Chương 1194: Ai dám lôi thôi dài dòng, đấm trả lại cho một đấm (1)
Sau khi Côn Lôn Tuyết Thần nghe nói xong, sững lại một giây, tiếp đó bật cười điên cuồng: “Thì ra là vậy, thế mà lại là thế này!”
“Chẳng trách ngươi không sợ ta, hóa ra vậy mà ngươi đã từng giết ba vị cấp Thần.”
“Ta sắp chết rồi, ngươi lại sắp giết được vị Thần thứ 4.”
...
“Nhưng mà thân là Thần Linh, cho dù ta có chết thì cũng phải chết một cách có tôn nghiêm!”
Giọng nói vừa dứt, bỗng nhiên cơ thể tàn phế của gã ta bắt đầu trở nên sáng chói.
Đỉnh đầu của gã ta xuất hiện một viên đá quý hình lăng trụ, mặt trên của đá quý còn có một cây Côn Lôn Tuyết Thảo.
“Thần cách!” Trong lòng Lâm Mặc Ngữ có hơi kinh hãi, lùi về sau cực nhanh.
Đồng thời Bất Tử Vu Yêu cũng được hắn triệu hồi ra.
Hắn truyền ra giọng nói gấp rút: “Tất cả mọi người, rút lui, càng xa càng tốt!”
Nhưng vì đã quá trễ giọng nói của hắn căn bản không kịp truyền đi bao xa.
Cả dãy núi Côn Lôn bắt đầu rung chuyển.
Tuyết trong dãy núi Côn Lôn không biết đã tích lũy bao nhiêu năm, lúc này đều bay ngược lên hết ầm ầm hình thành nên một trận bão tuyết dữ dội.
Tiếp theo là một tiếng rầm cực lớn nổ vang!
Băng tuyết nổ tung, giông tố cuốn ngang trời đất.
Côn Lôn Tuyết Thần đã tự nổ, gã ta tự nổ thần thể, tự nổ thần cách, tự nổ bản thể.
Trong khoảnh khắc này đem hết tất cả mọi thứ thuộc về Thần Linh bày ra hết dưới hình thức tự nổ.
Sức mạnh khủng khiếp đâm vào người Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ bị đụng văng ra xa giống như một ngôi sao băng, sức mạnh khổng lồ hất văng hắn xa hàng trăm cây số.
Sức mạnh tự nổ của Thần Linh mạnh quá mức, khoảnh khắc Lâm Mặc Ngữ bị hất văng lên quân đoàn Vong Linh lập tức sụp đổ hoàn toàn, sau đó dưới tác dụng của Quầng Sáng Bất Tử mà tránh được cái chết.
Lâm Mặc Ngữ cũng nhờ vậy mà sống sót.
“May mà, tấn công tự nổ chỉ có một đợt!”
Lâm Mặc Ngữ hết sức vui mừng trong lòng, nếu như còn có đợt tấn công thứ hai, có lẽ hắn đã gặp nguy hiểm.
Mang theo sự vui mừng bay trở lại, nơi mà Côn Lôn Tuyết Thần tự nổ, trên mặt đất trắng xóa xuất hiện một cái hố khổng lồ.
Dãy núi ở đây đã biến mất, bị xóa bỏ bởi sức mạnh cực lớn.
Ngay cả khí độc rải rác trong không khí cũng bị quét sạch.
“Đáng tiếc, ít nhất cũng 90 ức kinh nghiệm.”
Côn Lôn Tuyết Thần do tự nổ mà chết, Lâm Mặc Ngữ không thu được bất cứ lợi ích gì.
Không những không có kinh nghiệm mà huy hiệu quân nhân cũng không có động tĩnh.
Lâm Mặc Ngữ nhìn xung quanh, may thay những người trước đó đều tránh xa cũng không có người nào chết do tự nổ.
Những người nghe lời hắn đều sống sót, người không nghe thì đều phải chết.
Trên đường quay trở lại, trong lòng Lâm Mặc Ngữ phân tích lại mọi chuyện đã qua.
Ngay từ đầu Lâm Mặc Ngữ đã đoán được Côn Lôn Tuyết Thần làm thế nào biết được hắn sở hữu Thần vị.
Vấn đề chính là đến từ Côn Lôn Tuyết Thảo.
Khi đấu đơn vượt qua được Phó bản Côn Lôn Thần Cung trong thời gian quy định thì có thể giành được phần thưởng đặc thù ngoài định mức.
Từ khi phó bản được tạo ra đến nay, có lẽ chưa có người nào từng hoàn thành.
Thế nhưng vậy mà Côn Lôn Tuyết Thảo lại vẫn luôn tồn tại.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Cây Côn Lôn Tuyết Thảo đó càng lúc càng mạnh, cuối cùng thành công nắm giữ sức mạnh gió tuyết, trở thành Thần Linh cả một hệ nguyên tố nước.
Lúc nãy khi gã ta tự nổ, trên Thần cách hiện ra hư ảnh của cây Tuyết Thảo đó, chứng thực được suy đoán của Lâm Mặc Ngữ.
“Bởi vị gã ta là Thần Linh do Côn Lôn Tuyết Thảo hóa thân thành, có thể nói sau này Côn Lôn Tuyết Thần mới được sinh ra đều là dòng dõi hậu bối của nó.”
“Lúc ta lấy được Côn Lôn Tuyết Thảo, khí tức Thần vị trong cơ thể đã bị nó cảm nhận được.”
“Vì vậy nó mới tìm đến ta nhưng nó không thể ra tay trong phó bản mà thời gian nán lại bên ngoài phó bản của ta lại ngắn ngủi.”
“Đợi mãi đến lúc ta trên đường quay trở về thì nó kéo ta vào Thế Giới Nguyên Tố.”
Lâm Mặc Ngữ tự nói một mình, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Mặc dù không nhận được lợi ích gì nhưng trận chiến này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chính tay hắn đã thực sự giết chết một vị Thần Linh, không phải là một vị Thần Linh sắp chết mà là một vị đang còn sống sờ sờ.
Cảm giác đó không cách nào diễn tả bằng lời được.
“Đáng tiếc, cái gã đó có hơi đần độn. Nếu như có thể thông minh hơn chút, có lẽ sẽ không gây rắc rối cho ta.”
“Người có thể nhận được Thần vị, dễ bị bắt nạt sao?”
…
Trong Tiểu viện Bạch Thần, Bạch Ý Viễn đang uống trà, Mạnh An Văn không có ở đó.
Gần đây Mạnh An Văn trở thành người rất bận rộn, hắn ta phải bố trí đại trận Dung Hồn nên bôn ba ở khắp mọi nơi trên toàn quốc.