Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 68 - Chương 1055: Khách Sạn Ngư Vương Triều

Chương 1055: Khách sạn Ngư Vương Triều

“Quán quân một năm liên tục thật sự kinh khủng đến mức này?”

“Ta chỉ đoán được lần này Tiện Ngư sẽ là nhân vật chính trong âm Nhạc Thịnh Điển, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được hắn giành luôn mười ba đề cử giải thưởng lớn, ngay cả các hạng mục dành cho ca sĩ, người viết ca từ cũng không buông tha!”

“Mẹ nó đây chính là chiến sĩ lục giác chứ còn đâu nữa!”

“Ta phục rồi! Ngư phụ thật sự là… chiến sĩ lục giác!”

“Cầu xin Ngư phụ để lại mấy giải thưởng cho người khác với! (icon khóc nức nở)”

“Biết làm sao được, nhạc sĩ khác muốn viết nhạc theo chủ đề đều vật vã lên xuống, chỉ mình Tiện Ngư là bao thầu toàn bộ, lúc vui còn tự mình cầm micro hát, mà lại hát hay hơn rất nhiều ca vương mới sợ chứ!”

Trước kia mọi người cũng từng thảo luận về việc Tiện Ngư quá toàn năng. Nhưng bởi vì quang mang khúc phụ quá chói mắt nên mới che đi thành tựu ở những phương diện khác của hắn.

Mà hôm nay, âm Nhạc Thịnh Điển khiến tất cả mọi người khắp năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn đều ý thức được Tiện Ngư rốt cuộc toàn năng trong lĩnh vực âm nhạc đến mức nào!

Chiến sĩ lục giác chính là hắn!

(Chú thích: chiến sĩ lục giác là thuật ngữ mạng của Trung Quốc dùng để chỉ vận động viên bóng bàn Mã Long có tài năng toàn diện ở cả sáu lĩnh vực: tốc độ, lực lượng, kỹ xảo, phòng thủ, ném bóng và kinh nghiệm. Người khác đều có mặt này mạnh, mặt kia yếu nhưng chiến sĩ lục giác mặt nào cũng là tối cường.)

. . .

Lâm Uyên phát hiện từ khi lên đỉnh khúc phụ hồi tháng 11 đến giờ vẫn luôn có người chúc mừng hắn.

âm Nhạc Thịnh Điển vừa mới công bố danh sách đề cử thì hắn lại nhận được vô số lời chúc mừng. Dù sao Lâm Uyên cũng đã quen.

Các ca sĩ trong Ngư Vương Triều cũng gọi điện chia vui, mà Giang Quỳ còn nhân tiện nhắc nhở hắn thêm một câu: “Tiện Ngư lão sư, ngươi đã đồng ý sẽ cùng ta đi lên thảm đỏ!”

Hình như đúng là có vụ này. Đối với việc mình được đề cử mười ba giải thưởng lớn, Lâm Uyên vẫn rất bình tĩnh. Đề cử là đề cử, đoạt giải là đoạt giải.

Hắn còn nhớ bộ phim The Shawshank Redemption đã từng được bảy đề cử Oscar, cả đoàn phim oai dũng đi tới hiện trường nhưng cuối cùng lại ra về tay trắng.

Tiện Ngư không đến mức đó, nhưng số lượng giải thưởng giành được là bao nhiêu thì không ai nói chắc được, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.

Nghe nói khiêm tốn có thể bảo toàn nhân phẩm đó!

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Uyên bỏ bê công việc chẳng hề ló mặt tới công ty.

Cũng không hoàn toàn là vì khiêm tốn, chủ yếu là vì sắp sang năm mới rồi, hắn muốn làm cá ướp muối!

(Cá ướp muối: kiểu người lười biếng không muốn làm gì, không có mục tiêu trong đời, chỉ thích ăn no nằm chờ chết.)

Dù sao cả một năm làm việc cật lực rồi, những thứ cần đạt đều đã đạt được, tự cho mình mấy ngày nghỉ không quá đáng chứ?

Trong lúc Lâm Uyên đang nghỉ ngơi, Tôn Diệu Hoả đột nhiên liên lạc tới.

“Hôm nay học đệ có rảnh không? Ta vừa mới xây xong khách sạn năm sao, thủ tục cũng làm xong rồi, cuối tháng này bắt đầu khai trương nên muốn nhờ học đệ đến xem một chuyến rồi cho ý kiến. Trong khách sạn có một phòng ta không dùng để kinh doanh mà dành cho học đệ, nếu rảnh học đệ nhớ ghé chơi…”

“Được.” Lâm Uyên nhớ trước đó Tôn Diệu Hoả đã từng đề cập đến việc muốn mở khách sạn năm sao, chỉ là hắn không ngờ thời điểm Tôn Diệu Hoả nhắc tới, khách sạn đã được xây xong rồi.

Nửa giờ sau.

Lâm Uyên ngồi xe Tôn Diệu Hoả đi tới khách sạn kia. Khách sạn cách nhà Lâm Uyên sáu cây số, xe chạy một lát đã tới nơi. Ngoài cửa có một nam nhân ra nghênh đón:

“Tôn chủ tịch!”

Lâm Uyên cảm thấy rất thần kỳ. Diệu Hoả học trưởng đã trở thành Tôn chủ tịch rồi sao?

Rất nhanh nam nhân kia đã nhìn thấy Lâm Uyên, sắc mặt hắn lập tức trở nên kích động nhưng ngay sau đó đã trấn tĩnh lại. “Tiện Ngư lão sư, chào ngài, ta là giám đốc khách sạn tên Vương Vũ, ngài gọi ta Tiểu Vương là được!”

Lâm Uyên không hề quen biết người này nên chỉ gật đầu, khách sáo đáp: “Chào Vương quản lý.”

Chào hỏi xong, Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn tên khách sạn, không kềm được đọc lên:

“Ngư Vương Triều?”

Tôn Diệu Hoả cười nói: “Ta vốn định đặt tên khách sạn là Uyên Hoả giống tên công ty game, nhưng sau đó lại thấy cái tên này có chữ Hoả không được may mắn lắm nên đổi thành Ngư Vương Triều.”

Vương Vũ đứng bên cạnh chỉ im lặng, lộ ra vẻ mặt cổ quái. Trước đó Tôn chủ tịch còn định đặt tên là “khách sạn Lâm Uyên”, cuối cùng một đám người khuyên can mãi hắn mới đổi thành cái tên này.

“Tên rất hay.” Lâm Uyên mỉm cười.

Tôn Diệu Hoả nói: “Vương quản lý dẫn chúng ta đi tham quan đi.”

“Vâng, mời hai vị theo ta.”

Vương Vũ dẫn Lâm Uyên và Tôn Diệu Hoả vào khách sạn, diện tích bên trong cực lớn, cụ thể bao nhiêu mét vuông thì Lâm Uyên hoàn toàn không đo đếm nổi.

Vừa vào cửa cảm giác sang trọng hiện đại đã đập vào mặt, cách thức bài trí cũng hoa lệ xa hoa như hội sở Tụ Hiền của các khúc phụ.

Vương Vũ bắt đầu giới thiệu về khách sạn cho Lâm Uyên nghe. Tôn Diệu Hoả đứng bên cạnh nói bổ sung:

“Thang máy xuống tầng B2 dẫn thẳng ra một khu phố ăn vặt, các quán ăn trên con đường đó phần lớn là do ta mở…”

Cứ thế ba người đi tham quan suốt nửa giờ, cuối cùng Lâm Uyên được Tôn Diệu Hoả đưa tới một gian phòng.

“Toàn bộ khách sạn có tám phòng tổng thống cực kỳ sang trọng, mọi thứ trong đó đều là hạng nhất. View bên ngoài cửa sổ là cảnh hồ Tần châu, ta dự định để lại cho học đệ một phòng.”

“Không cần đâu.” Lâm Uyên cười nói, “Ở Tô Thành chắc chắn ta sẽ về nhà, ngươi cứ đưa vào kinh doanh như bình thường đi.”

“Vậy sao.” Tôn Diệu Hoả gật đầu. “Thế thì ta giữ nó làm phòng để Ngư Vương Triều tụ họp vậy, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều nhạc cụ để chúng ta chơi đùa.”

Chương 1056: Ca hậu đỏ mắt tranh giành

“Ừm.” Trong lòng Lâm Uyên cảm thấy ấm áp. Hắn có thể cảm nhận được Tôn Diệu Hoả nghĩ cho Ngư Vương Triều rất nhiều, lòng trung thành của học trưởng mãnh liệt vô cùng.

Ngẩng đầu nhìn vách tường, Lâm Uyên nhẹ nhàng nói: “Những bức tranh này…”

“Nếu học đệ thích có thể mang về.”

“Không muốn.”

“Học đệ không thích chúng?”

“Ừm.”

“Quả nhiên mời học đệ đến góp ý là chính xác nhất. Trước đó ta không cảm thấy, nhưng nghe học đệ nói mới thấy trình độ của mấy bức tranh này không đủ cao, ta sẽ bỏ đi hết.” Tôn Diệu Hoả gật gù.

Vương Vũ đi bên cạnh nghe vậy khoé môi khẽ giật, hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ là vẻ mặt cổ quái vô cùng.

“Bỏ đi?” Lâm Uyên suy nghĩ rồi nói. “Cũng được.”

Mấy bức tranh này có trình độ ngang với La Vi. Nếu Diệu Hoả học trưởng bỏ chúng đi thì Lâm Uyên sẽ để Ảnh Tử ra tay vẽ mấy bức để Diệu Hoả học trưởng treo trong khách sạn.

Đi tham quan xong, Lâm Uyên ăn cơm với Tôn Diệu Hoả rồi trở về nhà.

Sau khi Lâm Uyên rời đi, Tôn Diệu Hoả quay lại khách sạn, trực tiếp huỷ đi mấy bức tranh. Giám đốc Vương Vũ đứng bên cạnh ngơ ngác nói:

“Tôn chủ tịch, ngài làm gì vậy?!”

“Bỏ đi chứ sao.” Tôn Diệu Hoả nói với vẻ đương nhiên, “Ngươi còn ngớ ra làm gì, giúp ta bỏ chúng đi, bỏ hết đám tranh trong mấy phòng tổng thống nữa, nhìn nhiều chướng mắt.”

“Không phải chứ…” Vương Vũ sắp khóc rồi, “Ngài thật sự muốn bỏ hết sao? Mấy bức tranh này mỗi bức đều tốn mấy trăm ngàn để mua về mà?”

Đây chính là nguyên nhân khiến Vương Vũ khó chịu. Trước đó có Tiện Ngư ở đây hắn không dám mở miệng nói chuyện, người ta có EQ cao nha.

Thật ra mỗi bức tranh ở đây đều tốn mấy trăm ngàn mới mua được, Vương Vũ đã phí nhiều công sức mới mời được mấy vị hoạ sĩ nổi tiếng của Trung châu vẽ cho…

Tiện Ngư lão sư làm sao biết giá trị của chúng?

Tôn chủ tịch sao có thể vì Tiện Ngư lão sư không thích mà lại bỏ chúng đi?

“Tiểu Vương.” Tôn Diệu Hoả nói, “Học đệ nói không được chính là không được, ánh mắt của học đệ tuyệt đối không có vấn đề.”

“Tôn chủ tịch…”

“Ngươi có ý kiến?” Giọng Tôn Diệu Hoả lạnh đi.

Vương Vũ sợ hết hồn, trong lòng biết nếu mình còn tiếp tục phản đối thì e là tối nay trở về nhà mình phải viết đơn từ chức rồi.

“Không có…” Vương Vũ run run đáp. “Không, không thành vấn đề. Vậy, vậy ta dẹp chúng ta ngay!”

Có trời mới biết Tôn chủ tịch bị trúng gió gì!

Vương Vũ không dám hỏi, cũng không dám nói thêm gì, chỉ cần làm theo lời Tôn chủ tịch là được, dù sao người mất tiền cũng không phải hắn.

. . .

Bên kia, Lâm Uyên về đến nhà đã bắt đầu chuẩn bị vẽ tranh.

“Vẽ nhiều một chút, bức tranh lần trước nợ chủ tịch Lý Tụng Hoa cũng bù cho đủ.”

Quyết định xong, Lâm Uyên bắt đầu mài mực.

Cứ thế bận rộn mấy ngày, rốt cuộc Lâm Uyên cũng nhận được thông báo của Cố Đông.

“Lâm đại biểu ngài chuẩn bị xong chưa? Chiều nay chúng ta sẽ tham dự âm Nhạc Thịnh Điển, ngài cần phải đi sớm một chút để còn trang điểm, vì chắc chắn hôm nay ngài sẽ lên đài lĩnh thưởng!”

“Ừm.” Lâm Uyên dừng vẽ tranh, chuẩn bị lên đường.

Hôm đó là ngày 25 tháng 12.

Tối nay âm Nhạc Thịnh Điển sẽ tổ chức ở sân vận động Tần châu.

Toàn bộ giới âm nhạc đều đổ dồn mắt nhìn về nơi này, hàng trăm hàng ngàn phóng viên đã lên đường từ mấy ngày trước, đóng đô ở xung quanh sân vận động.

Các công ty lớn cũng đã lên đường từ sớm để tiếp xúc với quan phương hiệp hội văn nghệ, sắp xếp hành trình trước cho nghệ sĩ nhà mình.

Cùng lúc đó.

Vô số fan ca nhạc giống như thuỷ triều đổ dồn về sân vận động, đường phố xung quanh trở nên hỗn loạn khiến quan phương không thể không phái cảnh sát ra duy trì trật tự.

“Mỗi năm lại càng náo nhiệt hơn.” Một cảnh sát giao thông đứng chốt cảm khái nói.

Bởi vì hàng năm sẽ có thêm một châu tham gia âm Nhạc Thịnh Điển, hiện tại năm châu đã chiếm hơn phân nửa Lam Tinh, Bộ giao thông cũng càng lúc càng cảm thấy áp lực.

Buổi trưa, cơm nước xong.

Trong một phòng hoá trang ở hậu trường, có không ít ca hậu đỉnh cấp được đề cử đang trang điểm trong đó.

Ca hậu Tề châu Thuỷ Vân vừa được thợ trang điểm chỉnh dung cẩn thận vừa nói với người đại diện:

“Hoa Hoa tỷ, ta có thể xin được đi cùng Tiện Ngư lão sư trên thảm đỏ không?”

“Bỏ suy nghĩ đó đi.” Người đại diện đỉnh cấp nổi tiếng ở Tề châu là Hoa Hoa tỷ giờ phút này lại lắc đầu không chút do dự.

“Hôm qua lúc mới đến đây ta đã đề cập chuyện này với quan phương, ngươi có biết người ta trả lời ra sao không?”

“Họ nói gì?”

“Ngươi là ca hậu thứ 28 muốn xin quan phương cho phép được đi trên thảm đỏ cùng Tiện Ngư! Hẳn là sau ngươi vẫn còn rất nhiều ca hậu có ý định này, trong đó có không ít người là tiền bối trong nghề…”

Tiện Ngư quá quý hiếm rồi! Người đoạt giải quán quân một năm liên tục, nhận được mười ba đề cử giải thưởng âm nhạc lớn, còn là khúc phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Lam Tinh!

Hào quang của hắn vô cùng loá mắt, Tiện Ngư nhất định sẽ là tiêu điểm của đêm nay.

Hơn nữa trước giờ Tiện Ngư không tham gia buổi lễ trao giải nào, cũng chưa từng nhận lời phỏng vấn, càng không nhận làm đại sứ hình tượng cho nhãn hàng nào. Cho dù là ca vương ca hậu muốn tiếp xúc hắn cũng vất vả vô cùng.

Vì thế lần này Tiện Ngư công khai lộ diện sẽ khiến vô số ong bướm vây lấy!

“Chậc chậc.” Nghe vậy Thuỷ Vân hít hà không ngừng, “Cạnh tranh quá điên cuồng, chắc chắn không tới lượt ta rồi, không biết người may mắn sẽ là ai.”

“Các ngươi đều không có cửa.” Hoa Hoa tỷ thổn thức nói, “Ngươi thật sự cho là quan phương âm Nhạc Thịnh Điển có quyền sắp xếp nghệ sĩ đi cùng Tiện Ngư sao? Tiện Ngư lão sư đã tự mình chỉ định Giang Quỳ đi cùng, hắn vẫn luôn cưng chiều Ngư Vương Triều nhất.”

Chương 1057: Cảm giác đi thảm đỏ với học đệ

Giang Quỳ?

Trong mắt Thuỷ Vân xuất hiện sự hâm mộ mãnh liệt, đồng thời còn có ghen tị!

Nhiều ca hậu cạnh tranh như vậy đều không thắng nổi Giang Quỳ. Bởi vì người ta là ca hậu đầu tiên của Ngư Vương Triều, ca hậu do chính Tiện Ngư lão sư tự mình nâng đỡ lên!

Trên thực tế không chỉ có mình Thuỷ Vân, toàn bộ các ca hậu sau khi biết tin tức đều vừa hâm mộ vừa ghen tị với Giang Quỳ muốn chết!

Đãi ngộ bậc này chỉ có Ngư Vương Triều được hưởng, cái đoàn thể này có quan hệ quá thân mật với Tiện Ngư, trong lòng đám ca vương ca hậu không nhịn được chua xót vô cùng.

. . .

Đúng 4 giờ chiều.

Thảm đỏ mở ra, người bên ngoài ùa vào sân vận động như nước thuỷ triều. Vô số biểu ngữ và gậy phát sáng huơ huơ trong không khí, các fan hâm mộ điên cuồng thét chói tai!

Trên một chiếc xe, Lâm Uyên đang cúi đầu chơi điện thoại di động.

Khi nhận được thông báo của Cố Đông, Lâm Uyên phối hợp làm theo không chút khẩn trương, dù sao khúc phụ cũng đã là vật trong túi hắn.

Đi cùng xe với Lâm Uyên là Giang Quỳ mặc lễ phục lộng lẫy, giờ phút này nàng hồi hộp vô cùng.

