra mấy giây, sau đó gương mặt hắn hưng phấn đến đỏ bừng!

Thành công!

Lâm đại biểu lại đánh bại người sáng tác ca khúc ba kỳ liên tiếp là Hoàng Đông Chính để giành chiến thắng!

Quá tốt rồi! Ngô Dũng vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, còn buồn bã suốt mấy ngày nay, bây giờ niềm vui bất ngờ nện xuống khiến hắn mừng như điên, bởi vì điều này cũng có nghĩa là Tiện Ngư lão sư lại thành công đoạt chức quán quân mùa giải âm nhạc tháng sau rồi!

Mấy phút sau, Lâm Uyên nhận được tin tức.

Ngô Dũng hớn hở giải thích tình huống: “Bên phía ban tổ chức còn mời ngài tới một chuyến để thảo luận về bài hát. Bọn họ dự định mời hơn một trăm minh tinh Tần châu cùng hát bài này, đồng thời quay MV hoành tráng. Đầu tháng sau bài hát sẽ phát trên các đài truyền hình lớn và internet, bọn họ nói ngài có thể cùng bọn họ thảo luận xem những minh tinh nào sẽ được chọn. Bên phía công ty hy vọng ngài có thể ưu ái ca sĩ của công ty hơn một chút…”

“Ta biết rồi.” Lâm Uyên gật đầu. Chính là đi cửa sau chứ gì?

Tháng sau bài hát này chắc chắn sẽ đứng ngôi đầu bảng âm nhạc không cần phải bàn cãi, từ quy mô của MV đến việc quy tụ một dàn ca sĩ khủng bố đã đủ để nó cất cánh bay lên tới đỉnh, huống hồ gì bản thân bài hát còn rất là bắt tai.

Lúc đó khi thấy tên thành phố đăng cai tổ chức Lam Vận Hội là Bội Kinh, Lâm Uyên đã lập tức nghĩ tới bài hát này.

Về phần lời mời của ban tổ chức, Lâm Uyên không có ý định từ chối. Tin là nhạc sĩ nào cũng cảm thấy tự hào khi được hợp tác làm ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội, nên biết đây là cuộc thi đấu thể thao lớn nhất toàn Lam Tinh, tương lai khi mọi người nhớ tới sự kiện lịch sử này thì bài hát Bội Kinh Chào Đón Bạn cũng sẽ vang lên trong đầu, mà việc hợp tác với quan phương sẽ mang đến điểm danh vọng cao tới đáng sợ!

Cơ hội tốt như vậy có điên mới bỏ qua.

Lâm Uyên dự định mang cả Ngư Vương Triều vào MV, chuyện tốt đương nhiên phải nghĩ tới người nhà trước tiên. Kiếp trước ở địa cầu hơn một trăm minh tinh cùng quay MV và hát bài này, Lâm Uyên muốn đưa Ngư Vương Triều vào cũng không có gì khó.

“Ta sẽ trả lời bọn họ.”

Ngô Dũng đã không kịp chờ đợi!

Lâm đại biểu hợp tác với ban tổ chức Lam Vận Hội, tin tức này khiến toàn công ty đều phấn chấn! Nên biết mười hai năm nay ca khúc chủ đề Lam Vận Hội đều thuộc về Hoàng Đông Chính, nhưng Hoàng Đông Chính chưa từng được tham dự vào việc lựa chọn ca sĩ và thu âm bài hát!

Ngươi cho rằng viết một bài hát khiến ban tổ chức hài lòng là có thể được bọn hắn mời tới sao? Quá ngây thơ rồi!

Nhưng Lâm đại biểu thì khác.

Cái tên Tiện Ngư đã trở thành hiện tượng ở Tần châu, toàn bộ ca sĩ đều sẽ phục tùng sự sắp xếp của Tiện Ngư, mà Lam Vận Hội mời Tiện Ngư đến không chỉ vì hắn viết ra ca khúc chủ đề rất không tệ mà còn là vì muốn nhân cơ hội cọ nhiệt độ Tiện Ngư, khiến Lam Vận Hội càng thêm thu hút sự chú ý cuả mọi người.

Tiện Ngư có tư cách để bọn họ làm vậy!

Ngoài ra hình tượng cá nhân của Tiện Ngư cũng tốt vô cùng, từ khi vào nghề tới nay chưa từng có scandal nào khiến ban tổ chức Lam Vận Hội rất hài lòng.

. . .

Bội Kinh là thành phố hiện đại nhất ở Tần châu. Xế chiều hôm đó, Lâm Uyên lên đường tới Bội Kinh.

Bên phía ban tổ chức mời rất gấp, dù sao cũng chỉ còn có mấy ngày để ra mắt ca khúc nên ai nấy đều vội vã làm việc.

Bảy giờ tối, Lâm Uyên đến Bội Kinh.

Có nhân viên đến tiếp đón Lâm Uyên, đưa hắn đến khách sạn mà ban tổ chức đã đặt sẵn. Đi cùng Lâm Uyên là trợ lý Cố Đông và một tài xế.

Chủ tịch Lý Tụng Hoa tự mình lựa chọn tài xế này cho Lâm Uyên, thật ra người này còn là vệ sĩ để phòng ngừa Lâm Uyên ra ngoài gặp phải chuyện phiền toái, dù sao trước nay Lâm Uyên rất ít khi rời khỏi Tô Thành.

Công ty vốn còn định tìm vệ sĩ riêng cho hắn nhưng đều bị Lâm Uyên từ chối, hắn không thích làm cái gì cũng có một đám người lẽo đẽo theo sau.

Vừa vào phòng không được bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Đông ra xem, thấy bên ngoài có mười mấy người, ai nấy đều mặc tây trang rất nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là người của ban tổ chức.

Cố Đông thậm chí còn nhận ra một người trong số đó, đối phương là vị đạo diễn phim điện ảnh lợi hại nhất Tần châu tên là Địch Phạm. Nghe nói Địch Phạm chính là tổng đạo diễn của buổi lễ khai mạc Lam Vận Hội lần này.

“Xin chào.” Địch Phạm mỉm cười chào hỏi, “Xin hỏi Tiện Ngư lão sư có ở đây không?”

“Có ạ!” Cố Đông lập tức gật đầu rồi tránh sang một bên. “Mời các vị lãnh đạo vào trong… Tiện Ngư lão sư!”

Nàng quay đầu gọi một tiếng.

Lâm Uyên đang nằm trên giường chơi điện thoại, nghe vậy bèn đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

Phòng khách sạn của hắn rất cao cấp, bên trong có mấy phòng ngủ nhỏ, bên ngoài là phòng khách rất rộng.

Chương 857: Ca khúc cổ động tinh thần

“Xin chào Tiện Ngư lão sư, ta là Địch Phạm, tổng đạo diễn của Lam Vận Hội.” Thấy Lâm Uyên bước ra, Địch Phạm mỉm cười vươn tay. “Rất hân hạnh được gặp ngươi.”

“Xin chào Địch đạo diễn.” Lâm Uyên bắt tay đối phương, nở nụ cười rất hợp phép tắc xã giao. “Chào mọi người.”

“Xin chào, ta là Kim Hoành, đại biểu đến từ cục thể thao Tần châu…”

“Xin chào, ta là Cổ Quan Hạo, đại biểu của cục văn hoá Tần châu…”

Những người khác cũng lên tiếng chào hỏi. Đám người này đều là đại nhân vật, chức vị đều rất cao, ai nấy đều rất có khí thế của người làm lãnh đạo. Nhưng khi gặp Lâm Uyên không ai tỏ ra khó chịu mà rất nhiệt tình và khách sáo.

Tiện Ngư không phải là tiểu nhân vật.

Đám người thay phiên nhau bắt tay, sau mấy lời hàn huyên, Địch Phạm cười nói:

“Chúng ta đều rất thích bài hát này của Tiện Ngư lão sư. Có điều hôm nay chúng ta muốn thương lượng một chuyện, bài hát này có thể đổi tên thành Tần châu Chào Đón Bạn không?”

Nếu là bài hát của Hoàng Đông Chính thì bọn họ có thể tự quyết định chuyện này, nhưng đây là Tiện Ngư, bọn họ muốn thể hiện sự tôn trọng với hắn.

“Không thành vấn đề.” Lâm Uyên gật đầu đáp.

“Sửa tên bài hát thì ca từ cũng cần sửa một vài chỗ. Mấy câu “Bội Kinh chào đón bạn” trong bài đều sửa thành “Tần châu chào đón bạn”, ngươi thấy thế nào?”

“Được.”

Một vị lãnh đạo đến từ hiệp hội văn nghệ lên tiếng: “Ngươi cũng nên tham gia quay MV đi, có mấy câu hát có tính đại biểu, ta cảm thấy để ngươi hát là thích hợp nhất.”

“Vâng.” Lâm Uyên rất dễ nói chuyện.

Địch Phạm nói: “Thật ra về cơ bản bài hát không cần sửa đổi cái gì, mục đích chúng ta tới đây hôm nay là có một việc muốn nhờ.”

Lâm Uyên hỏi: “Là việc gì?”

Lần này đến phiên đại biểu của cục thể dục thể thao lên tiếng: “Vẫn là chuyện viết ca khúc. Chúng ta muốn mời ngươi viết một ca khúc để động viên tinh thần và tạo khí thế cho vận động viên Tần châu…”

Tạo khí thế?

Lâm Uyên mỉm cười. Lam Vận Hội đúng là một kho tàng điểm danh vọng nha!

Sau ca khúc chủ đề, Lâm Uyên còn đang nghĩ nên làm thế nào để cọ điểm danh vọng thì cơ hội lại tự mình dâng lên tới miệng. Việc này không hề khó khăn đối với hắn.

“Tối nay ta sẽ viết.”

Mọi người nghe vậy lập tức ngẩn ra. Tối nay ngươi sẽ viết hả? Nghe cứ như là học sinh tiểu học làm bài tập, sau một đêm là xong.

Chắc ý của Tiện Ngư không phải như vậy.

Mọi người không suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục trò chuyện về việc ca sĩ nào sẽ tham gia hát Tần Châu Chào Đón Bạn.

“Không chỉ có Tần châu, có thể mời thêm ca sĩ của các châu khác nữa…”

Mà khi Lâm Uyên đề nghị đưa các thành viên Ngư Vương Triều vào danh sách ca sĩ biểu diễn, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.

Lam Vận Hội tìm Lâm Uyên nhờ hỗ trợ, đương nhiên phải cho hắn chỗ tốt, đây là cốt lõi của việc làm ăn. Lâm Uyên dễ nói chuyện thì bọn họ cũng dễ nói, huống chi đám ca sĩ Ngư Vương Triều đều là tuyến một, đủ tư cách tham dự ca hát.

Trò chuyện gần một giờ đồng hồ, mọi người đều vui vẻ hài lòng.

Lúc sắp rời đi, mấy vị lãnh đạo cười híp mắt xin chữ ký của Lâm Uyên, lý do rất là đa dạng:

“Con gái ta rất thích ngươi…”

“Con trai ta là fan hâm mộ ngươi…”

“Cháu ta rất thích bộ phim Người Nhện!”

“Vợ ta rất thích ngươi…”

“Ta thích ngươi nha…”

Lâm Uyên sảng khoái ký tên cho mọi người.

Nhìn đám lãnh đạo hài lòng sung sướng rời đi, Cố Đông mắt tròn mắt dẹt. Nếu không phải nàng là trợ lý của Lâm Uyên thì chắc đời này cũng không gặp được nhiều đại nhân vật như vậy.

. . .

Trong phòng ngủ chính, Lâm Uyên đang suy nghĩ xem nên dùng bài nào để khích lệ tinh thần và tạo khí thế cho vận động viên Tần châu.

Loại ca khúc chủ đề kiểu này nhất định phải nhiệt huyết, tốt nhất là có chất rock trong đó để thể hiện khí thế thi đấu.

Hừm.

Ca khúc thích hợp có rất nhiều nha, Lâm Uyên lựa trong kho bài hát đến hoa cả mắt.

Chọn bài như thế nào đây? Bài hát này sẽ không đánh bảng, chỉ cần lựa chọn một ca khúc đủ hay là được.

Cuối cùng ánh mắt Lâm Uyên nhìn vào một bài trong số đó ——

Tin Tưởng Chính Mình!

Ngày hôm sau, Lâm Uyên bắt đầu làm việc với các nhân viên tổ chức Lam Vận Hội, tiến hành lựa chọn ca sĩ biểu diễn và thu âm cho Tần Châu Chào Đón Bạn.

Mà lúc này ngoại giới đã bắt đầu lan tràn đủ loại tin tức về Lam Vận Hội, mọi người chỉ cần mở tivi lên đều sẽ nghe được tin có liên quan đến đại hội thể thao toàn thế giới này.

Dù là hot search của Blog hay Bộ Lạc cũng đều là các tiêu đề có liên quan đến Lam Vận Hội, ngay cả đề tài một minh tinh tuyến một nào đó chưa lập gia đình đã có con cũng lọt ra khỏi top 10, đủ biết ảnh hưởng của Lam Vận Hội lớn cỡ nào!

Thời gian càng đến gần thì toàn dân càng giống như cực kỳ yêu thích thể thao, ai ai cũng đều là chuyên gia bình luận!

Các minh tinh trong làng giải trí muốn lên hot search hả? Được chớ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có liên quan đến thể thao nha!

Thế là đủ loại thủ đoạn xuất hiện.

Có minh tinh mặc áo ủng hộ đội bóng đá này, có minh tinh nói mình là fan cứng của đội bóng rổ nọ, có người còn mặc đồ ra vẻ như chuẩn bị đi chơi thể thao…

Bọn họ có yêu thể thao thật hay không thì không ai biết, chỉ biết rõ đây là Lam Vận Hội được toàn dân chú ý, ngay cả làng giải trí cũng phải cúi đầu mà cọ nhiệt độ.

Đúng lúc này, ban tổ chức Lam Vận Hội đột nhiên thông báo một tin tức:

“Ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội lần thứ 41 đã hoàn thành và sẽ chính thức phát hành vào ngày 1 tháng 7!”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mạng lưới đều sôi trào.

“Có ca khúc chủ đề rồi sao? Người viết vẫn là Hoàng Đông Chính?”

“Còn phải hỏi! Hoàng Đông Chính đã viết liên tục ba mùa Lam Vận Hội rồi còn gì!”

Chương 858: Thất Liên Quan kết thúc?

“Ha ha, lại đến thời điểm Hoàng Đông Chính treo các khúc phụ lên đánh!”

“Hoàng Đông Chính là con cưng của Lam Vận Hội, bình thường chỉ là nhạc sĩ kim bài, nhưng cứ đến Lam Vận Hội là khúc phụ lại bị hắn miểu sát không còn lại chút cặn nào. Đây chắc chắn là một loại buff thần kỳ có thể đàn áp toàn bộ khúc phụ, chỉ được sử dụng vào mùa Lam Vận Hội!”

“Được lắm, tháng 7 này Hoàng Đông Chính lại là vô địch, vị trí số một trên bảng xếp hạng âm nhạc đã định sẵn là của hắn.”

Trong quá trình thảo luận hưng phấn, đột nhiên có người cảm thấy có gì đó là lạ.

Được rồi, phản ứng của đám người này bị chậm một nhịp. Chỉ có một số cư dân mạng phản ứng nhanh là nhận ra vấn đề, thậm chí có người còn trực tiếp phun nước ngọt đầy màn hình!

“Trời đấttt!”

“Ngư phụ đang muốn trở thành quán quân một năm liên tục cơ mà!”

“Hắn đã đi được 6/12 tháng rồi, ai ngờ lần này Lam Vận Hội đột nhiên tung ra ca khúc chủ đề!”

“Xong đời!”

“Chuyến này còn bảo Ngư phụ đánh thế nào?”

“Theo thông lệ của Lam Vận Hội, quan phương chắc chắn sẽ tuyên truyền ca khúc chủ đề đến từng ngóc ngách phố phường, không đứng nhất bảng mới là lạ đó!”

