Chương 1098: Cừ thật, lại thêm một người (3)
Lâm Mặc Ngữ biết Hạ Tuyết là cháu gái của Hạ Bác Giản, thực ra Hạ Tuyết là người của Hạ Gia.
Hạ Gia Hạ Kinh mặc dù không sánh bằng Ninh Gia nhưng cũng là Gia Tộc danh tiếng có lịch sử lâu đời.
Có một số nội tình bên trong cũng rất bình thường.
Cũng giống như Ninh Y Y, trong lúc đặc huấn liên tục, không bị phân tâm bất cứ thứ gì thì thăng cấp cũng sẽ nhanh hơn.
Điều khiến Lâm Mặc Ngữ không hiểu nhất chính là Tả Mai, làm thế nào Tả Mai có thể thăng cấp nhanh đến vậy.
Hạ Tuyết nói thay Tả Mai: “Chắc ngươi không biết, Tả Mai là hậu duệ của Truyền Kỳ Tả Gia.”
Truyền Kỳ Tả Gia...
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ lập tực phản ánh ra những tài liệu về Gia tộc này.
Trong lịch sử Nhân Tộc có không biết bao nhiêu Gia tộc, có những Gia tộc có thể tồn tại hàng nghìn năm, có những Gia tộc chỉ tồn tại được mấy chục năm.
Tả Gia là một Gia tộc đã tồn tại hơn 500 năm, thực lực cũng đều xếp hàng đầu trong số các Đại Gia tộc.
Tả Gia là Gia tộc thích khách nổi tiếng, người của Tả Gia gần như đều là chức nghiệp tiềm hành giả.
Bọn họ phát huy thích khách đến trình độ cao nhất, có thể nói thích khách là đỉnh cao của chức nghiệp này.
Hơn nữa huyết mạch của Gia tộc này có một đặc điểm, một khi kích hoạt, mỗi lần chuyển chức nhất định sẽ xảy ra thăng hoa chức nghiệp.
Mỗi thế hệ trong Gia tộc đều có thể xuất hiện liên tục từ đầu đến cuối mấy vị chức nghiệp giả huyền thoại cấp Cao và cường giả cấp Thần.
Bọn họ ám sát Ma Vương, tập kích giết chết Ác Ma, lập nên chiến công huy hoàng.
Tạo ra hết chiến tích này rồi lại đến chiến tích khác giống như truyền kỳ vậy.
Cái tên Truyền Kỳ Tả Gia cũng từ đó mà ra.
Thậm chí có người tiên đoán rằng, chỉ cần Tả Gia có cường giả cấp Thần thì có thể đạt đến mức bước nửa bước đến Siêu Thần.
Như thế bọn họ sẽ có năng lực ám sát Ma Hoàng.
Khi đó Tả Gia cũng trở thành cái gai đâm vào thịt trong mắt bọn Ma Vương.
Hơn mười mấy năm trước, Ác Ma phát động tập kích Tả Gia.
Ác Ma trước tiên phát động tấn công trong chiến trường Nguyên, thu hút hai vị cường giả cấp Thần của Tả Gia qua đó.
Bị một lượng lớn Ma Vương bao vây giết chết.
Hội ma nô cũng dốc toàn sức lực tàn sát Tả Gia, đồng thời còn triệu hồi đến phân thân của Ma Vương.
Tả Gia gần như bị xóa sổ chỉ trong một đêm.
Người biết chuyện này cũng không nhiều, Lâm Mặc Ngữ cũng là nhìn thấy trong số rất nhiều tài liệu.
Lâm Mặc Ngữ nhìn Tả Mai: “Không ngờ rằng, ngươi vậy mà lại là người của Tả Gia.”
Tả Mai gật đầu: “Hạ tiền bối đưa ta trở về Gia tộc, mặc dù trong Gia tộc đã không còn ai nữa nhưng truyền thừa trong Gia tộc vẫn còn.”
Lâm Mặc Ngữ hắng giọng: “Tả Gia đã từng rất mạnh mẽ, rất huy hoàng. Cũng chính vì như thế mới có thể khiến cho Ma Vương kiêng dè.”
“Nếu ngươi đã kế thừa huyết mạch của Tả Gia, vậy sau này phải cẩn thận.”
Phong Tu nhỏ tiếng nói: “Người biết chuyện này rất ít rất ít, trước khi Tả Mai có năng lực tự bảo vệ chính mình, sẽ không được để lộ ra ngoài.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nếu như có chuyện gì ta có thể làm được, cứ việc mở lời.”
Hiền triết của Tả Gia đã có quá nhiều cống hiến cho Nhân Tộc, Lâm Mặc Ngữ rất kính phục đối với những tiền bối như vậy.
Tả Mai nói: “Cảm ơn Lâm thần tướng.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Chúng ta là bạn bè.”
Hạ Tuyết cười khúc khích: “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, đừng cứ Lâm thần tướng Lâm thần tướng, như thế trông xa cách lắm.”
Có tiếng bước chân vang lên, một nhóm người bước lên lầu.
Mùi thơm xộc vào mũi, những người bước lên lầu toàn là nữ.
Dẫn đầu là Già Lam Dạ Vũ, nàng ta vừa nhìn đã nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi vậy mà vẫn chưa chết!”
Tiếp theo có một bóng người mang theo cơn gió đầy hương thơm bay xộc đến.
Trước khi mấy người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, người đó đã nhào lên người Lâm Mặc Ngữ, ôm thật chặt lấy Lâm Mặc Ngữ.
“Ngươi chưa chết, tốt quá rồi, ngươi vẫn còn sống.”
Mộc Tiêm Tiêm vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngừng rơi, cả người đều nức nở.
Ba người Hạ Tuyết nhìn thấy cảnh này, trong mắt phả ra tia lửa hóng chuyện cháy hừng hực.
Bọn họ đúng là đã từng gặp qua Ninh Y Y nhưng hiện giờ người đẹp này lại là thế nào nữa đây.
Mộc Tiêm Tiêm đã quá kích động, căn bản chẳng chú ý đến tình huống này.
Nàng ta cứ mãi lo lắng cho Lâm Mặc Ngữ, bây giờ nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ không chết, trong phút chốc không kiềm chế được cảm xúc.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng vỗ vỗ Mộc Tiêm Tiêm: “Đương nhiên ta sẽ không chết, nếu như ngươi cứ ôm tiếp nữa, ta có thể sắp bị siết chết đây.”
Mộc Tiêm Tiêm lúc này mới à lên một tiếng rồi rút người lại.
Nàng ta lúc này mới nhận ra hành vi của mình dường như có hơi quá giới hạn, gương mặt nhỏ đỏ lên giống y như trái táo.