Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1064 - Chương 1064: Trả Lại Cho Hai Người Một Nhi Tử Nguyên Vẹn (2)

Chương 1064: Trả lại cho hai người một nhi tử nguyên vẹn (2)
Mãi đến khi Lâm Mặc Ngữ xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt Cao Dương mới lóe lên một chút, dùng giọng khàn khàn hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nhìn dáng vẻ của Cao Dương bây giờ, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy xót xa trong lòng.

“Sao không nói ta biết.” Lâm Mặc Ngữ biết chắc chắn Cao Dương có cách liên lạc với hắn.

Chẳng hạn như thông qua hiệu trưởng Trường trung học số 1 Tây Hải, hoặc thông qua Tây Hải thành thành chủ, hoặc trực tiếp nhờ người đến học viện Hạ Kinh tìm hắn.

Coi như không tìm được hắn, thì cũng có thể liên hệ qua Hạ Tuyết.

Biện pháp thì lúc nào cũng có.

Cao Dương cố gắng phát ra âm thanh: “Vô dụng.”

Lâm Mặc Ngữ khẽ hừ một tiếng: “Làm sao ngươi biết là vô dụng.”

Cao Dương nói: “Trị Liệu sư cấp 85 trong học viện không chữa được, bọn hắn nói rằng ngay cả Trị Liệu sư cấp Thần chưa cũng chưa chắc làm được gì.”

Lâm Mặc Ngữ có chút khinh thường nói: “Cấp 85 là cái gì chứ, cấp Thần ta cũng đã giết mấy người rồi.”

“Bọn hắn có nói ngươi bị trúng độc gì không?”

Cao Dương lắc đầu: “Ta không biết.”

Chính vì không biết mới phiền toái nhất.

Học viện Giang Ninh dù sao cũng là một trong những học viện hàng đầu, không thể thiếu Trị Liệu sư và Dược Tễ Sư được.

Kết quả vậy mà không đưa được nguyên nhân ra.

Thậm chí còn nói, xem như có là Trị Liệu sư cấp Thần cũng chưa chắc làm được gì.

Điều này mới là điều khiến Cao Dương rơi vào tuyệt vọng.

Cao Dương kể lại chuyện xảy ra lúc đó.

Lúc đó bọn hắn đang trong bí cảnh thí luyện, người xảy ra chuyện không phải hắn ta, mà là một người khác.

Cao Dương là một kỵ sĩ, đương nhiên sẽ đi cứu người

Kết quả người chưa cứu được, bản thân đã tự mình rơi vào đó.

“Ta nhớ lúc đó đã kéo hắn ra ngoài, sau đó tự mình rơi vào.”

“Đó là một cái hố đầm lầy không lớn lắm, nửa người của ta bị mắc kẹt bên trong không thoát ra được.”

“Đợi tới lúc ta được bạn học lôi ra, chân đã biến mất rồi.”

“Kỳ lạ là chân không hề chảy máu, vết thương cũng đã khép lại.”

Giọng nói của Cao Dương ngày càng nhẹ đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lâm Mặc Ngữ phát hiện hơi thở của Cao Dương đã suy yếu đi rất nhiều.

Sinh mệnh đang bị xói mòn.

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận rõ ràng sinh mệnh của Cao Dương đang dần cạn kiệt.

“Không phải trúng độc sao?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.

Cao Dương lắc đầu: “Không phải trúng độc, ta đã uống thuốc giải độc nhưng không có tác dụng gì. Dược Tễ Sư trong học viện cũng đã kiểm tra độc tính, khẳng định ta không bị trúng độc.”

Lâm Mặc Ngữ lại hỏi: “Lúc đó ngươi không có cảm giác gì sao?”

Cao Dương vẫn lắc đầu như cũ: “Không có cảm giác, không đau không ngứa. Không phải chỉ lúc đó, hiện tại cũng không có cảm giác.”

Lâm Mặc Ngữ Dụng dùng tinh thần lực cảm nhận người Cao Dương nhưng không có gì dị thường xảy ra.

“Thử cái này trước đi.” Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một lát, lấy Tích Tủy Kịch Độc Giao ra.

Hắn mở nắp bình ra, một mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí.

“Uống đi!”

Cao Dương vô cùng tin tưởng Lâm Mặc Ngữ, không hỏi là cái gì đã há miệng uống vào.

Sau khi uống, mặt Cao Dương trở nên hồng hào hơn .

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được sinh mệnh của Cao Dương đang hồi phục nhanh chóng...

Trong nháy mắt đã khôi phục đến mức cao nhất.

Tích Tủy Kịch Độc Giao không chỉ có thể giải độc, nó còn hàm chứa sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Không chỉ như vậy, ăn Tích Tủy Kịch Độc Giao giúp Cao Dương ít nhiều tăng khả năng miễn dịch với nguyên tố độc.

Ngay lúc sinh mệnh của Cao Dương sắp trở về bình thường, nó bỗng thay đổi đột ngột.

Giống như từ vách núi rơi xuống, thẳng xuống đáy vực.

Lâm Mặc Ngữ cau mày: “So với trước có vẻ tốt hơn một chút nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.”

Cao Dương đã sớm quen nói: “Ta đã uống rất nhiều thứ có thể tăng cường sinh mệnh nhưng lần nào cũng thế, vô dụng.”

Trong mắt của hắn tràn ngập tuyệt vọng.

Lâm Mặc Ngữ nói: “Đừng nản, ta dẫn ngươi đi trị thương.”

Cao Dương nói: “Đừng phí sức, thật sự vô dụng. Ngươi có thể đến thăm ta thì đã rất tốt rồi, không cần lãng phí thời gian và sức lực nữa.”

Vết thương đã hành hạ một người lương thiện, luôn lạc quan như ánh mặt trời thành ra như vậy, trong lòng Lâm Mặc Ngữ chua xót không thôi.

“Đừng nói nhảm, nghe ta.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy ở góc giường có một xe lăn, trực tiếp đặt Cao Dương ngồi vào xe lăn.

Hắn đẩy Cao Dương ra ngoài: “Bá phụ bá mẫu, ta đưa Cao Dương đi trị thương.”

Phụ mẫu của Cao Dương ngây người, đột nhiên người thành niên này xuất hiện rồi lại nói muốn dẫn Cao Dương đi trị thương.

“Hài tử, ngươi đi trị ở đâu? Chúng ta đã mời rất nhiều người nhưng đều vô dụng.”

“Đúng vậy hài tử à, chúng ta không phải không tin ngươi, mà là vì Trị Liệu sư và Dược Tễ Sư bình thường đều không làm được gì.”
Bình Luận (0)
Comment