Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 67 - Chương 1037: Sao Lại Là Ba Bản Dạ Khúc?

Chương 1037: Sao lại là ba bản Dạ Khúc?

“Khúc phụ làm thơ? Khó nghe quá đi, ta thấy ‘nhà thơ dương cầm’ êm tai hơn.”

Dù trình độ giữa các khúc phụ luôn có chênh lệch nhưng phàm là người trở thành khúc phụ thì đều có năng lực giám định âm nhạc cực cao, Dạ Khúc được bọn hắn đánh giá rất tốt.

Chỉ là những điểm lợi hại của Dạ Khúc không phải chỉ nghe một lần là có thể nhận ra hết, dù là khúc phụ cũng không thể. Tóm lại vẫn cần có các nhà phê bình nghiên cứu khúc phổ mới đưa ra đánh giá chính xác và đầy đủ nhất.

. . .

Trên internet, không ít cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đều muốn nổ tung.

Moá! Người soạn nhạc là Tiện Ngư? Hai nhạc khúc vừa rồi đều là tác phẩm của Ngư phụ?

Tiện Ngư mới vừa trở thành khúc phụ được mấy ngày thôi, bây giờ tác phẩm của hắn đã leo lên tới Kim Sắc Đại Thính rồi?

Ngay sau đó, mọi người đột nhiên ý thức được một chuyện.

“Vậy là Ngư phụ sẽ dùng hai tác phẩm này để tham gia Cuộc Chiến Chư Thần?”

“Chắc là thế rồi, còn bản Hoàng Hôn của Matsushima hẳn cũng là tác phẩm dùng trong Cuộc Chiến Chư Thần. Hoá ra hai người bọn họ đã đụng độ trước một trận!”

“Moá! Ta nghe không hiểu lắm, dù sao ta cũng chẳng am hiểu về nhạc khúc cổ điển, nhưng lỗ tai ta nói cho ta biết tác phẩm của Tiện Ngư hay hơn của Matsushima.”

“Để nhân sĩ chuyên nghiệp đây nói cho ngươi biết, nhạc khúc của Tiện Ngư rất lợi hại, hoàn toàn nghiền ép đối thủ.”

“Nghe cực kỳ êm tai, vừa hào hứng vừa lãng mạn.”

“Ta cũng thấy rất hay, nhưng bảo đánh giá cụ thể thì ta đầu hàng.”

“Chờ thêm vài ngày sẽ có nhân sĩ chuyên nghiệp đánh giá cho chúng ta xem, nhưng nếu chỉ xét cảm giác cá nhân thì ta thật sự thích hai bản nhạc của Tiện Ngư. Đương nhiên tác phẩm trình diễn trong Kim Sắc Đại Thính thì không có bài nào là đơn giản.”

Hy vọng mọi người đều nghe hiểu nhạc cổ điển là chuyện không thực tế.

Nhưng âm nhạc là thứ rất khó nói, điểm quan trọng nhất của nó luôn là giai điệu và cảm nhận. Giống như khi chúng ta nghe nhạc nước ngoài, dù là không hiểu nhưng cũng biết được bản nào hay bản nào dở.

Người dân Lam Tinh từ nhỏ đã được hun đúc tinh thần nghệ thuật, một bản nhạc kinh điển như Dạ Khúc rất dễ dàng lấy được hảo cảm của mọi người, chỉ là bọn họ không quá am hiểu mà thôi.

Mà nếu thế thì… Tiện Ngư thật sự có khả năng quán quân liên tục một năm rồi?

Khi đám cư dân mạng nảy ra suy nghĩ này, ai nấy đều bị doạ cho giật mình! Trước đó không phải đám người trong nghề đã phân tích Tiện Ngư không còn lá bài tẩy sao?

Thế hai bản Dạ Khúc là cái gì đây? Tầm cỡ thế này mà không tẩy thì cái gì mới tẩy? Người ta lên tới Kim Sắc Đại Thính luôn rồi kìa!

Nên biết, dù là khúc phụ nhưng muốn tác phẩm của mình được trình diễn ở Kim Sắc Đại Thính cũng là chuyện không hề dễ dàng!

Đột nhiên có người nhắc nhở một câu:

“Sắp 12 giờ rồi.”

“Biết rồi, ta vẫn đang xem đây.”

“Cuộc Chiến Chư Thần đang tới, chậc chậc.”

“Giờ này mấy người còn chưa ngủ chắc đều đang xem Kim Sắc Đại Thính phát sóng trực tiếp.”

“Tác phẩm của Tiện Ngư và Matsushima đều đã lộ diện, chỉ còn chờ xem của Makoto Itou nữa thôi.”

“Tiện Ngư đã thắng được một nửa. Hoàng Hôn bị Dạ Khúc đánh bại, nhưng Makoto Itou lại không dùng nhạc khúc đàn dương cầm mà là nhạc lưu hành, không biết Tiện Ngư có thể thắng được hắn không?”

Đám cư dân mạng căng thẳng chờ đợi, Cuộc Chiến Chư Thần này quan trọng hơn bất kỳ mùa giải nào khác trong năm.

Trong sự chờ đợi của mọi người, rốt cuộc cũng tới 12 giờ đêm.

Vô số người lập tức mở phần mềm âm nhạc ra. Đúng như mọi người suy đoán, mùa giải tháng này có không ít khúc phụ ra sân, ca vương ca hậu tràn lan khắp nơi, vô số tác phẩm mới chờ mọi người nghe thử.

Hoàng Hôn của Matsushima cũng có trong danh sách, quả nhiên đây là tác phẩm nàng dùng cho Cuộc Chiến Chư Thần.

Tác phẩm của Makoto Itou cũng phát hành, đó là một ca khúc lưu hành tên Hoa Anh Chi.

Ngoài ra tác phẩm của Tiện Ngư cũng là hai nhạc khúc đã trình diễn ở Kim Sắc Đại Thính…

Chờ đã! Sao lại là ba bản Dạ Khúc?!

. . .

Trong Kim Sắc Đại Thính.

âm nhạc hội cũng đã đi tới hồi cuối, có khán giả bắt đầu đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc này trên sân khấu là một chiếc đàn dương cầm màu đen sáng bóng, phía trước đàn còn có một chiếc micro cùng một người đang ngồi.

Đó chính là Lâm Uyên.

Hừm, vì sao Lâm Uyên lại xuất hiện trên sân khấu Kim Sắc Đại Thính? Việc này phải kể từ nửa giờ trước…

Lúc đó là 11 giờ rưỡi đêm, hai bản Dạ Khúc đã kết thúc từ trước.

Lâm Uyên đang trò chuyện với Dương Chung Minh và Trịnh Tinh trong khán phòng riêng thì người quản lý Kim Sắc Đại Thính đột nhiên tìm tới, mỉm cười chân thành nói:

“Tiện Ngư lão sư, còn nửa giờ nữa là âm nhạc hội sẽ kết thúc, phần trình diễn tạm biệt khán giả có thể mời ngài lên sân khấu biểu diễn một bản được không? Chỉ cần là nhạc thì đều được, chúng ta rút thăm ngẫu nhiên, vừa hay rút trúng tên ngài…”

Vẻ mặt Lâm Uyên trở nên cổ quái. Cái “vừa hay” này của các ngươi rất đáng ngờ nha!

Ca khúc trình diễn để tạm biệt khán giả tên như ý nghĩa, không phải để khán giả ngồi xuống thưởng thức mà là để đưa tiễn mọi người rời đi trong vui vẻ.

Ca khúc này thường rất có tính giải trí, bình thường Kim Sắc Đại Thính sẽ lựa chọn một số khách nhân ở hiện trường lên sân khấu trình diễn, chẳng hạn như ca sĩ nổi tiếng, hay thậm chí là ca vương ca hậu.

Đương nhiên so với các ca sĩ thì khúc phụ vẫn là ưu tiên hàng đầu. Ai bảo bọn hắn cứ thích kéo nhau lên ngồi trên khán phòng riêng miễn phí...

Thường thì các khúc phụ cũng sẽ không từ chối đề nghị của Kim Sắc Đại Thính, bọn hắn đều có tài lẻ riêng, nếu không am hiểu một vài nhạc cụ thì rất khó có thể trở thành khúc phụ.

Chương 1038: Bản nhạc tiễn chân khán giả

“Đi đi.” Dương Chung Minh cười nói.

Trình độ đàn dương cầm của Tiện Ngư nhất định có thể biểu diễn ca khúc tạm biệt khán giả, không cần phải lo lắng.

“Lên thể hiện đi.” Trịnh Tinh cũng cười cười khuyến khích.

Rất nhiều khúc phụ đều bị Kim Sắc Đại Thính “dụ dỗ” một vài lần, Trịnh Tinh và Dương Chung Minh cũng không ngoại lệ, bọn họ đều đã từng lên sân khấu biểu diễn rồi.

Có khúc phụ sau khi lên sân khấu rất là lóng ngóng, tạo ra không ít chuyện cười nhưng chẳng ai cảm thấy khó chịu, vì đó vốn là thời điểm để mọi người giải trí.

Cũng có người rất lợi hại. Trịnh Tinh nhớ lúc trước khi Dương Chung Minh lên sân khấu biểu diễn đàn viôlông cấp chuyên nghiệp đã từng khiến rất nhiều người kinh hãi.

“Ồ.” Lâm Uyên được hai người khuyến khích, cứ thế mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Lúc này là 12 giờ đêm, là thời điểm Kim Sắc Đại Thính tan cuộc. Mọi người đều chuẩn bị ai về nhà nấy, chỉ có một mình Lâm Uyên ngồi trên sân khấu cô quạnh.

Nếu đã lên đài thì phải biểu diễn cho tốt, Lâm Uyên chưa bao giờ thiếu tôn trọng sân khấu cả. Hắn dự định biểu diễn Dạ Khúc.

Không phải hai bản Dạ Khúc của Chopin ban nãy, mà là Dạ Khúc của Châu Kiệt Luân!

Đây chính là lý do hắn yêu cầu gắn micro vào đàn dương cầm. Ca khúc này phải vừa đàn vừa hát, mà tình cờ thời điểm đó lại là lúc Cuộc Chiến Chư Thần bắt đầu!

âm nhạc hội tan cuộc, không ít khán giả lục tục đứng lên đi về phía cửa chính, vừa đi mọi người vừa trao đổi về buổi nhạc hội ngày hôm nay, tiếng nói chuyện huyên náo khắp cả đại sảnh.

Đây không phải là không tôn trọng sân khấu, bởi vì nhạc khúc tạm biệt khán giả vốn là để khán giả vui vẻ rời đi.

Đúng lúc này, tiếng đàn dương cầm êm tai đột nhiên vang lên.

Ngay cửa ra vào Kim Sắc Đại Thính, một nữ nhân vốn đã đặt chân lên ngưỡng cửa lại đột nhiên dừng lại.

Oạch!

Phía sau có người đàn ông nào đó không kịp dừng lại, đụng trúng nàng.

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, nữ nhân vội vàng quay đầu nhìn lên sân khấu, hai mắt toả sáng.

Hả?

Người đàn ông thấy vậy cũng đứng lại nhìn về phía sân khấu, trong đáy mắt hắn xuất hiện một tia hưng phấn.

Hiện trường dần dần yên tĩnh lại, tiếng huyên náo biến mất, giờ khắc này không chỉ có hai người bọn họ đang lắng nghe mà gần một nửa khán giả trong đại sảnh đều giống như bị trúng Định Thân Thuật của Tôn Ngộ Không, đứng sững sờ tại chỗ.

Khúc nhạc dạo cực kỳ bắt tai! Bất kỳ người nào nghe được đoạn nhạc dạo này cũng sẽ bị ca khúc hấp dẫn!

Đây là lý do Lâm Uyên vừa bắt đầu đàn đã khiến vô số khán giả dừng chân lắng nghe.

Không chỉ có đàn dương cầm, Lâm Uyên còn nhờ Kim Sắc Đại Thính chuẩn bị sẵn nhạc đệm của Dạ Khúc, chẳng hạn như thêm tiếng đàn ghi-ta vào.

Nửa giờ chuẩn bị đủ để hắn đối phó tình cảnh này. Sau phần nhạc dạo, Lâm Uyên hơi cúi người về phía trước, bắt đầu hát vào micro:

“Bầy kiến khát máu bị miếng thịt thối rữa hấp dẫn, còn tôi thì vô cảm ngắm nhìn khung cảnh cô độc ấy.

Đánh mất em, yêu hận bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Đánh mất em, đâu còn gì có thể khiến tôi bận tâm nữa.

Khi bồ câu không còn là biểu tượng của hòa bình thì tôi mới chợt nhận ra trên quảng trường ấy chỉ còn những con đại bàng hói chờ được cho ăn.

Tôi dùng những vần điệu đẹp đẽ để hình dung lại tình yêu đã bị cướp mất.”

Tiếng hát phối hợp với tiếng đàn ghi-ta và dương cầm trộn lẫn vào nhau, âm thanh đi vào lòng người. Các khán giả ở hiện trường đều quên mất phải rời đi.

. . .

Trong khán phòng riêng số 22.

Lillia vừa mới nhổm mông lên khỏi ghế lập tức đặt mông ngồi xuống, giống như bị một bàn tay vô hình đè lại.

“Tiện Ngư?” Cô gái đi bên cạnh nàng lập tức nhận ra người trên sân khấu, kinh ngạc nói: “Thì ra lần tan cuộc này là do hắn biểu diễn.”

Lillia không lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiện Ngư, trước đó chỉ mới nghe nói một số tin tức về đối phương. Người này có dung mạo thật sự nghịch thiên, trông hắn chẳng giống khúc phụ chút nào.

Không đúng, trọng điểm là ở bài cơ.

Lillia vốn thích nhạc khúc độc tấu hơn là ca khúc lưu hành, nhưng bài hát này hình như không giống!

. . .

Khán phòng riêng số 44.

Lăng Không không giống như những người khác bị Tôn Ngộ Không thi triển Định Thân Thuật, hắn nóng nảy thúc giục Vương tử:

“Đi thôi!”

“Ngươi gấp cái gì.” Vương tử không chịu rời đi. Rõ ràng trước đó hắn là người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhất.

Toàn bộ âm nhạc hội có nhiều bài như vậy nhưng không bài nào khiến Vương tử hứng thú. Vậy mà ca khúc tan cuộc không tính là chính thức biểu diễn lại hấp dẫn hắn một cách kỳ quái.

Moẹ!

Lăng Không rất muốn lật bàn, nhưng đối phương là phú nhị đại còn có địa vị cao hơn hắn nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đi là không được rồi, nếu không sẽ đắc tội Vương tử, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn đứng tại chỗ với vẻ mặt khó chịu.

Cổ họng thì tức nghẹn, lưng thì đau nhức như bị người ta đâm, Lăng Không nhấp nhổm như đang đứng trên đống lửa!

. . .

Khán phòng riêng số 7.

Matsushima vừa mới mở cửa định đi ra đã đóng sầm lại, quay đầu nhìn về phía Makoto Itou.

“Đây là…”

Makoto Itou nhìn chằm chằm lên sân khấu, suy nghĩ xuất thần. Bài hát bên tai rất xa lạ nhưng cũng rất tươi đẹp. Chỉ riêng phần nhạc dạo đã miểu sát toàn trường!

Dù là khúc phụ cũng không cách nào chống cự lại sức hấp dẫn này.

“Chẳng lẽ là…” Matsushima đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên kinh hãi.

Không thể nào?!

Không phải hắn đã chuẩn bị hai nhạc khúc dương cầm làm lá bài tẩy cho Cuộc Chiến Chư Thần tháng 12 rồi sao?

Đây lại là bài gì?!

Matsushima chú ý thấy Makoto Itou trở mình trên ghế một cách thiếu tự nhiên. Thời điểm hai bản Dạ Khúc xuất hiện, Makoto Itou cũng có phản ứng tương tự.

Chương 1039: Gửi đến em bản Dạ Khúc của Chopin

Matsushima đột nhiên cười khổ một tiếng.

Từ chỗ nàng nhìn xuống, đại sảnh bên dưới trông hỗn loạn không chịu nổi. Có người đứng ở ngưỡng cửa, có người đứng tại chỗ chưa kịp rời đi, có người vẫn còn đang ngồi… nhưng vẻ mặt mọi người thì đều giống hệt nhau, nhìn lên sân khấu như si như say.

. . .

Khán phòng riêng số 13.

Dương Chung Minh và Trịnh Tinh đang ngồi bình chân như vại trong phòng, bởi vì bọn họ muốn đợi Tiện Ngư cùng đi.

Nhưng khi khúc nhạc dạo vang lên, vẻ mặt hai người lập tức thay đổi.

Ôi chao? Hình như lại là một ca khúc mới?

“Bây giờ là mười hai giờ.” Trịnh Tinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn xuống đồng hồ rồi thông báo.

Sang tháng 12 rồi.

Bài hát này có ý nghĩa như thế nào thì không cần nói nữa.

Dương Chung Minh cười nói: “Hoá ra hắn thật sự có một ca khúc không thua gì Sứ Thanh Hoa. Ta còn tưởng rằng hai nhạc khúc đàn dương cầm kia đã là vũ khí mạnh nhất của hắn.”

Ca khúc không kém gì Sứ Thanh Hoa! Dương Chung Minh vừa mới nghe đoạn đầu xong đã có thể khẳng định điều này.

. . .

Tiếng hát sau đó như đang chứng minh suy nghĩ của Dương Chung Minh.

“A ~ Mây đen đã bắt đầu kéo đến che khuất bóng đêm bẩn thỉu, tiếng vang từ tang lễ trong công viên đang giăng kín bầu trời.

Hoa hồng trắng tiễn đưa em cũng dần héo úa giữa không khí u ám, những con quạ đen trên nhánh cây cũng yên lặng đến lạ kỳ.

Hãy yên lặng lắng nghe, chiếc áo choàng màu đen của tôi rất muốn sưởi ấm cho em, ký ức đang ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhưng cuộc đời vẫn cứ mãi trôi…

A ~ bốn phía tràn ngập sương mù.

A ~ tôi đang đứng bên ngôi mộ trống vắng này.

Sau này dù có già đi thì tôi vẫn mãi yêu em mà thôi."

Lâm Uyên ngồi trước đàn dương cầm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Từng phím đàn lần lượt vang lên âm thanh, mười ngón tay của hắn như bay như múa trên các phím đàn đen trắng.

Cố Tịch vẫn còn ở hiện trường chưa rời đi.

Giờ khắc này, bất kể là khán giả bị ca khúc khúc này hấp dẫn dừng bước hay chỉ vì ngoài cửa bị người chắn đường nên không thể không đứng lại nghe nhạc thì đều chuyên tâm lắng nghe, giống như trên sân khấu là một ca khúc đang trình diễn chính thức!

Điều này khiến Cố Tịch cảm thấy chênh lệch thật lớn.

Nàng vốn cho rằng trình diễn ca khúc tạm biệt khán giả là khoảng thời gian không ai thèm, căn bản chẳng có người nào chú ý tới, mọi người sẽ chỉ xoay lưng rời đi.

Nhưng mà cảnh tượng ngày hôm nay đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng đó!

Hoá ra ca khúc tan cuộc cũng có thể trở thành ca khúc chính thức?

Không, có lẽ chỉ có mình Tiện Ngư mới có thể hấp dẫn sự chú ý của khán giả trong khoảng thời gian tan cuộc này!

Rất không khoa học!

. . .

Đối với Kim Sắc Đại Thính thì buổi tan cuộc ngày hôm nay tuyệt đối là một trong những tràng cảnh đặc biệt nhất.

Vừa cổ điển, vừa ưu thương lãng mạn.

Nghe Tiện Ngư biểu diễn, có không ít người liên tưởng đến hai bản Dạ Khúc được trình diễn ban nãy.

Đó là một loại liên tưởng rất kỳ quái.

Rõ ràng ca khúc này chẳng có liên quan gì đến hai nhạc khúc đàn dương cầm kia, thậm chí nhịp điệu cũng không hề giống, nhưng lại khiến mọi người có cảm nhận tương tự.

Giống như là một tiếng cười khẽ đầy bi thương.

Khán giả hoàn toàn đắm chìm vào ca khúc, có người vừa mới đứng dậy không bao lâu muốn đặt mông ngồi xuống nhưng lại quên mất động tác này, bên tai đều là tiếng điệp khúc vang vọng.

“Gửi đến em bản Dạ Khúc của Chopin để tưởng nhớ tình yêu đã chết trong tôi.

âm thanh trong đêm tựa như tiếng gió, tiếng con tim tan vỡ nghe sao thật êm tai.

Ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn giúp tôi cẩn thận trao đi nỗi nhớ nhung.

Nơi chôn cất em có tên là U Minh.”

(Link bài hát: youtube.com/watch?v=6Q0Pd53mojY)

Gửi đến em bản Dạ Khúc của Chopin? Giờ phút này không ai quan tâm Chopin là ai, mọi người chỉ kinh ngạc không rõ ca khúc này có liên quan gì đến hai nhạc khúc đàn dương cầm kia không.

Bởi vì khán giả đều cảm thấy ba bản nhạc này xuyên thành một đường, mà ca khúc hiện tại chính là phần cuối cùng được tiếng hát của Tiện Ngư gom lại cùng một chỗ!

Khi điệp khúc vang lên, cảm giác bi thương nồng nặc lan tràn trong không gian khiến khán giả càng nghe càng lún sâu vào.

Các khúc phụ cũng lục tục biến sắc. Có người trợn tròn mắt, có người lộ vẻ trầm tư, có người khẽ nhếch miệng, có người hơi thở dồn dập.

. . .

Cùng lúc đó ở những nơi khác trên khắp năp châu Tần Tề Sở Yến Hàn, có nơi là ban đêm, có nơi là ban ngày.

Chẳng hạn như trong một phòng ký túc xá nọ.

Bây giờ đang là buổi tối, máy vi tính đang phát bài Dạ Khúc, đám sinh viên châu đầu ghé tai, kích động thảo luận.

Chẳng hạn như ở một trung tâm thương mại nọ.

Nơi này đang là ban ngày, khách hàng đang đi dạo trong siêu thị đột nhiên bên tai vang lên tiếng hát.

“…Những con chuồn chuồn gãy cánh đang tản mác trong chốn rừng sâu này

Nhưng lòng tôi chẳng hề có chút đồng cảm nào.”

Có khách hàng nhỏ giọng hỏi bạn đi cùng tên bài hát là gì. Thấy bạn mình lắc đầu, vị khách này mở điện thoại di động ra, dùng giai điệu kia để tìm kiếm tên bài hát.

Sau đó màn hình điện thoại xuất hiện hai chữ “Dạ Khúc”, vị khách hàng không hề do dự ấn vào.

Thật là êm tai.

Tại Lâm gia.

Mọi người đương nhiên đều đang xem Kim Sắc Đại Thính phát sóng trực tiếp. Trên sân khấu, Lâm Uyên đang hát đến quên mình:

“Cơn gió lướt qua mái nhà phủ kín rêu xanh đang chế nhạo nỗi đau lòng trong tôi, tựa như chiếc giếng khô cạn chẳng còn giọt nước nào.

Tôi dùng những lời lẽ thê lương nhất để miêu tả nỗi hối hận vì đã đánh mất tình yêu ấy.”

Thông qua ống kính camera, cảnh tượng khán giả đứng bần thần trong đại sảnh được mọi người nhìn thấy không sót chút nào!

Chương 1040: Rốt cuộc là ai đang tiễn ai?

Trên internet, kèm theo tiếng kinh hô “Sao lại có ba bản Dạ Khúc”, đám cư dân mạng cũng đã nghe được ca khúc này.

Soạt.

Khu bình luận của bài hát bắt đầu thất thủ!

Mà bình luận được ấn like nhiều nhất chính là: “Quán quân một năm liên tục! Thành công rồi!”

Không cần nói tới đám fan trung thành của Tiện Ngư, giờ khắc này ngay cả quần chúng ăn dưa cũng khiếp sợ tại chỗ:

“Đây chính là bản Dạ Khúc thứ ba?”

“Quá êm tai! Khúc nhạc dạo hoàn toàn miểu sát ta!”

“Mẹ nó là ai nói Ngư phụ không còn lá bài tẩy vậy? Đây không gọi là lá bài tẩy sao? Ba lá bài tẩy vỗ vào mặt ngươi rồi kìa, hỏi ngươi có đau hay không!”

“Đây là ca khúc thần tiên gì thế? Vì một câu ca từ “gửi đến em bản Dạ Khúc của Chopin” mà Ngư phụ trực tiếp viết luôn hai nhạc khúc đàn dương cầm nổ tung cả Kim Sắc Đại Thính?”

“Chopin là ai vậy?”

“Ai mà biết, cứ việc hiểu thành “gửi đến em bản Dạ Khúc của Tiện Ngư” là được!”

“Liên động cỡ này… ta phục rồi!”

“Tháng 11 vừa mới ra mắt Sứ Thanh Hoa, tháng 12 Ngư phụ lại khiến ta nổi da gà!”

“Mẹ ơi, mau sang xem buổi phát sóng trực tiếp của Kim Sắc Đại Thính kìa, Tiện Ngư hát ca khúc này trên sân khấu khiến khán giả ngồi lỳ tại chỗ không chịu về!”

. . .

Kim Sắc Đại Thính.

Tiếng vỗ tay vang lên như thuỷ triều, Lâm Uyên thối lui trong tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả.

Tại hậu trường, các nhân viên công tác đưa mắt nhìn Lâm Uyên rời đi rồi trố mắt nhìn nhau.

Đột nhiên có người hồi phục tinh thần.

“Á, không đúng!”

“Ta cũng cảm thấy là lạ ở chỗ nào…”

Đúng rồi! Tiện Ngư lên sân khấu là để đưa tiễn mọi người vui vẻ rời đi cơ mà? Sao hắn lại làm ngược đời, để khán giả vui vẻ đưa tiễn hắn rời đi?!

Ôi thôi.

Đây là vị khúc phụ đầu tiên lên sân khấu Kim Sắc Đại Thính biểu diễn để rồi sau đó biến phụ thành chính, đảo ngược hoàn toàn.

Hắn trở thành truyền thuyết.

Kim Sắc Đại Thính tổ chức âm nhạc hội nhiều năm như vậy, mỗi khi đến thời điểm tan cuộc thì khán giả đều lục tục rời đi. Màn biểu diễn chính thức đã kết thúc, còn ở lại làm cái gì?

Không thấy mọi người xem phim đến khi phim vừa hết là đổi kênh đó sao? Đâu có bao nhiêu người kiên nhẫn ngồi nghe bản nhạc cuối phim đâu.

Duy chỉ có lần này là ngoài ý muốn. Ca khúc tan cuộc hát xong rồi mà khán giả còn chưa đi, ngược lại còn vui vẻ vỗ tay tiễn biệt Tiện Ngư…

Đúng là ngược đời!

Mấy dì lao công tụ tập bên ngoài trò chuyện cũng rất buồn bực. Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng vỗ tay vang lên?

Bình thường giờ này là tan cuộc rồi mà?

Mà đám cư dân mạng không mở phần mềm âm nhạc ra theo dõi Cuộc Chiến Chư Thần, ngược lại vẫn gắng gượng xem cho bằng hết buổi trực tiếp âm nhạc hội ở Kim Sắc Đại Thính thì càng bị Dạ Khúc làm cho rung động!

“Bài hát cuối cùng quá nổ!”

“Trời ạ, khoảng thời gian biểu diễn không ai thèm này lại giữ chân toàn bộ khán giả! Nên biết những người vào được đây đều là người có tiền tài có địa vị, vốn chẳng có mấy người trong số đó ưa thích dòng nhạc lưu hành. Có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện ở lại nghe một bản nhạc lưu hành là chuyện rất khó khăn, nhất là vào thời điểm tan cuộc!”

“Ha ha, nếu là ta ở hiện trường thì ta cũng chẳng đi!”

“Hình như đây là bài hát mới của Tiện Ngư, chất lượng cỡ này thì nắm chắc phần thắng rồi!”

“Đúng là bài hát mới trong Cuộc Chiến Chư Thần, ta vừa mới xem trong phần mềm âm nhạc. Mùa giải này Tiện Ngư phát hành ba bản Dạ Khúc, hai bản là nhạc khúc đàn dương cầm, một bản là ca khúc lưu hành!”

“Không phải nói hắn đã dùng mất lá bài tẩy là Sứ Thanh Hoa rồi sao? Ta bị một đám nhân sĩ chuyên nghiệp lừa rồi!”

“Tiện Ngư tháng 11: Bốn đôi thông nè! Lục Thịnh (nhìn lại tứ quý xì trong tay): Thôi ta thua.”

“Tiện Ngư tháng 12: Bốn đôi thông! Tứ quý xì! Heo cơ! Makoto Itou và Matsushima: Thôi nghỉ mẹ đi chơi gì nữa.”

Cuộc Chiến Chư Thần vừa bắt đầu, rất nhiều người không kịp chờ đợi vào nghe ca khúc mới của Makoto Itou.

Chỉ có thể nói: sao mà thắng được.

Không trách Thành Tang không đủ mạnh, chỉ trách Tiện Ngư quá mê người!

Cho dù là người nghe kén chọn cỡ nào thì cũng nhận ra Dạ Khúc không hề thua kém Sứ Thanh Hoa! Đây là hai ca khúc có cùng cấp bậc.

Mà ở khán phòng riêng số 7.

Makoto Itou nghe xong ca khúc của Tiện Ngư, trong lòng đã có giác ngộ. Kết luận của hắn và đám cư dân mạng đều giống hệt nhau.

Ba quả bom cực lớn, ai mà đấu lại!

Trận này Tiện Ngư quăng ra ba lá bài tẩy, những người cho rằng Tiện Ngư đã hết bài đều nhầm to.

“Đi mau đi mau.” Matsushima vội vàng kéo Makoto Itou đứng lên.

Makoto Itou vốn tính tình tốt nhưng lúc này bị kéo đến bực mình, bèn tức giận hỏi: “Ngươi vội cái gì?”

“Đi trễ lát nữa gặp người quen thì quê chết!” Matsushima cũng cả giận nói.

Makoto Itou bừng tỉnh, lập tức vội vàng đứng dậy. “Đi thôi đi thôi!”

Kết quả vừa đẩy cửa bước ra, hai người đã thấy người quen ở phòng bên cạnh cũng đang đi ra ngoài, đó là một vị khúc phụ đến từ Trung châu.

“Lâu rồi không gặp.” Người kia chào hỏi với vẻ mặt cổ quái.

Makoto Itou và Matsushima đồng thời đỏ mặt, vội nói: “Có gì trò chuyện sau, giờ chúng ta đang bận phải đi gấp.”

Nói xong hai người lập tức quay đầu bước đi. Vị khúc phụ đến từ Trung châu chỉ biết dở khóc dở cười.

Mấy khán phòng riêng khác cũng có người lục tục đi ra, phần lớn đều là khúc phụ.

“Có thây Makoto Itou và Matsushima đâu không?”

“Đi mất rồi.”

“Chạy nhanh thật.”

“Lần này lật xe ác quá mà.”

“Thật ra không trách được hai người bọn họ, lần này bọn họ phát huy rất tốt, chủ yếu là con cá kia vượt qua phạm trù của con người rồi.”

Chương 1041: Quán quân một năm liên tục, đại công cáo thành!

“Nhưng vẫn mất mặt thật đó.”

“Chứ còn gì nữa, gặp ta ta cũng đội quần chạy.”

Đám khúc phụ cũng bị bài Dạ Khúc vừa rồi làm cho chấn động. So với trình diễn bằng nhạc cụ tao nhã mỹ diệu thì nhạc lưu hành chỉ ở mức cơ sở, nhưng một khúc phụ tài ba có thể phát huy tới mức biến một bài hát lưu hành thành tuyệt phẩm.

Nơi này là Kim Sắc Đại Thính thì sao chứ? Không cần nhạc khúc đàn dương cầm, bài hát lưu hành vẫn có thể khiến không khí bạo nổ!

Trên thực tế, ngoại trừ ca từ quá đẹp đẽ ra thì giai điệu của Dạ Khúc cũng là một tác phẩm vô cùng tuyệt vời. Chẳng trách chân Makoto Itou và Matsushima giống như bôi dầu, đi thật nhanh đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhưng mà Lâm Uyên vẫn còn nhanh hơn bọn hắn! Có thể nói hắn đã sáng lập ra lịch sử của Kim Sắc Đại Thính, rằng người biểu diễn ca khúc tan cuộc còn ra về nhanh hơn khán giả!

Dưới lầu, thấy Lâm Uyên ra ngoài đầu tiên, các nhân viên công tác của Kim Sắc Đại Thính đều lâm vào bối rối.

Đến bãi đậu xe, Lâm Uyên mới nhớ ra mình quên gọi Dương Chung Minh và Trịnh Tinh đi cùng, thế là hắn lấy điện thoại ra gọi một cuốc. Mọi người hội họp mới cùng ngồi xe trở về.

Trong Kim Sắc Đại Thính, khán giả rốt cuộc lục tục ra về, buồn cười nhất là Kim Sắc Đại Thính lại phải vội vàng tìm người khác lên biểu diễn nhạc tiễn chân khán giả.

“Bài hát này rất không tệ.” Vương tử vừa rời khỏi khán phòng riêng vừa nói.

Lăng Không im lặng giả chết, ai ngờ lại bất cẩn đạp phải váy của người khác.

“Mù hả?!” Người phía trước hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Không.

Lăng Không vốn đã tức giận trong lòng, theo bản năng muốn mở miệng chửi lại, nhưng vừa nhìn thấy mặt người kia hắn lại cố gắng nuốt trở vào.

Xui tám kiếp! Lại là Lillia!

Lăng Không cảm giác tối nay mình vừa xui vừa oan ức chưa từng thấy. Mà Lillia thì như một con khổng tước kiêu ngạo hất đầu rời đi.

Cô gái bên cạnh vội vàng nói nhỏ: “Đi nhầm hướng rồi, chúng ta phải sang phòng hội nghị ký hợp đồng!”

“Suýt chút nữa quên mất phải ký hợp đồng mua Dạ Khúc.” Lillia lập tức xoay người lại. Nàng muốn mua bản quyền Dạ Khúc, hơn nữa còn là hai bản! Nếu không phải vì mua về không có đất dụng võ thì nàng đã mua luôn ca khúc thứ ba rồi.

“À phải.” Như nhớ ra cái gì, Lillia lại nói với cô gái: “Chú ý đến người tên Tiện Ngư này cho ta. Sau này hắn có mở nhạc hội thì nhắc ta một tiếng, người này khá thú vị.”

“Vâng.”

Hai người quay đầu rời đi, Lăng Không đứng ở phía sau nghe được rất rõ ràng, trong lòng bực bội đến mức sắp nổ tung.

Trên thực tế, tối hôm nay Tiện Ngư không chỉ thu hút sự chú ý của một mình Lillia.

