Trung Châu tấn công các đại lĩnh vực của Lam Tinh lại gặp phải bước cản cuối cùng khiến bọn họ té ngã. Tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp Lam Tinh. Không ít người trong giới đều đang chê cười.
Giới manga Trung Châu, có rất nhiều người bàn luận.
“Trung Châu chúng ta bị một tên Sở Cuồng áp chế, xem ra đã gặp phải kỳ đà cản mũi rồi, vậy mà ta còn tưởng Trung Châu vô địch thiên hạ chứ!”
“Ha ha.”
“Trung Châu vô địch hay không còn khó nói, nhưng manga của Trung Châu đúng là vô địch thật mà.”
“Đúng thế.”
“Một số bộ manga của Trung Châu bán rất chạy, nhất là mấy hoạ sĩ đại thần ấy, nghe nói tác phẩm của họ được bán sạch rồi.”
“Số lượng tiêu thụ chi tiết đâu?”
“Còn đang thống kê.”
“Hiệp hội nghệ thuật đang sắp xếp các bảng số liệu toàn cầu, chắc tháng này sẽ thấy được xếp hạng lượng tiêu thụ của giới manga đó.”
“Chẳng cần lo lắng về kết quả làm gì.”
“Xếp hạng của Trung Châu chính là xếp hạng của thế giới.”
“Ba vị hoạ sĩ của Trung Châu hoàn toàn có thể xếp vào top 5 toàn cầu.”
“Bảo thủ.”
“Nếu không có gì bất ngờ, mấy vị Trung Châu chắc chắn sẽ xếp đầu bảng, Trung Châu là vô địch thiên hạ.”
“Mau nhìn kìa, đã có bảng xếp hạng rồi.”
“Hả?”
“Danh sách gì thế này?”
“Tại sao ba vị trí đứng đầu không có bộ nào của Trung Châu thế?”
…
Trước sự chú ý của mọi người, bảng xếp hạng lượng tiêu thụ manga tháng này của Lam Tinh đã được công bố.
Thứ nhất: “One Piece”, Ảnh Tử, Tần Châu.
Thứ hai: “Naruto”, Ảnh Tử, Tần Châu.
Thứ ba: “Thám tử lừng danh Sở Ngư”, Ảnh Tử, Tần Châu.
Thứ tư: “Huyễn Kiếm”, Trương Huyền, Trung Châu.
Thứ năm: “Triệu hoán lôi đình”, Trương Huyền, Trung Châu.
Thứ sáu: “Võ quốc độ”, Trúc Dã Tân Phong, Trung Châu.
Thứ bảy: “Ánh trăng lòng tôi", An Hựu Bình, Trung Châu.
Thứ tám: “Doraemon", Ảnh Tử, Tần Châu.
Thứ chín: “Thánh kỵ sĩ Ngân Thương”, Trương Huyền, Trung Châu.
Thứ mười: “Slam Dunk", Ảnh Tử, Tần Châu.
…
Giới manga Trung Châu, vô số hoạ sĩ truyện tranh trợn tròn mắt. Bảng xếp hạng này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của họ.
“Cái quỷ gì thế này?”
“Top 3 đều là Ảnh Tử sao?”
“Không chỉ là top 3, mà hơn một nửa vị trí trong top 10 đều là tác phẩm của hắn sao?”
“Trung Châu chúng ta không có bộ nào tiến vào top 3 lượng tiêu thụ manga à?”
“Ảnh Tử là ai?”
“Cái tên này được ngoại châu xưng tụng là “Thần của manga" đấy!”
“Ta từng nghe nói đến hắn, nhưng ta chỉ cho rằng ngoại châu nói khoác, không ngờ lượng tiêu thụ của tên này thật xứng với danh xưng thần manga.”
“Cả “Huyễn Kiếm” của Trương Huyền chỉ đạt hạng 4!”
“Trương Huyền là nhân vật truyền kỳ đệ nhất của Trung Châu chúng ta đấy!”
“Quan trọng nhất chính là ngoại trừ “Huyễn Kiếm" thì Trương Huyền còn rất nhiều tác phẩm được xuất bản đến các lục địa. Vậy mà lượng tiêu thụ của hắn vẫn không đánh bại Ảnh Tử.”
“Móa nó!”
“Bên văn học đã bị tên Sở Cuồng yêu nghiệt áp chế, bây giờ đến cả giới manga cũng xuất hiện tên yêu nghiệt này đè ép chúng ta.”
“Ta nghe nói Ảnh Tử luôn được xưng tụng cùng với Tiện Ngư và Sở Cuồng…”
“Bực mình thật đó.”
“Khó trách lại nổi tiếng, mẹ nó quá biến thái rồi, rốt cuộc hắn đã vẽ bao nhiêu bộ manga hả?”
…
Cùng lúc đó, cộng đồng mạng các châu đều đang nhìn chăm chăm vào các bảng danh sách do hiệp hội nghệ thuật công bố.
Khi bảng manga được tung ra, những độc giả đã quen thuộc với Ảnh Tử đều vui vẻ.
“Giỏi lắm!”
“Ảnh Tử mạnh thật đấy.”
“Nửa top 10 đều là tác phẩm của hắn!”
“Dù những tác phẩm đó đều được hắn giao cho các học trò, tự mình không chấp bút nhưng hiệp hội nghệ thuật vẫn tính cho Ảnh Tử cả.”
“Thần manga!”
“Đánh bại cả Trung Châu, Ảnh Tử không hổ danh là thần manga của Lam Tinh.”
“Trương Huyền cũng thua kìa.”
“Ta đọc tác phẩm của Trương Huyền từ nhỏ đến lớn, nhân vật truyền kỳ như vậy mà lượng tiêu thụ lại bị Ảnh Tử vượt qua. Hơn nữa còn không vào được top 3, chỉ đứng tại vị trí thứ tư!”
“Đúng vậy!”
“Chỉ tính bảng xếp hạng tháng thì Sở Cuồng là vô địch.”
…
Trung Châu nhìn thấy bảng danh sách này, toàn bộ đều bị chấn kinh.
“Sao có thể chứ!”
“Trương Huyền thua ư?”
“Ảnh Tử là ai?”
“Có ai đọc qua tác phẩm của hắn chưa?”
“Lượng tiêu thụ quá biến thái!”
“One Piece? Naruto? Thám tử lừng danh Sở Ngư?”
“Bộ ba tác phẩm này đều có lượng tiêu thụ cao hơn “Huyễn Kiếm". Đây chỉ mới là tác phẩm tái bản của Trương Huyền thôi, không sao cả. Phía mảng hoạt hình chắc chắn sẽ nắm giữ vị trí dẫn đầu.”
“Đúng thế!”
“Hoạt hình!”
“Lượng tiêu thụ manga không nói lên điều gì cả, hoạt hình mới là quan trọng, hoạt hình của Trương Huyền không ai có thể qua mặt được.”
“Moá!”
“Bảng danh sách hoạt hình ra rồi kìa.”
“Các ngươi mau nhìn kìa.”
…
Khi bọn họ còn đang thảo luận thì bảng xếp hạng hoạt hình Lam Tinh đã xuất hiện.
Thứ nhất: One Piece.
Thứ hai: Naruto.
Thứ ba: Thám tử lừng danh Sở Ngư.
Thứ tư: Huyễn Kiếm.
Thứ năm…
Hy vọng của người Trung Châu tan vỡ, bảng xếp hạng manga và hoạt hình đều giống nhau. Top 3 toàn là tác phẩm của Ảnh Tử cả.
“Không được.”
“Ta phải đi mua tác phẩm của Ảnh Tử mới được.”
“Hôm nay ta đến cửa hàng manga, tác phẩm của Ảnh Tử đứng đầu lượng tiêu thụ.”
“Haizz.”
“Các ngươi quá chậm, ta đã mua “Naruto” đúng là rất đẹp.”
“Có thể trực tiếp xem anime.”
“Bây giờ có thể xem trên web Trung Châu rồi đó.”
“Hay không?”
“Naruto thì ta không biết, đang xem “One Piece". Ban đầu không hay lắm vì nét vẽ quá quái đản, nhưng sau khi xem hết thì vô cùng đặc sắc.”
“Khá hay.”
“Đây chính là năng lực của thần manga sao?”
“Thần manga?”
“Là danh xưng ngoại châu của Ảnh Tử, trước đó ta còn khinh thường người người ta. Nhưng bây giờ xem đi, người ta thật giỏi.”
“Ngươi đã xem bảng văn học chưa?”
“Có kẻ tên Sở Cuồng rất giống với Ảnh Tử, dù tổng sản lượng tiêu thụ không bằng ai nhưng riêng mức tiêu thụ hằng tháng lại luôn giữ vị trí quán quân.”
“Ta có thấy.”
“Nói cho các ngươi biết một tin tức, tại bảy châu còn lại có một câu thế này “Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa”.
“Ảnh Tử, Sở Cuồng, Tiện Ngư cùng nổi danh!”
“Tiện Ngư sao?”
Trung Châu bọn họ không có nhiều ấn tượng với những cái tên ngoại châu. Nhưng cái tên Tiện Ngư như sấm nổ bên tai.
Ảnh Tử và Sở Cuồng được đặt ngang hàng với Tiện Ngư sao?
Ngay lúc này, lần đầu tiên Trung Châu biết đến rộng rãi cả ba thân phận của Lâm Uyên, bọn họ đã thật sự bước lên đỉnh cao của thế giới.
Chương 1543: Bảng xếp hạng tầm ảnh hương tác giả Lam Tinh.Các đại lĩnh vực của Lam Tinh đều có bảng xếp hạng do hiệp hội nghệ thuật thống kê. Nhưng trước kia các châu còn chưa thống nhất, mỗi châu đều có một bảng cho riêng mình.
Bây giờ Lam Tinh đã thống nhất, danh sách hiệp hội nghệ thuật thống kê là số liệu toàn cầu. Trong số đó vẫn có vài bảng chưa được hoàn thiện.
Số liệu toàn cầu quá lớn, hiệp hội văn nghệ cũng cần thời gian tổng hợp cân nhắc. Khối lượng công việc kinh khủng như vậy, không phải chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều.
Trước mắt, các bảng xếp hạng lần lượt được công bố. Mỗi bảng đều khiến cộng động mạng phải trầm trồ kinh ngạc.
Nhất là Trung Châu khí có quá nhiều cái tên ngoại châu xa lạ làm họ bối rối. Một số người trong bảng xếp hạng còn đứng trên cả Trung Châu, sẽ khiến dân chúng tò mò kích động.
“Đúng là không thể xem thường người ngoại châu.”
“Đâu chỉ chiếm lĩnh vài bảng.”
“Sau khi công bố, người ta vẫn đường hoàng chiếm hạng nhất đó thôi.”
“Tính minh bạch của các bảng xếp hạng là điều không thể nghi ngờ. Nhưng người Trung Châu chúng ta cũng hơi thiệt thòi, gia nhập quá muộn. Ngoại châu còn chưa hiểu rõ các đại thần Trung Châu. Đợi thêm thời gian nữa, thì vị trí đầu bảng sẽ do chúng ta cướp về.”
“Đúng thế.”
“Dù Trung Châu đứng đầu nhiều lĩnh vực, nhưng vì lệnh cấm vận nhiều năm mà hạn chế tác phẩm của chúng ta. Khiến chúng ta không thể phát triển toàn diện, điều này cần thời gian để bù đắp. Điều này đã chứng minh, ngoại trừ giới âm nhạc có Tiện Ngư và Dương Chung Minh ra vẫn còn rất nhiều cao thủ ẩn mình.”
“Ta đã hiểu được vì sao bọn họ lại đứng đầu rồi.”
“Sau này sẽ còn cơ hội.”
“Trước đó hiệp hội nghệ thuật đã có thông báo, sau này tất cả ngành nghề đều sẽ có bảng xếp hạng do chính phủ công bố. Lượng tiêu thụ chỉ là nhất thời, thứ có sức nặng chính là bảng xếp hạng này.”
Sau khi nhạc hội Lam kết thúc, hiệp hội nghệ thuật đã từng công bố tin tức như vậy. Nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu rõ, hiệp hội nghệ thuật định sẽ xếp bảng này như thế nào.
Có quá nhiều thứ liên quan, chỉ cần sai sót một chỗ nhỏ cũng đủ làm ảnh hưởng đến vị thế trên bảng xếp hạng. Ví dụ sẽ có vài đạo diễn, biên kịch có thành tích doanh thu phòng vé khủng bố, có thực tích lại không có phần thưởng. Nhưng cũng có vài người không có thế mạnh ở doanh thu, mà tác phẩm lại đoạt được nhiều giải thưởng danh giá.
Vậy phải xếp thế nào đây? Đánh giá đạo diễn cao hơn hay là biên kịch cao hơn?
Bảng xếp hạng này nói thì dễ nhưng để tính ra thì rất khó khăn. Dù hiệp hội nghệ thuật đã công bố rất nhiều bảng danh sách nhưng vẫn chưa công bố bảng xếp hạng nặng ký nhất.
…
Mấy ngày tiếp theo, các bảng xếp hạng đều lần lượt được công bố. Người Trung Châu biểu hiện vô cùng tốt, chiếm lĩnh nhiều vị trí cao.
Toàn bộ Lam Tinh đều đang quan sát, vào ngày 10 tháng một, tài khoản chính phủ của hiệp hội nghệ thuật đột nhiên công bố một tin tức:
“Bảng xếp hạng tầm ảnh hưởng tác giả Lam Tinh.
Bảng xếp hạng này kết hợp rất nhiều mục, từ số lượng tiêu thụ tháng đến số lượng tiêu thụ tổng. Danh tiếng của tác giả, các phần thưởng do tác phẩm mang lại, độ phổ biến của tác phẩm, sức ảnh hưởng mà tác phẩm mang lại.
Mỗi tháng sẽ đổi một lần!”
Tin tức vừa tung ra đã khiến toàn cầu rung động. Thứ bọn họ chờ đợi cuối cùng đã đến rồi. Bảng xếp hạng tầm ảnh hưởng tác giả Lam Tinh là một bảng số liệu tổng hợp.
Club, blog, mạng toàn cầu, cộng đồng mạng điên cuồng thảo luận.
“Cuối cùng cũng ra, văn học là một lĩnh vực rộng, các tác giả lớn đều muốn được nhắc đến.”
“Trung Châu vẫn thiệt thòi.”
“Trung Châu không thiệt đâu, vì giới văn học Trung Châu có rất nhiều nhân tài. Phát hành sách ở nội châu hay ngoại châu đều được hưởng ứng rầm rộ. Danh tiếng của Trung Châu và tầm ảnh hưởng toàn cầu đã được nâng cao.”
“Top 10 nhất định là người của Trung Châu.”
“Chưa chắc.”
“Các châu đều có nhân tài.”
“Đúng đó, biểu hiện của các châu đều tốt hơn Trung Châu rất nhiều.”
“Vị kia của Tề Châu có thể lên bảng không?”
“Lão Trương ấy à?”
“Ừ.”
“Ta cảm thấy Sở Cuồng và lão Lý đều có hy vọng tiến vào.”
“Yến Châu chúng ta nhiều năm qua có vài đại lão vô địch về lượng tiêu thụ tác phẩm, nhất định sẽ tiến vào top 20.”
“Các châu đều có đại thần cho riêng mình.”
“Có người Tần nào không? Các ngươi cảm thấy Sở Cuồng có thể vào top 10 không?”
“Lão tặc có hy vọng rất lớn, dù thời gian xuất đạo của hắn kém hơn các đại lão khác nhưng lượng tiêu thụ mấy năm nay của hắn quá cao, đã vượt qua rất nhiều đại thần.”
…
Giới tác giả đang rất trông đợi, mỗi lục địa đều sôi sục. Đã là người viết văn, bọn họ đều muốn có tên mình xuất hiện trên bảng. Đây chính là bảng xếp hạng cao nhất dành cho các tác giả Lam Tinh.
“Nhất định Vương lão sư sẽ tiến vào top 50.”
“Ta cảm thấy có hy vọng.”
“Khó nói trước.”
“Tổng hợp nhiều nguồn, tiêu chuẩn đánh giá quá khó.”
“Không quan trọng!”
“Mỗi tháng đều đổi một lần.”
“Dù lần này xếp hạng thấp, lần sau có tác phẩm đại bạo vẫn có thể tăng hạng.”
…
Tại Tần Châu, Lâm Uyên ngồi trong nhà xem tin tức của hiệp hội nghệ thuật. Bảng xếp hạng tác giả chính là bảng xếp hạng mang tiêu chuẩn cấp thế giới. Hắn dùng bút danh Sở Cuồng, viết rất nhiều tác phẩm, không biết sẽ được xếp thứ mấy.
Top 100? Top 80? Top 50? Top 20? Hay là top 10?
Lâm Uyên đã xem bảng xếp hạng tiêu thụ tháng, nhưng hắn không quá để tâm. Đó chỉ là nhất thời, chỉ cần có tác phẩm hot sẽ dễ dàng lên bảng. Hắn tạm thời còn áp chế được người Trung Châu, nhưng về lâu về dài thì không nói trước đó. Chỉ có bảng xếp hạng này mới khẳng định được vị trí chân chính của một tác giả.
Bên cạnh hắn là mẹ, chị gái, em gái, bọn họ đều nóng lòng chờ đợi. Bảng xếp hạng này khiến tinh thần toàn cầu đều trở nên kích động.
