Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 91 - Chương 1436: Lúc Đó Chắc Cũng Giống Như Lúc Này (1)

Chương 1436: Lúc đó chắc cũng giống như lúc này (1)

“Không phải!”

“Tiết tấu này!”

“Lại là “Dạ Khúc”!”

“Từ ba nhảy đến sáu, rồi từ sáu nhảy lên tám!”

“Ít nhất phải có đến tám bài Dạ Khúc, hoặc là không chỉ có như vậy?”

“Đây là nhạc hội Lam sao?”

“Có chắc đây không phải nhạc hội của Tiện Ngư không?”

“Chẳng những là nhạc hội của hắn, mà còn là đêm trình diễn Dạ Khúc!”

“A!”

“Điên rồi!”

Đúng là điên rồi!

Tất cả mọi người điên rồi!

Mọi người đã mong đợi cuộc quyết đấu giữa Abigail và Dương Chung Minh, kết quả dưới tầm ngắm của Tiện Ngư, tuyển thủ Trung Châu còn chẳng có cơ hội vào được trận chung kết.

Móa nó!

Cái lẽ biến thái của hắn lại mở cửa rồi, mở cửa đến mức xuyên biên giới lên tầm vũ trụ luôn ấy!

Kênh trực tiếp Trung Châu.

Toàn bộ kênh trực tiếp như thể đóng băng, bốn mc không ai lên tiếng, chỉ cảm thấy bầu không khí lạnh rét thấu xương.

Hai vị huấn luyện viên Trung Châu đảm nhận vai trò khách mời, vẻ mặt cũng rất hoang mang.

Chỉ có phần bình luận là sôi trào.

“Có ai nói cho ta biết đang có chuyện gì xảy ra không vậy!”

“Các ngươi bị câm rồi à?”

“Mc nói một câu sẽ chết sao?”

“Hai huấn luyện viên chính đừng giả chết nữa!”

“Vì sao?”

“Chút phản kháng cũng không có sao!”

Trong khi phần bình luận của kênh Trung Châu tăng vọt thì Chương Mai thì đã hoàn thành phần trình diễn.

Ban giám khảo đã bắt đầu chấm điểm.

Chương Mai được 96,9 điểm!

Còn cao hơn cả Cố Tịch và Niếp Nhạn nữa!

Giờ phút này toàn bộ kênh trực tiếp Trung Châu đều rơi vào khoảng lặng tuyệt vọng!

Ngay cả đồ ngốc cũng biết rõ liên khúc Dạ Khúc của Tiện Ngư thật sự có hơn tám bài trở lên, mà mỗi bài đều có chất lượng như nhau, có thể Trung Châu sẽ không vào được trận chung kết đấy!

Điểm này.

Mc và khách mời Trung Châu đều hiểu, nhưng bọn họ không cách nào lên tiếng, làm sao nói được chuyện này chứ?

“Đây mới là vòng thứ nhất.”

“Không sai, mới là vòng thứ nhất.”

“Vòng một có tám vị trí tiến cấp mà.”

“Chúng ta đợi đến vòng thứ hai sẽ rõ thôi!”

“Không được nản chí!”

“Không được nhụt chí!”

“Hi vọng nhất định sẽ xuất hiện!”

Mc và khách mời vẫn cố gắng nói, thầm nghĩ trong lòng vẫn còn chút may mắn, còn chưa đến mức tuyệt vọng mà?

Cuối cùng.

Vòng thứ nhất kết thúc.

Dựa theo quy tắc của nhạc hội Lam.

Tám vị tuyển thủ tiến vào vòng thứ hai.

Ba vị tuyển thủ của Tần Châu đều vào vòng hai, mà còn là ba người đứng vị trí đầu tiên!

Trung Châu có hai vị tuyển thủ tiến vào vòng trong.

Nhưng cả hai vị tuyển thủ đều có số điểm vòng một đều không vượt qua nổi chín mươi lăm điểm, biểu hiện thua xa ba tuyển thủ Tần Châu.

Cũng may.

Cuộc tranh tài còn chưa kết thúc.

Vòng thứ hai của tổ độc tấu dương cầm cho nữ bắt đầu.

Trong lòng người Trung Châu đã có vài phần suy tư.

Lỡ tuyển thủ Tần Châu mắc lỗi thì sao?

Lỡ tuyển thủ Trung Châu lội ngược dòng thì sao?

Lỡ như chất lượt các bài thuộc liên khúc Dạ Khúc đi xuống thì sao?

Lỡ như một vạn lần!

Nếu thua ở tổ độc tấu đàn dương cầm cho nữ thì sao đây?

Phía sau chẳng phải còn có tổ độc tấu dương cầm cho nam ư?

Tuy Dạ Khúc của Tiện Ngư nhiều nhưng chẳng lẽ lại ôm đồm tất cả tác phẩm của cả hai hạng mục ư!?

Vòng thứ hai đã bắt đầu rút thăm.

Cố Tịch rút được số hai.

Chương Mai và Niếp Nhạn lần lượt là năm và tám.

Khi tuyển thủ số một diễn tấu xong, Cố Tịch lần nữa bước lên sân khấu, ngồi xuống chiếc đàn dương cầm.

Thình thịch thình thịch!

Abigail có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Tất cả Khúc phụ đều nhìn chằm chằm vào sân khấu.

Quần chúng các kênh trực tiếp cũng quan sát màn hình lớn không rời mắt.

Đột nhiên!

Ánh mắt mọi người hiện rõ sự ngạc nhiên sợ hãi!

Chỉ thấy trên màn hình sân khấu lớn xuất hiện thông tin tác phẩm:

Tác phẩm: Bản Nocturne C - minor (Dạ Khúc 21, khúc cuối cùng)

Sáng tác: Tiện Ngư

Diễn tấu: Cố Tịch.

Khúc cuối cùng, Dạ Khúc 21!

Số lượng này khiến cho tất cả mọi người đều tuyệt vọng!

Trước mắt Abigail biến thành màu đen, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng!

Hiện trường!

Kênh trực tiếp!

Tổ huấn luyện các châu!

Vô số người rơi vào trạng thái hoang mang!

“Bản cuối cùng!”

“Hai mươi mốt sao?”

“Liên khúc Dạ Khúc có tổng cộng hai mươi mốt tác phẩm ư?”

“Điều này đã chứng tỏ, tổ dương cầm cho nam cũng sẽ bị Dạ Khúc chiếm lĩnh ư?”

“Còn thi cái gì nữa chứ!”

“Đã nói rõ là cuộc đối đầu của Dương Chung Minh và Abigail mà?”

“Chẳng phải đây là cuộc chiến giữa hai bậc thầy sao?”

“Nếu chất lượng tất cả dạ khúc đều như vậy, thì tuyển thủ Trung Châu nên dọn dẹp hành lý trở về nhà sớm một chút.”

“Vấn đề là những bản Dạ Khúc được trình bày đều có chất lượng rất tốt.”

“Chẳng phải quá doạ người sao?”

“Toàn bộ hai mươi mốt bài đều đạt đến trình độ thượng đẳng sao?”

Tiêu đời rồi!

Còn chơi cái gì nữa chứ!

Tiện Ngư không hề nói lý lẽ mà!

Dùng “Dạ Khúc” mà áp đảo hạng mục dương cầm!

Chơi như vậy rất trâu bò, nhưng ngoại trừ Dạ Khúc ra thì hắn không còn thể loại âm nhạc nào à?

Má nó, một chiêu này không ai có thể phá giải được!

Dạ Khúc do Tiện Ngư sáng tạo ra là thể loại dương cầm cổ điển mới, thể loại do tự tay hắn sáng tạo đã bị hắn tiễn ra chuồng gà!

Trên sân khấu, Cố Tịch bắt đầu trình diễn.

Vẫn là bản Dạ Khúc đạt chất lượng thượng thừa.

Cùng một thể loại, nhưng lại có sự đặc sắc vô cùng phong phú.

Liên khúc Dạ Khúc do Chopin sáng tạo ra dù nhất trí về thể loại nhưng nội dung thì thiên biến vạn hóa, tuyệt đối không hề xuất hiện tình huống đầu voi đuôi chuột, đây chính là thực lực bậc thầy đỉnh cấp dương cầm của Trái đất!

Sau Cố Tịch, Chương Mai bắt chước làm theo.

Chương Mai biểu diễn “Bản Nocturne G - major” đây là bản thứ mười hai, là một bản nhạc do Chopin sáng tác khi đang lênh đênh trên biển, trải qua hành trình cùng các thuỷ thủ.

Niếp Nhạn cũng thế.

Niếp Nhạn biểu diễn “Bản Nocturne F# - major” đây là một bản Dạ Khúc lấy những nốt F# làm chủ đạo, tạo thành ba đoạn cao trào, chính giữa lại xen lẫn những trận cuồng phong.

Ba người này thi xong.

Chương 1437: Lúc đó chắc cũng giống như lúc này (2)

Ba tuyển thủ Trung Châu đều liếc nhìn nhau, đồng thời trông thấy sự bất đắc dĩ và tiếc nuối trong mắt đối phương, phần thi của các nàng sẽ dừng lại ở đây.

Kết quả đúng là như vậy.

Thi xong vòng thứ hai.

Ba người Cố Tịch, Niếp Nhạn, Chương Mai vào trận chung kết, chiếm cả ba vị trí, thậm chí khi biểu diễn trận chung kết cũng là dùng liên khúc Dạ Khúc.

Cuối cùng Chương Mai đoạt giải quán quân.

Niếp Nhạn được huy chương vàng.

Cố Tịch được huy chương đồng.

Trận chung kết tổ dương cầm nữ, hoàn toàn trở thành trận nội chiến của Tần Châu!

….

Tổ huấn luyện Trung Châu.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn tình huống phát triển đến mức không thể cứu vãn được, thân thể Abigail run rẩy, tức giận đến mức muốn thổ huyết!

“Tiện Ngư!”

Hai chữ này rít qua kẽ răng Abigail!

Những huấn luyện viên Trung Châu đứng quanh đó đều muốn an ủi Abigail, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, tâm tình của bọn hắn đang sụp đổ!

Trước đó có ai từng nghĩ đến chưa?

Tổ độc tấu dương cầm cho nữ, từ đầu đến cuối Dương Chung Minh không hề xuất thủ, tác phẩm của Abigail cũng chẳng có cơ hội lên sân khấu!

Tất cả đều tại Tiện Ngư!

Tất cả đều tại Dạ Khúc!

Nhạc hội Lam diễn ra trong mười tám ngày, có tổng cộng một trăm lẻ tám hạng mục, chưa từng có bất kỳ hạng mục nào xuất hiện tình huống này!

Tổ độc tấu dương cầm cho nữ.

Một mình Tiện Ngư ôm đồm tất cả tác phẩm tranh tài của Tần Châu, toàn bộ ba tuyển thủ cử đi đều vào trận chung kết, đến mức mà hạng mục này biến thành trận so tài của mình Tần Châu!

“Bực mình quá!”

“Mẹ nó bực mình quá đi!”

“Tuy cả ba tác phẩm chung kết của Tiện Ngư đạt chất lượng rất cao nhưng tác phẩm “Khải hoàn” của tổng phụ trách còn mạnh hơn so với ba tác phẩm nọ!”

“Nhưng tuyển thủ của chúng ta còn không vào được trận chung kết đó!”

“Vào không được trận chung kết, mới không có cơ hội biểu diễn tác phẩm của tổng phụ trách Abigail!”

“Haizz!”

“Sớm biết vậy vòng hai để tuyển thủ trình diễn “Khải Hoàn” rồi!”

“Không làm gì được đâu!~”

“Nếu vòng hai biểu diễn tác phẩm của tổng phụ trách, vậy thì trận chung kết chúng ta dùng cái gì đây?”

“Đau đầu thật!”

“Bây giờ không phải lúc để tranh cãi vấn đề đó, giờ phải nghĩ xem trận chung kết của tổ dương cầm bên nam thế nào đã. Nhất định Tiện Ngư sẽ lại lấy ra liên khúc Dạ Khúc, hắn có tổng cộng hai mươi mốt bài, đủ để bao trọn hai hạng mục, cho nên chúng ta nhất định phải phá giải chiêu này!”

“Không còn cách nào đâu.”

“Trừ khi Christ phát huy vượt xa mức bình thường, dựa vào thực lực mà mạnh mẽ chen chân vào vòng ba, chất lượng Dạ Khúc quá cao!”

Trong cuộc thảo luận đầy phẫn nộ.

Abigail đã dần dần bình phục tâm tình.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng nói: “Không thể gửi gắm hy vọng rằng tuyển thủ sẽ phát huy vượt mức bình thường, tổ dương cầm cho nam cứ trực tiếp để Christ diễn “Khải Hoàn” ở vòng hai đi, dù khúc nhạc này hắn chưa luyện tập nhiều, nhưng ta tin tưởng vào thực lực của hắn.”

“Hở!”

“Đúng vậy!”

Đám người đã hiểu ra!

Vừa rồi mạch suy nghĩ của mọi người hơi rối một chút.

Trước đó Trung Châu chưa từng nghĩ đến việc tuyển thủ bên tổ dương cầm nữ không thể vào trận chung kết.

Kịch bản trong tưởng tượng của bọn hắn chính là:

Abigail và Dương Chung Minh sẽ quyết đấu một lần tại tổ nữ rồi sang tổ nam lại quyết đấu thêm lần nữa.

Ai mà ngờ rằng cục diện sẽ phát triển đến mức này chứ?

Tác phẩm chung kết của tổ nữ được Abigail chuẩn bị không dùng đến, chẳng phải lãng phí lắm sao, để Christ tổ nam dùng làm tác phẩm trình diễn ở vòng thứ hai là hợp lý nhất.

Ngoại trừ “Khải Hoàn”

Abigail vốn đã chuẩn bị cho Christ một tác phẩm chung kết khác, nghĩa là trận chung kết Christ vẫn có vốn đề đối chọi với liên khúc “Dạ Khúc”!

Đương nhiên người ngoài không biết quyết định này của tổ huấn luyện Trung Châu.

Khi phần nội chiến tổ dương cầm nữ của Tần Châu kết thúc, trên mạng đã sớm thảo luận banh nóc về vấn đề này!

“Trung Châu hết thời rồi!”

“Tần Châu nội chiến rồi ôm cả ba tấm huy chương!”

“Dương phụ vốn chẳng có ý định xuất thủ!”

“Tiện Ngư chiến một trận thật kinh thiên động địa!”

“Các ngươi không cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc sao?”

“Ngươi nói gì thế?”

“Lúc trước so tài âm nhạc, Trung Châu đã đại sát tứ phương, ngày đầu tiên đã dành tất cả huy chương vàng, cho dù là tuyển thủ yếu nhất của Trung Châu dự thi, cũng thắng được tuyển thủ mạnh nhất của các châu khác!”

“Ngươi nói kiểu này rất đúng nhé!”

“Ngày đó cả Tần Châu cũng bị Trung Châu vả rơi răng đầy đất!”

“Hôm ấy có thể gọi là chiến trường của Trung Châu, toàn bộ Tần Châu đều rơi vào tuyệt vọng, hoặc là nói tất cả các lục địa đều tuyệt vọng, đường đường là quê hương âm nhạc đứng trước mặt Trung Châu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá hoàn toàn không có sức phản kháng.”

“Hôm nay cảnh tượng ấy đã lặp lại.”

“Đúng vậy, giống nhau như đúc.”

“Khác ở chỗ nhân vật chính đã không còn là Trung Châu, vị trí hai bên thay đổi, Trung Châu trải nghiệm cảm giác ngày đó của Tần Châu.”

Đúng thế.

Ngày cuối cùng của nhạc hội Lam.

Quần chúng quay về giấc mộng ngày đầu.

Không chỉ là quần chúng các châu.

Nhóm Khúc phụ có mặt tại hiện trường cũng nhớ tới ngày đầu tranh tài của nhạc hội Lam.

Ngày đó Trung Châu cũng như Tần Châu hôm nay, thống nhất thiên hạ, bình định giang sơn.

Tất cả đều giật nảy mình, ký ức tựa như mới hôm qua.

Chẳng qua chủ nhân diễn xuất đã thay người mới.

Tần Châu là quê hương của âm nhạc, đang dần dần thay thế địa vị của Trung Châu trong giới âm nhạc Lam Tinh sao?

Chương 1438: Khải Hoàn (1)

Bốn phương tám hướng!

Không ai đỡ nổi một hiệp!

