Ca sĩ hát chính.
Giọng hát của Phí Dương vang lên.
Hắn đứng giữa ánh đèn sân khấu mà hát:
“Có lẽ tay chân ta chậm chạp, nhưng trái tim không chịu từ bỏ, giành tất cả tuổi thanh xuân mà chẳng luyến tiếc…”
Câu hát cuối cùng vang lên cao.
Nhịp trống như tiếng mưa rơi.
Gõ tích tích vào đáy lòng người ta!
Ánh sáng trên sân khấu thật chói mắt!
Trên màn hình lớn, dường như đã thay đổi đoạn phim chiếu!
Có người vung vẩy hai tay, tựa hồ đang ăn mừng thắng lợi!
Có người lệ nóng tràn mi, cùng đồng đội kích động ôm nhau!
Có người nâng cao cúp, nghênh đón hoa tươi đầy trời cùng tiếng chúc mừng!
Giờ khắc này.
Phí Dương đứng dưới chùm sáng mà ngẩng đầu lên, cất cao giọng hát khỏe khoắn hết sức lực, đến mức cả gân xanh cũng nổi rõ:
"Cứ chạy về phía trước!
Im lặng đón chờ sự chế giễu.
Cuộc đời rộng lớn nếu không trải qua gặp trắc trở sao có thể nào cảm thấy.
Vận mệnh bất lực không thể khiến chúng ta quỳ xuống xin thua.
Cho dù.
Máu tươi có chảy thành dòng!
..."
Chùm sáng phân tách!
Màu sắc phân tán khắp bầu trời!
Tất cả quần chúng có mặt tại hiện trường đều đỏ mắt, nổi da gà trong tiếng nhạc!
Sau một phút.
Đoàn hợp xướng Tần Châu cùng nhau hoà giọng, mọi người ra sức hát lớn, như là tiếng sấm vang rền kinh thiên:
"Tiếp tục chạy!
Mang theo sự kiêu ngạo ngây thơ.
Sinh mệnh rực rỡ, nếu không kiên trì tới cùng sao có thể nào nhìn thấy.
Cùng nó kéo dài hơi tàn chẳng bằng thoả thích bùng cháy lên đi.
Có một ngày hạt giống sẽ nảy mầm!
..."
Một người!
Một nhóm!
Một đám đông!
Quần chúng đứng lên!
Nhiệt huyết toàn thân đều đang sôi trào!
Có người hát theo tiếng nhạc!
Trên sân khấu.
Tiếng ca dừng lại.
Có người há miệng thở dốc.
Âm nhạc bỗng nhiên trở nên vô cùng bi thương.
Màn hình trên sân khấu vẫn đang tiếp tục chiếu, mọi người có thể nhìn thấy rất nhiều tuyển thủ trong đó, có quen thuộc hoặc xa lạ.
Tần Châu.
Tề Châu.
Sở Châu.
Yến Châu.
Hàn Châu.
Triệu Châu.
Ngụy Châu.
Còn có Trung Châu.
Tất cả đều là tuyển thủ bị loại của các châu, bọn hắn đều rơi nước mắt trên sân khấu, khơi gợi lại tất cả ký ức về cuộc thi từ ngày đầu đến nay trong lòng mọi người!
Tổ hợp xướng.
Đám tuyển thủ đang hát phần bè.
Chỉ có một giọng ca duy nhất xen lẫn trong phần hát bè đó:
"Tương lai mê hoặc rực rỡ sẽ đến với ta, dù chỉ có gian khổ làm bạn cũng hãy dũng cảm tiến tới.”
….
Trên ghế trọng tài.
Một vị trọng tài đã khóc.
...
"Ta muốn giăng buồm ra biển lớn xanh thẳm, không cần biết mình có trở về được hay không.”
Tổ huấn luyện viên.
Một Khúc phụ đang lau nước mắt.
...
Lời ca còn gây rung động lòng người hơn cả giai điệu được nhạc cụ diễn tấu.
"Sau thất bại là sầu não buồn phiền.
Chính là biểu hiện của hèn nhát.
Chỉ cần một hơi thở xin nắm chặt đôi tay.
….”
Trên màn hình lớn đó.
Lần này xuất hiện hình bóng tuyển thủ Trung Châu, Tô Quyên, rất nhiều người có ấn tượng, lúc ấy nàng vừa bại bởi Giang Quỳ, trên mặt mất đi sức sống vốn có.
"Trước khi hừng đông đến.
Chúng ta phải càng thêm dũng cảm
Chờ đợi lúc mặt trời mọc chói mắt nhất!"
Vẫn là giọng hát của Phí Dương vẽ nên khung cảnh đoạn điệp khúc.
Ai nói rằng Phí Dương chưa từng thất bại, bọn họ chỉ thấy hắn bá đạo ở nhạc hội Lam, lại không có mấy ai nhớ đến thất bại của hắn?
Có lẽ Phí Dương cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Hắn bắt đầu hát lớn gằn giọng, hoà cùng với những tuyển thủ khác, tựa như muốn trút bỏ toàn bộ sự cô đơn thất bại ra khỏi lồng ngực vậy:
"Tiếp tục chạy!
Mang theo sự kiêu ngạo ngây thơ.
Sinh mệnh rực rỡ, nếu không kiên trì tới cùng sao có thể nào nhìn thấy.
Vận mệnh bất lực không thể khiến chúng ta quỳ xuống từ bỏ.
Dẫu cho máu tươi chảy thành dòng.
..."
Sân khấu nổ tung!
Âm nhạc không còn bi thương nữa, mà phảng phất nhiệt huyết vô tận và sự kích động đang nở rộ ầm ầm, đèn công suất lớn trên sân khấu xoay tròn, tựa như muốn khiến người xem phải chóng mặt choáng váng!
Lần này có mấy vị giám khảo đứng lên!
Các Khúc phụ trong tổ huấn luyện các châu cũng đứng lên!
Ánh mắt của đám tuyển thủ ánh mắt, kiên định nhìn dưới khán đài, thấy quần chúng đang điên cuồng, có lẽ tiếng gào của họ còn điên cuồng hơn quần chúng:
“Tiếp tục chạy!
Mang theo sự kiêu ngạo ngây thơ.
Sinh mệnh rực rỡ, nếu không kiên trì tới cùng sao có thể nào nhìn thấy.
Cùng nó kéo dài hơi tàn chẳng bằng
Thoả! Thích! Bùng! Cháy! Lên! Đi!
Có một ngày hạt giống sẽ nảy mầm!
..."
Khi tất cả thanh âm tụ hợp cùng một chỗ, dưới sân khấu có một đám tuyển thủ bị loại chưa rời đi đã khóc như mưa, tựa như muốn dùng nước mắt nhấn chìm sân khấu vậy!
Rất nhiều người nghe thấy trong tiếng hát kia là bản thân mình!
Rất nhiều người nhìn thấy hình ảnh mình trên màn hình!
Bài hát này không chỉ dành cho hợp xướng Tần Châu, không chỉ hát vì Tần Châu, mà còn vì Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy thậm chí Trung Châu, hát cho một đám người đã liều mạng hết lòng theo đuổi đam mê tại nhạc hội Lam!
Hu hu hu!
Tất cả mọi người đều khóc!
Không chỉ có tuyển thủ!
Còn bao gồm quần chúng!
Còn bao gồm Khúc phụ các châu!
Thậm chí là mấy vị giám khảo mặt lạnh!
Cũng chỉ duy nhất một lần này, mọi nguời mới quên đi thắng thua phân tranh, toàn tâm toàn ý hưởng thụ cuộc tranh tài, thoả thích chìm đắm trong cảm xúc bài hát mang lại!
Giờ phút này.
Các mc tại các kênh trực tiếp đã nghẹn ngào, đây là một ca khúc dốc hết lòng, tựa như vừa thả một quả bom cay nặng trăm cân xuống sân khấu:
“Rất gian nan…”
"Rất đau khổ..."
"Thật đáng tiếc..."
"Nhưng đây chính là tranh tài!"
"Đây chính là nhạc hội Lam!"
"Không chỉ là đau đớn và nước mắt, còn có thắng lợi reo hò cùng vui sướng!"
"Chúng ta không sợ thua, điều chúng ta sợ chính là không vực dậy nổi!"
"Mỗi người đã dốc cạn tâm can phấn đấu hết mình tại nhạc hội Lam đều là công thần!”
"Từ giờ khắc này..."
"Nhạc hội Lam nhạc sẽ có “Tinh thần nhạc Lam.".”
Vừa đúng lúc này.
Ca từ cuối cùng vang lên.
Vẫn là Phí Dương dẫn đầu tất cả mọi người cùng hợp xướng, thanh âm không còn gào thét sục sôi, nhưng vẫn có lực vạn quân:
"Vì ước mơ trong lòng..."
"Không thỏa hiệp mãi cho đến khi già..."
Chương 1422: Không thể thiếu một điều (1)Kênh trực tiếp Tần Châu.
“Kể từ khi nhạc hội Lam diễn ra đến nay, đây là ca khúc khiến ta nhiệt huyết sôi trào nhất đấy, Ngư phụ quá độc ác, bốn ngày không ra tay, vừa ra tay đã dùng đại chiêu như vậy!”
“Nước mắt rơi rồi!”
“Bài này hát về tất cả tuyển thủ tham gia nhạc hội Lam, còn có tiếng lòng của đám huấn luyện viên, những ngày nay bọn họ đã quá khó khăn rồi!”
…
Tề Châu.
“Tiện Ngư có còn tác phẩm hay không thì ta không biết, ta chỉ biết bài hát này đã khiến ta rung động!”
“Vô cùng hay đó!”
“Dường như ta đã nghe được âm cao vút của Phí ca vương, dù là âm cao vậy mà hắn lại hát rất vững vàng, còn khiến người ta cảm động!”
…
Sở Châu.
“Chẳng trách người Tần Châu có thể đứng ngang hàng với Trung Châu, một mình Tiện Ngư có thể sánh bằng thiên quân vạn mã!”
“Đã dốc lòng hát còn phải nhìn Tiện Ngư!”
“Nhạc phẩm liên quan đến việc theo đuổi giấc mơ nhiều không đếm xuể, nhưng bài hát này lại không giống như vậy, khiến cho ta cảm thấy dâng trào máu nóng.”
…
Yến Châu.
“Đoạn hợp xướng này thật bùng cháy, cảm thấy nghe tại hiện trường nhất định còn rung động gấp bội!”
“À hú!”
“Nhìn thấy hình ảnh mấy tuyển thủ xoay người, một gã đàn ông như ta còn khóc như chó, bọn hắn đã cố hết sức rồi!”
…
Quần chúng các châu đều vô cùng bùi ngùi!
Còn tại kênh trực tiếp Trung Châu.
Người Trung Châu cũng có sự cảm thông như vậy.
“Bầu không khí này phối hợp cùng với ca khúc đó, ta không nghĩ ra được lý do vì sao Tiện Ngư thất bại.”
“Tần Châu lại thắng!”
“Đây là lần Trung Châu so tài với Tiện Ngư mà ta thấy thua một cách tâm phục khẩu phục, người ta có thể giải thoát tâm tình bị đè nén trong bầu không khí nặng nề, điều đó thôi đã chứng tỏ việc bọn hắn xứng đáng được giải quán quân.”
“Đúng vậy đó.”
“Bài hát này quá hay, có đủ sự tôn trọng với từng tuyển thủ các châu cùng các huấn luyện viên, trên sân khấu nhạc hội Lam, chúng ta là đối thủ nhưng về bản chất thì chúng ta đều là người theo ước mơ, cho nên mới có thể tụ hội chung một chỗ ở nơi này.”
“Quá đáng!”
“Hôm qua đọc bình luận còn thấy phát ngôn rằng Tiện Ngư đã dùng hết tác phẩm của hắn, người ta vừa quay đầu đã ném ra quả bom nặng ký như vậy, vẫn nên cầu xin tên kia đừng ba hoa nữa thôi.”
“Tiện Ngư đã thắng được sự tôn trọng của ta.”
“Chờ mong sau khi sáp nhập sẽ được gặp mặt Tiện Ngư nhiều hơn, đối với Trung Châu chúng ta mà nói, hắn là một đối thủ đáng kính.”
…
Tuyển thủ các châu đã có rất nhiều người lau nước mắt.
Một ca khúc hát xong khiến quần chúng khóc thì không phải là việc quá khó.
Có thể làm cả đối thủ cũng khóc thì đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Đó là còn chưa kể đến việc ngay cả ban giám khảo và tổ huấn luyện chính các châu đều phải xúc động với bài hát này.
Có thể nói:
Đây là lần duy nhất có một bài hát khiến mọi người thua một cách cam tâm tình nguyện.
…
Hiện trường.
Khi ban giám khảo cho điểm, toàn hiện trường đều xôn xao!
Đội hợp xướng thứ ba xuất hiện, mang theo tâm lý nhẹ nhõm hoàn thành cuộc tranh tài.
Bởi vì đội thứ ba biết chắc mình sẽ thua.
Số điểm của Tần Châu quá cao, bài hát của Tần Châu quá tốt!
Sự thật chính là như thế.
Phí Dương dẫn đầu tổ hợp xướng lên nhận huy chương vàng.
Vị ca vương đến từ Tần Châu này tham gia cả bốn hạng mục, đều dùng thực lực bá đạo mà giành được giải quán quân!
…
Cuối cùng hạng mục thi tổ hợp xướng cũng kết thúc.
Không đợi các hạng mục khác diễn ra, trên mạng đã bùng nổ tin tức!
“Phí Dương đã hát rất bùng nổ bài, “Theo đuổi ước mơ đến cùng”.”
“Bài hát của Tiện Ngư bao quát toàn cuộc: Các châu cùng nắm tay nhau tiến lên!”
“Phí Dương nhận được tấm huy chương vàng thứ tư, có thể được gọi là tuyển thủ mạnh nhất nhạc hội lam năm nay!”
“Tiện Ngư lại ra tay, vẫn mạnh mẽ như vậy!”
“Thời gian trôi qua bốn ngày, Tiện Ngư lại vì Tần Châu giành được huy chương vàng!”
Nếu chỉ xét về chất lượng của tác phẩm thì “Theo đuổi ước mơ đến cùng” chưa phải là ca khúc ưu tú nhất của Tiện Ngư.
Nhưng mà trong một hoàn cảnh đặc biệt thì bài hát này thật sự là vô địch.
Ví dụ như bây giờ.
Có rất nhiều tuyển thủ đã rơi nước mắt trên sân khấu của nhạc hội Lam.
Những ngày nay quần chúng đã trông thấy vô số sự nuối tiếc.
Điều này khiến mọi người hiểu rõ sự vui vẻ và tàn khốc trên đấu trường, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm giác nặng nề.
Tuyển thủ và các huấn luyện viên đều không ngoại lệ.
Trong tình huống này lại đột nhiên xuất hiện một ca khúc như “Theo đuổi ước mơ đến cùng” khiến tình cảm trong lòng mọi người xuất hiện chấn động dữ dội.
Gào thét!
Phá huỷ!
Nhiệt huyết!
Bùng cháy!
Ca khúc này không quá lâm ly bi đát, khiến bọn họ nhớ đến những ngày tranh tài trước đây, trong suy nghĩ đã không còn quá nhiều sự đau lòng nữa.
Mà sự hưng phấn nhiệt huyết lại sôi trào, khích phát niềm hứng khởi của mọi người.
