Chương 1095: Ai dám lôi thôi dài dòng, đấm trả lại cho một đấm (2)
Trận pháp này cực kỳ phức tạp, cần bày trận ở rất nhiều nơi.
Đồng thời Mạnh An Văn cũng dùng đến sức mạnh của quân đội, cộng thêm sự hỗ trợ toàn lực từ phía Đông Phương Dịch nên việc bố trí cũng được xem là thuận lợi.
Theo như suy tính của Mạnh An Văn, khoảng một tháng nữa thì có thể hoàn thành việc bố trí.
Mạnh An Văn hơi phấn khích khi có thể nghiên cứu ra đại trận Dung Hồn, đây là một trận pháp siêu cấp mà từ trước đến giờ hắn ta chưa từng tiếp nhận qua.
Không những cấp độ của trận pháp đạt đến cấp Thần mà quy mô lại càng chưa từng có từ xưa đến nay.
Trận pháp hắn ta bố trí trước đây nhiều nhất cũng chỉ bao phủ một thành phố.
Thế nhưng trận pháp này phải bao phủ toàn quốc, cả nghìn thành phố.
Đối với hắn ta mà nói thì đây là một thách thức chưa từng có từ trước đến nay.
Trước khi Mạnh An Văn sắp lên đường đã từng nói, nếu như hắn ta thành công chắc chắn có thể thăng lên cấp 96, trở thành Trận Pháp sư cấp Thần Cao Cấp.
Lịch sử của Nhân Tộc có ghi chép chỉ từng xuất hiện một Trận Pháp sư cấp Thần Cao Cấp.
Chính là vị đã phong ấn Thế Giới Hủ Thi nhưng ông ta cũng đã chết ngay sau khi phong ấn Thế Giới Hủ Thi.
Trận pháp phong ấn Thế Giới Hủ Thi chính là do ông ta dùng sinh mệnh để đổi lấy.
Từ đó về sau, trong Nhân Tộc cũng chưa bao giờ xuất hiện Trận Pháp sư cấp Thần Cao Cấp nữa, thậm chí cả Trận Pháp Sư cấp Thần cũng xuất hiện rất ít.
Mạnh An Văn có triển vọng đột phá, Lâm Mặc Ngữ cũng cảm thấy vui mừng cho hắn ta.
Cảm nhận được sự rung chuyển không gian, Bạch Ý Viễn khẽ mỉm cười, bộ dạng uể oải nói: “Tiểu Ngữ, qua đây rót trà cho vi sư.”
Lâm Mặc Ngữ trực tiếp đi qua rót trà cho Bạch Ý Viễn, hai tay dâng trà lên tay của Bạch Ý Viễn.
“Lão sư, mời.”
Bạch Ý Viễn nhìn Lâm Mặc Ngữ, khẽ cau mày: “Ngươi đụng phải Thần Linh rồi sao?”
“Đúng vậy, đụng phải một Thần Linh cấp 90.”
Hắn cũng tự rót cho mình một tách, hương thơm của trà thanh dịu, đúng lúc có thể xoa dịu khí tức sau trận đại chiến.
Bạch Ý Viễn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Mặc Ngữ tuỳ ý nói: “Gã ta muốn giết ta, sau đó thì bị ta giết rồi.”
Bạch Ý Viễn sững sờ: “Giết như thế nào? Thần Linh không dễ giết!”
Lâm Mặc Ngữ kể lại hết quá trình.
Khi nghe được Côn Lôn Thần Tuyết tự nổ, Bạch Ý Viễn bất giác không khỏi cau mày mấy lần.
Thần Linh tự nổ, cho dù là ông ấy cũng có thể sẽ bị thương chút ít.
Vậy mà Lâm Mặc Ngữ lại không hề có chút tổn thương nào, ông ấy nghi ngờ bản thân rằng có phải ông ấy đã đánh giá thấp người đồ đệ tốt này rồi hay không.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Vốn dĩ nghĩ rằng sắp phải làm phiền ngài đi giải trừ khí độc nhưng bây giờ lại không cần nữa rồi.”
“Chỉ có điều, trong quá trình ta tranh đấu với Côn Lôn Tuyết Thần, có vài tên bị liên lụy mà chết theo.”
“Bọn họ có mấy người là người của đế quốc Thần Hạ chúng ta, còn có mấy người là người của nước khác.”
Bạch Ý Viễn không một chút quan tâm mà phủi tay: “Mấy tên không nghe lệnh Thần Tướng, không đáng để cảm thông.”
“Còn về những người của nước khác, chết trong lãnh thổ của đế quốc Thần Hạ ta đó là do bọn chúng tự tìm đến.”
“Nước nào dám nhảy ra lôi thôi dài dòng, lão tử đấm trả lại cho một đấm.”
Phương thức này cũng rất là Bạch Ý Viễn.
Lâm Mặc Ngữ lấy ra Côn Lôn Tuyết Thảo vừa mới thu được: “Lão sư, ngài xem thử đây là cái gì?”
Bạch Ý Viễn lướt mắt qua một lượt, sau đó quét qua thuật Dò Thám, gương mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đồ tốt, làm thế nào mà ngươi có được?”
“Ta đấu đơn vượt qua được Côn Lôn Thần Cung, đạt được đánh giá xuất sắc, sau đó thì cho ta phần thưởng ngoài định mức này.”
Nghe được câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ, Bạch Ý Viễn có rất nhiều cảm nghĩ.
Ông ấy biết năng lực chiến đấu của Lâm Mặc Ngữ gần như khác thường, hoàn toàn có thể nghiền nát phó bản cùng cấp.
Đặc biệt là sau khi cấp độ cao hơn rồi, phó bản khó hơn nữa thì cũng giống như một trò chơi đối với Lâm Mặc Ngữ vậy.
Lâm Mặc Ngữ có thể giành được phần thưởng ngoài định mức cũng chẳng hề có chút bất ngờ nào cả.
Bạch Ý Viễn nói: “Ngươi cất cho kĩ món đồ này, đợi lão Mạnh quay về rồi hỏi thử hắn ta, có vài món đồ hắn ta sẽ hiểu rõ hơn nhiều.”
“Thế nhưng e rằng lần này lão Mạnh sẽ bận rộn rất lâu, không biết có đi Đại hội xem mắt hay không.”
“E là những nhân tình cũ đó của lão Mạnh lần này phải thất vọng rồi.”
Lâm Mặc Ngữ sững sờ, sao bất thình lình vẫn đang trò chuyện vui vẻ mà đột nhiên lại thay đổi phong cách rồi.
Đang yên đang lành lại lôi nhân tình cũ của Mạnh An Văn ra tán dóc.
Bạch Ý Viễn vô cùng thần bí nói: “Ngươi không biết à, lão Mạnh cực kỳ nhiều nhân tình, nếu như ngày đó cái tên đó suy nghĩ không thoáng thì tiểu tử nhà ngươi phải có ít nhất là tám người, không, mười tám người sư mẫu rồi.”