Trận này Tiện Ngư đã gây náo động thiên hạ!

Dù là cách nói này hơi khoa trương một chút nhưng mọi chuyện lại diễn ra đúng là như vậy.

Liên khúc Dạ Khúc thẩm thấu vô số tài hoa oanh tạc nhạc hội Lam, biến tổ tranh tài độc tấu dương cầm cho nữ trở thành cuộc nội chiến của Tần Châu!

Bản thân chuyện này, đã là một truyền kỳ đặc sắc!

Kênh trực tiếp Trung Châu.

Bình luận đã bắt đầu hoảng hốt.

Hai khách mời cũng như rớt vào hầm băng.

Chỉ có quần chúng Trung Châu đang điên cuồng bình luận bên dưới.

“Đối đầu đâu?”

“Dương Chung Minh quyết chiến cùng với Abigail lão sư đâu?”

“Vì sao cuối cùng lại biến thành cuộc nội chiến của Tần Châu?”

“Chúng ta không tiến vào trận chung kết…”

“Tác phẩm của tổng phụ trách Abigail không có cơ hội để trình diễn!”

“Dương Chung Minh cũng chưa ra tay, chỉ phái một mình Tiện Ngư ra mặt đã xử lý được chúng ta.”

“Dạ Khúc!”

“Đừng nhắc đến Dạ Khúc nữa!”

“Bây giờ ta nghe thấy Dạ Khúc thì lại đau đầu!”

“Hai mươi mốt bản Dạ Khúc, đầu óc tên này được cấu tạo bằng gì thế!”

“Rõ ràng là ngày cuối cùng của nhạc hội Lam, vì sao còn tra tấn chúng ta như vậy!”

“Chúng ta vẫn là hạng một xếp hạng!”

“Nhưng bây giờ một chút vui vẻ ta cũng không có!”

“Làm gì có chuyện sau cuộc tranh tài, hạng một lại bị hạng hai đè đầu cưỡi cổ chứ?”

“Ai bảo chúng ta bị đè đầu cưỡi cổ vậy?”

“Sau đây còn có tổ nam nữa, đó mới là cuộc chiến cuối cùng!”

Không thể tiếp tục như vậy!

Nhất định phải vực dậy tinh thần!

Mc kênh trực tiếp Trung Châu nhìn thấy những bình luận đó, không kìm được lên tiếng:

"Piano vẫn còn tổ tranh tài cho nam!"

"Đúng thế."

"Ở tổ nam chúng ta có tuyển thủ Christ!"

"Christ là bậc thầy dương cầm của Trung Châu chúng ta!"

Hai vị huấn luyện viên chính đảm nhiệm khách mời cũng gật đầu theo.

Trong đó một vị huấn luyện viên chính nói: "Hạng mục tổ dương cầm nữ, dù tuyển thủ đã thua, nhưng tổng phụ trách Abigail không hề thua, chỉ khổ là ngài ấy không có cơ hội xuất thủ.”

"Đúng thế."

Một vị khác huấn luyện viên khác nói: "Tổng phụ trách Abigail không chuẩn bị nhiều tác phẩm như Tiện Ngư nhưng hy vọng mọi người có thể hiểu rõ, toàn bộ Lam Tinh này ngoại trừ Tiện Ngư ra thì không một Khúc phụ nào có thể làm được như vậy.”

Đây không phải là cái cớ của Trung Châu.

Abigail tức giận cũng đúng thôi.

Cái gọi là "Chưa xuất sư đã chết" chính là chỉ tình cảnh này.

Rõ ràng tác phẩm của Abigail còn xuất sắc hơn liên khúc Dạ Khúc của Tiện Ngư. Chỉ do Tiện Ngư có quá nhiều tác phẩm oanh tạc tuyển thủ Trung Châu khiến họ không thể tiến vào tổ chung kết.

Nhưng tổ tranh tài nữ thì đành chịu.

Tổ tranh tài nam sẽ vẫn như vậy sao?

Không ít người thông minh rất nhanh đã có người nghĩ ra điều này:

Tác phẩm chung kết tổ nữ không có cơ hội xuất hiện, vậy thì Abigail sẽ cung cấp đến tận hai tác phẩm cho tổ nam rồi.

"Có hi vọng!"

Khi ý thức được điểm này.

Kênh trực tiếp Trung Châu liền sống lại!

Cùng lúc đó.

Quần chúng các châu khác, cũng có người tinh ý chỉ ra điểm này.

Khán giả tưởng rằng kết quả của tổ nam sẽ như tổ nữ liền bị điều này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt!

...

Trong thời gian chờ của tổ độc tấu dương cầm nam.

Abigail đến tìm bậc thầy dương cầm Christ.

“Ta hiểu ý đồ của ngài.”

Christ xoay xoay cổ tay của mình: “Vòng thứ hai ta sẽ dùng “Khải Hoàn”, khúc nhạc này ta đã khá vững rồi.”

“Tốt.”

Abigail gật đầu: “Vậy ta về.”

Bỗng nhiên Christ lên tiếng gọi: “Abigail lão sư chờ đã.”

“Hả?”

“Điểm cao nhất mà liên khúc Dạ Khúc của Tiện Ngư đạt được là 97 điểm, ta sẽ dùng “Khải Hoàn” để đạt được điểm số còn cao hơn thế, nên phần thi bên tổ nữ, bài đừng quá để tâm.”

Abigail nói: “Cảm ơn.”

Christ lắc đầu: “Hôm qua chúng ta không nên nói đùa như vậy.”

Abigail khẽ giật mình.

Hôm qua Christ nói đùa rằng nếu lỡ hắn không thể tiến vào vòng chung kết, vậy sẽ không còn cơ hội quyết chiến với Dương Chung Minh.

Hôm nay, Christ nhất định phải vào chung kết, nhưng tổ nữ bên kia lại không có duyên với vòng đấu đó.

Hắn muốn cùng Dương Chung Minh so tài, kết quả Dương Chung Minh còn chẳng thèm ra tay.

Trò đùa của Christ sẽ là điểm khác biệt hoàn toàn với phương thức thực hiện, chẳng qua trò đùa đó hơi quá trớn mà thôi.

...

Abigail rời đi không bao lâu.

Tổ tranh tài dương cầm cho nam bắt đầu.

Vòng thứ nhất không có gì bất ngờ, Tần Châu vẫn dùng liên khúc Dạ Khúc như trước!

Tiện Ngư dùng thực lực chứng minh:

Dạ Khúc thực sự có hai mươi mốt bài!

Số lượng này đủ để trang bị cho tất cả các tuyển thủ Trung Châu, mỗi bài đều có chất lượng cực cao, vốn chẳng có điểm sơ hở nào.

Vòng thứ nhất kết thúc.

Ba tuyển thủ Tần Châu tấn cấp vòng thứ hai.

Trung Châu chỉ có một vị tuyển thủ tấn cấp vòng thứ hai.

Chính là Christ!

Tất cả hy vọng của Trung Châu đều đặt lên một mình hắn!

Vòng thứ hai.

Christ rút được số tám.

Đây là vị trí rất tốt với Christ.

Trước khi các tuyển thủ bắt đầu diễn tấu, vẻ mặt Christ không hề thay đổi.

Mãi đến khi ba vị tuyển thủ Tần Châu dùng Dạ Khúc để truy sát, cuối cùng Christ đã bắt đầu rung động.

"Không ngờ rằng trên thế gian lại có kẻ thiên tài như thế."

Kỳ thật Christ không hề xa lạ với “Dạ Khúc”.

Thậm chí hắn đã từng âm thầm đàn qua rất nhiều lần.

Đương nhiên chính là hai bài mà Tiện Ngư đã công bố tại đại sảnh Kim Sắc.

Hôm nay, Christ lại nghe được rất nhiều bản Dạ Khúc khác, mỗi bản đều để lại sự đắm say không thôi trong lòng hắn.

Và Christ cũng có thể nghe được.

Dù mỗi tác phẩm đều có chất lượng rất cao nhưng thật ra trong số chúng không phải không có tác phẩm kém hơn.

Điều này muốn khẳng định suy đoán của hắn:

Hai bài hay nhất, vẫn là hai bài mà Tiện Ngư đã công bố tại đại sảnh Kim Sắc.

Chương 1439: Khải Hoàn (2)

Những bài Dạ Khúc sử dụng trong trận đấu hôm nay, chỉ có tám bài đạt đến tiêu chuẩn của đại sảnh Kim Sắc.

Tất nhiên chỉ mỗi tám bài đạt tiêu chuẩn đó, đã đủ để tung hoành tứ phương trong trận đấu.

Đáng tiếc không đánh bại được hắn.

Lúc này phần thi của bảy tuyển thủ trước đã hoàn tất.

Trong lời giới thiệu của mc.

Christ bước lên sân khấu trong ánh mắt chăm chú của khán giả.

Khi hắn ngồi xuống.

Đột nhiên quần chúng lại có một cảm giác mơ hồ:

Dường như Christ muốn hoà làm một với đàn dương cầm.

Loại cảm giác này rất huyền diệu, đại khái chính là khí chất cá nhân của Christ hòa cùng với đàn dương cầm.

Hắn xòe năm ngón tay ra.

Christ đặt hai tay lên bàn phím đen trắng.

Tác phẩm: Khải Hoàn

Sáng tác: Abigail

Diễn tấu: Christ

Một cái tên thôi đã khiến tất cả mọi người đều hưng phấn!

Cuối cùng Abigail đã xuất thủ!

Thủ khúc kia chắc là tác phẩm mà hắn đã chuẩn bị cho trận chung kết tổ nữ!

Đáng tiếc, tác phẩm này lại không có cơ hội trình diễn ở vòng chung kết tổ nữ.

Mà tiếc nuối của hắn, bây giờ đã được đền bù.

Chẳng những thủ khúc này đã xuất hiện trên sân khấu, mà đồng thời còn trợ giúp tuyển thủ Trung Châu Christ lần đầu đánh bại Dạ Khúc của Tiện Ngư mà tiến thẳng vào trận chung kết tổ nam!

...

Phần trình diễn bắt đầu.

Christ vào trạng thái sẵn sàng, đưa dẫn cảm xúc rồi khiêu vũ ngón tay trên phím đàn đen trắng.

Cùng một thể loại với Dạ Khúc cũng là dương cầm cổ điển.

Nhưng lại khác với Dạ Khúc ở chỗ:

Khúc nhạc này biểu đạt cảm xúc vô cùng kịch liệt, đồng thời còn có vài phần hùng tráng hoa lệ!

Tựa như thiên quân vạn mã, khải hoàn trở về!

Cái gọi là khải hoàn, vốn đội quân chiến thắng trên đường trở về.

Khi Abigail viết khúc nhạc này, lại có thâm ý sâu xa khó giải thích.

Lúc này, dưới sân khấu, Lâm Uyên đang mỉm cười.

Đây không phải là nụ cười nắm chắc phần thắng trong tay.

Mà là nụ cười đại diện cho sự thưởng thức và yêu thích.

Dù đứng ở lập trường nào, thì Lâm Uyên vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong nhạc khúc.

Loại cảm giác này khiến hắn say mê.

Nếu bỏ lập trường cá nhân qua một bên, Lâm Uyên vô cùng yêu thích tác phẩm của Abigail.

Lâm Uyên hiểu rất rõ ràng:

Abigail không hề thua kém các nhà soạn nhạc đại tài ở Trái đất!

Mà “Khải Hoàn” đang ngân vang lúc này, chính là một tác phẩm đại tài kinh điển!

“Thế nào?"

Giọng nói của Dương Chung Minh đột ngột vang lên.

Lâm Uyên nói: "Hay."

Dương Chung Minh nói: "Ta đã nói sẽ vì ngươi mà chuẩn bị một đối thủ như vậy, sao nào?”

Lâm Uyên tán thưởng: "Lợi hại."

Dường như Dương Chung Minh có vẻ bất ngờ trước đáp án của Lâm Uyên, sau khi im lặng thì ánh mắt dần trở nên ôn hoà:

“Mười năm trước, ta không bằng hắn.”

“Cho nên Abigail xem lão sư như kẻ địch lớn nhất cuộc đời, cũng bởi vì hắn đã từng bị lão sư không bằng mình vượt qua sao?”

Lão sư?

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Uyên gọi hắn là “Lão sư”,nhưng lần này Dương Chung Minh không hề tỏ vẻ gì, chẳng ai biết hắn đang nghĩ thế nào:

“Có lẽ vậy!”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Uyên càng thêm dịu dàng, tựa như chàng thanh niên trước mặt này chính là con cháu ruột thịt của mình.

"Ta sẽ cố gắng."

Lâm Uyên nghiêm túc nói.

Hai từ “Lợi hại” vừa rồi hắn nói không phải là khiêm tốn.

Trên thực tế, đừng nói là Abigail xếp top 10 Khúc phụ Lam Tinh.

Nếu như không có hệ thống trợ giúp thì trình độ thật của hắn chỉ dừng lại ở một Khúc phụ phổ thông thôi.

Đây là Lâm Uyên tự nhận xét mình.

Không quá kiêu ngạo vì hệ thống nhưng cũng không hạ thấp mình vì hệ thống.

Những năm nay, Lâm Uyên vẫn dùng thẻ nhân vật Dương Chung để học tập, đã sớm không còn là gã người mới gặm nhấm những lý thuyết sáng tác cơ sở rồi.

Nếu như không dựa vào hệ thống, tài nghệ thật sự của hắn, chỉ bằng Khúc phụ phổ thông.

...

Trên sân khấu.

Phần trình diễn của Christ kết thúc.

Dương Chung Minh đột nhiên lên tiếng nhận xét:

"Thua."

Dương Chung Minh nói rất chuẩn xác.

Abigail dùng « Khải Hoàn » thu được 98 điểm!

Điểm số này cao hơn bất kỳ tác phẩm Dạ Khúc nào từng được trình diễn trên sân khấu nhạc hội Lam!

Hiện trường sôi trào!

Trung Châu sôi trào!

Lam Tinh sôi trào!

Abigail lần đầu xuất thủ, đã đánh bại liên khúc Dạ Khúc không thể bị đánh bại, hào quang vô địch của Tiện Ngư đã bị phá vỡ!

Tổ huấn luyện Trung Châu, Abigail đột nhiên đứng lên, mượn ống kính máy quay mà gửi lời đến Dương Chung Minh

"Cái tên này nhìn thấy ghét ghê.”

Người trưởng thành như Dương Chung Minh còn nhịn không được trừng mắt: “Hắn cho rằng Tiện Ngư chỉ có mỗi Dạ Khúc sao?”

Lâm Uyên cảm thấy buồn cười, đột nhiên cảm thấy Abigail có chút dễ thương, hắn thích sự chấp nhất này của đối phương: “Hay là lão sư thành toàn tâm ý của hắn đi.”

Dương Chung Minh nói: "Muốn xem ư?"

Lâm Uyên dùng sức gật đầu: "Muốn xem ạ!"

Đôi mắt Lâm Uyên toả sáng.

Hắn cũng giống như quần chúng Lam Tinh, rất muốn xem trận quyết đấu của Dương Chung Minh và Abigail!

“Đợi Trung Châu xác nhập đi đã.”

Dương Chung Minh cười nói: “Hôm nay ngươi mới: là nhân vật chính đấy!"

Chương 1063: Hồi triều

Kênh trực tiếp Trung Châu.

Khi đã có điểm phần trình diễn vòng hai của Christ, mấy bình luận viên đột ngột đứng dậy, lệ nóng tràn mi cao giọng nói lớn:

“Thắng rồi!”

“Điểm tối đa!”

“Abigail!”

“Christ lão sư đã dùng bài “Khải Hoàn” của tổng phụ trách, vượt qua màn oan tạch của liên khúc Dạ Khúc của Tiện Ngư, giành được điểm cao nhất của hạng mục tranh tài độc tấu dương cầm.”

Nhiệt liệt!

Điên cuồng!

Hai vị huấn luyện viên chính là Khúc phụ, không còn để ý đến hình tượng mà hân hoan ôm nhau, trong cổ họng phát ra những tiếng reo vui!

Toàn bộ kênh trực tiếp đang sôi trào!

Theo bình thường mà nói, mc và khách mời không thể thất lễ như vậy.

Nhưng chả có ai nói ra nói vô vào lúc này, tất cả người Trung Châu đều có chung tâm trạng điên cuồng kích động!

“Ha ha ha!

“Tổng phụ trách vạn tuế!”

