Chương 1070: Hoạ phúc liền kề, có thể là cơ duyên (2)
“Cái đó chính là tuỷ sống của BOSS thế giới cấp 85, là bảo vật vô giá đó.”
Đông Phương Dao nói nhỏ: “Thật à?”
Thư Hàn gật đầu: “Đương nhiên là sự thật rồi, ta lừa ngươi làm gì chứ.”
Lúc này Lâm Mặc Ngữ vẫn đang nói chuyện với Mạnh An Văn.
“Lão sư, ngài nghĩ bên trong hoàng thất sẽ có tài liệu liên quan đến Thôn Hồn Thú sao?”
Mạnh An Văn nói: “Hoàng thất Thần Hạ đã truyền thừa hơn ngàn năm nay. Suốt nghìn năm phong ba bão táp đó, có rất nhiều đại gia tộc mọc lên rồi ngã xuống nhưng chỉ có hoàng thất là mãi vẫn không sụp đổ.”
“Nếu bọn họ cũng không có tài liệu về Thôn Hồn Thú thì những gia tộc khác cũng không có.”
“Hơn nữa lần này nếu muốn đối phó với Thôn Hồn Thú thì cũng cần phải sử dụng sức mạnh của hoàng thất.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý của Mạnh Văn An.
Muốn phong tỏa tỉnh thành cần có sự phối hợp giữa lực lượng quân đội và chính quyền ở các địa phương.
Những lực lượng hành chính đó đều do hoàng thất nắm giữ.
Nếu không có lệnh của hoàng thất, cho dù có phong tỏa một tỉnh hay thành phố nào thì chắc chắn kết quả vẫn sẽ là sự xuất hiện của đại loạn.
Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ: “Mọi vật trên đời tương sinh tương khắc, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết. Nếu hoàng thất không có tài liệu thì ta có thể đi hỏi nó.”
Nó? Mạnh An Văn hoảng sợ: “Ngươi đang nói đến cái vị đang ở khu vực trung tâm kia sao?”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng: “Nó đã sống biết bao nhiêu năm nay, chắc sẽ biết một ít tình hình liên quan tới Thôn Hồn Thú.”
Mạnh An Văn gật đầu: “Mặc dù ta chưa từng nói chuyện với nó nhưng mà vẫn biết một ít truyền thuyết về nó. Nghe nói là không có chuyện gì mà nó không biết.”
Lâm Mặc Ngữ cười nhẹ một cái: “Đó không phải là tất cả.”
Tiếng bước chân vang lên, Đông Phương Dịch và Đông Phương Lực cùng nhau đi tới.
Đông Phương Lực trông coi mật khố của hoàng thất, vậy nên gần như hắn ta đã xem qua toàn bộ tài liệu trong mật khố.
Mạnh An Văn hỏi thẳng: “Thế nào?”
Đông Phương Lực lấy ra một quyển sách rất cũ: “Trong đây có toàn bộ tài liệu liên quan đến Thôn Hồn Thú.”
“Tài liệu về Thôn Hồn Thú quá xa xưa hơn nữa còn rất lộn xộn. Vào tám trăm năm trước hoàng thất của bọn ta đã từng sắp xếp lại một lần, gom tất cả tài liệu liên quan đến Thôn Hồn Thú để chung một chỗ.”
Mạnh An Văn xem nhanh qua một lượt, với năng lực gặp qua là không quên được của hắn ta thì mấy cái này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Sau khi xem xong, cuốn sách đã nằm trong tay của Lâm Mặc Ngữ.
Lúc này Đông Phương Lực mới mở miệng hỏi: “An thần, ngài có chắc đó đó là Thôn Hồn Thú?”
Mạnh An Thần ừ một tiếng: “Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Thôn Hồn Thú. Tất cả đều hoàn toàn trùng khớp với tài liệu trên sách.”
Lúc này, Đông Phương Dịch có hơi cau mày: “Đây là một thảm họa, An thần, ngài định làm gì?”
Mạnh An Văn nói: “Vừa rồi ta đã nghĩ ra một biện pháp để đối phó nhưng mà cần phải thương lượng với Đông Phương quốc chủ đã. Lúc đầu ta còn tưởng lần này sẽ là một thảm họa lớn nhưng bây giờ, sau khi coi tài liệu thì ta phát hiện ra rằng đây cũng có thể sẽ là một cơ duyên lớn.”
Đông Phương Dịch nhíu mày.
Cơ duyên lớn, câu này có nghĩa là gì.
Ông ta chưa từng coi qua tài liệu nhưng chỉ mới nghe Đông Phương Lực nói một chút đã biết được sự đáng sợ của Thôn Hồn Thú rồi.
Chẳng lẽ trong tài liệu còn ghi chép những thứ khác?
Đông Phương Lực đã từng xem qua cuốn tài liệu này rồi nhưng hắn ta không nhìn thấy có cơ duyên gì lớn cả.
“Kính xin An Thần nói rõ ra!” Đông Phương Dịch cứ liên tục nói.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ cũng đã xem xong toàn bộ cuốn sách, hắn thở nhẹ: “Họa phúc liền kề, có lẽ thật sự sẽ là trận cơ duyên.”
Lời nói của Mạnh An Văn đã đủ khiến cho mọi người tin tưởng rồi, bây giờ Lâm Mặc Ngữ lại nói như vậy nữa, về cơ bản thì lại càng yên tâm hơn.
Đông Phương Dịch cũng đã xem qua một lượt tài liệu liên quan tới Thôn Hồn Thú nhưng vẫn không nhìn ra được thứ gì từ trong đó.
Đông Phương Lực trầm giọng nói: “Lão phu cũng đã từng coi qua tài liệu liên quan tới Thôn Hồn Thú nhưng không phát hiện ra cái gì. Không biết tại sao An Thần và Lâm thần tướng lại cho rằng đây sẽ là một trận cơ duyên lớn.”
Mạnh An Văn nhìn qua Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu Ngữ, ngươi nói đi.”
Chắc là đáp án của hai người cũng giống nhau.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Việc này phải bắt đầu nói từ lịch sử của Nhân tộc…”
Lâm Mặc Ngữ đã xem qua một ít tài liệu không quá bí mật trong mật khố của hoàng thất, còn có rất nhiều tài liệu của học viện kết hợp với những trải nghiệm của bản thân, còn có những lần giao lưu với “bạn tốt” Antares.
Bây giờ kiến thức về lịch sử Nhân tộc và toàn bộ kiến thức cấp cao của hắn đã vượt xa người bình thường.
Dù cho có là cường giả cấp Thần thì cũng không bằng hắn.