Chương 1069: Hoạ phúc liền kề, có thể là cơ duyên (1)
Mạnh An Văn nói: “Cao Dương giao cho Thư lão, ta phải đi đến hoàng cung một chuyến.”
Lâm Mặc Ngữ cũng nói: “Ta cũng đi.”
Hắn cũng vô cùng tò mò về Thôn Hồn Thú.
Rốt cuộc là loại sinh vật gì lại khiến cho Nhân tộc suýt bị tuyệt chủng.
Hàng nghìn năm trước, Nhân tộc dù không mạnh nhưng cũng không phải không có cường giả cấp Thần.
Thư Hàn nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn đi cùng.”
Thư dược thần khoát tay: “Các ngươi đi đi, cứ việc giao Cao Dương cho ta là được, ta sẽ đi tìm người trị cho hắn ta.”
Lâm Mặc Ngữ nói cảm ơn với Thư dược thần: “Tạ ơn Dược thần tiền bối, về sau có việc gì cần ngài cứ việc nói.”
Thư dược thần cười ha ha: “Lâm thần tướng khách sáo quá rồi, ngươi để Tiểu Hàn Nhi mang tới Tích Tủy Kịch Độc Giao đã là báu vật vô giá, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy không tính là gì.”
Mạnh An Văn làm thủ ấn, tháp Thần Hạ lập tức bao phủ cả ba người rồi mang ba người truyền tống đến cửa hoàng cung.
Sau đó giọng Mạnh An Văn phát ra, vang khắp hoàng cung: “Mạnh An Văn mạo muội tới thăm, muốn gặp Đông Phương quốc chủ một chút.”
Giọng nói của Mạnh An Văn không nặng không nhẹ, bao trùm toàn bộ hoàng cung.
Người trong hoàng cung đều nghe thấy rất rõ ràng, ngay cả người đang trong giấc ngủ cũng có thể nghe thấy giọng của Mạnh An Văn.
Chỉ trong vài giây, một bóng người từ trong hoàng cung bay ra, đáp xuống trước mặt Mạnh An Văn.
“Đông Phương Dịch tiếp kiến An thần, tiếp kiến Lâm Thần Tướng.”
“Mạnh Mỗ tiếp kiến Đông Phương quốc chủ.”
“Lâm Mặc Ngữ tiếp kiến Đông Phương quốc chủ.”
Ba người chào hỏi lẫn nhau.
Đông Phương Dịch biết rằng Mạnh An Văn đột nhiên đến vào ban đêm như thế này, chắc chắn là có việc gấp: “An Thần có việc gì sao? Cứ việc nói thẳng.”
Mạnh An Văn lập tức kể lại chuyện Thôn Hồn Thú.
“Thứ lỗi cho Đông Phương Dịch quê mùa nhưng ta chưa bao giờ nghe nói qua Thôn Hồn Thú là vật gì.” Đông Phương Dịch lộ vẻ mờ mịt.
Nhưng có thể khiến cho Mạnh An Văn căng thẳng như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Mạnh An Văn nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Ta biết hoàng thất các ngươi có mật khố, ta muốn tra một chút tài liệu liên quan tới Thôn Hồn Thú.”
Mạnh An Văn ám chỉ là mật khố, không phải những gì Lâm Mặc Ngữ đã xem qua.
Những cái đó chỉ là những thứ bề ngoài, chỉ có thể nói là có hơi bí mật nhưng tuyệt đối không được gọi là cơ mật.
Thứ Mạnh An Văn nói lúc nãy lại là thứ cơ mật nhất trong những tài liệu đó.
Đông Phương Dịch không dám từ chối yêu cầu của Mạnh An Văn một cách trực tiếp như thế.
Nhưng mà việc kiểm tra những tài liệu cơ mật nhất của hoàng thất là chuyện rất quan trọng, cho dù là ông ta thì cũng không dám đồng ý bừa bãi.
Đông Phương Dịch nói: “Tộc thúc Đông Phương Lực là người trông coi mật khố, ta sẽ đi hỏi hắn ta xem thử có biết chút gì liên quan tới Thôn Hồn Thú không.”
Mạnh An Văn gật đầu: “Vậy thì làm phiền quốc chủ rồi.”
“Không có gì.” Đông Phương Dịch nói chuyện khá khách sáo, không hề lên mặt coi thường.
Đông Phương Dịch dẫn bọn hắn đến một phòng khách rồi kêu người chuẩn bị loại trà tốt nhất, sau đó ông ta đi tới mật khố trước.
Chưa được bao lâu thì công chúa Đông Phương Dao đi tới.
Nàng ta và Thư Hàn là bạn thân của nhau, sau khi hai người gặp mặt thì đã ngay lập tức tám chuyện.
Nghe Thư Hàn kể lại chuyện vừa mới xảy ra, ngay cả Đông Phương Dao cũng không khỏi giật mình.
“Hàn tỷ, Thôn Hồn Thú này thật sự đáng sợ như vậy sao?” Đông Phương Dao cảm thấy khá đồng cảm nên cũng vô cùng căng thẳng.
Thư Hàn gật đầu: “Chắc chắn là rất đáng sợ. Lúc đó sắc mặt của gia gia ta cũng đã thay đổi, trông rất sốt ruột. Đến cả An thần cũng không kém cạnh, may mà có Lâm thần tướng, là hắn đã cứu ta.”
Đến tận bây giờ Thư Hàn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, vẫn chưa kịp phản ứng lại trước sự bất lực và hoảng sợ trong lòng.
Quan trọng là đến cả thuật Dò Thám cũng không lấy được một chút thông tin nào có ích cả, xém chút nữa còn hại chết cả chính mình.
Nàng ấy không thể tưởng tượng được tại sao trên đời lại có một thứ đáng sợ như Thôn Hồn Thú.
Đông Phương Dao liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ một cách rất kín đáo, sau đó lại hừ nhẹ một tiếng, âm thanh chỉ đủ để chính bản thân nghe được.
Nàng ta sẽ không quên việc Lâm Mặc Ngữ không cho mình mượn Khô Lâu.
Mặc dù Lâm Mặc Ngữ đã đồng ý cứu mẫu thân nàng ta, hơn nữa bản thân còn xém chút nữa đã hại chết Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng mà việc nào phải ra việc đó, người ngoài hoàn toàn không thể nào hiểu được tâm tư của phụ nữ đâu.
Mà đừng nói đến người ngoài, đôi khi chính bản thân mình còn chẳng thể hiểu được.
Thư Hàn thấy mấy biểu cảm nhỏ của Đông Phương Dao thì nói: “Ngươi cũng đừng trách Lâm thần tướng, chỉ cần Lâm thần tướng có năng lực thì chắc chắn sẽ cứu. Lần này Lâm thần tướng còn cầm theo hai giọt Giao Tích Tủy có thể giải được kịch độc, nhờ gia gia điều chế thuốc để xem thử có thể giải được độc của Hủ Thi hay không.”