“Đến rồi.” Cố Đông phụ trách lái xe bỗng lên tiếng.

Cách một lớp cửa kính, Cố Đông vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của vô số người đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe này.

Nhân viên tiếp đãi chủ động mở cửa xe, Lâm Uyên buông điện thoại xuống, cùng Giang Quỳ đồng thời xuống xe.

Trong nháy mắt, vô số tiếng thét chói tai tạo thành sóng âm kinh khủng vang lên, các ca vương ca hậu đã đi được một nửa thảm đỏ cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, muốn xem thử là ai xuất hiện mà tạo thành động tĩnh lớn đến thế!

“AAAAAAA!”

“Tiện Ngư!”

“Ngư phụ!”

“Ta yêu ngươi!”

“Tiện Ngư lão sư!”

âm thanh xung quanh vô cùng hỗn loạn, Giang Quỳ dựa theo kế hoạch trước đó cố gắng nở nụ cười, một tay nàng khoác nhẹ lên cánh tay Lâm Uyên, một tay vẫy chào các fan.

Hai người chậm rãi tiến về phía trước, Lâm Uyên nở nụ cười xã giao phù hợp với mong đợi của mọi người.

Thật ra hắn thích kiểu như Kim Sắc Đại Thính hơn, có thể bỏ qua thảm đỏ, trực tiếp đi vào bãi đỗ xe để lên lầu.

Lách tách lách tách. Vô số phóng viên điên cuồng chụp ảnh, ánh đèn flash liên tục loé sáng khiến người ta loá mắt. Các fan hâm mộ ở hiện trường cũng rối rít chụp ảnh quay phim.

Cùng lúc đó, cảnh tượng này cũng được phòng phát sóng trực tiếp trên mạng thu lại hết.

“Ngư phụ tới rồi!”

“Ngư phụ đẹp trai xỉu lên xỉu xuống!”

“Chúc Ngư phụ ẵm được nhiều giải thưởng về!”

“Ôi Giang Quỳ được đi thảm đỏ cùng Ngư phụ kìa!”

“Giang Quỳ đáng ghét, mau thả tay Ngư phụ ra!”

“Quả nhiên loại thời điểm này Ngư phụ chắc chắn sẽ dìu dắt ca sĩ trong Ngư Vương Triều.”

“Cười chết ta rồi, các ngươi mau nhìn mấy vị ca hậu đi ở phía trước! Nếu không phải đang ở trước mặt công chúng chắc các nàng đã điên cuồng chạy về phía Ngư phụ rồi!”

. . .

Thảm đỏ dài 20 mét, có người chỉ hận không thể đi cả đời, có người lại muốn mau chóng kết thúc.

Chẳng hạn như Lâm Uyên.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cân nhắc tới việc Giang Quỳ cần phải lộ diện nên Lâm Uyên không đi nhanh mà còn phối hợp với Giang Quỳ chụp một số kiểu ảnh.

Giang Quỳ đứng bên cạnh liên tục đổi mấy tư thế. Hết chụp chính diện lại chụp góc nghiêng trái, góc nghiêng phải…

Chụp xong, Giang Quỳ thấp giọng nói cảm ơn Lâm Uyên. Nàng biết Tiện Ngư không cần phải phô trương như vậy, chỉ có nàng là nghệ sĩ mới cần làm như thế.

Được đi thảm đỏ cùng Tiện Ngư là vinh dự to lớn, nàng tuyệt đối có thể hưởng ké danh tiếng của hắn mà xuất hiện trên các trang bìa truyền thông.

Đi hết thảm đỏ, Lâm Uyên rốt cuộc tới đại sảnh. Nhân viên công tác đã sắp xếp vị trí ngồi từ trước, Lâm Uyên ngồi ở ngoài cùng bên trái hàng thứ ba, bên phải hắn theo thứ tự là Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ, Hạ Phồn, Triệu Doanh Các, Trần Chí Vũ và Nguỵ Hảo Vận.

Ngư Vương Triều đều tới đông đủ, bởi vì bọn hắn có tác phẩm được đề cử.

Chỗ ngồi không hề ngẫu nhiên mà là cố ý sắp xếp. Khúc phụ ngồi cùng ca sĩ là một loại quy tắc ngầm nào đó.

“Cảm giác được đi lên thảm đỏ với học đệ như thế nào?”

Tôn Diệu Hoả tới trước hai người, sau khi chào hỏi Lâm Uyên hắn mới trêu ghẹo Giang Quỳ một câu, trong giọng nói không giấu được vẻ chua xót.

Giang Quỳ len lén lau đi mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay, khẽ nhướng mày đáp: “Tự ngươi thử là biết thôi.”

“Cái giá quá lớn.” Tôn Diệu Hoả bĩu môi.

Hầu như trên thảm đỏ đều là nam đi cùng nữ, một nam ca sĩ như hắn chắc chắn không thể đi thảm đỏ cùng Tiện Ngư, trừ phi…

Ý tưởng thật là đáng sợ.

Tôn Diệu Hoả đổi đề tài: “Không biết vị khúc phụ nào sẽ trao thưởng cho chúng ta.”

âm Nhạc Thịnh Điển là buổi lễ trang trọng bậc nhất trong giới âm nhạc, khách quý được mời lên trao thưởng hầu hết đều là khúc phụ.

Thời gian trôi qua từng phút, trên sân khấu lục tục xuất hiện một số nghệ sĩ lên biểu diễn, đến đúng 7 giờ tối đèn trong đại sảnh đột ngột dập tắt.

Một khắc sau ánh sáng phá tan hắc ám, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc.

Hai người dẫn chương trình một nam một nữ bước lên sân khấu, trong đó người nam rõ ràng chính là người dẫn chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt.

“Hoan nghênh mọi người đã đến tham gia âm Nhạc Thịnh Điển mỗi năm một lần. Chào mọi người, ta là người dẫn chương trình An Hoành!”

“Ta là người dẫn chương trình Lý Khanh!”

Ánh đèn sân khấu rọi xuống sân khấu, chính thức khai mạc âm Nhạc Thịnh Điển!

Sau khi hai MC lên đài, bọn họ không trực tiếp nói tới giải thưởng mà trêu ghẹo lẫn nhau để tạo không khí, hoà hoãn cảm giác căng thẳng trong lòng mọi người.

Đương nhiên phải căng thẳng rồi. Trong số những người ngồi ở đây có không ít người được đề cử giải thưởng, mà tối nay sẽ công bố người đoạt giải, trong lòng ai cũng có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Chương 1058: Ngư Vương Triều bao thầu

Nói đùa vài câu, hai MC lại bắt đầu giới thiệu về ban giám khảo. Hơn phân nửa ban giám khảo đều là các khúc phụ đức cao vọng trọng, số còn lại là đại lão đã làm việc lâu năm trong hiệp hội văn nghệ.

Sau mấy lời giới thiệu dài dòng, không khí hiện trường trở nên sinh động, bữa ăn chính rốt cuộc cũng bắt đầu ——

An Hoành nói: “m Nhạc Thịnh Điển năm nay xin được bắt đầu bằng giải thưởng dành cho người mới…”

Hiện trường không ai lên tiếng, mọi người đều nhìn lên màn ảnh lớn. Danh sách bốn người được đề cử xuất hiện.

Nữ MC Lý Khanh nhìn xuống tài liệu trên tay mình. “Giải thưởng người mới xuất sắc nhất được dành cho…”

Nàng dừng lại, trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt căng thẳng của bốn người được đề cử. Bọn họ cố ra vẻ bình tĩnh nhưng ai cũng có thể nhìn ra bốn người đang nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.

An Hoành đột nhiên nói với chất giọng sôi động phóng khoáng: “Blueberry với ca khúc 7%! Chúc mừng Blueberry đạt được giải thưởng người mới xuất sắc nhất! Mời Blueberry lên đài lĩnh thưởng!”

Trong màn ảnh, camera cận cảnh ba người được đề cử thu nhỏ lại, vẻ mặt bọn họ khó nén nỗi thất vọng, mà camera quay mặt Blueberry được phóng lớn lên, gương mặt mừng như điên của hắn bại lộ trước mặt tất cả mọi người.

“Ta giành được giải thưởng rồi!”

Blueberry hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy người bên cạnh. Khi đi lên đài phát biểu cảm nghĩ, giọng của hắn đã hoàn toàn nghẹn ngào.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, không ai cảm thấy phản ứng của hắn khoa trương cả. Mọi người đã quen với tình cảnh này.

Đừng nói Blueberry là người mới, cho dù là ca vương ca hậu thì mỗi lần lên sân khấu âm Nhạc Thịnh Điển nhận giải thưởng, bọn hắn cũng rất khó giữ được vẻ bình tĩnh. Nếu là giải thưởng cực kỳ có giá trị thì có khi bọn hắn bật khóc thành tiếng cũng là bình thường.

“Người mới nha…” Các ca sĩ Ngư Vương Triều đều cảm khái.

Ai cũng có lúc là người mới. Đối với người mới thì được âm Nhạc Thịnh Điển công nhận là cảm giác kích động vô cùng.

Người chắc chắn sẽ lên đài hôm nay là Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ lúc này đều toát hết mồ hôi tay.

Ngay sau đó, các nhà truyền thông lục tục ném ra tin tức nhanh đến mức khiến người ta phải trợn tròn mắt:

[Phát súng đầu tiên ở âm Nhạc Thịnh Điển: Blueberry lấy được giải thưởng người mới xuất sắc nhất!]

Không phải là truyền thông có năng lực tiên tri, chẳng qua bọn hắn đã chuẩn bị sẵn bản thảo từ trước cho từng người trúng thưởng, ai trúng thì đăng bài về người đó thôi.

Đều là chiêu thức cũ.

Mà đám cư dân mạng đang ăn dưa xem phát sóng trực tiếp thì liên tục bình luận. Trong đó điều mọi người quan tâm nhất chính là:

“Ta chỉ muốn biết khi nào Ngư phụ mới lên đài lĩnh thưởng?”

Bên dưới có người đáp: “Khi hành khúc vang lên!”

Về phần hành khúc là bản nhạc nào thì mọi người có quan điểm bất đồng.

Có người cảm thấy là Dạ Khúc, có người cảm thấy là Sứ Thanh Hoa, còn có người cho rằng đó là Chương Thứ 7 Của Đêm…

Tại hiện trường, buổi trao giải vẫn còn tiếp tục.

Đến giải thưởng thứ năm, An Hoành đột nhiên cười nói: “Chúng ta đều biết âm Nhạc Thịnh Điển lần này có một vị lão sư nhận được mười ba đề cử giải thưởng lớn, buổi lễ tối nay làm sao có thể thiếu hắn được…”

Soạt.

Màn hình lớn lập tức chuyển cảnh trong nháy mắt, quay cận cảnh gương mặt đẹp trai 360 độ không góc chết của Lâm Uyên.

Nữ MC Lý Khanh che ngực thốt lên một câu: “Phải thêm tiền thưởng cho camera man mới được!”

Mọi người cười to.

Được Tôn Diệu Hoả nhắc nhở, Lâm Uyên mới biết mình bị quay tới, bèn thuận thế nở nụ cười xã giao phù hợp mong đợi của mọi người.

“Xin Tiện Ngư lão sư ngừng đốn tim khán giả!” An Hoành nói đùa một câu rồi tiếp tục, “Giải thưởng tiếp theo chính là ca khúc tuyên truyền cho quan phương xuất sắc nhất!”

“Ối chà.” Nữ MC nhìn kịch bản trên tay, bật cười nói: “Đây là giải thưởng có nhiều đề cử nhất tối nay, chúng ta cùng xem ca khúc nào được vào vòng trong nhé!”

Đèn trên sân khấu bỗng tối xuống, bên tai mọi người vang lên một giọng nói:

“Những tác phẩm được đề cử giải thưởng ca khúc tuyên truyền cho quan phương xuất sắc nhất gồm có…”

“Ngư Vương Triều: Ta Tin Tưởng!”

"Ngư Vương Triều: Bay Cao Hơn Nữa!"

"Ngư Vương Triều: Tin Tưởng Chính Mình!"

"Ngư Vương Triều: Siêu Việt Mộng Tưởng!"

"Ngư Vương Triều: Sinh Mệnh Nở Rộ!"

"Ngư Vương Triều: Tần Châu Hoan Nghênh Bạn!"

Mỗi khi một bài hát xuất hiện đều sẽ vang lên điệp khúc trong vài giây.

Thấy được danh sách này, trong lòng mọi người ở hiện trường đều có một câu “cmn” không tiện thốt lên.

Trên internet.

Đám cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đều cười phun:

“Giải này cạnh tranh kịch liệt quá ha ha!”

“Có tới sáu ca khúc được đề cử, ta thật tò mò không biết lần này ai lấy được giải thưởng đây! (icon đầu chó).”

“Ta xin được dự đoán, người đoạt giải là… Ngư Vương Triều!”

“Quào, nhà tiên tri nha!”

“Ta bấm ngón tay tính toán, lần này chắc chắn là Ngư Vương Triều đoạt giải, nếu không phải thì ta thề sẽ phải đứng ăn suốt đời không được ngồi!”

“Tiện Ngư: nói ra chắc các ngươi không tin, ta phải đánh bại chính mình năm lần mới thắng được!”

“Ha ha ha cái giải thưởng này mà âm Nhạc Thịnh Điển các ngươi cũng phải làm ra vẻ bí mật làm chi? Sao mà hay ra dẻ quá à!”

Đề cử đã được tuyên bố từ trước, mọi người đều dự liệu được tình huống này nhưng khi nó phát sinh thì không ai nhịn được cười.

Năm nay không có ca khúc tuyên truyền nào qua mặt được Lam Vận Hội, mà hết lần này tới lần khác một mình Tiện Ngư lại bao thầu hết ca khúc cổ động trong Lam Vận Hội rồi.

“Ca khúc tuyên truyền xuất sắc nhất chính là Tần Châu Hoan Nghênh Bạn!”

Cái kết quả này không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Khi An Hoành nói ra kết quả, Lâm Uyên dẫn theo các ca sĩ Ngư Vương Triều đồng thời lên sân khấu. Bọn hắn cùng hợp xướng nên khi nhận thưởng cũng là cả nhóm cùng lên.

Chương 1059: Cúp nhiều quá, để ta cầm giùm

Người trao giải thưởng là khúc phụ Mike.

Sau khi nhận thưởng, Lâm Uyên được mọi người bầu ra đại diện phát biểu cảm nghĩ.

Lâm Uyên không có chuẩn bị bài phát biểu từ trước. Cố Đông có chuẩn bị cho hắn nhưng hắn cảm thấy quá phiền toái, loại thời điểm này nói ra điều mình nghĩ là được rồi:

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ta rất vui khi nhận được giải thưởng này. Đây là lần đầu tiên tập thể Ngư Vương Triều chúng ta đạt được giải thưởng, sau này Ngư Vương Triều sẽ còn phát hành nhiều tác phẩm dưới hình thức biểu diễn tập thể. Hy vọng mọi người yêu thích và cũng hy vọng mọi người chú ý đến các ca sĩ trong Ngư Vương Triều nhiều hơn, mỗi người bọn họ đều rất ưu tú.”

Tiếng vỗ tay vang lên. Trên mặt các ca sĩ trong Ngư Vương Triều đều đong đầy vui vẻ, bảy người cùng nâng cúp lên, sau đó cúi người chào khán giả rồi xuống đài.

Một phút sau.

Lâm Uyên vừa trở lại chỗ ngồi, còn chưa nóng mông đã nghe An Hoành tuyên bố giải thưởng tiếp theo.

Lần này là MV xuất sắc nhất năm, tác phẩm trúng thưởng là Sugar! Mà người trúng thưởng vẫn là Tiện Ngư hắn!

Giải thưởng này cũng không có gì đáng kinh ngạc, MV Sugar quả thật đã nổ mạnh, hot khắp năm châu.

Về phần vì sao người trúng thưởng là Lâm Uyên?

Hắn sáng tạo MV, hắn hát chính, người sáng tác ca khúc cũng là hắn! Giải thưởng này chỉ có thể thuộc về một mình Lâm Uyên chứ không phải đạo diễn hay toàn bộ Ngư Vương Triều.

Lại lên sân khấu lần nữa, Lâm Uyên bị An Hoành trêu ghẹo: “Biết thế ban nãy không nên để ngươi đi xuống làm gì.”

Lâm Uyên cười một tiếng, nhận giải thưởng từ tay khúc phụ rồi nói vào micro:

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cảm ơn đạo diễn Huống Lực, bài hát này ta viết cho hôn lễ của con gái một vị trưởng bối, nhưng vị trưởng bối kia đã nói bài hát này là dành cho mỗi một đôi tình nhân trong thiên hạ. Chúc các ngươi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm. Cảm ơn các ca sĩ trong Ngư Vương Triều đã giúp đỡ ta hoàn thành MV này.”

Khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện thật nhiều bình luận.

“Ngư phụ nở hoa hai lần rồi nha!”

“Giải thưởng này hoàn toàn xứng đáng!”

“Ha ha, Tiện Ngư vừa xuống đài lại bị gọi lên.”

“Mười ba đề cử, hiện tại đã có hai giải thưởng, quá ngầu!”

“Mong đợi một cú hat-trick!”

“Ngư phụ đừng xuống đài làm chi, ở đó chờ luôn đi.”

“Chạy tới chạy lui chắc là mệt lắm.”

Lâm Uyên trở lại chỗ ngồi trong tràng pháo tay của mọi người.

Ngồi vào chỗ, hắn trò chuyện với đám người Tôn Diệu Hoả. Nhưng còn chưa được mấy câu thì lại nghe An Hoành nói tiếp:

“Giải thưởng ca từ xuất sắc nhất năm nay là: Sứ Thanh Hoa của Tiện Ngư!”

“Chúc mừng học đệ! Ngươi lại đoạt giải rồi!” Tôn Diệu Hoả hưng phấn nói, “Liên tục ba giải thưởng.”