“Mặc cho Tiện Ngư tài năng tuyệt diễm ra sao, liên khúc Dạ Khúc có tận 21 bài thì thế nào, một bài “Khải Hoàn” đã khiến tất cả Dạ Khúc của ngươi đổ sông đổ bể!”

“Abigail trâu bò!”

“Liên khúc Dạ Khúc đã bị phá vỡ!”

“Phần trình diễn của Christ vô cùng tuyệt vời, bài “Khải Hoàn” khiến người ta rung động dễ sợ!”

“Đặc sắc, quá đặc sắc!”

“Đây là phần trình diễn đặc sắc nhất nhạc hội Lam!”

“Màn thả bom trải thảm của liên khúc Dạ Khúc tất nhiên là khiến lòng người rung động, nhưng nếu Abigail không xuất thủ, thì cuộc tranh tài kết thúc như vậy cũng hơi tiếc nuối, như bây giờ mới thú vị chứ!”

“Sau đây sẽ là phần quyết đấu quan trọng nhất!”

“Abigail sẽ thắng!”

“Điểm số khúc nhạc này của Abigail còn xuất sắc hơn bất kỳ tác phẩm nào trong liên khúc Dạ Khúc, cứ tiếp tục thế này trận chung kết Tiện Ngư làm sao đánh đây, tiếp tục dùng Dạ Khúc thì khó có hiệu quả tốt, trừ khi khúc nhạc phía sau phải vô cùng nổi bật, nhưng chúng ta đều biết rằng khả năng này không lớn, dù sao thì đây cũng là tác phẩm mà Abigail chuẩn bị cho Dương Chung Minh mà!”

“Nhạc khúc tiếp theo vẫn là của Abigail!”

“Không thấy Abigail đang khiêu khích Dương Chung Minh?”

“Tiện Ngư không cản được Abigail, đây chính là Khúc phụ xếp top 10 Lam Tinh đấy!”

Mười tám ngày!

Từ khi nhạc hội Lam bắt đầu đến nay, Trung Châu và Tiện Ngư đã giao thủ mấy lần, kết quả không bao giờ thắng chỉ có bại!

Lần này thì bọn hắn đã có hy vọng!

Bọn hắn luôn bị Tiện Ngư vả mặt bôm bốp!

Tức thật chứ!

Lúc nào Trung Châu cũng bị thua thiệt như vậy sao?

Tổ thi đấu dương cầm cho nữ lúc trước, chính là sự uất ức khiến người Trung Châu muốn bùng nổ!

Hai mươi mốt bài Dạ Khúc!

Bài nào cũng là kinh điển!

Tiện Ngư đã mạnh mẽ biến hạng mục tổ dương cầm nữ trở thành cuộc nội chiến của Tần Châu!

Tổng phụ trách Abigail còn không có cơ hội xuất thủ, dường như bị đề cứng ngắt vậy!

Quá tuyệt vọng.

Chính vì trước đó người Trung Châu chưa từng trải qua sự tuyệt vọng, nên mới điên cuồng như vậy!

Phản kháng lại nào!

Đây là hệ quả sau khi bị Tiện Ngư áp chế đến cực hạn!

Không chỉ có người Trung Châu.

Mà các châu đều rơi vào sự điên cuồng!

Khúc phụ top 10 Lam Tinh vừa ra tay, còn mạnh mẽ hơn bất kỳ sự tưởng tượng của của mọi người, gần như không thể ngăn cản!

Hiện trường.

Tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm!

Cảm xúc của Abigail lên lên xuống xuống, ngồi xuống lần nữa, nhóm Khúc phụ xung quanh đã bắt đầu chúc mừng:

“Chúc mừng tổng phụ trách!”

“Tiến vào trận chung kết là cái chắc!”

“Tiện Ngư đã dùng Dạ Khúc bịt kín đường của chúng ta, tuyệt đối không ngờ rằng “Khải Hoàn” lại đặc sắc như vậy!”

““Hồi Triều” sẽ còn kinh điển hơn!”

“Dạ Khúc còn đánh không lại “Khải Hoàn”, sao có thể đối phó với tác phẩm của tổng phụ trách chứ!”

“Khải Hoàn Hồi Triều!”

“Ý nghĩa này quá hay!”

“Bây giờ toàn bộ Trung Châu đều đang đợi chúng ta giành chiến thắng trở về!”

“Dù Tiện Ngư có nhiều phen áp chế chúng ta tại nhạc hội Lam thì sao chứ, cứ để hắn đắc ý đi, vì hắn còn chưa gặp tổng phụ trách của chúng ta.”

Tổ huấn luyện Tần Châu.

Tâm tình Lâm Uyên nổi gợn sóng.

Đây chính là trình độ của Khúc phụ top 10 Lam Tinh đó!

Vốn cho rằng liên khúc Dạ Khúc đã có thể đè bẹp Abigail!

Không ngờ, đối phương vẫn có thể lấy ra một tác phẩm thành công phá được cục diện này.

Nhưng Lâm Uyên không cảm thấy quá bất ngờ.

Liên khúc Dạ Khúc cũng không phải tác phẩm quan trọng nhất của Chopin.

Lâm Uyên lấy ra những bản Dạ Khúc này, cũng không phải là những tác phẩm kinh điển nhất trong liên khúc.

Trong liên khúc Dạ Khúc có ba bài kinh điển nhất, trong đó có hai bài đã được Lâm Uyên công bố tại đại sảnh Kim Sắc.

Nhưng Abigail cũng là Khúc phụ top 10 Lam Tinh.

Đối phương vì muốn đánh bại Dương Chung Minh, mà nằm gai nếm mật dốc lòng sáng tác nhiều năm như vậy mới lấy ra tác phẩm, sao có thể bị chiến thuật Dạ Khúc của Lâm Uyên oanh tạc đến mức chẳng ngóc đầu lên được chứ?

Thế này cũng tốt.

Có khao khát tranh tài mới có thể tiến bộ.

Bản thân hắn cũng không chỉ chuẩn bị mỗi liên khúc Dạ Khúc.

Nếu Lâm Uyên thật sự muốn để Abigail không có cơ hội xuất thủ thì đã chẳng cần phải suy nghĩ gì cứ lấy mấy bản của Beethoven ra là được.

Rất đơn giản, cứ trực tiếp lấy mấy bài mạnh nhất của Chopin ra làm ví dụ.

Thể loại “Hoà tấu dương cầm”.

Thể loại “Khúc nhạc cách mạng”.

Thì Abigail sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện đâu.

Bình ổn tâm trạng của mình.

Lâm Uyên yên lặng chờ mong phần tranh tài phía sau.

Hiện trường đang vô cùng sôi nổi để nghênh đón vòng thứ ba.

Tuyển thủ bắt đầu rút thăm.

Chris rút được số hai!

Hai tuyển thủ khác tiến vào trận chung kết đều là tuyển thủ của Tần Châu.

Chương 1441: Hồi Triều (2)

Một người tên là Mộc Tân.

Một người tên là Quang Lâm.

Trong đó trình độ dương cầm của Mộc Tân lại thua Christ một chút.

Còn trình độ dương cầm của Quang Lâm đã đạt đến cấp bậc thầy, chẳng kém hơn Christ của Trung Châu là bao nhiêu.

Lâm Uyên đặt hy vọng vào Quang Lâm.

Quang Lâm số ba, vừa khéo ra trận sau Christ.

Mộc Tân là số một.

Bởi vậy sau thời gian chuẩn bị ít ỏi.

Mộc Tân tiến lên sân khấu.

Trên màn hình lớn xuất hiện thông tin tác phẩm:

Tác phẩm: Bản Nocturne F# - major (Dạ Khúc 5)

Sáng tác: Tiện Ngư

Diễn tấu: Mộc Tân

Trước khi Mộc Tân bắt đầu phần trình diễn của mình.

Dù toàn bộ liên khúc Dạ Khúc đều có chất lượng không tệ nhưng tóm lại vẫn có chia trình độ.

Mộc Tân dùng “Bản Nocturne F# - major” là một bản Dạ Khúc hoàn mỹ nhất, có thể được xếp vào top 3 những bản Dạ Khúc hay nhất trong liên khúc, sử dụng trong trận chung kết thì không hề thua kém ai!

Kênh trực tiếp Tần Châu.

Người xem vẫn giữ vững lòng tin.

“Quả nhiên vẫn là tác phẩm trong liên khúc Dạ Khúc, nếu như Ngư phụ còn không lấy ra tác phẩm khác, e rằng hạng mục này sẽ thua mất.”

“Đúng vậy, Abigail đã phá giải được Dạ Khúc.”

“Không sao cả.”

“Quán quân tổ nữ là của chúng ta!”

“Dù thua thì Ngư phụ đã cố gắng hết sức, không được trách hắn.”

“Dù gì Ngư phụ vẫn còn trẻ mà đối thủ lại là Khúc phụ xếp top 10 Lam Tinh, Abigail, làm được đến mức này đã là hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, đó là chưa kể đến chuyện trước đó Ngư phụ đã giúp Tần Châu chúng ta giành được rất nhiều huy chương vàng.”

Kênh trực tiếp Trung Châu.

Người Trung Châu vô cùng hưng phấn!

“Xem ra Tiện Ngư đã hết cách rồi, trừ Dạ Khúc ra thì không còn tác phẩm nào cả!”

“Abigail đã chứng minh hắn không sợ Dạ Khúc.”

“Hắn còn muốn dùng Dạ Khúc sao, vậy trận chung kết này chúng ta thắng chắc được!”

“Dễ chịu thật đấy!”

“Cuối cùng có người đã trị được con cá này!”

“Không ngờ rằng phải để tổng phụ trách mạnh nhất của chúng ta ra tay mới hàng phục được con cá này.”

“Trên thực tế, khi Abigail đối diện với con cá này có phần hơi thua thiệt, ở tổ tranh tài nữ thì tác phẩm của tổng phụ trách Abigail còn không được dùng đến mà.”

“Viết nhiều tác phẩm, chất lượng tổng thể còn không suy giảm, bản thân điều này đã là một tài năng trời cho.”

Có lẽ thấy được ánh rạng đông thắng lợi.

Oán khí của quần chúng Trung Châu không còn nặng nề nữa, ngay sau đó những đánh giá dành cho Tiên Ngư đã trở nên khách quan hơn.

Con người chính là như vậy.

Sẽ khoan dung với bên thua.

Trên sân khấu.

Phần trình diễn đã hoàn tất.

Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm.

Điểm bình quân của Mộc Tân đạt được là 97,4 điểm!

Đây là bài đạt được số điểm cao nhất trong hệ liệt Dạ Khúc!

Nhưng đối thủ của Mộc Tân là Christ có chỗ dựa là Abigail.

Mà tại vòng hai, Christ đã dựa vào “Khải Hoàn” lấy được số điểm 98!

Tình huống này, nếu như đạt điểm thấp hơn 98 thì đều khiến người ta cảm thấy không an toàn.

Trừ khi, Abigail chuẩn bị nhạc khúc cho Christ có chất lượng thua kém “Khải Hoàn”.

Điều này là chuyện không thể nào xảy ra được.

Vì thế tuy điểm kia rất cao, nhưng vẫn không có ai đánh giá cao Mộc Tân.

Lúc này, Christ đã lên sân khấu.

Thông tin nhạc khúc của hắn cũng xuất hiện, khiến người xem cười thầm trong lòng.

Tác phẩm: Hồi Triều

Sáng tác: Abigail.

Trình diễn: Christ

Tên hai nhạc khúc của Abigail kết hợp lại với nhau chẳng phải mang ý nghĩa “Khải hoàn hồi triều” ư?

Khải hoàn hồi triều!

Bốn chữ này chỉ quân đội trở về triều đình sau khi đã giành được thắng lợi.

Bây giờ Abigail dẫn đầu Trung Châu giành được hạng một huy chương toàn đoàn, hôm nay vừa khéo lại là ngày tranh tài cuối cùng.

Đánh xong trận này liền mang đội ngũ thắng lợi trở về nhà.

Tình huống này còn xuất hiện thêm hai bản nhạc “Khải hoàn hồi triều” quả đúng là hợp với cảnh mà.

Phần trình diễn của Christ bắt đầu.

Rất giống với “Khải hoàn” trước đó.

Đây cũng là một khúc dương cầm cổ điển kinh điển.

Tại sân khấu của nhạc hội Lam, được đánh giá có tính chuyên nghiệp phải là dương cầm cổ điển kinh điển.

Hệ liệt Dạ Khúc cũng như vậy.

Khải hoàn hồi triều cũng như vậy.

Nhưng mà lại khác với “Khải Hoàn” ở chỗ…

Bài trước thể hiện một tình cảm tập thể, còn điển khúc “Hồi Triều” không đặt nặng cảm xúc phẫn nộ mà nhấn mạnh tính cá nhân.

Khi đến đoạn điệp khúc thứ hai.

Cảm giác kia càng rõ ràng hơn.

Tựa như người phương xa, đang nhớ nhung quê hương của mình, trong khung cảnh đẹp đẽ hoà lẫn niềm sầu thương, đã kéo quần chúng vào cảm xúc kia.

Mãi cho đến đoạn thứ ba.

Cảm xúc lại một lần nữa căng đầy.

Tựa như đang vui vẻ mừng rỡ!

Những chiến sĩ trở về từ phương xa, gặp lại người thân, bằng hữu nơi cố hương.

Sự hân hoan vui sướng ngập tràn, lan toả ra bốn phương!

Mãnh liệt vô cùng vô tận!

Toàn bộ bản nhạc đều biến hoá theo câu chuyện trên, giai điệu trở nên da diết luyến thương.

Hoặc là tình thân, hoặc là ái tình, hoặc là tình bạn.

Từng chút một điểm xuyết qua phím đàn của Christ.

Sự biến hoá lặp lại lần nữa, tăng mạnh theo thang âm, khúc nhạc đang lúc nhiệt tình cao trào lại kết thúc tại đó.

Dứt khoát!

Gọn gàng!

Vô cùng đầy đủ ý vị!

Hiện trường vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt!

Khúc nhạc này đã thâu tóm toàn bộ tình cảm của người xem, cảm xúc phức tạp bị giai điệu chải chuốt lại, ngọn lửa trong tim bị thổi bùng, cuối cùng là bừng cháy dữ dội.

Như mấy vị giám khảo, đều đang rung động!

Mười vị giám khảo nâng bảng.

Một lần nữa, điểm trung bình của Christ là:

98,5 điểm!

Còn cao hơn so với “Khải Hoàn”!

Ầm ầm!

Trung Châu bùng nổ!

Các châu cũng kêu gào theo!

Đám mây đen tuyệt vọng, lần nữa trôi về phía trên đầu Tần Châu…

Chương 1442: Bản Sonata Ánh Trăng (1)

Kênh trực tiếp Trung Châu!

Tập thể mc đứng dậy!

Hai vị khách mời cũng đứng dậy theo!

Mỗi đôi mắt nóng bỏng của người Trung Châu đều nhìn chằm chằm lên điểm số trên màn hình lớn, trái tim mọi người đập to như sấm!

Đột nhiên, nam mc nhiều lần bị cư dân mạng ném đá tại kênh trực tiếp Trung Châu bỗng hét ầm lên:

"Chúng ta mở champagne. . ."

Ba mc còn lại gần như phải cùng lúc che kín miệng người này lại!

Quần chúng đều bị làm giật mình!

Những bình luận ồ ạt hiện lên, hiệu suất người xem tăng vọt:

"Làm tốt lắm!"

"Ta cũng nghĩ như vậy đấy!"

"Không thể để tên đó nói nhăn nói cuội được!"

"Mỗi lần tên này ba hoa chích chòe thì đều xuất hiện kết quả ngược lại!"

"Có để hắn nói hay không đều không quan trọng, chúng ta thắng chắc rồi!"

"Chuyện này khoa trương như rồng bay lên vậy!"

"Tiện Ngư lấy gì để đảo ngược tình thế chứ, Dạ Khúc sao?"

"Đối thủ còn là Abigail, chẳng lẽ có mỗi một chiêu đó mà hắn cứ xài mãi sao?"

"Thoải mái quá đi!"

"Đến rồi, thật vui sướng!"

Ba bình luận viên đọc phần bình luận cũng mỉm cười, tự giác buông tay ra.