“Về tra cho ta tài liệu về Tiện Ngư.”

“Nếu Ngũ Đại Nhạc Thính có biểu diễn tác phẩm của hắn thì nhớ thông báo cho ta.”

“Chúng ta có bộ phim điện ảnh đang quay còn chưa có ca khúc chủ đề đúng không? Có thể tìm Tiện Ngư chế tác riêng.”

Người có thể được ngồi trên khán phòng riêng không phải khúc phụ thì cũng là người đại phú đại quý, giờ phút này bọn họ tiện tay phân phó cho trợ lý ít chuyện thì hầu hết đều có liên quan đến Tiện Ngư.

Mà khi Lâm Uyên trở lại Tần châu thì tin tức đã bay đầy trời.

“Tiện Ngư biểu diễn bài hát mới trên sân khấu Kim Sắc Đại Thính khiến khán giả đồng loạt dừng chân!”

“Tiện Ngư mượn Kim Sắc Đại Thính để đẩy ra hai bản nhạc khúc đàn dương cầm cổ điển, bản quyền xuất bản được người người tranh đoạt!”

“Tiện Ngư: quán quân một năm liên tục, đại công cáo thành!”

“Kim Sắc Đại Thính bùng nổ vì ba bản Dạ Khúc! Tiện Ngư được phong là thi nhân đàn dương cầm!”

“Lời khen ngợi nhiều như nước thuỷ triều, ba bản Dạ Khúc của Tiện Ngư bao thầu mùa giải âm nhạc tháng 12!”

“Tiện Ngư: lá bài tẩy vô hạn dùng mãi không hết!”

“Ba bản Dạ Khúc càn quét Cuộc Chiến Chư Thần, đồng thời tiêu diệt Makoto Itou và Matsushima!”

Tiện Ngư hoàn toàn lật ngược tình thế! Ba bản Dạ Khúc làm vô số khúc phụ khiếp sợ đã vẽ nên một cái kết hoàn mỹ cho chuyến hành trình quán quân một năm liên tục.

Ngày 1 tháng 12.

Trời vừa sáng, truyền thông đã rối rít đăng tin về buổi âm nhạc hội tối qua.

Thân là một trong các tập san chuyên đề về âm nhạc, tạp chí Nhạc âm tiến hành bình luận 360 độ về hai bản nhạc khúc đàn dương cầm cổ điển của Tiện Ngư, đủ loại giải thích và bình phẩm khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Ngưỡng cửa của đàn dương cầm cổ điển quả thật rất cao. Khán giả không thoả mãn với việc nghe náo nhiệt mà cũng rất hứng thú với mấy bài phân tích bình luận âm nhạc của giới chuyên môn.

Điều thú vị ở chỗ, sáng nay Nhạc âm phát hành mà tác phẩm của Tiện Ngư cũng chỉ mới ra mắt từ nửa đêm qua. Việc này đã chứng minh ban biên tập tuyệt đối thức đêm làm overtime nha.

Tương tự, tác phẩm nhận được đãi ngộ giống như Dạ Khúc chính là Hoà âm Mùa Đông của Abigail.

Trong sự tán thưởng của ngoại giới và người trong nghề, rốt cuộc đám cư dân mạng cũng đặt ra câu hỏi:

Tại sao lại là “gửi đến em bản Dạ Khúc của Chopin”?

Lâm Uyên đã chuẩn bị từ sớm nên không hề hoảng, trực tiếp thông báo bộ phim điện ảnh tiếp theo của hắn là The Legend Of 1900, mà nhân vật chính trong phim chính là Chopin…

Cái gì? Chopin sáng tác Dạ Khúc?

Chopin là nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh mới của ngươi? Đám người làm nghệ thuật các ngươi đúng là rất biết thể hiện nha. Rõ ràng Chopin cũng là do ngươi sáng tạo ra, tác phẩm của hắn còn không phải của Tiện Ngư ngươi?

Có người đổi góc độ nhìn nhận vấn đề:

“Có thể là Tiện Ngư cảm thấy viết ca từ “gửi đến em bản Dạ Khúc của Tiện Ngư” nghe có vẻ quá tự luyến nên mới đẩy ra một nhân vật tên là Chopin, thuận tiện tuyên truyền luôn cho bộ phim điện ảnh mới, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim sao?”

Chương 1042: Ngũ Đại Nhạc Thính

Lời giải thích này rất hợp lý. Tự mình khen mình rất kỳ quái, Tiện Ngư làm vậy cũng không có gì lạ.

Thế là sau khi mọi người chấp nhận cách nói trên, mạng xã hội lại xuất hiện một trend đùa mới:

“Tiện Ngư có biết gì về Dạ Khúc đâu, đây là tác phẩm của Chopin mà.”

Đối với lời đùa cợt này, đám cư dân mạng đều hiểu ý cười một tiếng. Duy chỉ có Lâm Uyên đọc được câu này là lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Ngươi vĩnh viễn cũng không biết lời nói đùa kia của mình thật ra chính là sự thật.

Đương nhiên.

Dù là truyền thông giới giải trí hay truyền thông công chúng thì đề tài vẫn chỉ xoay quanh một chuyện, đó là Tiện Ngư đã thành công giành giải quán quân một năm liên tục!

Đúng vậy.

Tuy Cuộc Chiến Chư Thần chỉ mới bắt đầu nhưng bảng xếp hạng đã có câu trả lời chính xác đến chín phần mười!

Tuy khi truyền thông nhắc tới “quán quân một năm liên tục” đều thêm vào một dấu chấm hỏi nhưng thật ra ai cũng biết dấu chấm hỏi này không có ý nghĩa gì.

Mọi người thật sự không nghĩ ra được ai có thể đánh rơi ba bản Dạ Khúc ra khỏi top 3 bản nhạc hay nhất trên mùa giải!

Sự tình gần như đã được xác định.

Về phần Matsushima và Makoto Itou thì hai người đã chạy trốn về Trung châu ngay trong đêm đó.

Trong giới khúc phụ Tần Tề Sở Yến Hàn, khi nhắc tới đề tài này lại có người châm chọc một câu:

“Bọn hắn bưng máy bay chạy suốt đêm.”

Thật vậy, ngay đêm đó hai người đã lên máy bay về Trung châu, mang theo nỗi bi thương dào dạt. Trên đường đi hai người đều an ủi nhau bằng cách lặng im không nói một lời, tự liếm láp vết thương.

Kỳ thực việc Matsushima và Makoto Itou đánh lén Tiện Ngư không phải là ý tưởng cá nhân của bọn hắn. Đây là điều một số đại lão Trung châu muốn bọn hắn làm, cho nên khi hai người thất bại tan tác tay không trở về, các đại lão Trung châu cũng không tiện trách cứ quá mức.

Trách làm sao đây? Rõ ràng bọn hắn đã phát huy rất tốt. Ai mà ngờ được Tiện Ngư lại biến thái như thế chứ?

Chỉ riêng ca khúc cuối cùng đã đủ nổ tung, vậy mà hắn còn ném ra hai bản nhạc khúc cổ điển khiến toàn bộ Kim Sắc Đại Thính đều lâm vào rung động, những khúc phụ Trung châu từ trước đến nay cực kỳ kiêu ngạo sau khi nghe được hai tác phẩm kia đều chỉ biết im lặng.

Từ chuyên nghiệp đến lưu hành, bọn họ đều thua sạch sẽ!

Tuy người mất mặt là Makoto Itou và Matsushima nhưng rất nhiều đại lão Trung châu đều cảm thấy mình cũng mất mặt không kém. Đám đại lão tưởng là mình về tân thủ thôn trang bức ai ngờ lại bị người ta ngược cho một trận phải xách quần chạy.

Đối với Trung châu mà nói, Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Nguỵ chính là tân thủ thôn!

Đến ngày 7 tháng 12.

Sau một tuần lễ, ba bản Dạ Khúc vẫn chiếm cứ top 3 bảng xếp hạng âm nhạc, giờ khắc này mọi người đều đã có thể đi đến kết luận.

Dù là các nhà truyền thông chuyên nghiệp hay mấy tờ báo lá cải giải trí thì đều không có ý định giữ kẽ nữa mà vội vàng tung ra tin tức chính thức:

“Tiện Ngư, vị khúc phụ đầu tiên giành được giải quán quân một năm liên tục trên bảng xếp hạng âm nhạc kể từ khi Lam Tinh bắt đầu thống nhất tới nay đã sinh ra…”

Trên các website và mạng xã hội lớn nhỏ, một đoạn video có tên là Quán Quân Một Năm Liên Tục Khắp Năm Châu xuất hiện và bạo nổ. Đoạn video ghi lại rất nhiều tình cảnh từ khi Tiện Ngư vào nghề tới nay.

Đoạn video bắt đầu từ năm đó khi Tiện Ngư lần đầu tiên giành được giải nhất trên Tân Nhân Quý, đủ loại bình luận khen có chê có khiến các fan đồng thời nhớ lại.

Trong video còn chiếu lại đủ loại khó khăn mà Tiện Ngư phải đối mặt, những lời nghi ngờ thực lực của hắn, những bình luận tiêu cực, còn có việc sức khoẻ của Tiện Ngư khiến hắn không cách nào ca hát cũng được nhắc tới.

Có tiếc nuối, có buồn bã, có thất vọng.

Mà khi người biên tập hồi tưởng đến con đường quán quân một năm liên tục, các hình ảnh lập tức trở nên nổ tung!

Đoạn hồi tưởng này không chọn ca khúc phát hành hồi tháng Giêng là Làm Lại Từ Đầu mà lại chiếu đoạn Tiện Ngư tháo mặt nạ trên sân khấu Ca Sĩ Giấu Mặt.

“Xin chào mọi người, ta là Tiện Ngư.”

Lúc đó hiện trường giống như có bom nguyên tử nổ, Lan Lăng Vương rời sân, khúc phụ lên đài!

Từ tháng một đến tháng mười hai, từng lần một đăng đỉnh vinh quang, Tiện Ngư thực hiện được chuyện mà vô số người không thể làm được. Cho đến phần cuối cùng đoạn video trích xuất hình ảnh trong Kim Sắc Đại Thính, khu bình luận hoàn toàn nổ tung!

“Quán quân một năm liên tục!”

“Truyền kỳ vẫn còn tiếp tục!”

“Vương Triều đã thành lập!”

“Hoan nghênh đi tới thời đại do Tiện Ngư thống trị!”

Đoạn video dài 20 phút gần như kể lại toàn bộ quá trình phấn đấu của Tiện Ngư kể từ khi mới vào nghề, loại video hồi tưởng này có lực trùng kích chí mạng khiến toàn bộ cộng đồng mạng đều rung động vô cùng!

Nhưng mà điểm cuối của một nhạc sĩ không chỉ là trở thành khúc phụ hoặc lấy được quán quân một năm liên tục.

Sau những chuyện đã trải qua trong Kim Sắc Đại Thính, Lâm Uyên đã nhận ra trở thành khúc phụ chỉ mới là điểm khởi đầu, Lam Tinh vẫn còn vũ đài lớn hơn rất nhiều, đó chính là Ngũ Đại Nhạc Thính, bao gồm:

Hoàng Gia Nhạc Thính!

Trung Châu Nhạc Thính!

Nguyệt Quang Nhạc Thính!

Venus Ca Kịch Viện!

Tần châu Kim Sắc Đại Thính!

Năm phòng nhạc thính phòng cao cấp nhất Lam Tinh này mới là sân khấu chung cực của khúc phụ!

Lúc trước Lâm Uyên có từng nghe nói tới những phòng nhạc cấp cao này, nhưng thời điểm đó cảnh giới này vẫn còn cách hắn quá xa.

Chương 1043: Trung châu không quá đáng sợ

Đám người Dương Chung Minh có thể tổ chức âm nhạc hội cá nhân ở Ngũ Đại Nhạc Thính, đương nhiên Lâm Uyên cũng sẽ hướng đến nơi này. Từ đêm hôm đó ở Kim Sắc Đại Thính, hắn đã âm thầm thề tương lai mình nhất định sẽ tổ chức âm nhạc hội ở những nơi này!

Đúng thế. Từ đêm hôm tham dự Kim Sắc Đại Thính, Lâm Uyên đã có mục tiêu mới cho mình, mà mục tiêu này còn hùng vĩ hơn cả quán quân một năm liên tục.

Trung châu đúng là rất mạnh, dù thắng được Makoto Itou và Matsushima thì Lâm Uyên cũng không cảm thấy coi thường Trung châu một chút xíu nào.

Tối qua màn hoà âm đỉnh cao của Abigail đã cho hắn một bài học rất lớn, loại cấp bậc âm nhạc này đã được tính là thần cấp ở Địa Cầu, thế mà nhân vật như vậy còn từng bị Dương Chung Minh treo lên đánh!

Thực lực của khúc phụ hàng top trên Lam Tinh đúng là rất khủng bố! Thậm chí ngay cả Makoto Itou và Matsushima cũng không đơn giản.

Không phải hai người bọn họ không đủ trình độ. Lâm Uyên thắng trông có vẻ dễ dàng nhưng cần phải biết hắn dựa vào Chopin mới thắng được, mà thân là một trong những nhà soạn nhạc giỏi nhất của Địa Cầu, Chopin thắng bọn hắn cũng chẳng có gì là lạ.

Nói đúng hơn, người nghiền ép Matsushima là Chopin!

Nếu không có đại thần Chopin thì Lâm Uyên biết phải làm sao?

Vậy hắn chỉ có thể mời các đại thần khác ra tay, chẳng hạn như Bach, Mozart, Beethoven, Schubert, Shulman, Haydon, Chaikovskiy, Liszt, Czerny, Mendelssohn, Johann Strauss II, Verdi, Wagoner, Brahms, Shostakovich…

Ơ?

À…

Được rồi, Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy Trung châu không có đáng sợ đến mức đó. Mục tiêu chinh phục Ngũ Đại Nhạc Thính cũng không tính là quá hùng vĩ.

Đương nhiên chắc chắn trước đó Lâm Uyên vẫn phải nắm chắc loại nhạc lưu hành trong tay. Dù là khúc phụ đỉnh cấp không còn chơi nhạc lưu hành thì cũng chưa bao giờ dám coi thường dòng nhạc này.

Trong giới âm nhạc không thể phân sang hèn, có đôi khi càng cơ sở thì càng nhìn ra được trình độ của khúc phụ!

Nhưng sang năm Lâm Uyên sẽ chậm lại bước chân, hắn không có ý định bá chiếm bảng xếp hạng âm nhạc nữa.

Chỉ mới năm châu thôi mà. Chờ sau này khi Trung châu thống nhất, mùa giải âm nhạc biến thành trận đấu của tám châu, đến lúc đó vô số khúc phụ cùng nhau tranh giành mùa giải bảng thì Lâm Uyên có sẽ sẽ cân nhắc đến việc này.

Như đã nói trước đó, thật ra Lâm Uyên cũng có suy nghĩ về việc tổ chức âm nhạc hội cá nhân.

Hệ liệt Dạ Khúc của Chopin còn khoảng 21 bản, Lâm Uyên chỉ mới phát hành 2 bản, còn lại 19 bản đã đủ để hắn tổ chức một buổi biểu diễn dành riêng cho đàn dương cầm rồi. Chỉ là hệ liệt này tương đối nhẹ nhàng, Lâm Uyên cần phải dùng một tác phẩm khác đủ hot để tạo kết thúc ấn tượng cho buổi hoà nhạc.

Được rồi, chuyện này sau này tính. Lâm Uyên tạm thời không có ý định tổ chức âm nhạc hội cá nhân.

Tác phẩm cấp bậc đại lão như Chopin quá kinh khủng, chỉ chế tác riêng hai phần mà hắn đã cảm thấy túi tiền vơi đi nhiều, nói gì tới toàn bộ hệ liệt.

Hắn có thể mua được, nhưng vẫn phải kềm chế một chút. Sau này còn phải chế tác các tác phẩm của đại lão như Beethoven, Mozart,… số tiền cần dùng đã lên tới con số kinh khủng.

. . .

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Uyên bề bộn nhiều việc.

Tháng 11 lên đỉnh khúc phụ khiến Lâm Uyên bận rộn mời cơm hết người này đến người khác, tháng 12 tuy lấy được quán quân một năm liên tục không cần phải mời khách quá nhiều nhưng vẫn rộn ràng náo nhiệt.

Trong Tinh Mang, chủ tịch tuyên bố:

Để ăn mừng Tiện Ngư lấy được quán quân một năm liên tục, toàn bộ tiền thưởng của các ngành trong công ty đều tăng lên!

Cả công ty hoan hô nhiệt liệt, hết “chủ tịch vạn tuế” đến “Tiện Ngư vạn tuế”.

Trên internet lại là một mảnh chúc mừng rôm rả, từ Ngư Vương Triều đến các khúc phụ trong giới đến những danh nhân mà Lâm Uyên từng có liên hệ đều đăng status chúc mừng, có thể nói đây là thời khắc lịch sử.

Trên Bộ Lạc và Blog, vô số đề tài liên quan đến Tiện Ngư xuất hiện, Lâm Uyên cuối cùng vẫn không tránh khỏi phải mời cơm.

Chỗ hẹn là nhà hàng dưới đáy biển. Đối tượng được mời gồm có các ca sĩ trong Ngư Vương Triều, ba học trò hệ soạn nhạc là Tiết Khải, Phong Thạc và Lý Lệ Chất.