Những cảm xúc hỗn loạn mà quần chúng đã giữ trong lòng suốt cuộc thi, đều thông qua bài hát này mà được giải phóng ra ngoài!
Thiên thời địa lợi nhân hòa!
Đây là điều mà có rất ít ca khúc cùng chủ đề với “Theo đuổi ước mơ đến cùng” có thể làm được!
Bài hát chính là tiếng lòng của vô số người!
Đó là chưa nói đến việc sắp xếp tạo nên bối cục bài hát!
Dùng đoạn phim ngắn có đầy đủ các tuyển thủ để chào đón tất cả những người theo đuổi ước mơ.
Không hề sót một châu nào.
Nó biểu đạt cho chủ đề ca khúc chính là:
Chỉ cần từng phấn đấu, bất luận kết quả ra sao, dù ngươi đại diện cho châu nào tranh tài thì ngươi xứng đáng được ca ngợi!
Chương 1423: Không thể thiếu một điều (2)…
Nhờ có ca khúc “Theo đuổi ước mơ đến cùng” mà mọi cảm xúc trong lòng mọi người đều được giải toả, kéo sự chú ý của mọi người trở về cuộc tranh tài.
Cuộc thi tiếp tục.
Một hạng mục trình diễn mới.
Khi các kênh trực tiếp đang bình luận, chủ đề cuối cùng vẫn không thể tránh việc nhắc đến Tiện Ngư:
“Các ngươi nói xem Tiện Ngư còn bài nào nữa không?”
“Bốn ngày qua không thấy hắn, hôm nay thình lình nhảy ra hù chết ta rồi.”
“Cái này chắc không còn nữa đâu.”
“Nhạc hội Lam chẳng còn mấy ngày nữa đâu.”
“Đừng vội kết luận, nói không chừng phía sau lại có thêm bài mới!”
“Không phải chứ?”
“Ngươi nhìn lịch thi đấu đi, tối nay có hạng mục dân ca, Nguỵ Hảo Vận có tham gia!”
“Chị Hảo Vận sao?”
Mỗi hạng mục thi đấu đều đã sớm được công khai.
Người nào tham gia hạng mục nào cũng được công bố từ sớm.
Mọi người tra cứu một chút.
Há!
Đúng vậy nè!
Vậy mà Nguỵ Hảo Vận lại một mình tham gia bốn hạng mục!
Ngoại trừ ba hạng mục phía trước đã thi xong nhưng không có thành tích đáng chú ý thì hôm nay Ngụy Hảo Vận còn có hạng mục dân ca!
…
Kênh trực tiếp Trung Châu.
Cũng có người chú ý đến tên của Ngụy Hảo Vận.
Nam mc lên tiếng:
“Nếu ta nhớ không nhầm, hình như Nguỵ Hảo Vận cũng là người của Ngư vương triều đúng không?”
“Ngươi không nhớ nhầm.”
Nữ mc khẽ gật đầu một cái.
Kênh bình luận lại bùng nổ:
“Trình độ của Ngụy Hảo Vận so với những người khác trong Ngư vương triều có sự chênh lệch rất lớn, vậy mà còn một mình báo danh bốn hạng mục sao?”
“Đúng vậy.”
“Nguỵ Hảo Vận cũng là người của Ngư vương triều, nói không chừng Tiện Ngư sẽ ra tay.”
“Chẳng lẽ Tiện Ngư vẫn còn hàng sao?”
“Tiện Ngư sẽ không viết dân ca đâu.”
“Cấp bậc Khúc phụ như Tiện Ngư nhất định sẽ viết được dân ca, nhưng thực lực của Ngụy Hảo Vận lại xếp chót bảng ở Ngư vương triều, ba hạng mục Bel canto trước, Tiện Ngư đã không nhúng tay vào, nói không chừng ở hạng mục dân ca cũng như vậy.”
“Thậm chí ta còn nghĩ rằng Nguỵ Hảo Vận không vào được vòng chung kết.”
“Nguỵ Hảo Vận tồn tại để khiến ta hiểu rõ dù có là Ngư vương triều cũng không phải là hoàn hảo.”
“Nhược điểm này cũng nhỏ.”
“Ngày đầu cuộc thi Ngụy Hảo Vận đã bị Trung Châu chúng ta làm chó bật khóc, thực lực của nàng không cùng cấp bậc với các ca sĩ Ngư vương triều khác.”
…
Trên mạng có rất nhiều người đang cười nhạo Ngư vương triều:
Là người hay là quỷ đều nhờ vào năng lực, chỉ có Hảo Vận là bại.
Nếu chỉ nói đến mức này thì cũng không sao.
Thậm chí còn có một số kẻ nói chuyện khó nghe hơn.
Ví dụ có kẻ nói:
Nguỵ Hảo Vận là người gia nhập Ngư vương triều trễ nhất.
Những người khác trong Ngư vương triều đều đi theo Tiện Ngư chinh chiến từ rất sớm.
Nguỵ Hảo Vận tự mình chen vào, lại kéo chân Ngư vương triều.
Vì thế trong ấn tượng của nhiều người, khả năng ca hát của Ngụy Hảo Vận rất tệ.
Ngay cả mấy bài hát Tiện Ngư sáng tác cho nàng lúc trước cũng bị đào ra nói lại.
Có người nhận xét:
Thực lực Ngụy Hảo Vận xếp chót ở Ngưu vương triều, Tiện Ngư cũng ghét bỏ nàng.
Nên khi tham gia nhạc hội Lan, những ca sĩ Ngư vương triều khác đều dùng nhạc của Tiện Ngư.
Dẫu Ngụy Hảo Vận một mình tham gia ba hạng mục, một bài Tiện Ngư cũng chẳng cho, để nàng tự sinh tự diệt.
Những lời này xuất hiện đều bởi vì:
Những ca sĩ khác của Ngư vương triều đều giành được quán quân.
Chỉ có một mình Ngụy Hảo Vận tham gia ba hạng mục mà chưa có thành tích đáng kể nào!
Vậy nên khi nhắc đến Nguỵ Hảo Vận, ai cũng thấy ái ngại.
Tựa như so với những người khác, chị Hảo Vận không hợp mắt mọi người.
…
Khu vực chờ dưới sân khấu.
Nhớ lại những bình luận nàng đã đọc được trên mạng mấy ngày qua, Nguy Hảo Vận cắn môi.
Tổ Bel canto của Tần Châu không tìm thấy cao thủ.
Nguỵ Hảo Vận miễn cưỡng được xem là cao thủ, nên bị xếp vào tổ Bel canto.
Vì là Ngụy Hảo Vận thì ít nhất còn có hy vọng giành được thành tích gì đó.
Nguỵ Hảo Vận mà không thi, tổ Bel canto của Tần Châu còn chẳng có hy vọng.
Trước khi thi đấu bắt đầu, huấn luyện viên đã cứng rắn huấn luyện nàng.
Nhưng kết quả vẫn không khả quan.
Nguỵ Hảo Vận đã trở thành người chết thay gánh lấy thất bại của tổ Bel canto.
Khi những ca sĩ Ngư vương triều khác tranh nhau đoạt láy giải quán quân, đắm mình trong hào quang rực rỡ, sự xuất hiện của Ngụy Hảo Vận tựa như một thất bại nặng nề.
Ngay cả Ngụy Hảo Vận cũng không có cách nào giải thích với người ngoài được.
Dù sao đây cũng là quyết định của những huấn luyện viên, cũng đã hỏi qua ý kiến của nàng.
Ngụy Hảo Vận cũng đồng ý.
Nàng có tinh thần hy sinh, trở thành người gánh danh xấu này.
Con đường này chính Ngụy Hảo Vận đã chọn, chứ nàng hoàn toàn có thể mặc kệ tổ Bel canto.
Hoặc có thể nói là:
Ngụy Hảo Vận vốn hy vọng rằng mình có thấy vì Tần Châu đoạt lấy một huy chương bạc, kết quả là nàng đánh giá bản thân quá cao cũng đánh giá thấp thực lực của đám người tổ Bel canto Trung Châu.
“Một cơ hội cuối cùng.”
Khác với Bel canto, Nguỵ Hảo Vận vô cùng quen thuộc với dân ca.
Đây là thể loại nàng am hiểu nhất, cũng xem như trở về cái gốc của mình.
Và lần này, Ngụy Hảo Vận không cho phép bản thân thất bại.
Nàng không muốn kéo chân Ngư vương triều, cũng không muốn phụ lòng khán giả.
Ai nói rằng khán giả đã từ bỏ nàng?
Bài hát kia nhất định đã đánh nát toàn bộ những lời nói ác ý!
Chương 1424: Không thể thiếu một điều (3)…
Đương nhiên người ngoài không biết tâm tư của Ngụy Hảo Vận.
Chỉ có huấn luyện viên và người trong Ngư vương triều mới biết được.
Mấy ngày nay mọi người đã nhiều lần an ủi Ngụy Hảo Vận.
Ngay cả Lâm Uyên cũng không chỉ một lần tìm Ngụy Hảo Vận trò chuyện, sợ trạng thái của nàng bị ảnh hưởng.
Trên thực tế.
Sau khi hạng mục hợp xướng kết thúc, Lâm Uyên đang chờ đợi hạng mục dân ca hôm nay, ngay cả việc thắng thua của mấy hạng mục khác đều không quan tâm.
Trong sự chờ đợi mong mỏi đó.
Phần thi tổ dân ca bắt đầu!
Để đảm bảo tiến độ tranh tài diễn ra đúng thời hạn, cho nên hôm nay cả ba vòng tranh tài đều sẽ được tổ chức hoàn thiện.
Vòng thứ nhất nhanh chóng kết thúc.
Ngụy Hảo Vận dựa vào thành tích top 3 để tiếp vào vòng thứ hai!
…
Vì có liên quan đến Ngư vương triều, các châu đều rất chú ý đến Ngụy Hảo Vận.
Khi Ngụy Hảo Vận tiến vào vòng thứ hai, quần chúng kênh trực tiếp đều cảm thấy bất ngờ:
“Nhìn chị Hảo Vận hát mới thấy năng lực của nàng không tệ như trên mạng nói, được top 3 vòng đầu rất tuyệt đó.”
“Là do đồng đội quá ưu tú thôi.”
“Ngụy Hảo Vận chỉ thua có chút xíu.”
“Thật ra mà nói thực lực chắc chắn không vấn đề, dù gì cũng là người của Ngư vương triều mà.”
“Chưa kết thúc đừng vội kết luận.”
“Khi tranh tài tổ Bel canto, Ngụy Hảo Vận cũng vào được vòng hai, nhưng không vào được vòng ba thì xem như bỏ.”
“Đúng thế!”
“Phải xem thử nàng có thể vào vòng ba hay không.”
…
Vòng thứ hai diễn ra ngay sau đó.
Cấp độ còn khó hơn vòng trước.
Chỉ có ba người tiến vào chung kết.
Nhưng mà khi nhìn vào thành tích của Ngụy Hảo Vận, quần chúng càng thêm bối rối, thậm chí là hơi ngạc nhiên!
“Thứ hai sao?”
“Ngụy Hảo Vận giành được top 2 của vòng hai sao?”
“Nàng ta vào trận chung kết rồi!”
“Các người có phát hiện ra Nguỵ Hảo Vận hát vòng hai tốt hơn vòng một đấy!”
“Đã tìm được cảm giác rồi hả!”
“Tiến vào chung kết, ít nhất cũng được một huy chương đồng!”
“Dù không có được sự yêu nghiệt như mấy vị ca sĩ Ngư vương triều khác, nhưng thực lực phải có!”
“Ta không trông mong được huy chương vàng, lấy được huy chương bạc cũng được, ta sẽ bỏ qua thất bại của ngươi ở tổ Bel canto.”
…
Quần chúng Tần Châu vui mừng.
Ngụy Hảo Vận đã đại diện Tần Châu bước vào trận chung kết hạng mục dân ca!
Phải biết rằng sau khi nhìn thấy cuộc tranh tài của tổ Bel canto, rất nhiều người không ôm hy vọng quá lớn vào Ngụy Hảo Vận!
Kết quả không ngờ rằng.
Sau hai vòng, biểu hiện của Ngụy Hảo Vận ngày càng tốt, trực tiếp vào đến vòng ba!
Dù nàng hát vòng ba này thế nào.
Ít nhất cũng thu được một tấm huy chương đồng rồi!
Nhưng đây là nhạc hội Lam.
Huy chương vàng quan trọng nhất nhưng huy chương bạc và đồng cũng nhận được sự tán dương rất cao!
Nhưng ở vòng ba này, Ngụy Hảo Vận phải đối mặt với hai tuyển thủ Trung Châu.
Nhắc đến Ngụy Hảo Vận ở phần tranh tài Bel canto bị tuyển thủ Trung Châu áp chế thê thảm, mọi người liền có thể tưởng tượng ra kết cục của vòng thứ ba.
…
Lâm Uyên không nói một lời mà xem thi đấu.
Thấy Ngụy Hảo Vận hát xong vòng một, Lâm Uyên chau mày.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Dù vào vòng thứ hai nhưng trạng thái của Ngụy Hảo Vận không được ổn cho lắm.
Thất bại của tổ Bel canto, có lẽ đã để lại ám ảnh tâm lý cho nàng, tiếng hát cũng không còn sự tự tin thường ngày!
Nếu là ngày thường, Ngụy Hảo Vận nhất định phải đứng nhất tổ dân ca!
Sau khi xem hết phần thi vòng hai của Ngụy Hảo Vận, Lâm Uyên mới nhẹ nhàng thở ra, chân mày cũng nới lỏng.
Dù chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái nhưng rõ ràng đã tốt hơn vòng một rất nhiều.
Có thể đoạt được giải quán quân hay không, cần nhìn vào biểu hiện vòng ba của Ngụy Hảo Vận!
Dù Lâm Uyên rất có lòng tin vào ca khúc vòng ba của Ngụy Hảo Vận, nhưng bài hát này quá khó.
Nếu là Ngụy Hảo Vận bình thường còn khống chế được.
Lâm Uyên chỉ không xác định được với trạng thái hiện tại Ngụy Hảo Vận có thể kiểm soát được hay không.
Trong lòng Lâm Uyên hiểu rõ:
Đối thủ thật sự của Ngụy Hảo Vận chính là bản thân nàng, nếu như nàng thể hiện hết bản lĩnh của mình, hai tuyển thủ Trung Châu kia chẳng phải đối thủ của nàng.
Trên sân khấu, các tuyển thủ rút thăm.
Ngụy Hảo Vận rút được số một trong trận chung kết.
Là thứ tự xuất trận rất nguy hiểm.
Khi nàng bước lên sân khấu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên chú ý đến ánh mắt của Ngụy Hảo Vận, liền nở một nụ cười dịu dàng.
Khoé miệng Ngụy Hảo Vận không kìm được mà cong lên một chút, sau đó tiếp tục chuyển ánh mắt.
Giang Quỳ…
Hạ Phồn…
Triệu Doanh Các…
Trần Chí Vũ…
Tôn Diệu Hoả…
Toàn bộ người của Ngư vương triều ngồi dưới khán đài, đang liều mạng hô hào gì đó, nhưng khoảng cách quá xa cộng với tiếng huyên náo khiến nàng chẳng thể nghe rõ nội dung.
Nhưng trong vô thức, nụ cười của Ngụy Hảo Vận hoàn toàn nở rộ, cả người hoàn toàn được thả lỏng, tràn ngập một luồng sức mạnh không tên.