Chị gái: “Hy vọng có vài tác giả công ty tụi chị được chọn, người có khả năng lớn nhất chính là Sở Cuồng. Hắn là trụ cột của công ty bọn chị. Các nhà xuất bản lớn đều đang đợi bảng này, vì chính nó sẽ làm thay đổi trực tiếp đến định hướng tương lai của các công ty lớn.”
Em gái khó hiểu nói: “Vì sao?”
Chị gái mỉm cười: “Danh sách cho hiệp hội nghệ thuật đánh giá là công bằng và có tính ảnh hưởng nhất. Nếu tác giả được xếp vào top 100 thì những tác phẩm của họ sẽ được toàn Lam Tinh săn đón.”
Mẹ: “Ta chỉ quan tâm đến bảng xếp hạng âm nhạc.”
Em gái: “Bảng này có liên quan đến Sở Cuồng, bạn anh trai đó.”
Mẹ nghe xong liền xốc lại tinh thần, bạn của con trai thì bà nên ủng hộ. Dù là Ảnh Tử hay là Sở Cuồng, hoặc là Ngư vương triều.
Đột nhiên sắc mặt Lâm Uyên thay đổi, bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh đã có rồi. Mọi người lập tức muốn xem, sau khi nhìn thấy bảng danh sách, bọn họ đều hết sức ngạc nhiên.
Mẹ hỏi: “Sở Cuồng đâu?”
Em gái bảo: “Tìm từ hạng 50 - 100 xem.”
Chị gái bật cười: “Em tìm từ top 50 trở lên ấy, ít nhất Sở Cuồng phải được xếp vào top 50.”
Lâm Uyên chợt nói: “Tìm được rồi.”
Chương 1544: Xếp hạng thế giới của Sở Cuồng“Tìm được rồi!” Nghe Lâm Uyên nói thế, cả nhà đều kích động.
“Bao nhiêu?”
“Tiến vào top 50 thiệt sao?”
“Không phải top 50, em không tìm thấy.”
“Top 40? Top 40 cũng không có.”
“Top 30 sao? Nào có thấy đâu.”
“Nhìn lên trên đi.”
“Cái gì?”
“Trời ơi, tìm được rồi.”
“Gâu, gâu!”
Cả nhà đều tìm thấy thứ hạng của Sở Cuồng, Nam Cực hưng phấn nhảy dựng lên. Tên của Sở Cuồng xuất hiện tại vị trí thứ mười ba trên bảng xếp hạng.
…
Nhà sách Ngân Lam, các bộ phận đều đang chờ đợi bản danh sách này.
“Có rồi.”
“Mau xem công ty chúng ta có mấy tác giả lọt top 100?”
“Sở Cuồng bao nhiêu?”
“Chúng ta toàn dựa vào hắn, Sở Cuồng sẽ không thấp đâu.”
“Xếp hạng của Sở Cuồng bao nhiêu?”
“Mẹ nó!”
“Ha ha ha, tốt rồi.”
“Cái tên Sở Cuồng này thật trâu bò mà.”
“Xếp thứ mười ba!”
“Sở Cuồng đứng ở vị trí thứ mười ba, xếp hạng tác giả thế giới thứ mười ba.
…
Công ty giải trí Tinh Mang.
Vì mối quan hệ phức tạp với Sở Cuồng mà vô số người đều đang trông ngóng tin tức.
“Này, ta tìm được Sở Cuồng rồi.”
“Xếp bao nhiêu?”
“Sao ta không thấy?”
“Ngươi xem top đầu ấy.”
“Ta xem từ top 60 trở đi, nhất định Sở Cuồng sẽ xếp trong top 60.”
“Mẹ nó, hắn xếp hạng thứ mười ba kìa.”
“Cạnh tranh với các tác giả toàn cầu, mà lại được xếp mười ba.”
…
Phòng làm việc của Ảnh Tử, mấy học trò của Lâm Uyên đều rất tò mò, không biết bạn của lão sư sẽ xếp bao nhiêu.
“Hạng mười ba.”
“Thật trâu bò.”
“Ha ha, giỏi quá đi.”
“Đây là xếp hạng tác giả toàn thế giới đấy!”
…
Hãng phim Dreamworks, mọi người đều biết Ảnh Tử là bạn tốt của Sở Cuồng.
“Hạng mười ba!”
“Suýt chút nữa là vào top mười rồi.”
“Năng lực sáng tác của Sở Cuồng rất mạnh, sau này sẽ vào top 10 thôi.”
“Quá giỏi, không hổ danh là bạn tốt của Ảnh Thần.”
…
Dân chúng Tần Châu cũng đang theo dõi sát sao, club và blog đang thảo luận sôi nổi.
“Có rồi.”
“Xếp hạng mười ba.”
“Tác giả Tần Châu chúng ta có hai người mạnh quá, một xếp mười một, một xếp mười ba.”
“Vị xếp thứ mười một đã tuyên bố gác bút từ năm ngoái, cũng đã hơn năm mươi tám tuổi rồi. Sau này xếp hạng sẽ tụt xuống, về sau Tần Châu chúng ta chỉ có thể dựa vào Sở Cuồng mà thôi.”
“Sở Cuồng sẽ vào top 10 mà.”
“Top 10 toàn là người của Trung Châu.”
“Ta cảm thấy sẽ được thôi, vì tốc độ viết sách của lão tặc quá nhanh.”
“Làm việc thôi, tin tức này thật khiến người ta sảng khoái.”
…
Toàn bộ các nhà xuất bản lớn, và toàn thể dân chúng các châu đều tập trung vào bảng xếp hạng. Trong top 10 có tám tác giả Trung Châu, văn học Trung Châu đã thống trị Lam Tinh. Đây là điều mà các lục địa khác đoán ngay từ đầu.
Top 10 đều bị Trung Châu chiếm cứ hết, nên các lục địa chỉ có thể trông mong vào top 20. Khi nhìn thấy tác giả châu mình lọt top 20, rất nhiều dân chúng kích động.
Truyền thông điên cuồng đưa tin, tất cả đều vì xếp hạng của các tác giả. Còn phía Tần Châu, vô số kênh truyền thông đều đang đưa tin về người đạt được vị trí mười một và Sở Cuồng vị trí mười ba.
…
Lâm Uyên vừa lên lầu thì chủ tịch đã gọi điện tới.
“Chúc mừng!”
“Cám ơn.”
“Hạng mười ba vô cùng tốt, dùng bảng xếp hạng đều bị Trung Châu thầu cả rồi.”
“Ừ.”
“Ngươi có hài lòng không?”
“Tạm ổn.”
“Vậy là chưa hài lòng.”
Sau đó, Kim Mộc gọi điện thoại đến.
“Hạng mười ba, xếp thứ mười ba toàn cầu.”
“Thấy rồi.”
“Ngươi không vui sao?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy là không vui rồi.”
“Đã đoán được.”
…
Trong khu bình luận của blog, các fan đang vui vẻ ăn mừng.
“Lão tặc xếp hạng mười ba.”
“Chúc mừng lão tặc, xếp hạng toàn cầu quá cao. Đây mới là tác giả cấp thế giới, chỉ có họ mới giành được xếp hạng này.”
“Bên trên toàn là người của Trung Châu.”
“Nếu không có Trung Châu, chỉ tính bảy châu còn lại thì lão tặc sẽ xếp top 5.”
“Trung Châu mạnh ra sao, mọi người đều biết.”
“Lão tặc cũng giỏi lắm, khiến mọi người đều bất ngờ.”
“Nhưng ta cảm thấy danh sách của hiệp hội nghệ thuật rất công bằng.”
“Lão tặc giữ vững xếp hạng nhé!”
“Sau này mỗi tháng đều đổi một lần, nói không chừng tháng sau sẽ thay đổi. Khí thế Trung Châu hung hăng như vậy, rất nhiều tác phẩm của Trung Châu đều nổi đình nổi đám.”
…
Lâm Uyên liếc nhìn khu bình luận, không nói gì thêm. Hỏi hắn có vui vẻ không, thì tạm ổn. Có thất vọng không, thì chưa đến mức đó.
Những tác phẩm của Sở Cuồng đúng là rất tốt nhưng nền văn học của Trung Châu không phải ngày một ngày hai.
Hệ thống yêu cầu: [Lâm Uyên phải lọt vào top 10 các đại lĩnh vực.]
Bây giờ Sở Cuồng đã mười ba, tiến vào top 10 không hề khó. Chỉ cần xuất bản vài tác phẩm cấp thế giới, có lẽ sẽ đoạt được xếp hạng này.
Nói rằng Trung Châu chiếm lĩnh thị trường, chẳng bằng nói rằng tác phẩm của Sở Cuồng sẽ dân bùng nổ tại Trung Châu. Trước tiên phải nghĩ cách tiến vào top 10 đã, hoàn thành mục tiêu mà hệ thống đưa ra.
Cái bảng danh sách tác giả này là thứ quyền lực nhất thế giới, nếu chỉ đợi tác phẩm của Sở Cuồng bạo phát tại Trung Châu thì hiệu suất rất thấp. Lâm Uyên cần phải chủ động xuất kích, viết tác phẩm mới.
Nên viết gì đây? Lâm Uyên khảo sát tình hình Lam Tinh, chủ yếu vẫn là Trung Châu.
“Hỏi chị vậy.” Dù gì nàng cũng là biên tập viên chuyên nghiệp.
Lâm Uyên gõ cửa phòng Lâm Huyên. Sau khi nàng mở cửa thì làm động tác đợi chút với hắn, nàng đang gọi điện thoại với đồng nghiệp.
“Hệ liệt “Ngày xửa ngày xưa" bán rất chạy ở Trung Châu, bảng xếp hạng đã có, chúng ta cần đẩy mạnh tuyên truyền với bộ tiểu thuyết của Sở Cuồng lão sư. Nâng cao danh tiếng ở mang truyện thiếu nhi cho Sở Cuồng. Đây là một cơ hội rất tốt để quảng bá đấy.”
Sau năm phút, Lâm Huyên cúp máy, nhìn về phía Lâm Uyên: “Gần đây chị rất bận, công ty đang nghĩ cách giúp các tác giả đẩy mạnh tiêu thụ tại Trung Châu. Bọn chị định dốc toàn lực quảng bá “truyện ngày xửa ngày xưa". Đây cũng là bộ truyện được hiệp hội nghệ thuật chính phủ tuyên truyền mà. Em tìm chị có việc gì không?”
Lâm Uyên hỏi: “Truyện thiếu nhi của Sở Cuồng bán rất chạy sao?”
Lâm Huyên cười nói: “Trước giờ vẫn bán rất tốt nhưng không đại bạo, vì danh tiếng của Sở Cuồng chưa phổ biến tại Trung Châu. Nhưng sau khi bảng xếp hạng xuất hiện, chắc chắn sẽ bán rất chạy. Vừa khéo hiệp hội nghệ thuật đã quyết định phổ biến bộ truyện đó với hệ thống giáo dục Trung Châu trong năm nay.”
Lâm Uyên hỏi: “Còn mấy bộ khác thì sao?”
Chị gái đáp: “Ý em là thể loại “Peter Pan" của Sở Cuồng ư? Cũng bán rất khá nhưng không bằng hệ liệt “ngày xửa ngày xưa". Hot nhất chính là truyện thiếu nhi ngắn, hơn nữa phía Trung Châu rất thích những bộ cổ tích tổng hợp nhiều thể loại.”
Văn học thiếu nhi ư? Lâm Uyên suy tư.
Đôi mắt chị gái sáng lên: “Sao em lại hỏi thế? Lẽ nào Sở Cuồng có tính toán gì à?”
“Phải.” Lâm Uyên cười nói: “Sở Cuồng đang cân nhắc việc viết văn học thiếu nhi dài tập.”
Lâm Uyên muốn tiến cấp trong bảng xếp hạng tác giả thế giới. Hạng mười ba, Lâm Uyên có thể chấp nhận nhưng Sở Cuồng không thể chấp nhận. Nếu đã như vậy thì nên liều một phen, trước giờ Sở Cuồng vẫn chưa dùng đại chiêu ở thể loại truyện dài thiếu nhi mà.
Chương 1545: Harry Potter, kho tiền khổng lồSở Cuồng chuẩn bị ra tay, cứ nhìn xem khối lượng tác phẩm đồ sộ trong những năm nay của hắn thì biết. Có vài tác phẩm không được đặc sắc cho lắm, ví dụ “Tru Tiên".
Lúc mới phát hành còn được rất nhiều độc giả trẻ tuổi Trung Châu yêu thích, nhưng theo thời gian đã dần chìm vào quên lãng. Sức ảnh hưởng quá nhỏ không thể vươn tầm thế giới, cũng chẳng gây ra sóng gió gì quá lớn.
Những tác phẩm tiêu biểu của Sở Cuồng đã nổi tiếng toàn cầu phải kể đến Tây Du ký, thám tử Sherlock Holmes, thám tử Poirot và hệ liệt “ngày xửa ngày xưa". Dù “Cứu viện sao Hoả" nhận được giải thưởng khoa huyễn Tinh Hà, vẫn không tạo được sức hút giống như mấy bộ kia.
Toàn cầu hợp nhất, sân khấu của hắn cũng trở nên vô cùng rộng lớn. Sở Cuồng phải lấy ra được tác phẩm đủ tiêu chuẩn mới được.
Văn học thiếu nhi lại là một phạm trù không tệ. Lâm Uyên vẫn chưa quên vũ trụ truyện thiếu nhi của Sở Cuồng. Những ca khúc thiếu nhi của Tiện Ngư, phần lớn ca từ đều nhắc đến những bộ truyện này.
Đa số những bộ hay đều bị Sở Cuồng viết cả, chỉ còn lại hai bộ cuối cùng vẫn chưa hoàn thành.
Một là “Hoàng tử bé", hai là “Harry Potter".
Bảy đại châu vẫn thường thúc giục Sở Cuồng viết nốt hai mảnh ghép này để hoàn thiện truyện “ngày xửa ngày xưa". Nhớ đến sức ảnh hưởng khủng khiếp của chúng trong kiếp trước, Lâm Uyên có lý do để tin rằng mình phải chọn chúng.
Nhưng nên viết cái nào trước? Độ dài hai tác phẩm cũng khác nhau. Một bộ chưa đến mười vạn chữ, chỉ được xem là truyện thiếu nhi tầm trung. Còn bộ sau thì là truyện dài, toàn bộ hệ liệt gần ba trăm vạn chữ.
Về chất lượng tác phẩm thì cả hai bộ đều là đại kiệt tác. Dù xuất bản bộ nào trước, thì cũng không làm xấu mặt Sở Cuồng.
…
Sau khi trở lại phòng, Lâm Uyên không do dự quá lâu. “Harry Potter” sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo nhất trong thời điểm này.
Hệ liệt Harry Potter bao gồm bảy bộ.
“Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ.”
“Harry Potter và Phòng chứa bí mật.”
“Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban.”
“Harry Potter và Chiếc cốc lửa.”
“Harry Potter và Hội phượng hoàng.”
“Harry Potter và Hoàng tử lai.”
“Harry Potter và Bảo bối Tử thần.”
Nhất định phải viết theo trình từ này, nếu không sẽ chẳng đường đâu mà lần.
Bộ đầu tiên là “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ.”, toàn văn hơn hai mươi vạn chữ. Không quá nhiều với Lâm Uyên. Hắn tốn một khoản tiền lớn định chế tác phẩm với hệ thống, sau đó bật máy tính lên soạn thảo văn bản.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện chương đầu tiên của Harry Potter:
“Chương 01: Đứa bé vẫn sống[Ông bà Dursley, nhà số 4 đường Privet Drive, tự hào mà nói họ hoàn toàn bình thường, cám ơn bà con quan tâm. Bà con đừng trông mong gì họ tin vào những chuyện kỳ lạ hay bí ẩn, đơn giản là vì họ chẳng hơi đâu bận tâm đến mấy trò vớ vẩn đó…]
Văn hoá các châu dung hoà vào nhau sau khi Lam Tinh thống nhất. Lâm Uyên không cần phải thay đổi bối cảnh phương Tây của Harry Potter, nội dung đặc sắc đã là đủ rồi. Người đọc Lam Tinh rất dễ tính, bọn họ có thể chấp nhận bất kỳ bối cảnh nào, chuyện xưa nào, miễn là hấp dẫn và đáng đọc.
…
Hơn hai mươi vạn chữ không phải là công trình lớn. Lâm Uyên mất chưa đến một tuần để hoàn thành bộ đầu tiên trong Harry Potter.
“Cuối cùng vẫn phải sử dụng đến tuyệt chiêu này.” Lâm Uyên đọc nội dung quyển thứ nhất, mỉm cười.
Hệ liệt Harry Potter là một kho vàng hái ra tiền. Ở Trái đất, Harry Potter được phiên dịch hơn bảy mươi ngôn ngữ, tổng lượng tiêu thụ vượt quá năm trăm triệu bản. Chỉ một bản cũng đủ để so với những bộ còn lại rồi.
Mấy bộ điện ảnh của Harry Potter cũng vô cùng ăn khách, luôn nằm trong top những bộ phim có doanh thu cao nhất mọi thời đại. Sau khi hoàn tất các phần của bộ phim, doanh thu đã đạt ngưỡng 7,7 tỷ USD. Đó là khoản lợi nhuận khổng lồ mà một bộ phim điện ảnh có thể mang lại.
