Chương 1100: Ba lần bốn lượt, cảnh cáo nhỏ (2)
Sau khi khống chế được gã, Lâm Mặc Ngữ trực tiếp tát một phát lên mặt gã.
Bốp!
Cái tát vang lên thanh thúy động lòng người.
Sau một cái tát, lại thêm hai cái nữa.
Lâm Mặc Ngữ thấp giọng nói: “Ba cái tát này là cảnh cáo nhỏ, nếu lần sau còn không ngăn được miệng, ta sẽ giết ngươi.”
Tiếng nói mang theo sát khí rơi vào trong tai Thủy Trí Tuấn.
Ba lần bốn lượt, Thần Tướng không được làm nhục.
Thủy Trí Tuấn bị ba cái tát xảy ra bất ngờ đánh ngu luôn, gã hoàn toàn không quan tâm sau đó Lâm Mặc Ngữ nói gì.
Gã chỉ cảm thấy mình mất hết mặt mũi, cả đám người trong tửu lầu đều thấy mình bị đánh, khiến gã làm sao giữ nổi thể diện.
Gã gầm thét trong lòng, toàn thân tỏa ra ánh sáng lam.
Kỵ sĩ có kỹ năng giải trừ khống chế, gã cũng không ngoại lệ.
Bị Lao Ngục Hài Cốt tấn công nhưng giây tiếp theo, một ngọn lửa im hơi lặng tiếng bay vào đầu gõ.
Thủy Trí Tuấn há to miệng nhưng không phát ra tiếng nào.
Lao Ngục Hài Cốt làm tê liệt hành động gã, khiến trừ mắt ra, gã không thể động gì khác.
Tê liệt thế nào đi nữa cũng không cách nào ngăn cản đau đớn đến từ linh hồn.
Lâm Mặc Ngữ điều khiển Ngọn Lửa Linh Hồn đã đến mức tùy tâm sở dục, muốn mạnh thì mạnh, muốn yếu thì yếu.
Ngọn Lửa Linh Hồn đã cắt đứt kỹ năng của Thủy Trí Tuấn, khiến gã chỉ có thể đàng hoàng bất động.
Thủy Trí Tuấn không dám cử động thêm, đau khổ kiểu này quá đáng sợ, chỉ một chút thôi đã khiến gã suốt đời khó quên.
Lâm Mặc Ngữ như đang làm một chuyện không đáng kể: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây phạt đứng, tự kiểm điểm lại.”
Nói xong hắn đi ra khỏi tửu lầu.
Thư Hàn nhanh hơn các nàng, trực tiếp chạy đến bên người Lâm Mặc Ngữ, khoát cánh tay hắn.
“Đây là phải diễn cho trót đúng không?” Lâm Mặc Ngữ nghĩ trong lòng, cũng không từ chối.
Vì đã đồng ý Thư Hàn diễn tốt vở hài này, tất nhiên phải diễn đến cả hồi kết.
“Chờ ta với!” Bỗng nhiên Mộc Tiêm Tiêm chạy tới, ôm cánh tay khác của Lâm Mặc Ngữ, trợn mắt nhìn Thư Hàn một cái, vẻ mặt không phục.
Thấy dáng vẻ đó của Mộc Tiêm Tiêm, Thư Hàn biết chắc nha đầu này hiểu lầm rồi.
Nhưng giờ nàng ấy không nói gì.
Lâm Mặc Ngữ trái ôm phải ấp, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, rời khỏi tửu lầu.
Phong Tu lẩm bẩm: “Tại sao chúng ta không đi?”
Hạ Tuyết trợn mắt nhìn hắn ta: “Chúng ta đi làm gì, còn chưa ăn xong đồ ăn.”
Tả Mai lạnh lùng nói: “Chúng ta đi lên làm kỳ đà cản mũi hả? Hay là ngươi coi trọng cô em kia.”
Phong Tu vội vàng lắc đầu xua tay: “Không phải không phải, sao có thể chứ. Dùng bữa, dùng bữa đi...”
Trong tửu lầu, Thủy Trí Tuấn lẻ loi đang phạt đứng.
Hai dấu bạt tai đỏ bên má trái má phải cực kỳ nổi bật.
Kỹ năng của mình bị cắt đứt, sử dụng lại phải đợi 10 phút nữa.
Trong 10 phút, gã chỉ có thể trở thành pho tượng, mặc người thưởng thức.
Trong tửu lầu, Già Lam Dạ Vũ lãnh đạo đội kỵ sĩ Dạ Vũ, hơn hai mươi oanh oanh yến yến không ngừng nhỏ giọng thì thầm.
Bất kể đang nói gì, Thủy Trí Tuấn đều cảm thấy đang nói mình.
“Khốn khiếp, ta nhất định phải giết ngươi, ta phải phanh thây của ngươi thành nhiều mảnh!”
“Còn tiện nhân Thư Hàn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không!”
Trong lòng Thủy Trí Tuấn vừa vội vừa hận, gã đã cực kỳ ghi hận Lâm Mặc Ngữ.
Trừ lúc sinh ra đến nay gã chưa từng bị xấu hổ như vậy.
...
Sau khi rời khỏi tửu lầu, Thư Hàn đột nhiên rút tay mình ra, kiềm chế sự ngại ngùng: “Cảm ơn Lâm học đệ đã giúp ta diễn vở hài này.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Học tỷ đừng khách sáo, có thể giúp học tỷ là vinh hạnh của ta.”
“Nghĩ đến sau này, tên Thủy Trí Tuấn đó chỉ biết hận học tỷ, sẽ không tới dây dưa với học tỷ nữa.”
Thư Hàn cười bảo: “Hận còn tốt hơn dây dưa, dù sao ta cũng không sợ gã, phiền phức.”
“A!”
Mộc Tiêm Tiêm kêu lên rồi chợt rút tay về.
Lúc này nàng ta mới biết, hóa ra hai người đang diễn kịch, căn bản không phải như mình nghĩ.
Biểu hiện của mình mới nãy...
Thư Hàn đã khôi phục ưu nhã thường ngày: “Vị tiểu muội muội này đừng ăn giấm tỷ nha.”
Mộc Tiêm Tiêm đỏ mặt: “Ta...Ta không ghen.”
Thư Hàn nhìn ra Mộc Tiêm Tiêm đơn thuần nên không trêu chọc nữa: “Lần này Lâm học đệ cũng vì phó bản Thần Thạch?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta tới làm khách quý, Thư học tỷ thì sao?”
Thư Hàn cười khổ bảo: “Ta bị buộc tới coi mắt, kết quả lại đụng phải tên đó. Ngày ngày dây dưa với ta, từ chối cũng từ chối không được, đúng là phiền phức.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu, cười ha hả: “Sau này nếu gã lại tới dây dưa với học tỷ, học tỷ nói với ta một tiếng, ta chặt đứt tay chân gã.”
Thư Hàn phụt cười: “Được, học tỷ nhớ những lời này. Vừa nãy nha đầu Mạc Vận cũng có chuyện tìm người hả?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Không biết là có chuyện gì.”
“Còn có thể có chuyện gì, cũng là chuyện giống ta. Có rảnh thì ngươi đi một chuyến, mấy ngày nay nàng cũng rất phiền muộn.”
Thư Hàn nói xong, cười duyên rời đi.
Lâm Mặc Ngữ thấy hơi dở khóc dở cười, mình có thuộc tính “Bia đỡ đạn” hạng nhất sao?