Cùng lúc đó.
Trên màn hình lớn sân khấu xuất hiện thông tin ca khúc của Ngụy Hảo Vận.
Tác phẩm: Sông nhỏ nhẹ trôi.
Viết lời: Tiện Ngư.
Sáng tác: Tiện Ngư.
Biểu diễn: Nguỵ Hảo Vận.
Ca sĩ của Ngư vương triều Ngụy Hảo Vận tại trận chung kết của hạng mục dân ca đã dùng ca khúc của Tiện Ngư!
“Không thể thiếu điều này!”
Ngụy Hảo Vận chậm rã nâng micro lên, trong đầu lướt qua bao nhiêu là ký ức.
Tựa hồ phát hiện ra gì đó, Dương Chung Minh bất ngờ nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Lâm Uyên:
“Chúc mừng, toàn thể Ngư vương triều đều là quán quân!”
Chương 1425: Ngọc Côn Lôn vỡ, tiếng Phượng Hoàng gọi (1)Bình luận viên của các kênh trực tiếp đều phát biểu:
“Những thành viên khác của Ngư vương triều đang hô chị Hảo Vận cố lên, có thể nhận ra tình cảm giữa bọn họ rất tốt…”
“Nguỵ Hảo Vận đang cười kìa.”
“Đây là sự ủng hộ đến từ các bạn đã giành quán quân.”
“Việc này làm ta nhớ đến một bình luận trên mạng, nói rằng Tiện Ngư không thích Ngụy Hảo Vận nên không cho nàng ấy nhạc của mình, mọi người nhìn xem đây là cái gì?”
“Trước nay Tiện Ngư đều đối xử bình đẳng với người của Ngư vương triều mà.”
“Ngụy Hảo Vận là người đầu tiên biểu diễn, không biết nàng sẽ giành được thành tích gì nhưng ta cảm thấy xứng đáng khiến mọi người chờ mong.”
“Dù là huy chương đồng cũng được nha.”
…
Bên này, kênh trực tiếp Trung Châu thấy Tiện Ngư thì bùng nổ!
“Là Tiện Ngư!”
“Cuối cùng Tiện Ngư cũng sáng tác cho Ngụy Hảo Vận rồi!”
“Mỗi người thuộc Ngư vương triều đều dùng tác phẩm của Tiện Ngư!”
“Có thể hiểu được.”
“Dù gì Ngư vương triều cũng là tổ chức do hắn tự tay đào tạo mà.”:
“Vấn đề là cho Ngụy Hảo Vận như vậy có đáng không?”
“Các thành viên khác của Ngư vương triều đều có trình độ quán quân, dù Ngụy Hảo Vận có lấy được tác phẩm của Tiện Ngư, cũng không thay đổi được việc năng lực cá nhân của nàng đã kéo chân đồng đội.”
Bình luận xôn xao!
Quần chúng Trung Châu vừa nhìn thấy Tiện Ngư, đã không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.
Đôi mắt của nam mc sáng lên, hưng phấn lên tiếng nói:
“Tuyển thủ Ngụy Hảo Vận, chúng ta đã từng gặp qua trong trận đấu tổ Bel canto, nàng là người có trình độ kém nhất trong Ngư vương triều, loại tuyển thủ này dù có lấy được tác phẩm của Tiện Ngư cũng rất khó phát huy được năng lực!”
“Nói một cách khác…”
Giọng nói của nữ mc cũng có vẻ kích động:
“Trung Châu chúng ta sẽ mượn hạng mục dân ca để hoàn thành việc báo thù với Tiện Ngư!”
Kênh trực tiếp lập tức chấn động!
Báo thù Tiện Ngư sao!
Hai vị mc đã nhắc nhở mọi người!
Hình như đây chính là cơ hội báo thù hoàn mỹ nhất!
Đầu tiên, thực lực của Ngụy Hảo Vận xếp chót ở Ngư vương triều!
Sau đó trận chung kết tổ dân ca có đến hai tuyển thủ Trung Châu!
Tính xác suất mà nói, tỉ lệ Trung Châu đoạt giải quán quân đã vượt xa Tần Châu!
Nghĩ đến đây.
Quần chúng Trung Châu lập tức hưng phấn lên:
“Khá lắm!”
“Đúng là như thế đấy!”
“Lần này chúng ta sẽ báo thù được hay không vậy?”
“Ngụy Hảo Vận chính là bước đột phá tốt nhất, chứ đừng nói đến việc chúng ta có tận hai tuyển thủ vào vòng chung kết.”
“Lúc đầu, tuyển thủ của chúng ta đã chiến thắng Ngụy Hảo Vận, vòng này còn là hai người Trung Châu chọi một nữa!”
“Ha ha ha!”
“Ngụy Hảo Vận không hổ danh mà, nàng đúng là vận may trời ban của Trung Châu chúng ta!”:
“Bài ca này của Tiện Ngư hơi lãng phí!”
“Không còn cơ hội nữa đâu, nhất định phải bắt lấy!”
Thấy nhạc hội Lam sắp kết thúc, biểu hiện của Tiện Ngư vẫn đỉnh như vậy, Trung Châu đã ngừng suy nghĩ muốn báo thù Tiện Ngư, không ngờ rằng lần này Tiện Ngư lại để lộ ra sơ hở như vậy!
Điều này khiến quần chúng Trung Châu sắp vui mừng đến phát điên rồi!
Phải biết rằng, từ đầu nhạc hội Lam đến nay, Trung Châu luôn bại bởi Tiện Ngư, trong lòng mọi người từ lâu đã khó chịu đến cùng cực!
Chớp mắt bọn họ đã đợi cơ hội báo thù ngàn năm có một xuất hiện!
Báo thù!
Không cần biết là bài gì, cũng phải báo thù cho bằng được!
…
Trên sân khấu.
Tất nhiên Ngụy Hảo Vận không biết trong kênh trực tiếp các châu đang thảo luận điều gì.
Nhưng nàng có thể đoán được đại khái.
Nụ cười dần thu lại, Ngụy Hảo Vận điều chỉnh hơi thở, gật nhẹ đầu với nhân viên công tác.
Ánh đèn hạ xuống.
Không hề có chút đề phòng nào, đột nhiên bên tai người nghe vang lên một tiếng ngâm thấm vào ruột gan.
“A~~~”
Trên sân khấu thổi đến một luồng gió mát rượi.
Vô cùng rõ ràng nhưng lại không bất ngờ cho lắm.
Bốn chữ:
Một chiêu trúng đích!
Tiếng xôn xao của khán giả tại hiện trường bỗng nhiên người lại!
Cao âm vang vọng trên sân khấu, nhưng không phải loại rên rỉ than thở thường trực mà mang theo sự nhẹ nhàng yên tĩnh!
Sức quyến rũ của dân ca đang lan tỏa trên sân khấu.
Dưới khán đài, vô số ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ và kinh ngạc!
“Ánh trăng mênh mông.
Ánh sáng bát ngát.
Ánh trăng như bay lên trời cao.
Bay lên trời cao.
Cao cao cao cao.
Sông nhỏ chảy xuống núi.
Róc rách ung dung.
…”
Dân ca Vân Nam “Sông nhỏ trôi nhẹ”!
Được giới âm nhạc phương tây tại Trái đất xưng tụng là “Dạ khúc phương Đông”!
Vẻ mặt của Ngụy Hảo Vận đắm chìm trong sự say mê, dường như đã hoà vào làm một với giai điệu, lại toát lên cảm giác của một thiếu nữ ngây thơ.
Rất khó tưởng tượng ra được Ngụy Hảo Vận có thể hát ra cảm giác thiếu nữ này!
Tựa như nàng đã trở về năm tháng hiền lành ngây ngô nhất, trong tiếng ca đã mất đi hoàn toàn dấu vết tháng năm.
Ca từ ngắn gọn.
Ngữ điệu êm tai.
Tốc độ nhả chữ của Ngụy Hảo Vận vô cùng chậm rãi, là kỹ thuật xử lý dạ khúc điển hình, mang đến cảm giác vô biên vô tận, tiềm tàng trong ca từ muốn trỗi dậy.
Trên sân khấu xuất hiện ánh sáng.
Tựa như ánh trăng đang tràn xuống nhân gian phía chân trời.
Nước sông yên tĩnh uống lượn theo cốc đạo chảy đến nơi xa.
Cảm giác hoài niệm tựa như bay giữa trần thế đến một chốn bồng lai.
Mọi việc trên thế gian đều trở nên lý tưởng hóa, không khí trong lòng khiến người ta phải tham lam mở miệng hít thở, hưởng thụ giờ khắc tuyệt đẹp này.
Chương 1426: Ngọc Côn Lôn vỡ, tiếng Phượng Hoàng gọi (2)“Mặt trăng treo trên nửa sườn núi,
Soi rọi đồi núi cao.
Trông thấy ánh trăng lại nhớ đến tiếng ca của ta.
Một trận gió mát thổi lên sườn dốc.
Thổi lên sườn dốc.
Dốc dốc dốc dốc.
Ngươi có thể nghe thấy em gái.
Gọi anh trai….”
Phía cánh gà hai bên sân khấu.
Có hai người đàn ông ra sức gõ trống, nhạc cụ âm vàng phụ trợ cùng với giọng hát hoài niệm của cô gái.
Ngụy Hảo Vận nhắm mắt lại.
Mỗi nhịp điệu đều đến từ trái tim, âm thanh sạch sẽ tựa như chiếc lông vũ thiên nga xẹt qua.
Kinh diễm!
Vô cùng kinh diễm!
Khiến một nửa khán giả tại trường quay rơi vào say mê.
Tựa như tâm hồn được rửa sách và chữa trị, trên mặt mang theo niềm hạnh phúc.
Còn nửa khán giả còn lại thì nước mắt tràn mi, vẻ mặt hiện rõ sự bi thương.
Thật là khó hiểu.
Vậy mà người nghe lại không cảm nhận được xúc cảm giống nhau!
…
Khu vực ban giám khảo.
Vẻ mặt mấy trọng tài ngày càng nghiêm túc!
Thậm chí có phần hơi cứng ngắt!
Trong đó có một vị vô thức nín thở!
Lần này.
Không còn bị tập kích đột ngột nữa.
Ngụy Hảo Vận lần nữa ngân nga, thời gian càng lâu tựa như con sông nhỏ chảy mãi không hồi kết.
"A ~~~ "
"A ~~~ "
"A ~~~ "
Đây là tiếng gọi tới từ phương xa.
Giai điệu phát triển theo âm tiết và tiết tấu!
Làn điệu tộc Di ngân cao.
Ngọc núi Côn vỡ, tiếng Phượng Hoàng gọi!
Tất cả âm cao đó đều đạt đến đỉnh điểm, trạng thái tự do nguyên sinh!
Chính Lâm Uyên tự mình dạy Ngụy Hảo Vận kiểu hát này.
Lần đầu tiên xuất hiện tại Lam Tinh!
Trong lòng nhóm Khúc phụ ở tổ huấn luyện các châu đều chấn động mãnh liệt, tựa như vừa mở một quyển sách quý báu ra vậy!
“Đây là…”
Đôi mắt một vị trọng tài lập tức mở lớn, dường như không dám tin mà hét lên:
“Kiểu hát mới sao?”
Giọng hát của Ngụy Hảo Vận như trên trời giáng xuống, phá vỡ sự ràng buộc của kiểu hát truyền thống, cao âm tựa như dải lụa bay phấp phới.
Trên sân khấu.
Ánh trăng trở nên lạnh lẽo.
Tựa như mười tám ngã rẽ trên núi đang uốn lượn, cuối cùng tiếng hát của Ngụy Hảo Vận đã đạt đến vị trí cao nhất, giờ phút này sân khấu dường như đang phát sáng vậy!
Sự rung động của nhóm Khúc phụ được dâng cao một bậc!
Ngay cả tổng phụ trách Trung Châu Abigail cũng phải mở to mắt nhìn!
Đây là High D!
Là âm cao chót vót!
Trọn vẹn hai quãng tám!
Theo tiếng ngân nga xuyên thấu trời mây, khiến tất cả người nghe cảm nhận được quãng âm cao vút đã trọn vẹn!
Đây là sự rung động không gì sánh bằng, khiến người ngồi bên dưới thi nhau nổi da gà!
…
Sự chấn động này!
Chính là D6 trong truyền thuyết!
Dạng âm cao này rất quen thuộc với người Trung Quốc, còn cao hơn cả cao nguyên Thanh Tạng!
Điều quan trọng là:
Ngụy Hảo Vận đã vận dụng giả thanh và kỹ thuật huýt sáo!
Phần lớn trường hợp chỉ có giọng nữ cao âm Bel canto mới có thể đạt đến trình độ này.
Còn khi Ngụy Hảo Vận sử dụng chỉ đơn thuần là kiểu hát dân tộc.
Đừng nói đến phần âm cao bị kéo dài như vậy, là chuyện không người bình thường nào có thể làm được.
Có thể ổn định cao độ của tiếng hát còn khiến âm thanh không bị vỡ ra, củng cố sự trong trẻo của tiếng ca, toàn bộ những điều gom lại một chỗ đã đủ để chứng minh thực lực của ca sĩ khủng khiếp đến nhường nào!
Kỹ thuật đã luyện đến trình độ bậc thầy!
Khi cao âm đạt đến đỉnh điểm, hiệu quả của giọng giả thanh đã được bùng phát không thể kìm chế.
Bản thân ca khúc đã mang đậm tình cảm kích thích vô hạn khó lòng tưởng tượng nổi.
Để biểu đạt được tình cảm này, đoạn ngâm nga phải vô cùng tự nhiên, khiến tư duy của mọi người được tiếng ca kia gột rửa kéo họ đến một nơi vô cùng xa xôi…
Phiêu linh.
Trong veo.
Từ tiếng hát dịu dàng đến việc rung động tâm can.
Cảm xúc của quần chúng hiện trường đều chập chùng theo cao âm của Ngụy Hảo Vận, vượt qua núi cao biển sâu, bay xa đến cả bình nguyên.
Có người thấy gió mát thổi nhẹ qua mặt.
Có người hai mắt long lanh.
Đây không chỉ là nước sông trôi nhẹ, mà tựa như ngàn sao lấp lánh trên ngân hà.
…
Quần chúng không hề biết rằng, khi Ngụy Hảo Vận nhận được ca khúc này, đã từng thử giọng cùng với một nghệ sĩ dương cầm, chỉ thử một lần đã không thể hát được.
Trong quá trình tập hát đã khiến Ngụy Hảo Vận sụp đổ mấy lần.
Bởi vì cao độ của bài hát quá khó, dây thanh quản của nàng không sao bắt kịp được, cũng không sao đạt được đến độ cao như thế.
Trừ khi dùng giọng giả thanh.
Đây mới chính là điều người hát mà “Sông nhỏ nhẹ trôi” cần đạt đến, nhất định không được dùng giọng mũi!
Ngụy Hảo Vận đã luyện tập vô số lần.
Nhất là đoạn ngâm nga kia, khiến dây thanh quản bị quá tải vô cùng mệt mỏi, cao âm bị phá vỡ nhiều lần!
Còn giờ phút này.
Khi nghe tiếng hát của Ngụy Hảo Vận, khoé miệng Lâm Uyên khẽ nhếch lên.
Xong rồi.
Ngụy Hảo Vận đã tìm được trạng thái tốt nhất, còn tốt hơn bất kỳ lần luyện tập nào trước đây.
