Chương 1062: Cao Dương gặp nạn (2)
Hiện tại hắn đang phong bế khí tức, đừng nói là Phong Tự Lưu, dù có là người khác cũng không nhìn ra chức nghiệp của Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cười cười: “Khí chất với chức nghiệp cũng không liên quan đến nhau mà.”
Phong Tự Lưu cười lớn: “Đúng vậy, khí chất và chức nghiệp xác thật không liên quan gì, dù sao ta với tiểu huynh đệ cũng rất có duyên, thoạt nhìn một cái đã biết tiểu huynh đệ không tầm thường.”
“Cho dù là chức nghiệp sinh hoạt thì cũng là tiền đồ vô lượng.”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Phong huynh, học viện của các ngươi có học viên nào tên Cao Dương không? Chức nghiệp của hắn ta là Kiếm Thuẫn kỵ sĩ.”
Phong Tự Lưu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ có hơi thất vọng.
Phong Tự Lưu nói thêm: “Lát nữa ta sẽ hỏi các học viên khác, bọn hắn cũng sắp trở về rồi.”
“Đa tạ.”
Phong Tự Lưu rất hào sảng: “Đừng khách khí!”
Hai người hàn huyên thêm vài câu, có năm người lần lượt tiến vào quán rượu.
Trang phục của họ đều có biểu tượng học viện Giang Ninh, Phong Tự Lưu vẫy tay: “Ở chỗ này!”
Có mấy người đi tới, Phong Tự Lưu hỏi: “Thế nào, có bán được hết không?”
Trên mặt từng người đều mang ý cười, một người trong đó hưng phấn hét lên: “Đều bán hết rồi, lão đại, chúng ta lần này kiếm lời lớn...”
Đột nhiên hắn ta im bật: “Lão đại, hắn là ai?”
Phong Tự Lưu nói: “Là bằng hữu ta mới gặp, đúng rồi, ta hỏi các ngươi, các ngươi có biết Kiếm Thuẫn kị sĩ tên Cao Dương ở trong học viện chúng ta không?”
“Cao Dương? Kiếm Thuẫn kỵ sĩ.”
Vẻ mặt từng người đều hơi suy tư, sau đó lắc đầu.
Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài.
Trong học viện, số lượng học viên ít thì hơn ngàn, nhiều thì hơn vạn.
Cao Dương không phải là cái tên đặc biệt gì, chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường.
Lúc này có người bỗng nhiên kêu lên: “Hình như ta đã từng nghe nói đến một người như vậy.”
Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, người vừa nói là một nữ Trị Liệu sư mới đạt cấp 40.
Trên người nàng ấy vẫn còn khí tức chuyển chức lần hai đọng lại, chứng tỏ nàng ấy chỉ vừa mới hoàn thành chuyển chức lần hai cách đây không lâu.
Khoảng mười ngày.
Nàng ấy mở miệng nói: “Ta nghe tỉ muội cùng ký túc xá nói, có một Kiếm Thuẫn kỵ sĩ tên Cao Dương đã gặp tai nạn trong buổi thí luyện tân sinh.”
Lâm Mặc Ngữ nhướng mày, gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cụ thể là gì ta cũng không rõ, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng, ngay cả Trị Liệu sư giỏi nhất trong học viện cũng không thể làm được gì.”
Nếu bị thương bình thường, Trị Liệu sư có thể chữa trị nhanh chóng.
Ngay cả có đứt lìa tay chân, chỉ cần Trị Liệu sư cấp Thần ra tay thì cũng có thể nối lại lần nữa.
Hơn nữa Cao Dương là tham gia tân sinh thí luyện, bình thường đều rất an toàn, các lão sư trong học viện cũng sẽ giám sát để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Sau đó thì sao, học viện không mời Trị Liệu sư giỏi hơn à?” Lâm Mặc Ngữ nhẫn nại tiếp tục hỏi.
Người kia lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ.”
Phong Tự Lưu thấp giọng nói: “Cái này ta ngược lại biết một chút, Trị Liệu sư giỏi nhất trong học viện đã cấp 85, nếu như ngay cả ông ấy cũng không có biện pháp, vậy cũng chỉ có thể mời Trị Liệu sư cấp Thần ra tay.”
“Nhưng Trị Liệu sư cấp Thần đâu có dễ mời như vậy, trong đế quốc cũng không có mấy người, người bình thường vốn không mời nổi.”
Lâm Mặc Ngữ áp sự lo lắng của bản thân xuống: “Giúp ta tìm xem hiện tại Cao Dương đang ở đâu.”
Lúc này ngữ khí của Lâm Mặc Ngữ đã hơi thay đổi, không còn thương lượng nữa mà giống như ra lệnh.
Làm cho những người đó không quá hài lòng, Phong Tự Lưu đưa mắt ra hiệu: “Các ngươi đi hỏi một chút đi.”
Bọn hắn nể mặt Phong Tự Lưu, dùng máy truyền tin đi hỏi thăm.
Phong Tự Lưu hỏi Lâm Mặc Ngữ: “Lâm huynh đệ, Cao Dương là bằng hữu của ngươi à?”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng: “Là bạn học cao trung của ta.”
Phong Tự Lưu cười nói: “Khó trách Lâm huynh đệ còn trẻ như vậy thì ra là vừa mới chuyển chức nghiệp, tuổi trẻ thật tốt.”
Phong Tự Lưu không xem thường Lâm Mặc Ngữ chỉ vì hắn mới chuyển chức nghiệp nhưng những người khác đã có vẻ mất kiên nhẫn.
Bọn hắn đều cảm thấy một chức nghiệp giả sinh hoạt có tư cách gì ra lệnh cho bọn hắn.
Hiện tại xem ra, không chỉ là chức nghiệp giả sinh hoạt mà còn là tân sinh.
Mới cấp bao nhiêu chứ.
Nếu không phải nể Phong Tự Lưu, Lâm Mặc Ngữ có tư cách gì ngồi ở đây.
Sau một lát, rốt cuộc máy truyền tin đã có phản hồi.
“Hỏi được rồi, học viện không thể chữa khỏi cho Cao Dương, nên đã cho hắn ta một khoản tiền rồi đưa về nhà.”
...
“Hình như nhà của hắn ta ở thành phố Tây Hải.”
Nữ Trị Liệu sư vừa dứt lời, đột nhiên thấy hoa mắt, vừa thấy rõ thì Lâm Mặc Ngữ đã biến mất rồi.
Chỉ còn vang vọng bên tai một câu “Đa tạ” của Lâm Mặc Ngữ