Nhờ vào bản thân tác phẩm và vô số những sản phẩm ăn theo khác, tác giả J.K. Rowling đã trở thành tác giả có thu nhập cao nhất thế giới. Mãi cho đến khi Lâm Uyên xuyên không, thì J.K. Rowling vẫn là tác giả có tổng khối tài sản cực kỳ lớn.
Sở Cuồng kiếm tiền rất giỏi, ví dụ như hệ liệt thám tử Holmes, đã kiếm được rất nhiều tiền. Đối với Harry Potter mà nói, khả năng kiếm tiền của nó trong tương lai sẽ còn vượt xa toàn bộ các tác phẩm khác của Sở Cuồng.
Đây không phải là khi tiền thì là cái gì? Kho tiền này cần thời gian để mở. Tất nhiên Lâm Uyên không nghĩ rằng vừa xuất bản sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy. Phải đợi sau khi bản điện ảnh cùng bạo phát, mới có thể hoàn toàn mở được cánh cửa dẫn vào kho tiền.
Lâm Uyên không thể đợi thêm nữa, trực tiếp gửi tác phẩm đến mail của Kim Mộc, chuyển đến nhà sách Ngân Lam để chuẩn bị xuất bản. Vấn đề bản quyền không cần phải lo lắng, Sở Cuồng là cổ đông của nhà sách Ngân Lam, cấp độ phân chia vô cùng cao. Còn về phần tiền kiếm được từ hệ liệt này, người được hưởng lợi lớn nhất vẫn là Lâm Uyên.
…
Lúc này, sau khi công ty Lâm Huyên nhận được bộ “Harry Potter" thì hưng phấn hét lớn.
“Cuối cùng cũng đến rồi.”
Lời em trai nói mấy ngày trước là sự thật, Sở Cuồng muốn viết truyện cho thiếu nhi. Nói là làm , còn chưa qua mấy ngày đã viết được một bộ đầu tiên hơn hai mươi vạn chữ.
Đêm đó, trên blog hãng sách Ngân Lam thông báo một tin tức:
“Tác giả Sở Cuồng xếp hạng mười ba toàn cầu vừa sáng tác một bộ truyện thiếu nhi dài. Hệ liệt Harry Potter với bộ đầu tiên là “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" sẽ được ra mắt vào hai mươi tháng này, mong mọi người đón xem.”
Bây giờ không giống ngày xưa, Lam Tinh thống nhất. Sở Cuồng sẽ không bị giới hạn tại một châu, mà đã vươn tầm ra thế giới.
Nhất là thị trường Trung Châu, đây là nơi duy nhất Sở Cuồng vẫn chưa tiến vào được. Cho nên hãng sách Ngân Lam cũng không coi trọng chuyện này.
Khi tin tức được công bố, ánh mắt các độc giả đều chăm chú vào nó. Đây là tác phẩm đầu tiên được Sở Cuồng tung ra sau khi đạt được vị trí mười ba toàn cầu.
Chương 1546: Harry Potter đến rồiBảy châu đều đang sôi sục vì tin tức mới công bố.
“Lão tặc xuất bản sách mới rồi.”
“Trung Châu mới gia nhập đã muốn công bố sách mới, chắc không phải vì muốn tiến cấp trên bảng xếp hạng thế giới chứ?”
“Chắc không phải, lão tặc chỉ muốn mở rộng thị trường sang Trung Châu thôi.”
“Có bảng xếp hạng chống lưng, muốn lấn sân thế nào mà chả được.”
“Xếp hạng ban đầu đã khủng khiếp như vậy, lại còn là xếp hạng toàn cầu. Muốn tiến cấp cũng cần phải bỏ ra rất nhiều công sức.”
“Đúng thế.”
“Lúc đầu tưởng hắn lọt top 50 thôi đã giỏi lắm rồi, không ngờ còn lọt top 20, quả thật là không đùa được đâu.”
“Cứu viện sao Hoả của Sở Cuồng quá hay, chưa chắc đã có thêm được bộ nào xuất sắc như vậy.”
“Tích lũy dần dần.”
“Bất kể nói thế nào, sách mới của lão tặc rất đáng chờ mong.”
“Đúng thế!”
“Xếp hạng thế giới tạm thời chưa thay đổi, nhưng việc tấn công vào thị trường Trung Châu không quá khó.”
“Ta rất có hứng thú với đề tài này.”
“Là truyện thiếu nhi ư?”
…
Phía bên Trung Châu, sau khi hợp nhất thì mạng cũng lên thông. Tin tức Sở Cuồng sắp xuất bản sách mới đã truyền đến bên này.
Sở Cuồng chưa nổi tiếng ở Trung Châu sao? Nếu không có bảng xếp hạng kia thì đúng là Sở Cuồng chẳng có chút tiếng nói nào cả. Nhưng bây giờ thời thế đã khác, gần đây cư dân mạng đều lặp đi lặp vấn đề bảng xếp hạng.
Lôi ra thảo luận mấy phen, chưa từng dừng lại. Mấy cái tên trong top đầu đều đã thuộc nằm lòng. Điều khiến người Trung Châu đang thắc mắc chính là, liệu rằng có tác giả ngoại châu nào nằm ngoài top 10 có thể uy hiếp được các tác giả hàng đầu Trung Châu không?
Chắc chắn là có rồi, Sở Cuồng hạng mười ba còn là người ngoại châu, đối với các đại thần Trung Châu mà nói đó đã là một uy hiếp rồi.
“Tác giả Tần Châu hành động quá nhanh.”
“Hắn coi trọng thị trường Trung Châu chúng ta.”
“Top 20 tác giả, chỉ có mình Sở Cuồng, Tần Châu tuyên bố xuất bản sách mới, còn mười mấy người nữa chưa có động tĩnh gì.”
“Bộ này có giúp hắn được xếp hạng cao hơn không?”
“Đùa gì thế?”
“Dù hiệp hội nghệ thuật nói đổi mới danh sách mỗi tháng nhưng nhiều chuyên gia đã phân tích rồi chiến trường cạnh tranh khốc liệt nằm ở những top cuối. Còn những thứ hạng cao thuộc top 10 không dễ lay chuyển đâu, đó là kết quả đạt được nhờ vào tích lũy nhiều năm mà có, không phải cứ muốn thay thế là được.”
“Gần đây ta đã đọc “Cứu viện sao Hoả” của Sở Cuồng.”
“Rồi sao?”
“Trình độ rất cao, nhận được giải thưởng Tinh Hà, nhưng không đạt được cảm giác khoa huyễn đỉnh cao, hơi thiếu chút gì đó.”
“Lần này hắn viết văn học thiếu nhi mà.”
“Ủa, không phải khoa huyễn ư?”
“Xem ra ngươi không tìm hiểu kỹ, danh sách tác phẩm của hắn trải dài ở đa thể loại. Chủ đề nào cũng viết được, nhưng giỏi nhất vẫn là trinh thám và thiếu nhi.”
“Giỏi vậy sao?”
“Xếp hạng mười ba, là thần đồng trong giới văn học Lam Tinh, dù là người ngoại châu, có thể đạt được xếp hạng đó cũng rất giỏi rồi.”
Người Trung Châu đã bắt đầu nhìn nhận Sở Cuồng. Bọn họ mang theo sự tò mò của mình, nghiên cứu những đại thần ngoại châu.
Nhưng vì thời gian quá ngắn, hơn nữa tư liệu trong bách khoa chưa đầy đủ khiến người Trung Châu vẫn còn mờ mịt lắm.
…
Tại các châu:
“Sở Cuồng ra tay rồi, chắc chắn là muốn nâng cao xếp hạng.”
“Đúng thế.”
“Tiềm lực của tên này quá kinh khủng.”
“Tốc độ tác giả bình thường hoàn toàn không theo kịp hắn.”
“Điểm quan trọng chính là chất lượng tác phẩm của hắn rất cao.”
“Nhưng tác phẩm đạt chuẩn thế giới chưa nhiều, nếu không đã được xếp cao hơn.”
“Đúng thế.”
“Tác phẩm đầu tay “Ma thổi đèn" của hắn rất hay nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn đó.”
“Ta rất tò mò, vì sao lại chọn văn học thiếu nhi chứ không phải loại hình truyện cổ tích nữa?”
“Đa số người đọc cổ tích là cho trẻ con, văn học thiếu nhi có đối tượng độc giả rộng hơn, bao gồm cả nhóm thanh thiếu niên nữa.”
“Rất giống với lần đánh vào thị trường Ngụy Châu, lần này lại đánh vào Trung Châu.”
…
Ở Trung Châu, có rất nhiều tác giả bản địa đang thi nhau tìm hiểu về Sở Cuồng.
“Sở Cuồng à?”
“Đã có sách mới rồi sao, xem chuẩn bị tấn công đây.”
“Trong lòng hắn đang muốn tiến vào top 10.”
“Đẩy mạnh việc tích luỹ tác phẩm.”
“Tốc độ quá nhanh, chưa chắc đã tốt.”
“Ta nghe nói nếu tác phẩm mới của mỗi tác giả có chất lượng quá kém thì xếp hạng sẽ giảm xuống. Thế nên các đại thần mới án binh bất động, chỉ có hắn là không đợi được nữa.”
“Hắn viết văn học thiếu nhi, nhất định là nắm chắc phần thắng.”
“Hắn là đại thần truyện cổ tích, năng lực viết truyện thiếu nhi chắc sẽ không tệ.”
“Vậy phải xem độc giả Trung Châu chúng ta có mua sách của hắn hay không?”
“Dù gì mấy vị xếp trước Sở Cuồng đều im lặng, chúng ta cứ chờ xem đi.”
…
Mỗi người đều ôm một suy nghĩ riêng, nhưng hãng sách Ngân Lam lại không dám chậm trễ. Sau mấy ngày tuyên truyền đã bắt đầu xuất bản, chuyển hàng đi khắp nơi. Cả công ty đều dốc toàn lực để công việc được suôn sẻ, không hề xảy ra sơ sót.
Trong thời gian ngắn, khắp nơi đều lan tràn quảng cáo về sách mới của Sở Cuồng. Nhất là Trung Châu, chính là trận địa tuyên truyền lớn nhất. Tác giả hạng mười ba Lam Tinh công bố sách mới, rất có sức hút với người Trung Châu.
Rất nhiều tiệm sách Trung Châu để mắt đến cuốn sách mới của Sở Cuồng. Thực tế mà nói, chỉ cần Sở Cuồng xếp trong top 100 đã được mọi người chú ý đến rồi.
Mấy hiệu sách bên Trung Châu rất biết cách làm ăn, ngửi được mùi tiền gì sẽ lập tức lao vào. Họ không ngốc đến mức bỏ lỡ một món hời như thế.
Sách mới của Sở Cuồng đã được chuyển đến các châu, lượng nhập hàng của Trung Châu là thấp nhất, nhưng không phải là nơi được coi trọng nhất. Mấy châu khác đặt rất nhiều, khiến Ngân Lam chẳng thèm để mắt đến Trung Châu làm gì cho mệt thân.
Còn một nguyên nhân nữa chính là hàng không đủ cung, dù Trung Châu có đặt nhiều hơn cũng không có hàng để chuyển. Mấy hiệu sách ở Trung Châu rất bực mình, vì sao hàng lại nhanh hết như vậy?
Là do bọn họ còn chưa nhìn thấy tình cảnh cháy hàng những lần trước của Sở Cuồng gây ra. Những châu khác đã có kinh nghiệm ứng phó, nên luôn luôn đặt rất nhiều.
Còn Trung Châu vẫn tự tin rằng số lương trong tay bọn họ đủ để cung ứng cho độc giả Trung Châu. Bọn họ còn khịt mũi coi thường mấy tiệm sách ngoại châu: “Trữ bao nhiêu hàng như vậy, không sợ bị tồn kho sao?”
Trung Châu có thể tự tin nói vậy là vì họ chưa từng chứng kiến cảnh tranh giành từng quyển sách đã xảy ra tại ngoại châu. Không đủ để bán, đặt thêm cũng chả có hàng. Bao nhiêu kinh nghiệm xương máu được đúc kết như thế, không ai dám khinh địch mà đặt ít cả.
Trung Châu chưa từng bị khách chửi vào mặt: “Vì sao các ngươi không nhập thêm hàng?”
Đám người Trung Châu tự cao tự đại, vốn sẽ không hiểu được chuyện này.
Ngày hai mươi đã đến, lần nữa Sở Cuồng đã chứng minh sức ảnh hưởng khủng khiếp của mình. Tại bảy châu, vô số cảnh cửa của các hiệu sách bị “Muggle" đạp nát.
Chương 1547: Hắn nổi tiếng rồiSáng sớm, tại bảy châu trên Lam Tinh, có vô số người nhốn nháo trước cửa tiệm sách. Tiệm sách càng lớn thì càng đông người tụ tập.
Trước tiệm sách Hoa Tân của Tần Châu đã có một hàng người dài hơn hai trăm người xếp hàng chờ mua sách. Con đường lớn bên ngoài cửa tiệm cũng đầy ắp người chờ đợi.
Hàng người xếp hàng ồn ào: “Haizz.”
“Đừng có chen lấn.”
“Đứa nào sàm sỡ bà hả?”
“Đến sau thì xếp hàng sau chứ!”
“Lúc trước có kẻ chen hàng, đến bảy giờ mà đòi lên trước.”
“Bảy giờ đã là gì, ta đến từ sáu giờ nè.”
“Tới sớm ghê đó.”
“Ta cũng chẳng muốn tới sớm đâu, nhưng sách của lão tặc rất khó mua, còn dễ đứt hàng. Phải đợi vài ngày mới mua được đó, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.”
“Mẹ nó, kinh khủng vậy sao?”
“Ta xem tuyên truyền nói, lần này Sở Cuồng viết văn học thiếu nhi, đám người các ngươi có ai giống thiếu nhi đâu hả?”
“Mặc kệ hắn viết thể loại gì, sách của lão tặc thì nhất định phải mua, không mua sẽ thấy hối tiếc.”
Có người đi ngang qua nghe được, dừng chân hỏi: “Sở Cuồng phát hành sách mới hả?”
“Ừ, mau xếp hàng đi.” Trong hàng ngũ có một em gái lên tiếng, sau đó oán trách nói: “Lần trước hãng trà sữa nổi tiếng mở cửa hàng mới, ta còn chưa thấy cảnh xếp hàng dài thế này.”
Ánh mắt người qua đường phát sáng, vội vàng chạy ra phía sau xếp hàng, tựa như rất say mê sách của Sở Cuồng vậy.
…
Đột nhiên, cửa tiệm sách mở ra, soạt một tiếng. Đám người đang xếp hàng ùa vào trong, sức lực mạnh mẽ như bác gái tranh hàng giảm giá ở chợ vậy.
“Chỗ nào?”
“Sách mới của Sở Cuồng!”
“Ta tìm được rồi!”
“Chính là cuốn này, tính tiền.”
“Ta cũng muốn sách mới của lão tặc.”
“Bán cho ta một quyển “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ.” đi!”
“Ta mua hai quyển.”
“Các ngươi đều lớn hết rồi, vẫn cảm thấy hứng thú với văn học thiếu nhi sao?”
“Ta mua cho con ta.”
“Sách của lão tặc thì ta mua cả.”
“Văn học thiếu nhi của lão tặc nhất định sẽ rất hợp cho trẻ con, ta mua cho con trai ta một bản.”
…
Trên lầu hai của tiệm sách, người phụ trách thấy cảnh mua bán tấp nập bên dưới, nhịp nhịp chân.
“Chậc chậc chậc!”
“Ngươi xem đi, đều do Sở Cuồng mà ra.”
“Doanh thu tháng này đều phải dựa vào “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" của hắn rồi, hôm nay tất cả khách hàng đều đến vì hắn.”
“Độc giả còn nhiệt tình hơn tưởng tượng của ta.”
“Đây nhất định là sức ảnh hưởng của hạng mười ba toàn thế giới của Sở Cuồng. Tâm lý chung của mọi người nữa, thấy đông thì chạy theo thôi.”
“Không biết phía Trung Châu sao rồi.”
“Bên Trung Châu ấy hả, chắc cũng như thế này thôi.”
…
Các tiệm sách của Trung Châu, một số khách hàng nhìn thấy áp phích tuyên truyền sách mới của Sở Cuồng thì lập tức bước vào.
“Sở Cuồng sao?”
“Là tác giả xếp hạng mười ba Lam Tinh đấy à?”
“Mua sách mới của hắn xem thử đi.”
“Ta chưa từng nghe nói đến người này.”
“Phải xem hắn dựa vào gì mà được xếp hạng cao như thế.”
“Cho ta mua một cuốn “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" đi.”
“Ta cũng giống vậy.”
“Ta giống họ.”
“Đề tài ma pháp sao?”
“Vừa khéo ta cũng đang thấy hứng thú với loại hình này, xếp hạng của tác giả đó rất biến thái, bán ta một bản đi.”
“Ha ha, còn ta thì cố tình đến mua sách của hắn.”
“Xếp hạng tác giả của Sở Cuồng cao như vậy, chắc chắn tác phẩm phải rất đỉnh.”
Tình hình bán sách ở Trung Châu không tệ, dù không xuất hiện tình huống như ở bảy châu kia, nhưng có không ít người đến mua sách. Dù gì việc xếp hạng tác giả của Sở Cuồng cũng đang bày chễm chệ ở chỗ kia.
…
Ở Trung Châu, bên ngoài biệt thự, có một người đàn ông cầm trên tay hai bộ truyện về nhà. Có hai đứa trẻ chạy ra, bây giờ chúng đang được nghỉ.