Nam mc mang danh độc miệng đang há mồm thở dốc, cũng ý thức được việc miệng mình có độc, cái khó ló cái khôn liền dứt khoát đảo ngược những hành động thường làm:

Tên kia độc nãi lấy xưng nam bình luận há mồm thở dốc, cũng ý thức được mình này trương miệng có độc, cái khó ló cái khôn xuống dứt khoát tới cái đảo ngược thao tác:

"Khán giả và cộng đồng mạng thân mến!"

Hắn kích động quơ hai tay:

"Tuyệt đối không được nhìn tên Tiện Ngư này nhỏ tuổi mà xem thường, tên yêu nghiệt này ở sân khấu nhạc hội Lam cứ như một chiến thần vậy. Nhiều lần sáng tạo kỳ tích, lần này không biết hắn có sáng tạo kỳ tích nữa hay không, có vì Tần Châu mà lật ngược tình thế không nhỉ?"

Người Trung Châu lập tức cười nghiêng cười ngã!

Tên này đúng là thông minh, biết mình độc miệng thế là dứt khoát đảo ngược tình thế, dùng miệng độc cũng phải để nói Tiện Ngư.

Thay đổi tình thế?

Đảo ngược kết cục?

Xin hỏi 98,5 điểm làm sao mà đảo được?

Bài mười bảy nút ngươi còn muốn rút thêm sao?

Hai con con át và bốn con K có thể thua ư?

Ngươi cứ nói thẳng là Abigail đã xong việc rồi!

Bây giờ chúng ta phải mở champagne chúc mừng có gì quá đáng đâu?

Vui mừng!

Trung Châu vô cùng vui mừng!

Cảm giác vui mừng này còn mãnh liệt hơn cả khi đứng top 1 toàn bảng!

Đối với Trung Châu mà nói, điều khó khăn không phải là giành được hạng một, Trung Châu vốn đã dẫn đầu lĩnh vực này rồi!

Điều khó khăn thực sự chính là phải đánh bại Tiện Ngư!

Bao nhiêu tuyển thủ Trung Châu đã bị Tiện Ngư đè đầu cưỡi cổ?

Ngay cả Abigail tại tổ tranh tài dương cầm cho nữ, tác phẩm của hắn cũng bị Tiện Ngư dùng rất nhiều nhạc khác đè ép chẳng ngóc đầu lên được!

Đánh bại một nhân tài như vậy thì mới có cảm giác thành công!

Thật là thoải mái quá đi!

. . .

Kênh trực tiếp Tần Châu.

Vẻ mặt các bình luận viên tràn ngập sự khó xử.

Trái lại biểu cảm của Lục Thịnh và Trịnh Tinh vô cùng lạnh nhạt, tựa như không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng vậy.

Khi Trịnh Tinh muốn lên tiếng thì đột nhiên Lục Thịnh lại quay đầu dùng ánh mắt ngăn nàng.

Lúc đầu tuyệt vọng thì thắng lợi sau cùng mới càng khắc ghi sâu sắc hơn.

Đây là lòng người.

Lục Thịnh rất am hiểu điều này, muốn để cho Lâm Uyên trở thành người anh hùng chân chính trong lòng người Tần.

"Tiêu rồi!"

"Điểm số này quá cao."

"Abigail không hổ danh là Khúc phụ đỉnh cấp."

"Đáng tiếc là Dương phụ không xuất thủ, nếu không chẳng phải sẽ có hy vọng sao."

"Ta nhớ rằng trình độ của Quang Lâm còn giỏi hơn Mộc Tân một chút nhỉ?"

"Số điểm của Mộc Tân không thấp đâu, vậy Quang Lâm nhất định sẽ cao hơn!"

"Không được!"

"Quang Lâm có giỏi hơn nữa thì sao người ta có thể đạt được trên 98,5 điểm chứ."

"Ngư phụ vất vả quá rồi."

"Đúng là làm khó Ngư phụ."

"Ít nhất chúng ta đã giành được một tấm huy chương vàng rồi."

Khán giả không hề trách móc Tiện Ngư nặng nề.

Để Tiện Ngư đối đầu với Abigail đúng là làm khó hắn.

Cho dù là thất vọng nhưng phải chấp nhận thất bại thôi, nên cũng chẳng nói những lời cay độc.

. . .

So sánh không khí vui vẻ của Trung Châu là sự buồn bã của Tần Châu, còn người xem các châu khác lại không hề có tâm tình phức tạp như vậy.

Bọn họ không hề quan tâm đến ai thắng ai thua.

Dù sao cũng chẳng có liên quan đến bọn họ.

Bọn họ chỉ để tâm đến cuộc tranh tài có hay không thôi!

Mà Abigail vừa ra tay đã áp đảo bốn phương là việc không mấy bất ngờ, rất nhiều người được thưởng thức tác phẩm hay, trong lòng tràn ngập sự xúc động.

"Nhìn biểu hiện của Quang Lâm đi."

"Hình như không vui nổi."

"Điểm số này của Abigail vô cùng cao."

"Dù thắng hay thua, thì đây cũng là trận tranh tài cuối cùng tại nhạc hội Lam đấy."

"Đúng là như thế."

"Dạ Khúc cũng rất hay đó nhé!"

"Không biết lần tổ chức nhạc hội Lam tiếp theo là khi nào."

"Chắc phải ba bốn năm nữa mới có thể tổ chức thêm một cuộc thi quy mô lớn như vậy."

"Quang Lâm sắp lên sân khấu."

"Sao lại thấy nét mặt hắn rất nhẹ nhõm, trạng thái cũng rất tốt vậy?"

"Chắc đã biết trước kết quả, nên cũng chấp nhận rồi."

Quần chúng của Tần Châu và Trung Châu đều ôm tâm tình đó mà nhìn Quang Lâm.

Chuẩn bị đón chờ một bản nhạc khác trong Dạ Khúc.

Dù liên khúc tác phẩm này sẽ thua dưới tay Abigail, nhưng không ai phủ nhận được chất lượng của liên khúc tác phẩm này cả!

Chương 1443: Bản Sonata Ánh Trăng (2)

. . .

Tại hiện trường.

Quang Lâm bước lên sân khấu.

Lúc đi ngang qua Christ.

Christ đột nhiên nói: "Khi nào trở về A Quang có thể hỏi Tiện Ngư lão sư giúp ta, ta có thể diễn tấu liên khúc Dạ Khúc của hắn tại hội diễn tuần sau không nhé."

"Được chứ."

Quang Lâm mỉm cười gật đầu.

Christ bất ngờ khi thấy Quang Lâm bình tĩnh như vậy.

Đây không phải là lần đầu hai người đối chiến, cũng được xem là bạn lâu năm.

Trong ấn tượng của Christ, trạng thái của người bạn cũ này luôn bất ổn, vì sao tâm tình hôm nay lại vui vẻ như vậy?

Trong sự nghi hoặc của Christ, Quang Lâm ngồi xuống đàn dương cầm.

Cử động ngón tay đôi chút, Quang Lâm gật nhẹ đầu với nhân viên công tác.

Ánh đèn mờ chiếu xuống.

Dưới ánh đèn mờ ảo này, trên màn hình lớn xuất hiện thông tin tác phẩm.

Tác phẩm: Bản Sonata Ánh Trăng.

Sáng tác: Tiện Ngư.

Trình diễn: Quang Lâm

Kênh trực tiếp các châu xôn xao chấn động.

Khán giả dưới đài cũng bất ngờ.

Tổ huấn luyện các châu đều phải chú ý đến.

Bản Sonata Ánh Trăng sao?

Hình như bài này không thuộc liên khúc Dạ Khúc thì phải?

. . .

Không để mọi người chờ đợi lâu.

Phần trình diễn của Quang Lâm đã bắt đầu.

Giai điệu nhu hoà, chậm rãi vang lên trên sân khấu của nhạc hội Lam.

Trong bản nhạc kéo dài.

Tràn ngập hơi thở trữ tình và hoài niệm.

Trong giai điệu xuất hiện một sự thương cảm nhàn nhạt.

Tựa như ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ, đong đưa như con thuyền nhỏ.

Dần dà, giai điệu nhanh lên một chút.

Tiếng đàn linh động mỏng manh vô cùng êm tai, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với chương nhạc đầu tiên.

Vẻ mặt của người xem dần thay đổi.

Mà quần chúng không hề chú ý đến, phản ứng của các Khúc phụ!

Ở phía bên Trung Châu.

Chẳng biết nụ cười của các huấn luyện viên chính đã biến mất từ lúc nào.

Ngay cả Abigail là tổng phụ trách cũng bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Những châu khác.

Có người toàn thân hơi run rẩy.

Có người siết chặt nắm đấm.

Có người hai mắt trừng to thể hiện sự ngạc nhiên.

Có người há hốc miệng thật to, không sao khép lại được.

Ngay cả ban giám khảo cũng ngừng thở.

Tựa như sợ làm phiền đến phần trình diễn vậy.

Toàn thế giới, im lặng.

. . .

Bản Sonata piano số mười bốn ở giọng Đô thăng thứ.

Nói như thế mọi người sẽ không hiểu được nên đành phải lấy một cái tên rõ ràng hơn chính là "Bản Sonata Ánh Trăng."

Cũng sẽ có người gọi đây là "Khúc nhạc Ánh Trăng" .

Tác giả:

Ludwig van Beethoven!

Cuối cùng Lâm Uyên vẫn phải mời Beethoven ra!

Người bình thường không thể nào đánh giá được bản nhạc này.

Nhưng đối với các Khúc phụ đỉnh cấp, chắc chắn sẽ tranh luận không ngớt.

Khi giới âm nhạc Trái đất trải qua biết bao biến cố thăng trầm, chỉ có vài cái tên là không thể bị lu mờ.

Trong những cái tên đó, ngay cả Chopin khiến người ta ngưỡng mộ tài năng còn bị quên lãng.

Chỉ có duy nhất Beethoven là còn sống mãi trong lòng người, lưu danh ngàn năm!

Trong lòng một số người, thậm chí Beethoven đã trở thành một đại danh từ!

Ở cuộc thi dương cầm tại nhạc hội Lam, tất cả mọi người đều chơi nhạc cổ điển.

Mà ở Trái đất, Beethoven chính là người đã khiến chủ nghĩa âm nhạc cổ điển được đẩy lên cao trào.

Hậu thế khen ngợi hắn là:

Thánh nhạc!

Ông hoàng giao hưởng!

Bây giờ vị thánh nhạc đã đến với Lam Tinh!

Có rất nhiều Khúc phụ có mặt tại đây đều cảm nhận được sự uy hiếp khủng khiếp của hắn.

Christ không kìm lòng được mà lùi về sau nửa bước!

Trong nháy mắt vô cùng ngạc nhiên!

. . .

Trên sân khấu.

Dường như Quang Lâm đã quên đi mọi thứ xung quanh.

Tựa như cuộc thi này không hề liên quan đến hắn.

Phần thi biến thành màn trình diễn, âm nhạc dung nhập vào huyết mạch, giai điệu viết thành bài thơ!

Âm nhạc đẹp đẽ phiêu đãng giữa sân khấu nhạc hội Lam.

Chẳng biết từ lúc nào, kỹ xảo trong nhạc khúc càng ngày càng trở nên phức tạp.

Giai điệu như vũ bão, cảm xúc phẫn uất lôi cuốn đến đỉnh cao, không ngừng đánh thẳng vào tinh thần mọi người!

Abigail không kìm được!

Hốc mắt hắn hơi đỏ lên, hơi thở dồn dập.

Cùng lúc đó.

Toàn bộ Khúc phụ ở đây đều như vậy.

Có người không biết phải nói thế nào.

Lời đến miệng lại chẳng thể thốt ra.

Giai điệu vẫn còn vang vọng bên tai.

Đây là một tác phẩm kéo dài mười lăm phút.

Ba chương nhạc, ánh sáng chói lóa tựa như đang xuyên qua hai thời không!

Nhưng người nghe lại chẳng thấy dài dòng.

Ba chương nhạc chặt chẽ nối liền một mạch, lan tỏa cảm xúc sôi nổi không thể ngăn cản, tựa như cuồng nộ mãnh liệt, lại nhẹ nhàng tựa tiếng mưa rơi.

Trong không gian xuất hiện liên tục tám âm phù.

Là tiết tấu mạnh mẽ như vũ bão!

Đây là chương nhạc phức tạp cuối cùng, giai điệu ngưng tụ trở thành cao trào, thực hiện trận tập kích sau cùng!

Cuồng phong như mưa rào!

Chưa kịp cảm nhận!

Mãi cho đến khi nốt nhạc hạ màn kết thúc, hiện trường vẫn im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Dường như không gian thời gian đều bị bản nhạc khoá chặt.

Đột nhiên xuất hiện tiếng vỗ tay, khiến kim đồng hồ có thể tiếp tục quay!

. . .

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay lan ra như thuỷ triều, bao phủ tổ huấn luyện các châu!

"Ánh Trăng?"

"Khúc nhạc?"

"Có phải ta đã già rồi không?"

"Cuối cùng gã thanh niên đó có bao nhiêu tài năng vậy?"

"Quá hay."

"Một khúc dương cầm cổ điển phóng khoáng."

"Chương nhạc thứ ba, như muốn ép chết ta vậy!"

"Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Dương Chung Minh không ra tay rồi."

"Có con cá kia, cần gì phải ra tay nữa?"

Chương 1444: Bản Sonata Ánh Trăng (3)

"Từ nay về sau, Tiện Ngư sẽ có tư cách bước vào top 10 Khúc phụ Lam Tinh rồi."

Trong tiếng vỗ tay vang dội.

Nhóm Khúc phụ cũng vx tay theo.

Rất nhiều huấn luyện viên chính đứng lên!

Cả tổng phụ trách các châu cũng đứng dậy!

Còn Quang Lâm đã hoàn tất màn trình diễn, thì cúi đầu về phía Lâm Uyên.

Khu vực ban giám khảo.

Các vị giám khảo nhìn nhau một cái rồi cúi đầu chấm điểm.

Khi điểm số được công bố, toàn hội trường như muốn bùng nổ!

98,9 điểm!

Đây là điểm số cuối cùng của hạng mục này, cũng là cuộc tranh tài cuối cùng tại nhạc hội Lam, đồng thời là kết thúc cho tất cả hạng mục tại nhạc hội Lam, là tác phẩm đơn duy nhất nhận được điểm số cao nhất!

Một kỷ lục mới!

Gần với điểm tối đa nhất!

. . .

Hội trường điên cuồng!

Kênh trực tiếp Tần Châu dậy sóng!

Kênh trực tiếp cách châu đều chấn động!

"Quỳ!"

"Đều quỳ xuống cho ta!"

"Mẹ nó!"

"Chẳng phải nói rằng Tiện Ngư chỉ có mỗi Dạ Khúc hay sao?"

"Không phải Dạ Khúc của Tiện Ngư đã là hay nhất, bản này mới là khủng khiếp nhất!"

"Con số này!"

"Hồi Triều của Abigail! . . ."

"Tranh thủ Hồi Triều đi. . ."

"Móa nó!"

"Mọi người ơi!"

"Màn đấu cuối cùng đã tai ghê!"

"Suýt chút nữa ta xem đây là phần trình diễn chứ không phải thi đấu đó!"

"Phong thần!"

"Phong thần cho Ngư phụ!"

. . .

Kênh trực tiếp Trung Châu.

Ánh mắt hai khách mời đờ đẫn!

Mấy mc toàn thân tê dại!

Nhất nam mc vừa nói ngược kia, bây giờ sắc mặt trắng bệnh không một giọt máu!

"Chuyện này?"

"Đây là gì thế?"

"Má ơi!"

"Ở đâu ra con yêu nghiệt này vậy!"

"Con cá này có là người không!"

"Trước đến nay con cá kia đâu phải là người!"

"Mẹ nó!"

"Này thì còn thi đấu cái nỗi gì nữu!"

"Abigail thua rồi, Abigail thua rồi."

"Có phải ta còn chưa tỉnh ngủ không?"

"Nhất định là đang nằm mơ!"

"Ác mộng!"

"Mấy bình luận viên và khách mời chết lặng cmnr, lập tức xé nát cái miệng của tên độc mồm kia đi, toàn nói hắn xưa nay không linh, nhắc đến Tiện Ngư thì linh lắm!"

Trái tim quần chúng Trung Châu bỗng nhiên ngừng đập!

Đã được trải nghiệm qua cảm giác vui mừng, lại đột ngột rơi xuống đáy vực, đây là điều không ai có thể chịu đựng nổi!

98,5 điểm còn thua sao?