“Ngư phụ lại bị quan phương chơi một vố rồi!”

“Nếu ta nhớ không lầm thì năm ngoái trong Cuộc Chiến Chư Thần, Ngư phụ và Dương phụ đang pk hăng máu đột nhiên bị quan phương gank cho một cú chí mạng…”

(Pk, gank: thuật ngữ chơi game, xin hãy google để hiểu rõ ạ T_T)

“Quan phương đúng là khắc tinh của Tiện Ngư mà!”

“Ta có thể chấp nhận Ngư phụ thua trong Cuộc Chiến Chư Thần, dù sao đối thủ của hắn cũng quá mạnh đi. Nhưng lần này thua bảng âm nhạc tháng 7 thì quá oan ức rồi!”

“Kẻ kết thúc quán quân một năm liên tục của Tiện Ngư lại là Hoàng Đông Chính?”

“Trời ạ, chuyến này Hoàng Đông Chính có thể khoe mẽ suốt cả năm rồi đó. Hắn chẳng những treo khúc phụ lên đánh mà còn chấm dứt con đường trở thành Ngư phụ của Tiện Ngư!”

Về phần bài hát tháng 7 của Tiện Ngư có thể thắng được ca khúc chủ đề? Đừng có nằm mơ! Loại chuyện này dù là khúc phụ mạnh nhất Lam Tinh cũng không làm được!

Giống như ngươi cầm vũ khí lạnh mà đối phương lại rút súng ra vậy đó. Quan phương đều là bật hack!

Danh vọng của Lam Vận Hội không ai địch lại, chứ đừng nói chi ca khúc chủ đề còn phát hành ngày 1 tháng 7, ngay ngày bắt đầu của mùa giải!

Trong lúc nhất thời, vô số cư dân mạng đều cảm thấy tiếc nuối. Ngay cả đám người trong nghề cũng ngơ ngác não không kịp load.

Thất Liên Quan của Tiện Ngư cứ thế mà dừng ở đây sao?

Nói thật, ngay cả người trong nghề cũng không muốn nhìn thấy loại kết cục này. Rất vô nghĩa! Bọn hắn cảm giác như một màn chưng hửng của tháng 12 năm ngoái lại tái diễn lần nữa, mà lại càng khiến người ta bất đắc dĩ hơn lúc nào hết!

Chẳng lẽ lại trách quan phương? Sao mà được, bọn hắn cũng chẳng cố ý.

Chỉ có thể dùng một câu để tổng kết: mọi chuyện đều do duyên số.

. . .

Tại một phòng thu âm ở Bội Kinh do quan phương chỉ định, các ca sĩ lục tục kéo tới, đương nhiên có bao gồm cả Ngư Vương Triều.

Khác với những ca sĩ khác vui vẻ tự hào, đám người Tôn Diệu Hoả đều buồn rầu ảo não.

Không phải là bọn họ không muốn tham dự thu âm ca khúc chủ đề, cơ hội tốt như vậy ai lại muốn từ chối? Đây là sự công nhận của quan phương dành cho ngươi, cũng là vinh dự rất lớn!

Nhưng đám người Tôn Diệu Hoả vẫn không vui vẻ lên được, bởi vì bài hát mà bọn hắn sắp thu âm đây sẽ chấm dứt Thất Liên Quan của Tiện Ngư lão sư…

Ngư Vương Triều càng hy vọng Tiện Ngư lấy được quán quân một năm liên tục hơn bất cứ ai.

Nhưng mà…

Khi đám người Tôn Diệu Hoả thu âm xong ca khúc đột nhiên bị mấy nhân viên dẫn tới một căn phòng bí mật. Trong phòng, Lâm Uyên mỉm cười nói: “Chào mọi người.”

Đám người ngây ra.

Tiện Ngư lão sư sao lại ở đây?

Lâm Uyên nở nụ cười bất đắc dĩ. Thật ra lúc đầu Lâm Uyên cũng ngơ ngác không kém gì bọn hắn. Vì sao ban tổ chức không trực tiếp nói rõ ca khúc chủ đề lần này là do Tiện Ngư viết?

Cứ như là… đang cố ý gạt tất cả mọi người vậy.

Cho đến khi Địch Phạm giải thích, Lâm Uyên mới hiểu. Quan phương chính là đang cố ý đó!

Tất cả mọi người đều biết Tiện Ngư đang muốn trở thành quán quân một năm liên tục, đã vậy thì sao bọn họ lại không thuận thế mà làm cư dân mạng hú tim một phen, coi như khiến Lam Vận Hội thêm một phần thú vị!

Nói không chừng về sau câu chuyện này còn có thể được truyền đi thật lâu để mọi người bàn tán rôm rả!

Có thể tưởng tượng được, khi tất cả mọi người cho rằng Tiện Ngư tất bại, đột nhiên phát hiện ca khúc chủ đề Lam Vận Hội lại là của hắn…

Hỏi ngươi có sợ hay không? Có kích thích hay không?

Mà việc Lâm Uyên cần làm chính là tạm thời không lộ diện, quan phương sẽ bảo mật chuyện này hoàn toàn. Chỉ mấy ngày nữa thôi là bài hát này sẽ công bố.

Nghe Lâm Uyên nói xong, đám người Tôn Diệu Hoả dở khóc dở cười!

Ai nói quan phương không biết tạo scandal? Chiêu trò bậc này rõ ràng là rất quen tay hay việc nha!

Lâm Uyên không đánh giá quan phương mà chỉ nói ra mục đích của mình: “Ta gọi các ngươi tới là vì muốn thu âm ca khúc cổ động tinh thần cho vận động viên Tần châu. Mọi người cùng hát ca khúc đó nhé.”

Lam Vận Hội là một kho tàng khổng lồ, chỉ cần ở gần thôi đã được ban rất nhiều mưa móc.

“Được!”

Cảm giác kinh hỉ đến quá đột ngột, đám người Tôn Diệu Hoả lập tức cảm thấy mình đã hồi đầy máu và sống lại, không còn chút xíu ủ rũ buồn bã nào!

Tiện Ngư lão sư tất thắng!

. . .

Mấy ngày sau, mùa giải tháng 7 rốt cuộc cũng tới!

Vô số người chờ đợi đến nửa đêm ngày 30 tháng 6 để được sớm xem ca khúc chủ đề Lam Vận Hội.

Chương 859: Tiện Ngư mặc cổ trang

Trên khắp các ứng dụng và website âm nhạc của Lam Tinh, một ca khúc rõ ràng được ưu ái hơn hẳn các ca khúc còn lại, nó xuất hiện chễm chệ giữa màn hình chính, xung quanh còn có ánh sáng chói loá và đoạn MV đi kèm ——

Tần Châu Chào Đón Bạn!

Đám cư dân mạng đương nhiên rất có hứng thú với ca khúc chủ đề Lam Vận Hội, vì thế không ít người còn cố ý thức đêm để được nghe sớm, chỉ là trong quá trình chờ đợi không khỏi cảm thán mấy câu như “Thất Liên Quan của Tiện Ngư tiêu rồi”.

Đúng 12 giờ đêm, mọi người không kịp chờ đợi mở bài hát lên nghe. Tiếng nhạc dạo lập tức vang lên, ca khúc còn chưa chính thức bắt đầu thì tất cả mọi người đã trừng to mắt, ngơ ngác nhìn thông tin bài hát trên màn hình ——

Ca khúc: Tần Châu Chào Đón Bạn

Nhạc và lời: Tiện Ngư

Tiện Ngư!!!

Vô số người xem ngây ngốc tại chỗ.

“Ta không nhìn lầm chứ?”

“Ca khúc tuyên truyền lần này lại do Tiện Ngư viết?!”

“Trời ạ! Còn có thể chơi như vậy?”

“Ha ha ha ha, thật sự không thể ngờ được Ngư phụ lại cho chúng ta bất ngờ lớn như thế!”

“Moá!”

“Mấy ngày gần đây hắn không hề tuyên truyền ca khúc mới, Tinh Mang cũng không có chút động tĩnh nào, ta còn tưởng là hắn từ bỏ mục tiêu quán quân một năm liên tục rồi chứ!”

“Ta cũng thế!”

“Ai mà ngờ được hắn lại lặng lẽ cho mọi người kinh hỷ như vậy!”

“Đánh không lại Lam Vận Hội thì phải gia nhập, trực tiếp trở thành người sáng tác ca khúc chủ đề?”

“Quan phương thật là xấu tính, cố ý không nói tên nhạc sĩ sáng tác ca khúc khiến chúng ta giật mình một phen, uổng cho lúc trước ta còn buồn bã thay Ngư phụ mấy hôm liền!”

Tất cả mọi người đều không ngờ được người có thâm niên viết ca khúc chủ đề Lam Vận Hội mười hai năm là Hoàng Đông Chính lại bị Tiện Ngư đánh bại.

Nhiều năm qua Hoàng Đông Chính đã tiêu diệt không ít khúc phụ! Cuối cùng gặp phải Tiện Ngư lại lật thuyền rồi?

Đúng lúc này, quan phương Lam Vận Hội và quan phương Blog đột nhiên đăng status mới:

“Lam Vận Hội cố lên! Tiện Ngư cố lên! Tần châu cố lên!”

Đám người lập tức cười nghiêng ngả.

“Quan phương rõ ràng là cố ý!”

“Trước đó có thể nói cho mọi người, thế nhưng bọn họ cố tình chờ tới lúc này mới công bố, ta nguyện gọi quan phương là thánh tạo drama!”

“Quá troll!”

Loại hành vi trêu chọc mọi người của quan phương không khiến ai khó chịu mà ngược lại còn làm hình tượng nghiêm túc của quan phương trở nên thân thiết vui nhộn hơn.

“Được rồi, lần này rõ ràng quan phương đứng về phía Ngư phụ.”

“Bọn họ còn cổ động Tiện Ngư giành quán quân một năm liên tục kìa.”

“Hoàng Đông Chính không phải được xưng là người kết liễu khúc phụ sao?”

“Tiện Ngư: ngại quá, ngươi kết liễu khúc phụ, nhưng ta còn chưa phải là khúc phụ chân chính nên buff này không có hiệu quả.”

Đám người trong nghề cũng bị thao tác này làm cho lé mắt một phen.

Còn có thể chơi như vậy?

Chẳng lẽ là vì Tiện Ngư là người Tần châu?

Trong vô số loại thảo luận, ca khúc vẫn đang phát bên tai mỗi người. Một đám minh tinh thay phiên nhau hát!

Giang Quỳ: “Những cái cây ở chỗ chúng tôi đã dần trở thành cổ tích.”

Hạ Phồn: “Ký ức trên mảnh đất già cỗi này đều được khắc ghi trong tim.”

Triệu Doanh Các: “Dù là người lạ hay quen thì đều là khách quý, nên hãy cứ tự nhiên như ở nhà.”

Nguỵ Hảo Vận: “Dù bạn là người mới đến lần đầu hay thường xuyên lui tới đều không sao, Tần châu vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp chờ bạn khám phá.”

Trần Chí Vũ: “Bội Kinh chào đón bạn, mảnh thiên địa này chờ các bạn ghé chân!”

Tôn Diệu Hoả: “Phong cảnh đẹp và những nụ cười thật tươi đều đang chờ bạn đến.”

Tiện Ngư: “Tần châu chào đón bạn…”

Không chỉ có Ngư Vương Triều, các ca vương ca hậu, thậm chí ảnh đế ảnh hậu trong giới truyền hình điện ảnh cũng tham gia. Có người trẻ tuổi, có người lớn tuổi, có người Tần châu, có người Tề châu, Sở Châu, Yến Châu, Hàn châu!

Trong MV, mỗi ca sĩ hát lên đều sẽ có cảnh quay thuộc về mình, mỗi người đều được thiết kế động tác và bối cảnh khác biệt, mà bối cảnh đều là danh lam thắng cảnh ở Tần châu.

Trong đó, Tiện Ngư mặc y phục thời cổ đại đứng một mình trên trường thành ở Bội Kinh. Bộ trường bào phất phơ trong gió, hắp chắp tay chào mọi người bằng lễ tiết truyền thống nhất của Lam Tinh.

“Ngư phụ đẹp trai xỉuuu!”

“Oaaa, ta thích cổ trang!”

“Phong độ của quân vương!”

“Mịa nó, trường thành là kiến trúc có tính đại biểu nhất Bội Kinh, Ngư phụ tuyệt đối là nhân vật chính trong MV!”

“Câu hát Tần châu chào đón bạn cũng chỉ có mình Ngư phụ hát!”

“Bài hát này quá êm tai!”

“Vốn cảm thấy ca khúc này của Ngư phụ không quá xuất sắc, nhưng vừa phối hợp với MV thì xuất sắc muốn nổ tung!”

Lấy lại tinh thần, khán giả rốt cuộc chú ý tới bản thân ca khúc. Chỉ sau hai phút, mọi người đều có thể lẩm nhẩm hát theo, bầu không khí Lam Vận Hội lan truyền khắp không gian.

. . .

Phí Dương ngơ ngác nghe bài hát. Thân là ca vương Tần châu, hắn đương nhiên cũng có tham gia thu âm và quay MV cho bài hát này. Nhưng hắn thật sự không biết bài này do Tiện Ngư viết.

Hắn vốn rất tò mò không biết ai là người hát câu “Tần châu chào đón bạn”. Dựa vào cái gì mà câu quan trọng nhất bài lại không cho hắn hát?

Bây giờ Phí Dương đã hiểu được rồi.

Tâm tình Phí Dương đột nhiên trở nên phức tạp. Hoá ra ngay cả Tiện Ngư cũng biết cái gì gọi là đánh không lại thì gia nhập nha…

. . .

Tại Lâm gia.

Người nhà Lâm Uyên cũng thức đêm nghe ca nhạc. Bọn họ đương nhiên biết rõ chân tướng, bởi vì Lâm Uyên phải đi Bội Kinh dài ngày nên trước khi đi đã nói rõ cho người trong nhà biết.

Lúc này nghe bài hát, Nam Cực hưng phấn nhảy tung tăng: “Gâu gâu gâu!”

Mẹ hắn vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này được đi trường thành chơi.”

Dao Dao tức giận: “Anh không dẫn con theo!”

Lâm Huyên liên tục chụp ảnh màn hình, sau đó đăng lên mạng xã hội của mình với status: “Chị vĩnh viễn yêu thương em!”

Chương 860: Tin Tưởng Chính Mình

Đám bạn trên mạng xã hội của nàng lục tục ngoi lên, phần lớn đều là đồng nghiệp nữ:

“Lại có người cướp cá nhỏ với ta!”

“Tiện Ngư rõ ràng là em trai ta!”

“Là em ta cơ!”

“Lâm Huyên, đừng tưởng ngoại hình của ngươi hơi giống Tiện Ngư mà tự cho mình là chị gái hắn nha!”

“Hắc hắc hắc, Tiện Ngư là em của các ngươi hả? Hắn là chồng ta đó, chào các chị chồng ạ!”

Lâm Huyên trợn trắng mắt. Một đám tâm hồn đen tối, Tiện Ngư thật sự là em trai ta mà!

Còn con nhỏ dám gọi em ta là chồng kia, ngươi đừng hòng bước chân vào cửa Lâm gia chúng ta!

Được rồi.

Lâm Uyên chưa bao giờ dám nói với mọi người rằng Tiện Ngư là em trai mình, sợ sẽ mang tới phiền toái không cần thiết. Tuy nàng rất nhiều lần muốn khoe khoang em trai với các bạn nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

. . .

Sáng hôm sau, nhiều người vừa ngủ dậy đã thấy tin tức bay đầy trời!

“Tác giả của ca khúc chủ đề Lam Vận Hội lần thứ 41 là Tiện Ngư!”

“Tiện Ngư phá vỡ lời nguyền của Hoàng Đông Chính, trở thành tân sủng của Lam Vận Hội!”