Lâm Uyên chỉ có thể đứng lên, nhưng lại phát hiện trên tay mình đã có hai cái cúp. Nói cách khác, bây giờ hắn lên đài thì đã không còn tay cầm cái cúp thứ ba.

Hạ Phồn bèn nói: “Ngươi không cầm hết thì đưa bớt đây chúng ta cầm cho.”

Vừa nói Hạ Phồn vừa giúp Lâm Uyên cầm một cái cúp, cái còn lại được Triệu Doanh Các cầm lấy.

Màn ảnh lớn đương nhiên sẽ không bỏ qua cảnh tượng này. Tiếng nhạc nền cũng trở nên hào hứng hơn.

Đám cư dân mạng thấy vậy liền cười như điên!

“Cúp nhiều quá, một mình Ngư phụ cầm không xuể rồi!”

“Vừa xuống sân khấu lại bị gọi lên, cố ý không để Ngư phụ được nghỉ ngơi phải không ha ha!”

“Hat-trick vừa nói đã có ngay!”

“Cũng may lần này Ngư phụ dẫn theo Ngư Vương Triều, nếu không cúp nhận về chẳng biết để đâu cho hết!”

“Hạ Phồn và Triệu Doanh Các: chúng ta chia cúp rồi, Tiện Ngư ngươi cứ yên tâm lên đài!”

“Ba vị người viết ca từ còn lại khóc ngất trong nhà cầu, một khúc phụ như ngươi tới tranh cúp với người viết ca từ như chúng ta làm gì?”

Đúng là vậy thật, mấy vị người viết ca từ khác nhìn Lâm Uyên cầm đi chiếc cúp, trong lòng đắng nghét.

Giải thưởng ca từ xuất sắc nhất lại bị một nhạc sĩ cầm đi! Bọn hắn biết nói lý lẽ với ai?

Mà trên sân khấu, Lâm Uyên lại phát biểu cảm nghĩ lần thứ ba:

“Cảm ơn các fan hâm mộ, cảm ơn Tôn Diệu Hoả, ngươi hát Sứ Thanh Hoa tốt vô cùng, các ca sĩ trong Ngư Vương Triều đều rất xuất sắc, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn.”

Lần thứ ba trở lại chỗ ngồi, Trần Chí Vũ cười khổ: “Cực khổ cho Tiện Ngư lão sư rồi, mỗi lần đều phải quảng cáo cho chúng ta.”

Liên tục ba lần nhận thưởng Lâm Uyên đều nhắc tới Ngư Vương Triều.

“Ha ha, giải thưởng lần này Ngư Vương Triều chúng ta có tới hai người được đề cử.”

Đúng lúc này Nguỵ Hảo Vận bỗng cười nói, hoá ra trên sân khấu đang chiếu tới danh sách đề cử nam ca sĩ được yêu thích nhất.

Lữ Đồng, Thân Mậu, Tôn Diệu Hoả, Tiện Ngư!

Hai người trước là ca vương, Tôn Diệu Hoả là ca vương mới trong năm nay, duy chỉ có Tiện Ngư không phải là ca vương.

“Ta có giải thưởng ca vương là được rồi.” Tôn Diệu Hoả cười đáp, “Giải thưởng này trao cho học đệ mới là thích hợp nhất. Học đệ hát Dạ Khúc rất tốt, hơn nữa còn là người chiến thắng trong chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt, đánh bại rất nhiều ca vương ca hậu.”

Hắn tình nguyện lấy cơ hội của mình ra để đổi lấy giải thưởng cho Lâm Uyên.

Không biết có phải vì Tôn Diệu Hoả cầu nguyện có hiệu quả hay không mà lần này người đoạt giải thưởng quả nhiên là Tiện Ngư!

Đám người hưng phấn vỗ tay, Tôn Diệu Hoả cười đến toe toét! Gương mặt hắn được camera man đặc tả trên màn ảnh lớn khiến đám người có mặt ở hiện trường đều nói không nên lời.

Đây hẳn là vị ca sĩ duy nhất không trúng giải âm Nhạc Thịnh Điển mà còn cười vui vẻ hơn cả khi mình trúng!

Chờ đã!

Thêm giải thưởng nam ca sĩ được yêu thích nhất thì Tiện Ngư đã liên tục cầm bốn cái cúp rồi!

Chương 1060: 1 2 3 4 5 6 7 8 9…

Bốn cái đề cử trúng hết bốn! Xác suất trúng giải là 100%!

Mà lúc này hai nam ca sĩ còn lại nhìn về phía Lâm Uyên với ánh mắt u oán. Nói ra chắc người khác không tin, bọn họ đánh mất giải thưởng nam ca sĩ được yêu thích nhất vào tay một khúc phụ…

Trên mạng, đám cư dân mạng không ngừng hoan hô:

“Tứ hỉ lâm môn!”

“Ha ha ha, Ngư phụ đi lên đi xuống mệt sắp chết rồi!”

“Liên tục lên sân khấu bốn lần, cũng may Ngư phụ ngồi ở hàng thứ ba, nếu không chắc mệt chết!”

“Tiện Ngư: ta có thể xin nhận giải thưởng luôn một lần được không?”

“Tôn Diệu Hoả làm ta cười sảng, con hàng này thấy Ngư phụ đoạt giải còn vui hơn chính hắn đoạt giải, ta hoài nghi có phải hắn không biết mình cũng được đề cử giải thưởng này hay không!”

“Hắn là đại năng liếm cẩu rồi, xin bái phục!”

“Ca vương bắt đầu từ liếm Tiện Ngư!”

Lâm Uyên không xem được bình luận, hắn lên sân khấu nhận giải thưởng xong lại phát biểu cảm nghĩ:

“Cảm ơn các fan hâm mộ, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ ta, cảm ơn âm Nhạc Thịnh Điển đã công nhận…”

Nói cảm ơn quá nhiều, giờ khắc này Lâm Uyên mới ý thức được vốn từ của mình nghèo nàn quá.

Cảm ơn xong, Lâm Uyên cầm cúp xuống sân khấu, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Hắn ngồi ở hàng thứ ba, tuy vị trí khá gần nhưng đại sảnh âm Nhạc Thịnh Điển rất rộng, dù gần nhưng vẫn phải đi một khoảng không ngắn.

Hắn đã lên sân khấu bốn lần liên tục, hơn nữa còn không có thời gian nghỉ ngơi, dù sức khoẻ tốt thì giờ phút này cũng đã thấm mệt.

Nhưng mà…

Ngay khi Lâm Uyên cho là mình có thể nghỉ ngơi một chút rồi thì giọng của An Hoành lại vang lên lần nữa:

“Tiếp theo là giải thưởng cho ca khúc được phối nhạc hay nhất! Các ca khúc được đề cử gồm có…”

“Đồ Nam: Sương Mù!”

“Ngưu Bảo Lợi: Vũ Trụ!”

“Thương Minh: Rẽ Ngang Và Đi Thẳng!”

“Tiện Ngư: Chương Thứ 7 Của Đêm!”

“Người giành được giải thưởng ca khúc phối nhạc hay nhất là Tiện Ngư với ca khúc Chương Thứ 7 Của Đêm, chúc mừng Tiện Ngư! Xin mời Tiện Ngư lão sư lên đài lĩnh thưởng!”

Phụt!

Lại nữa?!

Tiện Ngư trúng giải lần thứ năm rồi!

Khi Lâm Uyên đứng dậy đi lên sân khấu, toàn bộ người trong giới âm nhạc có mặt ở hiện trường đều trợn mắt há hốc mồm.

Hiện tại hiệu suất trúng giải sau khi được đề cử của Tiện Ngư là 100%!

Cùng lúc đó, khu bình luận trên mạng cũng nổ tung!

Đám cư dân mạng vô cùng sững sờ! Lấy được giải thưởng hai ba lần thì thôi đi, kết quả lại tới tận năm lần!

“Mẹ ơi, đã năm cái cúp rồi đó!”

“Điên rồi điên rồi, Tiện Ngư giết điên rồi!”

“Chắc Ngư phụ phải chuẩn bị sẵn bao bố để xách hết cúp về.”

“Tiện Ngư quá trâu! Năm nay âm Nhạc Thịnh Điển tổ chức vì một mình hắn có phải không?”

“Có tới mười ba đề cử lận đó, chẳng lẽ còn tiếp tục đoạt giải?!”

Ai mà chẳng biết được đề cử và trúng giải là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dưới tình huống bình thường làm gì có ai có xác suất đoạt giải thưởng cao đến mức này?

Quá kinh khủng rồi!

. . .

Bản thân Lâm Uyên cũng rất bất ngờ, xưa nay âm Nhạc Thịnh Điển luôn chú trọng tính công bằng, trăm hoa đua nở mới là xuân. Bình thường bọn hắn sẽ không để cho cùng một người cầm quá nhiều giải thưởng.

Hẳn là sau giải thưởng này thì hắn chỉ còn mỗi giải khúc phụ nữa thôi, xem như lần này Lâm Uyên nhận được tối đa sáu chiếc cúp.

Lâm Uyên còn đang suy tư nên lúc lên sân khấu nhận thưởng, hắn phát biểu cảm nghĩ rất ngắn, chỉ là nói theo thông lệ cảm ơn một vòng.

Không chỉ có Lâm Uyên, mọi người có mặt ở hiện trường cũng nghĩ như vậy, thậm chí các khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng thế.

Nhưng mà!

Từng màn sau đó hoàn toàn phá vỡ tam quan của người xem!

Trong buổi âm Nhạc Thịnh Điển lần này, năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn trở thành nhân chứng cho cảnh tượng điên cuồng nhất từ trước tới nay.

Ba phút sau.

MC nói: “Ca khúc giành được giải thưởng nhạc OST hoạt hình hay nhất là Till The End Of The World, chúc mừng Tiện Ngư! Xin mời Tiện Ngư lão sư lên đài lĩnh thưởng!”

Giải thưởng thứ sáu!

Trước đó Lâm Uyên đều chạy bước nhỏ lên sân khấu, bây giờ chỉ còn đi bộ nổi thôi.

Tám phút sau.

An Hoành lại nói: “Giải thưởng ca khúc lưu hành hay nhất thuộc về Dạ Khúc của Tiện Ngư, xin mời Tiện Ngư lão sư lên đài lĩnh thưởng!”

Lâm Uyên mệt mỏi nhấc đùi đi lên sân khấu, đùi hắn đã bắt đầu tê rần rồi.

Mười phút sau.

MC nói: “Bản nhạc đoạt giải nhạc khúc đàn dương cầm hay nhất thuộc về Dạ Khúc op.9 No.2, xin chúc mừng Tiện Ngư lão sư…”

Hồng hộc.

Sau khi leo lên mấy bậc thang, Lâm Uyên dừng lại ba giây để thở.

An Hoành bước lên đỡ Lâm Uyên, hắn đi tới trước micro nói được đúng một tiếng: “Cảm ơn.”

Sau đó xuống đài.

Không phải đang chảnh, càng không phải đang ra vẻ. Hắn thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi.

Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai…

Khán giả ngồi ở dưới đài cùng cư dân mạng đều vô thức đếm: 1 2 3 4 5 6 7 8 9…

An Hoành vẫn đọc đi đọc lại như cái máy: Tiện Ngư Tiện Ngư Tiện Ngư Tiện Ngư…

âm Nhạc Thịnh Điển đã chuẩn bị kết thúc, một mình Tiện Ngư thu hoạch được chín giải thưởng lớn, chưa kể giải thưởng khúc phụ ván đã đóng thuyền còn chưa trao ra thì tỷ lệ trúng giải của Tiện Ngư đã cao đến mức hù chết người!

Nói cách khác, sau khi trao giải thưởng khúc phụ thì Tiện Ngư sẽ cầm được mười giải thưởng!

Toàn bộ đại sảnh đều lâm vào bối rối. Trong quá trình này khu bình luận trên kênh phát sóng trực tiếp vẫn luôn dày đặc, tất cả mọi người đều cười lăn cười bò.

“An Hoành: Sao vẫn lại là ngươi?!”

“Ngư phụ ơi, sao lết luôn rồi nha?”

“Hắn sắp không bò lên cầu thang nổi rồi kìa.”

“Vừa rồi An Hoành cũng không nhịn được mà đỡ Tiện Ngư đứng lên, haiz đây là đãi ngộ của nghệ thuật gia lớn tuổi nha, những người trước đó được An Hoành đỡ đều đã 70 80 tuổi.”

Chương 1061: Pháo đài vững chắc nhất trong lòng hắn

“Mời vị khách quý kế tiếp lên trao giải thưởng cho Tiện Ngư!”

“Bài phát biểu cảm nghĩ của hắn càng lúc càng qua loa lấy lệ rồi, cuối cùng chỉ nói nổi hai tiếng cảm ơn rồi thôi!”

“Người ta tới nhận giải thưởng còn hắn tới bán sỉ cúp đó!”

“Mời nhân viên công tác của âm Nhạc Thịnh Điển cho Tiện Ngư một cái ghế trên sân khấu luôn đi, cảm ơn nhiều!”

Ở hiện trường, camera quay về phía Ngư Vương Triều.

Trên tay Tiện Ngư, Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ, Nguỵ Hảo Vận, Hạ Phồn, Triệu Doanh Các và Trần Chí Vũ đều có cầm cúp! Tất cả đều là cúp của Tiện Ngư mang xuống.

Cũng may hắn đã không tiếp tục đi nhận giải thưởng, nếu không bảy người bọn họ đều chẳng còn tay đâu mà cầm.

Đừng nói người viết ca từ và ca sĩ ở hiện trường đều đang ghen tị đến đỏ mắt, ngay cả trong lòng đám khúc phụ cũng chua như dấm rồi!

Chín chiếc cúp trong âm Nhạc Thịnh Điển! Có người đã sắp không nhịn được mà muốn đánh cướp Tiện Ngư rồi.

Trên màn ảnh lớn, camera man lập tức bắt được vẻ mặt ghen tị của vô số người.

Trong quá trình Tiện Ngư nhận hết giải thưởng này đến giải thưởng khác, vẻ mặt mọi người từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc biến thành rung động, cuối cùng ai nấy đều chết lặng, chỉ là trong đáy mắt có một tia hâm mộ không cách nào che giấu được.

So với bọn họ thì Ngư Vương Triều hoàn toàn ngược lại, nếu không phải nơi đây là buổi lễ trang trọng thì bọn hắn đã nhảy cẫng lên ăn mừng cho Tiện Ngư rồi.

Sau đó, âm Nhạc Thịnh Điển lại trao giải cho một số cá nhân khác, trong đó có không ít giải thưởng quan trọng.

Giang Quỳ nhận giải ca hậu!

Tôn Diệu Hoả nhận giải ca vương!

Khi hai người lên sân khấu nhận giải đều không hẹn mà cùng hết lòng cảm tạ Tiện Ngư, dấu ấn lớn nhất trên người bọn họ chính là Ngư Vương Triều.

Đương nhiên trong năm vừa rồi không chỉ có hai người lên đỉnh ca vương ca hậu, các châu còn lại cũng có nghệ sĩ lục tục lên nhận giải.

Đến phần cuối buổi lễ, MC An Hoành nói: “Tiếp theo là giải thưởng cuối cùng của buổi lễ hôm nay, đó chính là giải nhạc sĩ xuất sắc nhất năm!”

Lam Tinh có danh xưng khúc phụ, nhưng đó chỉ là cách gọi thân thiết của mọi người, thật ra khúc phụ còn có một cái tên đầy đủ và chuyên nghiệp là “nhạc sĩ xuất sắc nhất năm”!

Tại hiện trường có rất nhiều người nhìn về phía Lâm Uyên, ai cũng biết nghi thức trao vương miện cho khúc phụ sắp bắt đầu!

Quả nhiên.

Khi mọi người đều tập trung sự chú ý, giọng An Hoành đột nhiên trở nên kích động và cao lên:

“Chúc mừng Tiện Ngư lão sư giành giải thưởng nhạc sĩ xuất sắc nhất năm! Mời Tiện Ngư lão sư lên đài!”

Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện một tấm poster. Trong ảnh, Tiện Ngư đang nở nụ cười nhàn nhạt, sau lưng hắn là toàn bộ Ngư Vương Triều.

Dưới sân khấu, hắn cũng nở nụ cười hệt như vậy rồi đi lên sân khấu trong ánh mắt chuyên chú của mọi người.

Lần này An Hoành không hề đùa giỡn như trước mà rất nghiêm túc, đối với giới âm nhạc thì thời khắc này vô cùng trang trọng:

“Xin mời khách quý lên trao giải thưởng cho Tiện Ngư lão sư!”

Ánh đèn chiếu vào mặt Lâm Uyên, phía xa có một thân ảnh cao lớn xuất hiện.

Dương Chung Minh!

Lâm Uyên toét miệng cười nhìn hắn, Dương Chung Minh cũng mỉm cười. Hai người bắt tay nhau rồi trao giải thưởng, toàn bộ quá trình đều không cần nói thêm gì.

Hai tay Lâm Uyên cầm chiếc cúp chứng nhận khúc phụ, vào khoảnh khắc đó trên sân khấu đột nhiên xuất hiện cơn mưa kim tuyến, pháo nổ đì đùng, tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội khắp cả đại sảnh.

Khu bình luận phát sóng trực tiếp cũng sôi sùng sục. Đây là nghi thức trao vương miện cho vị khúc phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Lam Tinh!

“Cảm ơn…”

Lâm Uyên đứng trước micro, đây là lần thứ mười hắn lên sân khấu trong đêm nay, nhưng ý nghĩa của nó khác hẳn chín lần trước.

“Ta muốn dùng giải thưởng này để cảm ơn người nhà ta, bọn họ là động lực để ta có dũng khí đi được tới ngày hôm nay.”