Tự do.
Tự tại.
Là thành quả rèn luyện tỉ mỉ.
Là sự phát huy âm sắc đến cực hạn.
Là tình cảm tạo nên bức tranh thuỷ mặc giá trị liên thành.
Nàng dạo chơi trong âm nhạc, sông nhỏ vẫn chảy xuôi, nhỏ giọt tí tách vào lòng người nghe.
Trên sân khấu.
Phần trình diễn đang tiếp tục, nhạc đệm dần biến mất.
Chương 1427: Ngọc Côn Lôn vỡ, tiếng Phượng Hoàng gọi (3)Giữa không trung tĩnh mịch lặng yên.
Chỉ có giọng hát của Ngụy Hảo Vận là phá vỡ không gian, một lần nữa cất lên thật cao:
“Ngươi có thể nghe thấy em gái…
Gọi anh trai…”
Ánh mắt của Ngụy Hảo Vận mê ly.
Đã nói xong tuyên “Không thể thiếu một ai”.
Ngụy Hảo Vận của Ngư vương triều, may mắn đã không làm bẽ mặt mọi người.
…
Toàn hiện trường thoát khỏi sự yên tĩnh.
Tiếng vỗ tay của quần chúng nổ ra như sấm!
Đây không phải là sự bùng nổ của bài hát mà là tiếng vỗ tay ầm ầm của quần chúng đều đứng dậy, khắp nơi đều là tiếng hét cỗ vũ chói tai!
“Nghịch thiên!”
“Bài ca này đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng truyền thống của ta về dân ca!”
“Mẹ nó, đây mới xứng gọi là dân ca!”
“Sao chị Hảo Vận lại mạnh như vậy!”
“Ai nói Ngụy Hảo Vận không có thực lực, cho dù là Giang Quỳ cũng chưa chắc đã thắng nổi Ngụy Hảo Vận!”
“Toàn thế giới đều đánh giá thấp chị Hảo Vận!”
“Bài hát này quá tuyệt, hát đến mức tim gan người ta đều run rẩy!”
“Trước đó ta từng mắng Ngụy Hảo Vận, thực lòng xin lỗi, là ta nông cạn vô tri, bị chị Hảo Vận chinh phục rồi!”
…
Kênh trực tiếp các châu.
Quần chúng đều sửng sốt!
“Đây là Ngụy Hảo Vận mà ta biết sao?”
“Người vừa bị mắng lúc nãy đâu rồi?”
“Đây là nghệ thuật, vừa hát đã đột phá chân trời!”
“Nghe xong khóc!”
“Ta cũng vậy, nước mắt rơi!”
“Ta vẫn luôn cho rằng dân ca là giới hạn của âm nhạc, hôm nay mới biết thế nào là sức quyến rũ của thể loại âm nhạc này!”
“Chị Hảo Vận nghịch thiên!”
“Đây mới chính là thực lực chân chính của chị Hảo Vận, ta lập tức quỳ cả trăm mét đây!”
…
Kênh trực tiếp Trung Châu.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Nam mc như bị người ta cột chặt cổ họng, không thốt lên được một câu.
Sắc mặt nữ mc tái nhợt, bờ môi run rẩy.
Kênh bình luận bạo loạn!
Khi Ngụy Hảo Vận bắt đầu biểu diễn thì phía bình luận Trung Châu đã nổ tung rồi!
“Có chuyện gì vậy, ai có thể giải thích cho ta nghe đang có chuyện gì không?”
“Mc lên tiếng đi chớ!”
“Chẳng phải nói vòng này báo thù sao, đã nổ rằng phải khiến Tiện Ngư nếm thử hương vị thất bại mà, bà mẹ nó, sau này ta không tin ngươi nữa!”
“Gì cũng không nói, định im luôn à!”
“ âm cao vừa rồi khiến ta sắp xỉu!”
“Ta chết mất!”
“Đầu óc muốn lộn nhào!”
“Vì sao ai thuộc Ngư vương triều đều am hiểm âm cao vậy?”
“Ngươi nên hỏi tại sao Ngư vương triều lại biến thái như vậy, cho dù là Ngụy Hảo Vận bị đánh giá thấp nhất, thật ra cũng là vương giả mạnh nhất…”
“Chúng ta đều bị lừa rồi!”
“Hoá ra dân ca mới là thế mạnh của Ngụy Hảo Vận, Ngụy Hảo Vận hát Bel canto và hát dân ca hoàn toàn không giống nhau!”
“Tiếng hát kia do người hát sao?”
“Sông nhỏ nhẹ trôi cái gì chứ, rõ ràng là ngân hàng chảy ngược mà!”
“Cuối cùng đây là tổ hợp quái vật gì thế, sáu ca sĩ có thực lực quán quân thế giới sao?”
“Đến tiểu thuyết còn không dám viết như vậy!”
Trợn tròn mắt!
Tất cả người Trung Châu đều tròn tròn mắt!
Không chỉ vì Ngụy Hảo Vận đã bóp chết khái niệm báo thù của Trung Châu!
Mà còn vì biểu hiện của Ngụy Hảo Vận đã khiến mọi người rung động vô cùng!
Báo thù sao?
Đúng là một trò cười!
Ngụy Hảo Vận đã dùng thực lực để chứng minh Ngư vương triều không hề có điểm yếu!
Đây là một tổ hợp khó bại!
Trừ khi bị Tiện Ngư đuổi khỏi Ngư vương triều.
Vì Tiện Ngư chính là định hải thần châm của Ngư vương triều vậy!
Có hắn ở đây, Ngư vương triều chiến bại vô địch!
Ai ai cũng là rồng!
…
Nhóm bình luận các châu đã khôi phục bình tĩnh sau khi xem trình diễn.
Thở dài một tiếng.
Bọn họ lập tức nói:
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì toàn bộ Ngư vương triều đều được giải quán quân. Nếu như xem Ngư vương triều là một tổ hợp thì đây là trình độ mà chưa có bất kỳ tổ hợp nào tại Lam Tinh có thể đạt tới.”
“Không phải nói đùa đâu.”
“Người của Ngư vương triều vô địch thế giới!”
“Đột nhiên ta nhớ tới một câu của Tiện Ngư trong quá trình tập huấn.”
“Hắn nói…”
“Đội chúng ta chưa bao giờ thiếu ca vương, ca hậu.”
“Có lẽ từ giờ phút này, câu nói đó sẽ càng khắc sâu ý nghĩa trong lòng chúng ta.”
“Tiện Ngư có thể nói như vầy…
“Trong đội của chúng ta chưa bao giờ thiếu quán quân!”
“Đợi một chút, tuyển thủ Trung Châu còn chưa hát, nói như vậy có hơi sớm chẳng?”
Đúng vậy.
Hơi sớm.
Tuyển thủ Trung Châu còn chưa hát mà.
Nhưng hai tuyển thủ Trung Châu kia cũng không tạo nên kỳ tích gì.
Dù là hai chọi một, bọn hắn cũng không chiếm được ưu thế, chỉ có thể giành được huy chương bạc và đồng.
Vì điểm mà Ngụy Hảo Vận đạt được rất kinh khủng 98,7 điểm!
Dân ca đỉnh cấp!
Trình diễn đỉnh cao!
Toàn bộ đều siêu đỉnh!
Ngụy Hảo Vận trải qua việc sa sút tinh thần do thất bại ở tổ Bel canto, đã bá đạo chà đạp hai tuyển thủ Trung Châu, giành được tấm huy chương vàng số sáu cho Ngư vương triều!
Đội hình quán quân của Ngư vương triều đã hoàn hảo!
“Mong lời chúc của chú Dương thành sự thật.”
Nhìn ánh mắt của đám người xung quanh một lượt, Lâm Uyên cười gian, bĩnh tĩnh chờ đợi.
Chương 1428: Hoàng đế của vương triều (1)Hôm nay cuộc tranh tài kết thúc.
Nhưng kết quả của nó lại làm dấy lên một trận rúng động mới.
Dù Phí Dương dẫn đầu đoàn hợp xướng Tần Châu giành được giải quán quân hay là biểu hiện kinh người của Nguỵ Hảo Vận thì đều là những tin tức được truyền thống đánh giá là quan trọng!
Nhất là vế sau!
Vì huy chương vàng của Ngụy Hảo Vận không chỉ rửa sạch nhục nhã cho riêng nàng ở nhạc hội Lam, mà còn là mảnh ghép cuối cùng hoàn thiện đội hình quán quân của Ngư vương triều!
Cả một đội đều là quán quân!
Cả đội là quán quân có ý nghĩa như thế nào?
Đương nhiên là liên quan đến nhau rồi.
Đầu tiên là giá trị cá nhân của tất cả mọi người trong giới âm nhạc đã khác trước.
Sáu người Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ, Trần Chí Vũ, Hạ Phồn, Triệu Doanh Các, Nguỵ Hảo Vận đều đã tăng giá trị cá nhân lên gấp mấy lần!
Không chỉ bên trong Tần Châu.
Khắp Lam Tinh có vô số nhãn hiệu cao cấp đang muốn bỏ tiền ra mời bọn họ làm đại ngôn!
Điều này là thứ khó kiếm được.
Các nhãn hiệu cao cấp các châu, thường có xu hướng tìm minh tinh bản châu làm đại ngôn.
Trừ khi bọn họ có lý do đặc biệt!
Biểu hiện của Ngư vương triều tại nhạc hội Lam, chính là lý do đặc biệt đó.
Trên các trang mạng xã hội.
Số lượng người hâm mộ các ca sĩ của Ngư vương triều đang không ngừng tăng vọt!
Điều này khiến có các blogger căng thẳng!
Đám người Ngư vương triều thể hiện năng lực vượt trội ở nhạc hội Lam còn chưa đủ, nay lại làm mưa làm gió trên các trang mạng xã hội nữa!
Chuyện này đối với những tay blogger xấu xa năm đó…
Hồi xưa bọn họ vì đắc tội Tiện Ngư mà bị đại khai sát giới!
Nếu không phải do Tiện Ngư biệt tích, đám người Ngư vương triều sẽ không lần lượt đến cắm rễ trên blog!
Nhưng Ngư vương triều nay đã khác xưa.
Blog và Ngư vương triều đã buộc chặt lợi ích với nhau.
Đám người antifan kia chỉ có thể nuốt hận vào bụng.
Chứ đừng nói đến việc hiện giờ…
Blog có Tiện Ngư tọa trấn!
Tiện Ngư là nhân vật chói mắt nhất tại nhạc hội Lam tính đến thời điểm hiện tại.
Thành tựu rất lớn của Ngư vương triều, đều có liên quan đến nhân vật chủ chốt Tiện Ngư.
Tiện Ngư chính là Hoàng đế của vương triều này.
Dùng một câu nói khác để hình dung địa vị của Ngư vương triều trong giới âm nhạc Lam Tinh chính là:
Hết sức quan trọng!
Về điểm này dù là nội châu hay là các châu khác đều có chung nhận thức như vậy.
Nguỵ Hảo Vận vừa đoạt được quán quân, thì tin tức đã leo lên các trang nhất tại các báo đài lớn rồi:
“Nguỵ Hảo Vận đoạt giải quán quân!”
“Toàn bộ Ngư vương triều đều là quán quân vô địch thế giới!”
“Hoàng đế của Ngư vương triều: Tiện Ngư!”
“Chính hôm nay, Ngư vương triều được phong thần!”
“Tiện Ngư đã đào tạo được sáu quán quân thế giới cho Tần Châu!”
Lúc này đã tám giờ tối.
Đến cả hiệp hội văn nghệ Tần Châu cũng gửi một lời chúc mừng đến với Ngư vương triều.
Trong tin nhắn có nói thế này:
“Khi Ngư vương triều đến nhạc hội Lam, có cư dân mạng đã mắng Tiện Ngư chỉ biết cưng gà nhà.”
“Sau khi nhạc hội Lam tổ chức…”
“Cả Nguỵ Hảo Vận cũng đoạt được huy chương vàng thứ sáu cho Ngư vương triều…”
“Chúng ta rất vui mừng nhìn thấy Tiện Ngư dẫn đầu tổ hợp kỳ diệu này chinh phục đỉnh cao!”
“Từ đây Ngư vương triều đã không còn là một tổ hợp để gọi một nhóm ca sĩ nói chung, đó chính là một thế lực âm nhạc khiến toàn bộ giới âm nhạc phải thán phục.”
Đây là lời phát ngôn viên của Tần Châu nói.
Vị này đã lên tiếng thay Tiện Ngư, chẳng khác nào đứng trước toàn bộ Lam Tinh mà khẳng định địa vị và thành tựu của Ngư vương triều.
Có thể suy ra được rằng:
Dù Trung Châu có gia nhập Đại Hợp đi nữa thì Ngư vương triều vẫn cứ thỏa sức tung hoành trong giới âm nhạc Lam Tinh, đối đầu trực diện với bất kỳ lời khiêu chiến nào đến từ Trung Châu, đây chính là Hoàng đế thật sự!
…
Trong một quán ăn riêng tư của Nguỵ Châu.
Lâm Uyên đang ăn mừng cùng với nhóm quán quân của mình.
Chị Hảo Vận đoạt giải quán quân, hôm nay vô cùng có ý nghĩa, khiến tâm trạng mọi người vô cùng kích động.
Nguỵ Hảo Vận uống liền hai ly, nói chuyện cũng lắp bắp:
“Áp lực… Thật lớn…”
Tôn Diệu Hoả gật đầu: “Chị Hảo Vận đúng là đã chịu thiệt thòi rồi, bị ném vào tổ Bel canto còn gánh nồi bao lâu này, rõ ràng đã hi sinh vì Tần Châu rồi.”
Mọi người đều biết tình trạng của Nguỵ Hảo Vận.
Hạ Phồn cười nói: “Chúng ta đều đã cố gắng đến cùng, hôm nay chị Hảo Vận đã dùng thực lực để chứng minh, ta đây vẫn là nữ ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều mà.”
Triệu Doanh Các chế nhạo nói:
“Ca sĩ yếu nhất gì mà yếu nhất, nếu ngươi còn cho rằng mình là nữ ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều, ta sẽ cho rằng ngươi cùng một ruột với Trần Chí Vũ.”
Giang Quỳ phụ hoạ theo: “Ai bảo Chí Vũ chính là lão nhị vạn năm chứ.”
Trần Chí Vũ trừng mắt: “Các ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng xử lý Diệu Hoả rồi tranh hạng một.”
Chương 1429: Hoàng đế của vương triều (2)Dù hắn và Tôn Diệu Hoả đều là quán quân, nhưng huy chương vàng của Tôn Diệu Hoả lại có giá trị hơn huy chương vàng của hắn, cho nên hắn vẫn bị coi là nam ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều, hơn nữa Ngư vương triều chỉ có hai ca sĩ, cho nên Trần Chí Vũ có thể được tính là nam ca sĩ top 2 của Ngư vương triều.
Nhưng Trần Chí Vũ không hề tức giận.
Xét về năng lực toàn diện thì hắn đúng là thua Tôn Diệu Hoả một chút.
Huống hồ đám người Ngư vương triều đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng xem như trải qua mưa gió cùng nhau, lăn lộn cố gắng với nhau từng ngày, đùa giỡn đôi chút là chuyện bình thường.
Đám người cười ha ha.
Lâm Uyên cũng cười với mọi người, tâm tình hiếm khi được thả lỏng như thế.