Cậu bé là anh trai, năm nay mười lăm tuổi. Cô bé là em gái, năm nay mười một tuổi.
“Ba ơi!”
“Ba đang cầm gì thế?”
“Sách mới của ba sao?”
“Gần đây ba không viết sách mới, đây là của tác giả khác, ba cố tình mua cho các con đọc.”
“Hả?”
“Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ sao?”
Cậu bé đọc tên sách, buộc miệng thốt ra.
Em gái cậu vui vẻ: “Em thích nhất ma pháp.”
Người đàn ông mỉm cười đưa quyển sách cho hai đứa trẻ: “Các con thích thì mỗi người cầm một bản đi.”
“Cảm ơn ba.” Hai đứa trẻ rất hiểu chuyện, đồng thành cảm ơn sau đó mang sách vào nhà.
Vợ hắn bước ra từ phòng ngủ, thấy sách mới trên tay bọn trẻ: “Anh mua sách mới của Sở Cuồng cho con sao?”
Hắn đáp: “Ử.”
Vợ hắn cười nói: “Cẩn thận không khéo đối thủ sẽ vượt mặt anh.”
Hắn bật cười: “Một quyển sách mà muốn vượt mặt sao, không dễ như thế đâu. Huống chi hắn không chỉ viết một quyển, đây là cả một hệ liệt lận đó.”
Diệp Thông là người Trung Châu, xếp hạng mười hai trong danh sách tác giả Lam Tinh. Am hiểu nhiều thể loại, nhưng thứ hắn giỏi nhất chính là khoa huyễn. Diệp Thông vừa khéo cao hơn một hạng so với Sở Cuồng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến vợ hắn trêu chọc rằng cẩn thận không thì bị Sở Cuồng vượt mặt.
“Anh rất tò mò về hắn sao?”
“Tên đó khiến anh hơi sốt ruột, sách mới của anh sắp xuất bản rồi, nếu kéo dài thêm vài tháng chắc sẽ bị hắn vượt mặt mất. Trình độ của hắn không hề tầm thường, anh đã đọc qua khoa huyễn của hắn, rất xuất sắc. Lần đầu viết đã như thế, huống chi đây còn là lĩnh vực hắn am hiểu nhất.”
“Cho nên anh để con xem trước à?”
“Văn học thiếu nhi phải để tụi nhỏ đánh giá mới công tâm nhất, từ nhỏ bọn chúng đã đọc rất nhiều loại sách rồi, cách nhìn của chúng sẽ khác với anh.”
“Đến trưa anh hỏi tụi nó là được.” Vợ hắn nói.
…
Sau bốn tiếng, vợ Diệp Thông đã bày biện xong cơm trưa, gọi Diệp Thông đang xem đá banh trên salon: “Gọi các con ra ăn cơm đi.”
“Mấy đứa ơi, ăn cơm thôi!” Diệp Thông lười di chuyển, thuận miệng hét lớn.
Không có ai trả lời hắn.
Vợ hắn liếc mắt: “Anh lười chết đi được, đi gọi con cho em.”
“Biết rồi.” Diệp Thông bất đắc dĩ đứng dậy, mở cửa phòng con trai: “Ăn cơm thôi.”
“Con không đói bụng, ba mẹ cứ ăn trước đi.” Cậu bé mười lăm tuổi ngồi trên giường, hai mắt nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay, không ngẩng đầu lên.
Diệp Thông ngây người, con trai thấy Diệp Thông vẫn chưa đi, miễn cưỡng rời mắt khỏi trang sách: “Không cần để ý đến con, ba mẹ ăn trước đi mà.”
Diệp Thông lấy lại tinh thần, quay lưng gõ cửa phòng con gái. Cửa phòng con gái chỉ khép hờ, Diệp Thông vừa gõ đã khiến cửa mở bung ra.
Trong căn phòng màu hồng chỉ thấy con gái bảo bối mười một tuổi đang nằm gối đầu trên giường. Hai tay cầm quyển sách mà hắn mua cho, đọc lấy đọc để.
Con gái không thèm để ý đến ba đứng ở cửa, cũng chẳng nghe thấy tiếng động gì. Đúng lúc này, vợ hắn đang xem điện thoại trong phòng bếp đột nhiên kêu lên: “Hắn nổi tiếng rồi.”
Trái tim Diệp Thông đập thịch một cái.
Chương 1548: Đây là văn học thiếu nhi sao?Trên những trang web lớn của bảy châu Lam Tinh.
“Thấy chưa! Ta đã nói mà, sách này rất hay.”
“Ta thích chết đi được, quá hay.”
“Harry Potter dũng cảm, Ron Weasley ngốc nghếch đáng yêu, và học bá Hermione, tổ đội ba người thiệt khiến người ta hâm mộ.”
“Ha ha, chúng ta chỉ là một đám Muggle!”
“Thật hâm mộ những học sinh tại trường ma pháp, nếu được đội mũ phân loại chắc ta sẽ được chọn vào Gryffindor.”
“Sức tưởng tượng quá đặc sắc.”
“Các bóng ma trong học viện, chân dung biết di chuyển, cầu thang thay đổi vị trí, tại sao thế giới ma pháp này lại chân thực như vậy?”
“Ta thấy cùng thể loại với “Ngày xửa ngày xưa".”
“Không ngờ bộ này lại gắn mác văn học thiếu nhi, nhưng lại làm một học sinh trung học như ta say mê.”
“Cưỡi chổi cũng có thể bay lên trời.”
“Đây mới thật sự là thế giới ma pháp.”
“Trước kia Lam Tinh có vài bộ dính đến yếu tố ma pháp và huyền huyễn, nhưng nếu mang so với cái này thì lại kém hơn rất nhiều.”
“Ta mua cho con mình, cuối cùng tự mình mê mẩn.”
“Con gái ta rất thích đọc, vừa nãy ta bảo nàng bỏ sách xuống đi làm bài tập, nàng còn bảo ta là Muggle, sau khi lật sách ra đọc thì mới biết Muggle có nghĩa gì, ta buồn cười quá đi.”
“Khiến người ta ngạc nhiên thật đó.”
“Tổng thể được triển khai rất tốt.”
“Miêu tả Voldemort thật doạ người, nhưng có nhiều điểm đáng yêu ghê. Cú mèo đưa thư, lão tặc cố tình không để bồ câu đưa thư.”
…
Buổi sáng mở bán “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ", cuốn sách có tổng cộng hai mươi vạn chữ, chỉ trong một buổi sáng đã có nhiều người đọc hết.
Từ cậu bé đến cô bé, từ người lớn đến trẻ nhỏ, đều là lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới ma thuật huyền ảo này. Ở ga chín ba phần tư có thể nhìn thấy phù thuỷ, chiếc mũ phân loại thần kỳ, nhà Gryffindor luôn đón chào những kẻ dũng cảm và môn bóng Quidditch tràn ngập trí tưởng tượng.
Phù thuỷ đi hiên ngang trên đường, bên trong học viện phép thuật. Những con cú đưa thư có mặt ở khắp nơi, còn có rừng cấm bao la huyền bí.
Mang đến cho người ta một cảm giác chân thật kỳ lạ, mở ra một thế giới ngập tràn sự huyền ảo.
…
Tại Trung Châu có khá đông độc giả mua “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ", chẳng qua số lượng không nhiều bằng bảy châu khác.
Trên diễn đàn ở Trung Châu, những cuộc thảo luận liên quan đến Harry Potter đã bạo phát. Gần như những người đã đọc hết hoặc là đang đọc đều vô cùng hưng phấn.
“Các ngươi đã đọc sách mới của Sở Cuồng chưa?”
“Đọc rồi.”
“Sao nào?”
“Quá hay, trời ơi, hay lắm đó.”
“Quả nhiên là trình độ đại thần Lam Tinh, khó trách được xếp hạng mười ba.”
“Kinh thiên động địa.”
“Mẹ nó, đây là văn học thiếu nhi ư?”
“Mười chín tuổi như ta vẫn không thể ngăn được sự yêu thích của mình, đọc sách chung với em trai chín tuổi, tựa như đứa trẻ con vậy.”
“Chân thật, kỳ diệu, thế giới ma pháp quá hoa lệ.”
“Phù thuỷ còn phân biệt thuần chủng và lai tạp, đúng là chân thật.”
“Tội nghiệp Hermione, Muggle sinh ra phù thuỷ, nhưng bị gọi là máu bùn.”
“Các danh từ trong quyển sách rất thú vị, như cuộc thi Quidditch, có trái Snitch màu vàng bay rất nhanh. Cảm giác giống như môn bóng ném kết hợp với khúc côn cầu.”
“Sở Cuồng lão sư quá giỏi.”
“Ta thích tên Sở Cuồng, đây là lần đầu tiên ta thích một tác giả ngoại châu như vậy!”
“Văn học thiếu nhi cấp thế giới.”
“Là một bộ ma pháp cấp sử thi, không chỉ giới hạn ở phân loại văn học thiếu nhi nữa.”
Dù là già hay trẻ, sang hay hèn, một khi đã đọc tác phẩm đều trở nên say mê. Ở trái đất, việc “Harry Potter” có phải văn học thiếu nhi hay không cho đến nay vẫn còn gây nhiều tranh cãi.
Series này bao quát cả người trưởng thành, cấu tạo thế giới và cách giải quyết sự việc trong sách không giống để con nít đọc. Tuy mang màu sắc cổ tích, nhưng lại có những bất hạnh vượt quá sức chịu đựng của một đứa trẻ.
Đó chính là điều khiến Harry Potter bị mang ra tranh luận rất nhiều.
…
Trên diễn đàn có rất nhiều người chưa đọc bộ này, vì bọn họ không biết đến Sở Cuồng. Cộng động mạng bị những đề tài thảo luận sôi nổi này gây tò mò.
“Nhiều người khen như vậy sao?”
“Có vẻ rất hay.”
“Cái cách bọn họ miêu tả, sao lại thú vị thế nhỉ?”
“Ta muốn mua một bộ để đọc.”
“Ta cũng thế.”
“Đại thần hạng mười ba Lam Tinh, trình độ không tệ đâu.”
“Ta phải đi mua mới được, vừa khéo dưới lầu có hiệu sách.”
“Trước đó thấy nó là văn học thiếu nhi nên không có hứng thú, nhà ta không có con nít, nhưng hình như có rất nhiều người lớn cũng đọc.”
“Đúng thế.”
“Ta mới xem thảo luận của các châu khác, ngoại châu đều đang khen ngợi bộ này, mà còn khen rất ác nữa.”
“Đi đi đi.”
“Mua sách đi.”
Quá trình lan toả cứ hình thành một cách đơn giản như vậy đó. Một đồn mười, mười đồn trăm, không cần Sở Cuồng phải làm gì thì mọi người vẫn sẽ tò mò về tác phẩm của hắn.
…
Vào buổi chiều, các hiệu sách lớn ở Trung Châu đã chào đón một lượng khách đông hơn lúc sáng rất nhiều. Những người này vừa vào cửa, đã đòi mua “Harry Potter và Hòn đá phép thuật”.
Nhân viên đều hoang mang, bọn họ cảm thấy số lượng tiêu thụ bữa trưa hình như cao hơn buổi sáng. Trong lúc nhân viên còn mơ màng thì những người phụ trách đã hiểu ra gì đó.
“Đúng là kỳ lạ.”
“Danh tiếng bộ này hình như tăng hơi nhanh.”
“Ngươi cũng đọc bình luận trên mạng rồi à?”
“Đọc rồi!”
“Đều là lời khen cả.”
“Ừ, khen hay không à.”
“Danh tiếng tăng quá nhanh, không bình thường lắm.”
“Sở Cuồng giỏi thật, may mà ta nhập hàng rất nhiều.”
“Ha ha, ta cũng nhập không ít.”
“Tác giả cấp thế giới mà.”
“Các ngươi có muốn nhập nhiều hơn cũng chẳng có đâu, mấy ngoại châu toàn nhập số khủng thôi.”
“Đợi chút đã, có chút việc.”
Khi trời dần chuyển về đêm, điện thoại của quản lý tiệm sách reo vang. Nhìn nhân viên hộc tốc chạy đến phòng làm việc của mình, hắn hỏi: “Sao lại gấp thế?”
“Hộc… Hộc… Hộc…”
“Thở đã rồi nói.”
“Sách mới của Sở Cuồng sắp hết rồi.”
“Bảo kho chuyển qua.”
“Cái ta nói chính là nhà kho, hàng trong kho không nhiều lắm.”
“Chuyện này không thể đâu, ta nhập tận tám trăm vạn đầu sách, là tiêu chuẩn cấp S đấy.”
“Không đủ bán, trong đêm nay sẽ hết hàng. Người mua sách ngày càng nhiều.”
Sắc mặt người phụ trách thay đổi, mỗi câu nhân viên nói đều như sấm nổ bên tai.
Các tiệm sách lớn tại Trung Châu đều kinh ngạc phát hiện, dù bọn họ đã nhập hàng theo tiêu chuẩn tác giả cấp thế giới nhưng vẫn không đủ bán.
“Bán sạch rồi.”
“Hết hàng.”
“Kho trống trơn!”
Toàn bộ những bản “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" tại Trung Châu đã bị bán hết sạch không còn một quyển.
Harry Potter một đường đại bạo.
Chương 1549: Tiến vào thị trường Trung Châu (1)Có rất nhiều người Trung Châu lần đầu tiếp xúc với Sở Cuồng. Trước đó bọn họ chỉ biết hắn là tác giả xếp mười ba thế giới. Còn bây giờ Sở Cuồng cứ như một hiện tượng khiến người ta điên đảo.
Sức quyến rũ của Sở Cuồng bắt đầu từ “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ". Đây cũng là lần đầu tiên người Trung Châu si mê một tác giả ngoại châu như thế.
“Nhìn thấy đề cử của mọi người nên ta mua thử một cuốn “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ". Kết quả bắt đầu đọc thì không dừng được, đúng là thực lực của tác giả xếp hạng mười ba thế giới.”
“Rất hay.”
“Được bạn nhờ đến hiệu sách mua hộ, lại phát hiện Harry Potter đã bán sạch rồi.”
“Sao bán hết nhanh thế!”
“Những cửa hàng đó chẳng thèm trữ hàng, ta có tiền mà không mua được.”
“Ta thì mua được một bản nhưng không tranh được với con gái, con bé rất say mê, tay không rời sách…”
“Bộ đó đọc có hay không?”
“Là văn học thiếu nhi nên rất đơn giản phải không?”
“Đơn giản gì mà đơn giản, đó không phải văn học thiếu nhi bình thường. Trong đó có một đoạn, nhân vật chính vô tình phát hiện ra Tấm gương ảo ảnh, nhìn thấy cha mẹ mình luôn thương nhớ trong gương.
Mỗi ngày đều ngồi trước Tấm gương hy vọng có thể gặp lại cha mẹ mình lần nữa. Lúc này cụ Albus Dumbledore đã nói với hắn rằng: “Tấm gương này sẽ cho chúng ta nhìn thấy chính xác cái điều ước ao tha thiết trong tim nhưng lại không thể cho ta bất kỳ điều gì chân thật. Đừng nên dựa vào ảo ảnh trong tấm gương để sống, uổng phí đời người. Dù là điên cuồng cũng không nên sống trong mơ, đừng ỷ vào mộng tưởng mà từ bỏ cuộc sống.” Có rất nhiều điều đáng suy ngẫm, chứ không chỉ là một cuốn tiểu thuyết văn học thiếu nhi đâu.”
“Càng nói ta càng muốn mua một quyển.”
“Không mua được.”
“Các ngươi đừng đến những tiệm sách truyền thống Trung Châu, tìm trên map xem có tiệm sách nào mới mở không. Nên tìm ở những tiệm sách ngoại châu xem, nói không chừng sẽ tìm thấy bất ngờ đó.”
“Để ta thử xem.”
Đọc được những lời khuyên đó, một số người Trung Châu đã đến những tiệm sách mới mở, kết quả đúng là mua được. Một truyền mười, mười truyền trăm, số người muốn mua “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" đều xếp hàng bên ngoài tiệm sách ngoại châu để mua cho bằng được quyển sách này.
…
Bảy châu còn lại, những tiệm sách lớn cười không ngậm được miệng.
“Sở Cuồng đã hung hăng vả mặt người Trung Châu.”
“Ha Ha Ha.”
“Tiệm sách của Trung Châu đã nhận được một bài học.”
“Lão tặc Sở Cuồng thật giỏi.”
“Bọn họ còn chê chúng ta nhập nhiều hàng.”
“Vì chúng ta biết lượng mua lúc nào cũng nhiều, hàng không đủ bán thì tệ lắm.”
“Không thể trách chúng ta được.”
“Thôi thì để chúng ta bán sách thay Trung Châu.”
“Các thương nhân Trung Châu, cuối cùng đã rút được bài học xương máu như chúng ta trước kia rồi.”
“Lần đầu thuận lợi tiến vào thị trường Trung Châu.”
Bằng giác quan nhạy bén, các hãng sách bảy châu đều dự đoán rằng Trung Châu thiếu hàng, đã sớm chuẩn bị. Mới đối phó được tình hình trước mặt.
…
Tại Trung Châu, rất nhiều hãng sách lớn tức giận đùng đùng. Nhìn những tiệm sách ngoại châu vừa mở cửa tại Trung Châu đang bán “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ”.