98,5 vẫn thua ư?

Chơi như vậy mà vẫn thua, các người có để ai chơi cùng không vậy!

. . .

Bùng nổ!

Trung Châu!

Tần, Tề, Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy!

Mạng lưới toàn cầu đều bùng nổ!

Không phải là nghẹt mạng mà là cảm xúc bùng nổ!

Cuối cùng các kênh trực tiếp đã bình tĩnh trở lại, từng giọng nói gào thét hô vang:

"Cuộc chiến truyền kỳ!"

"Kinh thiên nghịch chuyển!"

"Tiện Ngư vốn dùng liên khúc Dạ Khúc để oanh tạc đấu trường, lại từ bỏ Dạ Khúc mà dùng một bản "Sonata Ánh Trăng" khiến lòng người rung động!"

"Phong thần!"

"Dùng danh hiệu Khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh để đánh bại tổng phụ trách Trung Châu Abigail, Tiện Ngư xứng đáng được giới âm nhạc phong thần!"

"Top 10!"

"Trong lòng ta, Tiện Ngư đã được xếp vào top 10 Khúc phụ, đúng nhận sai cãi!"

"Tiện Ngư!"

"Hắn thắng rồi!"

"Ta không biết cái gì gọi là tuổi trẻ kiêu ngạo, ta chỉ biết kẻ thắng làm vua, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy tân vương trẻ tuổi ra đời!"

Màn tranh tài đặc sắc nhất!

Kết thúc chấn động nhất!

Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người ở Lam Tinh, Tiênj Ngư hóa thân thành truyền kỳ, từ đây xếp vào top 10 Khúc phụ đỉnh cấp Lam Tinh!

Có thể nói thế này:

Sau khi nhạc hội Lam kết thúc, Tiện Ngư sẽ dùng tư cách vương giả để quan sát giới âm nhạc Lam Tinh!

. . .

Ngư vương triều.

Tôn Diệu Hỏa khóc!

Triệu Doanh Các khóc!

Trần Chí Vũ khóc!

Mọi người đều đang khóc, ôm nhau reo hò!

Đúng vậy.

Tần Châu thua.

Số lượng huy chương vàng không bằng Trung Châu.

Nhưng thì sao chứ?

Tiện Ngư thắng!

Hắn thắng được người Trung Châu!

Thậm chí hắn đã thắng được tổng phụ trách của Trung Châu, là Abigail, Khúc phụ xếp top 10 Lam Tinh!

Giờ phút này.

Ngư vương triều mới chính thức trở thành bậc thầy vương giả!

Bởi vì Tiện Ngư, đã mượn cơ hội màn tranh tài cuối cùng của nhạc hội Lam để thành công đăng cơ!

. . . .

Hiện trường.

Abigail đột nhiên đứng dậy, đi về phía tổ huấn luyện Tần Châu.

Tất cả huấn luyện viên chính của Trung Châu đều đi theo sau Abigail.

Bên này đám huấn luyện viên của Tần Châu đều vỗ vai chúc mừng Lâm Uyên.

"Ngươi thắng rồi."

Abigail nhìn về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên lắc đầu: "Được trời độ thôi."

Thứ độ Lâm Uyên là hệ thống, xét về tài năng thật sự, hắn còn thua rất nhiều người, kẻ đánh bại Abigail chính là Beethoven.

Thánh nhạc đã bị Lâm Uyên dùng đến.

Về điểm này Abigail bị thua cũng không oan.

Dương Chung Minh cười nói: "Abigail còn muốn tranh tài với ta không?"

Abigail nheo mắt lại: "Bây giờ ta không có hứng thú với ngươi."

Dương Chung Minh: ". . ."

Abigail nhìn về phía Lâm Uyên: "Biết sáng tác nhạc giao hưởng không?"

Lâm Uyên nói: "Có biết chút chút."

"Được."

Abigail đưa tay ra.

Lâm Uyên cũng vươn tay ra.

Abigail và Lâm Uyên bắt tay nhau.

"Ở Trung Châu có sáu người giỏi hơn ta, nếu tính cả ngươi trong đó có lẽ là người thứ bảy."

Lâm Uyên khẽ giật mình.

Abigail đã mang theo đội Trung Châu quay lưng rời đi.

Còn ống kính máy quay, đã âm thầm ghi lại toàn bộ quá trình hai bên gặp nhau.

"Abigail thú vị thật đấy."

Dương Chung Minh nhìn theo bóng lưng của Abigail.

Đối phương đến bắt tay Tiện Ngư, chính là tán thưởng hắn, đồng thời cũng thừa nhận sự thất bại hôm nay của hắn.

Nhạc hội Lam kết thúc.

Nhưng thời đại mới chỉ vừa mới bắt đầu.

Kỳ nhạc hội Lam lần này đã ảnh hưởng đến tận đời sau chỉ vừa mới bắt đầu.

Chương 1445: Toàn thế giới đều biết

Ngày cuối cùng diễn ra nhạc hội Lam, được toàn thế giới chú ý đến!

Còn việc cuộc chiến phong thần cho Tiện Ngư đã trở thành truyền kỳ!

Trong kênh trực tiếp, Abigail và Tiện Ngư bắt tay nhau trước mặt toàn thế giới.

Sức ảnh hưởng của truyền kỳ này đã nhanh chóng nổi bạo.

Với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, danh tiếng của Tiện Ngư đã lan truyền khắp bốn phương tám hướng.

. . .

Các kênh truyền hình lớn, điên cuồng đưa tin tức này lên hàng đầu.

"Nhạc hội Lam kết thúc, Tiện Ngư phong thần!"

"Đánh bại Abigail, Dương Chung Minh rút lui nhường sân khấu, Tiện Ngư hoá thân thành truyền kỳ!"

"Bản Sonata Ánh Trăng!"

"Liên khúc Dạ Khúc làm rung động lòng người, Tiện Ngư đảo ngược tình thế!"

"Tiện Ngư đã giúp Tần Châu lập nên điểm số kỷ lục cao nhất tại trận chung kết ở nhạc hội Lam!"

"Nhìn lại hành trình của Tiện Ngư tại nhạc hội Lam: Các cuộc chiến kỳ tích không ngừng diễn ra!"

"Ông hoàng trẻ tuổi của giới âm nhạc: Tiện Ngư!"

"Trung Châu sợ hãi: Ở trước mặt hắn thì lục địa đứng đầu Lam Tinh phải cúi đầu!"

Không chỉ là các trang báo đưa tin, mà các phóng viên còn bàn luận nhiệt tình.

"Giới âm nhạc Tần Châu sau này đều là thiên hạ của Tiện Ngư."

"Từ lúc Tiện Ngư xuất đạo đến nay, là đi lên từ cuộc thi mười hai tháng, lại là Khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, bây giờ mượn nhạc hội Lam phong thần, sau này tin tức chúng ta viết về hắn phải cẩn thận một chút."

"Không quan trọng, hắn đâu có gì xấu xa đâu."

"Loại người này dù có quá khứ xấu xa cũng chẳng có ai dám báo, ngươi cho rằng hiệp hội nghệ thuật sẽ không bảo vệ người tài giỏi như thế ư?"

"Đúng là yêu nghiệt ngàn năm mới thấy!"

"Trong giới âm nhạc đều đang nhắc tới hắn!"

"Đợi khi Trung Châu sáp nhập đi, trước khi Trung Châu gia nhập Đại hợp thì mấy châu khác như Tần, Tề, Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy chắc không ai đỡ nổi uy danh của Tiện Ngư."

"Có lẽ Dương phụ làm được!"

"Nói xàm, lão Dương mà cản được Tiện Ngư sao? Vị này suýt chút nữa là chiều Tiện Ngư lên tận trời, mặc kệ người nói thế nào thì ta cũng tin lão Dương chắc chắn phải thủ vài tác phẩm dương cầm. Dù sao đi nữa cũng là đối thủ mà Abigail coi trọng, cho nên ta cho rằng lão Dương đang muốn nhường sân khấu cho Tiện Ngư, để Tiện Ngư mượn cơ hội mà trở thành nhân vật chính mà thôi."

. . .

Tại Trung Châu, có một công ty giải trí nào đó.

"Sau trận chiến này, e rằng Tiện Ngư sẽ được xếp vào danh sách Khúc phụ đỉnh cấp, đợi khi Trung Châu sáp nhập, chúng ta phải nghĩ cách lôi kéo hắn đến đây."

"Quá khó."

"Nếu ta mà là sếp của Tiện Ngư, lúc này nhất định sẽ xem hắn như cha ruột mà phụng dưỡng, đừng hòng ai cướp được người đi."

"Đúng vậy."

"Dù chúng ta không lôi kéo được người này, thì cũng không được đắc tội với hắn!"

"Đổi cách nghĩ khác thì Tiện Ngư ở công ty nào, chúng ta liền tăng mạnh việc hợp tác làm ăn với công ty đó là được."

"Mấy công ty giải trí khác chắc cũng có cùng suy nghĩ này."

"Vậy thì cứ tranh đoạt với bọn họ, bây giờ con cá kia chính là miếng bánh thơm ngon như vậy, đồ ngốc mới bỏ qua."

. . .

Tài phiệt nào đó ở Lam Tinh, gã tài phiệt này vừa lái xe vừa xem cuộc thi nhạc hội Lam.

"Tên trẻ tuổi này tài hoa hơn ngươi, ngươi cảm thấy để công chúa nhỏ của chúng ta đi tiếp cận hắn thì sao?"

"Mắt nhìn người của công chúa nhỏ rất cao."

"Thì hắn cũng có thấp đâu, thanh niên anh tuấn toàn tài, đoán chừng sẽ có không ít người nảy sinh mưu đồ."

"Cũng đúng!"

"Mấy cô công chúa nhỏ đã phát ngán mấy chàng thiếu gia rồi, nói không chừng các nàng sẽ thích ăn loại này."

"Này, dù gì Tiện Ngư cũng chỉ nổi tiếng ở giới âm nhạc thôi."

"Ngươi còn non lắm, có thể làm mưa làm gió tại giới âm nhạc được mấy người hả, huống chi gã đó tuổi còn nhỏ, không nên coi thường tương lai sáng lạn của hắn."

. . .

Giới âm nhạc các châu, có rất nhiều người đều đang xúc động.

"Sau này nếu còn tổ chức nhạc hội Lam nữa thì những sáng tác của Tiện Ngư rất khó bị vượt qua, một mình hắn ôm trọn cả một hạng mục, đôm đồm toàn bộ các tác phẩm dư thi mà vẫn giành được chiến thắng!"

"Trận chiến cuối cùng mới là quan trọng!"

"Bản sonata Ánh Trăng đúng là kinh diễm vô cùng!"

"Còn liên khúc Dạ Khúc nữa, cũng là những tác phẩm trứ danh!"

"Thiên phú về dương cầm của Tiện Ngư, có thể khiến rất nhiều Khúc phụ thế hệ trước phải xấu hổ."

"Abigail đã thừa nhận rồi, mấy Khúc phụ thế hệ trước có mấy ai dám nói mình mạnh hơn Abigail chứ?"

"Anh hùng xuất thiếu niên."

"Trung Châu sắp gia nhập Đại hợp, không biết tương lai của giới âm nhạc Lam Tinh sẽ là thiên hạ của ai nữa."

. . .

Tần Châu, công ty giải trí Tinh Mang.

Lãnh đạo công ty đều đang tụ tập tại phòng họp để xem cuộc tranh tài.

Lúc này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự hưng phấn và rung động!

"Chúng ta nhặt được bảo vật rồi!"

"Sau nhạc hội Lam, chắc chắn Tiện Ngư sẽ thu hút sự chú ý toàn thế giới, chủ tịch, ta đề nghị chúng ta nên tăng đãi ngộ cho Tiện Ngư, bằng mọi giá phải giữ hắn lại công ty của của chúng ta. Nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội phát triển ngàn năm có một!"

"Ồ?"

"Ta cho chưa đủ nhiều sao?"

Lý Tụng Hoa đắc ý nhìn đám nguyên lão trong công ty: "Năm đó khi ta chia cổ phần, là ai đã bức ép ta hả?"

"Không phải ta!"

"Ta không có đâu!"

"Ta cũng không có đâu!"

"Chủ tịch, ngươi hiểu rõ ta nhất, từ trước đến nay ta đều luôn tôn trọng Tiện Ngư, lúc vào phòng vệ sinh ta còn nhường hắn đi trước đấy."

"Chủ tịch, ngươi biết tính ta mà, Tiện Ngư mang chó đến công ty, ta đều để các nhân viên chăm sóc nó cẩn thận."

"Chủ tịch, ngươi phải hiểu cho ta, Tiện Ngư nghỉ phép nửa tháng, ta cũng không hề đi mách mà."

"Chủ tịch có biết không, lúc Tiện Ngư muốn quay Tây Du Ký cần nhiều kinh phí, ta phải giảm bớt các chi phí của những dự án khác mà ưu tiên duyệt trước cho hắn."

"Chủ tịch. . ."

Khóe miệng Lý Tụng Hoa hơi run rẩy.

Càng nghe càng cảm thấy tên Tiện Ngư này chẳng coi ai ra gì, tự cho rằng bản thân chính là Hoàng đế của công ty giải trí Tinh Mang sao?

Còn chẳng thèm làm Thái tử gia của Tinh Mang luôn.

Thôi, hắn không dám tự rước phiền phức.

Chỉ sợ nếu vị kia muốn hắn từ chức chủ tịch thì đám già kia sẽ giơ hai tay tán thành mất.

Nghĩ đến đây, Lý Tụng Hoa cười ha ha, ánh mắt vô cùng lấp lánh, dường như rất thoải mái.

Có Lâm Uyên trong tay, tựa như có cả thiên hạ!

Bây giờ danh tiếng của Tiện Ngư đã lan truyền khắp Lam Tinh, Sở Cuồng sẽ còn phát triển mạnh hơn nữa, còn Ảnh Tử cũng sẽ như thế thôi.

. . .

Trong nhà của Lâm Uyên, hai mắt mẹ hắn đã ướt đẫm lệ. Chị và em gái cùng chung một cảm xúc.

"Mẹ!"

"Anh trai con kế thừa gen âm nhạc của mẹ sao?"

"Vậy không được đâu."

"Mẹ không công bằng!"

"Tại sao Lâm Huyên con không có được tài năng như vậy chứ?"

"Nhưng con kế thừa vẻ xinh đẹp như hoa của mẹ đấy!"

"Nói như vậy cũng đúng. . . Chờ một chút, chẳng phải Lâm Uyên vừa đẹp trai vừa tài giỏi sao?"

"Ở phương diện này thì con không cần cố gắng nữa."

"Hở? Nói như thế. . . Quả nhiên con mới là đứa con sao y bản chính của mẹ."

Bản thân Lâm Huyên đang tự khen mình, Nam Cực bên cạnh nghe thế thì chạy ra xa khỏi nàng, tựa như sợ lây nhiễm sự ngốc nghếch của nàng vậy.

Gâu gâu!

Dường như Nam cực đang cảm thấy vui vẻ vì thắng lợi của Lâm Uyên.

. . .

Sức nổi tiếng của nhạc hội Lam đã tăng nhanh đến mức chóng mặt.

Lúc này tại hiện trường nhạc hội Lam, nghi thức bế mạc vừa mới bắt đầu.

Vì nhạc hội Lam được tổ chức ở Nguỵ Châu, nên nghi thức bế mạc tất nhiên cũng do Nguỵ Châu phụ trách.

Lúc đầu Lâm Uyên còn muốn yên tĩnh đi theo Dương Chung Minh chờ người ta trình diễn nghi thức bế mạc, kết quả thỉnh thoảng lại có người tới chào hỏi.

Tề Châu.

Sở Châu.

Yến Châu.

Hàn Châu.

Nguỵ Châu.

Triệu Châu.

Người từ các lục địa tới chào hỏi đều là tổng phụ trách các châu dẫn theo một đoàn huấn luyện viên chính.

Sao Lâm Uyên lại không hiểu nguyên nhân bên trong chứ, cũng tươi cười chào hỏi lại.

Diệp Tri Thu cười nói: "Một khi đã vang danh toàn thế giới đều biết, ở Nguỵ Châu đã như vậy, đợi khi về Tần Châu sợ là còn nhiều hơn đó."

"Lòng người đều hướng về anh hùng của Tần Châu."

Doãn Đông lên tiếng, Tiện Ngư đã trở thành anh hùng của Tần Châu.

Trung Châu thắng nhưng cũng thua, bọn họ thắng ở thực lực toàn đoàn, thua ở chỗ Abigail.

Abigail là người mạnh nhất trong tổ huấn luyện Trung Châu.

Tiện Ngư đánh bại một nhân vật như vậy, ở một góc độ nào đó đã đền bù sự nuối tiếc của Tần Châu khi để thua Trung Châu số lượng huy chương vàng.

"Anh hùng Tần Châu, cũng là đại địch của Trung Châu."

Dương Chung Minh nói: "Đợi khi nào Trung Châu gia nhập Đại hợp thì Tiện Ngư sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều sự khiêu chiến nữa."

"Đâu chỉ có mỗi Tiện Ngư?"

Một vị Khúc phụ lên tiếng: "Tất cả chúng ta, thậm chí là toàn bộ các lĩnh vực nghề nghiệp lớn, đều muốn khiêu chiến Trung Châu trước nay luôn đứng nhất, lục địa đứng đầu Lam Tinh không phải chuyện đùa đâu."

Lâm Uyên nghiêm túc gật đầu.

Hắn đã dùng cả nhạc của Beethoven, thì có thể thấy trình độ của Trung Châu kinh khủng cỡ nào.

Tương lai Tiện Ngư sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều đối thủ khác.

Sở Cuồng thì sao?

Ảnh Tử thì sao?

Trước guồng quay tình thế hiện nay, chắc chắn hai thân hận đó sẽ phải rất bận rộn đây, đó là điều mà Lâm Uyên có thể dự đoán được.

"Tóm lại chuẩn bị một chút đi."

Dương Chung Minh nói: "Ngày mai lên đường, khải hoàn về Tần Châu!"

Chương 1446: Sấm dậy đất bằng (1)

Nghi thức bế mạc nhạc hội Lam kéo dài hơn hai giờ rưỡi.

Giờ thứ nhất đều là các phần trình diễn của chủ nhà Ngụy Châu.

Còn giờ thứ hai, các châu thay phiên nhau lên sân khấu trình diễn một tiết mục cảm ơn mười phút.

Đây là một điều hết sức nhân văn, bởi vì cuộc thi có giới hạn. Mỗi châu đều có một số tác phẩm tâm đắc chưa thể ra sân. Vừa khéo có thể mượn phần này của lễ bế mạc để biểu diễn tác phẩm tâm đắc nhất của mình.

Trung Châu lên trước, Tô Quyên lên sân khấu.

Lúc Tô Quyên tham gia hạng mục Rock n' Roll có một bài vô cùng đặc sắc để dành cho trận chung kết, nhưng vì mắc lỗi nên thua tại vòng hai, nên không được thể hiện tác phẩm này, nếu được dùng bài đó, nàng thật sự có thể đánh bại Triệu Doanh Các để giành được giải quán quân.

Nhân cơ hội này, cuối cùng nàng đã hát lên ca khúc đó: "Rất cảm ơn vì đã có cơ hội như vậy, có thể hát lên một bài ca được dùng trong trận chung kết tổ Rock n' Roll, đáng tiếc ta đã thua từ vòng thứ hai, lần này sẽ để mọi người được thưởng thức tác phẩm đó."

Nói xong, màn trình diễn bắt đầu.

Trên mạng, kênh trực tiếp các châu còn đang say sưa chìm đắm trong nghi lễ bế mạc, đột nhiên nhìn thấy Tô Quyên lên sân khấu thì lập tức hào hứng lên!

"Phần trình diễn cảm tạ sao?"

"Ca khúc này đúng là dễ nghe!"

"Thật tiếc cho Tô Quyên, hạng mục sở trường của nàng đã bị Giang Quỳ đánh bại, sau đó tham gia tổ tranh tài Rock n' Rock thì mắc lỗi, còn chưa đi vào được trận chung kết nữa, thật ra dựa vào bản lĩnh của nàng, ít nhất có thể giành được một chức quán quân."

"Với bài hát này đúng là có thể!"

"Cuộc thi chính là như vậy, ngươi không thể vì trạng thái của mình tệ, trạng thái người khác tốt, thua thì nói là do không may mắn được, năng lực tâm lý mạnh mẽ cũng là một bản lĩnh đấy, chúng ta cũng chỉ có thể hy vọng vị ca hậu Trung Châu có thể điều chỉnh tốt trạng thái của nàng."

"Bây giờ trạng thái của Tô Quyên rất tốt đấy!"

"Xem ra chứng sợ Ngư đã được chưa khỏi rồi à?"

Khi hát xong ca khúc, Tô Quyên cúi người trên sân khấu chào khán giả, hơi xúc động nói: "Ta thừa nhận lúc đối mặt với tuyển thủ Ngư vương triều, trong lòng đã mất đi sự bình tĩnh, nhưng ta sẽ không suy sụp, Trung Châu sắp gia nhập, hy vọng trong tương lai ta có thể đối chiến lần nữa với Ngư vương triều!"

Trong cuộc tranh tài nhạc hội Lam, tuyển thủ không có cơ hội phát biểu, chỉ khi được phỏng vấn mới nói được đôi chút, lúc trước khi Tô Quyên được phỏng vấn là đang lúc buồn bã nhất, từ đầu đến cuối không nói được mấy câu, bây giờ nói ra được dường như đã thoát khỏi sự lo lắng khi ấy.

Lúc này, đến lượt Tần Châu biểu diễn.

Trong lúc cư dân mạng đoán xem Tần Châu sẽ phái vị tuyển thủ nào ra hoàn thành phần trình diễn cảm ơn thì một hình vô cùng quen thuộc xuất hiện trên sân khấu nhạc hội Lam!

Ngay lập tức, toàn trường xôn xao, kênh trực tiếp cũng náo nhiệt hẳn. Cả nhóm Khúc phụ các châu cũng tràn đầy sự ngạc nhiên.

Tiện Ngư!

Người sẽ biểu diễn cảm ơn bên Tần Châu không phải là tuyển thủ cũng chẳng phải khách mời danh dự, mà chính là huấn luyện viên thứ nhất Tiện Ngư!

Nhưng ngẫm lại đúng là nên như thế, bản thân ngồi trên ghế huấn luyện, rõ ràng đã bị hạn chế rất nhiều.

Nhạc hội Lam nợ Tiện Ngư một giải quán quân, thậm chí là không chỉ một cái!

Phần trình diễn cảm ơn giao cho Tiện Ngư, đúng là quyết định đúng đắn không thể nghi ngờ của Tần Châu!

Trong bầu không khí sôi nổi này, Lâm Uyên nở một nụ cười bất đắc dĩ, lúc đầu hắn muốn nhường cơ hội cho tuyển thủ. Nhưng dù là tổ huấn luyện hay là tổ tuyển thủ Tần Châu, đều nhất trí yêu cầu "Tiện Ngư lên sân khấu" . Khiến Tiện Ngư chỉ có thể đồng ý, về phần tâm ý của mọi người, tất nhiên hắn có thể hiểu rõ.

"Chào mọi người."

"Ta là Tiện Ngư."

Lâm Uyên nhất thời không biết nên nói gì, vừa lên sân khấu liền dứt khoát giới thiệu tên tuổi, lập tức khiến các kênh trực tiếp cười to!

"Ha ha!"

"Còn tự giới thiệu mình."

"Nói như không nói vậy trời."

"Toàn thế giới, nếu như còn có người không biết Tiện Ngư, thì đúng là đồ lạc hậu!"

"Buồn cười chết!"

"Không ngờ Ngư phụ sẽ lên sân khấu!"

"Bởi vì huấn luyện viên không thể thi đấu như tuyển thủ,

Cho nên Ngư phụ chẳng thể bộc lộ tài hoa của mình, mượn cơ hội này để hắn thể hiện bản lĩnh cũng là hợp tình hợp lý thôi."

"Nhanh bắt đầu đi!"

"Cuối cùng Đại ma vương đã đến!"

"Người đàn ông khiến tất cả tuyển thủ tuyệt vọng, khiến tất cả tổ huấn luyện viên tuyệt vọng, đây là sân khấu của ngươi!"

"Tiện Ngư!"

"Tiện Ngư!"

Quần chúng đang gọi tên của hắn!

Lâm Uyên nói: "Sau đây xin thưởng thức tác phẩm « Dạ Khúc »."

Toàn hội trường lại lần nữa cười vang, Khúc phụ các châu cũng buồn cười.

Khá lắm, lại là Dạ Khúc. Không biết có ai vừa nghe đến hai chữ "Dạ khúc" thì toàn thân không thoải mái chăng?

Ống kính máy quay tràn ngập sự hứng thú quét về phía tổ huấn luyện Trung Châu. Một nhóm Khúc phụ Trung Châu cười khổ. Abigail cũng đang mỉm cười, dường như hắn đã thoát khỏi sự buồn bã vì thua Tiện Ngư, thể hiện ra dáng vẻ thản nhiên của một Khúc phụ đỉnh cấp lỗi lạc.

. . .

Trên sân khấu, Lâm Uyên ngồi trước đàn dương cầm. Hắn nâng đôi tay lên, bắt đầu biểu diễn.

Liên khúc Dạ Khúc này có tổng cộng hai mươi mốt bài.

Trên sân khấu nhạc hội Lam đã xuất hiện mười tám bài, còn ba bài vẫn chưa công bố, bài mà Lâm Uyên trình diễn chính là một trong số đó.

Vẫn là giai điệu đẹp đẽ hoàn hảo, chất lượng của liên khúc Dạ Khúc đã đạt đẳng cấp thế giới. Nếu không như vậy làm sao nhạc hội Lam có thể khiến toàn cầu chấn động được.

Khi Lâm Uyên bắt đầu trình diễn, đột nhiên khán giả lại có cảm nhận rất khác nhau.

Hình như Lâm Uyên đàn Dạ Khúc còn tốt hơn so với tuyển thủ nhỉ?

Mọi người không thể phân biệt được là do Tiện Ngư đang trình diễn nhạc khúc của mình hay là vì nguyên khác. Còn sắc mặt nhóm Khúc phụ các châu, lại có sự thay đổi khôn lường.

Chương 1447: Sấm dậy đất bằng (2)

Sau khi ý cười biến mất chính là vẻ chấn kinh và ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, tuyển thủ các châu tham gia hạng mục dương cầm nam nữ cũng đều đứng dậy hết cả!

"Đây là gì thế!"

"Làm sao có thể!"

"Ta không nghe lầm chứ?"

"Không hề thua kém Quang Lâm!"

"Cũng không tệ hơn Christ!"

"Bậc thầy. . ."

"Kỹ thuật đàn dương cầm của Tiện Ngư là cấp bậc thầy sao?"

"Má nó!"

"Giỏi hơn ta nhiều!"

"Ta chỉ nghĩ Tiện Ngư có giọng hát cấp thế giới, chứ chưa từng nghĩ đến việc trình độ dương cầm của hắn cũng đạt chuẩn thế giới. Nếu như Tiện Ngư dự thi, phần thắng tổ dương cầm chắc chắn thuộc về Tiện Ngư!"

"Hắn đang khiêm tốn sao!"

"Nhường đường cho tuyển thủ à!"

Các tuyển thủ đều không nói gì cứ thả hồn bay theo sự rung động của giai điệu.

Ánh mắt nhóm Khúc phụ nhìn về phía Tiện Ngư trở nên vô cùng phức tạp.

Bây giờ tất cả bọn họ đã hiểu rõ, chỉ cần Tiện Ngư đồng ý tham gia thi đấu, trình diễn một bản "Sonata Ánh Trăng" trên sân khấu, thì giải quán quân thế giới sẽ chẳng thuộc về Quang Lâm đâu!

. . .

Tại kênh trực tiếp các châu, có bình luận viên am hiểu lĩnh vực này lên lẩm nhẩm trong miệng:

"Đạt tiêu chuẩn thế giới, kỹ thuật đàn dương cầm cấp độ bậc thầy. . ."

"Ta nghĩ. . ."

"Đây chính là lý do mà tuyển thủ Tần Châu đều tôn thờ Tiện Ngư."

"Ca giỏi hát hay, nhạc cụ cũng tốt."

"Tiện Ngư rất có tư cách giành được giải quán quân."

"Xin cho phép ta được dùng cách thức cao quý nhất để sùng bái Tiện Ngư."

"Khúc phụ như vậy, xưa nay chưa từng có!"

"Đúng vậy, hắn biết sáng tác, biết hát, cũng biết đánh đàn!"

Người nghe hết rung động lại chấn động!

Dù mọi người đã có ấn tượng rất sâu sắc về Tiện Ngư, nhưng vẫn phải thay đổi cái nhìn về Tiện Ngư một lần nữa. Đây chính là cái gọi là càng hiểu biết sâu rộng về chàng thanh niên ấy thì càng cảm thấy khiếp sợ.

Nhạc hội Lam đã kết thúc, nhưng sức ảnh hưởng mà Tiện Ngư đã tạo ra ở Lam Tinh thì còn lâu mới tới hồi kết.

. . .

Trên sân khấu, Lâm Uyên đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đôi tay lần nữa chạm vào phím đàn, khúc dương cầm đã được thay đổi.

Lần này đã không đơn giản là trình diễn dương cầm nữa.

Môi hắn kề sát micro: "Thời gian có hạn, hai bài Dạ Khúc nữa về sau sẽ được công bố, còn bài hát tiếp theo là dành tặng cho mọi người."

Ánh đèn chiếu rọi lên người Lâm Uyên, tựa như hắn chính là trung tâm của thế giới.

Hắn vẫn đang đánh đàn nhưng tiếng đàn đã trở nên hùng hồn hơn.

Dàn nhạc đệm cũng lập tức hoà tấu, các loại nhạc cụ thay nhau phối hợp.

Trong tiếng nhạc đệm xinh đẹp, Lâm Uyên cất cao tiếng hát:

"Ngàn núi vạn sông, trong bao nhiêu đêm tối đều chỉ chờ một ánh trăng sáng.

Giấc mộng biên thuỳ gió thổi vô tận, không từ không bỏ chẳng cam lòng.

Không thẹn với lòng, là điều tiên quyết nhất, để chúng ta theo đuổi sự tốt đẹp.

Ta kiên quyết quay mặt về hướng Bắc, sấm dậy đất bằng.

Chuẩn bị sẵn sàng lần này, một khi xuất phát sẽ không rút lui.

Khó khăn và nỗ lực luôn đi cùng nhau.

Chúng ta có được, cơ hội như nhau. . . !

Trong trận đấu chúng ta là đối thủ không ai nhường ai. Sau khi thi xong, chúng ta có thể mỉm cười bắt tay giảng hòa.

Chúng ta đều đuổi theo sự tốt đẹp, nhưng có người thắng phải có người thua, dù có đứng nhất hay không chỉ cầu không thẹn với lòng.

Có thể ngã xuống nhưng không thể rút lui.

Mọi người đều xếp thành một hàng ngang mà bắt đầu chạy, bay theo ước mơ phía xa vời.

Trong tiếng hát ngân nga, một cảm xúc khó diễn tả tràn ngập trong lòng người xem.

Không ai lên tiếng, chỉ yên lặng nghe bài ca.

Lâm Uyên trên sân khấu đã nâng cao âm vực, dường như đang một mình chống lại cả thế giới vậy:

"Ước mơ có cả mồ hôi xương máu.

Bạn và tôi xuất hiện giữa thế giới mênh mông rộng lớn.

Mang theo hy vọng và ước mơ cùng nhau bay đến phương trời xa.

Giành lấy những thành tựu to lớn, không bao giờ biết mệt mỏi. . . ."

Ước mơ phải có sự hy sinh và trả giá. Chúng ta đều là công dân của Lam Tinh, việc sát nhập là không thể tránh khỏi.

Dù thua thì sao chứ? Đợi đó ta sẽ còn tới nữa để giành lấy vinh quang rực rỡ!

Lâm Uyên không giỏi giao tiếp, nhưng hắn dùng tiếng lòng để hát ra lời ca.

"Vứt bỏ toàn bộ những chuyện xa vời.

Vượt qua ngàn núi vạn sông. . ."

Bài hát này tên là "Ngàn núi vạn sông" .

Khi bài hát này kết thúc, Lâm Uyên đứng trên sân khấu cúi đầu thật sâu, rồi xuống khỏi sân khấu nhường chỗ cho lục địa tiếp theo lên biểu diễn.

"Tiện Ngư!"

Dưới khán đài có vô số người đang gào to tên của hắn.