Kể từ khi ba học trò xuất sư, Lâm Uyên đã rất ít khi dạy dỗ bọn họ nhưng khi gặp vấn đề khó nghĩ bọn họ sẽ tìm tới thỉnh giáo Lâm Uyên. Gặp những lúc như vậy, Lâm Uyên sẽ sử dụng thẻ nhân vật của Dương Chung Minh để giải đáp nghi hoặc cho các học trò.

Hiện tại trình độ của ba học trò đã ở mức thỉnh thoảng có thể lọt vào top 10 mùa giải âm nhạc. Bây giờ là lúc năm châu thống nhất, độ khó của mùa giải khó vô cùng, đối với ba nhạc sĩ trình độ vương bài thì lọt vào top 10 là việc rất không dễ dàng.

Rất nhiều khúc phụ ở tuổi của bọn hắn cũng chỉ làm được đến như bọn hắn mà thôi.

Đương nhiên Lâm Uyên là ngoại lệ, nếu không hắn đã chẳng được xưng là yêu nghiệt.

Trên bàn cơm, lần đầu tiên mọi người tụ tập lại cùng một chỗ, cũng may không ai cảm thấy ngại ngùng xa lạ gì. Các ca sĩ trong Ngư Vương Triều đều từng hợp tác với ba học trò của Lâm Uyên nên hết sức quen thuộc, ở đây chỉ có người nhà Lâm Uyên là tương đối xa lạ mà thôi.

Nhưng Giang Quỳ và Dao Dao thì cũng tính là quen biết. Giữa hai người từng có một buổi ra mắt fan ấn tượng đậm sâu.

Điều quỷ dị là: nhân vật chính trong bữa ăn không phải Lâm Uyên mà là mẹ của hắn!

“Tiệm này do con mở, hệ thống lẩu Diễm Diễm cũng là của con, sau này dì cứ đến ăn thoải mái, học đệ được ăn miễn phí, cả nhà học đệ cũng được miễn phí cả đời ạ. Dì thì càng không cần phải nói, nếu có chỗ nào phục vụ chưa tốt dì cứ nói với con, con lập tức sửa ngay.”

Chương 1044: Thứ hạng của Tiện Ngư

Trình độ giao tiếp xã hội của Tôn Diệu Hoả có thể nói là hạng nhất nhì trong giới. Hắn nhiệt tình chiêu đãi mẹ Lâm Uyên, rất nhanh đã quen thuộc với bà, rõ ràng tuổi tác kém bà rất nhiều nhưng lại có thể trò chuyện hợp gu khiến bà cười không dứt.

Những người khác thấy vậy cũng bắt chước, liên tục mời rượu mẹ Lâm Uyên. Triệu Doanh Các hình như uống hơi nhiều, thậm chí không gọi dì mà bắt đầu gọi bậy:

“Mẹ, con mời mẹ một ly!”

Mẹ Lâm Uyên bưng cốc uống một ngụm mới nhận ra có điểm nào đó không đúng.

Càng kỳ quái là sau khi bà uống xong, học trò thứ ba của Lâm Uyên là Lý Lệ Chất hăng hái nói:

“Mẹ, có rảnh mời mẹ đến công ty chơi, cha con là chủ tịch hội đồng quản trị của Tinh Mang, cha lúc nào cũng lẩm bẩm nói muốn gặp mặt mẹ một lần để cảm ơn lão sư đã dạy dỗ hết lòng!”

“Nhất định, nhất định rồi.” Mẹ Lâm Uyên vui vẻ cười.

Giang Quỳ liếc mắt nói: “Công chúa điện hạ, ngươi là học trò của Tiện Ngư lão sư, bối phận thấp hơn một mảng, ngươi nên gọi là sư cô!”

Nói xong Giang Quỳ nhìn về phía bà, mỉm cười tươi rói: “Đúng không mẹ?”

Trần Chí Vũ trợn trừng mắt: “Ta nói này Giang Quỳ, sao ngươi lại dám trắng trợn chiếm tiện nghi của mẹ ta như vậy hả?”

“. . .”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Chí Vũ một cách quỷ dị.

Vẫn là Tôn Diệu Hoả hiểu chuyện, cười hì hì nói: “Nhất định là vì dì khiến tụi con cảm thấy quá thân thiết đó. Dì đừng để ý, bọn họ chỉ đùa một chút, nếu dì không ngại thì con đây cũng muốn nhận dì làm mẹ nuôi luôn ạ.”

“Được đó!” Hai mắt Lâm Huyên sáng lên, “Sau này các ngươi đều là em trai em gái ta!”

Có nhiều minh tinh làm thân thích khiến Lâm Huyên rất vui, nàng thích địa vị chị cả này, sau này đi ra ngoài nàng có thể khoác lác một phen, tuyệt đối sẽ chấn nhiếp được vô số kẻ xấu!

Ta quả nhiên là nhân vật chính của thế giới này!

Dao Dao hơi do dự, sau đó nói với Giang Quỳ: “Nếu ngươi cho ta vé vào cửa ca nhạc hội và lòng đỏ trứng bơ thì ta sẽ gọi ngươi là chị.”

“. . .”

Ủa alô…

Bữa cơm còn chưa ăn xong, ai nấy đều thành người một nhà.

. . .

Cơm nước xong, về tới nhà nằm trong phòng ngủ, Lâm Uyên đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

Nhiệm vụ để Diệu Hoả học trưởng trở thành ca vương đã xong được cả tháng mà Hệ thống vẫn chưa khen thưởng cho hắn nha?

Không phải là nó muốn quỵt nợ đó chứ?

Lâm Uyên lập tức gọi Hệ thống ra hỏi chuyện, Hệ thống bèn giải thích: “Bởi vì âm Nhạc Thịnh Điển còn chưa bắt đầu, quan phương chưa chính thức trao giải.”

“Ồ.”

Thì ra là vậy. Nhưng mà không sao, bây giờ đã là tháng 12, qua năm mới âm Nhạc Thịnh Điển sẽ chính thức phát thưởng vào tháng Giêng.

Đến lúc đó không chỉ ca vương ca hậu được trao giải thưởng mà ngay cả Lâm Uyên cũng sẽ nhận được huy chương khúc phụ. Dù sao hôm đó hắn cũng phải đi một chuyến.

Không xoắn xuýt chuyện này, Lâm Uyên nằm trên giường chơi điện thoại di động.

Gần đây khắp nơi trên mạng đều là tin tức về hắn, thành tích quán quân một năm liên tục được vô số cư dân mạng nói chuyện hăng say.

“Ngư phụ thật sự lấy được quán quân một năm liên tục rồi!”

“Mấy ngày trước còn chưa chắc chắn nhưng bây giờ thì đã xác định, đã hơn một tuần rồi vẫn không có biến cố gì chứng tỏ chuyện này là ván đã đóng thuyền.”

“Thật biến thái!”

“Còn nhớ lúc Tiện Ngư tuyên bố sẽ đánh vào quán quân một năm liên tục, chẳng ai coi trọng lời hắn. Kết quả hắn vượt qua mọi khó khăn để đạt được vinh dự này, trở thành tiên vô cổ nhân hậu vô lai giả, trước đây không có ai được như thế, sau này cũng sẽ không. Càng về sau khi số lượng châu thống nhất càng nhiều, ai sẽ làm được chuyện quán quân một năm liên tục nữa chứ, trừ phi là mấy vị khúc phụ cao cấp nhất ra tay. Nhưng số lần bọn họ chịu ra tay vốn đều rất thấp, làm gì có ai có nhiều tinh lực sáng tác nhưu Tiện Ngư chứ?”

“Các ngươi nói xem bây giờ trình độ của Tiện Ngư xếp thứ mấy?”

“Ta cảm thấy hắn có thể đứng trong top 50.”

“Khó mà nói được, xếp hạng của các khúc phụ đều căn cứ vào biểu hiện trên Ngũ Đại Nhạc Thính. Mà Tiện Ngư quá trẻ tuổi, cho đến bây giờ chỉ mới xuất hiện ở Ngũ Đại Nhạc Thính có một lần.”

Xếp hạng khúc phụ?

Thấy đề tài này, trong lòng Lâm Uyên khẽ động.

Hắn không chú ý tới thứ tự của mình mà đang suy nghĩ tới khái niệm khúc phụ. Khúc phụ đã tồn tại suốt mấy trăm năm, hiệp hội văn nghệ Lam Tinh tổng kết có khoảng gần 800 vị khúc phụ, trong đó đa số đã qua đời.

Mà hiện tại khúc phụ còn sống vào khoảng 280 người. Số lượng tuy có vẻ nhiều nhưng không phải người nào cũng sống động như đám người Abigail. Trong số đó có không ít người ở tuổi lão niên đã không còn sáng tác nhạc nữa, phân thành hai loại:

Loại thứ nhất là lão khúc phụ công thành danh toại, yên tâm dưỡng lão.

Loại thứ hai là lão khúc phụ tuổi tác đã cao, tinh lực không theo kịp.

Lâm Uyên chưa được tính vào con số này vì hắn còn chưa nhận giải thưởng khúc phụ trên âm Nhạc Thịnh Điển.

Hơn hai trăm khúc phụ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nếu chia đều cho tám châu thì mỗi châu có khoảng 35 vị khúc phụ, nhưng con số thực tế không giống như vậy, bởi vì đa số các khúc phụ đều tập hợp ở Trung châu.

Trung châu là nơi có lực lượng nhân tài nhiều số một trên Lam Tinh. Nơi có nhiều khúc phụ thứ hai là Tần châu với mỹ danh “quê hương âm nhạc”.

Châu có lượng khúc phụ ít nhất là Triệu châu, tuy đất đai rộng lớn nhưng tổng cộng chỉ có 13 vị khúc phụ, là con số thấp nhất trong số tám châu.

Tính toán xong Lâm Uyên dần có khái niệm rõ ràng, hắn cẩn thận so sánh với Địa Cầu.

Chương 1045: Sáu vị hoạ sĩ đồng loạt ngừng ra chương

Bởi vì Lam Tinh thống nhất sớm hơn Địa Cầu nhiều nên dân số cũng đông đúc hơn, khả năng người dân tiếp xúc và cảm được nghệ thuật cũng tốt hơn nhiều.

Về phần Lâm Uyên đứng hạng thứ bao nhiêu trong số các khúc phụ thì đối với hắn việc này bây giờ không có ý nghĩa gì. Chờ sau này hắn ném mấy bản nhạc tuyệt phẩm ra rồi tính tiếp.

Sau khi suy nghĩ minh bạch, Lâm Uyên đổi sang đăng nhập tài khoản của Sở Cuồng.

Khu bình luận của Tiện Ngư thì toàn là lời chúc mừng, còn khu bình luận của Sở Cuồng lại có không ít người đang nhạo báng:

“Lão tặc gần đây không nhảy nhót nữa nha?”

“Có phải là ngươi bị bạn thân của mình bỏ lại ở phía sau rồi không lão tặc? Tiện Ngư người ta không chỉ trở thành khúc phụ mà còn quán quân một năm liên tục, còn ngươi mấy tháng trời cũng chẳng có chút động tĩnh nào.”

“Tiện Ngư: Tiện Ngư ta là nam nhi tốt, Sở Cuồng ngươi làm sao xứng cùng nổi danh với ta.”

“Đã nói nam Tiện Ngư bắc Sở Cuồng, bây giờ người ta công thành danh toại, Sở Cuồng ngươi còn trốn trong xó xỉnh nào gõ chữ đó?”

“Tiện Ngư: Sở Cuồng lão đệ, ngươi làm sao thế?”

“Xem ra gần đây Dịch An đột nhiên xuất hiện hút mất khí vận của lão tặc rồi.”

“Không đến nỗi, Dịch An mới là tiểu Sở Cuồng thôi, con đường trở thành lão tặc còn rất dài.”

Một đám độc giả không ngừng nói móc nói mỉa Sở Cuồng. Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến việc gần đây Sở Cuồng quá yên tĩnh, không hề phát hành sách mới nào, chẳng giống trước kia hắn liên tục ra mắt tác phẩm mới đều đặn như một chú ong cần cù.

Tất cả cũng là do Lâm Uyên quá bận rộn với mảng âm nhạc mà bỏ quên Sở Cuồng.

Bên khu bình luận của Ảnh Tử cũng không khá hơn là bao.

“Ảnh Tử ngươi mau nhìn đi, người anh em tốt của ngươi thành khúc phụ rồi đó. Ngươi không muốn làm ba bạn gay cùng tiến cùng lùi sao?”

“Ha ha đám súc sinh các ngươi, bây giờ Ảnh Tử đang bận rộn phát hành năm bộ một lúc, ngươi còn đòi hắn làm cái gì nữa? Ảnh Tử bây giờ không còn là Ảnh Tử lười biếng ngày xưa đâu, hắn còn chăm chỉ hơn cả Sở Cuồng… Nhưng mà ta thích! Phải bắt con hàng này làm việc như vậy mới được, con lừa nhà ta còn không dám nghỉ ngơi nhiều như hắn trước đây!”

“Ảnh Tử: Sao hả? Có muốn ta phát hành một lúc mười bộ manga cho các ngươi xem không?”

“Quá đáng nha, đùa cũng phải có mức độ… Thêm năm bộ nữa là được rồi.”

“Ảnh Tử: thật sự coi ta là con lừa nhà các ngươi?”

“Ha ha, lừa nhà ta mà có bản lãnh cỡ này thì đừng nói mười bộ, ta bắt nó phát hành luôn mười một bộ ấy chứ!”

Lâm Uyên dở khóc dở cười. Hoá ra Ảnh Tử thành con lừa trong mắt đám fan rồi à?

Tiếp theo Ảnh Tử thật sự sẽ phát hành mười một bộ cùng một lúc thật đó…

Kim Mộc đã nói với Lâm Uyên sáu vị hoạ sĩ manga bên Bộ Lạc đã chuẩn bị nhảy việc sang Liên Minh rồi, đến lúc đó Ảnh Tử thật sự sẽ phải phát hành mười một bộ!

Tuy rằng Ảnh Tử không tự mình vẽ chính.

Lúc này, chị gái đứng dưới lầu bỗng gọi: “Ra ăn trái cây nè em trai!”

Nam Cực đang nằm phè trong phòng Lâm Uyên đột nhiên trở nên hăng hái, nó tự mình mở cửa chạy xuống lầu, vù một cái như làn khói biến mất dạng.

Lâm Uyên cũng xuống lầu ngồi vào sô pha, ném một quả táo nhỏ cho Nam Cực, còn mình thì lột một quả quýt.

Hắn vừa lột xong Dao Dao đã chìa tay ra, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình di động: “Cho em nửa quả.”

Lâm Uyên vừa bẻ đôi quả quýt vừa thuận miệng hỏi một câu: “Em đang xem gì thế?”

“Manga.”

“Xem trang nào.”

“Bộ Lạc á.”

Bàn tay cầm quýt vừa đưa ra lập tức rụt về, Lâm Uyên một mình ăn hết cả quả.

“Ha ha ha!” Lâm Huyên bật cười vui vẻ, “Dao Dao à, em không biết anh trai mình và Ảnh Tử thân thiết như thế nào sao? Chúng ta phải ủng hộ manga Liên Minh, không được tặng view cho manga Bộ Lạc chớ!”

Dao Dao đặt điện thoại xuống, tự mình bóc vỏ quýt ăn, miệng phàn nàn:

“Em vốn đang có ý định bỏ qua manga Liên Minh xem đây. Đám hoạ sĩ bên Bộ Lạc cho độc giả leo cây hết rồi, gần đây năm bộ manga em đang theo dõi đều ngưng ra chương, tức gần chết!”

“Ngừng ra?” Lâm Huyên đột nhiên hỏi: “Có phải em đang xem bộ Liệt Phong Cốc của Cuồng Kiếm không?”

“Đúng vậy.”

“Chị cũng đang xem nè, gần đây chả biết Cuồng Kiếm bị cái gì mà cả tháng trời không ra chương!”

Chị gái và em gái cùng chung mối thù.

Lâm Uyên: “. . .”

Vậy là chị cũng xem manga Bộ Lạc? Tình chị em chắc có bền lâu…

Dao Dao không thấy sắc mặt Lâm Uyên, tiêp tục nói: “Ngoài ra em còn xem bộ Liên Minh Nữ Thần của Đường Di, rồi mấy bộ của Long Vương và Thốn Thảo Tâm… gần đây bọn họ đều cho độc giả leo cây hết, cảm giác như có hẹn trước với nhau vậy.”

“Còn đáng ghét hơn đám tác giả ký hợp đồng với Ngân Lam Thư Khố bọn chị!” Lâm Huyên tức giận nói, “Dù sao ít ra bọn hắn còn có lý do chính đáng khi quỵt chương!”

Lâm Uyên không nói xen vào câu chuyện giữa hai chị em, tay trái cầm một quả chuối, tay phải cầm một trái táo, hắn lặng lẽ đi lên phòng.

Nhưng thật ra lời hai chị em gái nói khiến Lâm Uyên nhận ra một số điều. Cái gì mà Đường Di, Cuồng Kiếm, Long Vương, Thốn Thảo Tâm… Chẳng phải đều chính là đám hoạ sĩ manga do Hàn Tể Mỹ đào từ manga Bộ Lạc về sao?

Về phòng, Lâm Uyên lên mạng tra tìm mấy tác phẩm đang ra của mấy tác giả này. Quả nhiên cả sáu người muốn nhảy việc đều ngưng ra chương rồi.

Không cần đoán Lâm Uyên cũng biết bọn hắn đang bận làm gì. Nhất định là đang vội vã vẽ mấy bộ manga mà hắn cung cấp, bởi vì sau khi nhảy sang manga Liên Minh bọn hắn sẽ phải đăng truyện mới.