Đúng là ông trời không có mắt, bọn họ đâu có khinh thường Sở Cuồng. Lượng nhập hàng của bọn họ rất lớn, nhưng vì mức tiêu thụ của Sở Cuồng quá bá đạo, không thể trách được bọn họ.
Ai mà ngờ Trung Châu cũng điên cuồng vì Sở Cuồng như thế, sách mới ra đã bán đắt như tôm tươi, còn được chào đón nồng nhiệt hơn các đại thần tại Trung Châu.
“Nhập hàng!”
“Nhập thêm hàng!”
Các hãng sách lớn Trung Châu không hẹn mà gặp cùng liên hệ với hãng sách Ngân Lam. Nhưng trong thời gian ngắn Ngân Lam cũng không thể gửi thêm hàng cho Trung Châu, lượng cung ứng cho thị trường bảy châu hiện đang quá tải.
Sợ rằng tình trạng tiệm sách Trung Châu thiếu hàng vẫn phải kéo dài thêm vài ngày nữa. Ngân Lam không vội, các châu khác đang lần lượt mở tiệm sách ở Trung Châu, họ vẫn có thể phân phối hàng cho độc giả Trung Châu như thường.
…
Tại Trung Châu, có người cười khổ.
“Xem ra ta đã bị Sở Cuồng dạy cho một bài học rồi, một quyển truyện thiếu nhi có thể hot như vậy là điều ta không ngờ đến.”
“Trận đánh lần này rất hay.”
“Một tác phẩm cấp bậc thế giới.”
“Ta có thể hiểu được lời ngươi nói, chỉ có thể nói hắn đã tạo được bước đột phá tại lĩnh vực văn học thiếu nhi.”
“Chẳng trách rất nhiều đại thần Trung Châu đều phải dè chừng hắn.”
“Điều quan trọng chính là quyển sách kia là một hệ liệt, bây giờ mới phát hành bộ đầu tiên.”
“Tên đó nguy hiểm thật.”
“Bộ đầu đã bán chạy như thế, bộ thứ hai thì sao đây?”
“Đột nhiên ta cảm thấy Diệp Thông lão sư xếp hạng mười hai hơi nguy hiểm.”
“Không đến mức đó đâu.”
“Chỉ mới bắt đầu thôi mà.”
“Ta không nói hiện tại, ta đang xét theo nhiệt độ hắn đạt được. Thật sự Diệp Thông sẽ gặp nguy hiểm, nếu Sở Cuồng cứ tiếp tục như thế này.”
…
Lâm Uyên ngồi trong nhà, biết được mức tiêu thụ điên cuồng của “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" thì mỉm cười. Hot đúng như dự liệu, đây chính là sức hút của Harry Potter.
Đây là tác phẩm đạt đẳng cấp thế giới, những tác phẩm chưa dùng đến trong tay Lâm Uyên không còn nhiều. Đối diện với thị trường Trung Châu, nếu Lâm Uyên không dùng đến tác phẩm như thế, rất khó để thay đổi cục diện.
Bây giờ thị trường Trung Châu đã mở rộng cửa lớn, tựa như một ngôi nhà lộng lẫy chờ đợi Sở Cuồng tiến vào.
Còn một nguyên nhân nữa khiến việc tiến vào thị trường Trung Châu thuật lợi như vậy chính là bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh. Vì xếp hạng của hắn cao mới xoá bỏ được nỗi lo lắng về tác giả ngoại châu trong lòng người Trung Châu, để họ yên tâm bỏ tiền mua sắt.
Rèn sắt khi còn nóng.
Lâm Uyên đã bắt đầu viết “Harry Potter và Phòng chứa bí mật", đây là bộ thứ hai của hệ liệt Harry Potter. Lượng chữ không khác mấy bộ đầu tiên, chất lượng cũng tương tự, có thể giúp Sở Cuồng ổn định thị trường.
Chương 1550: Thăng hạng mười hai (1)Trong mấy ngày sắp tới, Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ tiếp tục hot. Trên các kênh truyền thông lớn tại các châu, quần chúng đều có thể nhìn thấy những tin tức đại loại như.
“Sách mới của Sở Cuồng thành công tiến vào thị trường Trung Châu.”
“Hệ liệt Harry Potter không chỉ là văn học thiếu nhi, mà là sử thi ma pháp.”
“Cộng đồng mạng Trung Châu: Chẳng trách Sở Cuồng xếp hạng mười ba thế giới.”
“Già hay trẻ đều thích xem Harry Potter.”
“Sự kiện ma pháp quan trọng của Lam Tinh.”
“Cộng động mạng toàn cầu kêu gọi mau viết bộ thứ hai của Harry Potter.”
“Nhờ có Harry Potter, cú mèo trong sở thú nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.”
“Harry Potter trở thành quyển sách được thanh thiếu niên yêu mến nhất.”
Đều là những tin tức có liên quan đến Harry Potter, cả việc cưỡi chổi và cú mèo cũng ảnh hưởng đến thế giới hiện thực. Ngoài ra mọi người còn kêu gọi mau xuất bản tập hai của hệ liệt.
Khi giới thiệu tác phẩm, đều khẳng định đây là hệ liệt dài. Thế nên Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ chỉ là sự khởi đầu.
Cuối tập một để lại một đoạn kết mở, là cơ sở để viết tiếp bộ thứ hai, đây là điều rất nhiều độc giả nhìn ra được.
Khác với những tác phẩm thuộc thể loại cổ tích lúc trước, Harry Potter của Sở Cuồng không chỉ dành cho trẻ con, mà người lớn cũng thích xem. Tất nhiên đối tượng độc giả chủ yếu vẫn là từ mười tám tuổi trở xuống. Đây cũng chính là nguyên nhân cuối cùng Harry Potter vẫn được xếp vào dòng văn học cho thiếu nhi.
…
Cuối tháng đã gần đến, Lâm Uyên không để tâm đến những hỗn loạn ngoài kia, chuyên tâm hoàn thành bộ thứ hai “Harry Potter và Phòng chứa bí mật”. Nhìn thấy tác phẩm tập hai đã hoàn thành, Lâm Uyên mỉm cười.
Mở email gửi bản thảo đi, Lâm Uyên không kìm được lòng mà nghĩ: “Không biết xếp hạng của Sở Cuồng có tăng lên không?”
Sắp cuối tháng, bảng xếp hạng các tác giả Lam Tinh cũng sắp được đổi. Dù Lâm Uyên rất có lòng tin vào Harry Potter nhưng hắn không nắm chắc việc có được tăng hạng hay không.
Thời gian bộ này được xuất bản quá ngắn, trước mắt chỉ mới có một tập, thế nên vẫn chưa là lúc danh tiếng đạt được đỉnh cao.
Nếu hắn viết bộ này sớm hơn một chút, chắc chắn xếp hạng của hắn không chỉ dừng ở mười ba. Suy cho cùng vẫn do thời gian chưa đủ dài, thời cơ vẫn chưa chín mùi.
Tây Du Ký phải trải qua lịch sử mấy trăm năm, mới chính thứ ăn sâu vào huyết quản của người dân Trung Quốc. Lúc trước Lâm Uyên dùng đến nó, uy lực và tầm ảnh hưởng còn thua xa kiếp trước. Sau một thời gian để mọi người tiếp nhận, bây giờ nó đã trở thành một tượng đài kinh điển khó lòng lật đổ được.
Những đại danh tác của hắn xuất bản trước đây, cộng thêm Harry Potter tập một đang hot, chắc cũng có hy vọng thăng cấp rồi.
Hắn di chuyển con chuột, gửi bản thảo Harry Potter tập hai cho Kim Mộc. Trong mắt Lâm Uyên hiện lên sự vui vẻ, chờ mong.
Hôm nay là ngày 30 tháng một, còn cách lúc công bố bảng xếp hạng tác giả chỉ một ngày.
Năm mới, ngày 31 tháng 1. Cộng động mạng đã ngừng thảo luận về Harry Potter tập một. Nguyên nhân là gì, bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh sắp xuất hiện. Không chỉ mình Lâm Uyên để ý đến bảng xếp hạng này.
Lam Tinh to như thế, mỗi người đều có tác giả mình thích, có tác giả nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt của dân chúng bản. Ai ai cũng trông ngóng vào bảng xếp hạng, dù biết rõ trong thời gian ngắn như vậy không thể nào có thay đổi quá lớn được.
Trung Châu sáp nhập, không chỉ mỗi Sở Cuồng phát hành sách mới. Tại các châu đều có tác giả xuất bản sách mới nhằm đánh vào thị trường Trung Châu. Sở dĩ bọn họ chú ý đến Sở Cuồng vì hắn là tác giả có xếp hạng cao nhất trong số các tác giả phát hành sách mới.
Hiệp hội văn nghệ Lam Tinh chỉ mới công bố bảng xếp hạng đơn lĩnh vực văn học, còn những đại lĩnh vực khác vẫn còn nằm trong diện đánh giá. Vì thế sức ảnh hưởng cũng như tầm quan trọng của bảng này khiến nhiều người để tâm đến.
Còn chưa đến 12 giờ đêm ngày 1 tháng hai, mà vô số quần chúng đã bắt đầu cầm chặt điện thoại liên tục đổi mới trang chủ của hiệp hội nghệ thuật để đón chờ tin tức mới.
“Còn năm phút.”
“Còn ba phút.”
“Còn một phút.”
“Có cập nhập rồi.”
“Mau tìm xếp hạng của Trương lão sư.”
“Trương lão sư tăng hạng.”
“Ha ha, cuối cùng Ngưu lão sư đã lọt top 100.”
“Lão Lý rớt ba hạng, xem ra bảng xếp hạng không chỉ so tác phẩm mà còn xét nhân phẩm. Đầu tuần này lão Lý vừa gặp scandal mà đã rớt hạng, đúng là nghiệp quật không chừa một ai.”
“Đợi một chút.”
“Các ngươi mau xem kìa.”
“Trời ơi, xếp hạng của Sở Cuồng cũng tăng rồi à?”
“Nhiều chuyên gia phân tích nói top 20 vốn sẽ không biến động, cập nhập bảng lần một đã tăng hạng rồi. Hay là top 10 mới không biến động hả?”
“Nhờ Harry Potter đó.”
“Nhất định là vì Harry Potter.”
“Một quyển sách đã tăng một hạng ư?”
“Không chỉ một quyển đâu, mới chỉ viết tập 1, còn tập 2 vẫn chưa được xuất bản. Mới phát hành sách được mấy ngày mà tên của hắn đã tăng hạng rồi.”
Trong sự ngơ ngác của nhiều người, Sở Cuồng đã tăng một hạng trở thành tác giả hạng mười hai Lam Tinh. Cùng lúc đó, Diệp Thông xếp hạng mười hai, bị Sở Cuồng đẩy xuống mười ba.
Các đại thần hàng đầu bảng rất khó bị tụt cấp, chỉ một quyển sách có danh tiếng tốt thì không thể tạo nên ảnh hưởng gì với họ. Vậy mà Sở Cuồng lại dựa vào Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ để tăng hạng thế giới của mình.
Chẳng hợp lý chút nào, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy vô cùng hợp lý. Nếu làm thay đổi thứ hạng, vậy tác phẩm phải đạt cấp độ thế giới. Ý nghĩa của tác phẩm phải rất đặc biệt, ảnh hưởng của nó phải thật mạnh mẽ mới tạo nên làn sóng toàn cầu.
Harry Potter của Sở Cuồng chính là một tác phẩm như vậy, khiến vô số thanh thiếu niên Lam Tinh tìm thấy khát vọng, chữa lành tâm hồn, trợ giúp Sở Cuồng tiến vào thị trường Trung Châu.
Chương 1551: Thăng hạng mười hai (2)Tuy là nói như thế, nhưng cộng đồng mạng bị chấn kinh tột cùng.
“Đúng là ngựa chiến.”
“Đừng hỏi có hợp lý hay không, ta hỏi các ngươi có tức hay không?”
“Có gì đâu mà không phục.”
“Thăng cấp nhanh không nghĩa là hắn không có thực lực. Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ rất hot, còn hot hơn mấy bộ trước đó của Sở Cuồng.”
“Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng”
“”Cái gì mà nam bắc thế?”
“Chắc ngươi là người Trung Châu, thống nhất được mấy tháng rồi mà độc giả châu các người vẫn chưa biết Sở Cuồng đi cùng Tiện Ngư sao?”
“Còn có chuyện này ư?”
“Tiện Ngư rất bá đạo, vậy mà Sở Cuồng lại nổi danh với hắn sao?”
“Đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó.”
“Giỏi thì giỏi nhưng chúng ta cũng không bất ngờ, nếu các ngươi tìm hiểu về lý lịch của Sở Cuồng đôi chút chắc sẽ hiểu ý nghĩa lời ta nói.”
“Xem cái này đi.”
Độc giả các châu bàn luận sôi nổi, rất nhiều người Trung Châu hiểu thêm về Sở Cuồng, thậm chí còn có người nảy sinh hứng thú với hắn, bước ra tiệm sách mua những tác phẩm khác của Sở Cuồng.
…
Giới tác giả Lam Tinh, các tác bắt đầu thảo luận, thậm chí còn có tác giả Trung Châu nữa.
“Má ơi.”
“Thăng hạng rồi, kéo Diệp Thông xuống luôn.”
“Một quyển sách mà gây sóng gió ghê ta.”
“Không phải do sách, cũng là do chênh lệch giữa họ không lớn, thế nên sách mới của Sở Cuồng mới giúp hắn bù đắp chỗ còn thiếu, thậm chí là xuất sắc nâng hạng chủ nhân.”
“Vậy là Sở Cuồng đã hạng mười hai sao?”
“Diệp Thông lão sư hạng mười hai, ngồi còn chưa nóng đít đã bị Sở Cuồng cướp mất vị trí.”
“Lời mấy vị chuyên gia không hề đáng tin.”
“Ngoại trừ Sở Cuồng ra thì xếp hạng của những người khác không hề thay đổi.”
“Tên này là biến số duy nhất, có ai ngờ uy lực của Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ lại khủng bố như vậy chứ?”
…
Mười hai giờ đêm, Lâm Uyên ở nhà đọc cập nhập xếp hạng, khóe miệng cong lên. Nam Cực nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, quẫy đuôi kịch liệt.
“Sẽ cho mi ăn đồ ngon!” Tâm tình Lâm Uyên rất tốt, mở hộp đồ ăn cho Nam Cực.
Đây là đồ hộp mà Tôn Diệu Hoả đã đặc biệt nhờ người mua ở Nguỵ Châu về, nghe nói hương vị và chế độ dinh dưỡng đều rất tốt. Đồng thời cũng là nhãn hiệu đồ hộp cho chó đắt nhất và tốt nhất Lam Tinh.
Lâm Uyên có thể cảm nhận được rằng Sở Cuồng vẫn chưa hài lòng với xếp hạng mười hai. Nhưng bảng xếp hạng tác giả mới cập nhập lần đầu đã tăng một hạng là một khởi đầu tốt đẹp, xứng đáng được ăn mừng.
Chủ tịch và Kim Mộc nhanh chóng gọi điện tới.
“Chúc mừng!”
“Tăng một hạng rồi!”
“Vui không?”
“Hài lòng chưa?”
“Tạm ổn.”
“Hạng mười hai vẫn chưa được?”
“Ngươi không hài lòng.”
“Má nó!”
“Ngươi có biết để tăng một bậc phải khó khăn thế nào không?”
“Chưa biết đủ ư?”
“Ta đã cẩn thận so sánh.”
“Ba mươi vị trí đứng đầu, ngoại trừ ngươi và Diệp Thông đổi chỗ cho nhau thì vị trí của những người khác đều không thay đổi.”
“Bao nhiêu ngươi mới hài lòng?”
“Hạng 11 à?”
“Hay là top 10?”
“Vì sao người bước vào top 10 lại không có Sở Cuồng?”
Ngày một tháng hai, mới sáng sớm mà tin tức đã tràn ngập khắp các mặt báo.
“Lần cập nhập đầu tiên của bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh.”
“Sở Cuồng, xếp hạng mười hai toàn thế giới.”
“Tốc độ thăng cấp thật kinh khủng.”
“Sở Cuồng dùng hệ liệt Harry Potter để tranh hạng mười hai.”
“Danh tiếng của Sở Cuồng càng tăng cao.”
“Chinh phục Trung Châu, chính phủ bảng tác giả.”
Trên TV toàn chiếu tin tức về Sở cuồng. Kênh thứ nhất Trung Châu, mc nói:
“Rạng sáng ngày hôm nay đã công bố cập nhập lần đầu với bảng tác giả Lam Tinh. Sở Cuồng đã tăng hạng mười hai, là tác giả duy nhất thăng cấp trong top 30 đầu bảng. Nhờ vào ảnh hưởng của “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ", đã bạo phát lượng tiêu thụ lần nữa, xem ra lần này phong trong thế giới ma pháp sẽ còn tiếp tục được đẩy mạnh.”
“Tác giả Sở Cuồng là người Tần Châu.”
“Thông tin trên mạng liên quan đến Sở Cuồng rất ít, hầu như không ai nhìn thấy Sở Cuồng.”
“Có phóng viên đã phỏng vấn hãng sách Ngân Lam, các biên tập phụ trách tác phẩm của Sở Cuồng cho thấy, trước nay Sở Cuồng lão sư chưa từng đến công ty, rất nhiều người tò mò về hắn.”
“Điều đáng nói chính là, dù Sở Cuồng rất thần bí nhưng lại có mối quan hệ bạn bè thân thiết với Tiện Ngư, đại thần âm nhạc nổi tiếng. Cả hai cùng được xưng tụng là “Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng".
“Ngoài ra.”
“Có người còn đoán, tác giả Diệp Thông bị Sở Cuồng đẩy xuống hạng mười ba sẽ có động thái mới.”
“Chúng ta vô cùng mong đợi điều này.”
“Có một thông báo mới, đạo diễn điện ảnh Roan trứ danh, đã bị nhà đầu tư đá ra khỏi bộ phận sản xuất hệ liệt điện ảnh Hắc Hồn do hắn sáng lập…”
Tốc độ nói của mc rất nhanh, nhưng với thời lượng đưa tin về một tác giả ngoại châu như thế, là một chuyện hiếm thấy trên kênh số một Trung Châu. Do động thái của Sở Cuồng quá lớn, khiến đài truyền hình Trung Châu không thể coi thường.
…
Trung Châu, Diệp Thông yên lặng xem các bản tin trên TV, vẻ mặt chua chát. Hắn không ngờ mình lại bị đá xuống khỏi hạng mười hai nhanh như vậy.
Gần đây, bạn bè đều dùng danh xưng đó để gọi hắn. Dù ngoài miệng Diệp Thông rất khiêm tốn nhưng trong lòng lại đắc ý, thậm chí là lấy làm kiêu ngạo. Bây giờ bạn hắn đều trở mặt cả rồi.
Dù hạng mười hai hay hạng mười ba đều không khác gì nhau, nhưng đối với tác giả đại thần mà nói rất có sức ảnh hưởng. Là xếp hạng toàn cầu, một khi đã xếp hạng sẽ bị người ta chú ý đến.
Ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, Sở Cuồng lại vả mặt hắn. Cái tát này thật đau!
Vợ hắn ngồi cạnh, cười khổ: “Anh đừng buồn mà, mỗi tháng lại đổi xếp hạng một lần có thay đổi cũng là chuyện đương nhiên, huống chi sách mới của anh còn chưa phát hành mà.”
“Ừ.” Diệp Thông hít một hơi sâu: “Thứ hạng của anh và hắn chênh lệch không lớn, ngày 10 phát hành sách mới, ta sẽ cướp vị trí về lại.”
Không lâu sau đó, hắn sẽ lấy lại thể diện trước toàn thế giới, mạnh mẽ tuyên bố: “Diệp Thông, Trung Châu, trở lại làm tác giả xếp mười hai toàn Lam Tinh.”
Chương 1552: Tập 2 của Harry Potter đã tới.Trên mạng, cộng đồng mạng điên cuồng thảo luận sự kiện Sở Cuồng thăng cấp trở thành tác giả xếp hạng mười hai.
“Chưa gì mà lão tặc đã nổi tiếng toàn cầu rồi.”
“Năm đó trở thành fan của hắn, hắn còn đang viết “Ma thổi đèn". Khi ấy ai mà ngờ hắn có sẽ được như ngày hôm nay chứ?”
“Lão tặc là gì thế?”
“Lại là người anh em đến từ Trung Châu. Hôm nay rất nhiều người Trung Châu đều hỏi câu này, lão tặc là biệt hiệu của Sở Cuồng. Còn vì sao chúng ta gọi như vậy, thì ngươi cứ đọc mấy quyển sách của hắn đi rồi sẽ hiểu.”
“Được, đề cử vài quyển đi.”
“Ta đề cử ngươi nên xem “Đại thám tử Poirot" hoặc là “Tru tiên" hoặc là “Đại thám tử Holmes" hoặc là “Thần Điêu Hiệp lữ”, “Dương Tiểu Phàm và Tần Thiên Ca" bản cuối cùng là phim truyền hình.”
“Đỉnh thiệt đó.”
“Lão tặc mới đỉnh, hắn ở trước mặt mọi người vả mặt Diệp Thông.”
“Ha ha, vả mặt này đúng là thích hợp để miêu tả tình cảm của Diệp Thông, tội nghiệp hắn ta.”
“Nếu ta là Diệp Thông, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.”
…
Đang lúc họ thảo luận, thì trên mạng xuất hiện một tin tức. Tác giả Diệp Thông xếp hạng mười ba sắp công bố sách khoa huyễn mới “Trên mặt trăng". Tin tức này do các kênh truyền thông Lam Tinh công bố. Diệp Thông, đại thần ra sách mới, đúng là một tin tức nóng hổi đáng chờ mong.
Tin tức này lập tức khiến toàn cầu hào hứng:
“Khá lắm!”
“Diệp Thông ra sách mới sao?”
“Mùi thuốc súng nồng nặc quá đi.”
Xếp hạng vừa bị cướp mất đã vội phát hành sách mới, nếu bảo rằng không vì báo thù thì mọi người sẽ chẳng tin đâu, ý đồ quá rõ ràng.
“Ha ha ha, Thông Thông tức giận rồi, bùng nổ rồi.”
“Sách mới là “Trên mặt trăng” sao?”
“Muốn phản công rồi à?”
“Uyên ương giận dỗi, đánh nhau tơi bời.”
“Lầu trên nhận xét quá hay, suýt nữa khiến ta sặc chết.”
“Thảo luận đàng hoàng đi.”
“Diệp Thông có cơ hội chuyển thắng thành bại không?”
“Đương nhiên là có, Diệp Thông cũng là một trong ba đại thần khoa huyễn của Lam Tinh mà. Ai mà chưa xem khoa huyễn của hắn đúng là đáng tiếc, năm đó hắn một mình giành toàn bộ các giải thưởng Tinh Hà của Nguỵ Châu.”
“Sở Cuồng gặp nguy rồi.”
“Chẳng lẽ hai người này có gian tình, Diệp Thông vừa lơ là đã bị tụt hạng, thật là thú vị.”
“Vô cùng mong đợi sách mới của anh Thông.”
“Đây là trận giao tranh giữa mới và cũ, tranh đoạt vị trí thứ mười hai.”
…
Làn sóng thảo luận, hết lớp này đến lớp khác. Các kênh truyền thống ở Lam Tinh lần nữa công bố tin tức mới.
“Harry Potter tập hai của Sở Cuồng, “Harry Potter và Phòng chứa bí mật" sẽ công bố vào ngày mười tháng này.”
Trận rúng động khiến giới văn học toàn cầu lung lay. Mọi người đọc được tin tức thì trợn tròn mắt, há hốc mồm. Nhất là cộng đồng Trung Châu càng hoài nghi nhân sinh, chẳng biết mình có nhìn lầm không.
Harry Potter tập 2 sao?
Bộ đầu của Harry Potter vừa mới phát hành chưa bao lâu, vừa hot xong đã ra bộ 2 à?
Điều này khiến rất nhiều người Trung Châu bất ngờ, mỗi lần xuất bản hệ liệt cần thời gian ít nhất nửa năm, có khi phải kéo dài đến mấy năm lận đó. Những người đã đọc xong “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" còn đang oán than, lo rằng mình phải đợi rất lâu mới được đọc nội dung tập 2.
Không ngờ rằng mới nghĩ đến thì Sở Cuồng đã phát hành Harry Potter tập 2 rồi. Chẳng lẽ đã viết xong từ lâu rồi sao? Nhưng độc giả bảy châu còn lại đều đã quá quen thuộc với Sở Cuồng thì mỉm cười.
Trung Châu đúng là lạc hậu, các người không biết thế nào là tốc độ cực nhanh ư. Nói về tốc độ gõ chữ ở Lam Tinh thì Sở Cuồng mà đứng thứ hai, ai dám nhận mình đứng nhất chứ?
Xếp hạng bị Sở Cuồng cướp mất, Diệp Thông sẽ có hành động. Đây là điều người ngoài đều dự đoán được. Nhưng khi Sở Cuồng công bố Harry Potter tập hai, lại khiến mọi người bất ngờ.
Cư dân mạng đều không nghĩ rằng động thái của hai vị này lại nhanh như vậy. Bảng xếp hạng vừa công bố đã muốn tuyên chiến với nhau. Nhưng mục đích của hai người đều đồng nhất, một công một thủ.
Sở Cuồng vì muốn bảo vệ xếp hạng tác giả của mình, Diệp Thông lại muốn đoạt lại vị trí tác giả của mình. Hai người này cạnh tranh không vì trùng đề tài, càng không phải vì ân oán cá nhân, chỉ có xếp hạng là quan trọng nhất.
Mùi khói thuốc tràn ngập khắp nơi, các kênh truyền thông bắt đầu châm ngòi cuộc chiến.
“Sở Cuồng pk chính diện Diệp Thông.”
“Sách mới của Diệp Thông báo thù Sở Cuồng.”
“Harry Potter tập 1 có thể tiếp nối thành công của tập 2 không?”
“Độc giả Trung Châu lo lắng Sở Cuồng viết quá nhanh, không thể đảm bảo được chất lượng.”
“Chiến tranh giữa các đại thần đỉnh cấp thế giới.”
“Đối thủ phản công, Sở Cuồng có thể bảo vệ thứ hạng của mình hay không?”
Không khí chiến tranh xen lẫn sự lo lắng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn. Thậm chí có người còn hoài nghi, bộ Harry Potter thứ hai của Sở Cuồng công bố sớm là vì ổn định thứ hạng của mình.
Đây hoàn toàn là hiểu lầm, Lâm Uyên không ngại Diệp Thông mà phải mang bộ Harry Potter thứ hai ra đối phó. Tốc độ gõ chữ của Lâm Uyên quá nhanh, viết xong rồi thì công bố thôi chứ giữ lại ăn tết hay gì?
Về phần Diệp Thông, Lâm Uyên cũng không bất ngờ. Mấy năm qua Lâm Uyên đã đọc không ít sách, trong đó đều là tác phẩm của những tác giả đinh cấp Lam Tinh, bao gồm cả tiểu thuyết khoa huyễn của Diệp Thông.
Hắn là người được mệnh danh là một trong ba người đứng đầu khoa huyễn của Lam Tinh, sở trường là viết khoa huyễn. Thân làm một tác giả khoa huyễn, mỗi bộ tiểu thuyết của hắn đều vô cùng đặc sắc.
Sở Cuồng xuất đạo nhiều năm, Diệp Thông là đối thủ mạnh nhất mà Sở Cuồng đối đầu trong giới tiểu thuyết. Dù đối thủ rất khủng bố nhưng Lâm Uyên rất có lòng tin với Harry Potter và Phòng chứa bí mật. Tương lai của hệ liệt Harry Potter vô cùng sáng lạn, đối thủ mạnh cỡ nào cũng tự tin va chạm trực diện.
Chương 1553: Tập 2 càng hotVì thế khi Lâm Uyên biết Diệp Thông muốn đoạt lại vị trí mới có thể bình chân như vại. Đối phương muốn đoạt lại vị trí mười hai chỉ có một khả năng, chính là Sở Cuồng phải được thăng hạng.
Trước đó, Sở Cuồng cứ ngồi ì một chỗ, để xem kẻ nào có thể hất được hắn xuống. Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ quá hot, các công ty điện ảnh đều tranh nhau bản quyền chuyển thể điện ảnh, công ty sau trả trá cao hơn công trước.
Tiếc rằng Lâm Uyên không định bán bản quyền chuyển thể ra ngoài. Tinh Mang đã bắt đầu đưa Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ vào tổ phương án, trước mắt đã chọn được đạo diễn và diễn viên thích hợp.
Khi nào cũng có thể bắt đầu quay, để có được bản quyền series này, chủ tịch đã đích thân gọi điện cho Lâm Uyên. Mỏ vàng sâu hoắm như thế, làm sao Lý Tụng Hoa có thể bỏ qua cho được. Không cần Lý Tụng Hoa liên lạc, thật ra Lâm Uyên đã muốn đưa bản quyền chuyển thể điện ảnh cho Tinh Mang làm.
Bây giờ hắn, sẽ chuyên tâm viết tập thứ ba của hệ liệt Harry Potter.
…
Sau mấy ngày, sách mới “Trên mặt trăng" của Diệp Thông được phát hành trước Harry Potter tập hai của Sở Cuồng. Sản lượng tiêu thụ ngày một tăng cao, đến nửa đêm, nhóm độc giả đầu tiên đọc xong “Trên mặt trăng” bắt đầu bình luận khen ngợi.
“Quá đã!”
“Khoa huyễn của Diệp Thông luôn có chất lượng rất cao.”
“Cốt truyện vô cùng tốt, nội dung khiến ta mê mẩn, đọc suốt cả đêm.”
“Quyển tiểu thuyết này thật hay.”
“Vì nhân loại không thể sinh tồn quy mô lớn trên mặt trăng, chính phủ Lam Tinh liền điều động người máy khai thác mặt trăng. Kết quả gặp phải phi thuyền của người ngoài hành tinh, hai bên lấy mặt trăng làm chiến trường, bùng nổ cuộc chiến.
Dù thiết lập người ngoài hành tinh hơi cũ, nhưng bút lực của tác giả rất mạnh, trực tiếp bạo sức tưởng tượng khoa học kỹ thuật đến cực hạn, phần mô tả chiến tranh cũng rất tốt.”
“Trình độ rất cao.”
“Cảm nhận được sự quyết liệt của Diệp Thông.”
“Chất lượng như thế, nhất định sẽ giành lại được vị trí, vì chênh lệch giữa hai người hoàn toàn không lớn.”
“Ta cảm thấy chưa chắc.”
“Sách mới của Sở Cuồng còn chưa phát hành mà.”
“Lượng tiêu thụ tập 1 Harry Potter còn sừng sững ở đó, chỉ cần Sở Cuồng làm tốt nội dung tập 2 thì thành tích vẫn sẽ tốt như vậy, trừ khi hắn định kết thúc series ở phần 2.”
Năng lực tác giả đỉnh cấp bạo pháp, dù là góc độ nào để đánh giá “Trên mặt trăng" thì đó vẫn là một tác phẩm hot.
Nói đi phải nói lại, chẳng lẽ Harry Potter không hot sao? Quần chúng vẫn giữ được tỉnh táo, biết thành tích của hai bộ không chênh nhau là bao. Muốn biết Diệp Thông có giành lại được vị trí hay không vẫn phải xem Harry Potter tập 2 thế nào.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, “Trên mặt trăng" của Diệp Thông tiếp tục hot, mọi người vẫn không thể phân định thắng thua của cuộc tranh tài này.
Cũng may, đến ngày 10 tháng 2 này, Harry Potter và Phòng chứa bí mật của Sở Cuồng đã chính thức xuất bản. Cuộc chiến giữa các đại thần mới thực sự bắt đầu.
…
Mới sáng sớm hàng người rồng rắn xếp hàng trước cửa các tiệm sách lớn, rất nhiều người đều đến đây để mua Harry Potter và Phòng chứa bí mật.
Khi đêm xuống, danh tiếng của Harry Potter tập hai nổi như cồn.
“Chúng ta sẽ trở thành người thế nào không phụ thuộc vào năng lực của chúng ta mà nằm ở lựa chọn của chúng ta. Đọc xong tập 1 ta rất thích cụ Dumbledore, đọc xong tập 2 thì ta trực tiếp trở thành fan.”
“Tập thứ hai rất hay.”
“Dù là thế giới ma pháp, nhưng sự phân biệt giai cấp, xuất thân, kỳ thị huyết thúc đều tồn tại. Nhưng mọi thứ đều đã được giảm nhẹ vì là văn học thiếu nhi, nhóm ba nhân vật chính thật sự rất đáng yêu.”
“Đọc hai tập liên tục, sảng khoái dã man.”
“Vốn đang lo Sở Cuồng xuất bản tập 2 hơi vội vàng, nhưng sau đó phát hiện sự lo lắng của mình dư thừa rồi. Chuyện vẫn đặc sắc như thế, vui vẻ đáng yêu. Khi Dumbledore tuyên bố bỏ kỳ thị, toàn bộ học sinh đều vui mừng vỗ tay chỉ có học bá Hermione u oán kêu lên: “Không!”.”
“Hermione: “Cho bà đây thi đi.”.”
“Ha ha, cả hai bộ này khiến ta thấy Hermione rất đáng tin cậy, đề nghị đổi tên tiểu thuyết thành “Hermione và hai người bạn trai vô dụng”.”
“Ta tưởng sẽ thay nhân vật phản diện, kết quả vẫn là Voldemort, thời kỳ thanh niên của hắn không biết có đẹp trai không?”
“Hoá ra thế giới phép thuật cũng có ngục giam là Azkaban!”
“Thiết lập lời nguyền không thể tha thứ rất thú vị, cảm giác Sở Cuồng đang từng bước hoàn thiện thế giới phép thuật.”
“Lời nguyền không thể tha thứ, Avada Kedavra.”
“Cú mèo của Harry Potter tên là Hedwig, cảm giác rất giống tên nữ chính.”
“Đừng nói bậy, nữ chính là Hermione!”
“Muốn xem tình cảm giữa Harry Potter và Hermione, sau đó mới nhớ ra bọn hắn vẫn là trẻ con, không thể yêu sớm.”
“Ta rất mong chờ tập 3!”
Danh tiếng một đường đi lên, lượng tiêu thụ cũng tăng vọt. Điều thú vị chính là vì tập 2 quá hot khiến cả series này càng nổi tiếng. Nhiều người muốn đọc tập 2 vậy thì không thể không mua thêm tập 1.
Đây chính là ưu thế đáng sợ của tiểu thuyết hệ liệt.
