Chương 1192: Kẻ nghe lời đều được sống sót (1)
Năng lực tinh thần của Lâm Mặc Ngữ khoá chặt Côn Lôn Tuyết Thần từ đầu đến cuối, biết được vị trí chính xác của gã ta.
Côn Lôn Tuyết Thần vẫn chưa kịp hoàn hồn từ trận tự nổ đầu tiên, Liệt Diễm Vu Yêu thứ hai đã lao đến như mong đợi.
“Không!”
Liệt Diễm Vu Yêu nổ tung trong tiếng kêu chói tai.
Thế Giới Băng Tuyết phát ra âm thanh răng rắc, ầm ầm nổ tung.
Các chức nghiệp giả đang ở trong dãy núi Côn Lôn, nhìn thấy một ánh lửa đột nhiên nổ ra trong không trung, chiếu rọi cả nghìn dặm.
“Đây là cái gì!”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nhiều Khô Lâu quá, sao có thể có nhiều Khô Lâu như vậy.”
“Người đó là ai?”
“Ta biết rồi, đây là Lâm thần tướng và quân đoàn Vong Linh của hắn.”
“Lâm thần tướng đang chiến đấu với ai sao?”
Ánh lửa cuốn qua dãy núi Côn Lôn.
Những nơi trong phạm vi 10 dặm giống như bước vào ngày xuân tháng 3 vậy, những mảng lớn băng tuyết đều tan chảy.
Ánh lửa nổ ra lần nữa trong không trung lại là một trận nổ dữ dội.
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ cùng lúc vang vọng khắp dãy núi Côn Lôn.
“Truyền lệnh Thần Tướng, tất cả mọi người rút ra khỏi trăm cây số!”
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ mang theo uy nghiêm tuyệt đối.
Ba chữ lệnh Thần Tướng đại diện cho thân phận của hắn cũng đại diện cho trọng lượng của câu nói này.
Người trong đế quốc Thần Hạ không ai dám không tuân theo.
“Tuân lệnh Thần Tướng!”
Mọi người nhanh chóng rời xa trong tiếng hô to.
Chỉ có một số người không di chuyển, bọn họ cũng chẳng phải người của đế quốc Thần Hạ, đối với lệnh Thần Tướng của đế quốc Thần Hạ bọn họ có thể không nghe theo.
Đối với những người không phải là người của đế quốc Thần Hạ hoặc là những kẻ không nghe theo lệnh, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ không đếm xỉa đến bọn họ.
Sống chết tự chịu!
Lại là một tiếng nổ nữa xảy ra, một lượng lớn những quả cầu lửa từ trên trời rơi mạnh xuống như mưa, rơi xuống mặt đất khiến cho tuyết bay tung toé.
Côn Lôn Tuyết Thần bị Hoả Diễm bao phủ khắp toàn thân, hoá thân thành quả cầu lửa khổng lồ lao vào Lâm Mặc Ngữ, hét lên chói tai: “Bổn Thần phải nghiền nát xương cốt của ngươi thành tro!”
Đôi mắt Lâm Mặc Ngữ mang theo vẻ khinh thường: “Dựa vào ngươi? Không đủ!”
Lúc này hắn đang ở dưới dãy núi, bên dưới là một mảng rừng nguyên sinh lớn.
Có rất nhiều quái vật, còn có không ít chức nghiệp giả.
Cách khu vực thành phố vài trăm km.
Nếu đã như thế thì Lâm Mặc Ngữ cũng không phải băn khoăn nữa.
Lâm thần tướng đã được hạ xuống trước đó, nếu không nghe lời rời khỏi vậy thì đó là số mệnh đã được định sẵn.
Đối mặt với Côn Lôn Tuyết Thần đang nhào đến trước mặt, Phù Văn trên hai mu bàn tay của Lâm Mặc Ngữ cùng lúc phát sáng.
[Cường Binh]
[Tụ Lực]
Hai kỹ năng [Nguyên Thuỷ Phù Văn] được kích hoạt cùng lúc.
Thuộc tính của Lâm Mặc Ngữ bỗng chốc nâng cao đến cực hạn, lúc này năng lực chiến đấu của quân đoàn Vong Linh cũng tăng cao đến trạng thái đỉnh điểm.
Đối phó với Thần Linh thì việc tăng cao năng lực chiến đấu của những thuộc tính này cũng không có nhiều tác dụng.
Ngay cả việc cầm chân cũng khó mà làm được.
Thế nhưng chuyện mà Lâm Mặc Ngữ cần làm chẳng phải cầm chân chúng mà là bản thân hắn và quân đoàn Vong Linh có thể chống đỡ lâu hơn một chút trước mặt Thần Linh, cho dù là chống đỡ lâu hơn mấy giây cũng đã quá đủ.
Hai bên phân sống chết cũng chỉ cần mấy giây để quyết định.
Bốn lần tự nổ liên tiếp của Liệt Diễm Vu Yêu cũng không gây ra quá nhiều sát thương cho Côn Lôn Tuyết Thần mà chỉ phá huỷ Thế Giới Nguyên Tố mà gã ta bố trí.
Chuyện quan trọng nhất chính là khiến gã ta phẫn nộ, mất đi lý trí.
Tất cả kết quả đều nằm trong tính toán của Lâm Mặc Ngữ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Mặc Ngữ, quả nhiên gã ta liều mạng lao đến mà không màng hậu quả.
Gió tuyết gào thét cuốn qua dập tắt Hỏa Diễm trên người gã ta, Liệt Diễm Vu Yêu sau khi tự nổ cũng đã mất đi sức mạnh của cấp Ngụy Thần bị Côn Lôn Tuyết Thần cố sức bắt lấy.
Hoả Diễm trên người Liệt Diễm Vu Yêu dập tắt cực nhanh, sắp bị đóng băng ngay lập tức.
Cánh tay còn lại của Côn Lôn Tuyết Thần phất ra, một Cự Chưởng rền vang trong không trung đập về phía Lâm Mặt Ngữ.
Cự Chưởng này đã khoá chặt Lâm Mặc Ngữ, bị bao phủ bởi sức mạnh băng tuyết được tạo thành từ Nguyên Tố Nước Tinh Khiết, muốn tránh cũng không tránh được.
Lâm Mặc Ngữ cũng chưa từng nghĩ sẽ tránh, lúc này tất cả thuộc tính của gã ta đạt đến cả triệu, cộng thêm Chuyển Giao Sát Thương, Lâm Mặc Ngữ tự tin nhận lấy chưởng này.
Không sai, mục đích thứ nhất mà Lâm Mặc Ngữ thi triển hai kỹ năng [Nguyên Thuỷ Phù Văn] chính là vì chặn hết tấn công của Côn Lôn Tuyết Thần một lần, một lần là đủ rồi.