Chương 1046: Xong đời thật rồi!

Không thể không nói, việc sáu hoạ sĩ manga đồng thời ngưng ra chương tạo thành ảnh hưởng lớn vô cùng. Trên các diễn đàn manga đều là tiếng than ai oán của độc giả.

“Gần đây sao không thấy Bách Lý đăng chương mới?”

“Bách Lý lão sư không viết nữa thật sao? Ta chờ bộ Dạ Chi Tâm đã hơn một tháng rồi, vậy mà hắn không thèm đăng lấy một chương nào!”

“Cuồng Kiếm cũng vậy.”

“Đường Di nữa chứ.”

“Loại hoạ sĩ manga nổi tiếng chăm chỉ như Lang ca sao cũng ngưng ra chương vậy trời!”

“Long Vương nhà chúng ta còn chăm chỉ hơn Lang ca, lúc trước một tuần có khi lên tới ba chương! Vậy mà bây giờ cũng vườn không nhà trống.”

Đám cư dân mạng không khỏi nghi hoặc.

Ủa alo, sao mà sáu người cùng ngưng chương một lúc như vậy chứ? Chẳng lẽ bọn hắn ra ngoài chơi gái bị cảnh sát bắt rồi?

Vấn đề là Đường Di là nữ, đâu thể nào đi mài kiếm chung với đám hoạ sĩ nam kia được.

Chuyện này có gì đó rất không đúng!

Trong lòng các fan manga bối rối vô cùng, chỉ sợ sáu người này cứ thế mất tích.

. . .

Manga Bộ Lạc.

Các biên tập viên cũng buồn bực vô cùng. Tình huống gì đây?

Sáu vị hoạ sĩ manga đồng thời ngừng ra chương? Bọn họ đang bận rộn gì thế?

Nếu có hai vị hoạ sĩ không ra chương thì rất bình thường, nhưng đến sáu người ngừng cùng một lúc thì đó chắc chắn là chuyện bất thường. Chẳng lẽ bọn hắn thật sự đi mài kiếm ở đâu rồi?

Rất nhanh sau đó có biên tập viên thông báo tin tức cho Lăng Không.

Tuy Lăng Không đã được thuyên chuyển sang ngành điện ảnh nhưng còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức chuyển công việc, hiện tại ngành manga Bộ Lạc vẫn chưa tìm được người thay thế nên hắn vẫn còn phụ trách mảng này.

Lúc này nghe được tin tức, vẻ mặt Lăng Không trở nên không vui:

“Không liên lạc hỏi thử bọn hắn lý do tại sao à?”

“Hỏi rồi, Cuồng Kiếm nói là trong người không khoẻ, gần đây hắn không có trạng thái sáng tác."

"Mấy người kia thì sao?”

“Lý do cũng tương tự như vậy, chẳng hạn như Đường Di bảo là đang tới kỳ kinh nguyệt.”

“Bọn hắn đang làm cái trò gì thế? Tình hình của chúng ta bây giờ đâu còn sức để cho bọn hắn õng ẹo như vậy?”

“Dù sao bọn hắn cũng là đại thần bên trang chúng ta.”

“Đại thần còn đại hơn được Ảnh Tử sao?! Đến Ảnh Tử ta còn không cần nói chi là bọn hắn! Muốn vẽ thì vẽ, không vẽ thì cút!” Lăng Không tức giận nói.

Mấy vị biên tập viên lộ vẻ mặt cổ quái. Sáu vị hoạ sĩ đó mà cút thật thì manga Bộ Lạc hoàn toàn xong đời. Ngay trong nội bộ công ty mà còn chẳng ai muốn đến thay thế vị trí Lăng Không nữa là.

Đúng vậy, toàn bộ người trong Bộ Lạc đều biết Lăng Không sẽ thuyên chuyển công tác.

Chuyện này rất bình thường, manga Bộ Lạc bị Lăng Không chơi hỏng rồi. Trong nhiệm kỳ của hắn, manga Bộ Lạc đã biến thành một đống cứt, lãnh đạo làm sao có thể tiếp tục để hắn ở lại đây.

Mà lý do Lăng Không còn chưa chính thức rời khỏi manga Bộ Lạc chủ yếu là vì công ty còn chưa có ai đến thay thế vị trí này của hắn, tất cả lãnh đạo đều né tránh cục diện này như né tà.

Ai hốt manga Bộ Lạc thì người đó phải đối mặt trực tiếp với Ảnh Tử. Người bình thường không ai chịu nổi áp lực này.

Đúng lúc này trợ lý của Lăng Không đột nhiên lảo đảo chạy vào, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu. Hắn run rẩy nói:

“Lăng quản lý, xong đời xong đời xong đời xong đời rồi!”

“Ngươi gọi hồn ai vậy hả?!” Lăng Không nổi trận lôi đình. “Ngươi mới xong đời ấy!”

Nói chuyện sặc mùi xui xẻo!

Trợ lý cũng sắp khóc tới nơi: “Lăng quản lý, thật sự xong đời rồi!”

“Ngươi…” Lăng Không nhấc chân tính đá hắn một cái.

Trợ lý lập tức tránh né khiến Lăng Không đá hụt vào khoảng không, tự mình lảo đảo suýt ngã. Trợ lý không để ý nhiều mà vội vàng nói:

“Sáu người Đường Di Cuồng Kiếm vừa mới tuyên bố sẽ nhảy sang manga Liên Minh rồi!”

!!!!

Toàn bộ biên tập viên đều ngơ ngác. Sáu hoạ sĩ manga đâm sau lưng bọn họ?

Lăng Không vốn định đá lại một cước nhưng lúc này toàn thân cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt hắn thoáng chốc đã trắng bệch như một tờ giấy, khoé miệng co quắp.

Cút… cút thật rồi sao?

Giờ khắc này Lăng Không chỉ hận không thể tát cho mình một cái!

Đúng là miệng quạ đen mà!

Đây chính là sáu vị đại thần của manga Bộ Lạc, bọn hắn đi mất thì Bộ Lạc còn chơi cái moẹ gì nữa!

“Liên Minh!!!!!!!”

Lăng Không tức muốn hộc máu!

. . .

Cùng lúc đó, trong một phòng làm việc ở trụ sở chính Bộ Lạc.

Một vị lãnh đạo cao tầng đang vỗ bả vai lãnh đạo cấp trung, khẽ khàng nói:

“Ta nói nhiều như vậy chắc ngươi cũng hiểu rồi chứ, thực lực của Liên Minh không mạnh, hoàn toàn nhờ vào Ảnh Tử trấn giữ. Manga Bộ Lạc chúng ta có nhiều hoạ sĩ ưu tú như vậy, ngươi chỉ cần làm ra thành tích tốt thì có thể đối phó được Ảnh Tử rồi, sau này rất có hy vọng được trở thành lãnh đạo cao tầng trong công ty. Bộ Lạc rất kỳ vọng vào ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở thành một thành viên vững chắc của lãnh đạo cao tầng trong tương lai!”

Đúng là miếng bánh rất lớn.

Lúc này vị lãnh đạo cấp trung kia bị tẩy não đến mức nhiệt huyết sục sôi, do dự trước đó dần dần biến mất, hắn cảm thấy mình có khả năng nhảy ra ngăn cơn sóng dữ cho manga Bộ Lạc, để cả công ty đều thấy năng lực của mình…

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng kêu tuyệt vọng:

“Trương quản lý, bên manga Bộ Lạc có sáu hoạ sĩ đại thần vừa phản bội, đầu nhập vào manga Liên Minh rồi!”

“Cái gì?!” Vị Trương quản lý lập tức run lên.

Mà người lãnh đạo cấp trung đứng đối diện hắn vội vàng lui về sau mấy bước, đầu lắc liên tục như trống bỏi, nhiệt huyết sôi trào lúc trước biến mất nhanh như một cơn gió thoáng qua, chỉ để lại nỗi sợ hãi thấp thỏm trong lòng!

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bị đa cấp lừa nhảy vào đống cứt kia rồi!

Chương 1047: Ảnh Tử lão sư, chúng ta tới rồi đây!

“Trương quản lý, ta và ngài không thù không oán, sao ngài lại đẩy ta vào hố lửa như thế? Dù ngài có giáng chức ta thì ta cũng quyết không tới manga Bộ Lạc làm kẻ chết thay đâu!”

Kêu mẹ ngươi ra ngăn cơn sóng dữ ấy!

Ngành manga Bộ Lạc bây giờ ai đi thì người đó chết! Dựa vào cái gì mà tội nghiệt Lăng Không tạo ra lại bắt ta phải gánh!

“Lăng Không! Sao ngươi còn chưa chết đi!” Toà nhà công ty Bộ Lạc náo loạn trong nháy mắt.

. . .

Sáu vị hoạ sĩ manga đại thần đồng thời đâm manga Bộ Lạc một dao, cú tập kích đột ngột này đừng nói manga Bộ Lạc không chịu nổi, ngay cả giới manga cũng đều không chịu nổi ấy chứ!

Đây là trận động đất lớn chỉ sau việc Ảnh Tử phát hành một lúc năm bộ manga rồi được phong thần.

“Moá!”

“Liên Minh lần này ra tay thật dữ dội, trực tiếp đào luôn căn cơ của manga Bộ Lạc.”

“Sao Liên Minh làm được nhỉ? Bọn hắn đào một lúc sáu vị đại thần, nhất là Đường Di, nàng từng nói mình là trung thần của Bộ Lạc mà… giời ạ trung thần mà như nàng thì quốc gia bị bán hồi nào không hay! Là nội gian thì có!”

“Đường Di: ta là trung thần thật mà, trung với Ảnh Thần…”

“Đúng là một cảnh tượng đồ sộ! Lần này Lăng Không bị chơi tới bến rồi.”

“Đại thù đã báo!”

“Ban đầu Lăng Không đào Dạ Thâm Trầm và Thiên Môn từ tay manga Liên Minh, nếu không nhờ Ảnh Tử làm cột chống trời thì Liên Minh đã xong đời ngay từ giây phút mới ra mắt. Bây giờ Liên Minh ăn miếng trả miếng, vừa ra tay đã đào mất sáu đại thần manga, lần này Bộ Lạc làm gì còn tư cách để đối đầu với Liên Minh nữa, bọn họ không chống nổi yêu nghiệt như Ảnh Tử đâu.”

“Liên Minh rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu tiền thế?”

“Hẳn là cái giá không nhỏ, nhưng không thể không nói sau này giới manga đã thành thiên hạ của Liên Minh rồi.”

Hướng gió trong giới manga đã đổi! Ngày này sớm muộn gì cũng đến, chỉ là không ai ngờ được nó sẽ tới nhanh như vậy.

Con rết trăm chân đến chết còn giãy giụa, manga Bộ Lạc lớn như vậy dù có bị Liên Minh chèn ép thì cũng sẽ chết đi dần dần, ít nhất là nửa năm một năm mới hoàn toàn bị Liên Minh vượt qua.

Thế mà lúc này lại xảy ra chuyện lớn.

Trong cơn động đất đó, người không vui còn có các fan đang theo dõi tác phẩm của sáu vị đại thần.

Giận nha!

Hai trang website manga các ngươi cạnh tranh thì cạnh tranh, mắc gì liên luỵ tới trên đầu độc giả chúng ta?

Bộ manga mình theo dõi lâu như vậy đột nhiên bị drop… ai mà vui cho được?

Sáu vị đại thần cộng lại có số lượng độc giả đông đến mức nào không cần phải nói, cho nên khi bọn hắn phản bội, manga Bộ Lạc mới tổn thương nguyên khí nặng nề như vậy.

Trong nháy mắt, các diễn đàn manga đều nổ tung, vô số độc giả giậm chân tức tối.

“Moá, quá đáng thật sự!”

“Ta còn không hiểu sao Cuồng Kiếm đột nhiên ngưng cả tháng trời, thì ra là dự định đi Liên Minh, vậy bộ manga hắn đang vẽ phải làm sao đây? Cứ thế mà drop sao?”

“Trên manga Bộ Lạc ta vừa theo dõi bộ của Cuồng Kiếm vừa xem bộ của Thốn Thảo Tâm và Long Vương, kết quả ba người này nắm tay nhau chạy sang Liên Minh, ta hoàn toàn sụp đổ rồi!”

“Ngươi có ba bộ thì tính là gì, ta theo dõi bốn bộ đây!”

“Các ngươi tránh sang một bên, nỗi đau của ta các ngươi không thể nào thấu được. Ta theo dõi cả sáu bộ của sáu người bọn hắn, bây giờ bọn hắn đồng thời vào cung làm thái giám, uổng phí công sức ta xem lâu như vậy, toàn bộ đều drop không nói một tiếng!”

“Hic… được rồi, ngươi mới đúng là thảm nhất!”

Trong lúc nhất thời, khu bình luận của sáu vị đại thần manga tràn ngập lời bất mãn của độc giả. Có một số độc giả cực đoan còn há mồm mắng chửi không thương tiếc, bọn hắn không cách nào chấp nhận bộ manga mình đang xem bị ngưng ngang như vậy.

Đúng lúc này, có độc giả phát hiện sáu vị hoạ sĩ manga xoá tài khoản trên mạng xã hội Bộ Lạc.

Cũng bình thường thôi. Đâm sau lưng manga Bộ Lạc xong sao còn dám ở lại Bộ Lạc lăn lộn.

Ngay sau đó, sáu người này đồng thời tạo tài khoản bên Blog và được Blog chứng nhận tick xanh, hơn nữa vừa mới có tài khoản xong đã lập tức follow một người:

Ảnh Tử!

Trong số đó Đường Di còn cố ý chạy tới khu bình luận của Ảnh Tử và để lại một lời nhắn: “Ảnh Tử lão sư, chúng ta tới rồi đây!”

Ảnh Tử lão sư?

Chúng ta tới rồi?

Phàm là người bình thường đều có thể nhanh chóng đoán ra hàm nghĩa của câu này:

Sáu vị đại thần trong giới manga đồng thời bỏ manga Bộ Lạc sang manga Liên Minh chắc chắn có liên quan đến Ảnh Tử!

“Mẹ nhà nó!”

“Chẳng lẽ là Ảnh Tử ra tay đào người?”

“Hoá ra Ảnh Tử mới là trùm cuối đứng phía sau việc đám hoạ sĩ manga này đi làm thái giám!”

“Ảnh Tử đồ xấu xa nhà ngươi!”

“Con hàng này không lo cập nhật chương mới mà lại đi gieo hoạ cho độc giả chúng ta!”

“Ảnh Tử ngươi mau đền tội với độc giả bằng cách bom 100 chương Vua Hải Tặc đi!”

“Hoặc là 100 chương Naruto cũng được!”

“Thất đức ghê nơi!”

Các độc giả lập tức chĩa mũi dùi về phía Ảnh Tử, yêu cầu Ảnh Tử phải đền bù tổn thất cho bọn hắn.

Trong số này có không ít người là fan của Ảnh Tử, dù sao giới manga không có ai là không đọc tác phẩm của Ảnh Tử cả. Nhưng cho dù là fan ruột của Ảnh Tử thì giờ phút này cũng vô cùng khó chịu!

Mẹ nó đây là chuyện gì chớ? Ngươi không thể chờ bọn hắn vẽ xong bộ đang ra rồi hãy đào người sao?

Được rồi.

Thật ra mọi người đều biết chuyện này rất không thực tế. Bởi vì một bộ manga dài tập bình thường đều được phát hành trong nhiều năm. Ảnh Tử mà đợi bọn họ vẽ xong thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Chỉ là… hiểu là một chuyện nhưng chấp nhận lại là chuyện khác, trong lòng mọi người vẫn còn cảm thấy bất mãn!

Chương 1048: Độc giả có mới nới cũ

Mà đúng lúc này, có người chú ý tới manga Liên Minh có động tĩnh!

Sáu vị hoạ sĩ manga vừa mới nhảy việc đều đồng loạt tuyên bố phát hành tác phẩm mới, hơn nữa vừa đăng đã là mười mấy chương!

Bleach của Lang ca.

Gundam của Long Vương.

Digimon của Bách Lý.

Áo Giáp Vàng của Thốn Thảo Tâm.

Cang Giả Kim Thuật Sư của Cuồng Kiếm.

Madoka Magica của Đường Di.

Sáu người hành động rất chặt chẽ và đồng loạt, mỗi bước đi đều giống hệt nhau, rõ ràng là đã thương lượng xong kế hoạch từ trước.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng dùng tài khoản Blog để thông báo với độc giả: “Sau khi lấy lại được bản quyền bộ manga cũ, chúng ta sẽ phát hành song song hai bộ.”

Các độc giả ngẩn ra.

Nghe được đám hoạ sĩ trấn an, đám độc giả cũng yên lòng lại, sau đó bắt đầu tò mò về chất lượng của sáu tác phẩm mới.

Vô số người mở sáu bộ manga mới lên xem, có độc giả vẫn còn bất mãn thầm nhủ trong lòng, nếu bộ manga mới không khiến bọn họ hài lòng thì phải bắt đám người kia ngoan ngoãn vẽ tiếp tác phẩm cũ mới được.

Nhưng sau khi xem xong, tâm tình độc giả không khỏi nổi sóng.

Khu bình luận bên dưới bộ truyện Madoka Magica của Đường Di xuất hiện hướng gió mới.

“Thật ra ta có thể hiểu được Đường Di.”

“Manga Bộ Lạc không đàng hoàng, tới Liên Minh cũng tốt, sau này ta sẽ sang Liên Minh ủng hộ ngươi, tác phẩm mới rất hay.”

