Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1096 - Chương 1096: Cừ Thật, Lại Thêm Một Người (1)

Chương 1096: Cừ thật, lại thêm một người (1)
Khoé miệng Lâm Mặc Ngữ khẽ co rúm lại: “Bạch lão sư, nói xấu sau lưng Mạnh lão sư, không tốt đâu.”

Bạch Ý Viễn cắt lời: “Nói vậy thì có làm sao, có đang ở trước mặt ta cũng nói như vậy.”

Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng hỏi: “Vậy Bạch lão sư, ngài có người mình thích không?”

Lúc đầu ánh mắt Bạch Ý Viễn lấp lánh hết cả lên, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm hẳn đi…

Ông ấy khẽ thở dài, đôi mắt nhắm lại rồi cũng không nói chuyện nữa.

Trong khoảnh khắc ánh mắt có sự thay đổi lúc ban nãy, Lâm Mặc Ngữ đã nhìn thấy một sự đau khổ.

Lâm Mặc Ngữ cũng rất biết điều mà không nói nữa, biết rằng hắn đã hỏi một câu không nên hỏi.



Thí luyện phó bản Thần Thạch cũng chính là cái mà Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn hay nói là đại hội xem mắt, sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa.

Nhưng mười ngày trước đã có các Đại Gia Tộc, các bên thế lực khác nhau, thậm chí những người thuộc các học viện hàng đầu cũng vội vàng đi đến.

Pháo đài số bốn trở nên vô cùng náo nhiệt.

Giữa những người trẻ tuổi họ bắt chuyện giao lưu trao đổi với nhau.

Phía quân đội còn đặc biệt bố trí thêm mấy võ đài dùng thi đấu trong pháo đài, để mọi người có thể trau dồi giao lưu với nhau.

Trong đám người trẻ tuổi, đôi khi sẽ thường xuyên gây ra tranh luận, thậm chí còn cãi vã.

Đúng lúc võ đài có thể dùng để giải quyết vấn đề này.

Giữa các chức nghiệp giả chỉ cần không bị đánh chết, bị thương một chút đều có thể trị khỏi.

Ở đây đều có những thiên tài của các Gia tộc đến giao lưu, thiên chi kiêu tử*, nam thanh nữ tú.

(*): là những người tài giỏi nhất của đất nước, niềm kiêu hãnh của đất nước đó.

Có những người vừa ý lẫn nhau cũng có những người được trưởng bối trong Gia tộc làm mai mối để đến với nhau.

Những người thế hệ trước đưa họ đến đây, lúc này ai ai cũng mang theo nụ cười trở thành bà mối.

Bạch Ý Viễn chỉ mấy người trẻ tuổi đi qua đi lại: “Ta nói không sai đúng chứ, ngươi nhìn xem nhiều người như thế mà mới có mấy ngày đã thành đôi thành cặp hết rồi.”

Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, đồng thời cũng phát tín hiệu qua cho Ninh Y Y.

Nhưng cũng không nhận được hồi đáp: “Y Y vẫn chưa đến.”

Bạch Ý Viễn ngắt lời: “Trong mắt tiểu tử ngươi chỉ có mỗi Ninh Y Y, người đẹp trên thế giới nhiều như vậy sao ngươi không thử chọn thêm đi.”

Lâm Mặc Ngữ sững sờ, không biết tại sao Bạch Ý Viễn lại nói như thế.

Bạch Ý Viễn nói tiếp: “Ý của ta là, tuy Đế quốc quy định một vợ một chồng nhưng Thần Tướng và cường giả cấp Thần đều có đặt quyền, cưới thêm mấy người nữa cũng không thành vấn đề.”

“Cũng giống như Mạnh lão sư của ngươi đấy, nếu như hắn ta muốn cưới, ít nhất cũng có mười bảy mười tám người đẹp xếp hàng đến tận cửa.”

Bạch Ý Viễn lại bắt đầu nói năng không kiêng cữ, Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể mỉm cười và không trả lời lại.

Bạch Ý Viễn tiếp tục nói: “Chắc là ngày mai hoặc ngày mốt Ninh Y Y sẽ đến, ngươi đi dạo trong pháo đài trước đi, đa số người trong đó đều là những người trẻ tuổi, các ngươi có thể giao lưu nhiều hơn.”

Lâm Mặc Ngữ vừa định nói chuyện thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói nũng nịu.

“Ý Viễn!”

Trong giọng nói mềm mại mang theo sự quyến rũ, lại để lộ chút khí khái anh hùng, rất êm tai.

Sau khi Bạch Ý Viễn nghe được giọng nói này, bỗng nhiên giống như một con mèo xù lông vậy: “Tiểu Ngữ, vi sư có chuyện đi trước một bước, ba ngày sau gặp lại.”

Ông ấy soạt qua một tiếng rồi bay vút lên trời rời đi.

Tiếp theo đó Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đi đến cực nhanh.

Trông người phụ nữ cũng đã ngoài 30, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, toàn thân toát lên khí chất bất phàm.

Khi thấy được Bạch Ý Viễn hoảng hốt rời đi, người phụ nữ quát tháo một tiếng rồi cũng bay vút lên trời giống như thế, tốc độ chẳng hề chậm hơn Bạch Ý Viễn chút nào.

Đây cũng là một vị cường giả cấp Thần cũng chẳng hề yếu kém hơn Bạch Ý Viễn bao nhiêu.

Hơn nữa, rõ ràng là Bạch Ý Viễn đang né tránh đối phương.

“Bạch lão sư… Ngươi như thế này là đang sợ bà ấy sao?”

Trong ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ mang theo nụ cười, giống y như đã phát hiện ra lục địa mới vậy, có chút thú vị.

Bạch Ý Viễn mang theo sự hoảng hốt ‘bỏ chạy’, Lâm Mặc Ngữ dở khóc dở cười.

Quả đúng thật là ác quả ác báo, mới vừa rồi còn chế giễu sau lưng Mạnh An Văn, bây giờ bỗng dưng lại rơi xuống người ông ấy.

“Xem ra câu chuyện của Bạch lão sư cũng không đơn giản đâu.”

Trên mặt Lâm Mặc Ngữ mang theo nụ cười, suy nghĩ về câu chuyện mà Bạch Ý Viễn có thể gặp phải.

Đi trong pháo đài và hòa nhập vào trong dòng người.

Trong pháo đài có 3 võ đài phát sáng lấp lánh, trận pháp bao trùm khắp các võ đài.

Trên võ đài có thể tiến hành thi đấu.

Trên võ đài có một kỵ sĩ đang đối đầu trực diện với một cung tiễn thủ.
Bình Luận (0)
Comment