Chương 1068: Đây chính là tai họa diệt vong (2)
“Rất yếu!”
Phản hồi mà Lâm Mặc Ngữ nhận được là Thôn Hồn Thú rất yếu, chưa đạt tới cấp 20.
Dùng Ngọn Lửa Linh Hồn là đã có thể đốt thành tro rồi.
Thôn Hồn Thú vừa chết, cả người Thư Hàn như được giải thoát khỏi sự kìm hãm.
Nàng ta không kìm được bèn phát ra tiếng rồi liên tục lùi lại mấy bước, sau đó ngã phịch xuống đất.
Sau lần này, Mạnh An Văn và Thư dược thần đã hoàn toàn chắc chắn rằng vật giống như con chó nhỏ vừa rồi, chắc chắn là Thôn Hồn Thú.
Mạnh An Văn thấp giọng nói: “Không ngờ, Thôn Hồn Thú vẫn còn tồn tại trên thế gian này.”
“Đã lâu như vậy, không biết đã truyền cho bao nhiêu người rồi.”
Thư dược thần còn căng thẳng hơn cả Mạnh An Văn: “Phải lập tức phong tỏa, bắt buộc phải kiểm soát toàn tỉnh Giang Ninh, không để bất kỳ ai rời khỏi Giang Ninh.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Mạnh An Văn gật đầu: “Ừ, vô cùng nghiêm trọng.”
Thư dược thần nói tiếp: “Còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, không cẩn thận sẽ trở thành tai họa diệt vong.”
Lâm Mặc Ngữ cũng bị lời nói của bọn họ làm cho căng thẳng.
Cuối cùng Thư Hàn cũng hồi phục được chút ít nhưng vẫn còn sợ hãi, run rẩy hỏi: “Vừa nãy tại sao ta lại không thể động đậy được?”
Mạnh An Văn nói: “Bởi vì ngươi đã dùng thuật Thăm Dò lên Thôn Hồn Thú, giữa ngươi và nó đã có liên kết. Linh hồn của ngươi bị nó khóa chặt nên không thể động đậy.”
“Và nó cũng lợi dụng liên kết giữa ngươi và nó, mở ra lối đi đặc biệt vào linh hồn, từ đó thoát khỏi sự trói buộc của ta.”
“Nếu không phải Tiểu Ngữ dùng công kích linh hồn để giết nó thì có lẽ bây giờ ngươi đã bị nó nhập vào rồi.”
Thư Hàn sợ tái mặt: “Nếu bị nó nhập vào thì sẽ như thế nào?”
Thư dược thần thấp giọng nói: “Kết quả có nhiều dạng, ví dụ như Cao Dương sống dở chết dở, nếu có vật chủ tốt hơn nó có thể sẽ giết ngươi, đổi linh hồn. Cũng có thể nó thấy ngươi không tồi nên ăn linh hồn của ngươi rồi thay thế ngươi.”
Thư Hàn kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy.
Nàng ta suýt nữa trở nên giống Cao Dương, là sống không bằng chết.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta có cảm giác nó rất yếu nhưng nó chắc chắn sẽ không yếu như vậy. Nó rốt cuộc là thứ gì?”
Nếu nó thực sự yếu như vậy thì không đáng để Mạnh An Văn phải kiêng dè đến thế, cũng không xứng với bốn chữ “tai họa diệt vong”.
Mạnh An Văn nói: “Hơn 1000 năm trước, khi đế quốc Thần Hạ của chúng ta chưa thành lập, đã từng xảy ra một trận thảm họa của Thôn Hồn Thú, suýt chút nữa đã hủy diệt toàn bộ Nhân tộc.”
“Tài liệu lúc đó còn lại rất ít, trong hoàng thất có lẽ còn biết nhiều hơn một chút.”
“Bản thân Thôn Hồn Thú không có thân xác, trước khi tìm được vật chủ, nó rất yếu.”
“Nhưng một khi bị nó nhập vào, sẽ rất khó tiêu diệt. Nó sẽ ẩn nấp trong linh hồn của vật chủ, hấp thụ mọi thứ của vật chủ. Sinh mệnh lực, máu, sức mạnh Linh Hồn, bất kỳ thứ gì nó cũng có thể ăn được.”
“Sở dĩ Cao Dương có thể sống đến tận bây giờ, có thể là vì Thôn Hồn Thú chưa tìm được vật chủ phù hợp. Cũng có thể nó nghĩ, dù ăn linh hồn của Cao Dương cũng không có ích gì.”
Hoàn toàn có khả năng đó, dù sao Cao Dương cũng còn rất yếu, ăn linh hồn của hắn ta, cũng chẳng có lợi ích gì lớn.
Linh hồn là thứ tồn tại bí ẩn nhất, người thường căn bản không thể nào chạm tới.
Lâm Mặc Ngữ cũng vì có kỹ năng Ngọn Lửa Linh Hồn, mới có thể chạm tới linh hồn.
Nếu Thôn Hồn Thú ẩn nấp trong linh hồn, thật sự rất khó nhận biết.
“Vậy thì không có biện pháp nào để tiêu diệt nó sao?”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Chắc chắn có, ta sẽ đi tra cứu tài liệu ở hoàng thất, có lẽ sẽ phát hiện ra được gì đó.”
Khi trận thảm họa Thôn Hồn Thú lần trước bùng phát là trước khi đế quốc Thần Hạ được thành lập.
Lúc đó tài liệu truyền ra ngoài rất ít, Mạnh An Văn cũng chỉ biết một chút.
Chỉ có hoàng thất mới còn giữ được tài liệu chi tiết hơn.
Mạnh An Văn dùng ngón tay chỉ một cái, tháp Thần Hạ lại tỏa ra ánh sáng bao phủ lấy Cao Dương.
Linh hồn của Cao Dương từ trong tháp Thần Hạ bay ra, trở về thân thể.
Lúc này Thư dược thần lại lấy ra một bình thuốc đổ vào miệng Cao Dương.
Đưa linh hồn quay về cơ thể rồi cho uống thuốc, hai người Mạnh An Văn và Thư dược thần phối hợp với nhau rất ăn ý, gần như là làm cùng lúc.
Mạnh An Văn lại tung ra một tia sáng rơi vào người Cao Dương.
Sinh mệnh lực của Cao Dương nhanh chóng hồi phục rất nhiều.
Lần này không còn giảm nữa, sắc mặt của Cao Dương cũng trở nên hồng hào hơn.
Lâm Mặc Ngữ thở phào nhẹ nhõm vì biết Cao Dương đã không sao nữa rồi.
Chỉ cần nguồn gốc của vấn đề được giải quyết, còn về việc cụt tay cụt chân, chỉ là vết thương ngoài da, không phải vấn đề.