Chủ yếu là vì tất cả những hạng mục của Ngư vương triều đều đã kết thúc, cuộc thi cũng không còn lại mấy ngày, hơn nữa đều là hạng mục nhạc cụ.
Trong tiếng cười.
Triệu Doanh Các nhìn về phía Lâm Uyên: “Phía sau đại diện còn hạng mục nào nữa không?”
Đám tuyển thủ không thể biết hết sự sắp xếp của tổ huấn luyện, chỉ có thể biết vài cái.
Lâm Uyên gật đầu: “Có.”
Đám người nghe xong thì mỉm cười.
Các lục địa còn đang kháo nhau rằng đại diện đã dùng hết tác phẩm, nếu biết Tiện Ngư còn tham gia thêm hạng mục, không biết bọn họ sẽ tức giận đến mức nào.
Đúng lúc này.
Đột nhiên Tôn Diệu Hoả đã lấy điện thoại di động ra rồi nói:
“Mọi người nhìn này.”
Cả đám chụm đầu nhìn về phía điện thoại của Tôn Diệu Hoả.
Hoá ra là buổi phỏng vấn tổ huấn luyện sau trận đấu hôm nay.
Tổng phụ trách Abigail của tổ huấn luyện Trung Châu tiếp thụ phỏng vấn.
Phóng viên hỏi một câu, đáp một câu.
“Nhạc hội Lam còn lại bốn ngày thi đấu, xin hỏi phụ trách Abigail có gì muốn chia sẻ không ạ?”
“Ta rất mong đợi những ngày tranh tài cuối cùng.”
“Có thể nói rõ về hạng mục ngài mong đợi nhất không?”
“Tổ độc tấu dương cầm cho nam và tổ độc tấu dương cầm cho nữ.”
“Bởi vì ngài tham dự sáng tác hai hạng mục này sao?”
“Trận chung kết của hai hạng mục này đều do ta phụ trách, nhưng ta càng mong đợi hơn có thể mượn hai hạng mục này để bàn luận với Dương Chung Minh một chút.”
Dương Chung Minh!
Tranh tài dương cầm!
Tâm tình phóng viên đột nhiên hưng phấn!
Abigail đang khiêu chiến Dương Chung Minh sao?
Cũng là Khúc phụ đỉnh cấp Lam Tinh, dù Abigail hay là Dương Chung Minh đều có thành tựu không hề tầm thường ở mảng dương cầm!
Nếu không có gì bất ngờ thì tác phẩm sáng tác cho đàn dương cầm của hai người, đều sẽ xuất hiện cùng lúc tại trận chung kết của nhạc hội Lam!
Mà hai người này mà đụng độ nhau…
Sẽ là màn tranh tài đặc sắc nhất trong tất cả hạng mục nhạc hội Lam năm nay!
…
Xem hết phỏng vấn của Abigail, sắc mặt Ngư vương triều lập tức thay đổi.
Là cuộc đụng độ của hai ông vua.
Nếu nói nhạc hội Lam là một ngọn núi thì Abigail và Dương Chung Minh chính là hai con hổ già trên núi.
Một núi không thể có hai hổ.
Nếu hai người chạm mặt nhau tại nhạc hội Lam, tất nhiên sẽ là cuộc chiến sinh tử, thậm chí ảnh hưởng đến sự đánh giá của hiệp hội âm nhạc với hai vị Khúc phụ đỉnh cấp.
Hạ Phồn: “Việc này vui đây.”
Giang Quỳ: “Abigail rất tự tin.”
Tôn Diệu Hoả suy tư: “Xem ra tin tức không hề giả, đúng là Abigail từng thua vì tổng phụ trách Dương, có khúc mắc này tồn tại, cho nên mới dùng truyền thông để buông lời thách thức, muốn mượn hạng mục dương cầm để phân cao thấp với Dương phụ, dù gì đây cũng là hạng mục mà bọn họ có khả năng đụng chạm cao nhất, xác suất hai hổ tranh chấp đã hơn tám mươi phần trăm.”
Trần Chí Vũ: “Ta ủng hộ tổng phụ trách!”
Nguỵ Hảo Vận: “Chuyện này là nhất định, dù huy chương vàng của chúng ta không bằng Trung Châu nhưng nếu có thể áp chế Abigail ở hạng mục dương cầm, khiến số huy chương vàng của bọn họ thiếu đi vài cái cũng đã chứng minh được thực lực quê hương âm nhạc của chúng ta!”
“Đại diện…”
Triệu Doanh Các khoác vai Lâm Uyên rồi hỏi: “Có thể bật mí cho chúng tôi được không?”
“Bí mật.”
Lâm Uyên từ chối trả lời.
Nhất định là Triệu Doanh Các muốn hỏi tác phẩm của Dương Chung Minh có phải sẽ tham gia trận chung kết hạng mục dương cầm không.
Trận chung kết dương cầm vừa khéo là vào ngày cuối cùng.
Nếu như Abigail và Dương Chung Minh va chạm trực diện sẽ có kết cục gì đây? Lâm Uyên không nhịn được chờ mong.
Đáng tiếc mọi người sẽ không được nhìn thấy cảnh này.
Vẻ mặt của Lâm Uyên hơi kỳ lạ.
Tôn Diệu Hoả yên lặng quan sát thái độ của Lâm Uyên.
Khi chú ý đến vẻ quái lạ của hắn, đột nhiên Tôn Diệu Hoả chấn động trong lòng:
Không phải chứ…
Chẳng lẽ đại diện…
Tôn Diệu Hoả bị chính suy đoán của mình làm giật nảy!
Nhưng mọi người không hề chú ý đến điểm khác lạ của Tôn Diệu Hoả, rất nhanh đã bị cuốn theo chủ đề cuộc chiến giữa Abigail và Dương Chung Minh, thảo luận khí thế ngợp trời.
…
Không chỉ có Ngư vương triều đang bàn về chuyện này.
Bên ngoài, sau khi cuộc phỏng vấn phát sóng, toàn mạng đều đang thảo luận chuyện này!
Không còn cách nào khác.
Chương 1430: Hoàng đế của vương triều (3)Thực lực của Dương Chung Minh và Abigail vô cùng đáng sợ!
Từ khi nhạc hội Lam diễn ra đến giờ, dù số lần cả hai ra tay rất thấp, nhưng mỗi khi bọn họ lấy ra một tác phẩm thì đều là tác phẩm cấp bậc kinh điển, mọi người vô cùng tò mò xem nếu cả hai đối đầu trực diện sẽ có kết quả thế nào!
“Là cuộc chiến của các vị vua!”
“Trên mạng đều nói Abigail từng thua bởi Dương Chung Minh, vị ấy kiêu ngạo như vậy, chắc chắn là muốn mượn nhạc hội Lam để quyết đấu với Dương Chung Minh chứng tỏ cho mọi người thấy hắn ta mạnh hơn.”
“Hai người này quá mạnh!”
“Dương Chung Minh và Abigail đều là Khúc phụ được xếp trong top 10 Lam Tinh, loại Khúc phụ đỉnh cao kiểu này, số lần phát hành tác phẩm đều rất ít, bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu cả, chỉ có ở nhạc hội Lam mới có cơ hội nhìn thấy những màn đấu đá trực diện của các Khúc phụ đỉnh cấp.”
“Chờ mong quá đi!”
“Các ngươi cảm thấy ai lợi hại hơn?”
“Ta xem trọng Dương Chung Minh nhiều hơn một tí.”
“Ta cảm thấy Abigail mạnh hơn!”
Trên mạng của các châu Tần, Tề, Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy đều đang thảo luận tin tức này!
Ngay cả Trung Châu cũng đang sôi trào sùng sục khí thế!
Số lượng huy chương vàng là chuyện của từng châu!
Còn Dương Chung Minh và Abigail đối đầu lại là cuộc chiến thượng phẩm nhất tại nhạc hội Lam!
…
Giới âm nhạc Lam Tinh!
Không thể đếm xuể có bao nhiêu ánh mắt dòm ngó.
Một số Khúc phụ được xếp ngang hàng với Dương Chung Minh và Abigail sẽ không kìm được mà suy ngẫm trong lòng.
“Rốt cuộc ý nghĩa của nhạc hội Lam là gì.”
“Hai người bọn họ muốn so tài sao?”
“Vừa khéo để Abigail thử xem trình độ sáng tác dương cầm của lão Dương đến đâu rồi.”
“Năm đó Abigail thua không hề tâm phục khẩu phục đâu.”
“Tại sao ta cảm thấy Abigail gặp nguy hiểm nhỉ, bây giờ Dương Chung Minh không dễ chơi đâu, phong cách tác phẩm đàn violin của hắn không giống hắn trước đây.”
“Chắc là có cảm hứng mới.”
“Vậy ngươi nhìn lại Abigail đi, thật sự cho rằng mấy năm nay hắn vẫn dậm chân tại chỗ sao? Nếu như không phải trong tay có hàng tốt chưa xài đến, kẻ trọng sĩ diện như hắn sẽ công khai khiêu khích Dương Chung Minh trước mặt phóng viên à?”
“Ha ha.”
“Không hiểu vì sao, thật ra ta lại mong chờ, nếu như Tiện Ngư có thể so tài với hắn sẽ ra sao đây.”
“Tiện Ngư ư?”
“Người trẻ tuổi này không hề đơn giản.”
“Chất lượng mấy tác phẩm kia không hề tầm thường, chất lượt hiếm có trên đời, đợi hắn hoàn toàn trưởng thành, sợ rằng sẽ là một Dương Chung Minh thứ hai.”
…
Trong một căn phòng tại Ngụy Châu.
Abigail mỉm cười nhìn về phía người đàn ông đối diện: “Nhạc hội Lam không xếp hạng mục nhạc giao hưởng vào cuộc thi, quả là một điều nuối tiếc lớn với ta và Dương Chung Minh, nhưng dùng dương cầm để quyết đấu cũng không tệ, ngài Christ có thể báo thù Dương Chung Minh thay ta không?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Người đàn ông sở hữu giọng nói đó vô cùng bình tĩnh, phía sau sự bình thản này để lộ ra vẻ kiên định chắc chắn.
Hắn tên là Christ!
Là bậc thầy dương cầm đỉnh cấp của Trung Châu!
Lam Tinh có nhiều nghệ sĩ trình diễn dương cầm như vậy, Christ rất tự tin không ai có thể mạnh hơn mình!
Đương nhiên.
Đây không có nghĩa là Christ chính là nghệ sĩ trình diễn dương cầm mạnh nhất Lam Tinh!
Có vài nghệ sĩ cùng cấp độ với Christ, nhưng giữa những chuyên gia với nhau rất khó phân thắng bại.
Vừa khéo.
Tần Châu cũng có một bậc thầy trình diễn dương cầm không thua kém gì Christ.
Đây là điều kiện tiên quyết để Abigail đối đầu với Dương Chung Minh.
Nếu như ngay cả trình độ người biểu diễn đã không cùng cấp bậc, thì việc tranh tài sẽ mất đi tính công bằng, kết quả trận đấu sẽ không làm mọi người tin phục.
Đột nhiên.
Christ cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, lỡ ta không vào được trận chung kết, vậy sẽ khiến lão sư thất vọng rồi.”
“Ha ha.”
Abigail bật cười.
Đây quả nhiên chỉ là một lời nói đùa khiến không khí nhẹ nhàng đi.
Dù là Christ hay là bậc thầy diễn tấu dương cầm của Tần Châu, chỉ cần tuyển thủ mang cấp bậc đỉnh cấp tham gia thì nhất định sẽ tiến vào trận chung kết.
Tại hạng mục diễn tấu piano.
Christy rất giống với ca sĩ Phí Dương.
Tuyển thủ như Phí Dương, không có khả năng không vào được trận chung kết?
…
Đương nhiên.
Ba ngày tiếp theo không hề có hạng mục dương cầm.
Hạng mục dương cầm thi vào ngày cuối cùng.
Sau bài phỏng vấn của Abigail, đã thu hút rất nhiều sự chú ý đến ngày cuối cùng, đến mức cuộc thi diễn ra trong ba ngày vừa qua bị giảm sức nóng rõ rệt.
Nhưng đây là nhạc hội Lam.
Ở bất kỳ hạng mục nào đều có thể giành được huy chương vàng.
Các châu không dám lơ là.
Khi các tuyển thủ các châu và nhóm Khúc phụ đang liều mạng tranh thủ, sức cạnh tranh ngược lại bị đẩy lên cao trào, thậm chí ngay cả phân xử thắng thua cũng làm nổ ra nhiều phen tranh luận, thỉnh thoảng lại có một châu kháng nghị kết quả.
Cạnh tranh gay gắt!
Trong bầu không khí cạnh tranh khốc liệt, cuộc thi chỉ còn lại đúng một ngày.
Giờ khắc này.
Kết quả bảng xếp hạng huy chương vàng đã được định đoạt!
“Đáng tiếc thật đó!”
Trong cuộc họp tổ huấn luyện chính Tần Châu.
Mọi người nhìn thấy bảng xếp hạng đều phát ra tiếng thở dài.
Tần Châu không còn cơ hội nữa.
Chương 1431: Vì ngươi chuẩn bị đối đầuBảng huy chương vàng đã lên.
Trung Châu: 35 tấm huy chương vàng.
Tần Châu: 28 tấm huy chương vàng.
Hàn Châu: 10 tấm huy chương vàng.
Sở Châu: 9 tấm huy chương vàng.
Nguỵ Châu: 8 tấm huy chương vàng.
Tề Châu: 8 tấm huy chương vàng.
Triệu Châu: 5 tấm huy chương vàng.
Yến Châu: 5 tấm huy chương vàng.
Tần Châu và Trung Châu vẫn hơn kém nhau sáu huy chương vàng.
Ngày mai chính là ngày cuối cùng của nhạc hội Lam.
Ngày cuối có sáu hạng mục, dù Tần Châu có giành được toàn bộ huy chương vàng thì vẫn thấp hơn Trung Châu một tấm.
Nói cách khác:
Cục diện bảng huy chương đã được định sẵn.
Trung Châu chính là đệ nhất lục địa huy chương của nhạc hội Lam.
Đây chính là điều khiến Lâm Uyên và mọi người cảm thấy tiếc nuối.
Dù mọi người đã đoán trước được kết quả cuộc tranh tài, nhưng sau khi phát hiện Tần Châu không thắng được Trung Châu, trong lòng mọi người khó tránh khỏi buồn bã.
Đây là sự ưu việt của Trung Châu.
Năm đó, các nhân tài tiềm năng của các châu đều chạy đến Trung Châu, nên Trung Châu mới đạt được thực lực như bây giờ.
Sức ảnh hưởng này phải đợi khi Lam Tinh hoàn toàn thống nhất thì mới có thể dần dần phai nhạt, khi đó các châu đều sẽ có sức cạnh tranh với Trung Châu.
Quay trở lại vấn đề chính, tuy mọi người buồn bã nhưng trong lòng cũng rất hưng phấn!
Tại lĩnh vực mà Trung Châu xưng bá tại Lam Tinh đã nhiều năm, lần đầu tiên có một châu có thể bức bách bọn họ đến tình trạng này.
Ở nhạc hội Lam.
Tần Châu đã cho các lục địa khác thấy vẫn có khả năng thắng được Trung Châu!
Đợi khi nào Lam Tinh hợp nhất, có lẽ các châu khác mới có thể cùng so tài với Trung Châu ở những lĩnh vực từng thua cuộc!
Vì ý nghĩa của sự sát nhập chính là dung hợp.
Sức mạnh toàn diện của Trung Châu đang nghiền ép các châu khác, chỉ khi nào văn hoá nhân loại hoà hợp thống nhất lại, thì mới có nhiều cơ hội để đuổi kịp Trung Châu.
…
So với suy nghĩ của tổ huấn luyện.
Dân chúng Tần Châu rất hài lòng về kết quả bảng huy chương vàng, thậm chí là mừng rỡ đến phát điên!
Tuy Tần Châu là quê hương của âm nhạc, nhưng người Tần khi đối mặt với Trung Châu không hề tự tin.
Nói khó nghe một chút, chính là thua lâu nên quen.
Cho nên khi người Tần phát hiện bản châu không hề thua kém Trung Châu, trong lòng lập tức cảm nhận được sự vui mừng bất ngờ!
“Ha ha, đúng là vui quá đi!”
“Hoá ra chúng ta lại lợi hại như thế, các châu khác vẫn không có cách nào uy hiếp được Trung Châu, chỉ có mỗi Tần Châu chúng ta là đối chọi được với Trung Châu thôi!”
“Khoảng cách không lớn lắm!”
“Nếu ngày mai chúng ta có thể đoạt thêm huy chương vàng ở các hạng mục, chẳng phải khoảng cách này sẽ được rút ngắn hay sao!”
“Sau này nhạc hội Lam còn được tổ chức không?”
“Nhạc hội Lam nhất định sẽ được tổ chức tiếp, đây đâu phải lần đầu chúng ta bại dưới tay Trung Châu tại nhạc hội Lam đâu, đợi sang năm Lam Tinh chính thức thống nhất, chúng ta sẽ có hy vọng vượt qua Trung Châu!”
“Phải!”
“Đừng quên rằng ở Trung Châu có rất nhiều minh tinh đều có hai quốc tịch, bọn hắn chỉ vì chính sách di cư mà đến Trung Châu. Cho nên những năm nay mới ra sức cống hiến cho Trung Châu như vậy. Sau khi các châu cùng hợp nhất, sẽ có rất nhiều chính sách được thống nhất, Trung Châu rất khó thu nạp nhân tài ở các châu khác.”
Đúng thế.
Đãi ngộ và phúc lợi của Trung Châu tốt, nên mấy năm nay mới có thể thu nạp được nhân tài các châu. Đợi sau khi bọn họ gia nhập việc thống nhất, mọi mặt các châu tại Lam Tinh sẽ trở nên thống nhất. Lúc đó văn hoá công nghệ các châu đều phát triển đồng đều. Sẽ không có châu nào dựa vào một lý do nào đó để phát triển một mình, trong tương lai sẽ có rất nhiều sự nguy hại.
…
Tần Châu vô cùng hưng phấn.
Người Trung Châu không hề vui.
Cho dù năm nay bọn họ chắc chắn sẽ giành được vị trí đầu tiên của nhạc hội Lam, thì trong lòng vẫn cảm thấy chao đảo, vì bọn họ lần đầu mất đi cảm giác thượng đẳng khi nghiền ép đối thủ!
Xa không nói.
Chỉ một Tiện Ngư của Tần Châu, đã khiến Trung Châu nảy sinh một cảm giác khó xử lý, mà trước nay chưa từng xuất hiện.
Theo lý thuyết mà nói:
Con hàng thiên tài yêu nghiệt như vậy sao không phải là người Trung Châu chứ?
Ngày Tiện Ngư xuất hiện đã phá tan sự kiêu ngạo của người Trung Châu!
Thậm chí có một số người Trung Châu bây giờ đã trở thành fan của Tiện Ngư, nhắc đến đối phương bằng giọng điệu tràn ngập sự tôn sùng!
Người Trung Châu thì cũng là con người.
Sùng bái kẻ mạnh là bản năng của nhân loại.
Điều này khiến một số nhà cầm quyền Trung Châu cảm thấy nguy hiểm.
“Việc đầu tiên sau khi Trung Châu sáp nhập là phải xử lý Tiện Ngư, không thể để tên đó tiếp tục chiến thắng nữa.”
“Cuối cùng vẫn chủ quan.”
“Lúc trước nên cử thêm vài Khúc phụ đỉnh cấp đến, đây không phải đội hình hoàn hảo nhất của chúng ta, ca sĩ của chúng ta quá kiêu ngạo, khinh thường việc tranh đầu với các châu khác, thậm chí là không thích được người hâm mộ chào đón.”
“Thật sự chỉ vì không thích sao?”
“Còn có một nguyên nhân khác, chính là bọn họ vẫn nể nang cố hương, không muốn đại diện cho Trung Châu đánh bại cố hương của mình, đợi sau khi chúng ta sát nhập, e rằng bọn họ sẽ trợ giúp cố hương phát triển.”
“Đây là chuyện khó tránh được.”
“Cũng may, mấy năm nay năng lực của Trung Châu đã đủ mạnh, tương lai Lam Tinh vẫn do chúng ta dẫn đầu!”
Trung Châu cũng không phải là một khối sắt đặc.
Nhìn vào mặt trái của thực lực cường đại, chính là liên minh của rất nhiều thiên tài đỉnh cấp đến từ các châu.
Đây là hệ quả sau nhiều năm sử dụng thiên tài các châu.
Nếu như không sát nhập sẽ chẳng có chuyện gì.
Nhưng khi sát nhập, Trung Châu sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.
Việc này để người Trung Châu ý thức được rằng:
Ngày mai Abigail không thể thua!
Vì Abigail mãi mãi là người Trung Châu!
Ý nghĩa của việc Abigail đại diện cho Trung Châu đánh bại Dương Chung Minh không hề thua kém việc Trung Châu top 1 bảng xếp hạng.
Ngược lại, nếu như tổng phụ trách Trung Châu Abigail để thua, vậy thì dù Trung Châu có đứng hạng nhất vẫn không cách nào che lấp được hào quang của Tần Châu!
…
Abigail đối đầu với Dương Chung Minh.
Tổng phụ trách Tần Châu và Trung Châu quyết chiến.
Ý nghĩa của trận chiến này, trong lòng các châu đều hiểu rõ.
Khi ngày tranh tài thứ mười bảy của nhạc hội Lam chính thức kết thúc.
Gần như toàn bộ sự quan tâm của mọi người đều dành cho phần thi ngày mai!
Trên mạng.
Các trang web lớn đều làm một bản điều tra dân ý, để xem tỉ lệ ủng hộ của Dương Chung và Abigail.
Kết quả tóm lại là:
Tỉ lệ ủng hộ Abigail là sáu mươi phần trăm.
Dương Chung Minh thấp hơn một chút, trước mắt là bốn mươi phần trăm.
Điều này là bình thường.
Vì Abigail là Khúc phụ của Trung Châu, danh tiếng sẽ lớn hơn Dương Chung Minh.
Dù trên mạng từng có lời đồn rằng Abigail thua dưới tay Dương Chung Minh, nhưng xét về biểu hiện tác phẩm tại nhạc hội Lam thì trình độ sáng tác của hai người đều rất cao, vốn không thể nhận xét ai là người có năng lực mạnh hơn người còn lại.
Người ngoài không biết là, sau khi cuộc họp tổ huấn luyện chính Tần Châu vừa kết thúc.
Dương Chung Minh bất ngờ nói với Lâm Uyên:
“Ngày mai giao cho ngươi.”
Câu này vừa dứt, Lục Thịnh nhìn đám người không biết gì, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.
“Ta có một dự cảm.”
Trịnh Tinh dở khóc dở cười nói: “Ngày mai Abigail sẽ thổ huyết.”
Doãn Đông thường ngày mặt lạnh, khoé miệng cũng giật giật nói: “Chắc hắn sẽ còn hận người gấp mười lần bây giờ.”
“Liên quan gì đến ta.”
Dáng vẻ Dương Chung Minh vô cùng bình thản: “Ta cũng đâu có nói rằng ngày mai sẽ xuất thủ đâu.”
“Anh hai à!”
Diệp Tri Thu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngài có hiểu trọng điểm vấn đề không vậy?”
“Các vị…”
Dương Chung Minh hơi híp mắt lại: “Muốn Trung Châu nhanh chóng gia nhập sự sát nhập Lam Tinh thì Tiểu Ngư Nhi cần phải đối đầu với Abigail như vậy.”
Hắn là một đối thủ không tệ.
Rất thích hợp dùng làm đá mài đao.
Về phần hắn thì không cần nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Chung Minh lần nữa nhìn về phía Lâm Uyên: “Chuẩn bị xong chưa, đối mặt với sự phẫn nộ đến từ Abigail nào.”
Lâm Uyên: “...”
Ngài đang muốn Abigail hận ngài gấp bội, sau đó chuyển dời hận thù lên người ta sao?
Chương 1432: Ngày cuối cùngNgày thứ mười tám!
Cũng là ngày tranh tài cuối cùng!
Đêm nay nhạc hội Lam sẽ kết thúc!
Toàn bộ ánh mắt của thế giới đều tụ hội về nơi này!
Dù có quần chúng chẳng thèm coi mười bảy ngày trước của cuộc thi, vẫn thi nhau mở TV hoặc máy tính, điện thoại lên.
Nguyên nhân rất đơn giản:
Abigail và Dương Chung Minh, tựa như sao Hoả va phải sao Lam, hôm nay diễn ra màn quyết chiến cuối cùng!
Các kênh trực tiếp lớn.
Số người xem trực tiếp đã vượt kỷ lục!
Phần bình luận tại các kênh trực tiếp cũng tăng gấp đôi!
Cả khách mời cũng sẽ không giới hạn chỉ một vị huấn luyện viên chính.
Ví dụ như kênh trực tiếp của Tần Châu, hôm nay đã mời đến bốn vị mc bao gồm cả An Hoành, Tiểu Mễ và hai huấn luyện viên chính Lục Thịnh, Trịnh Tinh.
Trên mạng.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cuộc tranh tài hôm nay, lượng người xem đột nhiên tăng vọt.
“Phần thi dương cầm bao giờ mới bắt đầu thế?”
“Chiều và tối.”
“Vậy còn phải chờ rất lâu đó.”
“Không chờ lâu vậy đâu.”
“Chẳng còn cách nào khác, phần kích thích nhất phải để sau cùng chứ.”
“Phải đợi bốn hạng mục trang tài kết thúc đã, sau đó mới có thể nhìn thấy bậc thầy quyết đấu!”
“Tò mò kích động quá đi!”
“Dương phụ có thể thắng Abigail không?”
“Ta đọc phân tích trên mạng nói về tuyển thủ đỉnh cấp hai bên, thực lực tương đương, nên việc quyết định thắng bại, hơn phân nửa phải dựa vào chất lượng tác phẩm, trừ khi có một bên tuyển thủ mắc lỗi.”
“Yên tâm đi.”
“Tuyển thủ dương cầm của Tần Châu và Trung Chung đều là bậc thầy về dương cầm, sẽ không mắc lỗi lúc quan trọng đâu.”
…
Hôm nay có sáu hạng mục tranh tài.
Toàn bộ đều là nhạc cụ.
Độc tấu dương cầm xếp chót.
Bắt nguồn từ sự phấn khích của quần chúng đối với hạng mục chung kết dương cầm, nên khi mọi người xem bốn hạng mục trước thì chẳng thấy thú vị gì.
Hạng mục đầu tiên đã thi xong.
Tần Châu giành được hạng một, cầm lấy huy chương vàng.
Kênh trực tiếp Tần Châu vui mừng phấn khởi!
“Điềm tốt!”
“Khởi đầu tốt đẹp!”
“Hai mươi chín tấm huy chương vàng!”
“Chúng ta đã tiến thêm một bước đến gần Trung Châu!”
“Dù so tổng số huy chương thì chẳng thắng được Trung Châu, nhưng khoảng cách càng ngắn đã chứng tỏ được thực lực của quê hương âm nhạc chúng ta hôm nay!”
…
Khi các châu khác còn đang thảo luận.
Quần chúng kênh trực tiếp Trung Châu không hề bị dao động.
“Lại mất một huy chương.”
“Chẳng quan trọng.”
“Dù bọn hắn thắng cả sáu huy chương vàng thì hạng một toàn đoàn vẫn thuộc về Trung Châu chúng ta.”
“Nhất định không thắng được ta đâu.”
“Những hạng mục khác có thể bỏ qua, duy chỉ có hai hạng mục dương cầm thì không thể.”
“Hạng mục dương cầm là cuộc chiến đỉnh cao.”
Quần chúng Trung Châu chỉ để ý đến kết quả của hạng mục dương cầm.
…
Hạng mục thứ hai.
Hàn Châu giành được huy chương vàng.
Trung Châu giành được huy chương bạc, Tần Châu giành được huy chương đồng.
Đến tận đây.
Hàn Châu đã trở thành lục địa thứ ba thành công đột phá số lượng huy chương vàng đến hai chữ số.
Đa số huy chương vàng của Hàn Châu đều dựa vào bài hát tiếng Anh để giành được.
Tại nhạc hội Lam, bài hát Tiếng Anh cũng rất được thế giới chú ý, coi trọng.
Ngôn ngữ địa phương của người Hàn Châu cũng là tiếng Anh.
Vừa khéo Hàn Châu đều dựa vào bài hát tiếng Anh để lấy được huy chương vàng, điều này càng khiến giá trị của bài hát tiếng Anh được các châu công nhận.
Có thể nghĩ rằng:
Tương lai của bài hát tiếng Anh tại giới âm nhạc Lam Tinh chiếm vị trí ngày càng quan trọng.
…
Qua thêm một khoảng thời gian.
Hạng mục thứ ba kết thúc.
Lần này Tề Châu đã giành được huy chương vàng.
Tề Châu giành được tấm huy chương này đã được xếp ngang hàng với Sở Châu ở vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng.
Chẳng còn cách nào khác, chênh lệch huy chương giữa sáu châu khác quá nhỏ, chỉ một hai huy chương cũng có thể khiến xếp hạng của bọn họ thay đổi.
Điều đáng nhắc tới là:
Hàn Châu dựa vào bài hát tiếng Anh để tranh tài,
Tề Châu lại dựa vào bài hát tiếng Tề để chiến thắng.
Tiếng Tề và tiếng Anh tương đồng, thông qua nhạc hội Lam đã lan rộng khắp nơi được các châu ủng hộ.
Sau này, tiếng Tề sẽ có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới âm nhạc.
…
Hạng mục thứ tư.
Sở Châu giành được huy chương vàng.
Phần lớn huy chương vàng của Sở Châu cũng dựa vào ca khúc tiếng Sở.
Về điểm này thì cả Hàn Châu và Sở Châu đều giống nhau.
Dường như các châu đều cố tình mượn nhạc hội Lam để truyền bá về đa dạng ngôn ngữ của châu mình.
Lúc này, quần chúng Trung Châu bắt đầu khó chịu.
Cả bốn hạng mục mà Trung Châu không lấy nổi một huy chương vàng sao?
Dù đã đứng vững top 1 nhưng trong ngày tranh tài cuối cùng lại vứt đi bốn hạng mục thì hơi khó chịu đấy!
Trong kênh trực tiếp.
Bình luận viên chú ý đến những bình luận bất mãn, lên tiếng trấn an:
“Mọi người không cần lo lắng, chúng ta đã nắm chắc vị trí thứ nhất toàn đoàn, hơn nữa tầm quan trọng của bốn hạng mục không lớn, trọng điểm vẫn là hai hạng mục tiếp theo.”
