Chương 1066: Kẻ cầm đầu, Thôn Hồn Thú. (2)
Hắn tin rằng chỉ cần mình lên tiếng, học viện Hạ Kinh chắc chắn sẽ nể mặt hắn.
Trường hợp đặc biệt như vậy trong lịch sử không phải chưa từng có, ngay cả khi phải bồi thường một chút, Lâm Mặc Ngữ cũng nhất định sẽ đưa Cao Dương vào đó.
Mười phút sau, một chiếc chiến hạm xuất hiện trên bầu trời đêm.
Lâm Mặc Ngữ đưa Cao Dương lên chiến hạm, với tư cách là Thần Tướng Ba Sao đương nhiên hắn sẽ trở thành chỉ huy cao nhất của chiến hạm.
Lá chắn chỉ được mở trong thời chiến giờ đây cũng đã được mở ra để ngăn những cơn gió mạnh lại.
Chiến hạm với tốc độ nhanh nhất bay về phía học viện Hạ Kinh.
Với tốc độ của chiến hạm, chưa đầy một giờ sẽ đến được học viện Hạ Kinh.
Trên đường đi, Lâm Mặc Ngữ đã liên lạc với Thư Hàn hắn muốn gặp Thư dược thần.
Về việc chữa trị vết thương, toàn Nhân tộc không ai sánh được với Thư dược thần.
Hơn nữa, Thư dược thần còn quen biết Trị Liệu sư cấp Thần, ông ấy lên tiếng còn tốt hơn Lâm Mạc Ngữ lên tiếng rất nhiều.
Dù phải trả giá một chút, Lâm Mặc Ngữ cũng phải cứu Cao Dương.
Sau một giờ, phi thuyền đã dừng lại ở bên ngoài thành phố Hạ Kinh.
Tân Đông nói: “Đại nhân, chúng ta không thể vào trong được nữa, chiến hạm địa phương không được vào thủ đô khi không có chiến sự.”
Lâm Mặc Ngữ cũng hiểu điều đó: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Tân Đông thụ sủng nhược kinh*, vội lắc đầu: “Không vất vả, không vất vả, có thể phục vụ Lâm thần tướng là vinh dự của thuộc hạ.”
(*): 受宠若惊 thành ngữ được yêu thương mà vừa mừng vừa lo
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đa tạ!”
Nói xong, hắn đưa Cao Dương rời khỏi chiến hạm rồi bay về học viện Hạ Kinh.
Vừa vào phạm vi của thành phố Hạ Kinh đã ngay lập tức có quân thủ thành ra đón.
Thành phố Hạ Kinh không cho phép bất kì kẻ nào bay lượn trên không trung, đương nhiên cũng không bao gồm Thần Tướng như Lâm Mặc Ngữ.
Thần Tướng là cấp tướng cao nhất đế quốc Thần Hạ, có địa vị ngang hàng với cường giả cấp Thần, có rất nhiều đặc quyền.
Tự do bay lượn trên bầu trời thành phố cũng là một trong những đặc quyền đó.
Suốt đường đi Lâm Mặc Ngữ không hề gặp chướng ngại gì, trực tiếp hạ xuống trước cổng học viện Hạ Kinh.
Thư Hàn đã đợi sẵn ở đó rồi ngay lập tức cùng Lâm Mặc Ngữ đến phủ Dược Thần
Phủ Dược Thần.
Trong phủ Dược Thần, Thư dược thần cũng đã nhận được tin của Thư Hàn nên đang chờ sẵn.
Không chỉ có Thư dược thần, Mạnh An Văn cũng đến đây.
Là Lâm Mặc Ngữ đã nói cho hắn ta, nghe Lâm Mặc Ngữ kể lại tình hình của Cao Dương làm cho Mạnh An Văn có chút hứng thú.
“Tiếp kiến lão sư, tiếp kiến Thư dược thần!” Lâm Mặc Ngữ đẩy xe lăn đi tới.
Mặt Cao Dương có hơi ửng hồng không giống như bình thường, trông rất kích động.
Hắn ta đã gặp được nhân vật lớn thực sự rồi, Dược Thần duy nhất của Nhân tộc hiện nay, Dược Thần trong truyền thuyết, An Thần.
Đây là điều mà hắn ta có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cao Dương có cảm giác giờ có chết cũng không còn gì hối tiếc cả.
Lâm Mặc Ngữ kể qua một lượt về tình hình của Cao Dương, nói y hệt như Cao Dương đã nói, không sai một li.
Sau khi Thư dược thần và Mạnh An Văn nghe xong đã bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng cho Cao Dương.
Chân bị gãy của Cao Dương đã sớm lành, chỉ để lại một vết sẹo, nhìn hơi dữ tợn.
Theo lời Cao Dương nói thì khi bị thương đã là như vậy.
Sau khi kiểm tra một lượt, Mạnh An Văn khẽ nói: “Nhìn từ bên ngoài thì không có vấn đề gì.”
Vừa nói, đầu ngón tay của ông ta bắn một tia sáng vào người Cao Dương.
Sinh mệnh của Cao Dương lập tức tăng lên một đoạn lớn.
Nhưng lại giống như trước đây, khi đạt tới đỉnh điểm thì lại như rơi xuống vực thẳm, nhanh chóng suy giảm, rơi xuống đáy.
Thư dược thần cũng lấy ra một bình thuốc đưa cho Cao Dương uống.
Sinh mệnh lực của Cao Dương lại nhanh chóng gia tăng thêm một lần nữa nhưng sau đó lại nhanh chóng giảm xuống.
“Thật kỳ lạ.” Tạm thời Mạnh An Văn cũng không nghĩ ra.
Thư dược thần nói: “Giống như có một cái động không đáy trong cơ thể của hắn ta vậy, không ngừng nuốt chửng sinh mệnh lực. Không cần biết có bao nhiêu sinh mệnh lực cũng đều sẽ bị hấp thụ trong nháy mắt.”
Mạnh An Văn gật đầu: “Xét theo tốc độ nuốt chửng của nó thì chỉ trong chốc lát đã biến Cao Dương thành cái xác khô rồi nhưng tại sao lại để Cao Dương sống tới bây giờ.”
“Chẳng lẽ là muốn tế thủy trường lưu*?”
(*): sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu)
Nói đến đây, Mạnh An Văn chợt ngẩng đầu lên liếc mắt với Thư dược thần.
Hai người đều nghĩ đến một thứ.
Thư dược thần nói: “Nếu đã như vậy, thì dẫn nó ra đi.”
Mạnh An Văn cười nói: “Được, vậy thì để nó đi ra, xem xem rốt cuộc là thứ gì.”
Trong tay Mạnh An Văn sáng lên, một tòa tháp xuất hiện giữa không trung.
Tháp Thần Hạ bắn ra ánh sáng bao phủ lấy Cao Dương.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận rất rõ ràng, linh hồn của Cao Dương dường như có dấu hiệu rời khỏi cơ thể.