Tối nay Lâm Uyên đã phát biểu cảm nghĩ rất nhiều. Hắn cảm ơn fan hâm mộ, cảm ơn bạn bè trong Ngư Vương Triều, cảm ơn công ty, cảm ơn chủ tịch, cảm ơn Dương Chung Minh và Trịnh Tinh, thậm chí cảm ơn quan phương hiệp hội văn nghệ.

Nhưng mà lần này Lâm Uyên không cảm ơn ai khác ngoài người nhà. Hắn dùng giải thưởng mà hắn khát khao nhất để dành tặng cho những người quan trọng nhất trong đời hắn, người nhà mới là pháo đài vững chắc nhất và ấm áp nhất trong lòng Lâm Uyên.

“Anh con đẹp trai ghê.”

Dưới sân khấu, Dao Dao nhỏ giọng nói.

Mẹ Lâm Uyên không nói gì, đôi mắt ửng đỏ, bà chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh con trai.

Chị gái Lâm Huyên nắm chặt tay mẹ và em gái.

Người trong giới không hề hay biết hôm nay người nhà của Lâm Uyên cũng tới hiện trường.

Đây là khoảnh khắc đặc biệt quan trọng trong đời Lâm Uyên, hắn hy vọng người nhà có mặt nên đã sắp xếp từ trước. Người nhà hắn cũng rất khiêm tốn, không muốn mọi người biết thân phận của mình nên quan phương cũng chiều theo ý các nàng, không hề đặc tả gương mặt bọn họ trên sóng truyền hình.

âm Nhạc Thịnh Điển cứ thế hạ màn trong cơn mưa kim tuyến màu vàng kim.

Sau đó sẽ có tiệc tối nhưng Lâm Uyên không tham gia, hắn dẫn theo Ngư Vương Triều và người nhà rời khỏi sân vận động, đến một nhà hàng mà Tôn Diệu Hoả mới mở để ăn mừng.

“Cạn ly!”

Ngày hôm nay Lâm Uyên cũng vui vẻ đến mức uống vài ly.

Cùng lúc đó, khắp nơi đều là lời nghị luận về âm Nhạc Thịnh Điển. Đây là buổi lễ cuối cùng trước năm mới của làng giải trí, các công ty lớn đã bắt đầu cho nhân viên nghỉ Tết sớm, trên mạng náo nhiệt vô cùng.

“Mười giải thưởng! Một mình Tiện Ngư bá chiếm mười chiếc cúp!”

“Lần đầu tiên kể từ khi âm Nhạc Thịnh Điển thành lập tới nay mới có người nhận được nhiều cúp như vậy!”

Chương 1062: Mèo khen mèo dài đuôi

“Cảnh tượng cơn mưa kim tuyến quá mức rung động, đây chính là đãi ngộ dành cho khúc phụ của Lam Tinh!”

“Đáng tiếc cuối cùng Tiện Ngư không lấy được giải thưởng Nhạc Thánh!”

“Giải thưởng Nhạc Thánh chỉ có thể gặp không thể cầu, mấy năm gần đây đều không có người giành giải, Tiện Ngư đồng thời thoả mãn hai điều kiện để trở thành khúc phụ đã là chuyện đáng kiêu ngạo trong giới nhạc đàn rồi!”

“Tối nay Ngư phụ đẹp trai muốn ngất!”

“Ta cảm giác cả buổi lễ này chỉ dùng để ngắm Ngư phụ mà thôi.”

Tiệc tối kết thúc, Lâm Uyên về đến nhà và cảm thấy đầu mình váng vất. Tửu lượng của hắn rất bình thường nên chỉ mới uống vài ly đã lâng lâng choáng váng.

Chị gái Lâm Huyên và Dao Dao đỡ hắn về phòng. “Hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi, dù sao em cũng đi lên đi xuống sân khấu hai chục lần rồi.”

“Ừm.”

Hai má Lâm Uyên hồng hồng, tâm tình có hơi kích động. Sau khi chị và em gái rời đi, hắn lấy điện thoại ra xem động tĩnh trên mạng.

Lúc này toàn bộ cộng đồng mạng đều đang bàn tán về âm Nhạc Thịnh Điển và Tiện Ngư. Rất nhiều người đều lên tiếng chúc mừng hắn. Lâm Uyên lặng lẽ đọc tin tức, đột nhiên cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó.

Thật lâu sau hắn mới nhận ra thiếu cái gì. Khoé môi cong lên, Lâm Uyên đăng nhập vào tài khoản Sở Cuồng rồi đăng một status:

“Chúc mừng Tiểu Ngư Nhi!”

Sau đó Lâm Uyên lại đăng nhập vào tài khoản Ảnh Tử để đăng một status có nội dung y hệt:

“Chúc mừng Tiểu Ngư Nhi!”

Tiểu Ngư Nhi lấy được mười giải thưởng, hai người bạn thân sao có thể không lên tiếng được.

Lúc này Lâm Uyên mới cảm thấy viên mãn, mí mắt dần dần sụp xuống, hắn ngủ một giấc thật sâu.

. . .

Hôm sau là ngày 26 tháng 12, Tinh Mang chính thức nghỉ Tết.

Khi Lâm Uyên tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng. Rửa mặt xong hắn bắt đầu suy tư một vấn đề rất có tính Triết học: Có nên ăn bây giờ không?

Vấn đề nằm ở chỗ, ăn sáng thì quá trễ mà ăn trưa thì quá sớm.

Thôi vậy, chờ tới bữa trưa luôn đi.

Quyết định xong, Lâm Uyên lấy điện thoại di động ra chơi tiếp. Kết quả vừa mò lên Blog hắn đã phát hiện tối qua mình dùng tài khoản Sở Cuồng và Ảnh Tử để chúc mừng Tiện Ngư.

Lâm Uyên sợ hết hồn.

Hôm qua ta đã uống say cỡ nào?! Hắn không tài nào nhớ ra được mình đã làm chuyện này.

“Cũng may người khác không biết ta tự khen mình.”

Lâm Uyên tự an ủi bản thân, nhưng rất nhanh đã sụp đổ tinh thần. Bởi vì chủ tịch Lý Tụng Hoa và Kim Mộc đều biết, hơn nữa mấy học trò ở phòng làm việc manga cũng biết Ảnh Tử là Tiện Ngư…

Thôi không thèm nghĩ nữa.

Lâm Uyên xem khu bình luận của Ảnh Tử, thấy không có vấn đề gì liền thôi. Trong mắt cư dân mạng thì Ảnh Tử chúc mừng Tiện Ngư là việc rất bình thường.

Bên khu bình luận của Sở Cuồng cũng không có vấn đề, chỉ là bị một số cư dân mạng giễu cợt vài câu:

“Lão tặc ngươi bị bỏ lại phía sau rồi nha!”

“Đã nói nam Tiện Ngư bắc Sở Cuồng Ảnh Tử trung ương, kết quả Ảnh Tử người ta phát hành một lúc mười một bộ manga, Tiện Ngư tối qua ẵm một hơi mười giải thưởng, chỉ có mình ngươi là dậm chân tại chỗ.”

“Hừm? Còn chưa có sách mới?”

“Lần trước ra mắt bảy bộ truyện ngắn xong ngươi lặn xuống nước tới nay không ngoi lên là sao? Bị ép cạn ý tưởng rồi hả?”

“Ảnh Tử sáng tác mười một bộ manga thì được, ngươi viết bảy bộ truyện ngắn đã không xong rồi?”

“Còn không ra sách mới thì ngươi sẽ trở thành người vô hình trong nhóm ba bạn gay đó!”

“Sở Cuồng không phải bị Ảnh Tử lây bệnh cá ướp muối rồi đó chứ? Bây giờ đến tiểu thuyết hắn cũng lười viết!”

Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm. Không ai chú ý tới hành vi tối qua của hắn.

Quả nhiên uống say sẽ làm ra hành vi nguy hiểm. Nếu bởi vì say xỉn mà làm bậy khiến hai bí danh kia ngã xe thì Lâm Uyên sẽ quê muốn chết!

Nhưng lời cư dân mạng nói cũng đã nhắc nhở Lâm Uyên nên tìm chút chuyện cho Sở Cuồng làm rồi, không thể để hắn biến thành người vô hình được nha.

Các mảnh ghép Trấn Cổ Tích còn chưa hoàn thành, hay là để Sở Cuồng viết cổ tích tiếp?

Hoặc trinh thám cũng được, phần lớn tác phẩm trinh thám của Sở Cuồng đều là truyện dài. Ngoại trừ series Sherlock Holmes và Hercule Poirot thì vẫn còn rất nhiều tác phẩm trinh thám ngắn đáng để xuất bản.

Hay là tiểu thuyết huyền huyễn?

Trong lúc Lâm Uyên đang suy tính đường đi nước bước tiếp theo cho Sở Cuồng thì dưới lầu truyền tới tiếng mẹ hắn gọi ăn cơm trưa.

Bụng Lâm Uyên đã đói tới kêu vang, vội vàng chạy xuống.

“Em trai.” Chị gái Lâm Huyên đang ăn đột nhiên lên tiếng. “Có chuyện này tốt nhất em nên nhắc nhở Sở Cuồng lão sư một chút.”

Lâm Uyên đang gặm một khối thịt bò, thuận miệng đáp: “Chuyện gì?”

“Sáng nay chị nhận được tin hiệp hội văn nghệ chuẩn bị tổ chức Văn Học Thịnh Điển để trao giải thưởng cho các tác phẩm văn học xuất sắc.”

“Văn Học Thịnh Điển?” Lâm Uyên bất ngờ, “Giống như âm Nhạc Thịnh Điển sao?”

“Ừ.” Lâm Huyên gật đầu rồi giải thích cho Lâm Uyên nghe.

Lam Tinh có rất nhiều giải thưởng về âm nhạc nhưng giải thưởng có trọng lượng nhất tuyệt đối là âm Nhạc Thịnh Điển.

Mà giới văn học thì không có giải thưởng nào có giá trị tuyệt đối như bên âm nhạc, các loại giải thưởng tràn lan hiện nay đều không đảm bảo chất lượng và tính công bằng.

Cho nên hiệp hội văn nghệ muốn tạo ra giải thưởng có quyền uy bậc nhất giới văn học, địa vị của nó sẽ không thua gì âm Nhạc Thịnh Điển trong lòng giới nhạc đàn.

Cuối cùng Lâm Huyên nói tổng kết:

“Muốn tổ chức Văn Học Thịnh Điển cũng cần thời gian, tạm thời chưa biết khi nào sẽ xuất hiện. Nhưng có âm Nhạc Thịnh Điển làm nền, các tác giả đều sẽ đổ xô vào tranh giành giải thưởng này, cho nên chị mới bảo em nhắc nhở Sở Cuồng một chút, nếu muốn giành giải thưởng thì nên chuẩn bị sớm từ bây giờ.”

Lâm Uyên suy tư gật đầu.

Chương 1063: Cảnh đẹp trong tranh

Ăn trưa xong, hắn vừa về phòng đã lập tức kêu gọi Hệ thống: “Kiểm tra điểm danh vọng của ta.”

Ting toong.

Trước mắt Lâm Uyên xuất hiện bảnh danh sách điểm danh vọng màu xanh lam.

[Tuổi tác: 24

Tuổi thọ: 30

Trò chơi: 193.456 điểm

Điện ảnh: 693.423 điểm

Hội họa: 1.008.666 điểm

Văn học: 2.145.678 điểm

âm nhạc: 3.007.655 điểm

Tổng hợp: 7.048.878 điểm]

Lâm Uyên nhìn con số điểm danh vọng tổng hợp một lúc rồi nói: “Kiểm tra nhiệm vụ tuổi thọ.”

Trong nháy mắt, trước mắt hắn xuất hiện mấy dòng thông báo:

[Tên nhiệm vụ: tiếp tục sống.]

[Nội dung nhiệm vụ: ký chủ phải tăng điểm danh vọng lên hơn 10 triệu điểm trước năm 30 tuổi.]

[Phần thưởng: thêm tuổi thọ.]

[Phần thưởng vượt mức: rương vàng.]

Vẻ mặt Lâm Uyên trở nên nghiêm túc. “Trước đó điểm danh vọng âm nhạc và văn học của ta chênh lệch rất ít, nhưng tối qua sau khi Tiện Ngư giành được mười giải thưởng ở âm Nhạc Thịnh Điển thì âm nhạc trực tiếp bỏ xa văn học một mảng lớn. Xem ra giải thưởng được quan phương chứng nhận vẫn là nguồn quan trọng để thu thập điểm danh vọng.”

Sau mấy ngày nữa là đến đầu năm mới, lúc đó Lâm Uyên sẽ chính thức bước sang tuổi 25.

Hệ thống tính toán tuổi tác theo năm mới chứ không theo sinh nhật, điều này có nghĩa là nhiệm vụ của Lâm Uyên còn đúng năm năm để thực hiện.

Hiện tại điểm danh vọng đã hơn 7 triệu, cách mục tiêu không quá xa, độ khó không lớn. Nhưng nếu Lâm Uyên bắt đầu làm biếng thì có lẽ sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.

“Xem ra Sở Cuồng lại phải lao lực rồi.”

Hôm nay tin tức Lâm Huyên cung cấp cho hắn rất quan trọng. Hiệp hội văn nghệ muốn tổ chức Văn Học Thịnh Điển, nếu Sở Cuồng có thể giành được nhiều giải thưởng trong đó thì sẽ thu hoạch được rất nhiều điểm danh vọng văn học, thậm chí có thể đuổi kịp mảng âm nhạc cũng không biết chừng!

Đương nhiên.

Lần này văn học là quân chủ lực nhưng vẫn không thể bỏ quên các mảng khác, chẳng hạn như trò chơi và điện ảnh đang khá yếu thế, hoặc là hội hoạ đang dần khởi sắc.

Nếu có thể lợi dụng toàn bộ những mảng nghệ thuật này thì kiếm thêm 3 triệu điểm danh vọng không khó.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Uyên nói với Hệ thống: “Tôn Diệu Hoả đã trở thành ca vương, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ. Sao ngươi còn chưa phát thưởng bảo rương cho ta?”

Hệ thống đáp: “Trong thanh vật phẩm của ngươi á.”

Lâm Uyên buồn bực hỏi: “Sao không nói cho ta biết?”

Hệ thống bất đắc dĩ: “Tối hôm qua có thông báo nhưng ngươi uống rượu say nên không chú ý tới.”

Lâm Uyên: “. . .”

Xem ra sau này phải bớt uống rượu lại mới được.

Hắn mở thanh vật phẩm lên, vừa thấy rương vàng đã không chút do dự nói:

“Mở ra!”

“Vui lòng chờ một chút.”

Hệ thống im lặng trong vài giây rồi thông báo: “Mở rương vàng thành công, chúc mừng ký chủ đạt được kỹ năng hội hoạ đặc biệt: cảnh đẹp trong tranh!”

Cảnh đẹp trong tranh? Là cái gì?

Trong đầu Lâm Uyên vừa mới xuất hiện suy nghĩ này thì thông tin vật phẩm đã xuất hiện trước mặt:

[Kỹ năng hội hoạ: cảnh đẹp trong tranh.]

[Hiệu quả: khán giả có thể thông qua bức tranh của ngươi để cảm nhận trực quan ý cảnh trong tác phẩm.]

[Giải thích bổ sung: cho dù là người bình thường không có năng lực giám định hội hoạ cũng có thể cảm nhận được mị lực toát ra từ tác phẩm của ngươi. Kỹ năng cảnh đẹp trong tranh có tác dụng đối với những khán giả quan sát tranh trong phạm vi gần.]

Lâm Uyên kinh ngạc. Đồ chơi này có phần giống với Sư Giả Hào Quang.

Lấy ví dụ, người bình thường xem bức tranh hoa hướng dương của Van Gogh đa phần sẽ không cảm thấy bức tranh đó có gì đặc sắc đáng để các đại sư đỉnh cấp trong giới hội hoạ sùng bái như vậy.

Tại sao ư?

Bởi vì đại sư trong giới hội hoạ có trình độ giám định nghệ thuật đủ cao nên mới cảm nhận được ý cảnh của bức tranh hoa hướng dương.

Cho nên, dù Lâm Uyên vẽ ra “hoa hướng dương” hay “đêm đầy sao” của Van Gogh thì đa số mọi người vẫn chẳng thưởng thức nổi.

Nhưng sau khi có kỹ năng cảnh đẹp trong tranh thì khác.

Những hoạ tác do Lâm Uyên tự tay vẽ ra, dù là người bình thường cỡ nào cũng vẫn có thể cảm nhận được ý cảnh và sự mỹ diệu trong đó!

Đáng tiếc kỹ năng này chỉ có tác dụng đối với khán giả tận mắt quan sát bức tranh, nếu xem tranh trên mạng hay qua tivi thì sẽ không có tác dụng.

Nhưng như thế là quá đủ rồi!

Không hổ là rương vàng của Hệ thống, phần thưởng quả nhiên không hề tầm thường, xem ra sắp tới Ảnh Tử lại phải bận rộn rồi!

Ừm.

Trước tiên phải hoàn thành mấy bức tranh cho Tôn Diệu Hoả treo ở khách sạn trước đã. Mấy bức đã vẽ trước đó phải bỏ hết, lần này Lâm Uyên sẽ dùng kỹ năng cảnh đẹp trong tranh để hoàn thành mấy tác phẩm này!

. . .

Trong thư phòng.

Lâm Uyên đứng bên cửa sổ, tâm bình khí hoà hít thở một lúc rồi vung tay. Cổ tay hắn nhẹ nhàng di chuyển và phác hoạ trên trang giấy trắng tinh, đầu bút lông không ngừng cọ xát vào giấy, từng đường con lưu loát hiện ra.

Trong lúc vẽ tranh, ánh mắt Lâm Uyên có một loại thần vận rất đặc biệt, mỗi một nét bút hạ xuống là một tầng ý cảnh được phủ lên, không hề tiêu tan mà ghim chặt vào trong trang giấy.

Đây chính là cảnh đẹp trong tranh!