“Phải đấy!”
Một bình luận Trung Châu khác mở miệng nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng của nhạc hội Lam, hạng mục được mọi người chờ đợi nhất chắc là trận đối đầu dương cầm, chỉ cần tổng phụ trách Abigail có thể thắng cả hai vòng này, vậy Trung Châu vẫn đỉnh như xưa!”
“Sắp bắt đầu rồi!”
Hai mc Trung Châu không hẹn mà gặp cùng liếm môi một cái, dường như không thể chờ đợi được:
Hạng mục thứ năm!
Tổ độc tấu dương cầm cho nữ!
…
Kênh trực tiếp Tần Châu.
Trịnh Tinh và Lục Thịnh liếc mắt nhìn nhau.
Mấy vị bình luận viên cũng hưng phấn cả lên!
“Tuyển thủ các châu đang xuống khỏi sân khấu để nhường chỗ cho cuộc tranh tài độc tấu dương cầm cho nữ, tin chắc là vào lúc này, mọi người đều đang kích động như chúng tôi, vì đây là điều mọi người đều đang chờ mong mà!”
“Tổng phụ trách Dương Chung Minh!”
“Quyết chiến với Abigail!”
“Chúng ta có bảng phong thần truyền thống mười hai tháng, bây giờ không phải tháng mười hai nhưng chúng ta có lý do tin rằng, hai mạng mục cuối cùng của ngày cuối cùng nhạc hội Lam, chắc chắn còn đặc sắc hơn cuộc chiến các thần!”
Nói xong, bốn mc đồng loạt nhìn về phía Lục Thịnh và Trịnh Tinh.
An Hoành lên tiếng trước: “Đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ hai vị huấn luyện chính không thể tiết lộ chút tin tức sao?”
“Cái này…”
Lục Thịnh và Trịnh Tinh trầm ngâm.
Bốn mc và quần chúng kênh trực tiếp cảm thấy bực mình.
Sao hai vị huấn luyện viên chính cứ ấp a ấp úng, phần thi sắp bắt đầu đến nơi rồi, còn chuyện gì bí mật nữa chứ?
…
Hiện trường.
Theo không khí sôi nổi của cuộc tranh tài dương cầm sắp bắt đầu!
Không chỉ quần chúng.
Tổ huấn luyện các châu cũng có phần xao động.
“Hạng mục tranh tài dương cầm chắc chẳng có chuyện của chúng ta.”
“Là cuộc chiến của Abigail và Dương Chung Minh.”
“Không sao.”
“Chúng ta tranh huy chương đồng.”
“Dù không mong được huy chương bạc hay huy chương vàng, nhưng giá trị của huy chương đồng cũng không thấp đâu.”
…
Tổ huấn luyện chính Trung Châu.
Abigail nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh hắn có mấy Khúc phụ căng thẳng:
“Tổng phụ trách?”
“Gấp cái gì chứ.”
Abigail còn không thèm mở mắt: “Trận chung kết còn chưa bắt đầu mà.”
Đúng thế, nhóm Khúc phụ Trung Châu lập tức an tâm.
Dù Dương Chung Minh hay là Abigail, với cấp bậc của những Khúc phụ như bọn hắn, tất nhiên chỉ ra tay ở trận chung kết.
Vòng thứ nhất xuất thủ?
Vòng thứ hai xuất thủ?
Thật là lãng phí tác phẩm.
Dương Chung Minh và Abigail đều không làm chuyện lãng phí như vậy.
…
Tổ huấn luyện chính Tần Châu.
Diệp Tri Thu nói: “Ta bắt đầu đau lòng rồi.”
Vẻ mặt Doãn Đông Đỉnh cứng đờ: “Còn ta sắp nghẹn chết mất.”
“Không cần làm lố như vậy chứ.”
Vậy mà Lâm Uyên không nhịn được chột dạ: “Tổ nam bên kia vẫn còn cơ hội, không phải các ngươi nói Christ rất lợi hại sao?”
“Tất nhiên vẫn có cơ hội.”
Dương Chung Minh bất ngờ mở miệng nói: “Trước tiên chinh phục tổ nữ đã.”
Lời vừa dứt.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu chính thức tuyên bố:
“Phần thi đấu của tổ độc tấu dương cầm cho nữ, chính thức bắt đầu!”
Ở tổ huấn luyện Trung Châu.
Cuối cùng Abigail đã mở mắt, ánh sáng bừng lên trong con ngươi của hắn!
Chương 1433: Trận quyết chiến sắp bắt đầu (1)Trên sân khấu.
Tuyển thủ các châu đã rút thăm hoàn tất.
Thứ tự tất cả tuyển thủ nhạc hội Lam đều được quyết định do rút thăm.
Đội Tần Châu.
Ba nữ tuyển thủ dự thi lần lượt được gọi là Niếp Nhạn, Chương Mai…
Và Cố Tịch.
Cố Tịch là tuyển thủ trẻ tuổi nhất trong đoàn!
Dù Cố Tịch ở Tần Châu được ca ngợi là nữ thần dương cầm, nhưng xét về tuổi đời thì Cố Tịch còn quá trẻ.
Tại nhạc hội Lam.
Nếu so giữa các cao thủ đỉnh cấp lục địa, thì trình độ dương cầm của Cố Tịch chỉ có thể gọi là trung đẳng.
Thậm chí, nếu so trình độ của Cố Tịch với Niếp Nhạn hay Chương Mai thì vẫn thua người ta một bậc.
Cố Tịch có thể đại diện Tần Châu dự thi, tất nhiên cũng có nguyên nhân sâu xa cả.
Nguyên nhân trực tiếp chính là, khúc nhạc do tổ huấn luyện cung cấp vô cùng thích hợp với Cố Tịch!
Bây giờ Cố Tịch nhìn con số trên tay, lòng cảm thấy hơi khó xử.
“Là số một!”
Hai mươi bốn tuyển thủ đến từ nhiều châu đều tham gia bốc số, vậy mà chỉ có Cố Tịch bốc được số một, nàng cảm thấy tay mình quá đen.
Hít một hơi thật sâu.
Cố Tịch nhanh chóng lên tinh thần.
Trình diễn thứ nhất là như thế nào?
Khúc nhạc mà nàng sắp đàn, là phong cách mà nàng am hiểu nhất!
Nghĩ đến đây, Cố Tịch đi lên sân khấu, yên tĩnh ngồi trước dương cầm.
…
Kênh trực tiếp các châu.
Lúc này phần bình luận tăng vọt!
Tuy mới là vòng thứ nhất nhưng sự chờ mong của mọi người lại không hề giảm sút!
Bình luận các châu thay nhau nói:
“Tuyển thủ Cố Tịch đến từ Tần Châu đã lên sân khấu, cô bé này được xưng là nữ thần dương cầm tại Tần Châu, danh hiệu thật đẹp, không chỉ vì nhan sắc xuất chúng còn vì khi nàng học cấp ba đã được lên sân khấu của đại sảnh Kim Sắc trình diễn.”
“Đại sảnh Kim Sắc!”
“Là một trong năm đại sảnh âm nhạc lớn nhất Lam Tinh!”
“Nhắc đến Cố Tịch, chúng ta phải nhắc đến Tiện Ngư lão sư, rất nhiều người chắc không biết, Tiện Ngư cũng biết sáng tác cho đàn dương cầm. Nhạc khúc dương cầm đều lựa chọn người trình diễn là Cố Tịch, ngoài ra khi các ca sĩ trong Ngư vương triều thử giọng thường hay hợp tác cùng Cố Tịch. Đến mức có người nói Cố Tịch cũng là một thành viên của Ngư vương triều. Tác phẩm trình diễn vòng một của Cố Tịch, có phải do Tiện Ngư cung cấp không đây?”
“Rất có thể đó!”
“Chúng ta đều biết rằng trận chung kết tổ dương cầm là cuộc đối đầu giữa Abigail và Dương Chung Minh nhưng những tác phẩm dùng trong các vòng tranh tài trước cũng vô cùng quan trọng, nếu như không vượt qua được hai vòng đầu thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
…
Kênh trực tiếp Trung Châu.
Nhóm bình luận đã có sự chuẩn bị đầy đủ, cũng đang nhắc đến quan hệ giữa Tiện Ngư và Cố Tịch, lập tức dẫn đến sự chấn động của quần chúng.
“Tiện Ngư?”
“Tiện Ngư cũng có tác phẩm xuất hiện tại hạng mục dương cầm sao?”
“Khả năng rất lớn!”
“Nếu vậy quan hệ giữa hắn và Cố Tịch không hề tệ…”
“Tên này rất có thiên phú về nhạc cụ, nói không chừng tiếp theo thực sự là…”
“Chết tiệt!”
“Nói gì thế hả?”
Đúng thế.
Khi cư dân mạng Trung Châu còn đang thảo luận.
Thì trên màn hình lớn đã xuất hiện thông tin tác phẩm của Cố Tịch.
Tác phẩm: Bản Nocturne cung Si trưởng (Dạ Khúc 3)
Sáng tác: Tiện Ngư
Trình diễn: Cố Tịch.
Quả nhiên là Cố Tịch dùng sáng tác của Tiện Ngư!
Nhưng mà…
Dạ khúc gì thế này?
Vì sao lại thêm số 3?
Chẳng lẽ thứ đồ chơi đó còn có bản một và bản hai sao?
Nội dung trong dấu ngoặc khiến quần chúng nhân dân Trung Châu không khỏi rơi vào trầm tư.
…
Quần chúng Trung Châu không hiểu.
Vì Trung Châu chưa sát nhập nên không biết tác phẩm của Tiện Ngư.
Nhưng mà các châu còn lại thì đang mở to hai mắt mà nhìn!
Trong số bọn họ có rất nhiều người không lạ gì với “Dạ Khúc” nữa!
Nhất là nhóm bình luận viên và khách mời các châu!
“Là “Dạ Khúc” sao!”
“Trước đó Tiện Ngư đã công bố hai bản dương cầm của “Dạ Khúc” tại đại sảnh Kim Sắc, ngoài ra tên bản nhạc còn trùng với ca khúc từng giúp hắn giành quán quân trong cuộc chiến chư thần.”
“Bài hát thì không nhắc đến, hai bản “Dạ Khúc” của Tiện Ngư không hề đơn giản!”
“Ta nhớ một bài là “Bản Nocturne cung Mi trưởng”, một bài là “Bản Nocturne cung Si giáng”.”
“Hoá ra đây là một hệ liệt các tác phẩm sao?”
“Trước đó có hai bài, được gọi là Dạ Khúc một và hai ư?”
“Khó trách phía sau Dạ Khúc có thêm số ba.”
“Không biết bài Dạ Khúc này so với hai bài đầu sẽ thế nào.”
…
Cùng lúc này, nhóm Khúc phụ các châu đều biết “Dạ Khúc”.
Hai bài “Dạ Khúc” của Tiện Ngư được giới âm nhạc Lam Tinh đánh giá khá cao.
Bây giờ Tiện Ngư lại viết “Dạ Khúc” khiến tâm trạng nhóm Khúc phụ các châu rung động.
Ngay cả Abigail cũng phải thay đổi sắc mặt!
Dạ Khúc sao!
Đây là sáng tác mới của Tiện Ngư giành cho đàn dương cầm.
Hai bài đầu tiên đã được công bố tại đại sảnh Kim Sắc Tần Châu, lúc ấy Abigail cũng đã nghe qua, ấn tượng vô cùng sâu sắc!
Nếu “Dạ Khúc” này có thể đạt được chất lượng như hai bài trước…
Không thể nào!
Đây mới là vòng đầu!
Phần trình diễn trên sân khấu đã bắt đầu.
Ngón tay Cố Tịch lướt trên phím đàn đen trắng.
Giai điệu bình thản từ từ vang lên.
Là phần mở đầu tiêu chuẩn, tràn ngập cảm giác đoan trang.
Dần dà, giai điệu trở nên đắng chát.
Những nốt giáng nốt thăng hoà lẫn vào nhau, vờn quanh chơi đùa.
Muốn nói lại thôi.
Muốn thúc giục lại nói ngừng lại.
Cảm xúc bị lôi kéo phần đè nén kìm kẹp.
Những phím đàn đen trắng múa lượn dưới ngón tay, phát ra giai điệu thản nhiên lại ngượng ngùng, tựa như cô gái nhỏ đang ngại ngùng bày tỏ.
Dần dà, đầu ngón tay Cố Tịch tăng nặng sức lực, kéo dài cảm xúc lên cao, khiến sự ngại ngùng dần biến mất.
Kích động!
Mạnh mẽ!
Bi thương và oán giận hoà làm một, nhưng cảm giác này chỉ là thứ yếu, khiến cảm xúc lơ lửng giữa trời mây không cố định được!
Chương 1434: Trận quyết chiến sắp bắt đầu (2)…
Sắc mặt Abigail hoàn toàn thay đổi!
Không chỉ có Abigail!
Vẻ mặt tất cả Khúc phụ đều thay đổi!
Đều là người dùng cả đời cống hiến cho âm nhạc.
Những Khúc phụ thuộc tổ huấn luyện chính các châu đều là người am hiểu!
Nhưng vì sao những người lại không nghe ra được ý nghĩa của khúc nhạc này chứ?
“Ta không hiểu?”
“Sao dạng nhạc khúc này có thể xử lý được âm vòng thứ nhất??”
“Cấp bậc của tác phẩm này xứng đáng dành cho vòng chung kết!”
“Tiện Ngư điên rồi à?”
“Dùng tác phẩm này ở đây vô cùng lãng phí!”
“Nếu so với hai bài Dạ Khúc trước của Tiện Ngư, không hề thua kém bao nhiêu?”
“Chẳng lẽ là vì Tiện Ngư thiên vị Cố Tịch sao?”
“Nếu không sẽ rất khó để giải thích lý do hắn đưa nhạc khúc tốt như vậy cho Cố Tịch đánh vòng một.”
…
Hiện trường.
Đương nhiên quần chúng không có phản ứng thái quá như nhóm Khúc phụ.
Hệ liệt Dạ Khúc là dương cầm cổ điển, gu thưởng thức còn cao hơn so với nhạc khúc dương cầm hiện đại.
Nhưng quần chúng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc kia, giai điệu duyên dáng khiến lòng người vô thức lay động theo, mọi người không thể nói rõ là khúc nhạc này hay ở đâu, nhưng chung quy cả cơ thể đều thoải mái hưởng thụ giờ khắc này.
Ngược lại, ban giám khảo thì nghe đến xuất thần.
Tổ dương cầm có đến mười vị giám khảo.
Cả mười vị đều là bậc thầy của giới dương cầm, mỗi người đều có thể nghe ra sự vi diệu của “Dạ Khúc”.
Lúc này trong đôi mắt của bọn họ bắt đầu tỏa sáng.
Nóng lòng không đợi được.
Trên sân khấu.
Giai điệu kết thúc tại hợp âm.
Cố Tịch đã hoàn thành âm Sol thăng cao nhất, là một dấu chấm tròn hoa lệ cho toàn bộ dạ khúc.
Nàng nâng hai tay lên.
Tiếng vỗ tay lập tức cuộn trào như thuỷ triều!
Cố Tịch hơi nghiêng người về phía trước trong tiếng vỗ tay, khoé miệng mỉm cười.
Vì sao nàng có thể dành được tư cách thi đấu?