“Quan phương Lam Vận Hội cổ vũ Tiện Ngư giành quán quân một năm liên tục!”

“Tiện Ngư mặc cổ trang đứng trên trường thành hát, các fan hâm mộ rụng tim!”

“Ca khúc chủ đề Lam Vận Hội giành vị trí thứ nhất bảng xếp hạng, Tiện Ngư thành công lấy được Thất Liên Quan!”

Chỉ trong một buổi sáng, truyền thông đã oanh tạc đủ mọi mặt trận khiến tất cả mọi người đều biết Tiện Ngư đánh bại Hoàng Đông Chính, trở thành tác giả viết ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội!

Cho dù là người ít xem tin tức trên mạng cũng đều biết, bởi vì các đài truyền hình đều đang phát đi phát lại bài hát Tần Châu Chào Đón Bạn!

Mặc kệ ngươi có thích bài hát này hay không thì vẫn phải nghe nó! Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều bị tẩy não, chỉ cần nhạc vừa lên là đã có thể hát theo làu làu.

“Ủa alo?!”

“Cái bài hát đáng sợ này còn tẩy não hơn bài Hảo Vận Tới!”

“Biết sao được, do quan phương đề cử mà!”

“Ta chỉ cần bật tivi là sẽ nghe được bài hát này.”

“Ta mở máy tính lên cũng bị ép nghe!”

“Nhưng mà MV xuất sắc thật sự, ta đếm thử thấy có tới hơn trăm vị minh tinh!”

“Toàn là tai to mặt lớn cả!”

“Tiện Ngư đúng là thể loại nhạc nào cũng chơi được!”

Bài hát rất nhanh đã tạo được tiếng vọng trong dân chúng. Quan phương Lam Vận Hội đương nhiên cực kỳ hài lòng với độ hot của nó, số lượng bình luận bên dưới sự kiện Lam Vận Hội cũng tăng lên rất nhiều.

“Win – win, đôi bên cùng có lợi!”

Đám người Địch Phạm gặp mặt Lâm Uyên, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười: “Nếu được thì ngươi nhớ lên tiếng ủng hộ cổ vũ cho Lam Vận Hội nha!”

“Vâng.” Lâm Uyên vẫn rất ngoan ngoãn phối hợp.

Lúc này, lãnh đạo cục thể dục thể thao Kim Hoành đột nhiên cười híp mắt nói: “Tiện Ngư lão sư hẳn là không quên bài hát cổ động tinh thần cho vận động viên Tần châu của chúng ta đó chứ? Ngươi nên giành chút thời gian sáng tác nha, chỉ còn một tháng nữa là khai mạc Lam Vận Hội rồi.”

Rõ ràng việc tuyên truyền cho Lam Vận Hội thành công tốt đẹp khiến Kim Hoành càng thêm mong đợi vào bài hát cổ động đội tuyển thể thao Tần châu.

“Đã thu âm xong.” Lâm Uyên đáp, “Cố Đông.”

“Vâng!”

Cố Đông lập tức vui vẻ phát cho các vị lãnh đạo mỗi người một bản ca từ bài hát mới. Mấy vị cầm bản ca từ trên tay, gương mặt không khỏi sững sờ.

Xong luôn rồi?

Mới có mấy ngày mà?

Dù mọi người không phải người trong nghề nhưng cũng hiểu được việc viết một ca khúc trong vài ngày là khái niệm gì! Mà ghê gớm nhất là… Lâm Uyên còn nói đã thu âm xong!

Giống như việc đi mua nhà, mới làm thủ tục vài ngày đã có thể trực tiếp vào ở, hiệu suất quá cao rồi.

Đám người vội vàng cúi đầu xem lời bài hát. Lúc này trong phòng bỗng vang lên tiếng nhạc dạo, sau đó là tiếng hát của Tiện Ngư và các ca sĩ trong Ngư Vương Triều thu âm bài hát Tin Tưởng Chính Mình!

Mấy phút sau, Kim Hoành ngồi trên ghế sô pha hưng phấn vỗ đùi đánh đét một cái: “Hay!”

Hắn rất thích kiểu bài hát như vậy, cực kỳ phù hợp với khẩu vị của dân chơi thể thao!

Địch Phạm gật đầu khen ngợi: “Ca từ tích cực hướng về phía trước, tràn đầy ánh mặt trời.”

“Mấy người bên cạnh cũng lần lượt lên tiếng:

“Rất nhiều năng lượng và nhiệt huyết!”

“Đây chính là tinh thần vận động của Lam Vận Hội!”

“Giống như trong ca từ nói, ở Lam Vận Hội, chỉ có không ngừng phấn đấu mới có thể giành được thắng lợi!”

“Ngươi vất vả rồi.” Lãnh đạo cục văn hoá nghiêm túc nói.

Hắn cảm thấy ca từ bài hát này rất thích hợp để cổ động đội bóng rổ. Năm ngoái bọn hắn thua trong trận chung kết, năm nay nhất định phải cho bọn hắn nghe bài này trước khi thi đấu mới được.

Lâm Uyên cảm thấy điểm danh vọng của mình lại tăng lên một cấp.

“Phát hành đi!” Kim Hoành vui vẻ vung tay. “Ta sẽ để Cục thể dục thể thao tiến hành tuyên truyền quảng bá, tuy thanh thế của Cục chúng ta không quá lớn nhưng vẫn có chút năng lực!”

“Vâng.”

Kế hoạch hao lông dê lại thành công, Lâm Uyên rất muốn đáp một câu như vậy. Bây giờ hắn được ăn trái ngon quả ngọt, cảm thấy mình tràn đầy năng lượng làm không biết mệt.

. . .

Dương Thành, Tần châu.

Hoàng Đông Chính đang ngồi trong nhà xem tivi.

Trên tivi, vô số minh tinh đang thay phiên nhau hát: “Cánh cửa của chúng tôi luôn rộng mở chờ đón bạn vào lòng. Sau một cái ôm thật chặt, bạn sẽ cảm thấy gần gũi và yêu mến nơi này hơn…”

Hắn chán nản cầm remote tắt tivi.

Vợ hắn ngồi bên cạnh bèn lên tiếng an ủi: “Thánh Hoả của ngươi rất hay, đáng tiếc lại không được chọn.”

“Đúng vậy, không được chọn.” Hoàng Đông Chính thở dài nói, “Giai điệu hai bài hát không chênh lệch gì nhiều, nhưng ca từ của hắn lại khiến bọn họ hài lòng hơn. Chủ đề của ta là Lam Vận Hội, mà chủ đề của hắn là Tần châu. Là do ta cảm thấy Lam Vận Hội nên đi theo hướng toàn cầu hoá, không nên câu nệ việc phân chia khu vực.”

Chương 861: Ai mới là “Người kết liễu khúc phụ”

Hoàng Đông Chính được xưng là “người kết liễu khúc phụ”, hắn vẫn luôn âm thầm đắc ý với danh xưng này. Tuy hắn không có bản lĩnh làm khúc phụ nhưng lại rất có duyên viết ca khúc chủ đề cho quan phương.

Hắn cực kỳ coi trọng Lam Vận Hội lần này, bởi vì hắn rất muốn được kết thúc Thất Liên Quan của Tiện Ngư!

Không phải vì hắn có thù oán gì với Tiện Ngư, hai người vốn chẳng hề qua lại với nhau, nhưng nếu thành công thì hắn sẽ lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cám dỗ này quá lớn!

Ai mà ngờ được Tiện Ngư lại lặng lẽ cướp mất vị trí tác giả ca khúc chủ đề Lam Vận Hội của hắn! Hoàng Đông Chính không tiếc nuối mới là lạ.

Hận thì không tới mức, nhưng hắn không cam lòng và có hơi buồn bực. Thậm chí hắn còn có suy nghĩ là: bài hát của Tiện Ngư được chọn không phải vì hay hơn bài hát của hắn mà là vì quan phương muốn hợp tác với vị tiểu khúc phụ có danh tiếng bậc nhất Tần châu này mà thôi!

Nói cách khác, bởi vì hắn không có được danh khí lớn như Tiện Ngư nên mới không được chọn! Nếu hắn nổi tiếng hơn Tiện Ngư thì quan phương nói không chừng đã chọn hắn rồi.

“Ừ ừ.” Người vợ lập tức dỗ dành, nàng đương nhiên biết trong lòng Hoàng Đông Chính không phục.

“Không thể viết rồi bỏ không ở đó được.” Hoàng Đông Chính nói, “Ta sẽ phát hành Thánh Hoả để giành lấy hạng nhì trên bảng xếp hạng.”

Mục tiêu của Hoàng Đông Chính là hạng nhì, nhưng thật ra vị trí đó chính là hạng nhất ẩn hình! Hoàng Đông Chính muốn được nghe mọi người đánh giá bài hát Thánh Hoả của mình càng thích hợp làm ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội hơn!

“Được rồi.” Người vợ lại gật gù, nàng biết Thánh Hoả rất dễ dàng giành hạng nhì, dù sao bài hát đó cũng suýt được quan phương chọn. Điểm này Hoàng Đông Chính đã nghe được từ một người bạn thân, hắn cũng từng kể lể với vợ một phen.

Nếu không có Tiện Ngư đột nhiên hoành không xuất thế thì bây giờ trên tivi đã phát bài hát Thánh Hoả mỗi ngày rồi!

Hoàng Đông Chính lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý. “Phát hành Thánh Hoả đi.”

Quan phương không chọn bài hát này nên bản quyền bài hát vẫn nằm trong tay hắn.

“Vâng.” Trợ lý lập tức đáp lời.

Hôm nay là ngày 1 tháng 7, mượn nhờ thanh thế của Lam Vận Hội, Thánh Hoả nhất định có thể hot!

Mà sự thật chính là như vậy.

Một tiếng sau, Thánh Hoả phát hành lập tức gây được sự chú ý của cư dân mạng các châu.

Đương nhiên thứ hấp dẫn mọi người không phải cái tên Thánh Hoả xa lạ mà là tên tác giả —— Hoàng Đông Chính!

Mỗi khi đến Lam Vận Hội đều là lúc danh tiếng của Hoàng Đông Chính nổi rần rần lên, năm nay Tiện Ngư đột ngột xuất hiện nhưng mọi người vẫn thường xuyên nhắc tới Hoàng Đông Chính.

Lúc này, đám cư dân mạng vừa nhìn thấy bài hát của Hoàng Đông Chính đã lập tức đoán ra được bài này bị Tần Châu Chào Đón Bạn đánh bại trong cuộc thi đấu chọn lựa ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội.

Phải nghe thử xem sao!

Mọi người nảy sinh hứng thú, vội vàng mở ra nghe. Mấy phút sau đám cư dân mạng lục tục bình luận về chất lượng bài hát:

“Không tệ!”

“Hoàng Đông Chính có thể tới trễ nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt. Bài hát rất thích hợp với chủ đề Lam Vận Hội, nhưng không biết có phải vì sở thích cá nhân không mà ta vẫn thấy Tần Châu Chào Đón Bạn hay hơn…”

“Bài của Ngư phụ hay hơn một chút.”

“Xem ra ban tổ chức bình chọn vẫn rất công bằng, bài của Ngư phụ quả thật nhỉnh hơn. Ban đầu ta còn cảm thấy hơi bứt rứt vì không được nghe ca khúc chủ đề của Hoàng Đông Chính, nhưng bây giờ thì yên tâm rồi.”

“Bài hát này hẳn là sẽ đứng hạng hai.”

“Cho dù quan phương không tuyên truyền thì ta vẫn thích ca khúc của Tiện Ngư hơn, đương nhiên bài của Hoàng Đông Chính cũng rất ổn. Tiện Ngư ăn thịt thì lão Hoàng ăn canh cũng được.”

“Ha ha ha, không ngờ lão Hoàng cũng có ngày phải ăn canh Lam Vận Hội, lúc trước hắn đều ăn từng tảng thịt lớn thôi!”

Mọi người rôm rả thảo luận.

Mà Hoàng Đông Chính ngồi trước máy vi tính đọc bình luận, hàng chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

Loại bình luận mà hắn mong đợi chưa từng xuất hiện! Bài hát Tần Châu Chào Đón Bạn lại được hoan nghênh hơn!

Khó chịu muốn chết!

Hoàng Đông Chính thở dài một tiếng. Biểu tình của người vợ không có vẻ gì là bất ngờ, nàng chỉ tiếp tục nhẹ giọng an ủi hắn:

“Có thể đứng hạng nhì cũng tốt rồi, không có quan phương hỗ trợ tuyên truyền ngươi vẫn có thể đứng hạng nhì, điều này chứng minh ca khúc của ngươi rất chất lượng.”

“Ừm.” Hoàng Đông Chính lại thở dài.

Hắn vẫn không cam lòng! Nhưng không cam lòng thì còn có thể làm gì?

Không thể trách đám cư dân mạng bình luận không đúng ý hắn được. Hắn không mất não tới mức cho rằng lỗ tai mọi người có vấn đề, chỉ có thể nói vị tiểu khúc phụ kia danh xứng với thực.

Hạng nhì thì hạng nhì vậy, cũng không tệ.

Nếu không nhờ cọ nhiệt độ của Lam Vận Hội, hắn muốn đứng hạng nhì là việc khó như lên trời. Mà Tiện Ngư người ta cho dù không cọ nhiệt độ của Lam Vận Hội vẫn có thể đứng hạng nhất suốt sáu tháng liền.

Tiện Ngư mới thật sự là “người kết liễu khúc phụ”!

Về phần bài hát Thánh Hoả có lên được hạng nhì hay không thì đương nhiên là có thể. Đoán chừng một giờ nữa thôi thì nó sẽ leo lên được vị trí thứ hai bảng xếp hạng. Đây là an ủi duy nhất của Hoàng Đông Chính.

Nhưng mà…

Ngay khi Hoàng Đông Chính vừa mới dỗ dành bản thân xong, trên màn hình máy tính đột nhiên nhảy ra một thông báo:

“Tiện Ngư phát hành bài hát mới Tin Tưởng Chính Mình để cổ động tinh thần cho toàn thể vận động viên Tần châu!”

Trong lúc nhất thời, Hoàng Đông Chính choáng váng! Vợ hắn ngồi bên cạnh cũng há hốc mồm.

Bài hát mới?!

Tiện Ngư lại có bài hát mới? Viết cho các vận động viên Tần châu?

Ngón tay Hoàng Đông Chính run run ấn vào thông báo, máy tính lập tức phát bài hát Tin Tưởng Chính Mình.

. . .

Chương 862: Đến canh cũng không có để húp

Cùng lúc đó, đám cư dân mạng cũng chú ý tới tin tức Tiện Ngư ra bài hát mới. Ai nấy đều cảm thấy bất ngờ!

Tiện Ngư lại viết ca khúc mới rồi? Vẫn là ca khúc liên quan đến Lam Vận Hội sao? Phải nghe thử mới được!

Phản ứng của mọi người giống hệt Hoàng Đông Chính, lập tức ấn vào nghe thử.

Ca khúc: Tin Tưởng Chính Mình

Nhạc và lời: Tiện Ngư

Biểu diễn: Ngư Vương Triều

(Link bài hát: youtube.com/watch?v=O8XKlgsgMoU)

Đây dường như là lần đầu tiên tập thể Ngư Vương Triều chính thức thu âm một ca khúc mới. Trong sự kinh ngạc của mọi người, tiếng hát sôi nổi cất lên:

“Đã bao nhiêu lần mồ hôi rơi như mưa, đau đớn trải rộng khắp toàn thân ta!”

“Chỉ vì trong lòng vẫn luôn giữ vững niềm tin, ta liều mạng thi đấu mới có thể giành được thắng lợi!”

“Luôn phải khích lệ bản thân mình, muốn thành công tất nhiên phải nỗ lực hết sức!”

“Nhiệt huyết của ta sôi sùng sục khi bước ra sân thi đấu, người khổng lồ nhất định sẽ như mặt trời, dâng lên từ phía đông!”