“Bộ manga cũ muốn ngưng cũng được, ngươi dồn sức vẽ bộ mới này đi.”

Khu bình luận của Bleach.

“Ta ghét nhất là một hoạ sĩ vẽ song song hai tác phẩm cùng lúc, không phải ai cũng có năng lực khống chế đồng thời nhiều tác phẩm như Ảnh Tử đâu. Lang ca, chẳng thà ngươi dồn hết tâm tư vào bộ Bleach này còn hơn, ta thấy bộ này rất hay đó, bộ manga cũ cứ từ từ mà làm, không cần gấp ra chương làm gì.”

“Ta hiểu Lang ca nha.”

“Lang ca cũng không dễ dàng, Bleach hay như vậy, đổi lại là ta thì ta cũng muốn vẽ Bleach.”

Lại sau đó, ở khu bình luận của Áo Giáp Vàng…

“Ta cảm thấy làm người thì không nên hướng mãi về quá khứ, nếu Thốn Thảo Tâm đã rời Bộ Lạc tới Liên Minh thì cứ yên tâm vẽ tiếp Áo Giáp Vàng đi.”

“Đồng ý.”

“Tiếp tục vẽ bộ manga cũ thì sao nói lời từ biệt với quá khứ được, chỉ khiến quá khứ khắc sâu trong đầu chúng ta thôi.”

Lại sau đó.

Tại khu bình luận của Gundam.

“Ta không thèm giả bộ thảo mai như đám người kia, ta có sao nói vậy thôi. Ta đây chính là người có mới nới cũ, bộ manga mới của Long Vương thật sự hay hơn bộ trước nhiều, sau này ngươi vẽ bộ này là được rồi.”

“Không giả bộ thảo mai như đám độc giả cách vách à?”

“Thôi giả vờ giả vịt cái gì, nếu Long Vương vì vẽ truyện cũ mà làm truyện mới chậm ra chương thì ta tức chết!”

Tương tự như vậy, ở khu bình luận của Digimon.

“Bên chỗ Long Vương xé mặt nạ rồi, ta mà giả vờ giả vịt thì dối trá quá. Digimon hay hơn bộ trước của ngươi nhiều ấy Bách Lý, ta cảm thấy nó kích thích và thú vị hơn hẳn!”

“Đồng ý!”

“Chẳng lẽ sau khi đâm sau lưng người ta thì sẽ càng mạnh hơn sao? Vừa rồi ta cũng xem bộ mới của Thốn Thảo Tâm và Đường Di, cảm thấy trình độ của bọn hắn cao hơn trước rất nhiều, xem ra nhảy việc cũng không có gì xấu.”

Cuối cùng, ở khu bình luận truyện Cang Giả Kim Thuật Sư.

“Quá ngầu rồi! Bộ manga này thật hoàn mỹ và hợp gu ta. Cuồng Kiếm, ngươi mà dám ra chậm chương bộ này thì ta report ngươi! Sau này chú tâm vẽ bộ mới được rồi, đã nhiều năm nay ta không đọc được bộ nào hợp gu như vậy!”

“Trình độ của Cuồng Kiếm tăng lên không ít nha.”

“Manga hay thì hay nhưng tính tình lão Cuồng Kiếm vẫn thối y như trước, không sao chúng ta chấp nhận ngươi.”

Khu bình luận của sáu tác phẩm mới đều thay đổi hướng gió, vừa bắt đầu đám độc giả còn vờ vờ vịt vịt một hồi, ngại không dám thừa nhận mình có mới nới cũ. Nhưng sau đó khi có người tháo mặt nạ thì cả đám lục tục ngửa bài theo!

Sáu tác phẩm mới tuyệt đối hay hơn sáu bộ cũ nhiều, sức hấp dẫn cũng tăng vọt, độ nổi tiếng hoàn toàn vượt xa sáu bộ cũ, ngay cả độc giả cũ cũng chẳng còn đoái hoài đến mấy bộ truyện mà trước đó từng khiến bọn họ phải làm mình làm mẩy.

Drop thì drop thôi!

Trên mạng xuất hiện một đoạn văn châm biếm:

Nếu điện thoại di động của ngươi bị hư thì điều gì sẽ khiến ngươi vui vẻ trở lại? Chẳng lẽ là có người sửa điện thoại giùm ngươi?

Không phải. Nếu có người mua cho ngươi một chiếc điện thoại mới xịn hơn, ngươi sẽ vui vẻ ngay lập tức!

Đương nhiên cũng có một số độc giả lưu luyến chưa quên với mấy bộ manga cũ, nhưng không ai dám bảo đảm phần tình cảm này kéo dài được bao lâu, huống chi mấy vị hoạ sĩ đều đã tuyên bố vẫn ra chương bộ cũ khiến ai nấy đều hài lòng.

“Bộ manga mới của Đường Di thật là thơm!”

“Digimon quá đặc sắc!”

“Trình độ của Thốn Thảo Tâm lão sư bất ngờ tăng lên đột biến, hình tượng nhân vật chính trong Áo Giáp Vàng ngầu hết chỗ chê, còn có nữ thần Athena, bộ này hay ho không kém gì Vua Hải Tặc và Naruto!”

“Bleach của Lang ca cũng không hề thua kém Vua Hải Tặc!”

“Vậy là các ngươi chưa xem Gundam của Long Vương rồi! Thiết lập nhân vật trong bộ này mới thật sự đẹp trai ngầu lòi, nhiều năm rồi ta chưa xem được bộ nào hay như vậy!”

Trong lúc nhất thời, vô số lời thảo luận nở rộ, mà sau khi giao lưu một phen, tất cả mọi người đều phát hiện tình huống có hơi kỳ quái.

Phải nói là rất kỳ quái.

Sáu hoạ sĩ manga vừa nhảy sang Liên Minh thì trình độ lập tức nhảy vọt, hoàn toàn vượt qua năng lực trước đó của bọn hắn!

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Nếu chỉ một người như vậy thì không nói, nhưng đây là sáu người cùng lúc! Chẳng lẽ sáu người này vừa gia nhập Liên Minh đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc?

Cũng đâu thể nói bọn hắn cố ý giấu tài khi còn ở Bộ Lạc, vừa tới Liên Minh đã tung ra mười hai thành công lực! Đó là hành vi của Ảnh Tử nha!

Chương 1049: Manga Bộ Lạc thoái trào

Manga Bộ Lạc.

Vốn các biên tập viên của manga Bộ Lạc đều nghiến răng nghiến lợi chờ xem Liên Minh đẹp mặt, vì dính dáng tới hợp đồng và bản quyền nên trong khoảng thời gian dài sắp tới sáu vị hoạ sĩ manga sẽ không thể cập nhật chương mới, điều này nhất định sẽ khiến tập thể độc giả tức giận giậm chân!

Ta xem các ngươi xử lý như thế nào!

Nếu làm không tốt thì Liên Minh sẽ phải mang tiếng xấu, tuy điều này không cản được việc Liên Minh đang càng lúc càng quật khởi nhưng tóm lại khiến đối thủ khó chịu một chút thì tâm lý manga Bộ Lạc mới thoải mái hơn được.

Nhưng ai ngờ…

Manga Bộ Lạc đột nhiên cảm thấy không đúng. Tại sao độc giả không mắng chửi bọn hắn nữa?

Sau khi xem xét, Bộ Lạc mới ngơ ngác phát hiện sáu người này đều ra mắt sáu tác phẩm mới, hơn nữa cả sáu bộ mới đều xuất sắc hơn sáu bộ cũ!

Hoá ra trước đây các ngươi giấu tài với manga Bộ Lạc? Vừa đổi sang chỗ khác, các ngươi lập tức gia tăng trình độ?

Trước đó Ảnh Tử cũng hệt như vậy! Ở manga Bộ Lạc thì vẽ loại manga có đề tài tiểu chúng như Thám Tử Kindaichi, vừa đến Liên Minh thì…

Ủa alo! Naruto, Vua Hải Tặc, Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư!

Từ sau sự kiện của Ảnh Tử, Lăng Không đã nhận được một bài học đắt giá, hắn trở nên khách sáo tôn trọng các hoạ sĩ manga hơn nhiều, không hề muốn có thêm xích mích nào với bọn họ.

Con người đâu phải thánh hiền, ai mà chưa từng sai chứ. Ta biết mình sai nên đã thay đổi, nhưng kết quả thế nào?

Các ngươi lại dám đối xử với ta như vậy? Ta là thái tử của Bộ Lạc đó!

Con mẹ nó chả lẽ các ngươi mới là chân mệnh thiên tử hay sao?

. . .

Nhưng thật ra hiểu lầm này không kéo dài quá lâu.

Rất nhanh sau đó đã có người phát hiện trang bìa của sáu tác phẩm đều xuất hiện một cái tên quen thuộc.

Chẳng hạn như bên cạnh tên Digimon viết hai cái tên: Ảnh Tử, Long Vương.

Hoặc chẳng hạn như bên cạnh tên Bleach viết: Ảnh Tử, Lang ca.

Cứ thế, cả sáu tác phẩm mới đều có hai chữ Ảnh Tử! Đây là tình huống gì?

Những người phản ứng nhanh đều đã ý thức được mấu chốt của vấn đề, người phản ứng chậm thì cũng hiểu ra được, chỉ là trong lòng không dám tin tưởng.

Cho đến khi sáu vị manga đều đăng status thừa nhận:

“Cảm ơn Ảnh Tử lão sư đã cung cấp nội dung cốt truyện và phân khung, chúng ta vừa mới gia nhập đại gia đình Liên Minh, hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ!”

Ầm!

Lần này không còn nghi ngờ gì nữa, cơn động đất giới manga vừa xong thì đã xảy ra cơn sóng thần, toàn bộ người trong nghề đều rung động!

“Trời ạ! Ảnh Tử đúng là thần!”

“Hắn còn là người sao?”

“Trước đó chúng ta còn nói đùa Ảnh Tử có thể phát hành một lúc mười bộ, thậm chí mười một bộ, kết quả hắn lại thật sự làm vậy rồi, ngay cả đội sản xuất lừa cũng không dám làm như vậy!”

“Ta quỳ!”

“Đây chính là ba bạn gay cùng tiến cùng lùi trong truyền thuyết đó sao? Tiện Ngư lấy được quán quân một năm liên tục, Ảnh Tử thì một mình làm mười một bộ manga?”

“Ta còn đang không hiểu sao trình độ của bọn hắn đột nhiên tăng mạnh như vậy. Hoá ra là vì người nam nhân đứng sau lưng bọn hắn là Ảnh Tử!”

“Chẳng trách bọn hắn lại nhảy từ Bộ Lạc sang Liên Minh, cơ hội được hợp tác với loại yêu nghiệt như Ảnh Tử ngay cả đại thần manga cũng không thể từ chối!”

Chưa từng có ai làm được như vậy! Đối với giới manga thì hành động này của Ảnh Tử cũng rung động không khác gì việc Tiện Ngư trở thành quán quân một năm liên tục.

Người trong nghề khiếp sợ! Truyền thông khiếp sợ! Cư dân mạng cũng khiếp sợ!

Vô số đề tài xuất hiện tràn lan trên Bộ Lạc và Blog, toàn bộ đều xoay quanh sáu bộ tác phẩm mới của Ảnh Tử, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà bộc phát!

Trên manga Bộ Lạc, độc giả rối rít làm phản ——

“Mấy vị hoạ sĩ manga ta thích nhất đều chạy sang Liên Minh rồi, manga Bộ Lạc đã không còn gì đáng lưu luyến, ta phải dọn nhà qua Liên Minh để xem manga thôi.”

“Chất lượng manga Liên Minh bây giờ đã cao hơn hẳn Bộ Lạc, đương nhiên phải chọn Liên Minh rồi.”

“Ta cực thích bộ Bleach của Ảnh Tử, vì bộ manga này mà ta đã quyết định sẽ sang Liên Minh!”

“Ta vốn đang theo dõi ba bộ bên Bộ Lạc, ba bộ bên Liên Minh, nhưng bây giờ Bộ Lạc chỉ còn có một bộ ta muốn xem, sau này xem manga vẫn nên sang Liên Minh thì hơn.”

“Đi Liên Minh thôi, vì Bleach!”

“Mấy bộ manga bên Liên Minh đều rất xuất sắc, nhất là Áo Giáp Vàng rất hợp gu ta, Ảnh Tử bao trọn bên đó rồi, thật là vui làm sao, ta còn ở manga Bộ Lạc làm cái gì nữa!”

“Các anh em, dời nhà sang Liên Minh thôi!”

Gần như ngay ngày hôm đó, lưu lượng của manga Bộ Lạc rơi xuống điểm thấp nhất từ trước đến nay. Cho dù là thời điểm manga Bộ Lạc mới thành lập thì lưu lượng cũng không thấp đến vậy, có thể thấy lần này bọn họ bị ảnh hưởng cỡ nào!

Mà ngược lại, lưu lượng của manga Liên Minh thì tăng vọt lên! Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có rất nhiều người đăng ký tài khoản.

Đến ngày 12 tháng 12.

Lưu lượng của Liên Minh đã hoàn toàn vượt qua thời điểm manga Bộ Lạc đang hưng thịnh nhất.

Hướng gió trong giới manga đã thật sự thay đổi rồi.

Các hoạ sĩ manga bên Bộ Lạc bắt đầu hoảng loạn. Mấy ngày nay tác phẩm của bọn hắn đều sụt giảm lượng view thê thảm, điều này có nghĩa là vô số độc giả đã bỏ Bộ Lạc mà chạy sang Liên Minh.

“Giờ còn vẽ làm cái gì nữa!”

“Độc giả đã chạy sạch bách rồi!”

“Liên Minh vốn có quân đoàn của Ảnh Tử hấp dẫn lưu lượng, bây giờ bọn họ lại có thêm sáu thành viên mới, lưu lượng trực tiếp tăng lên tới ngưỡng vô địch, trừ phi sau này manga Bộ Lạc có được hoạ sĩ cấp bậc như Ảnh Tử, nếu không đám độc giả sẽ một đi không trở lại.”

Chương 1050: Ta phong bút còn không được sao?

“Chúng ta phải tính toán đường lui thôi.”

“Ảnh Thần quá biến thái, một mình chống đỡ cả trang website còn chưa đủ, hắn còn muốn thâu tóm toàn bộ giới manga hay sao? Cũng may bộ ta đang làm sắp kết thúc rồi, đợi xong bộ này ta sẽ sang Liên Minh vẽ tác phẩm mới, bên manga Bộ Lạc chẳng còn bao nhiêu độc giả nữa.”

“Ta chuẩn bị drop tác phẩm đang làm, sang Liên Minh vẽ tác phẩm mới.”

“Ta hối hận quá, trước đó biên tập viên Liên Minh muốn đào ta sang đó, lại còn đưa ra điều kiện rất hấp dẫn nhưng vì bọn hắn là trang website mới nên ta từ chối. Bây giờ thì hay rồi, ta còn phải tìm lại vị biên tập viên kia để năn nỉ hắn cho ta nhập đội.”

“Moẹ, ta cũng hệt như ngươi!”

“Nếu trước đây ta đến Liên Minh thì đãi ngộ chắc chắn rất tốt, nhưng giờ mà đi thì e là chỉ được đãi ngộ bình thường thôi.”

Trước đó Liên Minh đã từng mời chào không ít hoạ sĩ nhưng bên Bộ Lạc không có mấy người muốn đi.

Bây giờ thời đại thay đổi, hoạ sĩ manga bên Bộ Lạc chen nhau muốn nhảy sang Liên Minh! Chỉ là lúc xưa người ta vốn dùng kiệu tám người khiêng để mời mình, mình không đồng ý, bây giờ lại phải vác mặt mo chạy vào cửa đúng là quê muốn chết.

Nhưng có người còn thảm hại hơn bọn hắn!

Chẳng hạn như những hoạ sĩ manga từ Liên Minh nhảy sang Bộ Lạc. Bây giờ bọn họ khó chịu gần chết, ai nấy đều run sợ, vội vàng bàn bạc với nhau:

“Trước đó ta từng phản bội Liên Minh, bây giờ Liên Minh có còn cần ta không?”

“Chắc chắn ta bị Liên Minh cho vào danh sách đen rồi, mẹ nó ta vừa mới nhảy sang Bộ Lạc chưa tới hai tháng mà Bộ Lạc đã bị Liên Minh đánh gục rồi!”

“Như ngươi thì đã là gì, Đạo Hoả Giả còn thảm hơn ngươi nhiều.”

“Đạo Hoả Giả lão sư hình như mới chuyển từ Liên Minh sang Bộ Lạc, nghe nói vì chuyện này mà hắn còn nháo lớn một trận với biên tập viên của Liên Minh, kết quả hắn đến Bộ Lạc còn chưa kịp ấm mông thì đã gặp phải chuyện này, chẳng khác nào thả mồi bắt bóng.”

“Ách! Ngay đêm trước khi Ảnh Tử dẫn theo Liên Minh thống nhất toàn bộ giới manga?”

“Được rồi, thật ra chúng ta còn chưa thảm lắm, ngay cả Đạo Hoả Giả cũng không, thảm nhất hẳn là mấy vị kia!”

Mấy vị kia là ai? Tất cả mọi người đều biết. Chính là Thiên Môn, Dạ Thâm Trầm và Hà Đại Tuấn.

Trước đó Hà Đại Tuấn vì danh hiệu “hoạ sĩ vẽ manga thi đấu mạnh nhất” mà ồn ào một trận với Ảnh Tử. Bây giờ địa vị của Ảnh Tử trong giới manga chính là đệ nhất nhân, dù thế nào thì Hà Đại Tuấn cũng không thể gia nhập Liên Minh được.

