Chương 1065: Kẻ cầm đầu, Thôn Hồn Thú. (1)
Phụ mẫu của Cao Dương rất hiền lành, không phải bọn họ không tin Lâm Mặc Ngữ, mà vì họ cảm thấy vết thương của Cao Dương rất khó chữa.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Hai người cứ yên tâm, người ta tìm nhất định có thể chữa cho Cao Dương.”
Cao Dương thấp giọng nói: “Phụ mẫu, hai người hãy tin Lâm Mặc Ngữ.”
“Vậy ta chuẩn bị đồ cho Cao Dương một chút.” Mẫu thân của Cao Dương vẫn lựa chọn tin tưởng Cao Dương và Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Không cần chuẩn bị, nơi đó cái gì cũng có. Ta sẽ đưa Cao Dương tới đó bây giờ, không nên trì hoãn nữa.”
“Ta sẽ trả lại cho hai người một nhi tử nguyên vẹn.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ động, một luồng không khí đẩy cửa ra.
Cánh Vong Linh Tia Chớp mở ra, Lâm Mặc Ngữ ôm xe lăn bay lên: “Chúng ta đi thôi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của phụ mẫu Cao Dương, Lâm Mặc Ngữ mang theo Cao Dương rời đi.
Hai người sửng sốt: “Hài tử này biết bay.”
“Có thể bay, ít nhất cũng phải là chức nghiệp giả cao cấp.”
“Sao Dương Dương lại có bạn học lợi hại như vậy?”
“Ngươi còn nhớ vừa rồi Dương Dương gọi hắn là gì không?”
“Mặc Ngữ, Mặc Ngữ… Lâm Mặc Ngữ!”
Hai người há to miệng, sửng sốt đến tê dại.
Bây giờ còn có ai chưa nghe qua tên của Lâm Mặc Ngữ chứ?
“Hoá ra là Lâm Thần Chiến, hoá ra là Lâm Thần Chiến.” Phụ thân của Cao Dương lẩm bẩm, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Trên mặt mẫu thân Cao Dương lộ ra vẻ mừng rỡ: “Tốt quá rồi, Dương Dương của chúng ta được cứu rồi!”
“Tốt quá rồi, Dương Dương của chúng ta được cứu rồi!”
Bà nói liên tục, vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt.
Lâm Mặc Ngữ không chọn trận truyền tống.
Tình trạng hiện tại của Cao Dương giống với Hàn Đông Nhi khi bị trúng độc, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Trong tình trạng này hoàn toàn không thể nào chịu đựng nổi lực xé rách của trận truyền tống.
Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể mang Cao Dương bay đi mà cũng không thể bay quá nhanh.
Lâm Mặc Ngữ dùng sức mạnh của mình bao bọc lấy Cao Dương để gió lạnh không thổi đến hắn ta, rồi cứ thế bay về học viện Hạ Kinh.
Còn chưa bay ra khỏi thành phố Tây Hải, đã có một người bay lên trước mặt để ngăn Lâm Mặc Ngữ lại.
“Đế quốc có quy định, không được phép bay lượn trên bầu trời ở bên trong thành phố.”
Người tới mặc áo giáp, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là quân nhân.
Nhìn huy hiệu quân nhân trên vai, là Thiếu úy năm sao.
Hiện tại, Lâm Mặc Ngữ không muốn lãng phí thời gian với hắn ta nên đã trực tiếp lấy huy hiệu quân nhân của mình rồi cài trên vai.
Huy hiệu Thần Tướng màu tím tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm.
Phía trên là ba ngôi sao tướng, lại càng thêm hào nhoáng hơn.
Lúc này, người mới đến đã ngay lập tức đứng nghiêm lại chào: “Quân thủ thành thành phố Tây Hải, Thiếu úy năm sao, Tân Đông, tham kiến Thần Tướng đại nhân.”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng: “Tránh ra đi, ta có việc gấp.”
Tân Đông đâu dám cản Thần Tướng lại, địa vị của hai người khác nhau một trời một vực, vậy nên không nói hai lời đã ngay lập tức tránh ra.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục mang Cao Dương bay về học viện Hạ Kinh.
Tân Đông thấy Lâm Mặc Ngữ rời đi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên lại thấy Lâm Mặc Ngữ dừng lại.
Thế nhưng vì đang mang theo Cao Dương nên Lâm Mặc Ngữ không thể bay quá nhanh, tốc độ khoảng 100km mỗi giờ.
Phải mất đến hàng giờ đồng hồ mới có thể từ thành phố Hạ Kinh đến thành phố Tây Hải.
Dọc đường sẽ đi qua không ít thành phố, có thể vẫn sẽ bị ngăn cản lại.
Hơn nữa, Cao Dương ngồi liên tục 20 tiếng cũng sẽ không chịu nổi.
Lâm Mặc Ngữ quay người lại rồi nói với Tân Đông: “Ta nhớ là hình như quân thủ thành có chiến hạm bay đúng không?”
Tân Đông nói: “Có nhưng mà không có ở thành phố Tây Hải mà ở chỗ quân đoàn địa phương.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Bây giờ ngươi qua đó, mang theo mệnh lệnh của ta điều một chiếc chiến hạm bay đến đây.”
Nhân tộc cũng có chiến hạm bay, tuy tính năng không bằng của Long tộc nhưng vẫn dư sức dùng làm phương tiện giao thông.
Mệnh lệnh của Thần Tướng trong quân đội là chỉ thị cao nhất, Tân Đông không nói hai lời đã ngay lập tức nhận lệnh.
Hắn không phải là kẻ ngốc, chỉ cần nghe lệnh của Lâm Mặc Ngữ thì cũng có thể đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn thông qua trận truyền tống của quân đội để đi tới quân đoàn. Rất nhanh sau đó đã có một chiếc chiến hạm bay, bay lên rồi đi về phía thành phố Tây Hải.
Cao Dương hơi cười nói: “Mặc Ngữ, bây giờ ngươi càng ngày càng lợi hại rồi.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Lợi hại đến đâu cũng chỉ là bạn học của ngươi. Đợi vết thương của ngươi lành lại, ta sẽ đưa ngươi vào học viện Hạ Kinh. Trong tương lai ngươi chắc chắn sẽ trở thành một chức nghiệp giả cường đại.”
Cao Dương bị Lâm Mạc Ngữ lây nhiễm dường như cũng có chút hy vọng vào cuộc sống: “Học viện Hạ Kinh là nơi ta có thể vào được sao?”.
Lâm Mặc Ngữ chém đinh chặt sắt*: “Ta nói có thể là có thể.”
(*): 斩钉截铁 thành ngữ nói việc đã quyết định như đinh đóng cột.