Chương 1079: Từ đầu đến cuối vẫn luôn tồn tại kỳ tích (1)
Mạnh An Văn không nói gì mà là đang suy nghĩ về lời nói của Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục nói: “Ta biết lão sư hy vọng đế quốc Thần Hạ, người người như rồng nhưng bây giờ đã khác xưa rồi.”
“Năm đó, khi Thôn Hồn Thú gây họa, ác ma và Long tộc chưa đến. Chưa có sự tồn tại của hội ma nô mà sự tồn vong của toàn bộ Nhân tộc chúng ta lại đang bị đe dọa.”
“Tổ chim bị phá, trứng nào còn nguyên vẹn. Trong tình huống đó, đương nhiên là Nhân tộc sẽ bất ngờ đoàn kết lại.”
“Nhưng bây giờ...”
Lâm Mặc Ngữ không nói tiếp, có một số chuyện chỉ cần nói đến đó là đủ rồi, hắn tin rằng Mạnh An Văn có thể hiểu.
Rất lâu sau, Mạnh An Văn mới thở dài: “Đúng là vậy, ngươi nói đúng.”
“Thời đại khác rồi, lòng người cũng đã thay đổi. Vậy ngươi định làm thế nào?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Số lượng Thôn Hồn Thú không ít, một mình ta chắc chắn sẽ không thể nào tiêu hóa hết sức mạnh linh hồn được, vậy nên sức mạnh linh hồn còn thừa, có lẽ sẽ có thể cho một số người nhất định. Ví dụ như ngài, Bạch lão sư, Nghiêm lão sư, tỷ tỷ của ta, Y Y, Cao Dương, v.v. đều có thể.”
“Ta biết suy nghĩ của ta có chút ích kỷ nhưng lại không thể không ích kỷ một chút.”
Mạnh An Văn nhíu mày: “Vậy thì ta cần phải sửa đổi trận pháp một chút, hơn nữa phải do ngươi toàn quyền điều khiển, áp lực của ngươi sẽ rất lớn.”
Lâm Mặc Ngữ biết Mạnh An Văn đã chấp nhận đề nghị của mình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lời nói của hắn có chút ích kỷ, sợ rằng Mạnh An Văn không thể chấp nhận.
Nhưng may mắn thay, Mạnh An Văn vẫn rất cởi mở.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Chỉ cần lão sư có thể sửa đổi trận pháp, chuyện khác cứ giao cho ta.”
“Còn thuốc Dung Hồn, có thể để dành, sau khi chúng ta chuẩn bị xong sẽ giao cho Dược thần tiền bối để ông ấy nghiên cứu ra thuốc tương ứng.”
Hai người bàn bạc một hồi rồi quyết định mọi chuyện.
Toàn trận pháp này quá lớn, phải bao phủ toàn bộ đế quốc Thần Hạ.
Việc lựa chọn các điểm phân phối của trận pháp đều cần phải tính toán cẩn thận.
Về phương diện này rất có thể phải huy động quân đội, với thân phận của Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Thư dược thần đã trở về để bắt đầu nghiên cứu dược phẩm tương ứng nhưng Lâm Mặc Ngữ đã xem qua công thức pha chế rồi, cực kỳ phức tạp.
Nếu muốn nghiên cứu ra thuốc Dung Hồn giống y hệt như thế thì độ khó cũng không hề nhỏ.
Mặt khác, hoàng thất và cơ quan nắm quyền hành chính toàn quốc cũng đã hành động.
Từng mệnh lệnh được ban ra từ hoàng cung đều đã gửi đến các tỉnh thành.
Rất nhiều quan chức cấp cao của đế quốc đã hành động, đến khắp nơi trên cả nước.
Đặc biệt là tỉnh Giang Ninh, đã bị giới nghiêm trong im lặng.
Rất nhiều người đang hành động, bí mật điều tra, tìm ra tất cả những người có cơ thể bất thường trong nửa năm qua.
Sau khi điều tra, phát hiện ra có rất nhiều người như vậy.
Đặc biệt là ở Tây Hải, nơi mà Cao Dương sinh sống lại có rất nhiều.
Đế quốc đưa bọn họ đi rồi tiến hành điều trị tập trung.
Tất cả hành động đều được tiến hành trong im lặng, cố gắng không để lộ ra bất kỳ tin tức nào.
Học viên của học viện Giang Ninh đang ở nơi khác đều đã nhận được thông báo, yêu cầu họ trở về học viện ngay lập tức.
Dù đang làm gì cũng phải bỏ dở công việc để trở về.
Lâm Mặc Ngữ lại đến Côn Thành, lại gặp Phong Tự Lưu và những người khác.
Bên ngoài trận truyền tống, Lâm Mặc Ngữ gặp lại đám người Phong Tự Lưu.
Lâm Mặc Ngữ khẽ chào Phong Tự Lưu: “Cảm ơn các vị đã nói cho ta biết chuyện của Cao Dương, sau này nếu có việc gì cần ta ra tay thì cứ đến tìm ta.”
Phong Tự Lưu vội vàng xua tay: “Không dám, không dám.”
Vẻ mặt của mấy người bọn họ có hơi căng thẳng và không được tự nhiên cho lắm.
Người trước mặt cũng đâu phải là người thường, đó là Thần Tướng đấy.
Thần Tướng trẻ tuổi nhất của toàn Nhân tộc chỉ mới cấp 53 đã có chiến lực sánh ngang với cấp Thần.
Nhân vật lớn như vậy, sao có thể là người mà bọn họ có thể trèo cao được.
Được gặp mặt, nói chuyện vài câu đã là vô cùng vinh hạnh rồi.
Lâm Mặc Ngữ biết khó mà có thể thay đổi được suy nghĩ của bọn họ nhưng vẫn nói: “Không cần quá để ý đến thân phận, chúng ta đều là chức nghiệp giả Nhân tộc, đều có chung một mục tiêu, vậy thì chúng ta vẫn là đồng đội.”
Phong Tự Lưu cố gắng gật đầu, cố gắng để mình trông bớt căng thẳng hơn: “Cảm ơn Lâm thần tướng, không biết bạn của Lâm thần tướng thế nào rồi?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Hắn ta đã không sao rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chúng ta xin phép về học viện trước.” Phong Tự Lưu nói.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Sau khi trở về thì cứ làm theo lời của học viện, đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu.”
Nhìn dáng vẻ khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, mấy người bọn họ đều có hơi sửng sốt một chút.