Về phần Thiên Môn và Dạ Thâm Trầm?

Hai người này còn khoa trương hơn Hà Đại Tuấn. Vì điều kiện của manga Bộ Lạc đưa ra quá tốt nên hai người đâm sau lưng Liên Minh một nhát chí mạng, suýt chút nữa khiến Liên Minh tắt thở, toàn bộ Liên Minh đều phải nhờ vào Ảnh Tử mới ngăn được cơn sóng dữ.

Bây giờ thời thế đã đổi, e là toàn bộ người trong Liên Minh hận nhất chính là hai con hàng này!

“Phong bút! Ta phong bút còn không được sao!”

Hà Đại Tuấn sụp đổ nói, trong lòng đã tuyệt vọng đến cùng cực. Hắn làm sao có thể đối mặt với thời đại thuộc về Ảnh Tử nữa?

“Chúng ta có được coi như là thần tử mất nước không?” Thiên Môn nhìn Dạ Thâm Trầm, trong lòng bỗng thấy thương cảm không thôi.

Dạ Thâm Trầm thở dài: “Chuyến này hoạ sĩ manga ở Bộ Lạc chắc ít đi phân nửa.”

Nếu ban đầu bọn hắn không đâm sau lưng Liên Minh thì bây giờ mọi chuyện đã khác, có khi đã thành hoạ sĩ vip được Liên Minh tôn sùng luôn rồi.

“Lăng Không có cách nào cứu manga Bộ Lạc không?”

“Chẳng còn cách nào đâu, thời thế đã thay đổi rồi.”

Một lời của Dạ Thâm Trầm thành sấm, thời đại của manga Bộ Lạc đã kết thúc. Lăng Không đương nhiên muốn cứu vãn nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm.

Trừ phi hắn hoá thân thành Ảnh Tử, tạo ra một truyền kỳ còn lợi hại hơn thế. Nhưng đây chỉ là chuyện không thể nào.

Bộ Lạc vẫn ổn. Nhưng manga Bộ Lạc thì hoàn toàn hết cứu.

Càng làm Lăng Không tuyệt vọng là đám biên tập viên manga Bộ Lạc không ngừng nộp đơn từ chức.

. . .

Ban biên tập Liên Minh lúc này đang vô cùng náo nhiệt, bầu không khí vui vẻ hưng phấn ngập tràn trong không gian.

“Liên Minh chúng ta thành bánh trái thơm ngon rồi!”

“Rất nhiều hoạ sĩ manga liên hệ muốn vẽ tác phẩm mới trên nền tảng Liên Minh!”

“Ha ha ha, Cẩu Thần cũng muốn tới Liên Minh rồi!”

“Cẩu Thần là đại thần ngang với đám người Đường Di, hắn cũng muốn đầu quân cho chúng ta!”

“Ta còn nhận được tin tức Thất Thất lão sư cũng sang Liên Minh!”

“Trước đó không phải Thất Thất lão sư đã từ chối rồi sao? Ta nhớ lúc đó đích thân tổng biên tập đề nghị hợp tác với ông ta, kết quả Thất Thất lão sư tự xưng mình là trung thần của Bộ Lạc, không có hứng thú nhảy việc.”

Các biên tập viên cười như hoa nở. Cái gì mà trung thần với chả trung thần? Hôm nay cũng phải chủ động liên lạc xin gia nhập Liên Minh đó thôi.

Loại cảm giác này thật đã! Có thể dùng một câu danh ngôn kinh điển để hình dung: Ngày hôm qua ngươi lạnh lùng với ta, hôm nay ta đã cao tới mức ngươi không với tới!

. . .

Trong phòng làm việc của Ảnh Tử.

Lâm Uyên xem tin trên mạng, khẽ mỉm cười. Hắn đã biết tình huống của manga Bộ Lạc mấy ngày nay. Có lẽ tranh chấp giữa đôi bên vẫn chưa kết thúc nhưng manga Bộ Lạc hoàn toàn xong đời rồi!

Không uổng công mình làm việc vất vả để làm mười một bộ manga cùng lúc!

Nên biết những tác phẩm này đều là tuyệt tác từng thống trị giới manga Địa Cầu, chia thành từng thời kỳ khác nhau. Lâm Uyên hợp chúng lại vào một thời điểm để phát hành, đương nhiên sẽ tạo ra cơn rúng động kinh khủng.

“Ông chủ uống trà đi.” Kim Mộc đưa cho Lâm Uyên một ly trà.

Chương 1051: Sư Giả Hào Quang cấp 3

Bên cạnh Kim Mộc, các học trò của Lâm Uyên đang nhìn về phía lão sư với ánh mắt sùng bái.

Trước đó mọi người cho rằng làm năm bộ một lúc đã là cực hạn của lão sư, ai mà ngờ được lão sư lại có thể sáng tạo ra lịch sử, làm mười một bộ cùng một lúc!

Tuy bây giờ lão sư càng lúc càng lười biếng, khi vẽ phân khung và nội dung cốt truyện cho mọi người đều dùng người que, có lúc đến người que cũng lười vẽ, trực tiếp ném ra dàn ý sơ lược để mọi người tự phát huy thì vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của Lâm Uyên trong lòng mọi người.

Trên thực tế, Lâm Uyên làm vậy là có nguyên nhân.

Chủ yếu vẫn là vì hoạ sĩ manga đến một cấp độ nhất định thì năng lực hiểu và diễn đạt sẽ mạnh lên, dần dần có thể vẽ ra những gì mình muốn, cho dù Lâm Uyên không cung cấp nội dung cốt truyện thì bọn hắn vẫn có thể vẽ ra hình ra dạng.

Đây là chuyện rất bình thường. Giống như khi Thám Tử Lừng Danh Sở Ngư đi vào quỹ đạo thì cũng chẳng cần Lâm Uyên phải theo dõi sát sao nữa. Hắn chỉ cần cung cấp dàn ý và đầu mối chính là đủ rồi, những chi tiết cụ thể cứ để bọn họ tự mình bổ sung.

Có trời mới biết mấy chương sau này của Thám Tử Lừng Danh Conan trên Địa Cầu có phải do Gosho Aoyama tự vẽ hay không.

Thậm chí không chỉ Conan, rất nhiều tác phẩm truyện tranh khác cũng do một tổ hoạ sĩ phụ trách, hiệu quả có tốt có xấu.

Bên bày có Lâm Uyên trông chừng và đảm bảo chất lượng nên hiệu quả vẫn luôn rất tốt. Đây mới là lý do khiến Lâm Uyên có sức lực làm mười một bộ cùng lúc.

Hắn uống một ngụm trà rồi nhận lấy danh sách do Kim Mộc đưa tới.

“Đây là danh sách các hoạ sĩ manga cấp trung và cấp cao muốn nhảy sang Liên Minh.”

Lâm Uyên thậm chí nhìn thấy tên mấy hoạ sĩ không kém gì đám người Đường Di.

“Có một số người chủ động tới, có một số là do Hàn Tể Mỹ mời tới.”

Hoạ sĩ manga cấp bậc đại thần dù đăng tác phẩm ở đâu cũng vẫn có thể kiếm cơm, chỉ là Liên Minh là phương án lựa chọn tối ưu nhất mà thôi.

Những người này cũng cần chút mặt mũi, Hàn Tể Mỹ chỉ cần nói khách sáo mấy câu thì bọn hắn cũng biết thời biết thế mà đồng ý.

Giống như vương triều thời cổ đại, ngoại trừ một số trung thần thật sự thì hầu hết mọi người đều sẽ quy thuận tân vương.

Lâm Uyên cũng thấy được danh sách một số trung thần của manga Bộ Lạc không vì thời thế thay đổi mà rời đi.

“Những người này không đến Liên Minh cũng dễ hiểu thôi.” Kim Mộc mỉm cười giải thích, “Bởi vì bọn họ không phải đi theo con đường manga nhiệt huyết chiến đấu, tác phẩm của bọn họ đều có dấu ấn riêng, dù ở lại Bộ Lạc vẫn sẽ có độc giả ủng hộ. Dù sao bây giờ có không ít độc giả thích đọc manga trên điện thoại, đối với bọn họ thì chỉ cần thay đổi phần mềm ứng dụng trên điện thoại là được.”

Lâm Uyên gật đầu. Những người còn ở lại Bộ Lạc đều có phong cách vẽ đặc biệt, thiên hướng về kiểu sinh hoạt hàng ngày.

Hiện tại trên Liên Minh đều là manga nhiệt huyết chiến đấu, vốn không có bao nhiêu bộ theo phong cách sinh hoạt thường ngày.

Đối với những người này thì có nhảy việc hay không cũng không có ảnh hưởng gì. Xem ra sau này hắn phải suy tính một chút đến thể loại manga hài hước thường ngày, phong cách trên một website nên đa dạng hơn mới thu hút được nhiều đối tượng độc giả.

“Manga Bộ Lạc chỉ đang kéo dài hơi tàn.” La Vi cười lạnh, “Sau này giới manga đã có vương triều mới, bọn họ chỉ còn là một trang website nhỏ như các trang khác mà thôi.”

La Vi không phải đang nhằm vào giới manga mà là nhằm vào manga Bộ Lạc.

Ảnh Tử là vị lão sư mà nàng tôn trọng nhất, manga Bộ Lạc đã từng đuổi Ảnh Tử ra khỏi cửa, đương nhiên nàng sẽ không có hảo cảm hay sự thương hại nào đối với manga Bộ Lạc.

“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu, vừa định nói chuyện thì Hệ thống đột nhiên lên tiếng:

[Tíng toong! Chúc mừng điểm danh vọng hội hoạ của ký chủ vượt mức 1 triệu, nhận được phần thưởng: Sư Giả Hào Quang tăng lên tới cấp 3!]

Sư Giả Hào Quang thăng cấp? Hai mắt Lâm Uyên lập tức toả sáng.

Vừa lấy lại tinh thần, Lâm Uyên nghe được Kim Mộc đang nói: “Sắp sang năm mới rồi, năm nay mọi người làm việc rất tốt, cuối năm phòng làm việc của chúng ta sẽ có thưởng cao hơn trước…”

Lâm Uyên cười một tiếng.

Về phương diện quản lý Lâm Uyên đều giao hết cho Kim Mộc phụ trách, mà cách điều hành của Kim Mộc khiến hắn và mọi người hết sức hài lòng.

Nhưng đúng lúc này, La Vi đột nhiên ho khan một tiếng: “Ta có thể không nhận tiền thưởng cuối năm không?”

Kim Mộc ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

La Vi nhìn về phía Lâm Uyên: “Ta muốn được đổi phần thưởng thành mấy ngày học tập cùng lão sư. Trung châu sắp gia nhập khối thống nhất, người nhà ta hy vọng ta có thể đạt được chút thành tựu trong giới hội hoạ truyền thống, đương nhiên ta vẫn sẽ làm tốt bộ manga do mình phụ trách.”

“Việc này…” Kim Mộc nhìn về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên mỉm cười đáp: “Thưởng cuối năm thì vẫn phải có, ngoài ra trước khi tới cuối năm chúng ta có thể thư thả một chút, tạm thời ra chương chậm lại. Ta sẽ huấn luyện cho mọi người một đoạn thời gian.”

Sư Giả Hào Quang thăng cấp rồi, đương nhiên phải thử hiệu quả chứ sao.

Đã rất lâu rồi Lâm Uyên không dạy dỗ học trò. Không chỉ là học trò giới manga mà cả học trò giới âm nhạc nữa.

Bởi vì hắn phát hiện: sau khi các học trò của mình học tập đến một trình độ nhất định thì muốn tăng lên nữa là việc vô cùng khó khăn. Điều này nói rõ hiệu quả của Sư Giả Hào Quang đã đến cực hạn.

Nhưng hôm nay Sư Giả Hào Quang lại thăng cấp rồi. Như vậy có phải các học trò của hắn sẽ lại có không gian tiến bộ?

Chương 1052: Đại thần và bạch kim

Nếu được vậy thì tốt quá, bởi vì như thế thì sau này công việc của Lâm Uyên sẽ càng thêm dễ dàng. Học trò lợi hại sẽ giúp hắn bớt lo, chẳng hạn như La Vi, chỉ cần đưa nàng đại cương tác phẩm là nàng có thể hoàn thành tốt bộ truyện đó rồi.

“Ta trước ta trước!”

“Đừng tranh với ta!”

“Lão sư đã rất lâu rồi không huấn luyện cho ta đó!”

“Học vấn trong này rất sâu, ngươi bơi không nổi đâu, để ca bơi thay ngươi!”

“Tất cả câm miệng, ta trước mới đúng!”

Các học trò chen lấn tranh giành nhau, ai cũng muốn được Lâm Uyên huấn luyện.

Ban đầu mọi người chỉ lấy thân phận người học việc gia nhập phòng vẽ manga của Ảnh Tử. Nhờ một tay Lâm Uyên dạy dỗ bọn họ mới có được thực lực như ngày hôm nay, cho nên trong lòng mọi người đều hiểu được học tập với lão sư là cơ hội lớn thế nào!

Khác với những lớp học qua loa chỉ biết thổi phồng ở ngoài kia, thứ lão sư dạy rất thiết thực, thậm chí có thể khiến trình độ của bọn họ tăng lên rất nhanh!

Cơ hội như vậy ai mà không thèm khát?

“La Vi trước đi.” Lâm Uyên quyết định hôm nay sẽ dạy La Vi.

La Vi hưng phấn gật đầu, đuổi đám người còn lại sang một bên. “Các ngươi xếp hàng vào!”

Mọi người tiếc nuối rời đi, chỉ là trong mắt vẫn ngập tràn mong đợi, tiếp theo sẽ đến lượt bọn họ!

Hai người đi vào phòng làm việc, Lâm Uyên bắt đầu dạy La Vi vẽ.

Phương pháp dạy dỗ của Lâm Uyên rất đơn giản. Hắn sẽ bảo La Vi vẽ trước, còn mình đứng bên cạnh nhìn. Chờ sau khi La Vi vẽ xong hắn sẽ vẽ lại lần nữa cho nàng xem, chỉ dẫn La Vi những điểm chưa đủ tốt trong bức hoạ của nàng.

Trước đây hắn dạy như thế, bây giờ vẫn vậy, chỉ khác là năng lực tiếp nhận kiến thức của La Vi đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Có những thứ mà trước đây Lâm Uyên phải suy nghĩ thật nhiều mới nói rõ ràng cho nàng hiểu được, bây giờ hắn chỉ cần nửa giờ là có thể thông não cho nàng rồi.

Sư Giả Hào Quang quả nhiên đã tăng lên một cấp độ mới!

Lâm Uyên vui vẻ một, La Vi càng hưng phấn mười!

Lão sư dạy còn tốt hơn xưa, có những thứ trước đây nàng nghe mãi mới hiểu thì bây giờ chỉ cần lão sư nói một chút đã có thể nắm bắt được!

Thật là một loại cảm thụ kỳ diệu khiến La Vi hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Khi Lâm Uyên kết thúc bài giảng, nàng thậm chí không nhận ra thế mà đã trôi qua ba tiếng đồng hồ!

“Lão sư, ta…”

“Hửm?”

Lâm Uyên mỉm cười nhìn La Vi. Hắn có thể lý giải được tâm tình của nàng lúc này. Nhưng điều hắn không ngờ được là La Vi không phải muốn nói cảm kích hay biết ơn mà chỉ bật thốt ra mấy chữ:

“Ta muốn đi vệ sinh!”

Mê mệt học tập suốt ba giờ đồng hồ, bàng quang của nàng đã hết chịu nổi, sắp nổ tung rồi.

Lâm Uyên: “. . .”

La Vi vừa xông thẳng về phía nhà vệ sinh vừa hô: “Lão sư dạy quá hay, học tập với ngài còn hiệu quả hơn đọc sách mười năm!”

Lâm Uyên cảm thấy được an ủi ít nhiều.

Người học tập cảm nhận được bản thân có tiến bộ sẽ thấy mình đạt được thành tựu, mà người giảng bài thấy học trò có tiến bộ thật ra cũng thấy rất thành tựu.

Trong mấy ngày kế tiếp.

Lâm Uyên không làm gì khác ngoài việc huấn luyện cho các học trò phòng làm việc manga.

Rất nhanh sau đó mọi người đều được trải nghiệm cảm giác của La Vi.

“Lão sư giảng bài càng lúc càng hay!”

“Ta cảm thấy mình lại có tiến bộ rồi!”

“Trước đó lão sư không vẽ người que cho ta, ta vẽ không được. Bây giờ lão sư không cần vẽ người que, ta chỉ cần dựa vào dàn ý cũng có thể nắm giữ được tiết tấu bộ manga rồi.”

“Cảm giác này thoải mái hơn tối qua làm một nháy nữa!”

“Ta thấy mình vô địch thiên hạ rồi, trên đời này ngoài lão sư ra không ai mạnh hơn ta!”

Kim Mộc đứng bên cạnh nghe mà lắc đầu. Đám người trong phòng làm việc của Ảnh Tử càng lúc càng bành trướng, động một chút là gáy mình vô địch thiên hạ.

Ai vẽ manga cũng đều đần độn như vậy sao?

. . .

Thật là bớt lo!

Bây giờ trình độ của mọi người đồng thời tăng lên, Lâm Uyên bớt đi rất nhiều việc, chỉ cần đưa dàn ý đại cương cho mọi người là xong.

Trình độ của hoạ sĩ vẽ manga phân thành mấy cấp bậc.