Lúc này toàn bộ mọi người đều đã hiểu rõ, Diệp Thông muốn dựa vào “Trên mặt trăng" để đoạt lại vị trí mười hai là không có khả năng. Không phải vì “Trên mặt trăng" tệ, nhưng là do “Harry Potter và Phòng chứa bí mật" quá hay.
Khí thế hung hãn của Diệp Thông đã bị “Harry Potter và Phòng chứa bí mật" của Sở Cuồng trực tiếp chặn lại. Diệp Thông chấp nhận thất bại, nhưng tác giả xếp hạng thứ mười một trong bảng lại hơi luống cuống, cảm giác bản thân sắp bị vả mặt đến nơi rồi.
Điều đáng nói chính là vị tác giả xếp thứ mười một cũng giống như Sở Cuồng, đều là người Tần Châu. Đây cũng là tác giả đứng đầu hiện nay tại Tần Châu.
Chương 1554: Ngồi vững hạng 12Lỗ Dương là tác giả Tần Châu xếp hạng 11, ông ấy đã năm mươi tám tuổi, năm ngoái chính thức tuyên bố gác bút. Nếu so về tuổi tác tại mặt bằng chung, thật ra tác giả gác bút hơi sớm.
Lỗ Dương cảm thấy có tiền, có danh vọng, có địa vị, không cần thiết phải chiến đấu nữa làm gì. Ông nên nhân lúc còn sống tận hưởng an vui tuổi già, sống bình thản đến cuối đời.
Kết quả, năm nay hiệp hội nghệ thuật lại công bố bảng xếp hạng tác giả. Lúc nhìn thấy bản thân đứng ở vị trí mười một, Lỗ Dương tuyên bố gác bút đột nhiên tràn đầy cảm hứng.
“Dìu ta dậy, ta vẫn có thể viết tiếp, gác bút thế này thì thật không cam lòng.”
Lỗ Dương rất muốn tấn công vào top 10, làm kẻ thứ mười một khiến ông ta cảm thấy thật xấu hổ. Hơn nữa thân là một tác giả năm mươi tám tuổi, bình thường là giai đoạn thăng hoa triệt để của một tác giả.
Kinh nghiệm thâm niên, kỹ năng sáng tác tuyệt hảo, rất dễ dàng tạo nên một tác phẩm tuyệt hay. Có lẽ tốc độ sáng tác của ông sẽ không nhanh bằng tác giả trẻ tuổi, nhưng thứ mà ông viết ra nhất định sẽ là tác phẩm đạt đẳng cấp siêu phàm, mang nội dung và giá trị mà tác giả trẻ không sao đạt được.
Còn về chuyện sợ người ta bàn ra tán vào, sau khi thông báo gác bút lại tiếp tục sáng tác. Lỗ Dương không lo lắng nhiều, tác giả là người hay thay đổi thất thường mà.
Ông giải thích với các độc giả như sau: “Ta nhớ các bạn.”
Không có tuổi tác gác bút cố định, tùy vào sở thích và lựa chọn của mỗi người. Dù sao đi nữa Lỗ Dương đã nảy sinh ý định cầm bút viết lách lần nữa. Trước thời điểm ông tuyên bố gác bút, đang viết dở một cuốn tiểu thuyết, sở dĩ tuyên bố như vậy vì ông đang bí tưởng.
Sau khi bảng xếp hạng được công bố thì Lỗ Dương lại có được cảm hứng sáng tác mới. Nhưng gần đây nhìn thấy tác giả Sở Cuồng của Tần Châu dùng hệ liệt Harry Potter để công phá toàn cầu Leo lên vị trí mười hai chỉ cách ông ta có một bước thì vấn đề bí ý tưởng của Lỗ Dương hoàn toàn được giải quyết triệt để.
Cảm giác nguy hiểm ập đến, kích thích linh cảm bạo phát. Vì Lỗ Dương hiểu rất rõ năng lực của Sở Cuồng, dù gì Lỗ Dương cũng là người Tần Châu, đã sớm chú ý đến nhân tài mới nổi này.
Nếu như ông thật sự gác bút, vậy xếp hạng sẽ thật sự bị Sở Cuồng đoạt mất. Dù gì hệ liệt Harry Potter mới viết được hai tập, tính theo nhiệt độ của hai bộ trước, đợi Sở Cuồng viết xong mấy phần sau của hệ liệt thì hạng 11 của ông có an toàn không?
Nhất định không an toàn, cũng may ông ta vẫn còn thời gian. Sách mới của ông ta phải mau chóng hoàn thành, kéo dài khoảng cách, thậm chí là có hy vọng bước vào top 10.
Nghĩ như thế, vị tác giả năm mươi tám tuổi ngồi dậy, bắt đầu bật máy tính lên sáng tác. Ông ta muốn vào top 10 trước khi Sở Cuồng đuổi kịp mình.
…
Đương nhiên Lâm Uyên không biết Lỗ Dương bị mình cuốn vào, phải lê lết cơ thể năm mươi tám tuổi ngồi dậy viết sách. Những ngày tiếp theo, nhìn thấy “Harry Potter và Phòng chứa bí mật" một đường tăng tiến, Lâm Uyên mới hoàn toàn yên tâm.
Giờ lại đến cuối tháng, thời điểm công bố bảng tác giả Lam Tinh thì top 30 không hề có sự thay đổi. Lỗ Dương vẫn mười một, Sở Cuồng vẫn mười hai, Diệp Thông vẫn mười ba.
Nhưng cuộc chiến của các tác giả top cuối đang rất khốc liệt. Có bao nhiêu sức lực đều tung ra hết, chiến trường khốc liệt nồng nặc mùi thuốc súng.
Cư dân mạng lại đang cảm thán về bảng xếp hạng:
“Sở Cuồng ổn định xếp hạng của mình.”
“Sau khi Diệp Thông công bố quyển tiểu thuyết này, không biết bao lâu sau mới phát hành quyển tiếp theo nhưng cũng không đoạt được vị trí của Sở Cuồng. Trừ khi phía sau có tác giả nào đó xuất sắc, vượt lên tất cả mới hòng qua được Diệp Thông.”
“Không đâu.”
“Hệ liệt Harry Potter còn tiếp tục xuất bản, danh tiếng của Sở Cuồng sẽ không ngừng gia tăng. Ta cảm thấy Lỗ Dương hạng 11 hơi nguy hiểm, dù gì ông ấy cũng đã gác bút, chẳng khác nào đợi Sở Cuồng vượt mặt.
Có lẽ sau khi viết xong Harry Potter, thì Lỗ Dương sẽ bị Sở Cuồng thay thế. Sau đó chừng hai năm, Diệp Thông lại thay thế Lỗ Dương đã tụt hạng.”
“Nói thật, năng lực của Sở Cuồng quá khủng khiếp.”
“Trước kia Sở Cuồng luôn vả mặt độc giả, động một tí là cho nhân vật chính chết. Gần đây cảm thấy văn phong của Sở Cuồng đã trở nên chân thành, đứng đắn, cốt truyện cũng khiến người ta thoải mái, độc giả cũng có hảo cảm với hắn.”
“Ta lại sợ mấy tập Harry Potter sau, hắn lại giở trò.”
“Yên tâm đi.”
“Đây chính là văn học thiếu nhi, viết cho thiếu nhi xem mà.”
“Lão tặc sẽ không điên cuồng như thế đâu, viết văn học thiếu nhi thì không thể làm bậy, lần này mọi người có thể tin tưởng hắn.”
“Đúng vậy.”
“Nếu hắn viết đề tài khác thì ta sẽ không yên tâm. Nhưng đây là văn học thiếu nhi, ta rất tin tưởng vào hắn. Thể loại này phải chính trực, đứng đắn, không thể làm ẩu. “
“Ta vẫn thấy sợ.”
“Đừng sợ, không tin ngươi cứ chờ tập 3 đi, đọc xong hướng phát triển của truyện sẽ thấy thôi.”
Độc giả cũ đọc tiểu thuyết của Sở Cuồng vẫn luôn sợ hãi khiếp vía. Chỉ có mỗi hệ liệt Harry Potter và văn học thiếu nhi mới khiến đa số độc giả yên tâm. Sự thật đúng là như thế, hệ liệt Harry Potter có khả năng chữa lành rất mạnh, vô cùng ấm áp.
Phát hành hai bộ liên tục, đọc xong thì độc giả đều cảm thán Sở Cuồng chỉ có sáng tác văn học thiếu nhi mới khiến người ta an lòng, không cần lo lắng hắn đột nhiên nổi điên cho nhân vật chính đi chết. Dù kẻ ấy hơi điên cuồng nhưng vẫn không đến mức làm hại trẻ con. Phần lớn truyện cổ tích của hắn đều ấm áp và có công hiệu chữa lành rất lớn.
Trước nay lão tặc luôn đối xử với trẻ con rất dịu dàng, thậm chí từng vì một đứa trẻ mà viết riêng một bộ cổ tích.
Có người nói rằng, chưa chắc lão tặc đã tốt như vậy chẳng qua đây là thời điểm quan trọng để lão tặc xây dựng địa vị của mình với độc giả Trung Châu. Thế nên hệ liệt Harry Potter không thể bậy bạ, nếu như không muốn đánh đổ hết mọi công sức xuống biển.
Những tác phẩm sau này rất khó nói, chí ít quyển sách này vẫn an toàn.
Chương 1555: Đã thử độc, rất an toàn.Lâm Uyên hy vọng Sở Cuồng có thể mau chóng tiến vào top 10 tác giả Lam Tinh. Vì thế hắn cần phải tăng tốc đẩy nhanh hệ liệt Harry Potter.
Mới bước qua tháng hai được hai ngày, Lâm Uyên đã viết xong Harry Potter tập 3: “Harry Potter và tù nhân ngục Azkaban". Nhìn lại quá trình sáng tác, hắn phát hiện hơn một tháng qua mình đã viết được bảy muơi vạn chữ.
Là tốc độ gõ chữ bình thường của hắn, nếu Lâm Uyên quyết tâm thì sẽ còn viết được nhiều hơn thế nữa. Nhưng vẫn nên tiết kiệm chút tiền cho các độc giả đi, tiền sách rất đắt.
Viết xong tập thứ 3 thì có thể xuất bản rồi.
Nhà sách Ngân Lam nhận được bản thảo, nóng lòng đến mức phải thông báo tin tức này: “Harry Potter tập 3, [Harry Potter và tù nhân vượt ngục Azkaban] chính thức hoàn thành, sẽ được xuất bản trong vài ngày tới.”
Toàn mạng đều sôi sục, nhất là những độc giả Trung Châu càng ngạc nhiên hơn cả.
“Nhanh như vậy sao?”
“Chưa đến hai tháng, đã hoàn thành bộ thứ ba?”
“Lão tặc dùng mấy năm viết sách, vượt qua hàng trăm tiểu thuyết gia khác, tốc độ kinh thiên động địa.”
“Hai bộ trước, bộ nào cũng hơn hai mươi vạn chữ.”
“Nếu bộ thứ ba cũng có cùng số từ, thì tổng cộng là sáu mươi vạn.”
“Tác giả bình thường cần nửa năm mới viết được lượng từ như thế, hắn chỉ mất một tháng để viết thôi sao?”
“Chẳng lẽ có bản thảo lưu trữ?”
“Ta đã điều tra người này, tên này luôn rất nhanh, không thể có nhiều bản thảo dự trữ như thế được.”
“Tốc độ viết sách đúng là vô địch.”
“Thật sự quá đã, vừa đọc xong hai bộ đầu, hắn lại ra bộ thứ ba.”
“Độc giả là người hạnh phúc nhất.”
Người say mê tác phẩm hạnh phúc nhất chính là tốc độ sáng tác của tác giả còn nhanh hơn tốc độ đọc sách của mình. Về điều này, thì Sở Cuồng làm được, toàn bộ Lam Tinh chỉ có mình hắn như thế.
Những tác giả khác, không có hàng tồn thì khó làm được chuyện nghịch thiên như thế, cũng chẳng có tốc độ hoàn thành tác phẩm nhanh như hắn.
Nếu có làm được thì chất lượng tác phẩm cũng như danh tiếng cũng chẳng thể bì được với cấp bậc của Sở Cuồng. Không có thành tích và nhiệt độ tác phẩm, có xuất bản sách thật nhanh cũng vô dụng thôi.
…
Quần chúng bảy châu không có cảm xúc gì đặc biệt, lão tặc Sở Cuồng vẫn luôn có biệt danh “Sáng tác nhanh" mà. Bây giờ người Trung Châu mới cảm thấy bất ngờ thì muộn rồi, các châu khác đều đã trải qua sự kiện tương tự.
Các độc giả ngoại châu đều là độc giả cũ của Sở Cuồng, các cuộc bàn tán hết sức rôm rả.
“Ngạc nhiên gì nữa, quá quen rồi.”
“Hàng tồn cũng không thể nhiều như vậy, lão tặc viết sách đã nhiều năm. Mỗi năm đều cho ra số lượng đầu sách rất cao, mỗi quyển đều có chất lượng rất tốt. Không thể là hàng tồn được đâu, chúng ta gọi hắn là kẻ máy đánh chữ.
“Máy đánh chữ ư? Sao ta không biết.”
“Cứ hỏi mọi người xem, có đúng không.”
“Đúng, quả thật rất đúng, tốc độ gõ chữ của hắn là vua đấy.”
“Thôi đừng nói nữa, người anh em, ta sợ quá.”
“Biệt hiệu ấy khiến ta không dám tiếp tục xem hệ liệt Harry Potter.”
“Trái tim mong manh thế.”
“Bốn chữ văn học thiếu nhi chính là bảo chứng lớn nhất.”
“Huống hồ đọc hai bộ đầu của hắn đã minh chứng trình độ của Sở Cuồng.”
“Không có tình tiết máu chó, cũng chẳng hành nhân vật chính.”
“Ta không cần biết, tên này rất khó đoán, ta phải để mọi người kiểm chứng rồi mới đọc, như thế mới yên tâm được.”
“Đúng thế.”
“Ba bộ Xạ điêu cũng thế đó, bộ đầu vẫn tốt đẹp, Quáng Tĩnh và Hoàng Dung yêu nhau sâu đậm. Đến bộ thứ hai “Thần Điêu hiệp lữ", Dương Quá cụt tay, Tiểu Long Nữ thất thân. Nói không chừng hệ liệt Harry Potter cũng như thế, hai bộ trước khiến chúng ta mất cảnh giác, từ bộ thứ ba thì ngược đãi chúng ta.”
“Vậy các ngươi cứ chờ đi.”
“Thôi, ta không dám mua trễ đâu, sợ chậm chút sẽ mất suất mất. Sách của hắn rất khó mua!”
…
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sở Cuồng chính là con rắn thích cắn người kia. Rất nhiều người đã bị Sở Cuồng cắn nhiều lần.
Liên tục bị Sở Cuồng hố như thế, rất nhiều độc giả đã rút được kinh nghiệm, trước tiên không vội mua sách mới của hắn làm gì, đợi xem nhận xét đã rồi mới mua.
Khen hay thì mua, không khen thì khỏi mua. Nhưng vẫn rất nhiều người biết phía trước là hố lửa vẫn nhảy vào, sau đó lại buồn bã rên rỉ.
“Lão tặc chết tiệt, lão ngược ta như mối tình đầu vậy"
Có người tinh ý phát hiện ra đây là văn học thiếu nhi, nên Sở Cuồng sẽ không làm loạn. Nhất là với độc giả Trung Châu, nhờ vào mấy cuộc bình luận đã nắm rõ không ít thông tin về Sở Cuồng.
Bọn họ còn cười nhạo độc giả ngoại châu: “Làm gì đến mức đó!”
“Đọc sách mà phải thận trọng như thế sao?”
“Đến Harry Potter cũng không dám đọc à?”
“Tiểu thuyết có công hiệu chữa lành như vậy, sao có thể ngược tâm được?”
“Ta đã đọc qua một số tiểu thuyết của Sở Cuồng, đúng là có vài bộ rất ngược, nhưng phần lớn đều rất bình thường.”
“Xác suất Sở Cuồng thay đổi hướng câu chuyện rất nhỏ.”
“Văn học thiếu nhi, không thể ngược tâm.”
“Các ngươi thì biết gì chứ!”
“Tên này chính là ma quỷ.”
“Sau này các ngươi sẽ tỉnh ngộ thôi.”
“Cảnh này hơi quen khiến ta nhớ năm đó lúc Triệu Châu vừa sáp nhập cũng nói như vậy. Sau đó lại bị “Thần điêu hiệp lữ" ngược đến mức hoài nghi nhân sinh, lúc đó cũng giống bây giờ.”
Sau sự kiện bị ngược đãi đến mơ hồ nhân sinh đó, độc giả bảy châu đều bị Sở Cuồng hố một trận, bọn họ chẳng muốn biện luận với người Trung Châu. Văn học thiếu nhi, hệ liệt Harry Potter đến giờ vẫn rất tốt.
Nhưng sau này thì thế nào đây? Chưa kết truyện chưa nói trước được gì.
Thói xấu của lão tặc sớm muộn gì cũng nảy mầm, theo quy luật bình thường, thì chắc sắp đến lúc rồi. Dạo gần đây sách của lão tặc rất bình thường, khiến độc giả cảm thấy chính là yên bình trước giông bão.