Sau khi có được kỹ năng này, Lâm Uyên cảm thấy kỹ thuật hội hoạ của mình càng tiến bộ hơn trước, hắn có thể thông qua đầu bút để phơi bày cảm ngộ và hiểu biết của mình vào tranh.

Dần dần, một bức tranh thuỷ mặc Bôn Mã Đồ xuất hiện trên giấy!

Nét vẽ đơn giản lãnh đạm nhưng lại để lộ cao thâm mạt trắc, đàn ngựa không có yên ngựa cũng chẳng có dây cương, thông qua bức tranh có thể cảm nhận được đàn tuấn mã thần thái ngút trời.

Phù.

Lâm Uyên thu hồi bút lông, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn đã vẽ bức tranh này suốt một tuần nay, không chỉ vận dụng kỹ năng cảnh đẹp trong tranh mà còn dùng tinh lực dược tề để hỗ trợ, cuối cùng cũng hoàn thành xong.

Chương 1064: Triệu châu gia nhập thống nhất

Về phần tại sao lại lựa chọn đàn ngựa đang phi nhanh làm chủ đề…

Bởi vì trước đây Lâm Uyên từng chuẩn bị một bức Bôn Mã Đồ để tặng chủ tịch nhưng lại bị Trịnh Tinh chặn đường cướp mất. Hôm nay hắn vẽ lại một bức Bôn Mã Đồ khác định tặng bù cho chủ tịch.

Đáng nói là, nhờ kỹ năng cảnh đẹp trong tranh nên lần này bức Bôn Mã Đồ còn tuyệt hơn bức đã từng bị Trịnh Tinh lấy đi.

Vươn vai một cái, Lâm Uyên tự nhủ: “Tiếp theo lại vẽ cho Diệu Hoả học trưởng mấy bức tranh để treo trong khách sạn.”

Vì vẽ tranh nên đã mấy ngày nay Lâm Uyên không ra khỏi cửa. Không biết từ lúc nào mà năm mới đã lặng lẽ tới.

Lâm Uyên chính thức 25 tuổi!

Đồng thời điều này cũng có nghĩa là người Triệu châu bắt đầu gia nhập khối thống nhất! Tuy Lâm Uyên không bước chân ra khỏi nhà nhưng hắn đã cảm nhận được bầu không khí đang thay đổi.

Tường văn hoá bị phá vỡ, người Triệu châu đói khát tiếp xúc với văn hoá của Tần Tề Sở Yến Hàn, rất nhanh sau đó bọn hắn đã nhận thức rất nhiều danh nhân.

Tiện Ngư!

Sở Cuồng!

Ảnh Tử!

Ba bí danh của Lâm Uyên rất nhanh đã trở nên quen thuộc với người Triệu châu, dù sao tác phẩm của bọn hắn đều rất có sức ảnh hưởng.

Điểm danh vọng của bốn lĩnh vực âm nhạc, văn học, hội hoạ và trò chơi liên tục phồng lên, nhưng bởi vì hôm nay chỉ mới là ngày 2 tháng 1 nên lượng điểm gia tăng chưa đủ lớn, chờ thêm một thời gian thì hiệu quả càng rõ ràng hơn.

Trên mạng.

Bởi vì Triệu châu gia nhập nên các diễn đàn lớn đang vô cùng náo nhiệt, đám cư dân mạng Tần Tề Sở Yến Hàn nhiệt tình chào mừng những người bạn mới.

Người Triệu châu nói chuyện rất thú vị. Chẳng hạn như một số cư dân mạng đề cử bọn hắn xem phim truyền hình Bảo Liên Đăng, ngay đêm hôm đó người Triệu châu lỡ chân lọt hố đều tức giận mắng to:

“Bộ phim này có độc!”

“Đám người lòng dạ đen tối các ngươi đáng chém!”

“Sở Cuồng lão tặc mau nạp mạng!”

Người Triệu châu nói chuyện sặc mùi cổ trang, phong cách khá là khác biệt với Tần Tề Sở Yến Hàn. Cũng may đại đa số thời điểm phong cách của mọi người tương đối tiếp cận nhau, chỉ là khi nói chuyện người Triệu châu thích dùng cổ ngôn hơn mà thôi.

Điều thú vị là phong cách nói chuyện này của Triệu châu được đám cư dân mạng đổ xô bắt chước vì nghe có vẻ rất ngầu. Đây cũng là cảnh tượng thường thấy sau khi các châu thống nhất.

Về phần hành vi đề cử Bảo Liên Đăng cho người Triệu châu xem thì đám cư dân mạng năm châu chẳng hề có gánh nặng trong lòng, ngược lại còn rất vui vẻ vì trêu chọc được người ta.

Tại Lâm gia.

Vẽ tranh xong Lâm Uyên cũng bắt đầu tiếp xúc với văn hoá Triệu châu.

Triệu châu có rất nhiều tác phẩm đặc sắc về thư pháp và hội hoạ, trong đó Lâm Uyên nhận ra có một số tác phẩm vô cùng lợi hại, có thể nói là trình độ cấp đại sư!

Phát hiện này khiến Lâm Uyên vô cùng khiếp sợ. Hắn cũng có trình độ tương tự nên chắc chắn mình không nhìn lầm, Lam Tinh quả nhiên ngoạ hổ tàng long. Không ngờ tại Triệu châu đương thời cũng có hoạ sĩ và thư pháp gia cấp đại sư giống như mình.

Chẳng trách có người nói Triệu châu là thủ phủ của thư hoạ, những lời này không sai một chút nào.

(Thư hoạ: thư pháp + hội hoạ)

Thành tựu về thư hoạ của người Triệu châu hoàn toàn nghiền ép năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn.

Đúng lúc này điện thoại Lâm Uyên vang lên, là lão Chu gọi tới.

“Phim Resident Evil quay xong rồi, tiếp theo việc cần làm là chỉnh sửa hậu kỳ. Mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là… năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ.” Lâm Uyên cười đáp.

Điện thoại vừa ngắt không lâu thì Tôn Diệu Hoả cũng gọi tới.

“Chúc học đệ năm mới vui vẻ. Ta có một tin tức tốt đây, trò chơi của chúng ta đã hoàn thành, cuối tháng này sẽ mở bán trên website.”

Rơi xuống đất thành hộp? À không đúng, hình như tên là PUBG.

Đây là song hỷ lâm môn, dù là điện ảnh hay trò chơi thì đều sẽ gia tăng điểm danh vọng cho Lâm Uyên.

“Ngoài ra…” Tôn Diệu Hoả nói, “Khách sạn Ngư Vương Triều sẽ khai trương vào đầu tháng sau, nhưng từ bây giờ đã bắt đầu mời một số khách hàng may mắn vào ở thử rồi. Chúng ta dự định cài sẵn game PUBG trong máy tính ở các phòng để khách hàng chơi thử. Việc này cũng không ảnh hưởng đến việc phát hành trò chơi.”

“Ồ?” Lâm Uyên hứng thú nói, “Vậy ta cũng muốn đến chơi!”

Tôn Diệu Hoả cười đáp: “Không thành vấn đề, ta định gọi mọi người trong Ngư Vương Triều sang chơi cùng, học đệ yên tâm, vào game ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Được!” Lâm Uyên mong đợi nói.

Hắn không có cần Tôn Diệu Hoả bảo vệ đâu!

Kiếp trước Lâm Uyên đã chơi PUBG rồi, tuy không pro nhưng so sánh với người chơi mới thì hắn nhất định vẫn mạnh hơn một bậc! Ít nhất trong giai đoạn đầu hắn có thể đại sát tứ phương!

Vô địch nha!

Đáng tiếc khoa học kỹ thuật của Lam Tinh chưa đủ mạnh để phát minh ra mũ trò chơi hay khoang trò chơi, nếu không sẽ càng thêm thú vị.

Ngày hôm sau.

Tôn Diệu Hoả gọi tất cả mọi người đến khách sạn Ngư Vương Triều. Bây giờ mới mồng 3 tết, các ca sĩ đều tương đối rảnh rỗi.

Bảy giờ tối, mọi người tề tựu trong khách sạn, Lâm Uyên đương nhiên cũng hào hứng chạy tới. Tôn Diệu Hoả đã nói với mọi người trò chơi tối nay là do Tiện Ngư lão sư thiết kế, đối với việc này ai nấy đều cực kỳ ủng hộ:

“Rốt cuộc cũng có trò mới để chơi!” Triệu Doanh Các xoa xoa tay. “Ta đã phá đảo Plants vs. Zombies từ lâu rồi.”

Hạ Phồn nói: “Ta cũng muốn chơi thử trò chơi mạo hiểm một lần xem thế nào.”

Nguỵ Hảo Vận hỏi: “Game này có phải dùng não không?”

Giang Quỳ lặng lẽ liếc Triệu Doanh Các một cái: “Đồng đội có hố nhau được không?”

“Không hố, nhưng tất cả chúng ta đều sẽ được đưa tới chiến trường, đây là trò chơi bắn súng, tất cả mọi người đều là đối thủ của nhau!”

Chương 1065: Lâm Uyên khát máu

Tôn Diệu Hoả rất am hiểu về PUBG, nhà ở ven hồ nên được hưởng ánh trăng, trò chơi của công ty nhà hắn nên hắn đã lén lút luyện tập thật lâu.

“Tằng tằng tằng tằng tằng tằng!” Trần Chí Vũ giơ ngón tay lên “bắn chết” tất cả mọi người.

Lâm Uyên không nói gì. Hắn phải khiêm tốn, lặng lẽ vào game rồi dùng kỹ thuật tinh xảo và kinh nghiệm phong phú để khiến mọi người loá mắt!

“Vậy chuẩn bị đi.” Tôn Diệu Hoả cười nói, “Chúng ta cùng chơi PUBG!”

Đây là gian phòng lớn nhất trong khách sạn, Tôn Diệu Hoả đã chuẩn bị sẵn một chiếc bàn dài hinh chữ nhật đặt trong phòng khách, trên bàn có bảy cái latop, mỗi người một máy.

Trông có hơi giống một phòng net VIP.

Trần Chí Vũ tò mò nhìn icon trên màn hình desktop. “Đây là PUBG?”

Mọi người lục tục ấn vào game, tạo nhân vật rồi ngồi trong phòng chờ.

“Một ván cần bao nhiêu người chơi?” Triệu Doanh Các hỏi.

“Một ván có tổng cộng 100 người chơi tham gia, chỉ có người sống sót tới cuối cùng mới là người thắng.” Tôn Diệu Hoả cười đáp.

“Cần phải chờ bao lâu?” Lâm Uyên không nhịn được đặt câu hỏi. Giờ phút này hắn rất khát máu, chỉ muốn vào game giết lung tung.

“Học đệ chờ chút!” Tôn Diệu Hoả vội vàng nói, “Ta đã sắp xếp người rồi.”

Lâm Uyên gật đầu, nhiệt huyết sôi trào. Tối nay hắn nhất định sẽ làm thịt gà! Giờ phút này Lâm Uyên đã nhìn thấy cờ thắng lợi đang vẫy vẫy trước mặt mình.

. . .

Tôn Diệu Hoả quả thật đã sắp xếp từ trước.

Lúc này trên một tầng lầu nào đó trong khách sạn, nhân viên phục vụ ấn chuông cửa một gian phòng.

Người bên trong mở cửa ra. “Có việc gì thế?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Chúc mừng ngài trở thành khách hàng được dùng thử dịch vụ phòng ở miễn phí của chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn có một sự kiện thú vị, nếu bây giờ ngài sử dụng máy tính để chơi game PUBG có sẵn trong máy thì sẽ được trở thành hội viên bạch kim trong khách sạn này, về sau khi đến ở sẽ được giảm 20%. Nếu ngài là người thắng cuối cùng trong game thì ngoài thẻ hội viên còn được miễn phí vào ở trong khách sạn năm lần!”

“Còn có chuyện tốt này?”

Vị khách hàng này là người trẻ tuổi, nghe vậy lập tức hứng thú hỏi: “Ta chỉ cần vào chơi một ván game là được?”

Giá của khách sạn năm sao không hề rẻ đâu nha! Thẻ hội viên bớt 20% rất có sức hấp dẫn đối với hắn. Nếu thắng game còn được ở miễn phí năm lần nữa, tội gì mà không làm!

Cùng lúc đó, chuông cửa những phòng khác cũng reo vang.

Mỗi nhân viên phục vụ đều nhiệt tình giới thiệu: “Chỉ cần ngài mở máy tính và chơi game PUBG…”

Sự kiện này khá là thú vị, rất nhiều khách hàng đều bị hấp dẫn. Tối nay Tôn Diệu Hoả mời các vị khách may mắn đến ở thử đều là người trẻ tuổi, đặc điểm chính của bọn hắn là thích chơi trò chơi.

Về phần người đến ở thử không đủ nhiều?

Không sao, tính thêm đám nhân viên trong khách sạn thì cũng đủ rồi.

Tóm lại, vì để cho Ngư Vương Triều, nhất là học đệ của hắn được chơi thật vui vẻ, Tôn Diệu Hoả đã hao tốn không ít tâm tư.

. . .

Đương nhiên trong số các khách hàng được mời chào cũng có người không có hứng thú với sự kiện này.

Trong một gian phòng tổng thống.

Một người tuổi trẻ ăn mặc thời thượng đang ôm hôn một cô gái có dáng người nóng bỏng. Hắn tên là Xavi.

Hôm nay Xavi lấy lý do được mời đến ở thử để dẫn cô gái vừa làm quen được mấy hôm đến đây. Lúc này đạn đã lên nòng, đột nhiên ngoài cửa có người ấn chuông.

Xavi không thèm để ý, tiếp tục hôn.

Cô gái không nhịn được đẩy hắn ra, thẹn thùng nói: “Có người bấm chuông kìa.”

“Moá!”

Xavi thở phì phò đứng dậy, mở cửa phòng với tâm tình khó chịu. Mẹ nó tên đã lắp sẵn vào dây cung rồi lại bị người ta làm phiền, đổi lại là ai thì cũng bực mình thôi.

Ngoài cửa, nhân viên phục vụ cười nói: “Xin lỗi đã làm phiền tiên sinh. Ngài có hứng thú tham gia sự kiện của khách sạn chúng ta không ạ? Chỉ cần ngài đăng nhập vào game tên PUBG có sẵn trên máy tính thì sẽ được nhận…”

“Nhà ta có bảy tám cái khách sạn như thế này!” Xavi không hề khách sáo mà ngắt lời đối phương, hắn không hề khoác lác, nhà hắn thật sự có mấy căn khách sạn năm sao, hôm nay chọn tới đây chỉ vì nơi này gần nhà hàng hắn mới ăn xong.

Hắn đang vội vàng muốn được ủi củ cải trắng nên mới cố ý đi vào khách sạn này.

Sắc mặt nhân viên phục vụ trở nên lúng túng: “Thật xin lỗi.”

“Đừng có quấy rầy ta nữa!”

Hung hăng đóng cửa lại, trong lòng Xavi thầm nghĩ: Về nhà ta đánh giá 1 sao cho biết mặt!

Quay trở lại phòng, ngọn lửa nóng trong lòng Xavi lại dâng lên: “Chúng ta tiếp tục thôi…”

Cô gái thẹn thùng nói: “Ta còn chưa tắm đâu.”

“Tắm làm cái gì!”

“Không tắm người rít lắm.”

Cô gái kiên quyết muốn đi tắm, trước khi tắm không cho Xavi động vào người. Nàng là cao thủ tình trường, biết rõ cái gì gọi là nhử mồi lạt mềm buộc chặt, như vậy mới khiến tên phú nhị đại này mê đắm mình.

Nếu phú nhị đại nhân cơ hội nàng đang tắm mà xông vào? Rất tốt, cũng là một loại tình thú.

“Được rồi.” Xavi không nhịn được phất tay. “Nhanh lên một chút.”

Cô gái xấu hổ chạy vào nhà tắm, Xavi thì phiền não đi tới đi lui. Hắn không hề có suy nghĩ xông vào nhà tắm, việc cưỡng ép người khác vi phạm nguyên tắc làm người của hắn.

Cứ thế chờ được vài phút, Xavi đột nhiên nghĩ tới lời của nhân viên phục vụ vừa rồi.

Trong máy vi tính có cài sẵn trò chơi? Được rồi, vậy ta chơi game một lát để giết thời gian đi.

Xavi buồn chán mở laptop lên, trong nháy mắt đã thấy được tên trò chơi.

“PUBG?” Hắn bĩu môi ấn vào icon game rồi tạo nhân vật.

Chơi một ván giết thời gian là được, đợi em gái kia ra hắn sẽ nghỉ liền, chơi gái vẫn vui hơn chơi game nha.

Tạo nhân vật xong, Xavi vào hàng chờ. Điều khiến hắn bất ngờ là mình vừa hay lại là người chơi thứ 100, hắn vừa vào phòng thì ván game đã bắt đầu.

Chương 1066: Tiện Ngư lão sư báo thù cho ta

Bên kia, mấy người Ngư Vương Triều đang trò chuyện huyên thuyên thì Lâm Uyên đột nhiên vui vẻ hô:

“Đủ người rồi, khai chiến!”

. . .

Xavi phát hiện mình đang ở trên một chiếc máy bay. Bên trong máy bay trừ hắn ra còn có rất nhiều người chơi khác, có nam có nữ, hình tượng của mỗi người đều không giống nhau.

Điều khiến Xavi bất ngờ là hắn lại có thể nghe được người chơi khác trò chuyện.

Không đợi hắn cẩn thận lắng nghe, hệ thống đã thông báo đến thời điểm nhảy dù.

“Nhảy dù?” Xavi nhíu mày, lúc này đã có mấy người chơi lục tục nhảy xuống.

Hắn cũng làm theo gợi ý của hệ thống, lựa chọn một điểm ngẫu nhiên trên bản đồ để nhảy dù. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Xavi chơi game này, hắn còn chưa quen thuộc với địa hình nơi đây.

Có vẻ thú vị.