Ca từ đơn giản và hữu lực, các ca sĩ trong Ngư Vương Triều mỗi người hát một câu. Đến phần điệp khúc, Tiện Ngư và mọi người cùng hợp xướng:

“Tin tưởng chính mình!”

Sau đó một mình Tiện Ngư hát: “Ngươi sẽ giành được thắng lợi, sáng tạo ra kỳ tích tuyệt vời nhất!”

“Tin tưởng chính mình!” Mọi người hợp xướng.

Tiện Ngư lại tiếp tục đơn ca: “Giấc mơ nằm trong tay ngươi, đây chính là thiên địa của ngươi!”

Cho đến khi kết thúc, trong đầu mọi người đều không ngừng vang lên bốn chữ:

Tin tưởng chính mình!

Rõ ràng là ca từ và giai điệu đều rất đơn giản nhưng lại tràn đầy lực lượng, khích lệ tinh thần người nghe. Nếu là bình thường dùng bài hát này để đánh bảng, dù cả Ngư Vương Triều đều tham gia ca hát nhưng cũng không đủ để nó lọt vào top 5.

Nhưng nếu là trong không khí hân hoan chào đón Lam Vận Hội thì lại khác!

Tất cả mọi người đều đồng cảm và rất hưng phấn, giờ khắc này thứ mọi người muốn chính là kiểu âm nhạc như thế!

“Bài hát này rất sung nha!”

“Ngư Vương Triều lại hợp thể rồi!”

“Rất hưng phấn, lần đầu tiên ta được nghe một bài hát thuộc về Ngư Vương Triều!”

“Bài hát này không chỉ viết cho các vận động viên Tần châu mà còn là lời cổ vũ với đội bóng rổ nữa. Bốn năm trước thất bại của đội bóng rổ khiến Tần châu chúng ta đau đớn vô cùng…”

“Ngư phụ chắc chắn có xem bóng rổ!”

“Trời ạ, các ngươi mau lên mạng xem! Các thành viên của hiệp hội thể dục thể thao đang chia sẻ bài hát này kìa!”

Trong lúc đám cư dân mạng còn đang trợn mắt há hốc mồm…

Vận động viên bóng rổ nổi tiếng Triệu Minh chia sẻ bài hát Tin Tưởng Chính Mình trên mạng xã hội.

Vận động viên bóng đá nổi tiếng Lưu Lực chia sẻ bài hát Tin Tưởng Chính Mình!

Vận động viên điền kinh nổi tiếng Châu Chuyên chia sẻ bài hát Tin Tưởng Chính Mình!

Vận động viên bơi lội nổi tiếng Dương Dương chia sẻ bài hát Tin Tưởng Chính Mình!

Bóng bàn…

Bóng chuyền…

Thể dục dụng cụ…

Toàn bộ giới thể thao Tần châu đều động rồi! Vô số vận động viên nổi tiếng đều chia sẻ bài hát này!

Kiểu tuyên truyền của bọn họ đương nhiên không thể toàn cầu bằng Lam Vận Hội nhưng hiệu quả cũng cực kỳ biến thái!

Không bao lâu sau, bài hát này lập tức đứng chễm chệ ở vị trí thứ hai bảng xếp hạng!

Mà lúc này Thanh Hoả vất vả lắm mới leo lên được hạng nhì lập tức bị đẩy xuống hạng ba.

Cư dân mạng: “. . .”

Lần này Hoàng Đông Chính không có canh để húp luôn rồi…

Quá nhanh quá nguy hiểm! Toàn bộ giới thể thao Tần châu đều mang Tin Tưởng Chính Mình lên mạng xã hội, bài hát lập tức lên như diều gặp gió.

Vô số người mở ra nghe thử sau đó trở nên hưng phấn, đặc biệt là đội bóng rổ Tần châu từng tranh đoạt cúp vô địch trong Lam Vận Hội bốn năm trước, trong lòng bọn hắn dâng lên một ngọn lửa không tên ——

“Bài hát này rất hợp ý ta!”

“Sắp đại chiến phải nghe loại bài hát như thế này mới sung!”

“Rất hăng hái!”

“Đội bóng rổ Tần châu cố lên!”

Phản ứng của người Tần châu là kịch liệt nhất. Lần này Tần châu bọn họ tất thắng!

Thật ra Tần châu thắng được hay không thì không ai biết, nhưng Hoàng Đông Chính thì thua chắc rồi.

Bây giờ hắn đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình xuống hạng ba rồi!

Quan phương đã từng là đòn sát thủ của hắn, mỗi lần đến mùa Lam Vận Hội hắn đều có thịt có canh ăn đến ngán ngẩm khiến đám khúc phụ vô cùng hâm mộ, nhưng bây giờ quan phương lại trở thành con dao lấy mạng hắn!

“Hạng nhì của ta…”

Trơ mắt nhìn Thánh Hoả bị nghiền ép xuống hạng ba, Hoàng Đông Chính cứng đờ người.

Tiện Ngư đại lão! Ta không ăn được thịt thì cũng cho ta một chén canh để húp chứ! Ta không muốn hạng ba đâu!

Trên bảng xếp hạng âm nhạc, bình thường mà nói mọi người chỉ nhớ được hạng nhất. Thỉnh thoảng mới có người nhớ đến hạng hai, với điều kiện bài hát đó có điểm đặc biệt…

Duy chỉ có hạng ba là chả ai buồn nhớ tới!

Trước đó Hoàng Đông Chính còn có hơi uỷ khuất vì phải đứng hạng nhì, mà bây giờ hắn lại chỉ ước gì mình được đứng hạng nhì thôi!

Cực kỳ mong ước luôn ấy!

Nhưng hắn đã vĩnh viễn mất đi hạng nhì.

Thân là sân nhà của Lam Vận Hội, lực lượng tập thể đồng lòng của giới thể thao Tần châu không ai có thể chống lại nổi.

Mà lúc này đám cư dân mạng đã bất ngờ tới choáng váng.

Bọn hắn chỉ thấy Tin Tưởng Chính Mình đột ngột xuất hiện, sau đó đột ngột leo lên hạng hai. Sau cơn sững sờ, ai nấy đều bật cười thành tiếng:

“Trước đó là ai nói Hoàng Đông Chính chỉ có thể húp canh?”

“Lần này đến canh hắn cũng không có để húp nha!”

“Quan phương chơi một cú như trời giáng ha ha!”

“Ủa alo, mấy vị vận động viên nổi tiếng cùng một lúc chia sẻ bài hát, các ngươi đã kịp nghe Tin Tưởng Chính Mình chưa mà chia sẻ như đúng rồi vậy?”

“Vị vận động viên nào đó: Chịu thôi, đây là nhiệm vụ của chúng ta.”

Chương 863: Ta Tin Tưởng

“Ngư phụ: vị trí thứ nhì có ý nghĩa đặc biệt với ta, trong một số trường hợp ta không muốn để người khác có được nó.”

“Ha ha, vậy mà các ngươi cũng bắt sang Phí ca vương được!”

“Xương nha, vẫn còn có xương để gặm mà! Hoàng Đông Chính lão sư không có canh ăn thì gặm xương cũng được nha!”

“Đám các ngươi không hiểu gì cả, xương ống mới là phần ngon nhất trong nồi canh đó!”

Đám cư dân mạng bắt đầu an ủi Hoàng Đông Chính. Trước đó bọn hắn cho rằng người thảm nhất Lam Vận Hội chính là Tiện Ngư, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, đụng phải yêu nghiệt như Tiện Ngư thì Hoàng Đông Chính mới là thảm nhất!

. . .

Lâm Uyên cũng không ngờ được Tin Tưởng Chính Mình lại lấy được hạng nhì. Chất lượng bài hát này mà muốn đứng top 5 cũng đã khó, chỉ là lực lượng của Lam Vận Hội quá lớn, có quan phương phối hợp với Ngư Vương Triều quảng bá sao mà không hot được đây.

So với phiên bản ở địa cầu thì Lâm Uyên đã có chút cải tiến. Cá nhân hắn cảm thấy bài hát chưa đủ khí thế nên đã tăng cao âm lên, phần điệp khúc cao trào đâm thẳng vào tai người nghe nên rất dễ dàng khiến mọi người cảm thấy hưng phấn.

Đối với ca khúc cổ động tinh thần, cao âm chính là sát khí phù hợp nhất.

Về phần mùa giải âm nhạc thì Lâm Uyên không quá chú ý. Bây giờ trong đầu hắn đều là suy nghĩ làm sao để hao lông dê Lam Vận Hội!

Hắn đã nhìn thấy hai ca khúc kia cung cấp số lượng điểm danh vọng nhiều cỡ nào!

Đám người Tôn Diệu Hoả cũng cực kỳ hưng phấn! Vì để thu âm Tin Tưởng Chính Mình, bọn hắn cũng đến ở trong khách sạn nơi Lâm Uyên đang ở.

Nguyên nhân rất đơn giản, việc cùng Lâm Uyên cọ nhiệt độ của Lam Vận Hội là cơ hội cực kỳ quý giá để Ngư Vương Triều phát triển, cho nên bọn họ làm việc rất tích cực!

Lúc này điện thoại của Cố Đông bỗng vang lên. Nàng bắt máy nói gì đó, không biết bên kia nói cái gì mà sắc mặt nàng trở nên cổ quái, vội vàng chạy đi tìm Lâm Uyên.

“Lâm đại biểu.”

“Hả?”

“Vừa rồi Cục thể dục thể thao Tề châu gọi điện thoại tới nói là muốn mời ngài viết một ca khúc cổ động tinh thần cho Tề châu bọn họ. Bọn họ rất thích bài ngài viết cho đội Tần châu nên cũng muốn có một bài tương tự.”

“Tề châu?” Lâm Uyên rất vui vẻ. Lại có lông dê để hao nữa rồi.

Cố Đông cười khổ nói: “Ta chưa đồng ý, cũng chưa từ chối. Bên đó còn đang chờ ngài trả lời.”

Nói xong nàng rầu rĩ thở dài. “Hay là chúng ta từ chối đi. Chúng ta là người Tần châu, nếu viết ca khúc cho Tề châu thì…”

Lâm Uyên lập tức lắc đầu.

Nhỏ! Tầm nhìn quá nhỏ.

Hắn nghiêm túc nói: “Lam Vận Hội là cuộc thi đấu thể thao của toàn Lam Tinh. Ta đúng là người Tần châu, nhưng không thể vì ta là người Tần châu mà lại từ bỏ cơ hội cống hiến một phần lực lượng của mình cho Lam Tinh! Mục tiêu của chúng ta là khiến cho Lam Vận Hội năm nay trở nên chói mắt hơn, thu hút hơn, nếu các vận động viên Tề châu đã có nhu cầu thì ta sẽ không từ chối!”

“Nhưng mà…”

“Vậy để ta hỏi trước một tiếng.”

Để chắc ăn, Lâm Uyên gọi điện thoại cho Địch Phạm, lúc trước Địch Phạm có cho hắn số điện thoại để liên lạc.

Lâm Uyên nói rõ tình huống, Địch Phạm lập tức bật cười: “Viết ca khúc cho bọn hắn có sao đâu? Chỉ cần khiến Lam Vận Hội lần này trở nên đặc sắc hơn những lần trước là được, mục đích của chúng ta là khiến Lam Vận Hội loá mắt trước mặt toàn dân Lam Tinh, ca khúc cổ động đâu quyết định được việc ai thắng ai bại! Bài hát của ngươi càng có sức ảnh hưởng thì càng tốt chứ sao!”

“Vâng.” Lâm Uyên rất hài lòng, đối phương cũng là người nhìn xa trông rộng giống mình.

Cứ thế, Lâm Uyên đồng ý yêu cầu của Tề châu. Hắn trực tiếp gọi cho đám người Tôn Diệu Hoả: “Chuẩn bị thu âm bài hát.”

Lần này Lâm Uyên quyết định chuẩn bị luôn mấy bài. Sau Tề châu, thể nào các châu khác cũng muốn tham gia náo nhiệt.

“Được!”

Đám người Tôn Diệu Hoả hưng phấn vô cùng, chuyện tốt rơi lên đầu càng nhiều thì càng thích chứ sao!

“Tên bài hát là gì?”

Lâm Uyên nhớ lại yêu cầu của Tề châu, bọn hắn muốn một bài giống như Tin Tưởng Chính Mình.

Vậy thì chính là bài này rồi!

Lâm Uyên đáp: “Ta Tin Tưởng.”

. . .

Bận rộn thu âm suốt hai giờ, sau đó Lâm Uyên gửi ca khúc cho Cục thể dục thể thao Tề châu.

Đối phương cực kỳ hài lòng, ngay trong đêm đó bọn hắn lồng ghép bài hát vào MV đã chuẩn bị sẵn.

Ngày hôm sau trong trung tâm thể dục thể thao lớn nhất ở Tề châu.

Gần đây các vận động viên đều có mặt đầy đủ để tập luyện, chuẩn bị cho kỳ Lam Vận Hội. Các khu vực tập luyện được phân chia rõ ràng nhưng nhà ăn thì lại dùng chung.

Khi đó là bảy giờ sáng, mọi người đều đang tụ tập ở nhà ăn để ăn sáng. Màn hình lớn ở giữa nhà ăn đang phát một số ca khúc có nhịp điệu nhanh và mạnh để nâng cao tinh thần cho mọi người.

Phòng ăn luôn là nơi rất ồn ào. Các vận động viên tụ tập túm năm tụm ba cùng nhau ăn sáng trò chuyện, không có mấy người chú ý lắng nghe bài hát cổ động.

Mãi cho tới khi Tin Tưởng Chính Mình vang lên, mọi người mới nhìn về phía màn hình tivi.

“Hôm qua ta có nghe bài hát này ở trên mạng.”

“Là ca khúc động viên tinh thần do Tiện Ngư viết cho vận động viên Tần châu.”

“Bài hát này không tệ, đáng tiếc không phải viết cho chúng ta.”

“Nếu Tiện Ngư cũng viết cho chúng ta thì tốt rồi, ta là fan của Tiện Ngư đây.”

“Đừng có nằm mơ, Tiện Ngư là người Tần châu.”

“Lãnh đạo đúng là tuỳ ý, lại cho chúng ta nghe ca khúc cổ động của Tần châu.”

“Bọn hắn đang muốn kích thích lòng hiếu thắng của chúng ta chăng?”

Mọi người nói đùa mấy câu, trong giọng nói có chút hâm mộ. Bài hát Tin Tưởng Chính Mình rốt cuộc cũng hát xong.

Đúng lúc này, trong loa phát thanh đột nhiên có người thông báo:

“Biết được mọi người luyện tập rất khắc khổ, Cục thể dục thể thao đã chuẩn bị cho mọi người một món quà khích lệ tinh thần, hy vọng mọi người cùng nhau cố gắng chạy nước rút trong tháng cuối cùng này! Tần châu có thì Tề châu chúng ta cũng có!”

Chương 864: Ta muốn bay lên trời cao

Giọng của phát thanh viên đột nhiên cao vút lên. Các vận động viên không khỏi sửng sốt.

Khích lệ tinh thần?

Chẳng lẽ lãnh đạo bắt chước Tần châu, nhờ người viết ca khúc cổ động tinh thần vận động viên chúng ta sao?

Ai viết đây? Là một vị khúc phụ của Tề châu?

Lúc này đột nhiên có người hô lên: “Tiện Ngư!!”

Soạt!

Tất cả mọi ánh mắt lập tức dồn về màn hình lớn, sau đó biểu tình của mọi người đều thay đổi!

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống với tiết tấu dồn dập gõ vang, sau đó trên màn hình xuất hiện tin tức về bài hát:

Ca khúc: Ta Tin Tưởng

Nhạc và lời: Tiện Ngư

Biểu diễn: Ngư Vương Triều

(Link bài hát: youtube.com/watch?v=HPENcnw277U)

Ca khúc cổ động cho vận động viên Tề châu lại do Tiện Ngư viết!