Cấp số 1 là trình độ như đám người Đường Di, Cuồng Kiếm, bọn hắn là hoạ sĩ đỉnh cấp trong giới manga, lúc trước trình độ của La Vi cũng ở khoảng này.

Cấp số 2 là trình độ như mấy học trò còn lại của Lâm Uyên. Những người này đến gần đỉnh cấp nhưng còn chưa hoàn toàn thấu triệt, trình độ kém hơn La Vi một chút nhưng một khi có nội dung cốt truyện tốt thì có thể phát huy không thua gì cấp số 1.

Cấp số 3 là các hoạ sĩ manga tầm trung, nhóm này thuộc về lực lượng trung kiên của một website.

Cấp số 4 là các hoạ sĩ miễn cưỡng có thể kiếm cơm nhưng địa vị trong giới rất bình thường.

Cấp số 5 là các hoạ sĩ làm việc trong mấy công ty chuyên về vẽ và thiết kế tranh minh hoạ…

Bây giờ mấy học trò của Lâm Uyên đều được hắn nâng lên tới cấp số 1, trình độ hoàn toàn không hề thua kém đám người Đường Di.

Mà trình độ của học trò lớn nhất La Vi đã vượt qua đám người Đường Di, bây giờ phòng làm việc của Ảnh Tử khắp nơi đều là đại thần và bạch kim!

Hả?

Đại thần và bạch kim… cái khái niệm này cũng rất thú vị. Chi bằng để manga Liên Minh hoạt động theo tiêu chuẩn này.

Lâm Uyên nảy sinh ý tưởng, lập tức nói với Kim Mộc.

Kim Mộc cũng cảm thấy thú vị: “Chúng ta có thể dùng làm tiêu chuẩn để ký hợp đồng. Hoạ sĩ manga cấp đại thần có thể ký hợp đồng cao cấp hơn hoạ sĩ bình thường. Một khi lên tới cấp bạch kim thì có quyền bàn điều kiện với website, chúng ta căn cứ vào tình huống và trình độ của mỗi người để làm ra một bản hợp đồng phù hợp.”

Chương 1053: Đề cử giải thưởng lớn

Lâm Uyên gật đầu. Hắn chỉ nghĩ ra rồi nói lại một lần, sau đó không để ý tới việc này nữa.

Mà Kim Mộc thì lại có hứng thú với khái niệm này nên lập tức thương lượng với Hàn Tể Mỹ. Rất nhanh sau đó manga Liên Minh đẩy ra khái niệm đại thần và bạch kim có cấp bậc hợp đồng khác biệt.

Năm đồ đệ của Lâm Uyên trong phòng làm việc đều được ký hợp đồng bạch kim, ngoài ra đám người Đường Di cũng là bạch kim.

Nhóm hoạ sĩ manga bạch kim đầu tiên của Liên Minh có tổng cộng hai mươi người! Sau đó là hoạ sĩ đại thần, Liên Minh đưa ra hạn ngạch ba mươi người.

Chuyện này tạo thành kích thích lớn đối với các hoạ sĩ manga. Không biết có bao nhiêu người ở tầm trung mơ ước được trở thành đại thần, thậm chí là bạch kim! Bởi vì nó không chỉ là hư danh mà còn có phúc lợi và đãi ngộ rất thực tế!

Trong mắt đám người trong nghề, phương án này lại có mùi vị khác biệt.

“Liên Minh đang tự phân chia cấp bậc giới manga sao?”

Website manga lũng đoạn thị trường mới có tư cách định ra cấp bậc, nếu không đó chỉ là trò cười. Mà Liên Minh đã có tư cách này!

Điều này khiến ngày càng nhiều hoạ sĩ manga khát vọng được gia nhập Liên Minh!

Ai mà chẳng muốn được phong thần, thậm chí trở thành hoạ sĩ cấp bạch kim? Các website manga còn lại đương nhiên cũng có thể làm vậy nhưng người ta sẽ cảm thấy cấp bậc của bọn hắn không đủ chất lượng.

Hiện tại manga Liên Minh đã có thể đại biểu cho toàn bộ giới manga.

Đáng nhắc tới là…

Ảnh Tử không có chức vị gì đặc biệt, cũng là hoạ sĩ bạch kim.

Hàn Tể Mỹ muốn định ra cho hắn cấp bậc cao hơn, chẳng hạn như Vương Giả, nhưng Lâm Uyên từ chối.

Kim Mộc cũng cảm thấy không cần thiết phải làm thế. Không chỉ cảm thấy rất đần mà còn sẽ khiến cho các hoạ sĩ bạch kim cảm thấy tiếc nuối. Dù sao tiêu chuẩn của Ảnh Tử quá cao, bọn hắn có phấn đấu cả đời cũng không với tới được.

Nếu đã là chuyện không thể làm nổi thì không cần phải tạo ra mục tiêu đó làm gì, sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng.

“Làm như vậy đẳng cấp bạch kim sẽ càng thêm hot.” Kim Mộc phân tích có lý có cứ, “Hoạ sĩ cấp bạch kim thấy đường đường là Ảnh Tử mà cũng là bạch kim, như vậy bọn hắn sẽ thấy tự hào hơn rất nhiều, mà những hoạ sĩ khác sẽ ngày càng khát vọng được trở thành bạch kim, như vậy bọn hắn có thể ngang cấp với Ảnh Tử rồi.”

Nói đến đây, Kim Mộc khẽ lắc đầu: “Điều đáng tiếc duy nhất là thân phận của Ảnh Tử không thể nào trực tiếp tham gia buổi tiệc cuối năm được.”

Năm nay Liên Minh lũng đoạn thị trường manga nên dự định sẽ mở tiệc cuối năm, đại thần và bạch kim chắc chắn sẽ được mời, những hoạ sĩ tầm trung có biểu hiện tốt trong năm cũng được tham gia.

Đây là cách để Liên Minh tuyên bố quyền bá chủ của mình!

Giống như trên Địa Cầu các công ty lớn đều thích tổ chức tiệc cuối năm và mời các nhà đầu tư hoặc khách hàng lớn đến tham dự, tư bản đều rất coi trọng mấy buổi tiệc này.

Tinh Mang đã quyết định đợi đến ngày Liên Minh tổ chức tiệc cuối năm sẽ sắp xếp cho vài vị minh tinh nổi tiếng đến gia tăng thanh thế cho website.

. . .

Chuyện về giới manga vừa kết thúc thì đã sắp tới cuối năm.

Ngày này, âm Nhạc Thịnh Điển rốt cuộc có động tĩnh. Các vị ca vương, ca hậu và khúc phụ mới đều sẽ sinh ra từ đây.

“m Nhạc Thịnh Điển năm nay sẽ tổ chức vào ngày 25 tháng 12. Hiệp hội văn nghệ không muốn kéo dài qua sang năm, thư mời của Lâm đại biểu cũng đã được gửi tới, trưa nay lúc 11 giờ sẽ công bố các loại đề cử…”

Trong phòng làm việc ở Tinh Mang, Cố Đông báo cáo tình huống với Lâm Uyên.

Lâm Uyên gật đầu, trong lòng rất là mong đợi. Năm nay hắn lấy được quán quân một năm liên tục, các loại đề cử cho những giải thưởng hấp dẫn hẳn là cũng có liên quan không ít tới hắn.

Kết quả cụ thể thế nào còn phải xem khẩu vị của ban giám khảo.

Nước trong này rất sâu, giống như giải thưởng Thần Long mảng điện ảnh sẽ không dựa vào doanh thu phòng vé để xác định trao giải thưởng cho phim nào.

Các giải thưởng lớn của âm Nhạc Thịnh Điển cũng thế, tuyệt đối không chỉ dựa vào thứ tự trên bảng xếp hạng âm nhạc hàng tháng, nếu không thì cần gì phải tổ chức âm Nhạc Thịnh Điển làm gì nữa, mọi người trực tiếp xem trên bảng xếp hạng mùa giải là được.

Đám người trong nghề cũng rối rít mong chờ đến ngày này. âm Nhạc Thịnh Điển là buổi lễ trao giải có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới âm nhạc ở Lam Tinh.

Nó là giấc mơ của vô số người làm nhạc!

Giờ khắc này, toàn bộ người trong giới đều nhìn chằm chằm vào tài khoản của quan phương âm Nhạc Thịnh Điển.

. . .

Buổi trưa lúc 11 giờ, tại công ty truyền thông chuyên về mảng giải trí nào đó.

Tổng biên tập ngồi trước máy vi tính không ngừng tải lại (F5) trang website, chờ đợi âm Nhạc Thịnh Điển công bố đề cử cho các giải thưởng lớn.

Xung quanh hắn là một đám biên tập viên đang nghị luận ầm ĩ.

“Các ngươi nói xem năm nay sẽ có đại lão nào được đề cử giải thưởng lớn?”

“Tiện Ngư nhất định có không ít đề cử.”

“Bài hát kia của Lục Thịnh cũng có thể vào vòng.”

“Nói như vậy Matsushima và Makoto Itou cũng có cơ hội.”

“Tuy bọn họ thua trên mùa giải âm nhạc nhưng tiêu chuẩn phát thưởng của âm Nhạc Thịnh Điển thì không ai đoán trước được.”

“Ta đã soạn sẵn bản thảo rồi đây.”

Tạp chí bọn hắn đương nhiên phải tranh thủ từng giây từng phút để ra bài viết trước các đối thủ khác, như vậy mới giành được nhiều lưu lượng.

Đúng lúc này, tổng biên tập căng thẳng hô lên: “Công bố rồi kìa!”

Đám người lập tức rối rít nhìn vào màn hình máy tính của mình:

Đề cử ca khúc có lời nhạc hay nhất:

Thiên Đường Đã Mất của Nghê Hồng Vũ, Vì Ngày Mai Tốt đẹp Mà Chiến Đấu của Trâu Gia Minh, Không Xứng của Diêu Vượng, Sứ Thanh Hoa của Tiện Ngư.

Chương 1054: Chưa từng có trong lịch sử!

Đề cử ca khúc lưu hành hay nhất:

Snow của Mike, Vết Thương của Vũ Long, Sứ Thanh Hoa của Tiện Ngư, Dạ Khúc của Tiện Ngư.

Đề cử nam ca sĩ được yêu thích nhất:

Tôn Diệu Hoả hát Sứ Thanh Hoa, Lữ Đồng hát Vô Tâm, Thân Mậu hát Đại Nhãn Đông Nam Phong, Tiện Ngư hát Dạ Khúc.

Đề cử ca khúc có phối nhạc hay nhất:

Chương Thứ 7 Của Đêm của Tiện Ngư, Rẽ Ngang Và Đi Thẳng của Thương Minh, Vũ Trụ của Ngưu Bảo Lợi, Sương Mù của Đồ Nam.

Mới nhìn mấy giải được nhận đề cử, các biên tập viên đều sợ hết hồn:

Tiện Ngư Tiện Ngư Tiện Ngư Tiện Ngư…

Tần suất xuất hiện cái tên này quá mức dày đặc, đây chính là uy lực của quán quân một năm liên tục sao?

“Phía sau vẫn còn kìa!”

Nghe tiếng một biên tập viên hô lên, mọi người lập tức xem tiếp. Quả nhiên lại thấy mấy cái đề cử có tên Tiện Ngư trong đó!

“1, 2, 3, 4, 5, 6…”

Càng đếm mọi người càng kinh ngạc, đến cuối cùng thì ai nấy đều trợn tròn mắt!

“11, 12, 13!”

Moá!

Đây chính là âm Nhạc Thịnh Điển do năm châu hợp lại đó! Người làm nhạc đỉnh cấp của năm châu nhiều như vậy mà Tiện Ngư lại dùng sức một người để xuất hiện trong tất cả các đề cử như vậy, đây là hành vi con người làm ra được sao?

Dựa vào cái gì? Quán quân một năm liên tục?

Dù Tiện Ngư có lấy được quán quân một năm liên tục thì cũng không có khả năng được đề cử đến mười ba giải thưởng lớn được!

Các biên tập viên điên cuồng thảo luận.

Hai mắt tổng biên tập nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, đầu óc hoạt động hết công suất để phân tích sự kỳ diệu này, sau đó hắn đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái!

“Ta hiểu rồi!”

“Ngài hiểu cái gì thế?”

“Hiệp hội văn nghệ cố ý nâng đỡ Tiện Ngư đúng không?”

“Không phải, các ngươi nhìn cho kỹ những tác phẩm được đề cử đi!”

“Thấy không, ca khúc Sugar được đề cử MV ca nhạc hay nhất, ngươi cảm thấy thứ này có liên quan gì đến trình độ soạn nhạc không…”

“Còn có Sứ Thanh Hoa được đề cử ca từ hay nhất.”

“Dưới tình huống bình thường, người viết lời, người soạn nhạc và người biểu diễn là ba người khác nhau! Chỉ có mình Tiện Ngư là đa tài đa nghệ, bài hát của hắn đều do hắn tự mình sáng tác và viết lời, thỉnh thoảng lại nổi hứng tự mình biểu diễn, thế cho nên người được đề cử từ đầu đến cuối đều là hắn!”

“Cũng bởi vì hắn thỉnh thoảng sẽ tự hát nên mới được đề cử giải nam ca sĩ được yêu thích nhất.”

“Mà ca khúc được phối nhạc hay nhất cũng đề cử Tiện Ngư với Chương Thứ 7 Của Đêm. Không phải khúc phụ nào cũng biết phối nhạc, nhưng hết lần này tới lần khác Tiện Ngư lại biết, hơn nữa còn biết rất rõ, làm rất đẳng cấp!”

Tổng biên tập không ngừng giải thích, đám người cũng lấy lại tinh thần.

Moá! Đúng là như thế thật!

Tại sao mọi người cảm thấy Tiện Ngư giành được nhiều đề cử như vậy là không khoa học? Bởi vì những giải thưởng hắn được đề cử không chỉ là soạn nhạc, không chỉ liên quan đến thân phận khúc phụ!

Viết lời…

Phối nhạc…

Biểu diễn…

Thậm chí còn có MV…

Mẹ nó khúc phụ nào làm được như thế?!

Rõ ràng những đề cử này đều thuộc về người viết lời ca khúc, người phối nhạc cùng với ca sĩ blah blah!

Vấn đề nằm ở chỗ: tuy Tiện Ngư là khúc phụ nhưng hắn quá toàn năng rồi, cái gì cũng biết mà cái gì cũng tinh thông!

Chẳng lẽ âm Nhạc Thịnh Điển có thể không cho Sứ Thanh Hoa được đề cử giải ca từ tốt nhất?

Chẳng lẽ âm Nhạc Thịnh Điển có thể từ chối không để Chương Thứ 7 Của Đêm vào vòng đề cử bản phối nhạc hay nhất?

Vấn đề không phải chuyện này có liên quan đến Tiện Ngư hay không mà là những tác phẩm này có đạt được tiêu chuẩn để đề cử hay không!

Hơn nữa trong đó còn có mấy tình huống đặc biệt.

Chẳng hạn như âm Nhạc Thịnh Điển có một giải đề cử “ca khúc tuyên truyền tốt nhất”, đương nhiên là Tần Châu Hoan Nghênh Bạn nhất định phải nhận được đề cử rồi!

Không đề cử chính là không nể mặt Lam Vận Hội đó!

Lại ví dụ như nhạc OST hoạt hình tốt nhất đương nhiên phải có một đề cử thuộc về Till The End Of The World rồi. Năm nay bản OST của Slamdunk mà không được vào vòng trong mới là kỳ quái đó.

Chứ đừng nói chi Tiện Ngư chắc chắn còn được nhận giải khúc phụ. Thế nên bây giờ hắn mới tạo ra kỷ lục chưa từng có trong lịch sử: được đề cử một lúc mười ba giải thưởng lớn!

Đúng vậy, chưa từng có trong lịch sử!

Tuy số lượng giải thưởng của âm Nhạc Thịnh Điển rất nhiều nhưng một người được đề cử một lúc mười ba giải vẫn là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ!

Lần này động tĩnh quá lớn! Phản ứng của công ty truyền thông kia chỉ là một góc băng sơn.

Khi âm Nhạc Thịnh Điển công bố danh sách đề cử lần này, toàn bộ người trong giới âm nhạc đều sợ đến ngây người!

“Trời ạ! Tiện Ngư một hơi lấy được mười ba đề cử?!”

“Ta không hoa mắt đó chứ?”

“Đây là âm Nhạc Thịnh Điển đó! Không phải mấy giải thưởng lung ta lung tung trên thị trường đâu!”

“Từ xưa tới nay ta chưa từng thấy cảnh này trong âm Nhạc Thịnh Điển bao giờ!”

“Kỷ lục trước đây là một vị khúc phụ đỉnh cấp của Trung châu một mình giựt tám giải đề cử, Tiện Ngư bây giờ còn nhiều hơn ông ta tới năm đề cử!”

“Quán quân một năm liên tục cũng không thể điên cuồng đến vậy!”

“Chủ yếu là vì Tiện Ngư quá trâu bò, mẹ nó hắn rõ ràng là khúc phụ nhưng lại đi tranh đề cử với ca sĩ, người viết ca từ và người phối nhạc mới ghê chứ!”

Đồng thời, trên các diễn đàn và mạng xã hội cũng có vô số cư dân mạng đang rúng động tập thể!

âm Nhạc Thịnh Điển là đại sự mỗi năm chỉ có một lần, người có thường thức bình thường đều biết nhận được mười ba đề cử là khái niệm gì!

“Ủa alô, mười ba đề cử giải thưởng lớn trong âm Nhạc Thịnh Điển?! Đây là thế giới của cường giả sao?”

Bình Luận (0)
Comment