Bọn họ đều thấp thỏm chờ mong Harry Potter tập ba được xuất bản. Lượng tiêu thụ của tập ba cũng rất cao, thậm chí có hai bộ trước làm nền, có rất nhiều người mua tìm mua tập 3.
May mà các tiệm sách ở Trung Châu đã học được bài học đắt giá, bổ sung lượng sách khổng lồ. Sẽ không để xuất hiện tình trạng xấu hổ bán hết sạch tiểu thuyết vào ngày đầu tiên mở bán đâu.
Sau khi độc giả các châu cầm được tập 3 của Harry Potter, bọn họ lập tức mở ra đọc. Đêm đó hầu như độc giả các châu đều đã đọc xong hết rồi.
Những lời khen không dứt đến từ độc giả các châu, bọn họ không chờ nổi mà tuyên bố rằng: “Đã thử đọc, rất an toàn.”
Chương 1556: Bảng xếp hạng hoạ sĩ.Đọc thấy những bình luận này, độc giả mới có thể yên tâm mua sách. Rất nhiều độc giả đọc xong nội dung 3 tập, thì thế giới quan về Hp đã được hoàn thiện. Nhiệt độ của tác phẩm cũng đủ chín mùi, toàn bộ độc giả đều chìm đắm trong cảm giác thế giới kỳ quái, cùng với mọi cảm xúc của các nhân vật trong sách.
“Tiểu thuyết này viết rất hay.”
“Ta đọc ba tập liên tiếp, vô cùng say mê.”
“Ta rất thích Dumbledore, đây là một người vĩ đại, ôn hoà, có đôi mắt sắc bén và sự thông minh hơn người. Từng bước hướng dẫn giáo dục bọn nhỏ, là vị hiệu trưởng duy nhất khiến Voldemort cảm thấy sợ hãi. Nếu như không có ông ấy, có lẽ hp đã đi sai đường rồi.”
“Ta thích nhất là Snape.”
“Ta cũng thích Snape, một người tàn khốc cay nghiệt nhưng lại có một trái tim nhân từ. Là nhân vật đầu tiên bị bộ ba hiểu lầm sâu sắc. Trong trận Quidditch thì âm thầm trợ giúp Harry. Tập mới nhất đây, vào lúc nguy cấp nhất cũng là hắn bảo vệ bộ ba Harry. Hắn rất giống với những thầy cô cũng chúng ta. Miệng thì cứng rắn nghiêm túc nhưng trong lòng luôn để ý đến an toàn của học sinh. Mỗi lần xuất hiện nguy hiểm, hắn đều phấn đầu quên mình, dù rằng ta có thể cảm nhận được hắn thật sự không thích Harry.”
“Chỉ có ta thích gia tinh Dobby sao?”
“Sức chiến đấu của gia tinh Dobby được triển khai rất tốt, có quá nhiều nhân vật đáng yêu trong tác phẩm này. Cặp song sinh Fred và George vô cùng đáng yêu, mỗi lần đọc đến đoạn có họ là cười.”
“Sirius mãi mãi là thần.”
“Chú Sirius đúng là rất tuyệt, cứ tưởng bộ này sẽ giống với bộ trước, nhân vật chính chiến đấu với Voldemort. Không ngờ lại là Blake ánh team, chịu oan nhốt trong ngục Azkaban suốt mười hai năm mới vượt ngục thành công, cuối cùng Harry đã có được tình thân thật sự.”
“Có rất ít tiểu thuyết khiến ta phải yêu mến nhiều nhân vật như vậy.”
“Mỗi nhân vật đều được miêu tả đặc điểm riêng biệt, có thể bọn hắn không hoàn mỹ nhưng chính điều đó khiến bọn họ rất chân thực.”
…
Bộ đầu tiên được độc giả yêu thích.
Bộ thứ hai khiến độc giả say mê.
Bộ thứ ba làm độc giả chìm đắm trong thế giới Hp, không chỉ yêu mến ba nhân vật chính mà còn nảy sinh tình cảm sâu sắc với những nhân vật còn lại.
Tựa như Sirius Blake, là nhân vật xuất hiện ở tập 3 nhưng đã được vô số độc giả yêu mến, điều đó đã chứng tỏ bộ tiểu thuyết đã miêu tả rất tốt các nhân vật phụ.
Có quá nhiều người yêu thích tiểu thuyết này, trên mạng đã thành lập cả câu lạc bộ không chính thức của những người hâm mộ được gọi là “Mê Harry". Trên khắp các mặt trận diễn đàn các châu, đều xuất hiện dấu chân của các độc giả tự xưng là “Mê Harry".
Bọn họ vô cùng hào hứng, thảo luận về hệ liệt Hp vừa xuất bản được ba tập, thỉnh thoảng còn tranh cãi kịch liệt về một vấn đề nào đó.
Như “Snape là chính diện hay phản diện", thật ra đó không phải là lần đầu độc giả của Sở lập hội yêu thích tác phẩm nào đó. Sau khi “Đại thám tử Holmes" nổi tiếng tại các châu thì trên mạng đã xuất hiện một tổ chức tên là “Mê Holmes".
Dù là Mê Holmes, Mê Harry hay là mê thứ khác… Cuối cùng vẫn xuất phát từ việc độc giả yêu mến tác phẩm.
…
Lâm Uyên cũng chú ý đến bình luận trên mạng, xem ra các độc giả đã nảy sinh tình cảm với các nhân vật trong quyển sách. Điều này rất bình thường, mọi người đều đã đọc xong ba cuốn, trải qua nội dung bảy mươi vạn chữ của hệ liệt hp. Hình tượng những nhân vật trong sách đều được hoàn thiện cơ bản rồi.
Thời điểm này, nhiệt độ hệ liệt Hp đã chín mùi rồi dần lên cao cũng là chuyện hết sức bình thường. Với tình huống như thế, dù tiếp theo cốt truyện có diễn biến thế nào thì độc giả cũng không thể rời mắt khỏi quyển sách.
Những bộ đầu luôn có hiệu quả chữa lành rất lớn, dù hp gánh trên vai mối thù sâu đậm, nhưng cả câu chuyện đều rất ấm áp. Bắt đầu từ tập thứ tư thì diễn biến câu chuyện sẽ thay đổi, nhân vật yêu thích của độc giả sẽ qua đời.
Sau đó sẽ có những nhân vật chính lần lượt qua đời, đây là chỗ ác độc nhất của J.K.Rowling. Sớm không ngược, muộn không ngược, ngay lúc mọi người đang lơ là nhất lại ngược tâm mọi người.
Nếu so với ba bộ trước, bộ thứ tư của “hp và chiếc cốc lửa" có nội dung vỏn vẹn 50 vạn chữ. Lâm Uyên phải mất một khoảng thời gian mới viết xong được. Trước đó cứ để độc giả tiếp tục chìm đắm trong hệ liệt hP, được chữa lành trong sự ấm áp đi.
…
Lúc Lâm Uyên viết phần sau của hệ liệt hp, hiệp hội nghệ thuật Lam Tinh đột nhiên thông báo một tin tức: tuyên bố bảng mỹ thuật hội hoa Lam Tinh. Lập tức khiến dân mạng sôi trào, sau bảng tác giả, đây là bảng xếp hạng thứ hai toàn cầu của các đại lĩnh vực.
Mỹ thuật vẫn luôn là một ngành quan trọng với nghệ thuật truyền thống. Hội hoạ làm chủ đạo, địa vị của hoạ sĩ đỉnh cấp tại giới nghệ thuật Lam Tinh rất cao. Huống hồ mỹ thuật không chỉ bao gồm cả hội hoạ, mà còn rất nhiều loại hình chế tác khác. Tựa như thêu thùa, điêu khắc… Vì thế sự kiện này khiến các châu rất quan tâm.
Lâm Uyên đang ngồi ở nhà, Kim Mộc lập tức gọi điện cho hắn.
“Đọc tin tức chưa? Bảng mỹ thuật hội họa sắp ra rồi, xếp hạng của Ảnh Tử chắc chắn sẽ không thấp.”
“Ừ.”
“Ngươi muốn đứng ở vị trí bao nhiêu?”
“Không cần biết xếp thứ mấy, ta vẫn sẽ có cách thăng hạng.”
“Ha ha.”
Không bao lâu sau, chủ tịch gọi điện thoại tới:
“Sau bảng tác giả, bảng hoạ sĩ Lam Tinh cũng có rồi.”
“Không chỉ là hoạ sĩ.”
“Ta biết không chỉ mỗi hoạ sĩ, nhưng ngành chủ đạo của hội hoạ chẳng phải là hoạ sĩ sao?”
“Ừ.” Lâm Uyên gật đầu.
Dù gì hội hoạ cũng là một trong những ngày truyền thống nhất tại Lam Tinh. Từ cổ đại, cầm kỳ thi hoạ đã thuộc về bốn đại thanh nhã, được gọi là “Tứ nghệ". Là văn nhân hay là danh môn khuê tú, đều phải nắm giữ những kỹ năng này.
Chương 1557: Chúng ta phải một đường tiến lênCầm là cổ cầm, là đại biểu cho âm nhạc truyền thống dân tộc, bây giờ đã trở thành âm nhạc biểu diễn. Đánh cờ thì chú trọng cờ vây, giải cứu quân mình, bao vây đối thủ, truyền tới ngày nay thì xuống dốc không phanh.
Thi chính là thư pháp, vẫn được bảo quản rất tốt. Tầm quan trọng của thư pháp rất cao, chỉ kém hơn âm nhạc mà thôi. Tầm quan trọng của hội hoạ, từ hiện đại đến cổ đại đều giống nhau.
Thế nên mọi người mới để ý đến bảng danh sách ấy như vậy. Vô số hoạ sĩ Lam Tinh đều đang rất mong mỏi, nhìn chằm chằm vào trang web chính thức của hiệp hội nghệ thuật.
Đúng lúc này, hiệp hội nghệ thuật công bố bảng.
Tám đại châu ở Lam Tinh có rất nhiều người để ý đến bảng hội hoạ mỹ thuật thế giới sắp được công bố.
Sau khi cả nhà biết được tin tức đã lập tức gọi Lâm Uyên xuống lầu xem ti vi, Nam Cực kích động kêu lên.
“Bảng hoạ sĩ ra rồi.”
“Người ta gọi là bảng hội hoạ mỹ thuật, không chỉ có hoạ sĩ đâu. Dựa theo bảng giới thiệu danh sách của hiệp hội nghệ thuật thì sẽ có cả bậc thầy điêu khắc, bậc thầy anime, chỉ cần là làm công việc có liên quan đến mỹ thuật thì đều có tư cách tiến vào bảng danh sách bình chọn.”
“Như vậy à?”
“Nhưng hội hoạ vẫn chiếm phần quan trọng nhất, ta nhớ người bạn Ảnh Tử của Tiểu Uyên là một hoạ sĩ, xếp hạng của hắn bao nhiêu?”
“Đoán xếp hạng của Ảnh Tử hả?”
“Chà, hắn rất nổi tiếng, chắc sẽ xếp cao thôi.”
“Dù Ảnh Tử có là hoạ sĩ truyện tranh thì lĩnh vực đó cũng không được chào đón trong ngành hội hoạ mỹ thuật cho lắm. Nhưng gần đây hắn đã bắt đầu làm hoạt hình, tỉ suất người xem kênh thiếu nhi số hai cực cao, đoán chừng hắn sẽ có thêm nhiều lợi thế.”
“Ta không tin.”
“Cứ xem bảng xếp hạng đi.”
“Top 50 thì tin được.”
“Hả, thấy rồi.”
“Mọi người mau nhìn đi.”
“Xếp hạng của hắn không thấp mà.”
Cuối cùng mọi người đã tìm thấy xếp hạng của Ảnh Tử, Lâm Uyên cũng trông thấy, hắn xếp thứ hạng hai mươi mốt trong bảng mỹ thuật hội hoạ Lam Tinh.
…
Phòng làm việc của Ảnh Tử.
“Mọi người tìm thấy xếp hạng của lão sư chưa, sao ta không thấy?”
“Tìm được rồi.”
“Hạng hai mươi mốt?”
“Sao hạng lại thấp như thế?”
“Thế mà thấp tư?”
“Đây là xếp hạng toàn cầu, tất cả những nghệ nhân làm việc liên quan đến mỹ thuật đều sẽ được xếp vào danh sách, hạng của lão sư không thấp đâu.”
“Nhờ sư phụ là thần manga đó.”
“Trong lĩnh vực hội họa, thì hoạ sĩ truyện tranh không được đánh giá cao. Nếu hoạt hình của lão sư không nổi tiếng, chỉ sợ sẽ xếp ngoài top 30 đó.”
“Hội họa truyền thống của lão sư cũng rất lợi hại.”
“Sức ảnh hưởng vẫn chưa đủ, bảng danh sách này suy xét đến rất nhiều yếu tố. Mọi người đều biết lão sư là hoạ sĩ truyện tranh, nhưng có mấy người biết năng lực hội họa truyền thống của hắn chứ?”
…
Hãng phim Dreamworks
“Lão đại của chúng ta xếp hạng hai mươi mốt.”
“Sao có thể chứ?”
“Ta đếm rồi, trong top 20 có khoảng mười người Trung Châu, phần lớn đều tập trung trong top 10, quả nhiên vẫn là Trung Châu độc chiếm ngôi đầu.”
“Đây không chỉ là bảng xếp hạng hoạ sĩ.”
“Phía Sở Châu cũng có mấy đạo diễn anime đỉnh cấp, còn một bậc thầy điêu khắc ở Trung Châu cũng không tệ.”
“Ta chỉ quan tâm đến xếp hạng của lão đại.”
“Đáng tiếc thật đó, chỉ một chút nữa là tiến vào top hai mươi. Cảm giác lão đại có thể tiến sâu hơn nữa. Chúng ta phải cố gắng, làm thật tốt hoạt hình của hắn mới được.”
“Ngươi thì làm cái gì?”
“Phần lớn công việc đều được lão đại hoàn thành, ngươi làm được thứ gì?”
Đây là một công ty mới, tác phẩm công ty đều do Ảnh Tử đạo diễn, các nhân viên không thích gọi hắn là đạo diễn, lại thích gọi hắn là “Lão đại.”
…
Công ty Tinh Mang.
“Ảnh Tử xếp hạng hai mươi mốt, là hoạ sĩ truyện tranh có thứ hạng cao nhất tại Lam Tinh. Những họa sĩ truyện tranh có sức ảnh hưởng của Trung Châu xếp đến tận bốn mươi tám, xem ra lĩnh vực truyện tranh vẫn chưa được đánh giá cao.”
“Ảnh Tử là người có thứ hạng cao nhất trong giới manga.”
“Hoạ sĩ truyện tranh người Trung Châu kia, chỉ tính riêng lượng tiêu thụ của một tác phẩm thì không cao, nhưng vì thành danh sớm nên tổng tiêu thụ mới cao hơn cả Ảnh Tử, nhưng vì sao xếp hạng lại thua Ảnh Tử nhiều như vậy?”
“Nói nhảm.”
“Hoạ sĩ truyện tranh Trung Châu chỉ vẽ manga không làm thứ khác. Ảnh Tử không chỉ là hoạ sĩ truyện tranh, đồng thời còn là đạo diễn hoạt hình, đây cũng là phạm vi mà bảng danh sách cân nhắc đến.”
…
Tại các lục địa, rất nhiều dân mạng đang xem bảng danh sách. Khi người hâm mộ của Ảnh Tử nhìn thấy xếp hạng thì khu bình luận của Ảnh Tử trên blog đã bạo loạn.
“Danh sách hội hoạ mỹ thuật Lam Tinh đã có, Ảnh thần xếp hạng hai mươi mốt.”
“Thấy hơi thấp.”
“Không thấp đâu, đây đã là cực hạn của hoạ sĩ truyện tranh. Nếu không phải gần đây Ảnh Thần làm phim hoạt hình, sợ rằng xếp hạng còn thấp hơn.”
“Hoạ sĩ truyền thống chiếm ưu thế rất lớn.”
“Đạo diễn anime cũng không tệ, nhưng dựa vào bảng xếp hạng này vẫn không có ai được lọt vào top 10 cả.”
“Kệ nó đi, xếp hạng cũng sẽ thay đổi thôi.”
“Chỉ cần Ảnh Tử tiếp tục vẽ manga, và làm phim hoạt hình. Đừng nói là top 10, vào top 20 cũng không thành vấn đề.
“Ảnh thần vạn tuế.”
Người hâm mộ cổ vũ Ảnh Tử, bây giờ bọn họ đã hiểu Ảnh Tử muốn làm gì. Trước đây trông thấy người ta lười biếng thì mắng người ta. Sau đó thấy người ta làm hoạt hình lại nghi ngờ năng lực người ta.
Hoá ra đã suy xét đến thứ hạng bản thân, điên cuồng gia tăng danh tiếng của mình. Không cần fan phải thúc giục, Ảnh Tử cũng sẽ tự mình tiến lên.
Cả một tập thể công ty, đều nhìn thấy hắn liều mạng làm việc. Cố gắng sáng tác thật nhiều manga, còn phụ trách luôn cả việc hạ hệ kênh thiếu nhi số một. Tất cả những việc đó là nâng cao danh tiếng không để bản thân quá thua thiệt so với Sở Cuồng và Tiện Ngư.
Bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh, Sở Cuồng xếp hạng mười ba còn thăng hạng được trong thời gian ngắn. Ảnh Tử có xếp hạng thấp hơn, chẳng lẽ không thể vươn lên sao?