Không đợi mọi người bắt đầu thảo luận, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh!

Đây là…

Vừa nhìn thấy ảnh này, các vận động viên bóng đá Tề châu lập tức siết chặt nắm đấm!

Đây là hình ảnh và clip lấy từ Lam Vận Hội thứ 33, phàm là vận động viên bóng đá đều sẽ biết thời điểm đó đội bóng đá Tề châu thua thảm hại nhất! Đó là vết sẹo trong lòng bọn họ!

Quả nhiên hình ảnh sau đó chính là cảnh các vận động viên bóng đá ôm đầu khóc tức tưởi. Bị đoạn clip cảm nhiễm, các vận động viên đột nhiên cảm thấy ăn hết ngon.

Nhưng một khắc sau, bọn họ lại cong khoé môi.

Kỳ Lam Vận Hội thứ 38, đội bóng đá Tề châu đã đánh bại Trung Châu, rửa sạch nỗi sỉ nhục trong quá khứ và giành được cúp vô địch!

Trong nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc, tiếng hát lanh lảnh cao vút chợt cất lên:

“Ta muốn bay lên trời xanh, cùng sóng vai với mặt trời rực rỡ! Thế gian này đang đợi ta đổi thay.”

“Bao mộng tưởng ước mơ chưa từng sợ đời nhìn thấu, tại nơi đây ta sẽ thực hiện được!”

“Hào sảng cười vang, chúng ta cùng nhau sánh bước, niềm vui lan toả đến từng ngóc ngách.”

“Quẳng gánh lo đi, chúng ta dũng cảm bước về phía trước, bỗng thấy mình đứng giữa sân khấu hào hoa…”

Không chỉ có đội bóng đá, tất cả các vận động viên trong phòng ăn đều đặt đũa xuống. Ai nấy đều cảm thấy máu tươi đang chảy rần rật trong huyết quản! Trong tiếng ca đang ngày càng dồn dập, tâm tình hưng phấn lặng lẽ tràn ngập không gian.

Trên màn hình lớn lại chiếu đủ loại tình cảnh về các kỳ Lam Vận Hội trước, đều là những thời khắc kinh điển của các tuyển thủ Tề châu.

Mỗi một ca từ đều vô cùng thích hợp với tình thế, chẳng hạn như khi đến câu “bỗng thấy mình đứng giữa sân khấu hào hoa”, hình ảnh là cảnh đội điền kinh Tề châu đứng trên bục cao nhận huy chương vàng!

Ánh mắt mọi người trở nên nóng bỏng. Sân khấu trao giải của Lam Vận Hội là thứ khắc sâu nhất trong tâm khảm các vận động viên. Ai chẳng khát vọng lúc sinh thời có thể một lần đứng trên bục cao nhất, hưởng thụ vô số hoa tươi và vinh dự, tay nâng cao chiếc cúp thuộc về mình?

Liệu ta… có làm được không?

Trong đầu mọi người đều vang lên câu hỏi này. Mà đúng lúc đó, bài hát đã tiến vào điệp khúc!

Tiếng hát cao vút đầy khí phách vang dội trong tai mọi người:

“Tin rằng ta là chính ta! Tin tưởng vào ngày mai rạng rỡ! Tin tưởng thanh xuân không có giới hạn sau cùng!”

“Bờ biển phủ bóng hoàng hôn hay nơi phố xá tấp nập đều là thiên đường đẹp nhất trong tim ta!”

“Tin vào độc lập tự do, tin vào hy vọng tươi sáng, ta tin tưởng hai bàn tay mình có thể chạm tới vòm trời!”

“Có ngươi ở bên ta khiến cuộc sống ta thêm phần tươi mới và diệu kỳ đến từng phút giây!”

Tâm tình các vận động viên sôi trào, nhiệt huyết dâng lên như bão táp, lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể!

“I do believe!!!”

Hãy tin tưởng là các ngươi làm được!

Vì một khắc kia, các ngươi dâng hiến cả thanh xuân đời mình, vào thời điểm đó mà lại hoài nghi bản thân chính là sự phản bội với những mồ hôi và nước mắt đã rơi trước đó!

Khi tiếng hát kết thúc, toàn bộ các vận động viên hùng hục ăn sáng rồi tức tốc đứng dậy, lau bàn lau ghế, dọn dẹp sạch sẽ vị trí của mình để tranh thủ thời gian đi tập luyện.

“Trời ạ!” Mấy vị huấn luyện viên vừa tiến vào phòng ăn khi bài hát kết thúc bị động tĩnh bên trong làm cho sợ hết hồn!

Tình huống gì đây?

Nhìn đám người đứng bật dậy như lật đật nghiêm túc lau dọn, các huấn luyện viên còn tưởng vận động viên sắp chạy tới cho mình một trận.

“Gần đây chúng ta ra bài tập quá nặng?”

Đám huấn luyện viên hồ nghi suy nghĩ, ai ngờ một vận động viên thường hay kêu ca than vãn lại đột nhiên gào khóc nói:

“Huấn luyện viên, xin hãy nghiêm khắc hơn với ta, ngài ngàn vạn lần đừng khách khí!”

“… Tự nhiên tích cực quá vậy, ngươi muốn làm cái gì?” Huấn luyện viên dè chừng hỏi.

“Ta muốn bay lên trời cao, sánh vai cùng với mặt trời rạng rỡ!”

“? ? ?”

Đám huấn luyện viên tròn mắt nhìn nhau.

Phát điên rồi à?

Sau đó bọn hắn lại nhìn về phía các vận động viên còn lại, ai nấy đều đang hừng hực nhiệt huyết như mới hít thuốc lắc xong, tư thế oai vệ, khí thế bừng bừng…

Hửm? Các ngươi cũng muốn bay lên trời cao, sánh vai với mặt trời?

. . .

Ngày 2 tháng 7, bảy giờ sáng.

Cách Lam Vận Hội gần một tháng, quan phương Tề châu còn chưa kịp bắt đầu tuyên truyền thì bài Ta Tin Tưởng của Tiện Ngư đã điên cuồng tàn sát tứ phương, lấy tốc độ nhanh nhất leo lên bảng xếp hạng!

Trên thực tế, không một ai nghĩ tới Tiện Ngư sẽ viết thêm bài hát cho Lam Vận Hội. Bởi vì hắn đã viết Tin Tưởng Chính Mình cho Tần châu, bản thân Tiện Ngư cũng là người Tần châu.

Thế nên sáng hôm đó thức dậy, nhìn thấy bài hát Ta Tin Tưởng, tập thể cư dân mạng đều sửng sốt mất mấy giây.

Lại một bài hát nữa của Tiện Ngư?

Lại là nhạc cổ động tinh thần?

Lần này viết cho vận động viên Tề châu?

Tin Tưởng Chính Mình. Ta Tin Tưởng. Tên hai bài hát này rất giống nhau, đọc lên nghe như hai người đang đối thoại.

Chương 865: Chúng ta muốn bay cao hơn!

Mọi người bối rối mở ca khúc lên nghe.

Từng câu hát như đâm thẳng vào ngực người nghe, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn!

“Đã ghiền!”

“Quá hay!”

“Lại là Ngư Vương Triều hợp ca, ta nghe mà nhiệt huyết sôi trào!”

“Từ câu đầu tiên đã nhiệt huyết bừng bừng rồi! Ta nghe mà nổi da gà, đúng là một ca khúc cổ động tinh thần xuất sắc!”

“Thân là người Tề châu, ta xin dâng đầu gối mình cho Ngư phụ! Quỳ cảm ơn Ngư phụ đã viết cho Tề châu một ca khúc hay như vậy, mẹ nó đây mới là ca khúc nên có của Lam Vận Hội!”

“Ta thấy bài này còn hay hơn Tin Tưởng Chính Mình!”

“Hai bài hát đều có phong cách riêng biệt, bài của Tần châu là rock, bài của Tề châu là ca khúc lưu hành, chỉ có thể nói ca khúc lưu hành đương nhiên đại chúng hơn rock thôi.”

Đám cư dân mạng lâm vào hưng phấn, mà người Tề châu thì điên cuồng hoan hô!

Bài hát này không chỉ khiến vận động viên Tề châu sôi trào nhiệt huyết mà còn khiến người dân Tề châu hưng phấn bừng bừng, chỉ hận mình không được ra sân vận động cổ vũ cho đội nhà ngay lập tức!

Cho dù phát hành trễ hơn một ngày nhưng ai cũng tin tưởng bài hát này sẽ đặt chân vào top 3 bảng xếp hạng âm nhạc. Khi quan phương Tề châu bắt đầu tuyên truyền quảng bá, Ta Tin Tưởng lập tức vọt lên hạng ba, thậm chí còn có xu hướng muốn vượt qua ca khúc hạng nhì!

Đương nhiên, bài hát Thánh Hoả của Hoàng Đông Chính lại bị đạp xuống hạng tư.

Chú ý tới điểm này, đám cư dân mạng cười phun cơm!

“Hoàng Đông Chính thảm quá đi!”

“Mẹ nó đây là đến xương cũng không cho gặm rồi!”

“Chậc chậc, Tiện Ngư gặm xương thật sạch sẽ, Hoàng Đông Chính không có cửa gặm ké rồi!”

“Bây giờ Hoàng Đông Chính còn lại gì đây?”

“Xương đều bị Ngư phụ gặm, Hoàng Đông Chính chỉ có thể liếm nồi.”

“Vét nồi cũng được, dù gì hắn cũng từng là con cưng của Lam Vận Hội, liếm chút cặn cũng còn hơn không nha.”

Mà lúc này Hoàng Đông Chính vừa mới ngủ dậy. Tối qua hắn ngủ không ngon, trong đầu toàn là chuyện mình rơi xuống hạng ba nên cả đêm cứ thao thức khó lòng chợp mắt.

Sáng tỉnh dậy, Hoàng Đông Chính vẫn không chấp nhận nổi việc mình đứng hạng ba. Đám cư dân mạng nói không sai, đứng hạng ba giống như bị gặm xương, ai mà thèm!

Hắn cầm điện thoại lên, theo thói quen mở bảng xếp hạng ra xem.

Trong nháy mắt đó, Hoàng Đông Chính sợ hãi ngồi bật dậy, gương mặt đờ đẫn nhìn bảng xếp hạng.

Hạng ba của ta đâu?

Ngày hôm qua trước khi đi ngủ vẫn còn cơ mà?!

Ngoài phòng bếp, vợ hắn đang làm điểm tâm nghe được động tĩnh bèn đi vào, giọng nàng nhẹ nhàng như hơi thở:

“Sáng nay Tiện Ngư lại mới có bài hát mới, hắn viết bài đó cho các vận động viên Tề châu nên Thánh Hoả bị đẩy xuống hạng tư rồi. Tóm lại ngươi đừng có kích động, muốn ăn món gì ta làm cho ngươi ăn nha…”

“Xương!” Hoàng Đông Chính ấm ức nhìn vợ, “Ta muốn gặm xương!”

“. . .”

Con người là loài động vật rất kỳ quái. Lúc này Hoàng Đông Chính đột nhiên cảm thấy mình có thể chấp nhận được hạng ba! Thậm chí còn khát vọng được đứng ở hạng ba!

Dù gì top 3 vẫn được gọi là quý quân sau quán quân và á quân đó chứ, mà hạng tư thì từ đầu tới cuối chỉ có một cái tên là Hạng Tư!

Hạng tư không có chút ý nghĩa nào, càng không có chút giá trị nào! Lần này Hoàng Đông Chính thật sự không cách nào chấp nhận nổi.

Hắp sụp đổ.

Hoàng Đông Chính tức giận ném điện thoại, kết quả điện thoại của hắn trùng hợp va vào remote trên giường khiến tivi bật lên.

Trên màn hình tivi là cảnh đội thể dục thể thao Tần châu đang tuyên thệ trước khi tham gia Lam Vận Hội. Hàng năm các châu đều làm buổi lễ tuyên thệ trước khi xuất quân.

Lúc trước Hoàng Đông Chính rất thích xem buổi lễ tuyên thệ, nhưng hôm nay hắn không có chút tâm tình nào, bởi vì nhạc nền của buổi lễ chính là ca khúc Tin Tưởng Chính Mình!

Hoàng Đông Chính bực tức cầm remote lên đổi kênh. Nhưng điều khiến hắn sững sờ là kênh này đang chiếu buổi lễ tuyên thệ của đội quân vận động viên Tề châu. Mà ca khúc nhạc nền chính là Ta Tin Tưởng vừa đá Hoàng Đông Chính xuống hạng tư…

Chơi ta có phải không!

Hoàng Đông Chính hậm hực tắt luôn tivi!

. . .

Yến châu.

Mấy vị lãnh đạo đang ngồi thảo luận về Lam Vận Hội, bên cạnh đột nhiên có người nóng nảy nói:

“Khí thế của đoàn quân Tần châu và Tề châu lớn quá, bọn họ làm lễ tuyên thệ tạo được tiếng vọng rất lớn!”

Một vị lãnh đạo cau mày: “Chúng ta cũng có lễ tuyên thệ mà.”

“Vấn đề không phải nằm ở đó…” Người kia bất đắc dĩ nói, “Bọn hắn có được tiếng vọng lớn là vì Tiện Ngư viết ca khúc cổ động tinh thần cho bọn hắn. Yến châu chúng ta chưa có bài hát mới, khi làm lễ tuyên thệ sẽ kém một phần hoành tráng!”

“Bài hát gì?”

“Đây này, để ta mở cho ngài nghe. Tên bài hát là Tin Tưởng Chính Mình…”

“Bài này ta nghe rồi.”

“Vậy nghe bài Ta Tin Tưởng của Tề châu đi.”

Không bao lâu sau, các lãnh đạo Yến châu nghe xong, người cầm quyền lập tức giận dữ vỗ bàn:

“Đám người Tề châu còn muốn bay lên trời cao sánh vai với mặt trời cơ đấy?!”

Lãnh đạo rất bất mãn.

Không phải là bất mãn Tiện Ngư mà là bất mãn với Tề châu. Trong Lam Vận Hội, Yến châu và Tề châu luôn bằng mặt không bằng lòng, lúc nào cũng đấu đá nhau kịch liệt hơn hẳn các châu khác. Vì ân oán lâu năm, Yến châu không thể nào đứng yên nhìn Tề châu nổi tiếng!

“Ý của ngài là?”

“Bảo Tiện Ngư cũng viết cho chúng ta một bài! Bài hát đó phải ngang ngược một chút, không thể để đám người Tề châu đắc ý. Ta sẽ gọi điện cho người phụ trách Lam Vận Hội, bọn họ đừng hòng ngăn cản ta!”

“Vâng!”

Lãnh đạo lên tiếng, bên phía Yến châu lập tức có động tác.

Mười phút sau, quan phương bên Cục thể dục thể thao Yến châu trực tiếp @ Tiện Ngư:

“Muốn bay lên trời cao sánh vai cùng mặt trời rạng rỡ, ca từ này quá hay! Cục thể dục thể thao Yến châu long trọng mời Tiện Ngư lão sư hỗ trợ viết một bài hát cổ động tinh thần sĩ khí cho vận động viên Yến châu. Chúng ta cũng muốn bay, mà còn phải bay cao hơn!”

Chương 866: Bảng xếp hạng thành bãi chiến trường

Đúng theo yêu cầu của lãnh đạo nha, ngang ngược thô bạo!

Tề châu các ngươi muốn bay cao hả? Vậy Yến châu chúng ta phải bay cao hơn!

Đương nhiên nói chuyện với Tiện Ngư không thể ngang ngược được, cho nên đoạn đầu phải khen ngợi một câu rồi mới hung hăng giẫm đạp Tề châu một cước, thể hiện người Yến châu chúng ta phóng khoáng!

Loại thái độ này đối với đám người thích thi đấu như Yến châu là chuyện như cơm bữa. Thắng thua là quan trọng nhất, tình hữu nghị để sau!

