Chương 1063: Trả lại cho hai người một nhi tử nguyên vẹn (1)
Tất cả sợ ngây người, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
“Người này vừa nói không gặp là không thấy nữa rồi, rốt cuộc hắn là người hay quỷ?”
“Thật kinh khủng, người chúng ta vừa thấy không phải là quỷ chứ?”
“Chẳng lẽ là vong hồn ở núi Côn Lôn?”
Vài giây sau, Phong Tự Lưu bỗng nhiên kêu lên: “Ta biết hắn là ai!”
“Là ai?”
“Mau nói đi lão đại.”
Phong Tự Lưu nói ra: “Nếu như ta đoán không lầm, hắn có lẽ là Lâm Mặc Ngữ.”
A!
Tất cả mọi người đều không dám tin, bởi vì trong vòng nửa năm qua tên tuổi của Lâm Mặc Ngữ đã quá vang dội.
Nhất là mấy ngày trước, Lâm Mặc Ngữ đã cùng Bạch Ý Viễn đi Anh Hoa quốc mạnh mẽ tiêu diệt Hắc Long hội.
Lâm Mặc Ngữ đã trở thành một truyền kỳ.
Nhưng làm sao một nhân vật huyền thoại như vậy lại xuất hiện ở đây?
Thậm chí còn nói chuyện với mình, hắn không phải nên cao cao tại thượng sao?
“Lão đại, có phải ngươi nhớ lầm rồi không?.” Có người cảm thấy không có khả năng.
Phong Tự Lưu lắc đầu: “Chắc chắn không sai, Lâm thần tướng vừa mới hoàn thành chuyển chức nghiệp khoảng hơn một năm, bạn học của hắn đều là tân sinh.”
“Mà quê của Lâm thần tướng ở thành phố Tây Hải, vừa rồi ngươi nói quê của Cao Dương cũng ở thành phố Tây Hải đúng không?”
“Hắn họ Lâm, là bạn học của Cao Dương, tốc độ nhanh đến quái dị.”
“Trên đời có những sự trùng hợp như vậy sao?”
Sau khi Phong Tự Lưu phân tích, tất cả đều cảm thấy thật sự đúng là như vậy.
Phong Tự Lưu uống ngụm lớn rượu: “Khó trách, khó trách vừa rồi ta cảm thấy khí chất của hắn bất phàm như thế.”
“Chẳng trách vừa rồi ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên cao cao tại thượng.”
“Chúng ta đúng là có mắt như mù rồi!”
...
Tại thành phố Tây Hải, Lâm Mặc Ngữ xông ra từ trong trận truyền tống đang sáng lấp lánh, trong nháy mắt biến mất tại cuối con đường.
Hai vệ binh thủ thành trong coi trận truyền tống lộ ra vẻ khiếp sợ, liếc nhìn nhau.
“Vừa rồi có người đi qua à.”
“Có lẽ là vậy nhưng ta không thấy rõ.”
“Ta cũng không thấy rõ, không phải là gặp quỷ chứ?”
“Không đến mức đó, trận truyền tống thật sự đã sáng lên, chắc là có vị siêu cấp cường giả nào đó đến, chỉ là tốc độ quá nhanh chúng ta không thấy rõ.”
“Có nên báo cho thành chủ không?”
“Thôi khỏi đi, tốt nhất là xem như chưa từng xảy ra.”
Hai người thương lượng rồi quyết định giả vờ như không thấy gì.
Loại chuyện này bọn hắn không giải quyết được, tốt nhất là mặc kệ.
Lâm Mặc Ngữ dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay chạy từ Côn Thành về, dịch chuyển liên tục mấy lần, chỉ vỏn vẹn hai phút hắn đã trở về thành phố Tây Hải.
Sau đó chạy thẳng tới nhà Cao Dương bằng tốc độ nhanh nhất.
Thành phố Tây Hải về đêm vô cùng yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với Côn Thành rực rỡ ánh đèn.
Nhà Cao Dương vẫn đang sáng đèn.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được khí tức của thuật Trị Liệu.
Chỉ khi sử dụng thuật Trị Liệu lâu dài khí tức mới nồng đậm như vậy.
Trong căn nhà nhỏ này, tổng cộng chỉ có ba người.
Người nằm trên giường hơi thở vô cùng yếu ớt, chính là Cao Dương.
Hai người còn lại là phụ mẫu của Cao Dương.
Phụ mẫu của Cao Dương đều là chức nghiệp giả sinh hoạt bình thường, cũng coi như là có công việc ổn định.
Thu nhập không nhiều nhưng cũng không quá khó khăn.
Vốn dĩ Cao Dương trở thành Kiếm Thuẫn kỵ sĩ thì cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn.
Nhưng bây giờ...
Lâm Mặc Ngữ gõ cửa.
Một người phụ nữ trung niên vẻ mặt ưu sầu ra mở cửa.
“Hài tử, ngươi tìm ai?” người phụ nữ trung niên không nhận ra Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ rất có lễ phép: “Bá mẫu ngài khoẻ chứ, ta là bạn học của Cao Dương ở Trường trung học số 1 Tây Hải, ta nghe nói hắn xảy ra chuyện đến xem xem.”
Người phụ nữ trung niên nghe nói là bạn học của Cao Dương liền vội vàng lùi vào “Thì ra là bạn học của Dương Dương, mau vào đi.”
Dương Dương, thì ra người cao ráo như Cao Dương lại có tên cún cơm dễ thương như vậy.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rất thú vị.
Đợi Cao Dương khoẻ hơn, có thể đem ra trêu chọc một chút.
Bước vào nhà, Lâm Mặc Ngữ gặp phụ thân của Cao Dương.
Cao Dương và phụ thân giống nhau đến năm sáu phần, từ khi xảy ra chuyện, trạng thái phụ mẫu của hắn ta đều không quá tốt.
Phụ thân của Cao Dương tóc đã hoa râm, lẽ ra ở tuổi này ông không nên như vậy.
Lâm Mặc Ngữ đi tới phòng của Cao Dương.
Mở cửa phòng ra, Lâm Mặc Ngữ thấy Cao Dương đang nằm trên giường.
Cao Dương đã tỉnh, nhìn lên trời bằng đôi mắt vô hồn.
Cả hai chân bị gãy tới tận đùi.
Hai tay cũng không biết vì sao đã hoàn toàn teo lại, chỉ còn da bọc xương, trong rất đáng sợ.
Hơi thở của Cao Dương hết sức yếu ớt, giống như sắp trút hơi thở cuối cùng.
Nghe được tiếng mở cửa, Cao Dương cũng không có động thái nào.