Vì trước đó chính nàng đã từng diễn tấu qua hai bài “Dạ Khúc” của Tiện Ngư.
Nói về hệ liệt này, trong các tuyển thủ diễn tấu dương cầm không ai có thể am hiểu hơn nàng.
Tiện Ngư lão sư.
Ngài có thể đặt niềm tin vào Cố Tịch!
…
Trên mạng.
Kênh trực tiếp các châu:
“Quá đẹp!”
“Khiến người ta say mê!”
“Ta yêu khúc nhạc này!”
“Không biết có ai không, chứ ta nghe không hiểu lắm!”
“Y chang lầu trên.”
“Nghe không hiểu cũng chẳng sao, thấy dễ chịu là được.”
“Đây là khúc dương cầm cổ điển, chất lượng vô địch!”
“Ta nói thế này nhé, chất lượng khúc nhạc này có thể dùng cho vòng chung kết!”
Có người hiểu dương cầm.
Có người không hiểu dương cầm.
Nhạc khúc dương cầm cổ điển rất kén người nghe.
May mà các kênh trực tiếp đều có sắp xếp bình luận viên phân tích cho mọi người.
Đó là còn chưa kể đến vài kênh trực tiếp còn có không chỉ một huấn luyện viên chính là Khúc phụ toạ trấn.
Rất nhanh đám bình luận viên đã kéo nhóm Khúc phụ phân tích cho mọi người.
Nhưng khi bình luận viên kênh Tần Châu hỏi thăm Lục Thịnh và Trịnh Tinh thì hai người lại bật cười.
“Ngươi nói đi.”
Trịnh Tinh nhìn về phía Lục Thịnh.
Lục Thịnh nhìn chằm chằm về phía ống kính rồi nói: “Ta chỉ nói một câu, cũng là một câu mọi người quan tâm nhất, Cố Tịch chắc chắn sẽ vào vòng hai.”
Hơi thở của quần chúng trở nên dồn dập!
…
Tất nhiên vẫn có một bộ phận quần chúng mơ hồ.
Trên thực tế cho dù nghe ca sĩ chuyên nghiệp biểu diễn nhạc pop, thì cụ thể hay chỗ nào, quần chúng cũng khó lòng nói ra.
Nhưng mọi người còn có bình luận viên và nhóm Khúc phụ chỉ dẫn.
Nếu nhóm Khúc phụ giải thích chưa rõ ràng thì cứ nhìn vào ban giám khảo.
Ban giám khảo chấm điểm!
Trên sân khấu.
Mười vị giám khảo nâng điểm số lên.
Phần trình diễn của Cố Tịch được 96,5 điểm!
Điều này còn có tác dụng hơn bất kỳ lời ca ngợi nào!
Kênh trực tiếp các châu trực tiếp nổ tung!
“Má nó!”
“Không phải chứ!”
“Điểm cao như vậy sao!”
“Vòng thứ nhất, đây mới là vòng thứ nhất ấy!”
“Đây chẳng phải là điểm số giành cho tác phẩm vòng chung kết ư!”
“A a a, Ngư phụ thật nghịch thiên!”
“Ngư phụ đang dùng cách của mình để khiêu chiến Abigail sao?”
“Vì trận chung kết sẽ cho Dương phụ phụ trách nên Ngư phụ mới đặt tác phẩm có cấp bậc này ở vòng một sao?”
“Biến thái quá!”
“Từ khi nhạc hội Lam bắt đầu đến nay, đây là điểm số cao nhất xuất hiện ở vòng một đấy!”
…
Tổ huấn luyện Tần Châu.
Dương Chung Minh đột nhiên nói: “Bắt đầu rồi.”
Mặt mũi Diệp Tri Thu tràn ngập sự đồng tình: “Bây giờ chắc Abigail rất hoang mang.”
“Ai có thể nghĩ được như thế.”
Doãn Đông lạnh nhạt cười với Tiện Ngư, trong giọng điệu lộ ra chút sợ hãi:
“Hệ liệt nhạc này, hắn có đến hai mươi mốt bài đấy!”
Đúng thế.
Chopin có tổng cộng hai mươi mốt bài “Dạ Khúc”!
Mỗi một bài đều có tư cách tranh quán quân trận chung kết!
Lâm Uyên vốn không cần làm phức tạp chuyện này lên.
Không cần biết là số thứ tự bao nhiêu, không cần biết có bao nhiêu tuyển thủ, chỉ cần hắn dùng những tác phẩm trong hệ liệt “Dạ Khúc” là đã đủ rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Abigail sẽ rất nhanh phát hiện ra.
Tác phẩm của hắn không ít!
Nhưng lại không có cơ hội xuất thủ!
Đây là điều mà Trịnh Tinh nói tối hôm qua rằng hôm nay Abigail sẽ tức đến thổ huyết!
Dương Chung Minh không cần ra tay.
Abigail không có cơ hội xuất thủ.
Trận chung kết tổ piano, Lâm Uyên tự mình so với mình.
Chiêu này của Lâm Uyên gọi là:
Trận oanh tạc của Dạ Khúc!!!
Abigail muốn tiến đến trận quyết chiến sao?
Trước tiên phải nghĩ cách sống qua trận oanh tạc của Dạ Khúc này đã!
Chương 1435: Khả năng hoang đườngĐúng như Dương Chung Minh đã nói.
Bây giờ Abigail đang hoang mang.
Vì sao Tiện Ngư lại giao tác phẩm ưu tú như vậy cho Cố Tịch ở vòng diễn đầu tiên?
Tranh tài cũng giống như đánh poker.
Đâu có ai vừa bắt đầu đã bùng nổ như vậy?
Tại hiện trường có rất nhiều Khúc phụ, đâu chỉ có mình Abigail bối rối?
Tổ huấn luyện các châu đưa mắt nhìn nhau.
Gần như sau khi ban giám khảo chấm điểm xong, thì đều nhìn nhau cả, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Có phải Tiện Ngư đang muốn nâng đỡ Cố Tịch không?”
Các Khúc phụ của tổ huấn luyện Trung Châu đều hết sức hoài nghi.
Đây là lý do duy nhất mà bọn họ có thể giải thích cho hành động của Tiện Ngư.
Đương nhiên dù mọi người nghĩ ra sao, thì cuộc thi vẫn phải tiếp tục.
Sau khi Cố Tịch cúi đầu rời khỏi sân khấu, những tuyển thủ khác bắt đầu lần lượt tranh tài.
Rất nhanh, tuyển thủ thứ chín đã thi xong.
Trong quá trình này chưa ai có thể giành được thành tích cao hơn chín mươi lăm điểm.
Ngay cả tuyển thủ Trung Châu cũng thế.
Tuyển thủ Trung Châu chỉ giành được 94,8 điểm mà thôi!
Cục diện này càng chứng tỏ chất lượng tác phẩm của Cố Tịch vô cùng xuất sắc, ngay sau đó quần chúng các châu lại buồn bực.
Phần bình luận kênh trực tiếp vô cùng náo nhiệt:
“Càng xem càng cảm thấy không ổn.”
“Tiện Ngư dùng bản nhạc kia hơi sớm nhỉ?”
“Chẳng lẽ Tiện Ngư không biết rằng nhạc khúc ấy sẽ giành được điểm cao à?”
“Không thể.”
“Tiện Ngư không ngốc đến mức chẳng đoán trước được điều này, huống hồ cũng cần có sự chấp thuận của Dương phụ mới sắp xếp như vậy được.”
“Nâng đỡ Cố Tịch!”
“Nhất định là Tiện Ngư nâng đỡ Cố Tịch!”
“Trước đó đã từng có tin đồn rằng Cố Tịch sẽ gia nhập Ngư vương triều.”
“Để Cố Tịch biểu lộ tài hoa kinh người trên sân khấu nhạc hội Lam, có lẽ đây chính là kế hoạch của Tiện Ngư.”
“Nếu như vậy thì Tiện Ngư đã thành công rồi.”
Trong lúc thảo luận.
Tuyển thủ thứ mười đã lên sân khấu.
Là Niếp Nhạn của Tần Châu!
Hiện trường và kênh trực tiếp đột nhiên yên tĩnh.
Vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào Niếp Nhạn đang ngồi trước đàn dương cầm.
Không biết tuyển thủ số hai của Tần Châu sẽ trình diễn nhạc khúc gì đây?
Có lẽ cảm thấy mọi người đều đang rất quan tâm.
Màn hình trên sân khấu lớn loé sáng.
Tác phẩm: Bản Nocturne G-minor (Dạ Khúc 6)
Sáng tác: Tiện Ngư
Diễn tấu: Niếp Nhạn
Niếp Nhạn còn chưa bắt đầu trình diễn, tất cả mọi người đều mở to hai mắt để nhìn!
…
Kênh trực tiếp các châu.
Khán giả chấn kinh, bọn họ đang nghĩ đến một khả năng đáng sợ!
“Vẫn là Tiện Ngư!”
“Vẫn là liên khúc Dạ Khúc!”
“Nhưng vì sao gọi là Dạ Khúc 6 chứ?”
“Theo thứ tự, chẳng phải là Dạ Khúc 4 sao?”
“Đúng ra là bốn, sao lại nhảy đến số 6 thế?”
“Mẹ kiếp nó!”
“Không thể nào!”
“Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ!”
“Cuối cùng Tiện Ngư đã viết bao nhiêu bài Dạ Khúc vậy?”
…
Kênh trực tiếp Trung Châu.
Hôm nay tổ huấn luyện có cử hai vị huấn luyện viên chính đến làm khách mời, giờ phút này cả khác mời và bình luận viên đều tái mặt!
“Tại sao lại là Dạ Khúc 6?”
“Theo thứ tự trình diễn phải là 4 hoặc 5 chứ?”
“Vì trình tự trình diễn của các tuyển thủ phải được quyết định do rút thăm tại chỗ tại chỗ!”
“Bản Dạ Khúc này phải là 5 hoặc 4!”
“Việc rút thăm đã làm rối loạn trình tự tác phẩm!”
“Nếu như không phải Tiện Ngư đặt tên liên khúc lung tung thì ý nghĩa của con số phải tương đương với số lượng tác phẩm sao?”
“Ta chết mất!”
“Ít nhất là có 6 bản “Dạ Khúc” ư!”
“Điều này có thể sao?”
…
Hiện trường.
Tổ huấn luyện chính Trung Châu.
“Lại là tên khỉ gió đó ư?”
“Chẳng lẽ hắn viết liên khúc sáu bài Dạ Khúc à?”
“Viết nhiều thì có lợi ích gì?”
“Ta không tin rằng bài nào cũng có chất lượng như của Cố Tịch.”
“Đúng thế.”
“Cho dù có cả trăm bài Dạ Khúc nhưng chất lượng không thống nhất cũng sẽ không tốt.”
“Không cần hoảng hốt.”
“Nghe thử thì biết thôi.”
Abigail bất ngờ lên tiếng, nhưng trong giọng nói đã thoáng có chút thay đổi.
…
Trên sân khấu.
Niếp Nhạn bắt đầu trình diễn.
Vẫn là phong cách Dạ Khúc.
Nhưng bài Dạ Khúc này lại khác biệt so với các tác phẩm cùng liên khúc, nhưng cũng không vì thế mà khiến nó quá xa rời toàn bộ những tác phẩm còn lại.
Khi phần trình diễn kết thúc.
Ban giám khảo lần nữa giơ bảng chấm điểm!
Lại là một số điểm siêu cao!
Điểm bình quân 96,3 điểm!
Dù thấp hơn Cố Tịch một chút nhưng cũng chỉ thấp hơn có 0,1 điểm mà thôi!
Hiện trường sôi trào!
Khán giả dưới khán đài trợn mắt há mồm!
Dự đoán đáng sợ đã được nghiệm chứng tại trận đấu này!
Abigail vươn người đứng dậy, bỗng nhiên quay về phía tổ huấn luyện Tần Châu!
Ánh mắt đã hơi đỏ lên.
Mỗi Khúc phụ Trung Châu đều đang cắn chặt môi.
Không khác gì nhau!
Bản Dạ Khúc mà Niếp Nhạn trình diễn, có chất lượng chẳng kém gì so với bản Cố Tịch biểu diễn!
Đây là “Dạ Khúc 6” đấy!
Nếu như Tiện Ngư không đặt bậy, vậy thì nhất định phải có Dạ Khúc 4 và 5!
Làm sao có thể được chứ!
Chẳng lẽ toàn bộ các bản Dạ Khúc trong liên khúc đều giữ vững được phong độ này sao?
…
Nhận xét này đồng thời xuất hiện trong đầu rất nhiều Khúc phụ các châu.
Học theo Abigail, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tổ huấn luyện Tần Châu giống như hắn.
Bọn họ đều vô thức tìm kiếm gương mặt trẻ tuổi kia.
Trong khi nhạc hội Lam diễn ra, người thanh niên đó không chỉ một lần khiến giới âm nhạc Lam Tinh rung động!
Nhưng mà chưa từng có lần nào mà sự chấn động lại nghiêm trọng như lần này!
Người trẻ tuổi đó!
Cuối cùng hắn có bao nhiêu át chủ bài chưa dùng đến thế?
Trên thực tế, sau nhiều ngày tranh tài, mọi người đều đã khá hiểu về năng lực khủng bố của Lâm Uyên.
Nhưng ở ngày tranh tài cuối cùng của nhạc hội Lam.
Đột nhiên Khúc phụ các châu lại phát hiện ra rằng:
Dường như bọn hắn chưa hề thực sự hiểu rõ về thực lực của con cá kia!
…
Lâm Uyên thu hút ánh mắt toàn hội trường.
Vì đã sớm làm quen với sự chú ý nên khuôn mặt hắn vẫn rất bình thản.
Ngược lại mấy vị huấn luyện viên khác trong tổ huấn luyện Tần Châu lại nở một nụ cười.
Đắc ý.
Kiêu ngạo.
Mới có thế đã hoảng sao?
Nếu tiếp tục xem nữa thì các ngươi sẽ phát hiện ra rằng:
Năng lực khủng khiếp của con cá kia không chỉ có như vậy!
…
Cứ như vậy.
Trên sân khấu đã có ba tuyển thủ vừa thi xong.
Tuyển thủ thứ ba của Tần Châu là Chương Mai cũng lên sân khấu.
Đây là phần trình diễn thứ mười bốn tại hạng mục độc tấu dương cầm cho nữ.
Trên màn hình lớn.
Thông tin tác phẩm hiện ra.
Tác phẩm: Bản Nocturne Db - major (Dạ Khúc 8)
Sáng tác: Tiện Ngư
Diễn tấu: Chương Mai
Tám!
Dạ Khúc 8!
Sáu chưa phải là lớn nhất rồi ư?
Chẳng lẽ có tám bài Dạ Khúc?
Hơi thở Abigail bắt đầu gấp gáp.
Hơi thở của tất cả mọi người tại hiện trường đều vô thức trở nên dồn dập.
Trên mạng.
Các kênh trực tiếp.
Không khí như bị đóng băng!
Trong đầu bọn họ đều xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, thậm chí là một khả năng hoang đường:
Nếu như liên khúc tác phẩm “Dạ Khúc” không chỉ có tám bài, mà mỗi bài đều có chất lượng tương đương nhau, vậy thì vẫn còn dư để ba tuyển thủ Tần Châu thi đến khi vòng thứ hai kết thúc.
Cứ như vậy… Sợ rằng tuyển thủ Trung Châu còn không thể vào được trận chung kết ấy chứ!