Mà lúc này, đám cư dân mạng thấy quan phương Yến châu @ Tiện Ngư mời viết bài hát đã sợ đến ngoác mồm hình chữ O rồi!

Yến châu cũng tới rồi? Mời Tiện Ngư viết bài hát?

Đây là cái tiết tấu kỳ quái gì thế?

Lời mời của Yến châu đầy mùi nóng nảy, rất đúng với thiết lập hung hãn thích chiến đấu của người Yến châu, mà rất nhanh sau đó Lâm Uyên cũng nhận được tin tức này.

“Bay cao hơn?”

Nhìn thấy yêu cầu của bọn họ, biểu tình Lâm Uyên trở nên cổ quái, sau đó hắn gọi đám người Tôn Diệu Hoả tới.

Lúc này Địch Phạm cũng tới khách sạn nơi Lâm Uyên đang ở, hắn nói với vẻ mặt phức tạp:

“Lãnh đạo Yến châu vừa mới liên lạc chúng ta, nói là hy vọng ngươi có thể giúp bọn hắn viết một ca khúc để động viên tinh thần…”

“Được.”

“Ngươi còn có bài hát?”

Thấy Tiện Ngư đồng ý sảng khoái như vậy, khoé môi Địch Phạm chợt co quắp. Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vì lúc trước mình bảo Tiện Ngư cứ thoải mái viết nhạc cho các châu khác.

Hắn thậm chí còn muốn nói một câu: Cầu xin ngươi đừng viết nữa!

Nhưng cuối cùng Địch Phạm cũng không thể nói ra lời. Tên đã bắn đi, có ngăn cản cũng vô dụng, trừ phi Tiện Ngư không còn ca khúc nào nữa!

Mà lần này sau khi viết cho Yến châu xong chắc hẳn Tiện Ngư cũng không còn tinh lực đâu mà sáng tác thêm, dù sao sức người có hạn, các châu còn lại có nảy sinh ý tưởng thì cũng đã muộn rồi.

Chắc đây là lần cuối cùng, thôi cứ để Tiện Ngư tự giày vò bản thân đi.

. . .

Việc Yến châu mời chào Tiện Ngư viết ca khúc cổ động tinh thần đã trở thành tin tức nóng hổi vào buổi sáng ngày hôm sau, Tề châu cũng đã nhận được tin.

Lãnh đạo Tề châu lập tức bị chọc giận!

Yến châu các ngươi muốn bay thì keme các ngươi, còn đòi bay cao hơn chúng ta là sao? Muốn đánh mặt ai đó?!

Chỉ bằng đám vận động viên đầu óc ngu si tứ chi phát triển của các ngươi?

“Vấn đề không lớn.” Có vị lãnh đạo lạc quan nói, “Tính cả Ta Tin Tưởng thì Tiện Ngư đã viết ba bài hát cho Lam Vận Hội rồi, còn gần tháng nữa là Lam Vận Hội bắt đầu rồi, hắn phải sáng tác rất gấp gáp, ta cảm thấy Tiện Ngư sẽ không lấy ra được thêm bài hát mới nào nữa đâu.”

Các lãnh đạo khác cũng gật đầu.

Một người còn nói: “Cho dù Tiện Ngư viết thêm được ca khúc mới thì chất lượng của nó cũng chưa chắc đấu lại Ta Tin Tưởng!”

Tóm lại chính là: Yến châu đã đến muộn. Ta xem các ngươi làm sao mà bay cao hơn!

. . .

Suy nghĩ của Tề châu cũng là suy nghĩ của rất nhiều cư dân mạng.

Lúc bắt đầu mọi người thấy Yến châu nhờ Tiện Ngư viết ca khúc cổ động quả thật đã kinh hãi một phen. Đây là đãi ngộ bậc nào? Tiện Ngư trở thành trái ngon quả ngọt trong mắt các châu rồi!

Chẳng lẽ sau đó hai châu còn lại cũng muốn mời hắn viết ca khúc sao?

Nhưng rất nhanh sau đó mọi người đã tỉnh táo lại.

“Sao mà được chứ.”

“Tiện Ngư đã viết ba ca khúc mới cho Lam Vận Hội rồi.”

“Hắn còn viết được ca khúc thứ tư?”

“Cho dù là viết nổi thì chất lượng làm sao mà đảm bảo đây?”

“Nếu cho Tiện Ngư đủ thời gian thì bao nhiêu hắn cũng viết được, hơn nữa chất lượng còn thuộc hành đỉnh cao. Nhưng bây giờ còn lại chưa tới một tháng, hắn viết nhạc kiểu gì?”

“Hai mươi mấy ngày, quá ngắn!”

“Hên xui nha, các ngươi cũng biết tốc độ sáng tác như tên lửa của Tiện Ngư rồi đó!”

“Vậy ít nhất cũng phải mấy tuần một bài chứ.”

“Thôi không nói nhảm nữa, ta phải đi cày view cho Ta Tin Tưởng. Thân là người Tề châu, chúng ta nhất định phải khiến Ta Tin Tưởng vượt qua được Tin Tưởng Chính Mình!”

Bây giờ người Tề châu rất hăng hái đánh bảng, bọn hắn muốn có được vị trí hạng nhì bảng xếp hạng nên dùng toàn lực cạnh tranh với Tần châu. Chẳng biết thế nào mà bảng xếp hạng âm nhạc đột nhiên biến thành màn tranh đấu sớm của Lam Vận Hội.

Mà người Tần châu tất nhiên cũng nhận ra điều này. Rất nhiều người Tần châu dù có thích Tin Tưởng Chính Mình hay không thì đều phải cày view cho nó, mục đích chính là phòng thủ vị trí hạng nhì!

Về phần bài hát của Yến châu? Tất cả mọi người đều không lo lắng.

Thời gian phát hành càng chậm thì đánh bảng càng thêm tốn sức, Tần châu và Tề châu tự tin sẽ không bị bọn hắn vượt mặt.

. . .

Tại Yến châu.

Các vị lãnh đạo cũng có chú ý tới lời thảo luận trên mạng, vốn bọn họ không suy nghĩ nhiều nhưng bây giờ bỗng cảm thấy lo lắng.

“Chúng ta đến trễ thật sao?”

“Tiện Ngư đã đồng ý sáng tác chưa?”

“Hắn bảo là không thành vấn đề, nhưng ta quên hỏi chừng nào mới có tác phẩm. Không biết hắn sẽ sáng tác trong bao lâu.”

“Gọi điện thoại thúc giục đi, Lam Vận Hội sắp đến tới nơi rồi!”

“Ta thấy càng thúc giục sẽ càng khiến chất lượng ca khúc giảm xuống. Cho hắn nhiều thời gian thì tác phẩm mới hay được, đạo lý này người bình thường như ta còn hiểu!”

“Vậy phải làm sao đây?” Một đám lãnh đạo không nhịn được lo lắng.

Lúc này có một nhân viên từ bên ngoài đi vào báo cáo: “Các vị lãnh đạo, vừa nhận được tin tức Triệu châu và Nguỵ châu mới thông báo bọn hắn cũng sẽ phát hành ca khúc cổ động tinh thần cho vận động viên!”

Triệu châu và Nguỵ châu?

Đám lãnh đạo lập tức cau mày. “Cũng nhờ Tiện Ngư sao?”

“Không phải.” Nhân viên kia cười khổ: “Bọn họ nói Tiện Ngư bây giờ đã bị Tần châu và Tề châu đào hết tinh lực nên không liên lạc Tiện Ngư mà nhờ khúc phụ ở châu bọn họ sáng tác khẩn.”

Chương 867: Bay Cao Hơn Nữa

“Cách làm này rất hợp lý.”

“Chúng ta cứ tiếp tục chờ như vậy rất là thụ động!”

“Không thể đặt toàn bộ trứng vào một giỏ, chúng ta cũng phải nhờ khúc phụ Yến châu viết ca khúc!”

“Đúng!”

“Suy nghĩ linh hoạt lên, chúng ta có thể nhờ không chỉ một khúc phụ Yến châu, ai viết ca khúc hay hơn thì dùng của người đó!”

“Thời gian cấp bách lắm rồi, mau tiến hành ngay đi!”

Các lãnh đạo Yến châu vội vàng thúc giục. Lúc này chỉ cách lúc bọn họ mời chào Tiện Ngư viết bài hát có hai tiếng đồng hồ nhưng mỗi một giây chờ đợi đều như đang ngồi trên đống lửa.

Nhân viên kia gật gù định chạy ra ngoài thì điện thoại reo lên. Hắn bắt điện thoại, sau đó sắc mặt khẽ biến.

“Sao thế?” Các lãnh đạo đồng thời đặt câu hỏi.

Bị nhiều lãnh đạo nhìn chằm chằm như vậy, nhân viên kia có hơi chột dạ, bèn nuốt nước miếng nói: “Tiện Ngư đã gửi bài hát tới.”

Đám lãnh đạo trợn tròn mắt!

Nhanh như vậy?! Hai giờ đã viết xong? Chất lượng có được không đấy?

Nghi ngờ dâng trào trong lòng, lãnh đạo cao nhất đột nhiên quát to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bật nhạc lên!”

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, rối rít thúc giục nhân viên bật nhạc. Động tác của nhân viên kia rất nhanh nhẹn, lập tức kết nối điện thoại với loa lớn trong phòng hội nghị, vừa làm vừa nói:

“Bài hát này tên là…”

“Tên gì?”

“Bay Cao Hơn Nữa.”

Đám lãnh đạo Yến châu lộ vẻ ngơ ngác mờ mịt.

Chúng ta nói với Tiện Ngư muốn bay cao hơn đám người Tề châu, kết quả Tiện Ngư thật sự viết một ca khúc tên là Bay Cao Hơn Nữa?

Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, tiếng hát đã vang lên:

“Cuộc đời giống như một dòng sông lớn, có khi êm đềm, có khi dữ dội. Hiện thực giống như gông xiềng trói chặt khiến ta không cách nào giải thoát.”

“Cuộc sống bí ẩn này sắc nhọn như lưỡi dao, nhiều lần khiến ta phải gánh chịu tổn thương. Ta biết niềm hạnh phúc mà ta hằng khao khát đang ngự trị trên tầng trời cao vời vợi kia!”

Tiếng hát đột nhiên cao vút lên! Điệp khúc kéo tới như tiếng gào thét trong lòng người, như tiếng sấm cuồng loạn oanh tạc trong tai các vị lãnh đạo:

“Ta muốn bay cao hơn nữa!!!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người nổi hết da gà lên!

(Link bài hát: youtube.com/watch?v=GxTR8vIF-i8)

(Bài nào cũng hay hết huhu!)

Không biết các châu còn lại nghe bài hát này sẽ có phản ứng gì, nhưng lúc này đây tất cả lãnh đạo Yến châu đều không cách nào kháng cự lại sức hút của nó, trong lòng hoàn toàn đã thần phục!

. . .

Cùng lúc đó, mùa giải âm nhạc đã biến thành chiến trường đẫm máu.

Tần châu.

“Các anh em xông lên!”

“Gọi cha mẹ anh chị em ông bà cô chú bác trai bác gái anh chị em họ của các ngươi vào đánh bảng mauuuu!”

“Tần châu không thể thua được!”

“Nhất định phải giữ vững vị trí hạng nhì! Để Tề châu ngoan ngoãn xuống hạng ba đi!”

“Đây là cuộc chiến trước khi Lam Vận Hội mở màn, mùa giải âm nhạc mà thua thì khí thế thi đấu cũng sẽ thua mất!”

“Liều mạng với bọn hắn!”

Tề châu.

“Dựa vào cái gì mà Tần châu lại đứng hạng nhì chứ?!”

“Rõ ràng là bài hát của chúng ta hay hơn, bọn hắn phải cút xuống hạng ba thôi!”

“Chúng ta phải tạo được khí thế trước khi tham gia Lam Vận Hội, Ta Tin Tưởng xứng đáng đứng ở vị trí thứ hai!”

“Cả nhà ta đều đang cày view cho Ta Tin Tưởng, nhưng chúng ta phát hành chậm hơn bọn hắn, cần phải cố gắng hơn!”

“Xông lên anh em ơi!”

. . .

Tần châu và Tề châu giết đỏ cả mắt, Triệu châu và Nguỵ châu có tường văn hoá nên còn chưa biết chuyện này nhưng Yến châu và Sở châu Hàn châu đều nhìn thấy!

Nhất là đám người Yến châu, lúc này bọn hắn đã gấp như đang ngồi trên đống lửa mà toàn thân lại vô lực không làm được gì.

“Chừng nào Yến châu mới phát hành bài hát mới?”

“Ngư phụ sáng tác nhanh lên đi mà!”

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể khoanh tay nhìn Tần châu và Tề châu đánh nhau sao?”

“Hết cách, Ngư phụ muốn viết ca khúc cũng phải có thời gian mới được. Mới có hai tiếng đồng hồ trôi qua, chúng ta còn chưa biết Ngư phụ đã đồng ý viết hay chưa.”

“Gấp gáp chết mất!”

“Ngư phụ hẳn là sẽ đồng ý, hắn có tầm nhìn rất lớn. Hắn đã chịu giúp Tề châu thì không có lý nào lại từ chối chúng ta!”

“Nhưng vấn đề là…”

“Cho dù Tiện Ngư viết ca khúc cổ động tinh thần cho Yến châu thì chất lượng ca khúc cũng sẽ kém hai bài hát kia, bọn họ đến trước, Ngư phụ sẽ có nhiều linh cảm hơn.”

Đám người càng lúc càng nóng nảy, chỉ hận không thể tự mình viết ra ca khúc cổ động cho vận động viên Yến châu.

Đúng lúc này, trên các ứng dụng âm nhạc đột nhiên nhảy ra pop-up quảng cáo:

“Bài hát mới Bay Cao Hơn Nữa của Tiện Ngư đã phát hành, mời mọi người vào nghe để cổ vũ tinh thần cho các vận động viên Yến châu!”

Trong nháy mắt, toàn bộ internet đều lâm vào yên tĩnh.

Ngay cả đám người Tần châu và Tề châu đang chém giết đến đỏ mắt cũng dừng hẳn lại, quay đầu nhìn về phía bài quảng cáo giữa màn hình kia.

Bài… bài hát mới của Tiện Ngư?! Viết cho người Yến châu?

Mới có hai tiếng trôi qua thôi mà? Mẹ nó đây là cái tốc độ sáng tác thần tiên gì vậy? Viết ca khúc không cần tốn thời gian sao? Thu âm không cần tốn thời gian sao?

Không phải là ngươi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi đó chứ? Nhưng nếu là hàng tích trữ thì tên bài hát là sao đây?

Bay Cao Hơn Nữa? Rõ ràng chính là phỏng theo yêu cầu của đám người Yến châu, nhưng có cần sát nghĩa như vậy không?

Sát nghĩa tới thô bạo!

Ca khúc sáng tác vội vàng như vậy thì chất lượng có được không đấy? Trong đầu mọi người lập tức nảy ra suy nghĩ này.

Nhưng người Yến châu thì không nghĩ nhiều như vậy.

“Ra rồi!!”

Bọn họ đã không kịp chờ đợi, vội vàng ấn mở bài hát lên nghe. Thậm chí có người Yến châu còn lướt qua khúc nhạc dạo ban đầu để nghe tới lời hát chính, kết quả lướt quá tay nên nghe luôn tới điệp khúc ——

“Ta muốn bay cao hơn nữa!!! Bay cao hơn nữa! Nhảy múa như một cơn gió, giang tay ôm trọn lấy tự do!”

Chương 868: Còn chúng ta thì sao…

“Ta muốn bay cao hơn nữa!!! Bay cao hơn nữa! Tung cánh cuốn bay bão táp, tâm hồn thoả sức hét vang!”

Vừa nghe được đoạn cao trào, người kia sững sờ một lúc lâu, thậm chí quên luôn việc phải lướt về đầu bài hát.

