Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1099 - Chương 1099: Ba Lần Bốn Lượt, Cảnh Cáo Nhỏ (1)

Chương 1099: Ba lần bốn lượt, cảnh cáo nhỏ (1)
Lúc này một luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, ánh hào quang thánh thiện chiếu sáng quán rượu.

“Lâm Mặc Ngữ, đã lâu không gặp!”

Mạc Vận ngồi trên Thánh Linh Kỳ Lân, đáp xuống bên cửa sổ, đang chào hỏi Lâm Mặc Ngữ.

Hạ Tuyết thấp giọng nói: “Cừ thật đấy, lại thêm một người.”

Tả Mai và Phong Tu cùng lúc gật đầu.

Lúc này lại có người lên lầu, nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ bên cửa sổ, ngọt ngào kêu lên: “Lâm học đệ!”

Sự trùng hợp luôn có mặt ở khắp mọi nơi.

Lâm Mặc Ngữ chưa từng nghĩ sẽ có sự trùng hợp giống như hôm nay.

Hắn không chỉ đụng phải ba người Hạ Tuyết, còn đụng phải Mộc Tiêm Tiêm, Già Lam Dạ Vũ và đội kỵ sĩ của nàng ta.

Tiếp đó là tới Mạc Vận, cuối cùng là Thư Hàn.

Thư Hàn đi cùng Đông Phương Dao.

Trong mắt ba người Hạ Tuyết đã dấy lên ngọn lửa hóng chuyện.

Có điều Lâm Mặc Ngữ là người sống ngay thẳng, hoàn toàn không quan tâm.

Mạc Vận ngừng bên cửa sổ, khẽ dặn: “Lâm Mặc Ngữ, nào rảnh tới tìm ta.”

Nói xong nàng ấy ném khối đá Truyền Tống xác định vị trí cho Lâm Mặc Ngữ, rồi ngồi kỳ lân rời đi.

Lâm Mặc Ngữ nhận ra Mạc Vận đang có chuyện.

Nếu không lấy tính cách của nàng ấy, căn bản sẽ không chủ động đến tìm mình.

Thư Hàn ưu nhã nhịp bước tới gần, thoải mái khoác lấy cánh tay Lâm Mặc Ngữ, giọng nói còn ngọt hơn trước đó ba phần: “Lâm học đệ, hóa ra ngươi ở đây, tỷ tìm ngươi cực khổ lắm đó.”

Biểu hiện Thư Hàn khác hoàn toàn trước đây, Lâm Mặc Ngữ suýt nữa phải nghi ngờ, nàng ấy có bị ma quỷ nhập thân không.

Lúc nói chuyện, Thư Hàn liều mạng nháy mắt với Lâm Mặc Ngữ.

Điều này cũng khiến Lâm Mặc Ngữ không giãy khỏi tay nàng ấy.

Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng hỏi: “Học tỷ, có gì rắc rối sao?”

Thư Hàn ghé miệng sát bên tai Lâm Mặc Ngữ: “Giúp ta diễn một vở kịch, có kẻ rất đáng ghét.”

Hơi nóng phun bên lỗ tai, có hơi ngứa.

Gương mặt xinh đẹp của Thư Hàn ửng đỏ, cố nén vẻ thẹn thùng.

Lúc này lại có người đi lên lầu, trùng hợp thấy dáng vẻ Thư Hàn ghé tai nói chuyện với Lâm Mặc Ngữ.

Dáng vẻ đó trong mắt người ngoài, như là người yêu đang thì thầm, hết sức mập mờ.

Người đó khi thấy cảnh này, trong mắt lóe lên lửa giận: “Tiểu Hàn, hắn chính là người nàng thích?”

Thư Hàn bày ra dáng vẻ chuyện đương nhiên: “Tất nhiên nên giờ ngươi chết tâm đi.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn người đó, ngoại hình hơn ba mươi tuổi, hết sức tuấn tú.

Đáng tiếc phiền muộn trong mắt lại hóa thành nốt nhạc không hài hòa, khiến khí chất của gã lộ vẻ hơi u ám.

Người nọ liếc Lâm Mặc Ngữ, rồi nhìn Thư Hàn cười lạnh một tiếng: “Hóa ra nàng thích tiểu bạch kiểm*.”

(*) Mặt trắng nhỏ: diễn tả chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo, ẻo lả.

Hạ Tuyết phụt cười, thế mà có người nói Lâm Mặc Ngữ là tiểu bạch kiểm.

Bây giờ Lâm Mặc Ngữ đã biết Thư Hàn muốn mình hỗ trợ diễn cái gì.

Vốn chỉ làm một bia đỡ đạn nhưng bây giờ thì.

Lại có người nói mình là tiểu bạch kiểm.

Trong mắt lộ ra khí tức nguy hiểm, Lâm Mặc Ngữ lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Người nó cười lạnh bảo: “Ngươi là thá gì, biết giao hợp không?”

Lần thứ hai...

Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ trở nên nguy hiểm hơn.

Thư Hàn thì thầm bên tai Lâm Mặc Ngữ: “Hắn ở thành Hà Quang phương Nam, trưởng tử nhà họ Thủy, Thủy Trí Tuấn.”

“Chức nghiệp là Hàn Băng kỵ sĩ, chức nghiệp giả cấp huyền thoại, cấp 68.”

Lại là cảnh tượng mập mờ, khiến Thủy Trí Tuấn dấy lên lửa ghen.

Gã nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ như lúc nào cũng ra tay được.

Bùm!

Ánh sáng chợt lóe, trong đầu ngón tay Mộc Tiêm Tiêm xuất hiện một chiến chùy to lớn, chắn trước mặt Lâm Mặc Ngữ, gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Trí Tuấn.

Nàng ta đơn thuần mặc kệ thân phận đối phương là gì.

Nếu dám ra tay với Lâm Mặc Ngữ, nàng ta cũng sẽ không khách sáo mà nương tay.

Dù không đánh lại nhưng phải đánh nhau một trận.

Mộc Tiêm Tiêm cũng rất đẹp, không hề kém cạnh Thư Hàn.

Quanh năm chiến đấu, khiến cho Mộc Tiêm Tiêm thêm phần ảnh khí mà Thư Hàn không có.

Ánh mắt Thủy Trí Tuấn dừng trên người Mộc Tiêm Tiêm một chút, tỏ vẻ muốn chiếm nàng ta làm của riêng.

“Xem ra không ít người thích tiểu bạch kiểm nhỉ...”

Giọng nói nhỏ dần, Thủy Trí Tuấn chỉ cảm giác hoa mắt một lúc, Lâm Mặc Ngữ đã xuất hiện trước mặt.

Gã thân là kỵ sĩ cấp 68, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, lập tức phản ứng kịp.

Nhưng phản ứng kịp là một chuyện, hành động có kịp hay không là một chuyện khác.

Gã còn chưa kịp hành động, trên người đã xuất hiện bạch cốt dày đặc.

Kỹ năng: Lao Ngục Hài Cốt!

Lao Ngục Hài Cốt đối với loại chức nghiệp giả của giả, hơn nữa còn một mình, tỷ lệ thành công không chỉ lên đến gần trăm phần trăm, thời gian khống chế cũng tương đối kinh người.

Tuấn Trí không cách nào giải trừ được trạng thái khống chế, ít nhất trong vòng nửa giờ gã đừng mong nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment