Chương 1067: Đây chính là tai họa diệt vong (1)
Tháp Thần Hạ đang rút linh hồn của Cao Dương ra.
Chỉ là Cao Dương chưa chết nên linh hồn cũng không dễ bị rút ra.
Lúc này, Thư dược thần lại lấy ra một bình thuốc đưa cho Cao Dương uống: “Ngủ đi hài tử, ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi.”
Cao Dương sau khi uống thuốc xong, toàn thân khẽ run lên rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Không chỉ là ngủ thiếp đi, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Nhìn từ bên ngoài thì Cao Dương đã chết.
Nếu không phải Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được linh hồn của Cao Dương vẫn còn, có lẽ hắn cũng nghĩ Cao Dương đã chết.
Thư dược thần nói: “Bình thuốc này có thể khiến cho Cao Dương rơi vào trạng thái chết giả.”
Lâm Mặc Ngữ biết Thư dược thần là nói cho mình nghe, nói: “Vãn bối đã hiểu.”
Sau khi Cao Dương chết giả chưa đầy mười giây, một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Nó vừa xuất hiện liền nhào về phía linh hồn của Cao Dương, muốn cắn nuốt linh hồn như thể muốn nuốt chửng sinh mệnh lực.
Mạnh An Văn chỉ đợi khoảnh khắc này, khẽ quát một tiếng, tháp Thần Hạ phát ra một tiếng vang, trực tiếp rút linh hồn của Cao Dương ra.
Linh hồn của Cao Dương trong suốt và nhỏ bé, chỉ to bằng một nắm tay.
Linh hồn của Cao Dương dưới ánh sáng của tháp Thần Hạ đã rời khỏi cơ thể rồi bay vào trong tháp.
Ngay sau đó, một vật thể trong suốt khác bay ra.
Thứ này nhìn giống như một con chó nhỏ, chỉ to bằng một bàn tay.
Toàn thân mờ ảo, khuôn mặt dữ tợn.
“Định!”
Mạnh An Văn khẽ quát một tiếng, tháp Thần Hạ lại bắn ra một tia sáng, giữ chặt lấy con “chó nhỏ” giữa không trung.
Con chó nhỏ không ngừng gào thét rồi lại điên cuồng giãy giụa.
Nhưng dưới ánh sáng của tháp Thần Hạ, sự giãy giụa của nó là vô ích.
Mặc dù Lâm Mặc Ngữ không biết đây là thứ gì nhưng hắn biết, chính thứ này đã hại Cao Dương thành ra như bây giờ.
Cái này chính là kẻ cầm đầu.
Thư dược thần khẽ nói: “Đây là thứ gì vậy, lão phu chưa từng thấy qua.”
Ông đang muốn đi qua để cẩn thận xem xét, lại nghe Mạnh An Văn quát: “Thư lão, không được lại gần!”
Thư dược thần giật mình: “An thần biết đây là vật gì sao?”
Lúc này sắc mặt của Mạnh An Văn vô cùng khó coi: “Nếu ta không nhầm thì đây là Thôn Hồn Thú. Không ngờ nó lại tái xuất trên thế gian này…”
Nghe được ba chữ Thôn Hồn Thú, sắc mặt của Thư dược thần cũng ngay lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Sắc mặt Thư dược thần trông rất khó coi, nuốt nước bọt: “An thần, ngươi thật sự không nhìn lầm chứ?”
Sắc mặt của Mạnh An Văn cũng rất nghiêm trọng, ông ta lắc đầu: “Không nhầm đâu.”
Lâm Mặc Ngữ thấy hai người đều như vậy, biết rằng chuyện này nhất định không đơn giản.
Thôn Hồn Thú là cái gì, bản thân hắn chưa từng nghe nói đến.
Nhưng có thể khiến Mạnh An Văn, người luôn điềm tĩnh phải biến sắc như vậy thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Cho đến nay Lâm Mặc Ngữ cũng biết khá nhiều, đã đọc qua rất nhiều tài liệu, nhiều tài liệu trong mật khố của hoàng thất cũng đã xem qua.
Biết được nhiều sự kiện đã từng xảy ra trong lịch sử Nhân tộc nhưng đã bị che giấu.
Thế nhưng Thôn Hồn Thú này Lâm Mặc Ngữ chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua.
Đến gia tộc có truyền thống lâu đời như Dược Thần cũng chưa từng nghe qua.
Xem ra bí mật về Thôn Hồn Thú được ẩn giấu rất sâu.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được Thôn Hồn Thú này không mạnh, chỉ là có hơi kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một con quái vật không có cơ thể, chỉ có linh hồn.
So với những quái vật trong Thế giới Hủ Thi thì đây thực sự là hai thái cực đối lập nhau.
Những quái vật bên trong Thế giới Hủ Thi có cơ thể nhưng lại không có linh hồn, giống như chết mà cũng chẳng phải chết.
Mà Thôn Hồn Thú thì có linh hồn nhưng lại không có cơ thể.
“Có vẻ như đây lại là một bí mật.”
“Thôn Hồn Thú này đúng thật là kỳ lạ!”
Lúc Lâm Mặc Ngữ đang suy nghĩ, một luồng gió nhẹ từ thuật Dò Thám thổi qua.
Trong chốc lát, Mạnh An Văn và Thư dược thần không khỏi biến sắc.
Thuật Dò Thám là do Thư Hàn thi triển, nàng ta vô cùng tò mò về Thôn Hồn Thú.
Sau khi thuật Dò Thám phát ra, Thôn Hồn Thú như có mục tiêu mới, nhìn về phía Thư Hàn.
Toàn thân Thư Hàn lạnh toát, cứng đơ như khúc gỗ, không thể cử động được.
Nàng ta đã bị Thôn Hồn Thú khóa chặt.
Tiếp đó, Thôn Hồn Thú phát ra một âm thanh chỉ có linh hồn mới có thể nghe thấy rồi ngay lập tức thoát khỏi sự kìm hãm của tháp Thần Hạ.
Giống như bước vào không gian khác, lao về phía Thư Hàn.
Mặt Thư Hàn không còn một giọt máu nhưng toàn thân lại không thể động đậy.
Mạnh An Văn và Thư dược thần lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, trong lòng bàn tay của Lâm Mặc Ngữ lóe lên một tia lửa, Thôn Hồn Thú kêu thét thảm thiết.
Khi còn cách Thư Hàn chưa đầy một đốt tay, Thôn Hồn Thú đã bùng cháy dữ dội.
Cả cơ thể hư ảnh biến thành một đám lửa, nhanh chóng bị thiêu rụi.