Chương 1078: Thời đại thay đổi, lòng người thay đổi (2)
Mạnh An Văn tiện tay phong tỏa bí cảnh này, không cho bất kỳ ai vào.
Thư dược thần và Thư Hàn trở về phủ Dược Thần của mình.
Mạnh An Văn đưa Lâm Mặc Ngữ và Cao Dương trở về Tiểu viện Bạch Thần.
Bạch Ý Viễn đang ngủ gật, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngữ, bạn của ngươi đã khỏi rồi à?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Khỏi rồi.”
“Bạch Thần!”
Cao Dương đột nhiên kêu lên, cả người quỳ rạp xuống đất, chỉ thiếu nước dập đầu với Bạch Ý Viễn.
Cả người hắn ta run rẩy, vô cùng kích động.
Miệng thì kêu lên trông rất sợ hãi: “Không ngờ đời này còn có thể gặp được Bạch Thần đại nhân, bây giờ ta có chết cũng đáng...”
Bộ dạng này khiến cho Bạch Ý Viễn giật mình: “Tiểu Ngữ, bạn ngươi làm sao vậy?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu thở dài: “Tên này cứ vậy đấy, không cần để ý đến hắn ta.”
Mạnh An Văn nói: “Vết thương của bạn ngươi vừa mới khỏi, đừng kích động như vậy. Lão Bạch, ngươi đưa hắn ta đến học viện Hạ Kinh ở tạm đi, ta và Tiểu Ngữ có chuyện muốn nói.”
Vẻ mặt Mạnh An Văn rất nghiêm túc, Bạch Ý Viễn biết là đã thật sự có chuyện rồi.
Ông đứng dậy, kéo Cao Dương lên: “Tiểu tử, đi theo ta.”
Lâm Mặc Ngữ cũng nói: “Trước mắt ngươi cứ đến học viện Hạ Kinh ở tạm đi, chuyện khác ta sẽ sắp xếp sau.”
Lúc này Cao Dương vẫn còn đang chìm trong sự kích động nên đã bị Bạch Ý Viễn kéo đi trong sự mơ màng.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Mặc Ngữ nhìn Mạnh An Văn: “Mạnh lão sư, chắc chắn ngài đã nhìn ra rồi chứ?”
Mạnh An Văn nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Đã nhìn ra kha khá rồi, tốt nhất là ngươi nên tự nói đi.”
Không chỉ Mạnh An Văn có chuyện muốn nói mà Lâm Mặc Ngữ cũng có chuyện muốn nói.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ngoài đại trận Dung Hồn, Antares còn đưa cho ta thuốc Dung Hồn.”
Mạnh An Văn gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Lâm Mặc Ngữ rót cho hắn ta một chén trà: “Antares nói, trận pháp này có lẽ sẽ giúp ta có cơ hội đặt nền móng để trở thành siêu thần giả.”
Lông mày Mạnh An Văn giật giật vài cái nhưng cũng không nói gì.
Trông thì có vẻ bình tĩnh nhưng ngón tay hơi run rẩy kia đã phản bội lại sự kích động trong lòng hắn ta.
Lâm Mặc Ngữ thuật lại nguyên văn lời nói của Antares, Mạnh An Văn cẩn thận suy ngẫm.
Về sự tỉ mỉ, Lâm Mặc Ngữ biết mình không bằng Mạnh An Văn.
Mạnh An Văn luôn có thể phân tích ra rất nhiều chi tiết từ những lời nói vụn vặt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Mạnh An Văn cố gắng kìm nén cảm xúc hơi kích động của mình lại, uống một ngụm trà nóng rồi mới lên tiếng: “Nó nói đúng, dù có bao nhiêu cấp Thần cũng không bằng một siêu thần giả.”
“Vì nó đã nói đại trận Dung Hồn có thể giúp ngươi đặt nền tảng để trở thành siêu thần giả, vậy thì lão sư sẽ dốc hết sức để giúp ngươi.”
“Hơn nữa, ta cảm nhận được trong lời nói của nó, hình như nó rất hy vọng ngươi có thể trở thành siêu thần giả.”
“Đại trận Dung Hồn này, dù ngươi có không muốn, nó cũng sẽ nhét cho ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ cười khổ: “Ban đầu ta đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, xem ra ta vẫn chưa đủ thông minh.”
Mạnh An Văn cười ha ha: “Ngươi đã đủ thông minh rồi.”
“Nhưng trận pháp này quá phức tạp, hơn nữa linh hồn của mỗi người đều có giới hạn.”
“Ngươi không thể dùng tất cả Thôn Hồn Thú để tăng cường linh hồn của mình được, quá nhiều cũng không tốt.”
“Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị hai phương án. Cần phải chuẩn bị đại trận Dung Hồn, thuốc Dung Hồn cũng cần phải chuẩn bị.”
Lâm Mặc Ngữ lấy công thức pha chế thuốc Dung Hồn ra đưa cho Mạnh An Văn: “Đây là công thức pha chế thuốc Dung Hồn, ta nghe theo lão sư.”
Mạnh An Văn gật đầu: “Vậy chúng ta sẽ lấy phạm vi là đế quốc Thần Hạ để bố trí đại trận Dung Hồn này. Đến lúc đó, ngươi sẽ là mắt trận để có thể hấp thụ đủ sức mạnh linh hồn.”
“Những người còn lại chỉ cần ngay lập tức uống thuốc Dung Hồn, cũng có thể tạo ra không ít thiên tài cho đế quốc Thần Hạ.”
Vừa nói, Mạnh An Văn vừa xem công thức pha chế thuốc Dung Hồn.
Tuy hắn ta không phải là Dược Tễ Sư nhưng có một số thứ tương tự nhau thì hắn ta vẫn biết một chút.
Thuốc chính của thuốc Dung Hồn sử dụng một loại vật liệu tên là Hồng Thạch.
Hồng Thạch chính là vỏ sò màu đỏ mọc trên đá trong bí cảnh.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Lão sư, thực ra ta không cảm thấy đế quốc Thần Hạ có lợi ích gì khi tạo ra quá nhiều thiên tài.”
Đột nhiên Mạnh An Văn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mặc Ngữ, ánh mắt mang theo sự nghi vấn: “Tại sao ngươi lại nói vậy?”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ: “Ta cảm thấy, đối với chức nghiệp giả, sự kiên định, dẻo dai, phẩm chất, v.v., quan trọng hơn tư chất và thiên phú.”
“Ta đã gặp người có tư chất bình thường nhưng phẩm chất cao thượng, không sợ chết.”
“Cũng gặp người có gia thế tốt nhưng lại tham sống sợ chết.”
“Hơn nữa, loại người này dễ bị cám dỗ, dù có trưởng thành cũng có thể trở thành con rối của ác ma.”