Một phút đồng hồ sau, đám cư dân mạng bị khiếp sợ đến há hốc mồm!

Bài hát gì thế này? Mẹ nó cháy hết cả người rồi!

Nổ thật sự!

Vô số bình luận xuất hiện như cuồng phong vũ bão:

“Con bà nó!”

“Quá hay rồi!”

“Bài hát này quá trâu!”

“Sao ta cảm thấy càng về sau các ca khúc của Tiện Ngư lại càng hay là thế nào?”

“Không phải nói Tiện Ngư đã bị ba bài hát trước đào sạch tinh lực rồi sao, đây là gì hả?!”

“Sao hắn viết được nhiều bài hay thế?”

“Quá êm tai rồi!”

“Ta mà không phải người Tề châu thì đã bỏ phiếu cho bài này!”

“Thân là người Tần châu ta nghe mà muốn khóc, Ngư phụ ngươi mau thu hồi thần thông đi, ngươi làm vậy có khác gì rót xuân dược cho đám người Yến châu đâu!”

Người Tần châu luống cuống.

Mà người Tề châu cũng luống cuống không kém.

Dù đứng ở lập trường khác biệt thì mọi người vẫn có thể nghe ra được Bay Cao Hơn Nữa là bài hát rất tuyệt vời!

Cho dù không có bầu không khí Lam Vận Hội ảnh hưởng thì bài hát này cũng có thể đánh bảng âm nhạc như thường! Tiếng trống kịch liệt, tiếng hát như phát ra từ tận tâm can, phối hợp với một chút rock như muốn đốt cháy toàn bộ chiến trường âm nhạc!

“Gràooooo!!!”

Ngược lại với đám người Tần châu Tề châu đang hốt hoảng, các anh em Yến châu lúc này đều như dã thú xổng chuồng, cực kỳ đói khát! Có trời mới biết bọn họ đau khổ chờ đợi bài hát này đến mức nào!

“Còn chờ gì nữa!”

“Để cho người Tần châu và Tề châu nhìn thấy sức mạnh của chúng ta đi!”

“Mùa giải tháng này không chỉ là chiến trường của hai châu các ngươi!”

“Nam nhi Yến châu đâu rồi? Ra chiến trường hết cho ta!”

“Nữ nhi Yến châu nữa, đừng có rảnh rỗi! Cầm điện thoại lên bỏ phiếu cày view đi!”

“Đánh sập bảng xếp hạng cho ta!”

“Hắc hắc hắc, bài hát này của Ngư phụ quá phù hợp với khẩu vị của ta! Lúc trước ta chưa bao giờ gọi hắn là Ngư phụ nhưng bây giờ ta tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện!”

Quá hợp khẩu vị rồi!

Người Yến châu cực thích bài hát này, bốn chữ Bay Cao Hơn Nữa giống như xuân dược kích thích bọn hắn muốn trào máu họng!

Cùng lúc đó, quan phương Yến châu cũng điên cuồng xuất lực để quảng bá bài hát này, rất nhanh sau đó các vận động viên Yến châu nghe được cũng nhiệt huyết sôi trào!

Đáng giá!

Buổi lễ tuyên thệ của chúng ta tuyệt đối sẽ nổ tung!

Cảm tạ Tiện Ngư!

Ca ngợi Tiện Ngư!

Tuy ngươi là người Tần châu nhưng ngươi xứng đáng nhận được sự kính trọng của chúng ta!

Giờ khắc này, bãi chiến trường bảng xếp hạng lại càng thêm thảm thiết hơn bao giờ hết! Mà đám cư dân mạng Sở châu và Hàn châu thì chỉ biết trợn tròn mắt.

“Còn chúng ta thì sao…”

Ba châu đều có bài hát cổ động, Triệu châu Hàn châu thì không thể tham gia mùa giải bảng.

Còn chúng ta thì sao đây?!

Đám người Tần châu Tề châu Yến châu đang bận chém giết lẫn nhau, chỉ có Sở châu và Hàn châu là không có gì làm. Vậy phải tìm chút niềm vui của việc nhàn hạ thôi.

Mà hiện tại nguồn vui của bọn hắn chính là Hoàng Đông Chính!

“Ủa alo, Bay Cao Hơn Nữa lên hạng tư rồi kìa! Đám người Yến châu đúng là liều mạng.”

“Hoàng Đông Chính xuống hạng năm rồi.”

“Đến cặn cũng không cho liếm rồi!”

“Các ngươi thật là xấu, đầu tiên khuyên Hoàng Đông Chính ăn canh thừa, sau đó trấn an hắn ăn xương, bây giờ đến liếm đáy nồi cũng không xong, các ngươi còn bịa thêm được nữa không?”

“Ta… ta xin lỗi, hết bịa nổi rồi!”

“Sao mà không bịa được? Bảo hắn liếm chén liếm đũa đi, ít nhất còn liếm được chút mùi vị.”

“Ha ha ha, mẹ nó ta phục ngươi rồi!”

“Vị sa điêu này, ngươi chắc chắn là người Hàn châu chúng ta!”

“Hàn châu các ngươi sao cứ thấy sang là bắt quàng làm họ vậy, ta thấy anh bạn sa điêu này là người Sở châu bọn ta thì có, lúc này rảnh rỗi nhất chỉ có Hàn châu Sở châu thôi.”

“Có cái gì mà giành, người anh em cho hỏi một chút, ngươi đến từ đâu á?”

“Ta là người Tần châu.”

“. . .”

Vậy sao ngươi còn không cút đi đánh bảng?!

. . .

Từ hai giờ trước, Hoàng Đông Chính đã ném mạng xã hội qua một bên, lý do thì ai cũng biết rồi đấy.

Nhưng vừa ăn sáng xong, Hoàng Đông Chính đột nhiên nhớ tới trong nhà mình có một quyển sách nói về các thứ hạng trong cuộc thi, trong đó có một đoạn khiến hắn rất là kích động:

Xếp thứ nhất được gọi là quán quân, xếp thứ nhì là á quân, xếp thứ ba là quý quân.

Mà xếp thứ tư thì gọi là điện quân!

Đúng vậy, thứ tư cũng có tên gọi nha!! Sau này đừng gọi là “hạng tư” nữa, nghe rất là kém sang, hãy gọi người ta là điện quân!

Kỳ thật cái chữ “điện quân” nghe cũng rất là hay đó nha, khí thế không thua gì á quân với quý quân đâu.

Không biết tại sao, sau khi đọc được đoạn này thì Hoàng Đông Chính không còn cảm thấy hạng tư khó tiếp nhận như trước nữa.

“Ta là điện quân!”

Hoàng Đông Chính là một ví dụ điển hình của việc ở bầu thì tròn ở ống thì dài, năng lực thích ứng với hoàn cảnh của hắn có thể nói là cực kỳ kinh khủng!

Cái gọi là ranh giới cuối cùng vẫn luôn có thể phá vỡ!

Hoàng Đông Chính bây giờ là người biết đủ! Hắn đã học được cách quý trọng những gì mình có thay vì buồn bã vì không đạt được hy vọng xa vời.

Hắn thay đổi rồi!

Sau khi khiến trái tim mình mạnh mẽ hơn gấp n lần, Hoàng Đông Chính quyết định mò lên mạng xã hội xem thông tin. Từ nhỏ hắn đã thích Lam Vận Hội, không thể vì chuyện xếp hạng bài hát mà block mạng xã hội mãi được.

Hoàng Đông Chính bắt đầu cầm điện thoại lên xem tin tức.

Mấy phút sau, điện thoại hắn đang phát một ca khúc:

“Ta muốn bay cao hơn nữa!!! Bay cao hơn nữa! Nhảy múa như một cơn gió, giang tay ôm trọn lấy tự do…”

Ồ.

Hắn xuống hạng năm rồi.

Chương 869: Siêu Việt Mộng Tưởng

Lần này Hoàng Đông Chính không có phản ứng quá khích nào, chỉ thẫn thờ tắt điện thoại.

Vợ hắn vừa đi chợ về, thấy hắn đang ngồi thừ ra trong phòng khách bèn nói: “Ông xã, sáng nay em quên rửa nồi canh đêm qua, lát nữa anh rửa giùm em nhé.”

“Được.” Hoàng Đông Chính mặt không đổi sắc đứng lên đi vào nhà bếp. Nhưng vừa đi được hai bước hắn bỗng quay đầu hỏi:

“Anh còn có tư cách chùi nồi không?”

. . .

Hoàng Đông Chính đã không còn chút kiêu ngạo nào, mà người Hàn châu và Sở châu ở không mãi cũng chán.

Năm châu thống nhất mà ba châu lại rủ nhau đánh bảng, giờ còn lại hai châu bọn hắn ngồi xỉa răng, tâm lý có chút không cân bằng!

“Quan phương của chúng ta chừng nào mới hành động đây?” Rốt cuộc có cư dân mạng Hàn châu không nhịn được chửi đổng.

Các châu còn lại đều có ca khúc cổ động, Hàn châu chúng ta không có thì các vận động viên sẽ tủi thân cỡ nào hả?!

Trùng hợp là, lời này vừa dứt thì quan phương Hàn châu đã đăng một status:

“Cục thể dục thể thao Hàn châu thành khẩn mời các vị nhạc sĩ đến từ các châu hỗ trợ viết một ca khúc để cổ động cho vận động viên Hàn châu chúng ta, tiền công sẽ cực kỳ phong phú!”

Rốt cuộc cũng chịu hành động rồi!

Đám người Hàn châu lập tức phấn chấn lên, tuy là không mời Tiện Ngư nên bọn hắn cảm thấy thua chị kém em, nhưng có vẫn còn hơn không nha!

Huống chi bọn hắn đều hiểu rõ, lúc này mời Tiện Ngư thì đã quá muộn!

Bốn bài hát rồi! Tiện Ngư đã viết tận bốn bài hát cho Lam Vận Hội! Lúc này mà tìm Tiện Ngư chẳng phải là làm khó hắn sao? Người ta đã bị vắt kiệt không còn một giọt sữa!

Biết làm sao được, ai bảo Hàn châu hành động chậm quá làm gì.

Trong lúc nhất thời, đám cư dân mạng Hàn châu cũng không có hứng thú cùng chơi với Sở châu. Các ngươi chơi một mình đi, Hàn châu chúng ta cũng sắp phải đánh bảng rồi!

Nhìn tốc độ sáng tác của Tiện Ngư đi, các khúc phụ còn lại có chậm hơn nữa cũng không quá chậm được đúng không?

Mà đám người Sở châu thì lại sửng sốt không thôi.

Mẹ nó bây giờ đến Hàn châu cũng có động tĩnh rồi, Sở châu chúng ta còn dậm chân tại chỗ là thế nào?

Sở châu cũng muốn đánh bảng! >”<

. . .

Sở châu thật sự không có hành động gì sao? Câu trả lời đương nhiên là không phải.

Ngay khi Bay Cao Hơn Nữa vọt lên hạng tư bảng xếp hạng âm nhạc, Lâm Uyên ở Bội Kinh nhận được một cú điện thoại đến từ Sở châu.

Đối phương khách sáo nói một tràng, đại ý chính là: Tiện Ngư lão sư, nếu ngươi còn chưa bị vắt kiệt sức thì người Sở châu chúng ta cũng muốn bay!

“Được.” Lâm Uyên đồng ý.

Không phải vì đối phương cho tiền thù lao rất cao mà là vì hắn rất tận hưởng việc hao lông dê của Lam Vận Hội, điểm danh vọng còn chưa thu thập đủ đâu.

Tới đây, khi đại diện đến từ Sở châu cho là cuộc nói chuyện sắp kết thúc, nào ngờ Lâm Uyên đột nhiên nói:

“Đã gửi bài hát cho các ngươi, tranh thủ thời gian đánh bảng đi.”

Đại biểu Sở châu sửng sốt.

Hắn mờ mịt cúp điện thoại, sau đó nhìn thấy trong email của mình có một ca khúc vừa được gửi tới. Tên bài hát là —— Siêu Việt Mộng Tưởng.

Đúng vậy, đây cũng là một trong những bài Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Chỉ là Hàn châu có hơi lạc đội, Tần Tề Sở Yến đều tới, duy chỉ có Hàn châu là chưa tìm tới cửa.

“Hay là chủ động tìm tới bọn hắn nhỉ?”

Lâm Uyên sợ trễ nãi thời gian sẽ làm cơ hội đánh bảng của Hàn châu thấp hơn những đội khác, nhưng thấy Hàn châu đăng status trên Bộ Lạc, Lâm Uyên chỉ có thể lắc đầu.

Điện thoại của hắn không có cài ứng dụng Bộ Lạc. Lâm Uyên Thù Dai đã tháo ứng dụng Bộ Lạc ra từ lâu, kể cả tài khoản của tiểu Dịch An nhỏ bé cũng thế.

Cứ thế, năm phút sau ca khúc Siêu Việt Mộng Tưởng lặng lẽ xuất hiện trên các ứng dụng âm nhạc.

Cùng lúc đó, quan phương Sở châu cũng bắt đầu điên cuồng quảng bá ca khúc cổ động!

Đám cư dân mạng lâm vào bối rối… Bọn hắn cảm thấy mình đang chơi búp bê tầng, cứ lột hết tầng này lại tòi ra con búp bê nhỏ hơn một chút, búp bê đúng là càng lúc càng nhỏ, nhưng khi bọn hắn cho rằng đã không còn con búp bê nào bên trong thì lại kinh ngạc phát hiện:

Vẫn còn nha!!!

Lúc này chỉ cách bài Bay Cao Hơn Nữa ra mắt hơn nửa giờ, chẳng ai nghĩ tới thế tam phương hỗn chiến của Tần Tề Yến lập tức biến thành tứ phương hỗn chiến.

“Gràoooooo!!!”

Người Sở châu vô cùng hưng phấn gào thét! Bọn hắn vốn cho rằng đợi thêm mấy ngày thì Sở châu đã chẳng còn tư cách tranh đoạt mùa giải âm nhạc với ba châu kia, dù sao ai cũng biết ca khúc phát hành càng trễ thì càng khó có thể đánh bảng.

Ai mà ngờ được quan phương Sở châu lại ra sức nhờ Tiện Ngư sáng tác ca khúc, hơn nữa còn sáng tác với tốc độ ánh sáng kiểu này?

Hắn vẫn còn bài hát!

Hắn chưa có bị ép khô!

Mịe nó ai bảo Tiện Ngư đã bị vắt kiệt không còn một giọt hả?

Quả nhiên ca khúc đối với Tiện Ngư chính là sữa… à nhầm, là nước trong biển khơi, muốn là có, không bao giờ sợ khô!

Cư dân mạng Sở châu run rẩy ấn vào bài hát Siêu Việt Mộng Tưởng, người các châu khác cũng tò mò mở ra nghe thử. Nói thế nào thì chất lượng ca khúc cũng là vấn đề mấu chốt nhất, những thứ khác đều không quan trọng bằng!

Lúc này ba châu Tần Tề Yến thậm chí còn âm thầm cầu nguyện: tốt nhất là bài này đừng có hay nha!

Tuy cầu nguyện như vậy thật có lỗi với Tiện Ngư nhưng mùa giải âm nhạc tháng 7 đã loạn như cái tổ ong rồi, bây giờ lại thêm một bài nữa thì ai mà chịu nổi!

Lúc này tiếng hát đã vang lên.

“Khi thánh hoả được đốt lên, hy vọng của chúng ta cũng dâng cao. Không cần biết phải chờ đợi bao nhiêu năm, không cần biết đã đổ bao nhiêu là mồ hôi và nước mắt, chúng ta siêu việt mộng tưởng, chúng ta bay lên thật cao để sinh mệnh vĩnh hằng ở thời khắc này, để năm tháng ghi dấu chân ta…”

(Link bài hát: youtube.com/watch?v=0lDS_Ja5S3c)

Chương 870: Tiện Ngư đang chờ bên Blog

Khi bài hát lên đến đoạn điệp khúc cao trào, sắc mặt đám cư dân mạng lập tức biến đổi.