Có người đã khóc, ngay cả các Khúc phụ cũng đang rơi vào trầm tư. Bài hát này của Tiện Ngư dường như đã làm cả nhạc hội Lam đều thăng hoa!

Có một đối thủ như vậy, các châu không biết là nên thấy may mắn hay bất hạnh nữa. Nhưng có thể đối đầu với một kẻ địch như thế, vô cùng đáng giá. Dù thắng hay thua thì bọn họ đều đã trút hết tâm sức.

Các châu sẽ còn cạnh tranh với nhau, là sự cạnh tranh mãi mãi không bao giờ dừng lại.

Cho dù chỉ như một hào quang sáng một lần rồi tắt, hay là ghi tên vào lịch sử trên đầu đội vòng tuế nguyệt, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn cùng chung một mục đích.

"Đây chính là vận mệnh!" Một đại diện cho hiệp hội nghệ thuật vừa cười vừa nói.

Tuổi còn trẻ đã có tầm nhìn xa trông rộng, người như vậy rất hiếm gặp. Ca khúc cuối cùng, hắn có thể dốc toàn thực lực, sử dụng kỹ thuật lẫn kỹ xảo để đền bù tiếc nuối hắn không thể lên sân khấu tranh tài.

Nhưng cách thức hắn truyền tải bài hát lại thành ra phóng khoáng tự nhiên như vậy. Đó là một bài hát cũng là một chén rượu cay.

Chén rượu này đã mời rất đầy đủ, mời Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy, cũng mời cả Trung Châu và Tần Châu nữa.

Rượu không say lòng người đã say. Bài ca này của Tiện Ngư đã khiến ngàn vạn con dân Lam Tinh say đắm.

Chương 1448: Bốn thông báo và ba rương hoàng kim (1)

Hôm sau, trên đường cao tốc của Tần Châu, có một chiếc xe con đang di chuyển.

Khi quãng đường đến biệt thự còn chưa đến năm trăm mét thì Lâm Uyên chợt nói: "Ngươi về trước đi, ta muốn về nhà ở."

"Được thôi."

Lâm Uyên mở cửa hàng ghế sau, ngoái đầu kêu lớn: "Bên này!"

Ở phía xa có một thiếu nữ tóc buộc hai bím đang dắt chó đi dạo. Vừa khéo đó chính là em gái hắn và Nam Cực. Nam Cực trông thấy Lâm Uyên đã vùng thoát khỏi dây xích trên tay cô gái, phóng thẳng mấy trăm mét nhào vào lòng Lâm Uyên.

"Gâu!"

"Tao ở đây."

"Gâu gâu gâu!"

"Tao cũng nhớ mày."

Lâm Uyên mỉm cười xoa đầu con chó, may là cảnh này không bị người khác nhìn thấy, nếu có chắc sẽ lan truyền lời đồn kỳ quái ra ngoài.

"Anh!"

Em gái hắn chạy theo Nam Cực, vui vẻ nói: "Có mua đồ ăn cho em không?"

"Quên rồi!"

"Tra nam!"

Nụ cười trên môi cô gái tắt ngấm.

Lâm Uyên dỗ dành: "Em đừng nói bậy, cùng lắm tối nay anh giúp em ăn rau xanh."

"Được đó."

Ngoài mặt em gái rất bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Lâm Uyên đang ôm Nam Cực về nhà, phấn khích nắm lấy cánh tay Lâm Uyên.

"Chị ơi!"

"Mẹ ơi!"

"Anh trai về rồi!"

Sau khi em gái về nhà đã bắt đầu hắng giọng kêu to.

Mẹ hắn vội vàng từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy con trai thì liền nở nụ cười tươi tắn:

"Có đói bụng không?"

"Ăn xong rồi mới về."

"Vậy con ngồi đi, đừng khách sáo!"

Hắn khách sáo cái gì mà khách sao chứ, đây không phải nhà hắn sao?

Chị gái hắn cũng xuất hiện: "Mấy ngày gần đây chúng ta đều xem cuộc thi đó, em đã làm rạng danh Tần Châu, có tiền thưởng không thế?"

Lâm Uyên: "Có."

Thắng tại nhạc hội Lam sẽ có tiền thưởng của chính phủ.

Chị gái: "Chắc sẽ không ít tiền đâu, em không giữ được để chị giữ giúp em, sau này em cần thì chị đưa lại."

Lâm Uyên: ". . ."

Rất lâu rồi hắn mới gặp lại người nhà.

Dù cuộc thi chỉ diễn ra chưa đến hai mươi ngày, nhưng Lâm Uyên đâu chỉ rời nhà bằng số ngày đó. Trước khi tranh tài, hắn còn phải dẫn dắt đám tuyển thủ đóng cửa huấn luyện, gần như là mấy tháng không về đến nhà. Lần này gặp lại người thân, trong lòng hắn tràn ngập sự ấm áp.

Tất nhiên trước khi trở về thì Lâm Uyên đã tham gia tiệc ăn mừng của chính phủ Tần Châu tổ chức. Trong lúc ăn uống luôn giữ thái độ đúng mực, hắn cũng chẳng nhớ mình đã trao đổi phương thức liên lạc với bao nhiêu vị lãnh đạo rồi.

Ngoài ra hắn đến công ty một chuyến. Toàn bộ công ty đều vui mừng sắp phát điên, Tiểu Cô Đông và mấy học trò phấn khích đến nỗi xông đến ôm chầm lấy Lâm Uyên.

Toàn bộ công ty đều dừng làm việc.

Chủ tịch mang theo toàn thể nhân viên, nhiệt liệt chúc mừng ba người Dương Chung Minh, Lâm Uyên và Trịnh Tinh.

Cả công ty giải trí Tinh Mang đều tràn ngập sự vui sướng.

Lần này Tần Châu tham gia nhạc hội Lam, người có công lớn nhất chính là nhân viên của công ty mình mà.

Sau khi hoàn tất mọi thứ thì Lâm Uyên mới trở về nhà. Trên đường đi, Lâm Uyên còn cùng với Kim Mộc và mấy người trong phòng làm việc trò chuyện rất nhau, bù lại những ngày không được gặp mặt.

Bây giờ toàn thân hắn đều rã rời, mệt mỏi. Ở dưới nhà trò chuyện cùng người thân một lúc thì Lâm Uyên đã mang Nam Cực lên lầu nghỉ ngơi.

Đương nhiên phải mệt rồi, đừng chỉ thấy Lâm Uyên không làm gì cả, thật ra có rất nhiều việc đều do hắn sắp xếp.

Trong lúc tập huấn có rất nhiều tuyển thủ cần được huấn luyện, cũng có quá nhiều việc cần quan tâm. Trong khi nhạc hội Lam diễn ra thì cường độ thi thố dày đặc, phải điều chỉnh chiến thuật tranh tài, điều chỉnh thứ tự tác phẩm. Từ đầu đến cuối cuộc thi không được mấy ngày ngủ yên, tất cả đều do hắn phải đích thân tham gia vào quá trình công tác.

Tối hôm cuối cùng, hắn còn bị đẩy lên sân khấu biểu diễn nữa chứ. Có thể nói là toàn bộ tổ huấn luyện ngoại trừ tổng phụ trách Dương Chung Minh cần ngoại giao nhiều vì bộ mặt chung của Tần Châu, thì Lâm Uyên chính là người được chú ý nhiều nhất.

. . .

Mà tại Tần Châu, các tạp chí lớn đang tô vẽ cho Lâm Uyên. Sau khi trở về từ nhạc hội Lam, Tiện Ngư đã trở thành đại anh hùng trong hàng triệu người Tần Châu, anh hùng khi trở về tất nhiên phải khua chiêng gõ trống rồi.

"Lãnh đạo Tần Châu khen ngợi Tiện Ngư!"

"Nhạc hội Lam kết thúc, anh hùng trở về!"

"Toàn dân hoan nghênh, Tiện Ngư về nhà!"

"Dương Chung Minh và Tiện Ngư dẫn dắt đội Tần Châu thắng lợi trở về!"

"Lam Tinh đều chú ý, một đường xẹt ngang giới âm nhạc!"

"Còn đắm chìm trong mười hai ngôi sao thì hắn đã đi ngày càng xa rồi!"

"Người ta đồn rằng: Hiệp hội nghệ thuật Tần Châu sắp sửa cất nhắc cho Tiện Ngư một vị trí?"

"Tác phẩm của Tiện Ngư nổi danh tại nhạc hội Lam, khiến toàn châu đều dậy sóng!"

Nhạc hội Lam kết thúc nhưng sự nhiệt tình của dân chúng không hề suy giảm. Những thước phim trong các trận đấu đều bị mọi người dùng làm tư liệu bàn luận.

Chương 1449: Bốn thông báo và ba rương hoàng kim (2)

Nhạc hội Lam phong thần cho Tiện Ngư chính là đề tài được mọi người tranh luận nhiều nhất. Đương nhiên cũng có cả Dương Chung Minh, Lục Thịnh, và Trịnh Tinh. . . Tất cả đều là những công thần đã cống hiến hết mình cho Tần Châu tại nhạc hội Lam.

Độ nổi tiếng của mấy vị Khúc phụ đảm nhận vai trò huấn luyện viên chính của Tần Châu đột nhiên tăng vọt. Nhất là Dương Chung Minh đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật lãnh đạo của giới âm nhạc Tần Châu, cùng với Tiện Ngư toả sáng trong giới âm nhạc kỳ diệu!

. . .

Giữa vô số những lời bàn tán, hiệp hội Nghệ thuật lại liên tiếp phát mấy thông báo.

Thông báo đầu tiên: Sau này nhạc hội Lam sẽ giống như vận hội Lam, được tổ chức bốn năm một lần.

Không cần hiệp hội nghệ thuật thông báo thì mọi người cũng có thể đoán được, nhạc hội Lam thành công trên mọi mặt trận như vậy, trong tương lai sẽ còn tiếp tục thôi.

Thông báo số hai:

Hiệp hội nghệ thuật Lam Tinh sẽ lần nữa quy định lại cấp bậc các ngôi sao, ca vương, ca hậu. Sau này các nghệ sĩ đều có thể dựa vào bảng quy định để phân cấp bậc.

Thông báo này có ý nghĩa thật thâm sâu, hiệp hội nghệ thuật đúng là muốn đặc biệt nâng đỡ những tuyển thủ có biểu hiện xuất sắc tại nhạc hội Lam. Ví dụ như đám người Nguỵ Hảo Vận, đã chiến thắng vô số ca vương ca hậu, chẳng lẽ còn không xứng được gọi là ca hậu, ca vương sao?

Nhưng phân chia lại cấp bậc cần phải có thời gian. Mọi người đoán rằng phải đợi khi Trung Châu chính thức sát nhập mới có thể cho mắt bảng danh sách chính thức.

Thông báo thứ ba:

Hiệp hội nghệ thuật sẽ tổng hợp tất cả các tác phẩm của nhóm Khúc phụ ddeer bình xét, sau đó cho ra đời một bảng xếp hạng công bằng.

Thông báo này khiến tâm tình nhóm Khúc phụ thấp thỏm. Nhưng thông báo thì thông báo, muốn công bố bảng xếp hạng phải đợi Trung Châu sát nhập mới có hiệu lực.

Thông báo thứ tư mới là quan trọng nhất:

Về sau tất cả những ngành, nghề liên quan đến nghệ thuật đều sẽ có bảng xếp hạng!

Thông báo này được đưa ra bởi sức ảnh hưởng của nhạc họi Lam, đã lan đến toàn bộ giới nghệ thuật!

Tiểu thuyết, hội hoạ, v. v. . . Ở mỗi lĩnh vực nghệ thuật, đều sẽ có người vì xếp hạng của bản thân mà điên cuồng sáng tác!

Nhưng dù sao cũng chỉ mới dừng lại ở thông báo, còn chưa đi vào áp dụng. Không ai đoán trước được tình hình tương lai, nhưng có một chuyện tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.

Dù là bây giờ hay tương lai, nhạc hội Lam nhất định sẽ trở thành chiến trường quan trọng nhất của giới âm nhạc Lam Tinh. Khúc phụ có lợi hại hơn nữa nhưng không làm nên trò trống gì tại nhạc hội Lam thì cũng chưa đủ sức thuyết phục.

Lúc này Trung Châu còn chưa sát nhập, các châu khác đã có cảm giác chuẩn bị có bão đổ bộ rồi.

Trong lúc mấy thông báo kia được đưa ra, Lâm Uyên đã chìm vào giấc ngủ, mơ thấy một giấc mộng kỳ quái. Trong mơ có ba người vây xung quanh Lâm Uyên.

Người thứ nhất nói: "Sau khi hợp nhất các châu lục, ta muốn đi một lượt ngũ đại sảnh âm nhạc ở Lam Tinh, lưu lại dấu chân tại các thánh đường nghệ thuật đỉnh cấp."

Người thứ hai nói: "Người ta đều nói: Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, bây giờ Tiện Ngư đã nổi tiếng toàn cầu, cũng nên đến lượt ta lên sân khấu, oanh tạc bốn phương."

Người thứ ba nói: "Ta cũng giống vậy."

Người thứ nhất nói: "Sở Cuồng đừng vội, ta còn có sự nghiệp điện ảnh nữa."

Người thứ hai nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, còn ta đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi."

Người thứ ba nói: "Ta có một số kế hoạch về manga, ngoài ra hệ liệt Hoạ Hồn cần ra phần mới, chẳng lẽ Tiện Ngư định bỏ ta sao?"

Ba người bắt đầu cãi vã, ba khuôn mặt liên tục áp sát Lâm Uyên.

Ở nơi xa có một giọng nữ phẫn nộ đột nhiên vang lên: "Các ngươi đừng ầm ĩ nữa, Dịch An ta chết rồi sao?"

Lâm Uyên cùng ba cái bóng kia giật nảy mình, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia.

Mắt còn chưa thấy bóng thì Lâm Uyên đã bừng tỉnh, phát hiện trời đã khuya, Nam Cực đang nằm trên giường liếm mặt hắn.

Ba người lúc trước là ai vậy?

Sở Cuồng, Tiện Ngư, Ảnh Tử?

Cuối cùng là Dịch An sao?

Vì sao Dịch An lại là nữ hả?

Ai có thể giải đáp giấc mộng này cho ta thế?

Lâm Uyên dứt khoát đứng dậy, mở điện thoại lên mạng lướt tin tức, sau đó liền thấy bốn thông báo của hiệp hội nghệ thuật.

Cùng lúc đó, hệ thống xuất hiện.

"Chúc mừng ký chủ đã giành được chiến tích lừng lẫy tại nhạc hội Lam, dẫn dắt Ngư vương triều hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đề ra, phần thưởng của ngài là ba rương hoàng kim!"

"Sao ngươi không leng keng?"

"Leng keng."

". . ."

Quên mất điều quan trọng này, cuối cùng tâm trạng Lâm Uyên trở nên hơi kích động, ngay cả mấy thông báo của hiệp hội nghệ thuật cũng bỏ qua một bên, vui vẻ xem thử ba rương hoàng kim:

Một lần được ba cái!

Lần này thu hoạch bộn rồi!

Không biết trong ba rương hoàng kim này có thể chứa vật gì tốt đây?

Chương 1450: Mọi quyền giải thích đều thuộc về hệ thống.

Lâm Uyên đứng dậy xông vào phòng vệ sinh, dùng một đống xà bông rửa tay để tẩy rửa đôi tay của mình.

Rửa tay xong, Lâm Uyên tự nhủ: "Hình như còn thiếu chút may mắn!"

Nghĩ kỹ lại, đã đến lúc dùng đến chị Hảo Vận.

Lâm Uyên lấy điện thoại ra, trực tiếp tag tên chị Hảo Vận: "Có thể nhờ Hảo Vận hát hai câu may mắn được không?"

Nguỵ Hảo Vận: "?"

Sau hai phút chị Hảo Vận đã gửi tin nhắn thoại.

Lâm Uyên không hề để tâm đến mấy dấu chấm hỏi của nàng, lập tức phát tin nhắn thoại, tiếng hát của Nguỵ Hảo Vận vang lên trong phòng: "May mắn đến, chúc ngươi may mắn đến. . ."

Nghi thức đã được hoàn thất, Lâm Uyên nhìn hệ thống chằm chằm: "Mở một rương hoàng kim!"

Rương báu mở ra, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh.

Sau lớp ánh sáng chói loà đó thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên lần nữa: "Chúc mừng Ký chủ đã thu hoạch được kỹ năm "Tri âm", khi dùng kỹ năng này vào tác phẩm âm nhạc của ngài sẽ tạo ra hiệu ứng đồng cảm. Cho dù là người không hiểu âm luật cũng có thể cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa tác phẩm của ngài, nhưng loại kỹ năng này chỉ có thể sử dụng tại đại sảnh âm nhạc."

Lâm Uyên trợn tròn hai mắt. Trời đất ơi, kỹ năng này quá tuyệt diệu. Đây là kỹ năng "Tri âm" mà hắn luôn muốn có được!

Kỹ năng này là trình độ bug có thể sánh ngang với "Cảnh đẹp trong tranh", thuộc về khoản kỹ năng xuất phát từ hệ thống.

Lâm Uyên rất thích kỹ năng này, còn về mặt hạn chế của nó, Lâm Uyên hoàn toàn có thể chấp nhận được. Dù sao thì "Cảnh đẹp trong tranh" cũng có hạn chế, đó chính là chỉ có người xem tại hiện trường mới có thể cảm nhận được hiệu quả giai điệu.

Khi nào Trung Châu sát nhập, đến lúc đó hắn sẽ đến đại sảnh Kim Sắc đánh trận đầu tiên. Lúc ấy quần chúng tại hiện trường nhất định có thể thưởng thức được một bữa tiệc âm nhạc thịnh soạn.

Nghĩ như thế, Lâm Uyên lại nhìn về phía chiếc rương thứ hai, xoa xoa đôi tay rồi nói: "Mở cái này ra đi!"

Ánh sáng vàng chói loá lần nữa lấp lánh, rương bảo vật thứ hai đã được mở ra.

"Chúc mừng Ký chủ đã thua hoạch được thẻ nhân vật "Abigail" một trong mười Khúc phụ đương thời Lam Tinh, Ký chủ có thể học tập âm nhạc của Abigail."

Vẻ mặt Lâm Uyên có hơi thất vọng, nếu như Abigail ở đây nhất định sẽ nhìn thấy trên mặt Lâm Uyên tràn ngập vẻ ghét bỏ khó che giấu.

Học tập âm nhạc của Abigail, sẽ là một chuyện khiến người theo đuổi âm nhạc trở nên phát cuồng, nhưng với Lâm Uyên thì không có nhiều tác dụng.

Chẳng phải vì Lâm Uyên đã thắng Abigail. Người thắng Abigail là Beethoven, không liên quan đến hắn!

Vị Khúc phụ xếp top 10 Lam Tinh có thể đánh bại cả chiến thần Chopin thì đương nhiên là có tư cách dạy nhạc cho hắn.

Vấn đề là, hắn đã có thẻ nhân vật lợi hại hơn là "Dương Chung Minh", sao lại có thêm thẻ Abigail làm gì chứ?

"Ký chủ!"

Dường như hệ thống không vui: "Mỗi người đều có những am hiểu khác biệt, dù Dương Chung Minh giỏi nhưng hắn cũng có chỗ không bằng Abigail, muốn trở thành người đứng đầu giới âm nhạc thì ngươi nhất định phải trở thành chiến sĩ toàn diện, huống chi đây là cơ hội để ngươi tìm hiểu đối thủ."

Đây cũng là điều Lâm Uyên dự định trong tương lai sẽ tự mình viết nhạc, dùng thực lực chân thực để đọ sức với những Khúc phụ đỉnh cấp. Trước đó cần phải học hành cho tốt, theo chân các Khúc phụ tìm hiểu cặn kẽ.

Bây giờ học theo Abigail, chỉ có lợi chứ không có hại. Lâm Uyên chợt tò mò, trong tương lai hắn có thể thu thập đủ mười thẻ nhân vật Đại khúc phụ không?

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc có mười Khúc phụ dạy dỗ mình, chẳng phải rất tuyệt sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Uyên nói: "Vậy mở rương hoàng kim số ba đi."

Lời vừa dứt, ánh sáng từ rương hoàng kim số ba đã phát ra: "Chúc mừng Ký chủ thu hoạch được trình độ âm nhạc chức nghiệp cấp nhạc trưởng."

Lâm Uyên khẽ giật mình, sau một phút, sắc mặt Lâm Uyên đen như than: "Nói đi, có phải ngươi ngầm giở trò không?"

"Ký chủ xin bình tĩnh."

Hệ thống không hề vội vàng giải thích: "Nhạc trưởng là người truyền tải âm nhạc, hắn nhất định phải là một nhà soạn nhạc hoàn mỹ, có kiến thức sâu rộng ở mỗi bảng tổng phổ, cũng phải có năng lực truyền tải những điều đó cho khán giả. Từ đó tạo nên một thể thống nhất cho khúc nhạc, khiến người ta tin phục, trình diễn ra âm sắc tuyệt vời nhất. . ."

"Nói xàm."

Lâm Uyên rất không vui: "Đương nhiên ta biết tầm quan trọng của nhạc trưởng, ta hỏi ngươi vì sao bảo vật hoàng kim chỉ mở ra cấp nghề nghiệp, mà không phải là năng lực nhạc trưởng cấp bậc thầy?"

Đúng thế, nhạc trưởng rất quan trọng trong âm nhạc. Ở Trái đất, giới âm nhạc có rất nhiều nhạc trưởng kiệt xuất.

Tựa như Karajan, Ormandy, Seiji Ozawa, Bohm Et Al. Những người này đều vô cùng nổi tiếng ở Trái đất. Địa vị của bọn họ ở trái đất thậm chí còn ở trên nhạc sĩ hiện đại, nghệ sĩ trình diễn và ca sĩ nữa!

Mà tại Lam Tinh này, địa vị của Khúc phụ là cao nhất. Dù là Khúc phụ đỉnh cấp, khi đối diện với một số nhạc trưởng đỉnh cấp, cũng phải hành xử ngang hàng cộng với mấy phần khiêm nhường!

Vì sao ư?

Bởi vì nghệ sĩ trình diễn và ca sĩ được người ta mến mộ bởi kỹ năng biểu diễn, bọn họ chỉ khả năng điều chỉnh giọng hát và nhạc cụ trong tay mình mà thôi.

Còn nhạc trưởng thì sao?

Nhạc trưởng chỉ huy một dàn nhạc khổng lồ, thậm chí còn có thêm đội hợp xướng. Trong đó sẽ có rất nhiều nhạc cụ khác nhau, mỗi nghệ sĩ biểu diễn lại có cá tính và trình độ bất đồng.

Nhạc trưởng phải là người dung hoà tất cả bọn họ lại thành một thể thống nhất. Mà trong nghệ thuật âm nhạc thiên biến vạn hoá ngàn vạn kiểu cách, đó là một chuyện không hề dễ dàng.

Chỉ huy cũng là một môn nghệ thuật. Dù là Trái đất hay là Lam Tinh, chỉ huy vẫn luôn được công nhận là một bộ môn nghệ thuật biểu diễn toàn diện. Mỗi nhạc trưởng đều có cá tính và phong cách của riêng mình.

Cùng một dàn nhạc hoặc đội hợp xướng, nhưng thay đổi người chỉ huy dàn nhạc thì phong cách biểu diễn cũng đã thay đổi thiên biến vạn hoá.

Hệ thống không hề giải thích sai, dù cùng một nhạc khúc, nhưng lại khác nhạc trưởng điều chỉnh thì hiệu quả nghệ thuật mang lại sẽ đặc biệt khác nhau.

Rất giống như tướng lĩnh trong quân đội, tuỳ vào mỗi vị tướng chỉ huy mà phong cách lẫn năng lực của đội quân đó sẽ tồn tại nhiều điểm khác biệt.

Ví dụ như Ormandy, người này chỉ huy thì thanh thoát mà tràn ngập kích thích, giỏi kích phát tiềm lực của dàn nhạc, tạo nên âm hưởng huy hoàng.

Tựa như là Mensh, có thể trở thành nhạc trưởng kiệt xuất nhất nước Pháp thế kỷ này, phong cách trình diễn sôi nổi tinh tế, khí thế hùng vĩ, cảm giác giàu động lực.

Còn có bậc thầy Mata nữa. . .

Trước đó Lâm Uyên chưa từng chỉ huy dàn nhạc. Nếu như hắn muốn trình diễn cùng ban nhạc, tất nhiên sẽ nhờ đến sự trợ giúp của nhạc trưởng. Sự khác biệt về nhạc trưởng, sẽ khiếm phong cách âm nhạc nhuốm phong cách cá nhân của bọn họ.

Có lẽ hiệu quả chưa chắc sẽ khiến Lâm Uyên hài lòng nhất. Còn nếu Lâm Uyên tự mình đảm nhận vị trí nhạc trưởng, hiệu qảu âm nhạc đều theo phong cách của Lâm Uyên.

Lấy nó vậy, rút được năng lực nhạc trưởng khiến Lâm Uyên vô cùng vui vẻ. Có thể chỉ huy phần trình diễn tác phẩm của chính minh còn gì vui hơn?

Lâm Uyên khó chịu vì tại sao hắn chỉ lấy được cấp chức nghiệp nhạc trưởng thôi? Rương hoàng kim thì nên là cấp bậc thì chứ.

Hệ thống: "Bởi vì Nhạc trưởng đỉnh cấp và Khúc phụ đỉnh cấp quá ít, mà loại năng lực này quá mức kinh khủng, nên Ký chủ không thể trực tiếp có được năng lực cấp bậc thầy đâu."

"Ta không phục!"

"Toàn bộ quyền giải thích đều thuộc về hệ thống."

Một chiêu tất sát, xem như ngươi lợi hại!

Chương 1451: Hiểu sơ (1)

Toàn bộ ba rương hoàng kim đều đã mở ra, có thể nói là Lâm Uyên rất hài lòng. Chủ yếu là kỹ năng "Tri âm" quá tốt rồi!

Được thứ đồ tốt nhất nên khi mở hai rương bảo vật được đồ không như ý cũng chẳng khiến Lâm Uyên quá khó chịu, cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Đương nhiên, bây giờ Lâm Uyên còn chưa thử nghiệm hiệu quả "Tri âm", món đồ chơi này nhất định phải sử dụng tại đại sảnh âm nhạc thì mới có thể phát huy được công dụng.

Ngược lại "Thẻ nhân vật Abigail!" có thể dùng được, Lâm Uyên vừa nghĩ đã có thể tiến vào không gian hệ thống tìm tới đối phương học tập.

Về phần nhạc trưởng. . . Trong đầu Lâm Uyên đã xuất hiện vô số kiến thức chỉ huy. Không khỏi cảm thấy xúc động, nghệ thuật đúng là không hề có giới hạn.

Người bình thường thưởng thức âm nhạc chỉ cảm thấy nhạc trưởng tay cầm gậy phất phơ giữa không trung, dường như chẳng hề quan trọng.

Trên thực tế, cái gậy nhỏ bé bề ngoài xấu xí chính là linh hồn của toàn bộ dàn nhạc.

Dàn nhạc có tận mấy chục người biểu diễn, đều sẽ hành động theo nhịp điệu cây gậy trong tay nhạc trưởng, mới có thể hoàn thành xuất sắc phần trình diễn, hòa tấu giai điệu thành một thể thống nhất. Nếu như không có nhạc trưởng chỉ huy thì sự vận hành của cả dàn nhạc sẽ bị rối loạn.

Ngẫm lại cũng như thế, sao quân đội có thể thiếu người thống lĩnh được? Bạn nghĩ thử xem mấy chục người hơn trăm người cùng nhau hợp tấu, nếu không có nhạc trưởng lãnh đạo dẫn đường thì còn biểu diễn gì nữa.

Tổng kết xong thu hoạch, cuối cùng Lâm Uyên mới nhàn nhã để nghiên cứu mấy cái thông báo của hiệp hội nghệ thuật. Những thông báo này không có thời gian áp dụng, toàn bộ đều tập trung vào hai chữ "xếp hạng" .

Lâm Uyên cảm thấy không ổn, nhìn hồi lâu mới phát hiện ra điểm bất ổn. Trong thông báo có viết hai chữ "bên trong", đề ra các bảng xếp hạng chẳng phải là để nhân tài trong cách ngành nghề điên cuồng sáng tác nỗ lực hay sao?

Để các đại lão trong các lĩnh vực đánh nhau vì xếp hạng, đám người này cạnh tranh cũng là chuyện tốt, kết quả chính là sự phát triển của nghệ thuật.

Không cần để tâm quá mức, cái Lâm Uyên quan tâm chính là danh vọng. Danh vọng đúng chỗ, sẽ như hổ mọc thêm cánh. Kéo dài tuổi thọ mới là đạo lý chân chính nhất.

Lúc này dưới lầu đã vang lên giọng nói của mẹ: "Ăn cơm!"

Nam Cực lập tức chạy ra mở cửa, Lâm Uyên xuống lầu ăn cơm xong thì lên lại phòng lướt mạng, đồng thời trực tiếp đăng nhập vào tài khoản blog Sở Cuồng.

Nhạc hội Lam chiếm nhiều thời gian của hắn như vậy, Lâm Uyên không có thì giờ để ý đến Sở Cuồng.

Hôm nay lại có người hâm mộ hô hào muốn gửi dao lam cho Sở Cuồng.

Đinh! Đinh! Đinh!

Vừa đăng nhập thì phần tin nhắn đã reo vang, hết người này đến người khác thay nhau gửi tin. Mấy tháng qua khu bình luận đã tích lũy vô số bình luận.

"Lão tặc, lúc nào phát hành sách mới thế?"

"Lão tặc biến mất rồi sao!"

"Mấy tháng không có tin tức!"

"Lão tặc đi xem nhạc hội Lam à."

"Đáng ghét!"

"Ta nghi ngờ chắc hắn đến hội trường cầm bảng ủng hộ Tiện Ngư [buồn cười]."

"Cái tên này lo đi xem cuộc thi, cả sách cũng không thèm viết!"

"Lão tặc tỉnh lại chưa, người hâm mộ của Tiện Ngư sát vách đã cao hơn ngươi rất nhiều [liếc mắt]."

"Đã gọi là Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng mà." ;

"Khoảng cách giữa hai vế này sẽ còn bị kéo dài ra."

"Tiện Ngư người ta được phong thần ở nhạc hội Lam."

"Ha ha ha."

"Lão tặc à, ta nhớ ngươi lắm [khóc]."

"Lão tặc trở về đi [đáng thương]."

"Lão tặc ta không mắng ngươi nữa, ngươi mau trở về viết sách đi."

"Ngươi viết nhân vật chính chết cũng chẳng sao!"

"Lão tặc đã không xuất hiện 1000 ngày, nhớ hắn!"

Dù Lâm Uyên có tốn mấy ngày cũng không thể đọc hết được toàn bộ, chỉ quét mắt nhìn một lượt, cảm thấy hơi xúc động.

Độc giả trên thế giới là sinh vật đáng yêu nhất, dù bình thường bọn hắn có mắng Sở Cuồng thì trong lòng vẫn rất thích hắn. Mất tích lâu như vậy, mà bình luận đều dịu dàng.

Nhưng mà Sở Cuồng im lặng quá lâu cũng không tốt, hắn không giống với Ảnh Tử, Ảnh Tử còn có một đám học trò hỗ trợ vẽ manga, vẫn sẽ có cảm giác hắn tồn tại.

Còn những ngày qua, Sở Cuồng và Tiện Ngư cùng nhau biến mất thật khiến người ta cảm thấy hơi nguy hiểm. Nếu mọi người đều cho rằng Sở Cuồng đi xem thi đấu, vậy thuận nước đẩy thuyền luôn.

Lâm Uyên gõ chữ: "Vừa xem xong nhạc hội Lam rồi về nhà, mọi người xuống khu bình luận của sách bàn bạc chút nào, lần này nghe các ngươi, muốn thấy ta viết gì đây."

Ấn enter, đăng tin.

Lâm Uyên đứng dậy rót cho mình một ly nước, hắn chờ đợi độc giả bình luận.

Haizz, ai bảo lão tặc lạnh lùng chứ? Đọc được những bình luận của các ngươi mấy ngày qua, Sở Cuồng sẽ rất dịu dàng.

. . . .

Lâm Uyên không biết rằng, khi Sở Cuồng vừa đăng tin này lên. Trong một chiếc tàu điện ngầm, điện thoại trên tay nhiều người đồng thời vang lên thông báo.

Bình Luận (0)
Comment