Nhìn mình bay lượn giữa không trung, Xavi cảm thấy rất thần kỳ. Hắn không phải là người chưa từng chơi game mà ngược lại đã chơi khá nhiều game bắn súng, tuy kỹ thuật không quá xịn nhưng vẫn tính là khá.

Sau khi đáp xuống đất, Xavi phát hiện mình đang đứng ở một vùng đất hoang dã. Hình ảnh trong trò chơi này rất chân thật, nhạc nền khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

Xavi bắt đầu đi lang thang. Khoảng mấy phút sau hắn nhìn thấy một kho hàng bỏ hoang.

“Đoàng đoàng đoàng…” Đột nhiên có đạn bắn tới! Xavi vội vàng điều khiển nhân vật chạy trốn.

Soạt soạt soạt. Trong tai nghe truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Mẹ nó trò chơi này còn có thể nghe được tiếng bước chân của người ta?

Loại cảm giác chân thật này khiến Xavi nổi hết da gà, tim đập thình thịch giống như phía sau lưng hắn thật sự có một người đang cầm súng đuổi giết mình.

Không đúng! Đối phương lấy đâu ra súng?

Xavi đột nhiên phát hiện mình không có vũ khí.

Súng của ta đâu?! Sao ta không có súng?

Tiếng súng sau lưng tiếp tục vang lên, đối phương bắn nửa ngày cũng không bắn chết được Xavi, nhưng mà máu Xavi cũng đang tuột dần, bấy nhiêu đã đủ để Xavi hốt hoảng bỏ chạy.

Chạy được một lúc, Xavi trượt chân té!

Moá! Trò chơi này còn có vụ té?!

Xavi mắng một câu thô tục, vừa định bò dậy tiếp tục chạy đột nhiên hắn nhìn thấy bên cạnh mình có một thanh vũ khí.

Một khẩu súng!

Tên súng là M9. Tuy kiến thức quân sự của Xavi rất thiếu thốn nhưng hắn cũng biết đại danh của súng lục M9 trên Lam Tinh. Hắn trực tiếp nhặt súng lên chĩa về phía đối thủ phản kích, đầu súng nhắm thẳng vào đầu đối phương!

Ầm!

Khác với kỹ năng mèo quào bắn nửa ngày cũng không chết của đối phương, Xavi vừa nổ súng đã trực tiếp lấy mạng người anh em kia.

Head shot!

Hệ thống lập tức thông báo: “Husky sử dụng M9 bắn chết Diễm Diễm số 9527!”

Xavi trừng to mắt, giờ khắc này hắn thoải mái cả người, còn sướng hơn lúc dẫn gái vào khách sạn.

“Này thì bắn ta, này thì đuổi theo ta!”

Xavi muốn bắn thêm mấy viên đạn nữa nhưng hắn lại không ngờ thi thể đối thủ đột nhiên biến thành một cái hộp.

Cái quái gì thế? Hộp tro cốt hả?

Xavi tiến lại gần nhìn thử, đúng lúc này sau lưng hắn lại vang lên tiếng súng.

Xavi trúng đạn, lượng máu thấp hơn 50% không ngừng nhấp nháy cảnh báo nguy hiểm, hắn vội vàng chạy tới nấp sau tường rồi phản kích. Nhưng lần này xui xẻo là hắn không thể head shot đối phương, mà điều tuyệt vọng nhất là…

Xavi hết đạn rồi!

Đối thủ cười gằn một tiếng, phát ra chất giọng của một nữ nhân cuồng ngạo: “Trò chơi này đúng là đơn giản, ngươi yếu như gà khiến ta chẳng nỡ giết!”

Xavi nổi giận! Hắn bị nữ nhân sỉ nhục!

Xavi nóng đầu xông lên định xáp lá cà với nàng, nhưng khi chạy ngang cái hộp tro cốt kia lại phát hiện trong đó có một khẩu súng và mấy viên đạn, thậm chí còn có một ít băng gạc y tế để hồi máu.

Ối chà? Hình như đây là súng của người chết.

Thì ra người chơi trong game này mà chết đi thì sẽ biến thành một cái hộp, toàn bộ trang bị trên người đều sẽ rơi ra?

Cơ hội tới!

Lần đầu tiên Xavi biết cái gì gọi là loot đồ, hắn nhặt súng lên bắn điên cuồng một trận!

(Loot đồ: thuật ngữ trong game PUBG, nghĩa là nhặt trang bị.)

“Tay súng cừ khôi như ta không thể bị nhục nhã như thế!” Xavi vừa nổ súng vừa rống lên.

Nữ game thủ không ngờ đối thủ đột nhiên mạnh lên như vậy, nàng ngã xuống đất bỏ mình.

“Husky dùng súng trường K2 bắn chết Doanh Các Mỹ Nhân!”

Xavi cười lớn, sau đó vội vàng dùng băng gạc để hồi máu. Hắn rốt cuộc đã hiểu được cách chơi trò này.

Thì ra sau khi đáp xuống đất phải nhanh chóng đi tìm trang bị, giết người chơi khác cũng là một cách để nhặt trang bị.

Thú vị! Rất thú vị nha!

Giết được hai người khiến Xavi cảm thấy mình vừa đạt được thành tựu to lớn! Trong lòng hắn đột nhiên có thứ gì đó thức tỉnh! Ánh mắt Xavi trở nên nóng bỏng vô cùng.

Đại cát đại lợi! Tối nay ăn gà!

(Ăn gà: thuật ngữ mạng của Trung Quốc, nghĩa là làm người thắng cuối cùng trong PUBG.)

. . .

Ở bên kia.

Triệu Doanh Các hậm hực tháo tai nghe.

Trần Chí Vũ ngồi bên cạnh nàng nhìn vào màn hình, sau đó giễu cợt: “Vừa rồi không phải ngươi nói đối thủ rất gà sao? Vậy mà lại bị hắn giết ngược rồi?”

“Do ta khinh địch nên không tránh.”

Triệu Doanh Các cho rằng đối phương đã hết đạn, ai ngờ hắn lại móc ra một khẩu súng khác. Hình như là từ cái hộp kia?

Nàng đứng dậy đi một vòng nhìn màn hình của mọi người.

Khi đi tới chỗ Lâm Uyên, Triệu Doanh Các kích động hô: “Tiện Ngư lão sư, hình như chúng ta ở cùng một vùng bản đồ đó, người chơi vừa mới bắn chết ta đang nấp trong kho hàng phía trước!”

“Thật sao?” Nghe vậy Lâm Uyên hưng phấn nói, “Ta sẽ báo thù cho ngươi!”

Người khác cần phải tự mày mò, Lâm Uyên thì không cần. Hắn vẫn luôn cố ý đi tìm trang bị nên bây giờ có không ít đồ tốt, chỉ chờ đến lúc được đại sát tứ phương!

Trò chơi này không hoàn toàn làm theo PUBG trên Địa Cầu mà còn kết hợp với một số cách chơi mới khiến nó càng thêm thú vị.

“Được!” Triệu Doanh Các cũng vui vẻ đáp. Tiện Ngư lão sư muốn báo thù cho ta ahihi…

Chương 1067: 1001 kiểu chết

Soạt.

Trong kho hàng trước mặt có bóng người thoáng qua. Hai mắt Lâm Uyên sáng lên!

Tìm được ngươi rồi!

Lâm Uyên lập tức lấy ra một quả lựu đạn: “Nhìn nè, đây là cách để chơi trò này.”

Dứt lời, hắn tháo chốt rồi ném lựu đạn ra.

Vèo!

Quả lựu đạn bay thành một đường vòng cung, động tác liền một mạch. Triệu Doanh Các đứng phía sau xem Lâm Uyên chơi, thấy cảnh này lập tức sùng bái vỗ tay:

“Tiện Ngư lão sư thật là lợi hại!”

“Chuyện nhỏ.”

Lâm Uyên cảm thấy vô cùng thành tựu, nhưng một khắc sau mặt hắn lập tức đờ ra.

Chỉ thấy quả lựu đạn văng trúng vách tường rồi bắn ngược trở lại, lăn lông lốc tới bên chân hắn.

Đùng!

Lựu đạn nổ, Lâm Uyên hy sinh tại chỗ.

Vẻ mặt Lâm Uyên và Triệu Doanh Các giống như bị người ta ấn nút pause, hai người đờ ra mất mấy giây.

Lâm Uyên còn chưa kịp chạm tới một cọng lông của đối thủ thì đã bị lựu đạn của chính mình nổ chết.

. . .

Tôn Diệu Hoả vừa chơi trò chơi vừa lặng lẽ mở nhóm chat với các nhân viên trong khách sạn lên.

Nhóm chat có tên là “Đội hộ vệ của Tiện Ngư”!

Tôn Diệu Hoả đánh chữ rất nhanh: “Mau tới đây giúp Tiện Ngư lão sư diệt trừ đối thủ, sau đó thò đầu ra cho hắn bắn chết, toạ độ của Tiện Ngư lão sư là…”

Đột nhiên Hệ thống thông báo trên kênh thế giới: “Cá Mập Trắng dùng lựu đạn nổ chết Cá Mập Trắng!”

Các thành viên trong nhóm: “. . .”

Tôn Diệu Hoả: “. . .”

Xavi cũng đọc được thông báo.

Người chơi tên Cá Mập Trắng này vừa mới tự bóp d-i chính mình sao? Hắn làm cách nào hay vậy?

Cẩn thận chạy tới, Xavi tìm được hộp tro cốt của Cá Mập Trắng, lập tức tranh thủ loot đồ.

Ồ, trang bị của tên này quá ghê gớm! Mẹ nó rốt cuộc hắn chết như thế nào nhỉ?

Xavi hưng phấn nhặt trang bị, nhưng đúng lúc này xung quanh đột nhiên vang lên tiếng súng, máu của hắn lập tức tuột xuống điểm nguy hiểm!

Điều khiến Xavi ngơ ngác là xung quanh hắn bỗng nhiên hiện ra bảy, tám bóng người.

Ta bị tập kích?!

Xavi tan vỡ gào lên: “Gà của ta!!!”

Ngay lúc thân thể Xavi ngã xuống đất, một bóng người vọt tới cầm nồi lẩu đập vào đầu hắn!

Boong!

“Đồ của hắn mà ngươi cũng dám nhặt này!” Đối phương hừ lạnh một tiếng, sau đó loot đồ Xavi.

. . .

Xavi nổi nóng tháo tai nghe xuống, điên cuồng gào to:

“Ta muốn ăn gà!!!”

Lúc này cửa nhà tắm mở ra, một mỹ nhân chỉ khoác khăn tắm xuất hiện, vẻ mặt nàng thẹn thùng đỏ ửng.

“Được nha…” Nàng từ từ cúi người xuống định ngồi lên người Xavi.

Xavi ngẩn ra, lập tức đẩy nàng sang bên: “Ngươi làm gì thế?”

Cô gái buồn bực: “Không phải ngươi nói muốn ăn gà sao…”

“Tránh ra giùm cái!” Xavi thở phì phò nói, không thèm nhìn cô gái lấy một lần, hai mắt vẫn ghim chòng chọc vào màn hình máy tính.

Hắn thề nhất định ván sau phải báo thù! Ván này hắn thua không cam tâm! Nếu tối nay không ăn được gà thì làm sao mà ngủ nổi!

Cô gái ngơ ngác đứng ở bên cạnh nhìn Xavi.

Làm cái gì thế? Ngươi muốn chơi game?

Ta hấp dẫn sẹc xi như vậy đứng ở trước mặt ngươi, ngươi lại nói ngươi muốn chơi game?!

. . .

Một ván game chơi khoảng nửa giờ, sau khi Lâm Uyên tử trận phải chờ hai mươi lăm phút mới được chơi ván thứ hai.

Bên kia, Xavi vừa tử trận đã vào phòng chờ, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc trận thứ hai bắt đầu.

Khác với ván đầu tiên, lúc này mọi người đều đã thăm dò được quy tắc chơi game, trò chơi càng lúc càng kịch liệt.

Vẻ mặt Lâm Uyên rất nặng nề, hắn không cách nào chấp nhận được phương thức tử vong của ván đầu tiên nên sang ván thứ hai, hắn quyết định phải chứng minh thực lực cho mọi người thấy!

Vừa vào trò chơi Lâm Uyên đã chơi rất hung hăng, hắn nấp ở sau một chiếc xe hơi, dùng súng bắn liên hồi về phía bóng người ở đằng xa!

“Học đệ?”

Bị Lâm Uyên bắn cho một trận, Tôn Diệu Hoả lập tức nhận ra người đối diện. Hơi suy tư một chút, Tôn Diệu Hoả giả vờ bắn lại vài phát vô thưởng vô phạt.

Không thể quá rõ ràng, nếu không học đệ sẽ không có cảm giác thành tựu.

Nhưng mà.

Trong quá trình càn quét, có không ít đạn của Lâm Uyên đã ghim vào thân xe hơi. Tôn Diệu Hoả còn chưa bị bắn chết thì chiếc xe hơi nơi Lâm Uyên đang ẩn nấp đã ầm ầm nổ tung.

Oành!

Lâm Uyên bắn nổ xe hơi, thuận tiện nổ chết chính mình.

Tôn Diệu Hoả sững sờ tại chỗ.

“Các ngươi chơi nhanh lên còn làm ván kế tiếp!” Lâm Uyên tháo tai nghe ra, trong lòng có hơi nóng nảy. Hôm nay hắn xui xẻo quá nha.

Giang Quỳ ngồi bên cạnh không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Trò chơi này không phải do Tiện Ngư lão sư thiết kế sao?”

Mọi người: “. . .”

Cùng lúc đó.

Xavi chơi game rất thuận lợi, đã liên tục bắn chết bốn đối thủ. Trong lòng hắn háo hức vô cùng.

Trò chơi này thật là thú vị! Vừa bắn súng vừa sinh tồn. Khoái cảm khi vơ vét chiến lợi phẩm vượt qua tất cả mọi thứ!

Chỉ mới chơi hai ván Xavi đã ghiền đến không thể rời mắt khỏi game, hoàn toàn không chú ý tới cô gái đang nằm trên giường nhìn hắn bằng ánh mắt u oán.

Có chú ý thì hắn cũng không quan tâm. Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút súng của hắn!

Đáng tiếc là ván thứ hai Xavi vẫn không ăn được gà, hắn bị trời phạt. Xavi rất không cam lòng, hắn ngồi trong phòng chờ gào lên: “Ván nữa!”

Không chỉ có Xavi nghiện ngập, khách hàng ở các phòng khác cũng nghiện.

Phòng 701.

Một nữ nhân mặc đồ ngủ, hai chân khoanh lại trên ghế hưng phấn lẩm bẩm: “Trò chơi này rất thú vị.”

Phòng 803.

Một người anh em nhìn chằm chằm vào màn hình, đáy mắt còn có tia máu: “Chỉ thiếu một chút nữa là thắng rồi, ta không tin mình thắng không nổi!”

Phòng 904.

Một thanh niên cầm chuột trên tay, miệng bắt chước tiếng súng nổ: “Đùng đùng đùng, ta bắn chết các ngươi!”

Ngoài ra, tại các phòng khác như phòng 632, phòng 545, phòng 234… những cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra.

Chương 1068: Đi theo Tôn Diệu Hoả kiếm tiền

Hai giờ chiều hôm sau.

Xavi đuổi cô bạn gái mới quen về, bản thân mình cũng lết về nhà. Chuyện đầu tiên hắn làm là tra tìm thông tin về trò chơi PUBG này.

Nhưng mà thứ Xavi tìm được là trò chơi PUBG đang trong giai đoạn dự bán, đến cuối tháng mới được phát hành!

Xavi ngây ra! Tối hôm qua hắn chơi game cả đêm nhưng từ đầu tới cuối đều không thể ăn gà! Vừa định về nhà chơi cho thoải mái lại phát hiện trò chơi này còn chưa phát hành!

Nếu vậy sao khách sạn kia lại có?!

Xavi lập tức gọi điện thoại hỏi khách sạn.

“Chào tiên sinh. Là như vầy, PUBG quả thật đến cuối tháng này mới phát hành, nhưng ông chủ công ty game cũng là ông chủ khách sạn chúng ta nên chỉ có khách sạn chúng ta mới được chơi trước…” Nhân viên khách sạn kiên nhẫn giải thích.

Xavi đã hiểu: “Chỉ có ở khách sạn mới chơi được đúng không? Vậy ta đặt một phòng từ đây đến hết tháng!”

Nhân viên khách sạn lễ phép đáp: “Khách sạn chúng ta còn chưa chính thức kinh doanh, trước đó ngài chỉ đến ở thử một đêm, trừ phi bây giờ ngài trực tiếp trở thành hội viên kim cương của khách sạn, nếu không tạm thời chúng ta chưa thể cung cấp dịch vụ…”

“Không phải chỉ là hội viên thôi sao!” Xavi không nhịn được nói thật nhanh. “Ta mở thẻ hội viên!”

Bây giờ Xavi chẳng muốn làm gì khác ngoài ăn gà!

Cúp điện thoại xong, hắn lại gọi điện cho mấy người bạn để rủ rê bọn hắn đến cho mình làm thịt gà!

. . .

Đám người Lâm Uyên chơi tới nửa đêm rồi ngủ lại ở khách sạn, dù sao nơi này của Tôn Diệu Hoả cũng không thiếu phòng cho bọn hắn.

Hôm sau mọi người ăn trưa xong chuẩn bị rời đi. Vừa đi ngang quầy lễ tân đã phát hiện nơi này có rất đông người đang vây lại.

Một đám khách hàng nhao nhao, Tôn Diệu Hoả tìm nhân viên phục vụ hỏi mới biết đám khách hàng này đều muốn mở thẻ hội viên để chơi ăn gà, tối qua sau khi chơi xong ai nấy đều nghiện ngập cả rồi, mà ở ngoài khách sạn lại không chơi được.

“Ủa alô?” Nguỵ Hảo Vận dở khóc dở cười nhìn Tôn Diệu Hoả: “Ngươi rốt cuộc mở khách sạn hay là tiệm net thế?”

Tôn Diệu Hoả cũng ngơ ngác không hiểu ra sao.

Hắn vốn chỉ muốn để Ngư Vương Triều cùng nhau chơi game, làm cho học đệ được vui vẻ một trận, ai ngờ học đệ có trải nghiệm rất tệ, một đám nhân viên của Tôn Diệu Hoả đều không cứu nổi học đệ, ngược lại mấy khách hàng pháo hôi thì lại trở thành nhóm hội viên đầu tiên của khách sạn…

Không thể xem thường đám hội viên đợt đầu tiên này. Có thể mở thẻ hội viên kim cương ở khách sạn năm sao đều là người có tiền, nói đúng hơn là có rất nhiều tiền.

Trần Chí Vũ nói: “Nhưng mà trò này thú vị thật đấy!”

Triệu Doanh Các gật đầu: “Ta cảm thấy trò chơi này một khi được phát hành sẽ hot cực kỳ, Tiện Ngư lão sư thiết kế trò chơi đúng là quá giỏi!”

“Tôn Diệu Hoả.” Giang Quỳ nhìn Tôn Diệu Hoả với vẻ hâm mộ, “Khách sạn này của ngươi rất có tiềm năng nha, chắc sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Hạ Phồn cũng nói với Tôn Diệu Hoả: “Sau này có cơ hội phát tài nhớ rủ ta nha.”

“Ta nữa ta nữa!” Hảo Vận tỷ lập tức xí một chỗ.

Tôn Diệu Hoả đúng là rất có đầu óc kinh doanh. Thủ đoạn dùng trò chơi để hấp dẫn một đám hội viên chất lượng đúng là cực kỳ ghê gớm, ngoài miệng mọi người thảo luận về trò chơi nhưng thật ra trong lòng lại tràn đầy bội phục với cách kinh doanh của Tôn Diệu Hoả.

Đi theo Tôn Diệu Hoả chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

Lâm Uyên không lên tiếng, hắn đang tự kỷ bởi vì tối qua chơi nhiều ván như vậy nhưng từ đầu tới cuối hắn chẳng giết được một người chơi nào!

Dù là người hay quỷ đều có thể phô bày kỹ năng, chỉ có mình Tiện Ngư là ăn đòn.

Một trò bắn súng sinh tồn như PUBG lại bị hắn chơi thành trò chơi “muôn kiểu tự sát”. Hắn đã sáng tạo ra rất nhiều kiểu chết kỳ lạ.

Thật vất vả mới có một lần sống lâu hơn bình thường một chút, kết quả trong lúc lái xe thì xe bị lật, hắn tử vong vì tai nạn xe cộ.

Lỗi không phải ở Lâm Uyên mà là do vận mệnh! Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Uyên cảm thấy thư thái hơn một chút.

Thật ra suy nghĩ này của hắn cũng không sai. Bởi vì ngày hôm qua có một ván Giang Quỳ được ăn gà! Dù là nàng không giết được một người nào!

Nàng chẳng làm cái gì ngoài đi nhặt ve chai ở mấy xó xỉnh trong game, sau đó tìm một chỗ trốn, ai ngờ nơi nàng trốn lại là red zone.

Người ta đánh nhau chết như rạ, số còn lại bị độc chết, thế là chẳng hiểu ra làm sao Giang Quỳ lại thành người sống sót cuối cùng, ăn gà thành công.

Đây không phải là do vận mệnh thì là gì?

Chỉ tiếc cho mình, một thân tràn đầy kinh nghiệm và kỹ thuật mà lại chết vì mấy lý do vớ vẩn hết sức!

Trong lúc Lâm Uyên đang ảo não hồi tưởng thì Tôn Diệu Hoả đột nhiên cười nói: “Nếu mọi người thật sự thấy hứng thú thì có thể gia nhập cổ phần vào khách sạn này. Tên khách sạn là Ngư Vương Triều, ta cũng không có ý định ăn lẻ một mình đâu.”

Việc làm ăn của Tôn Diệu Hoả từ xưa đến nay không hề cho người khác động vào, chỉ có học đệ và đám người Ngư Vương Triều là ngoại lệ.

Lâm Uyên lập tức vui vẻ, hắn rất thích làm cổ đông nha. “Ta sẽ đầu tư cổ phần.”

Mọi người thấy Lâm Uyên cũng đầu tư vào khách sạn, lập tức không do dự đồng ý, huống chi bọn hắn đều tin tưởng vào tài kinh doanh của Tôn Diệu Hoả.

“Chúng ta cũng đầu tư!”

“Được.” Tôn Diệu Hoả sảng khoái đồng ý.

Việc này không phải là lời nói suông, mấy ngày sau mọi người lục tục làm giấy tờ, chính thức trở thành cổ đông của khách sạn! Bọn hắn đều là minh tinh, trong tay cũng có không ít tài sản.

Trong đó Lâm Uyên giữ 30% cổ phần, chỉ thấp hơn Tôn Diệu Hoả.

Mà mọi người không ngờ được là, bởi vì chiêu thức tuyên truyền kỳ quái của khách sạn nên dù PUBG còn chưa chính thức phát hành đã nổi như cồn!

Chương 1069: Quỷ tài kinh doanh

“Xavi đề cử ta chơi trò này, đúng là không tệ, ta đã chơi ba ngày nay rồi, được ăn gà hai lần. Khuyết điểm duy nhất là chỉ có thể chơi cùng các khách hàng trong khách sạn này. Đợi tới khi trò chơi phát hành hẳn là sẽ có rất nhiều người chơi cùng ta. Chỉ cần mở thẻ hội viên ở khách sạn này là sẽ được chơi trước mọi người cả tháng, thật thích!”

“Ta cũng bị Xavi ca dụ vào hố, trò chơi này đúng là thú vị.”

“Lâu rồi không có game online nào hay ho như vậy. Trò này làm ta nhớ tới mấy trò bắn súng hồi xưa khi mới bắt đầu tập tành chơi game, thiết kế của nó rất tinh xảo và mới mẻ!”

“Trốn một chỗ chờ ăn gà vạn tuế!”

“Mẹ nó, mau thò mặt ra! Ta bực nhất là đám xấu xa chỉ thích nấp một chỗ như các ngươi! Là nam nhân thì mau ra đây đấu súng một trận!”

“Người thiết kế trò chơi quá lợi hại, vừa có cảm giác mạnh vừa rất có tính giải trí. Đôi bên gây hấn, người ẩn nhẫn có thể đánh gục kẻ bắn súng như thần. Nếu may mắn còn có thể không cần giết ai cũng được ăn gà, người chơi cao thủ và người chơi gà mờ đều ưa thích game này. Nếu thao tác không mạnh bằng người ta thì có thể sử dụng chiến thuật, nói game này là thần tác cũng không quá đáng!”

Đây là một nhóm chat có tên “ăn gà vạn tuế” do Xavi thành lập.

Xavi vừa chơi PUBG đã nghiện, hắn tạo nhóm với mục đích lừa gạt thêm nhiều người tới khách sạn Ngư Vương Triều để cùng chơi game với mình.

Game mà, càng đông càng vui, nhất là chơi cùng bạn bè người quen.

Phần lớn thành viên trong nhóm đều là phú nhị đại trẻ tuổi, phải là người vừa có tiền vừa có thời gian rảnh mới đến khách sạn năm sao mướn phòng chơi game được.

Trên thực tế, không chỉ có Xavi mà rất nhiều người tình cờ tiếp xúc với PUBG cũng si mê trò này rồi rối rít rủ rê bạn bè tới chơi.

“Lão Vương lão Hướng, mau tới khách sạn Ngư Vương Triều chơi với ta!”

“Lão La ơi là lão La, ngươi đi khách sạn còn rủ ta theo làm gì? Ta không có hứng thú threesome foursome như các ngươi đâu.”

“Đầu với chả óc! Nữ nhân làm sao thú vị bằng game được! Ta rủ ngươi tới đây chơi game, trò này hay cực, đảm bảo ngươi chơi một lần sẽ nghiện luôn!”

“Đừng trách ta đen tối, game gì mà đến khách sạn mới chơi được vậy?”

“Ngươi tới chơi thử rồi sẽ biết! Trò chơi này chỉ khách sạn này mới có, thật sự thú vị vô cùng!”

“Ta tới rồi đây.”

“Mau đăng nhập vào game!”

“Trời ạ, trò này đúng là hay cực! Để ta gọi thêm ông anh họ tới chơi cùng!”

“Ta không lừa ngươi đúng không? Cũng là game bắn súng nhưng lạ lắm, trước đây trong mấy game bắn súng khác hễ thao tác chậm là nghỉ chơi luôn cho rồi, tân thủ gặp thách đấu chỉ có giơ súng lên đầu hàng. Mà trò này khác hẳn, rất có tính ngẫu nhiên hên xui, hình ảnh chân thực mà vũ khí đạo cụ cũng nhiều, người chơi có thể sử dụng kế sách để thắng. Trò này chính là thiên đường dành cho mấy đứa thao tác chậm như ta!”

Rất nhanh sau đó, PUBG trở thành trò chơi được giới phú nhị đại yêu thích nhất!

Tất cả mọi người đều kêu gọi bạn bè người thân tới khách sạn Ngư Vương Triều chơi game, cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm!

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, khách sạn Ngư Vương Triều đã full hết phòng, mà toàn bộ đều là người đến để chơi PUBG!

. . .

Trong khách sạn.

Tại phòng làm việc của tổng giám đốc, Vương Vũ kinh ngạc nhìn báo cáo của trợ lý:

“Không khoa học nha! Khách sạn chúng ta còn chưa khai trương, chỉ mới chọn ra một số khách hàng ngẫu nhiên đến ở thử, sao bây giờ lại có nhiều hội viên kim cương như vậy?”

“Toàn bộ các vị khách tới đây đều là để chơi game!” Trợ lý kích động nói, “Trước đó chủ tịch bảo chúng ta cài một trò chơi còn chưa phát hành vào các máy tính trong phòng, chính trò chơi đó đã hấp dẫn rất nhiều khách hàng tới!”

“Trò chơi?” Vương Vũ trợn tròn mắt, đám người lắm tiền nhiều của này đăng ký thẻ hội viên kim cương chỉ vì muốn đến chơi game?!

Moẹ nó! Chủ tịch chính là quỷ tài kinh doanh! Trong đầu Vương Vũ đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.

Trong giới kinh doanh có không ít người gọi Tôn Diệu Hoả là quỷ tài kinh doanh. Không phải thiên tài mà là quỷ tài, vì các chiêu thức kinh doanh của hắn quá mức quỷ dị nhưng lại tạo thành hiệu quả không ngờ!

Trước đó Vương Vũ cảm thấy đánh giá này chỉ có tiếng mà không có miếng, chủ tịch Tôn Diệu Hoả nhà mình trông rất bình thường chẳng có gì lạ, hắn thậm chí hoài nghi chủ tịch có được thành tựu như ngày hôm nay chỉ là nhờ ăn may. Nhất là sau khi thấy chủ tịch vì một câu nói của Tiện Ngư mà bỏ đi toàn bộ số tranh vẽ đắt tiền trong mấy phòng tổng thống.

Nhưng mà giờ khắc này, Vương Vũ chỉ cảm thấy kính nể Tôn Diệu Hoả vạn phần!

Hoá ra chủ tịch nhà hắn đúng thật là quỷ tài kinh doanh, lại có thể nghĩ ra chiêu thức quái dị như vậy để thu hút khách hàng!

Thẻ hội viên kim cương rất đắt! Theo quy định của khách sạn, nếu không dùng điểm tích luỹ siêu cao để đổi thì khách hàng phải bỏ ra số tiền 50.000 đồng (170 triệu VNĐ) mới có được tấm thẻ hội viên kim cương!

Thông thường một đêm ở khách sạn năm sao chỉ mất khoảng 1.000 đồng mà thôi (3.5 triệu VNĐ), dễ gì có khách hàng chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để làm thẻ hội viên kim cương?!

Bây giờ thành tích thu được lại quá mức khả quan, sao mà dễ dàng đến thế?

Trợ lý hưng phấn nói: “Nghe nói trò chơi này là Tiện Ngư lão sư thiết kế, do công ty trò chơi Uyên Hoả của chủ tịch phát hành, cho nên quy kết lại vẫn là nhờ trò chơi của Tiện Ngư lão sư quá xuất sắc nên mới khiến khách hàng cam tâm tình nguyện tiêu tiền!”

“Tiện Ngư lão sư?”

Vương Vũ ngẩn ra, trong lúc bất chợt hắn bỗng hiểu được ngày đó vì sao chỉ bởi một câu nói của Tiện Ngư mà Tôn Diệu Hoả lại bỏ sạch đống hoạ tác trong phòng tổng thống.

Chương 1070: Bị ghen ghét

Trợ lý nói không sai, Tiện Ngư lão sư mới là trọng điểm!

Ý tưởng của Tôn Diệu Hoả đương nhiên rất hay, nhưng trên cơ sở vẫn phải dựa vào chất lượng trò chơi, chiêu thức này rất khó bị sao chép.

Một khách sạn năm sao bình thường biết đi đâu tìm một trò chơi đủ xuất sắc để thu hút một đám khách hàng VIP tới mở thẻ hội viên kim cương cơ chứ?

. . .

Tô Thành có thêm một khách sạn năm sao!

Đối với các khách sạn năm sao ở Tô Thành thì đây là một tin tức nặng ký. Là một trong những thành phố phồn hoa phát đạt ở Lam Tinh, tại Tô Thành có tổng cộng hai mươi chín toà khách sạn năm sao.

Hiện tại khách sạn Ngư Vương Triều là toà thứ ba mươi.

Thấy khách sạn Ngư Vương Triều xuất hiện, rất nhiều người đều cảm nhận được nguy cơ. Nhưng thời điểm một khách sạn mới ra mắt thị trường thì độ uy hiếp không lớn cho nên các khách sạn năm sao trong ngành không quá chú ý đến nó.

Kết quả.

Đám người trong nghề đột nhiên phát hiện: khách sạn Ngư Vương Triều còn chưa đưa vào kinh doanh đã có đầy đủ phong thái của một khách sạn ăn khách!

Tình huống gì đây?

Khách sạn mới mở sao có thể thu hút được nhiều khách hàng đến vậy?

Lúc này đám người trong nghề mới vội vã tra tìm nguyên nhân, rất nhanh bọn hắn đã hiểu được căn nguyên. Chỉ là cái nguyên nhân này khiến cho tập thể mọi người đều ngây ra, thậm chí bắt đầu hoài nghi không biết mình có lãng tai mà nghe nhầm không.

“Trò chơi?”

“Khách hàng kéo nhau tới khách sạn Ngư Vương Triều để chơi game?!”

“Rốt cuộc đó là khách sạn năm sao hay là phòng game VIP vậy?”

“Chỉ vì muốn chơi trò chơi mà bọn họ không tiếc tiền mua thẻ hội viên kim cương?”

“Muốn chơi game thì ở nhà chơi không được hả?”

“Moá! Còn có loại thao tác này?”

“Chiêu thức quá mức loè loẹt, dùng trò chơi để hấp dẫn khách hàng chỉ là hành vi nhất thời, chưa nói tới việc chơi game một thời gian sẽ chán, chỉ riêng việc thuê phòng hơn 1.000 đồng một đêm liên tục cũng đủ làm khách hàng chán nản rồi. Người có tiền đều không phải kẻ ngu, huống chi nghe nói trò chơi này chẳng mấy chốc sẽ phát hành, đến lúc đó ở chỗ nào cũng chơi được, ra tiệm net tốn 7 đồng là được chơi thoải mái rồi!”

“Phong thái của khách sạn 5 sao đều bị bọn hắn kéo thấp xuống rồi!”

“Loại hành vi kinh doanh này quá cấp thấp, đợi mọi người không còn cảm thấy mới mẻ thì ta chống mắt lên xem bọn hắn dùng cái gì để thu hút khách hàng! Có bản lãnh thì đổi khách sạn thành tiệm net luôn đi!”

Đám người trong nghề hậm hực thảo luận, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị.

Nói trắng ra thì bọn hắn vừa hâm mộ vừa ghen ghét!

Phong thái cái khỉ gì ai mà quan tâm! Có thể hấp dẫn nhiều khách hàng tới mở thẻ hội viên kim cương như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ thèm thuồng gần chết!

Nhưng mà…

Tuy lời nói sặc mùi ghen tị nhưng kết luận của mọi người đều là lời nói thật.

Cảm giác mới mẻ do trò chơi mang lại đều là nhất thời, chờ đến khi khách sạn Ngư Vương Triều chính thức khai trương thì game này cũng phát hành luôn rồi.

Đến lúc đó khách sạn Ngư Vương Triều còn muốn thu hút khách hàng bằng game là chuyện không thể nào!

Khách hàng đi khách sạn năm sao đều vô cùng kén chọn, nếu chỗ của ngươi không có điểm gì đặc sắc thì dựa vào cái gì để khách hàng quay trở lại?

Dựa vào tốc độ đường truyền internet nhanh hay gì?

Một giám đốc khách sạn năm sao nào đó cười lạnh:

Thật sự cho rằng có chút tiền mở khách sạn năm sao thì có thể ngày ngày đếm tiền hay sao?

Việc kiếm tiền đâu có dễ dàng như vậy? Nghề này không dễ chơi như vậy đâu!

Lâm Uyên đương nhiên không biết chuyện của giới khách sạn, tuy hắn là cổ đông trong công ty nhưng không thích quan tâm tới việc kinh doanh.

Hội đồng quản trị của khách sạn Ngư Vương Triều không mấy phức tạp. Năm người Hạ Phồn, Giang Quỳ, Trần Chí Vũ, Nguỵ Hảo Vận và Triệu Doanh Các đều chiếm 6%, một mình Lâm Uyên 30%, còn chủ tịch khách sạn là Tôn Diệu Hoả chiếm 40%.

Kỳ thật Tôn Diệu Hoả muốn để Lâm Uyên giữ nhiều cổ phần hơn nhưng Lâm Uyên cảm thấy 30% đã là quá nhiều, hắn chẳng hề nhúng tay vào việc kinh doanh khách sạn…

Thật ra cũng không thể nói như vậy, Lâm Uyên cũng vì khách sạn này mà làm rất nhiều.

Khách sạn Ngư Vương Triều có tổng cộng năm phòng tổng thống nên cần có năm bức hoạ đỉnh cấp. Bởi vì Lâm Uyên chê mấy bức tranh Tôn Diệu Hoả mua về không đủ tốt nên Tôn Diệu Hoả đã đem bỏ cả rồi.

Nói cách khác, ngoại trừ bức Bôn mã đồ đưa tặng chủ tịch thì Lâm Uyên còn phải vẽ thêm năm bức tranh quốc hoạ để Diệu Hoả học trưởng treo trong khách sạn.

(Bôn Mã Đồ: Tranh ngựa phi nước đại)

Đây là một công trình lớn.

Cân nhắc tới việc tháng sau khách sạn sẽ chính thức khai trương, Lâm Uyên trực tiếp mua tinh lực dược tề của Hệ thống để dồn sức hoàn thành công việc gian khổ này.

Hắn đã xác định năm bức hoạ này sẽ vẽ cái gì, theo thứ tự là:

Mặc hà đồ! (Tranh vẽ tôm)

Quần mã đồ! (Tranh vẽ đàn ngựa)

Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ! (Tranh vẽ phượng hoàng)

Xuân thụ thu sương đồ! (Tranh vẽ cây đại thụ mùa xuân)

Hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà đồ! (Tranh vẽ đại bàng)

Mặc hà đồ là tranh vẽ tôm, lúc trước khi sử dụng thẻ nhân vật của Tề Bạch Thạch hắn đã vẽ một lần, rất có tâm đắc.

Quần mã đồ là tranh vẽ về ngựa, giống như bôn mã đồ nhưng số lượng ngựa nhiều hơn.

Về phần ba bức tranh còn lại thì những ai từng xem Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương hẳn sẽ không còn lạ lẫm gì.

Trong bộ phim đã từng đề cập tới ba bức tranh này, khi đó nhân vật Đường Bá Hổ đã từng vẽ ra nhưng lúc đó kỹ thuật vẽ của Lâm Uyên còn chưa tới cấp đại sư nên khi lên phim mấy bức tranh không tạo được sự chú ý.

Chương 1071: Nằm thắng nhờ liếm cẩu

Còn bây giờ, Lâm Uyên có kỹ thuật vẽ cấp đại sư, lại còn có kỹ năng cảnh đẹp trong tranh phụ trợ, muốn thể hiện nét đặc sắc cho tranh cũng không khó.

Kỳ thật Lâm Uyên lựa chọn mấy bức tranh này để vẽ là vô cùng phù hợp.

Những người có tiền vào ở được khách sạn năm sao đều là người có tầm, phần lớn bọn họ đều yêu thích xem tranh, nhất là những bức tràn đầy khí thế!

Vừa hay mấy bức tranh Đường Bá Hổ này đều có phong cách hoa lệ và khí thế như rồng như hổ. Nào là đại bàng giương cánh, nào là phượng hoàng… rất nhiều người thích kiểu tranh này.

Cho dù là tranh đàn ngựa cũng mang lại cảm giác “mã đáo thành công” nên luôn được thương nhân yêu thích.

Về phần Mặc hà đồ và Xuân thụ thu sương đồ tuy không bá đạo khí thế như mấy bức kia nhưng lại có ưu điểm của tiểu gia bích ngọc là nét đẹp trầm lắng và cảnh thiên nhiên mộc mạc, phù hợp với sở thích của nhiều người.

Có cảnh đẹp trong tranh, những bức tranh này ở trong mắt người xem đều toát lên ý cảnh khác biệt, không bức nào thua kém bức nào.

Quyết định xong, mấy ngày kế tiếp Lâm Uyên lại bế quan vẽ tranh, ngay cả đám người Ngư Vương Triều rủ đi chơi game hắn cũng từ chối.

Năm ngày.

Mười ngày.

Hai mươi ngày.

Lâm Uyên không ra khỏi cửa một bước, trầm mê trong việc vẽ tranh không cách nào kềm chế.

Theo đó, mấy tác phẩm đặc sắc tuyệt luân cũng ra đời.

Sáng tác bài hát? Khỏi cần, sau khi trở thành khúc phụ, đạt được mục tiêu quán quân một năm liên tục và càn quét âm Nhạc Thịnh Điển thì bây giờ Lâm Uyên không có bao nhiêu hứng thú với mùa giải âm nhạc hàng tháng.

Trong lúc hắn chuyên tâm hội hoạ thì việc làm ăn của khách sạn vẫn rất khả quan, thậm chí còn nâng cao hơn một bước.

Gần một tháng sau, trong nhóm chat “rơi xuống đất thành hộp” đột nhiên có người gào thét.

“Moá, cầu xin các ngươi đừng rủ rê thêm bạn bè tới chơi PUBG nữa, ta không đặt trước phòng được nữa rồi!”

“Chán thật! Hôm qua nhà ta có việc nên mới trả phòng về nhà xử lý, bây giờ tới thuê thì không còn phòng trống nào nữa!”

“Ta cũng vậy!”

“Ta muốn ăn gà huhu!”

“Đều tại các ngươi cứ rủ rê bạn bè tới miết nên bây giờ ai cũng muốn cướp phòng với ta!”

“Hắc hắc, may mà ta cơ trí không bao giờ trả phòng, dù sao một ngày cũng chỉ tốn có hơn ngàn đồng thôi.”

“Đám súc sinh các ngươi! Khách sạn này có trăm phòng cũng không đủ cho các ngươi ở!”

Đúng vậy, sau gần một tháng trời truyền miệng, khách sạn Ngư Vương Triều đã hoàn toàn full phòng!

Cả khách sạn có năm trăm gian phòng đều bị khách hàng đặt hết!

Bây giờ khi chơi PUBG thì thời gian chờ không còn lâu nữa, rất nhanh đã đủ người để làm một ván, không giống như lần đầu tiên chơi Tôn Diệu Hoả còn phải gọi nhân viên vào cùng.

“Phản hồi của mọi người về trò chơi vô cùng tốt, ta cảm thấy trò chơi thứ hai của chúng ta chắc chắn sẽ hot cực kỳ.”

Trong phòng họp, các nhân viên kỳ cựu của công ty trò chơi Uyên Hoả đang phân tích thị trường, ai nấy đều vui mừng ra mặt.

“Xem ra cha ta đặt cho ta cái tên rất hay.” Tôn Diệu Hoả nói đùa một câu rồi nhìn về phía giám đốc công ty, nghiêm túc nói, “Ta lại có một ý tưởng.”

“Ông chủ, mời ngài nói!”

“Ta muốn cho Tiện Ngư lão sư được gia tăng trải nghiệm trong trò chơi. Hắn rất dễ chết, người khác chơi một ván nửa giờ, học đệ của ta chỉ chơi tầm mười phút là cao…”

“A?”

“Trong mười phút này ta nhất định phải khiến học đệ chơi thật vui vẻ, cho nên ta muốn thiết kế cho hắn mấy loại skin đẹp mắt, những skin mà người khác không cách nào mua được ấy, ngay cả khi hắn biến thành hộp thì cũng phải là hộp vàng kim, như vậy mới ngầu.”

“. . .”

Giám đốc công ty Uyên Hoả còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Vũ vẫn luôn đi theo Tôn Diệu Hoả đã kích động nhảy nhổm lên, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tôn Diệu Hoả:

“Cao minh!” Hắn phục sát đất rồi. “Chủ tịch, chiêu này của ngài quá mức thần thông, ta được đi theo ngài học hỏi đúng là may mắn vô cùng!”

Hả?

Cao minh chỗ nào?

Tôn Diệu Hoả mờ mịt gãi gãi đầu nhìn Vương Vũ đang đứng thẳng người khoa tay múa chân, nước miếng tung bay:

“Gần đây người trong giới khách sạn hạng sang đều nói sau khi PUBG phát hành thì khách sạn chúng ta sẽ không còn sức hấp dẫn với khách hàng, mà chiêu này của chủ tịch vừa hay lại phù hợp để giữ chân khách!”

“Giữ chân kiểu gì?” Giám đốc công ty Uyên Hoả cũng mờ mịt hỏi.

Vương Vũ nói thẳng: “Đây chính là điểm chúng ta không bao giờ bằng được chủ tịch! Ý của chủ tịch là thiết kế skin cho game phiên bản giới hạn, mà mấy loại skin đặc biệt này chỉ khi đăng nhập bằng máy tính khách sạn chúng ta mới có được! Đối với những người có tiền thì được xài skin mà người khác không thể xài là chuyện rất vinh quang, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách hàng vì skin phiên bản giới hạn mà đến khách sạn chơi game! Mấy loại skin này sẽ trở thành một kiểu đại biểu cho thân phận, ngay cả khi chết cũng thành hộp xịn xò, các ngươi không cảm thấy chiêu này rất cao minh hay sao?”

Vương Vũ thật sự bội phục đầu óc kinh doanh của ông chủ mình! Chủ tịch được giới thương nghiệp xưng là quỷ tài kinh doanh không sai vào đâu được!”

“Thì ra là như thế!” Giám đốc công ty Uyên Hoả toả sáng hai mắt. “Vấn đề kỹ thuật này rất đơn giản, chúng ta sẽ thiết kế các loại skin đặc biệt cho riêng khách sạn Ngư Vương Triều, sau khi trò chơi phát hành chỉ có khách hàng ở đó mới dùng được, chiêu này của chủ tịch quả thật khai sáng cho ta!”

Tôn Diệu Hoả ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Sao tự nhiên mọi chuyện trở nên phức tạp quá vậy? Ta chỉ muốn giúp học đệ được chơi game vui vẻ hơn thôi mà…

Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Miễn là có ích cho học đệ.

Tôn Diệu Hoả đang nghĩ vậy thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Chương 1072: Rung động!

“Học đệ.” Hắn ra hiệu cho mọi người im lặng rồi bắt máy.

Giọng Lâm Uyên truyền ra từ đầu dây bên kia: “Học trưởng tới nhà ta lấy tranh đi.”

Bây giờ đã là cuối tháng 1, khách sạn Ngư Vương Triều sắp khai trương, trò chơi PUBG cũng sắp phát hành.

Lâm Uyên tốn một tháng trời sử dụng tinh lực dược tề của Hệ thống, rốt cuộc cũng hoàn thành năm bức tuyệt phẩm quốc hoạ để đưa cho Tôn Diệu Hoả.

Tối hôm đó.

Tôn Diệu Hoả mang theo túi lớn túi nhỏ chứa quà tới cổng biệt thự Lâm gia, kích động nhấn chuông cửa.

Chính hắn đã dẫn học đệ đi xem nhà, cuối cùng chọn mua toà biệt thự này. Nhưng sau khi sửa sang xong thì đây là lần đầu tiên Tôn Diệu Hoả đến chơi.

Không biết là học đệ hay người nhà học đệ sẽ mở cửa cho ta? Tôn Diệu Hoả đã chuẩn bị sẵn nụ cười trên mặt, người vừa ra sẽ lập tức chào hỏi.

Cạch. Cửa mở ra.

Tôn Diệu Hoả ngẩn người, sau đó vẻ mặt hắn trở nên cổ quái. Hắn cúi đầu nhìn xuống kẻ vừa mở cửa cho mình ——

Nam Cực.

Mẹ Lâm Uyên đang ngồi trên sô pha xem tivi, thấy hắn bước vào lập tức đứng dậy cười nói: “Thì ra là Diệu Hoả nha, mau vào mau vào. Con chó này phản ứng nhanh hơn ta nhiều, lần nào cũng tranh ra mở cửa.”

“Chào dì ạ.”

Tôn Diệu Hoả nhanh chóng khôi phục nụ cười trên mặt, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề vì sao một con chó lại có thể mở cửa thuần thục như thế.

“Con có mua thuốc xoa bóp cho dì, túi này là thuốc bổ ạ. Còn đây là mấy món đồ trang điểm tặng cho chị Lâm Huyên, nghe nói dòng này đang hot trên thị trường. Túi này là đồ ăn vặt nhập khẩu từ các châu dành tặng cho Dao Dao, không biết có hợp khẩu vị của em ấy không. Còn túi màu đen này là quà cho học đệ…”

“Con đến là vui rồi, còn quà cáp cái gì.”

Nụ cười trên mặt mẹ Lâm Uyên càng thêm nhiệt tình, Lâm Huyên cũng vui vẻ nhận quà, ánh mắt nàng nhìn Tôn Diệu Hoả vô cùng hiền lành.

“Người nhà của học đệ cũng là người nhà của con, mọi người đừng khách sáo với con làm gì.”

Tôn Diệu Hoả nhìn quanh phòng khách một vòng, trong lòng thầm nghĩ xem nhà Lâm Uyên còn thiếu cái gì không để hắn còn đưa đồ tới.

“Học đệ gọi con tới…”

“Nó trên lầu ấy, để chị dẫn em đi.” Lâm Huyên dẫn Tôn Diệu Hoả lên lầu, Nam Cực thì sủa gâu gâu với Tôn Diệu Hoả mấy cái.

Chậc, quên chuẩn bị quà cho Nam Cực rồi. Lần sau không thể quên nữa! Tôn Diệu Hoả tự nhắc nhở chính mình, sau đó mỉm cười nhìn Nam Cực với vẻ áy náy.

“Học trưởng.”

Tôn Diệu Hoả vừa lên lầu thì Lâm Uyên đã mở cửa thư phòng ra. Hắn nghe được bên ngoài có động tĩnh. “Vào đi.”

“Các ngươi trò chuyện đi nha.”

Lâm Huyên phất phất tay rồi xuống lầu. Tôn Diệu Hoả thì theo Lâm Uyên đi vào thư phòng, cười nói: “Học đệ gọi điện bảo ta tới lấy tranh, tranh ở đâu ra thế…”

Tôn Diệu Hoả còn chưa nói dứt lời thì toàn thân đã ngây dại.

Trong thư phòng Lâm Uyên có treo năm bức tranh. Mặc hà đồ, Quần mã đồ, Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ, Xuân thụ thu sương đồ, Hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà đồ.

Năm bức hoạ tác đập vào mắt, Tôn Diệu Hoả mở to mắt nhìn, bờ môi khẽ run run, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

“Mấy bức tranh này…”

“Ta nhờ Ảnh Tử vẽ.” Lâm Uyên đã chuẩn bị xong lời giải thích. “Năm phòng tổng thống của khách sạn cần có năm bức tranh mà, ta định dùng năm bức này để thay vào đó, ngươi cảm thấy tranh này thế nào?”

Tranh này thế nào sao?

Tôn Diệu Hoả há to miệng như muốn tìm từ ngữ để mô tả nhưng đầu óc lại hỗn loạn không suy nghĩ được gì, giống như tâm tình hắn đều đã bị năm bức tranh hút hết!

“Tốt lắm…”

“Đẹp…”

“Tuyệt…”

Tôn Diệu Hoả suy tư cả buổi trời cũng chỉ nói ra được mấy chữ. Hắn không cách nào nhận xét về tranh ở góc độ của người chuyên nghiệp, hắn chỉ biết là khi nhìn vào tranh thì ý cảnh trong đó sẽ lập tức hút hồn hắn, kéo hắn vào trong bức tranh kia khiến tinh thần hắn như si như say, toàn thân đắm chìm vào thế giới kỳ ảo kia!

Chẳng hạn như bức Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ.

Đứng trước bức tranh này, Tôn Diệu Hoả cảm thấy mình nhỏ bé chưa từng thấy. Đất trời bao la, phượng hoàng tắm trong ngọn lửa thần thánh, khí tức bễ nghễ thiên hạ đập vào mặt!

Tôn Diệu Hoả thậm chí còn cảm nhận được cái nóng hừng hực của lửa!

Mà con phượng hoàng kia giống như vật thể sống, cánh giương ra chuẩn bị bay vút lên trời cao.

Tôn Diệu Hoả không am hiểu về hội hoạ, hoàn toàn không hiểu một chút gì, hắn chính là người mù hội hoạ!

Thật ra hầu hết mọi người đều mù hội hoạ.

Tôn Diệu Hoả đã từng xem qua không ít tác phẩm của các bậc danh gia. Không cần nói đâu xa, năm bức tranh của danh gia đến từ Triệu châu hồi tháng trước là minh chứng, Tôn Diệu Hoả thật sự không nhìn ra mấy bức tranh đó có gì đẹp mắt.

Hắn chỉ có thể nói mấy bức tranh đó rất đẹp, còn lại thì không biết nói gì nữa.

Trước đây khi tranh của Ảnh Tử được triển lãm, Tôn Diệu Hoả cũng đã từng đến xem, dù sao người này cũng là bạn thân của học đệ nha, thật ra Tôn Diệu Hoả vẫn luôn lén lút chú ý tới Ảnh Tử và Sở Cuồng trong “ba bạn gay”.

Nhưng mà ngay cả bức Bôn Mã Đồ của Ảnh Tử được mọi người khen ngợi nhiệt liệt kia thì Tôn Diệu Hoả cũng chỉ cảm thấy là nó đẹp thôi, không có cảm nhận sâu sắc nào khác.

Mà bức tranh trước mắt lại không giống!

Dù là người mù hội hoạ như Tôn Diệu Hoả cũng cảm nhận được chúng vô cùng bất phàm!

Đây là lần đầu tiên trong đời Tôn Diệu Hoả cảm thấy rung động vì tác phẩm hội hoạ.

Chẳng trách có một số người lại si mê hội hoạ đến vậy, thậm chí không tiếc vô số tiền bạc để mua về.

Bình Luận (0)
Comment