Bài hát gì thế này? Thật là êm tai mà!

Tất cả mọi người đều nghe ra được Siêu Việt Mộng Tưởng có chất lượng không kém gì mấy bài hát mà Tiện Ngư đã viết cho Lam Vận Hội!

Hy vọng rơi tõm vào vực sâu, cư dân mạng ba châu Tần Tề Yến luống cuống!

Chuyện bọn hắn không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra rồi! Xem ra lại có một kẻ nữa nhảy vào cuộc chiến đẫm máu trên bảng xếp hạng!

“Moá!” Có người tức giận mắng, “Sao Tiện Ngư đi khắp nơi cổ động tinh thần người ta vậy? Hắn là trạm xăng dầu hay gì? Còn đưa tất cả mọi người cùng bay, sao hắn không tự mình bay luôn đi!”

Mà lúc này người Sở châu đã hưng phấn đến tột đỉnh.

“Cùng bay tốt chứ sao!”

“Dựa vào cái gì mà chỉ có các ngươi được bay, chúng ta lại không thể? Phải tin tưởng chính mình, tin tưởng Tiện Ngư, siêu việt mộng tưởng để cùng bay lên, bay cao hơn nữa, sóng vai cùng với mặt trời rạng rỡ!”

“Lầu trên chơi chữ ghê gớm quá.”

“Bài hát này quá êm tai, nghe muốn khóc luôn!”

“Ngư phụ ra tay sao có thể không ngầu cho được, ta rất hài lòng với bài hát này!”

“Thật là thoải mái, bây giờ ta đã hiểu tại sao người Yến châu lại nóng nảy như vậy. Ta cũng nóng nảy rồi, ta cũng muốn đánh chết cái bảng này!”

“Đánh bảng đánh bảng!”

“Mau đi đánh bảng, bài hát hay như vậy không thể lãng phí!”

“Vừa phát đi phát lại bài hát này vừa đánh bảng nào, cho có thêm động lực!”

“Nếu bọn hắn xem bảng âm nhạc là Lam Vận Hội mở màn, vậy Sở châu chúng ta không thể rơi lại ở phía sau, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!”

Siêu Việt Mộng Tưởng lấy tốc độ cực nhanh vọt tới hạng năm, lúc này mùa giải âm nhạc đã hỗn loạn không chịu nổi, tứ phương chém giết điên cuồng.

Đương nhiên không phải các châu đều náo loạn. Lúc này còn có một châu đang ngây ngốc nhìn, giống như đã bị gạt bỏ ra khỏi khối thống nhất.

Hàn châu.

Chính là Hàn châu đáng thương.

Sở dĩ người Hàn châu chỉ biết ngơ ngác nhìn mọi người đó là vì quan phương của bọn hắn vẫn còn đang đần độn mời chào các khúc phụ khác viết ca khúc.

Dù sao cũng chả ai ngờ được Tiện Ngư mịe nó vẫn còn tinh lực viết nhạc.

Quan phương nhà mình đúng là đồ ngu mà. Đám cư dân mạng Hàn châu đột nhiên cảm thấy mình bị cả thế giới vứt bỏ.

Khối thống nhất năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn, rốt cuộc chỉ có bốn châu đánh bảng, còn nói đây là Lam Vận Hội bản mô phỏng, ai mà chịu được, Hàn châu bọn hắn cũng chẳng còn tâm tư nào mà ăn dưa nữa!

“Dưa này không thơm, vừa đắng vừa cay!”

“Chúng ta cũng tham gia Lam Vận Hội cơ mà, chúng ta cũng là khối thống nhất!”

“Loại cảm giác bị bài xích thật là khó chịu quá đi mất!”

“Quan phương của chúng ta đang làm cái quần què gì thế? Vừa lên tiếng đã tránh xa Tiện Ngư là cái quỷ gì?”

“Mau đi tìm Tiện Ngư đi!”

“Tiện Ngư còn bài hát sao?”

“Lần này e là đã thật sự muộn rồi, hắn đã viết năm ca khúc…”

“Thử đi, không thử sao mà biết được!”

Người Hàn châu thật sự gấp lắm rồi! Trước đó khi ba châu đánh nhau bọn hắn còn có thể cùng đám người Sở châu ăn dưa nói nhảm, trò chuyện về Hoàng Đông Chính.

Bây giờ thì hay rồi, Sở châu cũng lao vào đánh nhau! Mẹ nó chỉ có mỗi Hàn châu bọn hắn là như đồ ngốc ngồi ở đây nhìn thiên hạ!

Rồi giờ làm gì đây?

Tám chuyện Hoàng Đông Chính nữa hả? Nói tới chuyện liếm nồi liếm dĩa sao?

Bây giờ Hoàng Đông Chính hoàn toàn bị loại ra khỏi top 5 rồi, toàn bộ top đều thuộc về Tiện Ngư! Muốn bịa cũng không còn gì để bịa nữa.

Tuy ca từ của Tiện Ngư có nhắc tới thánh hoả, nhưng đó là thánh hoả của Tiện Ngư, còn thánh hoả của Hoàng Đông Chính đã tắt ngóm từ bao giờ rồi! Hết hy vọng luôn!

Hàn châu chúng ta có phải cũng giống như vậy không?

Toàn bộ Hàn châu lâm vào bầu không khí tịch mịch ủ rũ.

Nhưng đúng lúc này, một status mới bên Blog của Tiện Ngư lại khiến toàn bộ người Hàn châu lâm vào điên cuồng!

“@ Hàn châu, còn một bài cuối cùng, nếu quý châu có nhu cầu có thể tới Blog tìm ta. Ta không chơi Bộ Lạc nên không biết các ngươi cũng có nhu cầu. Xin lỗi nhé.”

Vẫn còn bài hát kìa! Tiện Ngư vẫn còn hàng!

Là ca khúc cuối cùng đó!

Kết quả không đợi cộng đồng mạng Hàn châu lấy lại tinh thần, quan phương các châu đã lập tức @ Tiện Ngư.

Tần châu: “Chúng ta không ngại có thêm một bài nữa!”

Tề châu: “Cho chúng ta đi, tiền thù lao sẽ cực kỳ phong phú!”

Sở châu: “Tiện Ngư lão sư, chúng ta vẫn muốn bay cao hơn!”

Yến châu: “Tiện Ngư lão sư tôn kính, ngài có bao nhiêu bài hát thì Yến châu chúng ta đều bao hết, Tề châu cho bao nhiêu chúng ta cho gấp đôi!”

Moá! Cái đồ không có đạo đức nghề nghiệp! Đến mặt mũi cũng chả cần!

Các ngươi có bài hát rồi còn muốn giành của chúng ta? Mau cút điiii!

Người Hàn châu lập tức nổi giận, bọn hắn vội vội vàng vàng chạy tới tài khoản của quan phương Hàn châu nhắn lại:

“Còn chơi Bộ Lạc cái gì nữa!”

“Chơi Bộ Lạc chỉ có chết thôi!!”

“Tiện Ngư người ta đang chờ chúng ta ở bên Blog kìa!”

“Các ngươi mời chào khúc phụ sao mà nhanh bằng liên hệ Tiện Ngư được! Đợi đến khi có tác phẩm thì mùa giải âm nhạc cũng kết thúc luôn rồi!”

“Sao mà phản xạ chậm quá vậy, nhanh cái tay nhanh cái chân lên! Chờ các ngươi chạy sang Blog chắc bài hát bị đoạt mất tiêu rồi quá!”

“Go go go go go go!”

“Hurry upppp!”

Người Hàn châu chỉ hận không thể gác đao lên cổ quan phương, bức ép bọn hắn sang Blog tạo tài khoản để xin bài hát của Tiện Ngư.

Trong sự thúc giục của mọi người, quan phương Hàn châu rốt cuộc cũng tỉnh mộng: “Tới liền!”

Quan phương Hàn châu chật vật tìm lại mật mã tài khoản Blog mà bọn hắn đã bỏ quên bấy lâu.

Mà lúc này Bộ Lạc vốn đang vui vẻ xem náo nhiệt, không hề ngờ được lửa lại đốt tới người mình.

“Mẹ nhà nó!”

Chương 871: Yêu cầu của người Hàn châu

“Tiện Ngư có ý gì vậy? Ba người các ngươi lôi kéo bao nhiêu là user của chúng ta sang Blog, bây giờ đến tài khoản của quan phương mà cũng không buông tha?!”

“Moá!”

“Đám người Hàn châu các ngươi lại còn vui vẻ dời nhà! Các ngươi có cốt khí không vậy hả? Đường đường là quan phương của một châu mà nói chạy là chạy, loại chuyện này nhấc điện thoại lên gọi là được mà!”

“Lăng Khôngggg!”

“Đều là lỗi của Lăng Không! Nếu ban đầu không phải hắn hãm hại Ảnh Tử thì ba bạn gay đã chẳng rời bỏ Bộ Lạc mà chạy sang Blog, đến bây giờ Tiện Ngư vẫn còn địch ý với chúng ta lớn như vậy!”

Mấy ban ngành trong Bộ Lạc lập tức mắng to.

Tài khoản của quan phương có lưu lượng lớn cỡ nào chứ! Chờ sau khi kết thúc Lam Vận Hội bọn họ quay trở lại thì nhiệt độ cũng trôi qua mất rồi, còn cọ cái gì nữa!

Mà ở manga Bộ Lạc.

Đang chăm chỉ tìm cách rửa nhục, Lăng Không nghe được tin tức này suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu!

Gần đây hắn cực kỳ khiêm tốn, không dám ló đầu ra cho thiên hạ mắng chửi, kết quả vẫn bị người ta gõ cho một gậy là thế nào?

“Chờ đó cho ta!” Hắn tức giận rống lên, không biết là đang nói với người nào.

Quan phương các châu cũng chạy sang Blog xem náo nhiệt, hết người này đến người khác đều @ Tiện Ngư xin bài hát!

Thật ra bọn họ đều biết sẽ không giành được bài hát này, chỉ là ai nấy đều thích nhúng tay vào quấy một trận để chọc tức Hàn châu vậy đó.

Đám cư dân mạng nói không sai, kỳ thật Lam Vận Hội đã bắt đầu từ bảng xếp hạng âm nhạc rồi!

Nhưng hành vi đâm Bộ Lạc một dao của Tiện Ngư vẫn khiến đám cư dân mạng cười đến nghiêng ngả ——

“Bộ Lạc quê nha!”

“Chắc là bọn hắn đang tức gần chết, còn Blog thì mừng như điên ha ha!”

“Ngư phụ ít có ác lắm, từ khi có được ba bạn gay là Blog lời to!”

“Không nói chuyện Bộ Lạc, ta thật không ngờ Ngư phụ vẫn còn một ca khúc.”

“Ngươi nhìn mặt ta này, có thấy chút bất ngờ nào không? Từ khi Tiện Ngư đồng ý viết ca khúc cho Sở châu là ta đã biết kiểu gì Hàn châu cũng có phần.”

“Chuyến này Hàn châu cũng có thể gia nhập mùa giải âm nhạc rồi.”

Về phần tại sao Hàn châu không đợi tin từ các nhạc sĩ khác thì vấn đề không phải ở chỗ các nhạc sĩ khác không viết được, ca khúc cổ động phần lớn đều là giai điệu đơn giản, độ khó không cao, nhưng dù đơn giản cỡ nào thì sáng tác ca khúc cũng cần thời gian nha!

Hơn nữa có đôi khi đơn giản mới là khó khăn nhất! Càng là người làm công việc sáng tác càng hiểu được điều này, huống chi việc các châu đòi ca khúc cổ động xảy ra quá đột nhiên, trừ phi có người chuẩn bị sẵn bài hát như Lâm Uyên thì mới kịp thời phản ứng.

Nếu không cho dù là khúc phụ đỉnh cấp như Dương Chung Minh cũng rất khó có thể sáng tác ca khúc phù hợp với yêu cầu của đối phương trong thời gian ngắn như vậy!

Hết lần này tới lần khác, cuộc chiến trên bảng xếp hạng âm nhạc lại khốc liệt vô cùng, nếu muốn Hàn châu đợi đến khi các nhạc sĩ khác sáng tác xong thì rau cúc vàng cũng đã héo tàn từ đời nào.

. . .

Lúc này Cố Đông nhận được một cú điện thoại, sau đó nàng vội vàng chuyển máy cho Lâm Uyên, không quên nói rõ là Hàn châu gọi tới.

“Xin chào.” Lâm Uyên không nghĩ nhiều, tiện tay cầm lấy điện thoại.

Giọng nói của người ở đầu dây bên kia không kích động như Lâm Uyên dự đoán: “Cảm ơn Tiện Ngư lão sư đồng ý giúp đỡ Hàn châu chúng ta. Chúng ta có một số yêu cầu quá đáng về ca khúc, đầu tiên ca khúc đó phải được viết bằng tiếng phổ thông để thể hiện lòng tôn trọng đối với Lam Vận Hội…”

“Được.” Lâm Uyên phát hiện giọng của đối phương không có ý chí chiến đấu, điều này rất khác biệt so với các châu còn lại.

Đối phương bất đắc dĩ nói: “Ngươi hẳn là biết Hàn châu có thành tích thể thao không được tốt, thường đứng chót trong các kỳ Lam Vận Hội.”

“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu. Nghe nói Hàn châu thường đứng đội sổ trong nhiều bộ môn thi đấu ở Lam Vận Hội.

“Hôm nay chúng ta cùi không sợ lở, hy vọng những lời này có thể trở thành tài liệu để ngươi sáng tác.” Đối phương thở dài nói, “Bởi vì thành tích thể thao quá kém nên các vận động viên Hàn châu không có ý chí chiến đấu. Trong quá trình huấn luyện, ta có thể cảm nhận được nội tâm bọn hắn rất bất an, bọn hắn thường bị cư dân mạng mắng là không có ý chí tiến thủ, nhưng dù là thế các vận động viên cũng không tỏ ra khó chịu mà còn rất thờ ơ. Cho nên ta hy vọng Tiện Ngư lão sư có thể viết một ca khúc để bọn hắn tin tưởng vào bản thân hơn. Thật ra trình độ của bọn hắn vốn không tệ, ta cảm thấy bài hát Tin Tưởng Chính Mình càng phù hợp với Hàn châu chúng ta hơn ấy, bởi vì bọn hắn quá thiếu tự tin.”

“Ừm.”

“Ngoài ra, Hàn châu chúng ta không có nhiều siêu sao trong lĩnh vực thể thao, phần lớn các vận động viên chỉ là người rất bình thường. Không ai hy vọng bản thân mình tầm thường, nên biết trước đây Hàn châu chúng ta cũng từng rất mạnh, chỉ là không hiểu tại sao tầm 20 năm trở lại đây lại yếu đi thấy rõ. Bài hát của ngươi viết về việc bay lên trời cao, nhưng vận động viên của chúng ta dường như đã quên mất cảm giác hưng phấn khi đứng trên sàn đấu, hy vọng ca khúc mới sẽ thể hiện được những nỗi niềm này.”

“Ta đã biết.” Lâm Uyên lấy điện thoại của mình ra bấm, thuận miệng nói:

“Thật ra cái các ngươi cần không phải là tin tưởng vào bản thân, mà là học được cách dũng cảm.”

“Hả?”

“Một người mà ta rất bội phục đã từng nói: Cuối cùng sẽ có người chiến thắng, tại sao người đó không thể là ta?”

Đối phương ngẩn ra.

“Ta đã gửi bài hát cho ngươi, rất mong Hàn châu có thể tìm lại được cảm giác đó.”

Cảm giác của tự do.

Nói xong Lâm Uyên cúp điện thoại.

Bên kia, lãnh đạo cục thể dục thể thao đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại. Đã gửi bài hát?

Ngươi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment