Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1061 - Chương 1061: Cao Dương Gặp Nạn (1)

Chương 1061: Cao Dương gặp nạn (1)
Trong mắt của rất nhiều người, Lâm Mặc Ngữ chính là cái loại chức nghiệp giả sinh hoạt.

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận không khí sinh hoạt, ánh mắt dừng lại bên trong từng cửa hàng hai bên đường phố.

Nơi này có tiệm tạp hóa, có cửa hàng bán các loại đạo cụ chức nghiệp, còn có quán bar, tiệm cơm.

Lâm Mặc Ngữ cảm cảm giác mình có hơi không thích hợp.

Từ sau lần chuyển chức, hắn vẫn luôn chiến đấu và lại tiếp tục chiến đấu, thời gian nhàn rỗi ít càng ít đi.

Đã đi đến mấy tòa thành thị nhưng xưa nay không có ở trong thành đi dạo.

Cuộc sống bình thường của một chức nghiệp giả, dường như cách hắn mười phần xa xôi.

Lâm Mặc Ngữ đến đó đã là ban đêm, rất nhiều chức nghiệp giả đều đã trở về Côn Thành, trong lối vào thành miệng ăn miếng thịt lớn, miệng uống rượu.

Tiệm cơm, trong quán bar đều là tiếng người huyên náo, mười phần náo nhiệt.

Ngẩng đầu, có thể nhìn thấy dãy núi Côn Lôn ở phương xa ngoài thành.

Dãy núi Côn Lôn nguy nga, cao tới vạn mét.

Dãy núi càng là trải rộng ngàn dặm, khiến nó trở thành một trong những dãy núi lớn nhất của nhân loại.

Bên trong dãy núi tồn tại không ít phó bản, còn có bí cảnh.

Trong đó phó bản Côn Lôn Thần Cung là danh khí lớn nhất.

Từ trong Côn Thành nhìn lại, dãy núi Côn Lôn từ sườn núi tiến lên liền được giấu ở trong mây mù, không cách nào nhìn tới bằng mắt thường.

Muốn xem đến toàn cảnh, chỉ có thể tự mình tiến về mới được.

Ở trước mặt dãy núi Côn Lôn Lâm Mặc Ngữ cảm giác được mình cực kì nhỏ bé.

Giống như bên trong dãy núi Côn Lôn có một loại khí tức kỳ lạ, dường như đã từng quen biết.

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ hồi lâu, dùng âm thanh chỉ có mình có thể nghe được lẩm bẩm nói: “Khí Tức Thần Linh!”

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được cỗ khí tức này, hắn ý thức được trên dãy núi Côn Lôn có thần linh.

Chí ít từng có thần linh.

Bên người bỗng nhiên truyền tới một âm thanh: “Tiểu huynh đệ, có phải là cảm thấy dãy núi Côn Lôn rất hùng vĩ?”

Lâm Mặc Ngữ quay đầu nhìn, thấy ở tửu quán cách đó không xa có một nam nhân đứng tuổi bên cửa sổ đang giơ tay về phía mình.

Trong tay hắn ta còn cầm bình rượu, giơ tay về phía Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu huynh đệ, tới đây uống một chén đi.”

Người nam nhân trung niên nở nụ cười nồng nhiệt, sắc mặt phiếm hồng, rõ ràng đã uống quá nhiều.

Lâm Mặc Ngữ không định để ý tới nhưng chợt thấy biểu tượng trên áo của người nam nhân nên thay đổi ý định.

Đó là biểu tượng của học viện Giang Ninh, làm Lâm Mặc Ngữ nhớ đến Cao Dương.

Trong thời gian học tại Trường trung học số 1 Tây Hải, Cao Dương là người nói chuyện với hắn nhiều nhất.

Cho dù hắn không nói lời nào, cái tên ngốc nghếch hài hước này cũng có thể bô bô độc thoại nửa ngày.

Lúc đó bản thân không có bằng hữu nào, các học viên cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Chỉ có Cao Dương là ngoại lệ.

Hắn ta cũng là người đầu tiên Lâm Mặc Ngữ công nhận là hảo bằng hữu~

Về sau hắn vào học viện Hạ Kinh, Cao Dương cũng như ước muốn đỗ vào học viện Giang Ninh.

Mặc dù học viện Giang Ninh không thể so sánh với học viện Hạ Kinh nhưng cũng không tệ lắm, mà thành phố Tây Hải cách nhà của Cao Dương rất gần, tên đó rảnh thì có thể đi đi về về thăm nhà.

“Cũng không biết cái tên này trong học viện như thế nào rồi.”

Chớp mắt một cái đã một năm rồi hắn không gặp Cao Dương.

Một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Mặc Ngữ cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Hồi ức ồ ạt kéo về, Lâm Mặc Ngữ đi vào tửu quán, ngồi đối diện người nam nhân trung niên: “Tiền bối, ngươi là học viên của học viện Giang Ninh à?”

Nam nhân trung niên cởi mở nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi nhận ra à, ta là Phong Tự Lưu. Tiểu huynh đệ, vừa nãy người nhìn núi Côn Lôn có cảm giác gì không?”

Lâm Mặc Ngữ thấp giọng nói: “Cảm giác bản thân rất nhỏ bé.”

Phong Tự Lưu uống một hớp rượu: “Không sai, chính là cảm giác đó. Lần đầu tiên ta nhìn thấy núi Côn Lôn cũng cảm thấy mình rất nhỏ bé.”

“Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi đi một mình, có nhã hứng uống với ta một chén không?.”

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Được.”

Sau vài chén rượu, Phong Tự Lưu bắt đầu nói nhiều hơn: “Tiểu huynh đệ, khí chất của ngươi không tầm thường, sao lại là chức nghiệp giả sinh hoạt?”

Với cấp bậc của Phong Tự Lưu, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấu không sót thứ gì*.

(*): 一览无余 là thành ngữ chỉ việc đã hiểu rõ hoàn toàn một cái gì đó

Hắn ta là một chức nghiệp giả cao cấp, chiến sĩ cuồng bạo cấp 42.

Về phần cấp bậc của Lâm Mặc Ngữ thì đó không phải điều Phong Tự Lưu có thể nhìn ra.

Lâm Mặc Ngữ luôn mang huy hiệu ẩn, cho dù Phong Tự Lưu dùng thuật Dò Thám cũng không nhìn ra.

Cộng với trang phục của Lâm Mặc Ngữ thì việc bị coi là chức nghiệp giả sinh hoạt cũng là điều bình thường.
Bình Luận (0)
Comment